Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 19

176@-

Chương 19: Alaska nội địa và con sói hung dữ.


Edit & beta: Cún



Sao anh lại dám quá đáng như vậy chứ!


Anh định làm gì?


Đôi mắt đẹp của Đồng Uyển Thư tròn xoe, khẽ run rẩy.


Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông vô cùng cao, áp sát lưng nàng như muốn thiêu thủng tấm lưng mảnh mai ấy. Hơi thở nóng bỏng đầy mê hoặc cùng mùi sữa tắm giống hệt trên người anh, từng chút một len vào hơi thở của Đồng Uyển Thư, thậm chí tràn vào từng lỗ chân lông đang khẽ mở ra vì căng thẳng của cô.


Lưng Đồng Uyển Thư tê dại, căng thẳng đến mức cả người khẽ run rẩy. Đôi mắt cô phủ lên một màn sương mỏng, cổ họng khô khát, nơi chóp mũi và trán cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cô mím môi, khẽ nói: “Tạ Quyến Hòa, buông ra, em không thoải mái.”
Rất nóng.


“Ừ, đợi đến khi người em ấm lên đã.” Tạ Quyến Hòa khẽ đáp.


Đồng Uyển Thư cạn lời: “Em đâu có lạnh.” Quả thật cô sợ lạnh, nhưng thời tiết tháng Năm thì làm sao mà lạnh được. Dù nhiệt độ trên biển thấp hơn khá nhiều so với trên bờ, song Tạ Quyến Hòa cứ ôm ghì cô từ phía sau thế này, cô lại thấy rất nóng.


“Tôi lạnh.” Tạ Quyến Hòa mặt không đổi sắc.


“!” Đồng Uyển Thư cạn lời.


Anh lạnh?


Cũng không tự nghe xem bản thân đang nói cái gì, cơ thể nóng như thế này mà còn không nhận thức được.


Cô cũng sắp bị “nướng” chín rồi.


“Anh không thể vô lý như vậy chứ.” Quá phạm quy rồi.


“Ừ. Ngủ đi. Chúc ngủ ngon.” Giọng Tạ Quyến Hòa vốn trầm thấp lại càng trầm hơn, “Ngoan nhé.”


Đồng Uyển Thư cũng không ngốc, rõ ràng cái câu “ngoan nhé” của Tạ Quyến Hòa là đang nhẫn nhịn điều gì đó.


Ông chú vô liêm sỉ.


Quá mức trắng trợn rồi.


Sao anh có thể ôm cô chứ.


Sau câu nói ấy, Tạ Quyến Hòa thật sự ngủ, hơi thở đều đặn, ngoài việc ôm cô rất chặt thì không hề có hành động vượt quá giới hạn nào khác.


Chỉ để lại cho Đồng Uyển Thư muôn vàn suy nghĩ rối bời.


Cô lại chẳng hề buồn ngủ, lòng như mặt biển từng lớp sóng bị gió cuốn dâng lên, chẳng thể yên tĩnh.
Nhiệt độ cơ thể anh cao quá, nóng quá.


Bị anh ôm thế này, sao mà “yên” cho được.


Cuối cùng, để có thể ngủ được, Đồng Uyển Thư đã mất một khoảng thời gian rất lâu.


Đêm yên tĩnh, ánh đèn rực rỡ của con tàu lớn lung linh huyền ảo, náo nhiệt mà chẳng hề phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.


Những tia trăng dịu dàng, xuyên qua tấm rèm mỏng như sương, khẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp của người con gái.


Người con gái ấy đã dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng, cơ thể thả lỏng, thậm chí còn xoay người, chủ động rúc vào lòng người đàn ông.
Lồng ngực anh rắn chắc, không hẳn dễ chịu, khiến cô trong vòng tay anh cựa mình mấy lần mới tìm được một vị trí thoải mái.


Hương thơm dịu ngọt mềm mại từ cơ thể cô từng chút quấn lấy lồng ngực anh, hàng mi cong dày khẽ chớp, thỉnh thoảng lướt qua ngực anh, như những đốm lửa nhỏ đủ sức đốt cháy cả ngọn núi hừng hực, khiến anh không thể tự chủ.


Đôi mắt diều hâu của Tạ Quyến Hòa, trong đêm khuya càng trở nên sâu thẳm, u tối.


