Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 87: Nam nữ.
106@-
Hai người vừa mới đặt chân vào sân viện, còn chưa kịp uống ngụm nước nào, mùi hương nồng sực quen thuộc đã xộc thẳng lên mũi.
Thư Tửu khẽ cau mày, sống mũi chun lại, động tác tuy thoáng qua nhưng vẫn bị Yến An Thì thu hết vào mắt.
Y đứng dậy, ghé vài câu với tiểu đồng đang canh cửa, rồi quay vào liền thấy Tư Cống Hi uốn eo lượn bước tới, phong tình như nước, điệu bộ chẳng khác gì lả lướt theo gió xuân.
Nàng ta đi từ phía một bức tường nơi vốn không có cửa ra vào.
“Tiểu Tửu, không mời ta chén trà nào sao?”
Không đợi Thư Tửu đáp, Yến An Thì đã đứng chắn ngay trước mặt nàng, khoảng cách đủ để không có ai chen vào: “Trông ngươi nhàn nhã quá nhỉ.”
Y rót một chén trà, không cho ai khác ngoài bản thân, rồi nhận lấy hai quả quýt vừa được tiểu đồng mang vào, một bát rượu nếp.
Quýt để át mùi hương kia, rượu nếp thêm đường, đúng vị nàng từng quen hồi nhỏ.
Tư Cống Hi không giận, cười nhẹ: “Ta nào có nhàn? Tiểu Tửu sắp lên Côn Luân, chưa từng đặt chân đến đó, ta há chẳng cần chuẩn bị kỹ càng một phen? Còn ngươi, một kẻ ngoài cuộc thì biết gì.”
Nói đoạn, nàng ta tự rót trà, nâng trong tay mà không uống, nghiêng đầu nhìn sang: “Muội không tò mò ta chuẩn bị gì sao?”
Thư Tửu thong thả đáp, thìa rượu nếp trong tay còn lưng lửng: “Ngươi đang hỏi ta? Những thứ ngươi chuẩn bị, thì có liên quan gì đến ta sao?”
Biểu cảm rõ ràng không mảy may hứng thú.
Yến An Thì tựa người ra sau, lưng chạm ghế, khoé môi vẫn vương nét cười, tai khẽ động, hẳn là người trong dù đã dưỡng hồn xong rồi.
Tư Cống Hi chau mày. Ngày thường, chẳng phải nàng rất thích hỏi đông hỏi tây sao? Chỉ một viên kẹo đường heo mỡ cũng bám lấy Tôn chủ hỏi đến ba lượt.
“Đương nhiên có liên quan. Nếu là ta hay là tôn chủ, vốn là người Côn Luân, đâu cần phải chuẩn bị gì. Nhưng vì muội phải đi, nên ta cần chuẩn bị.”
Yến An Thì bỗng gật đầu: “Cũng đúng. Côn Luân quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo, hoang vu. Phải chuẩn bị cho nàng vài bộ áo ấm, với lương khô mang theo.”
Y nhớ rõ năm xưa, thiếu nữ sau cánh cửa sổ nhỏ luôn tay chân lạnh buốt, áo mặc thì mỏng tang, mùa đông đến là rét run rẩy, mà nàng chẳng bao giờ kêu ca lấy một lời.
Thư Tửu không chậm trễ đáp lời: “Không cần. Đồng Quang đã mua sẵn rồi, để trong xe ngựa. Ta nghĩ đi có mấy hôm, lười chẳng muốn mang xuống.”
Một câu vừa thực vừa tuyệt, như dội nước lạnh thẳng vào lòng người, khiến Yến An Thì hừ lạnh trong cổ họng, dù sao y cũng vẫn sẽ mua.
Chẳng ai hứng thú với chuyện Tư Cống Hi chuẩn bị cái gì, chủ đề cũng vì vậy mà đứt đoạn.
Chốc sau, Tư Cống Hi lại mở lời: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”
Không đợi Thư Tửu trả lời, nàng ta đã nói tiếp: “Phải nhanh lên, qua vài ngày nữa tuyết rơi, là không vào được nữa đâu.”