Anh thực sự là không thể nào ngủ nổi.


*


Sáng hôm sau, tiếng sóng biển nhè nhẹ vỗ vào thân tàu lớn như một bản nhạc chữa lành, xen lẫn âm thanh cười nói nhỏ nhẹ truyền lên từ phía dưới.



Đồng Uyển Thư dần tỉnh lại, mở mắt ra, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tạ Quyến Hòa không còn trên giường, cũng chẳng thấy trong phòng.


Cô bước xuống giường, kéo rèm cửa ra, nhìn xuống phía dưới. Trên boong giữa có một khu vui chơi lớn, ở giữa là một bể bơi ngoài trời bằng kính cỡ lớn, có thể nhìn thấy làn nước biển và đàn cá bơi lượn, đây là thiết kế khá phổ biến trên các du thuyền.


“Đang nhìn gì vậy?” Giọng nói trầm ổn của Tạ Quyến Hòa vang lên từ phía sau.


“Không, không có gì!” Đồng Uyển Thư lúc này đang chăm chú ngắm đám nam nữ dưới hồ bơi, còn hít hà thưởng thức cảnh tượng; giọng nói của Tạ Quyến Hòa vang lên bất ngờ chẳng khác nào bị bắt quả tang, khiến cô bỗng dưng thấy chột dạ và lúng túng.


Bất kể là bị anh bắt quả tang hay chuyện tối qua, Đồng Uyển Thư cũng chẳng muốn để ý đến Tiết Quyến Hòa.


Tạ Quyến Hòa nhìn thấy vành tai Đồng Uyển Thư dần nhuộm một tầng đỏ ửng như mây chiều, anh liếc xuống hồ bơi đầy người, trong đó không ít đàn ông c** tr*n. Ánh mắt anh hơi sẫm lại, rồi cất tiếng hỏi: “Muốn bơi không?” Tiện thể, anh nghiêng người tựa vào khung cửa sổ, khéo léo che khuất tầm nhìn của Đồng Uyển Thư.


Trước mặt là một bức tường người, Đồng Uyển Thư buộc phải thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu: “Người đông quá.” Thật ra cô cũng muốn bơi, nhưng việc cùng một đám đông chen chúc trong một bể bơi thì cô không quen. Còn chuyện ngắm cơ bụng ấy à, chỉ cần âm thầm tự thưởng thức một chút trong lòng là đủ, ra ngoài thì cô vẫn là một tiểu tiên nữ đoan trang.
Nhiều trai đẹp cơ bụng thế này, khó tránh khỏi việc sẽ lộ ra bản tính thật của cô.


“Muốn bơi không?” Tạ Quyến Hòa hỏi cô.


Muốn thì cũng muốn, thời tiết lại đẹp, còn có thể nhìn thấy mặt biển, mang đến cảm giác như đang hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng tia cực tím khá mạnh, có thể bị rám nắng, mà thoa kem chống nắng khắp người thì hơi phiền. Cô có chút do dự.


Tạ Quyến Hòa liền thay cô quyết định: “Trước hết đi rửa mặt, anh sẽ gọi bữa sáng mang vào, rồi chúng ta đi bơi.”


“Chúng ta cũng phải xuống dưới sao?” Boong dưới kia đông người quá, cô chẳng muốn xuống chút nào.


“Không, chúng ta sẽ đến chỗ khác thích hợp hơn.” Anh lại càng không muốn để cô nhìn đàn ông khác, càng không muốn để ánh mắt tr*n tr** của những người đàn ông khác rơi lên người cô.


“Ngăn tủ bên trái ngoài cùng có đồ bơi.” Tạ Quyến Hòa nhắc.


“……” Đồng Uyển Thư.


Ăn sáng xong, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Đồng Uyển Thư lại nghe theo lời Tạ Quyến Hòa. Trong tủ quần áo quả thật có đồ bơi, hơn nữa còn có vài bộ để cô chọn, tất cả đều đúng cỡ của cô. Đồng Uyển Thư lập tức hiểu ra, Tạ Quyến Hòa chắc chắn đã có mưu đồ từ trước.


Bộ đồ bơi không quá hở hang, phối thêm một chiếc khăn lụa quấn eo, vừa đủ để tôn lên vóc dáng đẹp của cô.