Lời ấy quả không sai. Côn Luân mấy trăm dặm quanh đều là hoang dã, mùa đông phủ một màu trắng xóa trời đất, chưa kể cái rét như cắt da cắt thịt, chỉ riêng sự trống trải vô tận ấy cũng đủ khiến lòng người sầu muộn. Người có thể lên Côn Luân vào tiết trời này, thực sự ít đến đáng thương. Huống chi còn phải vượt qua nhiều cửa ải.
Như lời Tư Cống Hi nói thần sơn, nào dễ vào?
Thư Tửu ăn xong thìa rượu nếp cuối cùng, nghiêng đầu nhìn sang Yến An Thì.
Y làm mặt quỷ đáp lại, rồi mới nói: “Chắc vài hôm nữa thôi. À mà, Tư cô nương, chẳng phải ngươi cũng tò mò về chiếc dù Tàn Mị của Ôn trang chủ sao?”
Hiếu kỳ tất nhiên là có. Nhưng đã có người giữ hộ nàng ta ở nơi này, nàng ta chỉ cần theo tôn chủ về Côn Luân, là mọi thứ sẽ trở về như cũ.
Cái gọi là “vài hôm” trong miệng Yến An Thì, không có định số. Theo y thì… không đi thì càng hay, nơi quái quỷ như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới muốn quay lại.
Điện ngọc băng giá, dù có ánh sáng thần thánh bao phủ cũng không sánh được một làn khói bếp nhân gian.
Y nhìn thiếu nữ đang cẩn thận lau lại thanh đoạn đao, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể gọi tên.
Y hiểu rõ quyết tâm lên Côn Luân của nàng. Cũng mường tượng được rằng, nếu nàng đi, có lẽ sẽ càng không vui vẻ. Trước kia là chiếc lồng hữu hình, giờ lên đó, lại là gông xiềng vô hình khóa lấy nàng.
“Yến An Thì?”
Nàng gọi y mấy tiếng, hắn mới giật mình quay lại, thấy hai người đều đang nhìn mình.
“Sao vậy?”
Y gãi đầu, ngượng ngùng: “Nàng suốt ngày lau nó làm gì? Thời gian đó luyện tập còn hơn. Nhìn lại mấy chiêu mèo cào của nàng đi—”
Lời chuyển hướng lập tức bị một ánh mắt sắc như đao dập tắt.
Y lại gãi đầu lần nữa.
Chờ Tư Cống Hi đi khỏi, Thư Tửu mới khẽ thở phào, cũng đúng lúc cánh cửa phòng nàng bật mở.
Người bên trong bước từng bước ra, Thư Tửu cũng muốn đưa tay lên gãi đầuđể che giấu chút xấu hổ len lỏi trong lòng.
Yến An Thì mặt sa sầm: “Ngươi vẫn hợp với y phục màu tối hơn. Mai ta mua cho.”
Thư Tửu lườm y, người này đúng là cứ chỗ nào không nên đụng vào, y như rằng lại nhắc đến.
Hôm nay nàng mặc áo bông xanh tuyết, bên trong là váy nguyệt bạch, vô tình lại hợp với Đồng Quang đến lạ.
Tất nhiên, nàng xấu hổ không chỉ vì điểm “trùng hợp” ấy mà là vì chuyện tối qua.
Sau khi về phòng, nàng theo thói quen nằm lên giường. Nhưng chưa được bao lâu, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng rực như thiêu thấu sau lưng, khiến nàng không sao ngủ nổi.
Quay đầu lại thì thấy Đồng Quang ngồi trên ghế quý phi, ánh mắt bình thản nhìn nàng, giọng trầm thấp, từng chữ từng tiếng đều đánh trúng nhịp tim nàng: “Rất thích chơi với hắn?”
Không chờ nàng trả lời, hắn lại hỏi tiếp: “Để hắn bảo vệ muội?”
“Thân thiết đến vậy sao?”