Cô tắm rửa, bôi kem chống nắng khắp người, loay hoay gần một tiếng đồng hồ mới xong.


Đồng Uyển Thư bước ra khỏi phòng thay đồ thì không thấy Tạ Quyến Hòa đâu trong phòng. Cô đang thắc mắc thì điện thoại reo lên.


Tạ Quyến Hòa gọi điện thoại đến.


Cô nhấn nút nghe máy.


Giọng nói trầm thấp của Tạ Quyến Hòa vang lên: “Anh ở ngoài ban công.”


Đồng Uyển Thư kéo rèm cửa ban công ra, lập tức hiện ra trước mắt là một bể bơi, cũng trong suốt có thể nhìn thấy mặt biển, nhưng độ riêng tư cao hơn, không phải bể bơi công cộng.


Tạ Quyến Hòa đang đứng bên hồ bơi, mặc áo sơ mi bãi biển màu trắng và quần short bãi biển trơn màu.


Đã quen nhìn Tạ Quyến Hòa trong bộ âu phục chỉn chu, nay thấy anh mặc như thế này khiến Đồng Uyển Thư bỗng sáng mắt, một cảm giác hoàn toàn khác, trong sự trầm ổn lại thêm vài phần rạng rỡ, bớt đi chút khí thế áp đảo thường ngày.


Trước khi Đồng Uyển Thư bước ra, Tạ Quyến Hòa đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh khiến anh khó mà rời mắt.


Khi thấy cô gái trong bộ đồ bơi, cho dù cô đã dùng khăn lụa che bớt đôi chân dài, Tạ Quyến Hòa vẫn bị vóc dáng mềm mại, đường nét uyển chuyển và làn da trắng đến mức như phát sáng của cô chinh phục, khiến anh khô miệng khát nước.


Anh giả vờ bình tĩnh bước về phía cô, chắc chắn rằng Đồng Uyển Thư có hứng thú với vóc dáng của mình. Dừng lại trước mặt cô, anh cúi mắt, cất giọng trầm khàn đầy mê hoặc: “Đồng Đồng, nhà vô địch mười năm liền môn quân sự ngũ hạng toàn năng là anh đây, chẳng phải còn đẹp mắt hơn đám người dưới kia vừa rồi sao?”


Đồng Uyển Thư khẽ mím môi, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Quyến Hòa, đôi mắt long lanh khẽ lay động vài lần.


Không chỉ đẹp hơn một chút, cô đã sớm hiểu rõ điểm này.


Chỉ là chưa lần nào nhìn rõ như lần này. Tuy vẫn ẩn dưới lớp áo sơ mi bãi biển, mơ hồ, thấp thoáng, nhưng chất vải mỏng, anh lại không mặc áo ba lỗ bên trong, nên những đường cơ bắp căng tràn hiện lên dưới lớp vải rõ ràng từng nét.


Đồng Uyển Thư cảm thấy mình thật chẳng ra gì, dễ dàng bị Tạ Quyến Hòa mê hoặc. Cô lập tức thu hồi ánh mắt khỏi người anh, ngẩng đầu chạm phải đôi mắt sâu thẳm vô tận, hàm chứa ẩn ý của anh. Môi cô khẽ run, mấp máy: “Em không có.” Không nhìn người khác. Trước cú “tấn công thẳng” bất ngờ của Tạ Quyến Hòa cùng ánh mắt khó dò kia, ngay cả khí thế phản bác của cô cũng chẳng đủ vững vàng.


Tạ Quyến Hòa khẽ cong môi, nụ cười nhạt ẩn nơi khóe môi, cúi xuống nhìn chằm chằm vào Tông Vãn Thư, giọng trầm thấp hỏi: “Không có cái gì? Không muốn nhìn anh? Anh không phải lớn hơn, rắn chắc hơn, nổi rõ hơn bọn họ sao?” Đôi mắt sâu tựa vực thẳm cùng giọng nói trầm khàn ấy, vương chút ý cười nhàn nhạt, như mang thứ thuốc mê tận xương, khiến người ta không tự chủ mà sa vào, chìm đắm không lối thoát.


Tim Đồng Uyển Thư đập loạn thình thịch, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đã có phần phiến diện khi cho rằng Tạ Quyến Hòa khô khan, cứng nhắc, nhàm chán.


Anh còn biết trêu người.