Ba câu hỏi, khiến nàng sững người, cơn buồn ngủ bay sạch.
“Huynh đang nói ai?”
Đồng Quang nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, ánh lên chút sương mù bị quấy động bởi ghen tuông, chợt hắn bật cười.
Nụ cười ấy, tự giễu biết bao.
Tình ý trong lòng hắn, đã sớm bị Kỷ Vô và Tạ Thần Dương moi ra ánh sáng. Khi đó hắn vẫn nghĩ mình chỉ là một hồn phách,có gì cũng đành đợi sau khi hồn quy mới tính. Ai ngờ, lại nhảy ra một Yến An Thì.
Thư Tửu tâm tính đơn thuần, tình cảm chưa khai mở, không thấy được tham vọng và chiếm hữu rực cháy trong mắt Yến An Thì.
Nhưng hắn thì thấy.
Không chỉ hắn, ai ở đây cũng thấy.
Giờ khắc ấy, Đồng Quang rốt cuộc cũng hiểu rõ nỗi bất an trong lòng mình, thì ra không phải vì mãi chưa thể hồn quy.
Mà là vì… nữ tử này.
Vậy nên, hắn dứt khoát hỏi: “Sau khi cùng ta lên Côn Luân, muội định làm gì?”
Thư Tửu đáp: “Đi tìm Lý Túc Túc.”
Hắn gật đầu, trong dự liệu.
“Ta đi cùng muội.”
Thư Tửu ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Vì sao?”
Hắn nói: “Không vì sao. Ta chỉ muốn nhìn thấy muội đi tới đi lui trước mắt ta. Bằng không… ta sống chẳng vui vẻ gì cả.”
Thấy nàng vẫn còn nét nghi hoặc trên gương mặt, Đồng Quang siết chặt nắm tay đặt nơi đầu gối, tựa như gom hết can đảm, cuối cùng cũng buông ra một câu: “Ta vẫn luôn bên cạnh muội, như vậy… có được không?”
“Cứ xem như đây là cái giá cho việc muội từng cõng ta vượt qua mấy dãy núi, lội qua mấy con sông… Cứ xem như ta không chịu nổi việc thấy muội bị người khác ức h**p.”
“Cứ xem như… tâm ý của ta, đặt nơi muội.”
Câu cuối cùng, hắn nói cực khẽ, nhẹ đến mức chỉ có chính hắn nghe thấy. Mà dù nàng có không nghe rõ, hắn cũng không định nhắc lại lần thứ hai.
Thư Tửu bắt đầu hiểu ra điều gì đó. Quả thực, Đồng Quang đêm nay kỳ lạ lắm. Lời còn chưa nói dứt đã trở mình ngủ mất, thậm chí còn chui thẳng vào dù Tàn Mị. Nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng hắn đã tiêu hao quá độ, cần quay về dưỡng hồn như mọi khi.
Nàng lật người xuống giường, chưa kịp mang giày vớ, liền nhón chân chạy lại, ôm lấy chiếc dù Tàn Mị đặt bên giường, cứ như mọi lần hắn dưỡng hồn trước đây.
Nhưng sau đoạn đó, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Không biết bao lâu đã trôi qua, chỉ biết trầm hương gần tàn, cửa sổ bỗng hé ra một khe nhỏ, một bóng đen lén lút chui vào trong phòng, nhẹ nhàng trèo lên vai nàng, chính là Huyền Chúc.
Nó đã xem xong một màn kịch, giờ đến lượt nó kể lại.
Nó lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Chậc chậc chậc… Ta đã bảo rồi, chớ có vướng vào tình ý nam nữ, chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
Thư Tửu liếc mắt: “Ngươi lại nói bậy gì đó? Lại lén đi xem cái gì linh tinh à?”
Phải rồi, Huyền Chúc là chuyên gia thu gom những chuyện tình yêu oán hận nơi trần thế, chuyện gì nó cũng biết, lại rất thích kể, mà Thư Tửu lại chính là kẻ tò mò thích nghe nhất.