Những điều này anh học từ đâu vậy? Hay là, thật ra anh vốn luôn là một thợ săn giỏi ẩn mình.



Đồng Uyển Thư bỗng nảy ra chút ý trêu đùa, đôi mắt đẹp long lanh nước, ánh nhìn mị hoặc như tơ: “Anh cho xem không?”


“Cho.” Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa tựa như biển sâu có thể hút người ta vào, lại như từng tầng mây dày chồng chất, khiến người ta vô điều kiện mà bước đến.


Đôi mắt mềm mại, quyến rũ của Đồng Uyển Thư có thể khiến người khác say mê, còn trong mắt sâu của Tạ Quyến Hòa, tình ý quấn quýt chẳng rời.


Cho thì sao lại không cho, có gì mà không thể cho được, đến cả mạng cũng có thể cho.


Đồng Uyển Thư không ngờ Tạ Quyến Hòa lại đáp như vậy, đôi mắt đẹp khẽ sững lại.


Cô mím nhẹ môi, nuốt xuống một ngụm nước bọt.


Anh cho, thì cô có gì mà không thể nhìn.


Anh nổi lòng h*m m**n vì sắc đẹp, vậy tại sao cô lại không thể chứ.


Có lợi mà không hưởng, mới là kẻ ngốc.


Tông Vãn Thư vẫn còn đang lơ đãng thì bàn tay cô bị dẫn dắt theo giọng nói trầm thấp của Tiết Quyến Hòa: “Còn cho sờ.” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên cơ ngực mình.


Cảm giác chân thực và tuyệt mỹ ấy khiến ngón tay Đồng Uyển Thư khẽ run mấy lần, ánh mắt lúng túng đảo qua đảo lại, tim đập nhanh hơn, nhiệt độ trên má và toàn thân cũng nhanh chóng tăng vọt.


Tạ Quyến Hòa cảm nhận rõ những ngón tay mềm mại của cô run rẩy trên lồng ngực mình, anh rất hài lòng, trong mắt quấn đầy hơi nóng, giọng nói trầm khàn cất lên: “Đồng Đồng, có muốn cảm nhận sâu hơn nữa không?”


Tiến thêm một bước nữa?


Ý là, cởi áo rồi chạm trực tiếp sao?


Đồng Uyển Thư bị ánh nhìn đầy ẩn ý của ai kia làm lóa mắt.


Tạ Quyến Hòa khẽ cười, như thể đang nói ‘như em mong muốn’. Sau đó, anh đưa một tay lên tháo khuy áo sơ mi. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khẽ lướt qua từng chiếc khuy, mở ra từng cái một. Cùng với mỗi chiếc khuy được tháo, chiếc áo sơ mi dần hé mở, cũng từng chút từng chút khuấy động dây đàn trong tim Đồng Uyển Thư.


Đến khi cởi ra hết, nửa thân trên của Tạ Quyến Hòa hoàn toàn để lộ. Làn da anh khác hẳn sự mịn màng trắng trẻo của đám công tử nhà giàu kia, mà mang màu lúa mạch khỏe khoắn, thô ráp, rắn chắc, đầy sức mạnh nam tính.


Trên người anh là những đường cơ bắp rắn chắc, mạnh mẽ, tỏa ra một sức hút đầy mê hoặc.


Đồng Uyển Thư mím môi, hơi ngẩn ra. Cô rốt cuộc vẫn đã xem nhẹ thân hình của Tạ Quyến Hòa, nó còn đẹp hơn cô tưởng rất nhiều.


Quả thật chính là kiểu mặc đồ thì gầy, cởi ra thì đầy cơ bắp đây mà!


Ha~ nếu cô lấy anh, thì riêng khoản này cũng chẳng thiệt chút nào. Ngược lại, có khi lại ăn tốt quá đến mức chịu không nổi ấy chứ.


Đồng Uyển Thư nghĩ nhiều vô kể, mà lúc này, đôi má cô đã hồng hơn cả ráng chiều.


Bàn tay cô vẫn bị Tạ Quyến Hòa nắm chặt, anh dẫn dắt từng cử động của cô. Dưới sự khống chế của anh, những ngón tay mềm mại của cô từ từ di chuyển xuống, từ cơ ngực rắn chắc, chậm rãi lần theo đường nét, vẽ lại từng đường cơ bắp trên người anh. Từ lồng ngực khỏe mạnh đến những múi cơ bụng săn gọn, tất cả đều hiện lên rõ ràng dưới đầu ngón tay, nóng bỏng đến mức tim cô như đập loạn nhịp.