Vì thế, dù không hiểu tình yêu nam nữ là gì, nhưng nàng đã nghe không ít.
Huyền Chúc nhích lại gần, hạ giọng nói như tiết lộ bí mật kinh thiên: “Hắn vừa nói hắn thích ngươi đó.”
Không nhận được phản ứng nào như mong đợi, nó liền chìa tay ra khều khều nàng: “Sao không nói gì vậy? Ngủ rồi à?”
Nhưng Thư Tửu vẫn nhắm mắt, hơi thở lại chẳng đều chút nào.
Huyền Chúc khịt mũi hai tiếng, lại thở dài.
Có những tờ giấy cửa sổ, khi chưa chọc thủng thì ai nấy đều có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Đánh đánh đấm đấm, đụng chạm thân mật cũng chỉ như gợn nhẹ trên mặt nước, không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng một khi đã thốt ra lời, tất cả đều đổi khác. Muốn giả vờ như vô sự cũng trở nên khó khăn trăm phần giống như lúc này.
Chiếc áo đồng sắc vốn vô tâm kia, nay nhìn lại cũng khiến tai nàng đỏ rực, tim đập thình thịch. Mà cảm xúc ấy không có ai để nói cùng.
Ngoài Huyền Chúc.
Nhưng nó lại lặn mất tăm.
Biểu hiện của nàng quá rõ ràng, kẻ tinh ý ai cũng nhận ra.
Đồng Quang vẫn tỏ ra thản nhiên, ánh mắt ôn hoà, đặt dù Tàn Mị vào tay nàng, nói: “Ta dưỡng xong rồi.”
Hương gỗ đàn càng lúc càng nồng, đến mức tiếng tim đập cũng tựa như vang lớn trong lòng.
Nàng gật đầu lia lịa, không dám nói gì, thẹn thùng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
“Cô nương, định đi đâu vậy?” Tiểu đồng giữ cửa thấy nàng mặt đỏ rần, một mình chạy ra như có chuyện gì lớn, suýt chút tưởng trong viện lại xảy ra chuyện quái dị.
Nhưng Thư Tửu chẳng buồn nghe, cứ cúi đầu bước đi, vòng vèo mấy ngả, không thèm nhìn đường, đi đến đâu, bản thân cũng không rõ.
Tâm nàng loạn, đêm nay nàng cũng đã thử suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng nghĩ mãi chẳng ra chỉ vì… nàng thật sự không hiểu được thứ gọi là “tình yêu”.
Gió thổi lá rung, tiếng xào xạc tựa như gọi hồn.
Nhưng hắn thích nàng mà, đây chẳng phải điều gì xấu xa khó nói, cũng không phải lỗi lầm gì. Huyền Chúc từng bảo, đây chính là lúc nàng nên nắm lấy thóp của hắn, nàng chạy cái gì?
“Hừ…”
Nàng nghĩ lại màn “bỏ chạy” ban nãy, đột nhiên thấy buồn cười.
Nhưng ngẩng đầu lên, mới phát hiện bản thân đã đi lạc vào một con đường hoàn toàn xa lạ.
Bốn phía là hàng liễu rủ cao ngất, quay đầu lại, lối đi lát đá cũng đã bị tán cây che kín, dày đặc đến nỗi khiến người ta bất giác sinh sợ.
Trên đầu, cành cây tuy thưa, nhưng cũng chặn mất phần lớn ánh sáng.
Không có Đồng Quang, cũng chẳng thấy Yến An Thì.
Hai tay trống rỗng, nàng mới đột nhiên cảm giác được điều bất thường nhưng đã muộn rồi.
Đường cũ chẳng tìm được, chỉ đành cắn răng bước tiếp về phía trước.
Nàng thử gọi mấy tiếng: “Có ai không?”
Không ai đáp lời.
Mãi đến lần thứ tư, mới có âm thanh vọng lại.
Nhưng không phải tiếng người.