Đồng Uyển Thư thấy rõ Tạ Quyến Hòa đang dẫn tay mình tiến về khu vực “cấm xâm nhập”, không chỉ các ngón tay cô run bần bật, mà cả trái tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một đường đi thẳng xuống đường tam giác, cô không dám nhìn nữa, chỉ cảm thấy nếu còn nhìn thêm giây nào, mình sẽ nghẹt thở mà chết mất.


Khi tim Đồng Uyển Thư đã sắp nhảy lên tận cổ họng, Tạ Quyến Hòa mới dừng lại bàn tay đang dẫn dắt cô đi xuống. Giọng anh trầm thấp vang lên chậm rãi: “Thoả mãn chưa, Đồng Đồng?”


Đồng Uyển Thư mím môi, vội vàng rút bàn tay đang bị anh nắm giữ, lùi lại một bước. Đôi mắt khẽ run, khuôn mặt nóng bừng: “Tạ Quyến Hòa, anh phạm luật rồi.” Quá là hư hỏng.


Chẳng phải anh là người khô khan, tẻ nhạt sao, sao bỗng nhiên lại biết cách trêu chọc cô đến vậy.


Thật sự là nắm trúng điểm yếu chí mạng của cô.


Cô thích gì thì anh liền mang đến thứ đó.


E rằng cô sẽ không chịu nổi mất thôi.


Đồng Uyển Thư quay mặt sang chỗ khác, xấu hổ đến mức không biết phải làm gì.


Tạ Quyến Hòa lao người lặn xuống hồ, chẳng bao lâu sau, đầu anh trồi lên khỏi mặt nước, hai tay vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra phía sau, để lộ gương mặt điển trai gần như hoàn mỹ, rồi đưa tay về phía Đồng Uyển Thư: “Đồng Đồng, lại đây, xuống đây đi.”


Đồng Uyển Thư cúi mắt nhìn Tạ Quyến Hòa đang vươn tay với mình dưới hồ.


Thích, muốn xuống bơi vài vòng là một chuyện, nhưng thực sự hành động lại là chuyện khác.


Cô lắc đầu, “Hay là thôi đi.”



Ở hồ bơi trên cạn, kỹ thuật bơi của cô cũng khá ổn.


Nhưng khi đối diện với hồ bơi trong suốt, cúi đầu xuống lại thấy như biển sâu, có cảm giác bản thân đang ở giữa đại dương, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị biển cả vô tận nuốt chửng. Cảm giác ấy rất áp lực, khiến cô không dám thử.


Chỉ cần nghĩ thôi, cô liền thấy choáng váng, nhắm chặt mắt lại, cảm giác như mình có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào.


Nhất là khi còn có sự cám dỗ từ nửa thân trên tr*n tr** của Tạ Quyến Hòa, cô sợ mình sẽ chết đuối ngay trong hồ bơi mất.


Tạ Quyến Hòa lại nói: “Đừng sợ, xuống đi, anh sẽ đỡ em.”


Giọng anh trầm ổn, như đang nói với cô rằng ‘Đồng Đồng, không muốn đưa tay chạm thử xem cảm giác thế nào sao?’ Khiến người ta khó mà giữ được lý trí. Không kìm được, cô đã tin lời anh, từng bước từng bước tiến về phía cầu thang hồ bơi.


Đồng Uyển Thư vừa rời khỏi boong tàu, Tạ Quyến Hòa liền đón cô vào vòng tay rộng lớn, rắn chắc của mình.


Đồng Uyển Thư cúi mắt, tầm nhìn lướt qua phần ngực săn chắc rồi xuống cơ bụng của anh, quả thật, đúng như anh từng nói, rắn rỏi, lớn, đầy sức mạnh, không một chút nhăn nhúm.


Cô mím môi, không dám nhìn thẳng quá lâu, khẽ đẩy lồng ngực rắn chắc ấy để thoát ra khỏi vòng tay anh. Còn chưa kịp bắt đầu bơi, vài con cá lớn từ dưới biển bất ngờ lao vọt lên mặt nước.