Mà là tiếng quạ kêu.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Hai người vừa mới đặt chân vào sân viện, còn chưa kịp uống ngụm nước nào, mùi hương nồng sực quen thuộc đã xộc thẳng lên mũi.
Thư Tửu khẽ cau mày, sống mũi chun lại, động tác tuy thoáng qua nhưng vẫn bị Yến An Thì thu hết vào mắt.
Y đứng dậy, ghé vài câu với tiểu đồng đang canh cửa, rồi quay vào liền thấy Tư Cống Hi uốn eo lượn bước tới, phong tình như nước, điệu bộ chẳng khác gì lả lướt theo gió xuân.
Nàng ta đi từ phía một bức tường nơi vốn không có cửa ra vào.
“Tiểu Tửu, không mời ta chén trà nào sao?”
Không đợi Thư Tửu đáp, Yến An Thì đã đứng chắn ngay trước mặt nàng, khoảng cách đủ để không có ai chen vào: “Trông ngươi nhàn nhã quá nhỉ.”
Y rót một chén trà, không cho ai khác ngoài bản thân, rồi nhận lấy hai quả quýt vừa được tiểu đồng mang vào, một bát rượu nếp.
Quýt để át mùi hương kia, rượu nếp thêm đường, đúng vị nàng từng quen hồi nhỏ.
Tư Cống Hi không giận, cười nhẹ: “Ta nào có nhàn? Tiểu Tửu sắp lên Côn Luân, chưa từng đặt chân đến đó, ta há chẳng cần chuẩn bị kỹ càng một phen? Còn ngươi, một kẻ ngoài cuộc thì biết gì.”
Nói đoạn, nàng ta tự rót trà, nâng trong tay mà không uống, nghiêng đầu nhìn sang: “Muội không tò mò ta chuẩn bị gì sao?”
Thư Tửu thong thả đáp, thìa rượu nếp trong tay còn lưng lửng: “Ngươi đang hỏi ta? Những thứ ngươi chuẩn bị, thì có liên quan gì đến ta sao?”
Biểu cảm rõ ràng không mảy may hứng thú.
Yến An Thì tựa người ra sau, lưng chạm ghế, khoé môi vẫn vương nét cười, tai khẽ động, hẳn là người trong dù đã dưỡng hồn xong rồi.
Tư Cống Hi chau mày. Ngày thường, chẳng phải nàng rất thích hỏi đông hỏi tây sao? Chỉ một viên kẹo đường heo mỡ cũng bám lấy Tôn chủ hỏi đến ba lượt.
“Đương nhiên có liên quan. Nếu là ta hay là tôn chủ, vốn là người Côn Luân, đâu cần phải chuẩn bị gì. Nhưng vì muội phải đi, nên ta cần chuẩn bị.”
Yến An Thì bỗng gật đầu: “Cũng đúng. Côn Luân quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo, hoang vu. Phải chuẩn bị cho nàng vài bộ áo ấm, với lương khô mang theo.”
Y nhớ rõ năm xưa, thiếu nữ sau cánh cửa sổ nhỏ luôn tay chân lạnh buốt, áo mặc thì mỏng tang, mùa đông đến là rét run rẩy, mà nàng chẳng bao giờ kêu ca lấy một lời.
Thư Tửu không chậm trễ đáp lời: “Không cần. Đồng Quang đã mua sẵn rồi, để trong xe ngựa. Ta nghĩ đi có mấy hôm, lười chẳng muốn mang xuống.”
Một câu vừa thực vừa tuyệt, như dội nước lạnh thẳng vào lòng người, khiến Yến An Thì hừ lạnh trong cổ họng, dù sao y cũng vẫn sẽ mua.
Chẳng ai hứng thú với chuyện Tư Cống Hi chuẩn bị cái gì, chủ đề cũng vì vậy mà đứt đoạn.
Chốc sau, Tư Cống Hi lại mở lời: “Bao giờ chúng ta xuất phát?”
Không đợi Thư Tửu trả lời, nàng ta đã nói tiếp: “Phải nhanh lên, qua vài ngày nữa tuyết rơi, là không vào được nữa đâu.”