“Á” Đồng Uyển Thư hoảng hốt kêu lên một tiếng, lại lao trở vào vòng tay rắn chắc của Tạ Quyến Hòa, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, đầu rúc vào bờ vai anh.


Những con cá tung mình dưới đáy hồ, cảm giác vừa k*ch th*ch vừa sợ hãi.


Nước trong hồ vốn không sâu, mà họ lại ở tầng thượng, cách mặt biển rất xa, chỉ là nhờ đáy hồ trong suốt nên có thể nhìn rõ mặt biển bên dưới. Khi cá lớn nhảy lên, hiệu ứng trong suốt ấy khiến người ta có ảo giác như đang ở giữa vực sâu của biển cả.


Tạ Quyến Hòa vẫn đã quá đánh giá cao bản lĩnh kiềm chế của mình. Khoảnh khắc cô gái quay đầu lao vào lòng anh, cơ thể mềm mại ấy khẽ rung động lên xuống ngay trước mắt anh. Dù anh đã cố hết sức để phớt lờ, nhưng người con gái khiến anh say đắm đang ở ngay trong vòng tay mình, thì làm sao anh có thể giữ được tâm trí hoàn toàn bình lặng.


Anh phải cố gắng trấn tĩnh một lúc lâu, yết hầu khẽ chuyển động, giọng khàn khàn, khô nóng cất lời: “Đồng Đồng, để anh đưa em bơi vài vòng, hay là cứ thế này nghỉ một chút trước?”


“Đừng.” Đồng Uyển Thư khẽ nức nở một tiếng. Cô vẫn sợ, cơ thể còn đang run nhẹ, chưa kể đôi chân trắng nõn của cô đang siết chặt quanh eo rắn chắc, săn gọn của anh, đôi bàn tay mềm mại níu chặt lấy cổ anh, quấn lấy anh không rời.


Ánh mắt Tạ Quyến Hòa trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, cô đúng là muốn lấy mạng anh mà.


Sau đó, anh đưa tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của Đồng Uyển Thư, đỡ cô tựa vào mép hồ, không chỉ để cô bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, mà bản thân anh cũng cần hít thở lấy lại nhịp.


Một lúc sau, khi Đồng Uyển Thư đã dần ổn định, cô mới nhận ra mình đang bám chặt lấy Tạ Quyến Hòa như một con bạch tuộc, thật chẳng ra thể thống gì, xấu hổ muốn chết!


Hai má cô đỏ bừng, không dám ngẩng đầu, vội vàng buông đôi chân đang quấn chặt quanh eo anh.


Tạ Quyến Hòa buông một tay đang ôm cô ra, nắm lấy một bên chân của cô, áp sát vào vòng eo săn gọn của mình, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy h*m m**n, giọng trầm khẽ nói: “Đừng cử động, lát nữa sẽ còn có đàn cá.”


Còn có đàn cá nữa sao?


Đồng Uyển Thư khẽ sững người, khuôn mặt nhỏ tái đi, không dám nhìn thêm xuống đáy hồ, giữ nguyên tư thế đang bám trên người Tạ Quyến Hòa. Quá mập mờ, hơn nữa cơ thể anh lại quá rắn chắc, cô cắn môi nói khẽ: “Em vẫn nên lên trên thì hơn.” Cô sợ đến mức như muốn chết ngạt mất rồi.


Tạ Quyến Hòa hoàn toàn không có ý định thả người, ánh mắt sâu như đáy biển không thấy đáy: “Đã xuống rồi, bơi vài vòng đi.”


“Không muốn.” Cô sẽ sợ chết mất.


“Anh đưa em.” Tạ Quyến Hòa thay cô quyết định, đưa cô bơi hai vòng, cơ thể anh linh hoạt xoay người sang tư thế bơi ngửa.


Chênh lệch thể hình quá lớn, Đồng Uyển Thư trông như một món phụ kiện nhỏ, ôm chặt lấy cổ Tạ Quyến Hòa mà treo trên người anh.


Hai người, nam ở dưới, nữ ở trên, làn nước gợn sóng lấp lánh, ánh mắt bốn mắt quấn lấy nhau. Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, nóng rực, sâu như đáy biển, tựa như muốn nuốt trọn người con gái xinh đẹp trước mặt. Người con gái ấy, trong đôi mắt long lanh như phủ một tầng nước, lại ánh lên vẻ quyến rũ mê người, làn sóng mềm mại khẽ lay.