Lời ấy quả không sai. Côn Luân mấy trăm dặm quanh đều là hoang dã, mùa đông phủ một màu trắng xóa trời đất, chưa kể cái rét như cắt da cắt thịt, chỉ riêng sự trống trải vô tận ấy cũng đủ khiến lòng người sầu muộn. Người có thể lên Côn Luân vào tiết trời này, thực sự ít đến đáng thương. Huống chi còn phải vượt qua nhiều cửa ải.
Như lời Tư Cống Hi nói thần sơn, nào dễ vào?
Thư Tửu ăn xong thìa rượu nếp cuối cùng, nghiêng đầu nhìn sang Yến An Thì.
Y làm mặt quỷ đáp lại, rồi mới nói: “Chắc vài hôm nữa thôi. À mà, Tư cô nương, chẳng phải ngươi cũng tò mò về chiếc dù Tàn Mị của Ôn trang chủ sao?”
Hiếu kỳ tất nhiên là có. Nhưng đã có người giữ hộ nàng ta ở nơi này, nàng ta chỉ cần theo tôn chủ về Côn Luân, là mọi thứ sẽ trở về như cũ.
Cái gọi là “vài hôm” trong miệng Yến An Thì, không có định số. Theo y thì… không đi thì càng hay, nơi quái quỷ như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới muốn quay lại.
Điện ngọc băng giá, dù có ánh sáng thần thánh bao phủ cũng không sánh được một làn khói bếp nhân gian.
Y nhìn thiếu nữ đang cẩn thận lau lại thanh đoạn đao, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể gọi tên.
Y hiểu rõ quyết tâm lên Côn Luân của nàng. Cũng mường tượng được rằng, nếu nàng đi, có lẽ sẽ càng không vui vẻ. Trước kia là chiếc lồng hữu hình, giờ lên đó, lại là gông xiềng vô hình khóa lấy nàng.
“Yến An Thì?”
Nàng gọi y mấy tiếng, hắn mới giật mình quay lại, thấy hai người đều đang nhìn mình.
“Sao vậy?”
Y gãi đầu, ngượng ngùng: “Nàng suốt ngày lau nó làm gì? Thời gian đó luyện tập còn hơn. Nhìn lại mấy chiêu mèo cào của nàng đi—”
Lời chuyển hướng lập tức bị một ánh mắt sắc như đao dập tắt.
Y lại gãi đầu lần nữa.
Chờ Tư Cống Hi đi khỏi, Thư Tửu mới khẽ thở phào, cũng đúng lúc cánh cửa phòng nàng bật mở.
Người bên trong bước từng bước ra, Thư Tửu cũng muốn đưa tay lên gãi đầuđể che giấu chút xấu hổ len lỏi trong lòng.
Yến An Thì mặt sa sầm: “Ngươi vẫn hợp với y phục màu tối hơn. Mai ta mua cho.”
Thư Tửu lườm y, người này đúng là cứ chỗ nào không nên đụng vào, y như rằng lại nhắc đến.
Hôm nay nàng mặc áo bông xanh tuyết, bên trong là váy nguyệt bạch, vô tình lại hợp với Đồng Quang đến lạ.
Tất nhiên, nàng xấu hổ không chỉ vì điểm “trùng hợp” ấy mà là vì chuyện tối qua.
Sau khi về phòng, nàng theo thói quen nằm lên giường. Nhưng chưa được bao lâu, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng rực như thiêu thấu sau lưng, khiến nàng không sao ngủ nổi.
Quay đầu lại thì thấy Đồng Quang ngồi trên ghế quý phi, ánh mắt bình thản nhìn nàng, giọng trầm thấp, từng chữ từng tiếng đều đánh trúng nhịp tim nàng: “Rất thích chơi với hắn?”
Không chờ nàng trả lời, hắn lại hỏi tiếp: “Để hắn bảo vệ muội?”
“Thân thiết đến vậy sao?”
Ba câu hỏi, khiến nàng sững người, cơn buồn ngủ bay sạch.