Tựa như cặp tình nhân quấn quýt giữa trời đất, dường như sắp hòa làm một.


Ánh mắt Tạ Quyến Hòa nhìn lên Đồng Uyển Thư phía trên càng lúc càng trầm xuống. Anh khẽ gọi: “Đồng Đồng”, tiếng gọi tên thân mật ấy vang lên trầm thấp, chất chứa sự kìm nén và quấn quýt. Thân hình cao lớn, rắn chắc của anh dừng lại bên mép hồ, một tay từ vòng eo cô vòng ra sau gáy, nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống, từng chút từng chút áp sát vào đôi môi mềm mại mà anh đã mong nhớ bấy lâu.


Anh muốn hôn cô.


Đã muốn từ lâu.


Đồng Uyển Thư nhìn chằm chằm vào Tạ Quyến Hòa đang ngày càng tiến sát, hơi thở mát lạnh của anh cũng áp đến gần hơn, nhịp thở của cô dần trầm xuống, tim đập thình thịch không ngừng, đồng tử khẽ co lại, ánh mắt run rẩy. Bất chợt, cô quay đầu sang một bên. Bờ môi mỏng của Tạ Quyến Hòa lướt nhẹ qua tai cô, mềm mại và dịu dàng, nụ hôn anh muốn dành cho cô rơi vào khoảng không.


Tạ Quyến Hòa khẽ bật cười, trong đôi mắt sâu thẳm vẫn cuộn lên ngọn lửa h*m m**n chưa hề tan đi.


Trong mắt Đồng Uyển Thư đã phủ một tầng sương mờ, đôi môi khẽ mấp máy: “Anh… anh vô liêm sỉ…” Không chỉ muốn hôn cô, mà còn có phản ứng nữa chứ. Tuy nói trong tình huống này mà không có phản ứng mới là bất thường, nhưng chẳng phải những người ở địa vị như anh đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt rồi sao?


Đúng là chẳng có chút kiềm chế nào.



Không chịu nổi cám dỗ.


Thấy sắc nổi lòng tham, một gã đàn ông nông cạn.


Hơn nữa, phản ứng cũng quá rõ rồi, đến mức cô còn có thể coi như ghế ngồi.


Chỉ tiếc là bản thân cô cũng chẳng khá hơn là mấy.


Cô cũng đã có cảm giác.


Một cảm giác xấu hổ chưa từng có bao trùm lấy cô, khó mà diễn tả thành lời.


Trên gương mặt mềm mại, mịn màng hơn cả sữa, thoáng hiện lên từng tia ửng hồng mong manh.


Tạ Quyến Hòa chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu như xoáy nước khóa chặt lấy Đồng Uyển Thư đang phồng má tức giận. Trên gương mặt ửng hồng của cô lấm tấm vài giọt nước, những sợi tóc mảnh dính trên má cũng vương ướt, ánh nắng xuyên qua, khiến làn da trắng mịn như phấn hồng của cô lấp lánh những tia sáng li ti, tựa như nàng tiên cá vừa trồi lên khỏi mặt biển. Vì tức giận mà đôi mắt xinh đẹp, linh động ấy nhuốm thêm một chút đỏ và bực bội, khiến từng tấc, từng phần của cô đều đang câu hồn đoạt phách anh.


Trong đôi đồng tử sâu thẳm không thấy đáy của Tạ Quyến Hòa tràn đầy vẻ mê luyến, cổ họng khô khát, khàn đặc. Đầu ngón tay thô ráp khẽ v**t v* làn da mềm mại nơi vòng eo cô, ánh mắt nóng rực dừng lại trên đôi môi mềm mại, quấn lấy cô như dung nham đặc quánh và bỏng cháy. Hơi thở trầm thấp, xen lẫn nhịp thở gấp khẽ run, vang vọng trong lồng ngực anh, khó mà bình ổn lại.


“Ừ.” Tạ Quyến Hòa nói nhỏ, “Anh vô liêm sỉ.” Anh thừa nhận.


Anh còn muốn vô liêm sỉ và phóng túng hơn nữa, muốn có được cô, thật mãnh liệt, thật dữ dội.


Thế nhưng lại buộc mình phải kìm nén bản tính của con sói, giả vờ làm một bậc quân tử đoan chính, biết giữ lễ nghi.