“Huynh đang nói ai?”
Đồng Quang nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, ánh lên chút sương mù bị quấy động bởi ghen tuông, chợt hắn bật cười.
Nụ cười ấy, tự giễu biết bao.
Tình ý trong lòng hắn, đã sớm bị Kỷ Vô và Tạ Thần Dương moi ra ánh sáng. Khi đó hắn vẫn nghĩ mình chỉ là một hồn phách,có gì cũng đành đợi sau khi hồn quy mới tính. Ai ngờ, lại nhảy ra một Yến An Thì.
Thư Tửu tâm tính đơn thuần, tình cảm chưa khai mở, không thấy được tham vọng và chiếm hữu rực cháy trong mắt Yến An Thì.
Nhưng hắn thì thấy.
Không chỉ hắn, ai ở đây cũng thấy.
Giờ khắc ấy, Đồng Quang rốt cuộc cũng hiểu rõ nỗi bất an trong lòng mình, thì ra không phải vì mãi chưa thể hồn quy.
Mà là vì… nữ tử này.
Vậy nên, hắn dứt khoát hỏi: “Sau khi cùng ta lên Côn Luân, muội định làm gì?”
Thư Tửu đáp: “Đi tìm Lý Túc Túc.”
Hắn gật đầu, trong dự liệu.
“Ta đi cùng muội.”
Thư Tửu ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Vì sao?”
Hắn nói: “Không vì sao. Ta chỉ muốn nhìn thấy muội đi tới đi lui trước mắt ta. Bằng không… ta sống chẳng vui vẻ gì cả.”
Thấy nàng vẫn còn nét nghi hoặc trên gương mặt, Đồng Quang siết chặt nắm tay đặt nơi đầu gối, tựa như gom hết can đảm, cuối cùng cũng buông ra một câu: “Ta vẫn luôn bên cạnh muội, như vậy… có được không?”
“Cứ xem như đây là cái giá cho việc muội từng cõng ta vượt qua mấy dãy núi, lội qua mấy con sông… Cứ xem như ta không chịu nổi việc thấy muội bị người khác ức h**p.”
“Cứ xem như… tâm ý của ta, đặt nơi muội.”
Câu cuối cùng, hắn nói cực khẽ, nhẹ đến mức chỉ có chính hắn nghe thấy. Mà dù nàng có không nghe rõ, hắn cũng không định nhắc lại lần thứ hai.
Thư Tửu bắt đầu hiểu ra điều gì đó. Quả thực, Đồng Quang đêm nay kỳ lạ lắm. Lời còn chưa nói dứt đã trở mình ngủ mất, thậm chí còn chui thẳng vào dù Tàn Mị. Nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ tưởng hắn đã tiêu hao quá độ, cần quay về dưỡng hồn như mọi khi.
Nàng lật người xuống giường, chưa kịp mang giày vớ, liền nhón chân chạy lại, ôm lấy chiếc dù Tàn Mị đặt bên giường, cứ như mọi lần hắn dưỡng hồn trước đây.
Nhưng sau đoạn đó, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Không biết bao lâu đã trôi qua, chỉ biết trầm hương gần tàn, cửa sổ bỗng hé ra một khe nhỏ, một bóng đen lén lút chui vào trong phòng, nhẹ nhàng trèo lên vai nàng, chính là Huyền Chúc.
Nó đã xem xong một màn kịch, giờ đến lượt nó kể lại.
Nó lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Chậc chậc chậc… Ta đã bảo rồi, chớ có vướng vào tình ý nam nữ, chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
Thư Tửu liếc mắt: “Ngươi lại nói bậy gì đó? Lại lén đi xem cái gì linh tinh à?”
Phải rồi, Huyền Chúc là chuyên gia thu gom những chuyện tình yêu oán hận nơi trần thế, chuyện gì nó cũng biết, lại rất thích kể, mà Thư Tửu lại chính là kẻ tò mò thích nghe nhất.
Vì thế, dù không hiểu tình yêu nam nữ là gì, nhưng nàng đã nghe không ít.