Anh vốn chẳng phải công tử quyền quý lớn lên trong khuê môn cao cửa, được thấm nhuần sách vở lễ nghi, mà là một kẻ săn mồi tàn bạo nhất ẩn mình nơi sa mạc nội địa, mục tiêu rõ ràng, và giỏi ngụy trang bản thân.


Thế nhưng, anh lại say mê nàng công chúa xinh đẹp trong tòa lâu đài, nên buộc phải khoác lên mình lớp da người, hóa thành dáng vẻ một quân tử mà nàng yêu, giấu đi tất cả những ý nghĩ muốn phá luật thật dữ dội ấy.


Còn nàng công chúa trong lâu đài làm sao biết được trong thế giới này có một con sói Alaska nội địa hung dữ nhất đang cất giấu những điều không ai hay. Chỉ thấy thật cạn lời, trên đời sao lại có kiểu người như thế, đã vậy còn có thể thản nhiên thừa nhận mà mặt không đỏ, tim không loạn.


Không biết xấu hổ.


Tạ Quyến Hòa thu lại ánh mắt đầy h*m m**n, nhìn cô có chút bực dọc rồi khẽ cười: “Xin lỗi, là anh không giữ đúng quy củ, thất lễ rồi.”


Một lời xin lỗi chẳng có chút thành ý.


Có thì cũng chỉ là hơn không mà thôi.


Ngay sau đó, giọng anh trầm xuống: “Đồng Đồng, em thế này… anh thật khó mà không vô liêm sỉ.” Hổ khẩu khẽ kẹp lấy chiếc cằm nhọn của cô, đôi mắt sâu thẳm chìm trong mê luyến.


“……” Sao anh lại có thể nói ra những lời như thế? Tự mình không kiềm chế được, lại thành lỗi của cô chắc? Đúng là loại đàn ông thấy sắc là không kìm nổi.


Vậy nên, kiểu xin lỗi giả bộ, không chút thành ý như thế, có ích gì chứ.


Cô quyết định phải tránh xa anh ra.


Đang định làm vậy, cô lại bị Tạ Quyến Hòa kéo vào ôm chặt trong ngực: “Ngoan nào, đừng cử động, để anh ôm một lúc.” Bản tính xấu xa cuộn trào, nhưng cuối cùng anh vẫn không nỡ làm tổn thương nàng công chúa của mình. Vì công chúa ấy, anh sẵn sàng ngoan ngoãn giấu đi bản năng, khoác lên lớp áo ngoài, hóa thành một quý ông đoan chính, tự giữ mình.


Anh lại cúi đầu vùi vào bờ vai mềm của Đồng Uyển Thư, khẽ thở dài trong lòng.


Anh cứ nghĩ rằng sự quyến rũ của mình đã đủ, những thứ đã học cũng đủ thuần thục, vậy mà con công kiêu kỳ này vẫn chẳng động lòng, vẫn không chịu thích anh sao?


Trăng sáng ở ngay trong vòng tay, tưởng chừng chỉ cần đưa tay là có, thế nhưng cô gái nhỏ lại cố tình không thuận theo, ngược lại còn giống một thợ săn cao quý, khiến người ta vừa ngứa tim vừa ngứa phổi.


Tạ Quyến Hòa vùi mặt vào hõm cổ của cô, giọng trầm thấp, nghe như đang bàn bạc, nhưng thực chất lại như tường đồng vách sắt, bàn tay thô ráp siết chặt eo cô, để cô hoàn toàn không thể động đậy, chuyện này vốn chẳng phải do cô quyết định.


Bị anh khống chế như thế, Đồng Uyển Thư trong lòng cực kỳ khó chịu. Cô cảm thấy Tạ Quyến Hòa không phải là kẻ vô vị, khờ khạo, mà là kẻ xấu từ tận trong xương tủy.


Là một con mãnh thú khoác lên mình lớp da của một công tử đoan chính, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành dã thú.


Một cơn đau âm ỉ bất chợt truyền đến từ người Đồng Uyển Thư.


Haa—


Tạ Quyến Hòa, lại cắn vào xương quai xanh của cô?!


Hơn nữa còn rất mạnh.


Cô đã cho phép chưa?


Hoàn toàn là chưa.


Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Story Chương 19
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...