Huyền Chúc nhích lại gần, hạ giọng nói như tiết lộ bí mật kinh thiên: “Hắn vừa nói hắn thích ngươi đó.”
Không nhận được phản ứng nào như mong đợi, nó liền chìa tay ra khều khều nàng: “Sao không nói gì vậy? Ngủ rồi à?”
Nhưng Thư Tửu vẫn nhắm mắt, hơi thở lại chẳng đều chút nào.
Huyền Chúc khịt mũi hai tiếng, lại thở dài.
Có những tờ giấy cửa sổ, khi chưa chọc thủng thì ai nấy đều có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra. Đánh đánh đấm đấm, đụng chạm thân mật cũng chỉ như gợn nhẹ trên mặt nước, không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng một khi đã thốt ra lời, tất cả đều đổi khác. Muốn giả vờ như vô sự cũng trở nên khó khăn trăm phần giống như lúc này.
Chiếc áo đồng sắc vốn vô tâm kia, nay nhìn lại cũng khiến tai nàng đỏ rực, tim đập thình thịch. Mà cảm xúc ấy không có ai để nói cùng.
Ngoài Huyền Chúc.
Nhưng nó lại lặn mất tăm.
Biểu hiện của nàng quá rõ ràng, kẻ tinh ý ai cũng nhận ra.
Đồng Quang vẫn tỏ ra thản nhiên, ánh mắt ôn hoà, đặt dù Tàn Mị vào tay nàng, nói: “Ta dưỡng xong rồi.”
Hương gỗ đàn càng lúc càng nồng, đến mức tiếng tim đập cũng tựa như vang lớn trong lòng.
Nàng gật đầu lia lịa, không dám nói gì, thẹn thùng đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
“Cô nương, định đi đâu vậy?” Tiểu đồng giữ cửa thấy nàng mặt đỏ rần, một mình chạy ra như có chuyện gì lớn, suýt chút tưởng trong viện lại xảy ra chuyện quái dị.
Nhưng Thư Tửu chẳng buồn nghe, cứ cúi đầu bước đi, vòng vèo mấy ngả, không thèm nhìn đường, đi đến đâu, bản thân cũng không rõ.
Tâm nàng loạn, đêm nay nàng cũng đã thử suy nghĩ cho rõ ràng, nhưng nghĩ mãi chẳng ra chỉ vì… nàng thật sự không hiểu được thứ gọi là “tình yêu”.
Gió thổi lá rung, tiếng xào xạc tựa như gọi hồn.
Nhưng hắn thích nàng mà, đây chẳng phải điều gì xấu xa khó nói, cũng không phải lỗi lầm gì. Huyền Chúc từng bảo, đây chính là lúc nàng nên nắm lấy thóp của hắn, nàng chạy cái gì?
“Hừ…”
Nàng nghĩ lại màn “bỏ chạy” ban nãy, đột nhiên thấy buồn cười.
Nhưng ngẩng đầu lên, mới phát hiện bản thân đã đi lạc vào một con đường hoàn toàn xa lạ.
Bốn phía là hàng liễu rủ cao ngất, quay đầu lại, lối đi lát đá cũng đã bị tán cây che kín, dày đặc đến nỗi khiến người ta bất giác sinh sợ.
Trên đầu, cành cây tuy thưa, nhưng cũng chặn mất phần lớn ánh sáng.
Không có Đồng Quang, cũng chẳng thấy Yến An Thì.
Hai tay trống rỗng, nàng mới đột nhiên cảm giác được điều bất thường nhưng đã muộn rồi.
Đường cũ chẳng tìm được, chỉ đành cắn răng bước tiếp về phía trước.
Nàng thử gọi mấy tiếng: “Có ai không?”
Không ai đáp lời.
Mãi đến lần thứ tư, mới có âm thanh vọng lại.
Nhưng không phải tiếng người.
Mà là tiếng quạ kêu.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 87: Nam nữ.
10.0/10 từ 42 lượt.