Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 86: Giao dịch.

109@-

Nghe xong ý định của Yến An Thì, mọi người trong sân đều đồng thời biến sắc.


Tư Cống Hi không nhịn được bèn bật lời phản đối: “Ngươi sao có thể cùng chúng ta lên Côn Luân? Ngươi là người của Thập Nhị Thành cơ mà.”


Trong giọng nói không giấu được ý châm chọc và khinh miệt.


Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa phòng vốn khép chặt liền mở ra, một luồng sáng chớp lóe vụt qua, vị đại nhân phong tư tuấn dật, như nguyệt chi thanh phong, đã đứng giữa Thư Tửu và Yến An Thì.


“Muốn lên Côn Luân, sao lại chẳng nói gì với chủ của Côn Luân ta đây?”


Yến An Thì bị khí thế ép lui hai bước mới đứng vững, trừng mắt nhìn hắn một cái, trong giọng còn mang theo chút tức tối: “Tiền… tiền nhiệm chủ Côn Luân.”


Đồng Quang cười nhạt, không giận cũng chẳng vui, ngồi xuống cạnh Thư Tửu, nâng ly chạm nhẹ ly rượu của nàng, nhướng mày nói: “Cạn ly.”


Thư Tửu khẽ nhíu mày: “Còn dù che đâu?”


Nàng kéo tay áo hắn, giọng tuy trách cứ nhưng lại đầy thân thiết: “Phải dưỡng thương cho tốt, đừng có lén lút chạy loạn nữa! Không thì ta lên Côn Luân lấy ai che chở?”


Lời nói nghe qua như vô tâm, nhưng rơi vào tai người khác lại khiến tâm tư xao động.


Yến An Thì lập tức nhảy dựng lên phản đối: “Ta cũng có thể che chở cho nàng mà! Ta rất lợi hại đó, nhìn đây—”


Chưa dứt lời, kiếm ý từ đầu ngón tay đã như sóng trào bùng phát, ép đến nỗi Tư Cống Hi không nhúc nhích nổi. Thư Tửu thấy vạt áo của Đồng Quang khẽ bay, liền gật đầu đầy khen ngợi với Yến An Thì.


Cũng phải, Yến An Thì tuy công lực cao cường, nhưng để áp chế Đồng Quang thì vẫn còn cách một khoảng. Hôm nay nếu không phải hắn đang suy nhược, e là Yến An Thì còn chẳng chạm được đến mép áo.


“Ngươi xem hắn kìa, yếu đến độ gió thổi cũng bay.” Yến An Thì rõ ràng biết lý, nhưng miệng thì vẫn không chịu lép.


Đồng Quang cũng không nhịn được mà phản pháo: “Với thân phận và pháp môn của ngươi, vừa đặt chân đến Côn Luân đã tổn hao hơn nửa, đến lúc đó e rằng ngay cả người của hạ cung cũng không đấu nổi, còn mơ tưởng bảo hộ nàng l*n đ*nh Côn Luân?”


Hai người đấu võ mồm không ai nhường ai, khiến người nghe cũng phải bật cười.


Thư Tửu thì nhếch môi lộ vẻ chán chường, ánh mắt lại dừng ở Tư Cống Hi đang một lòng một dạ nhìn Đồng Quang, khiến nàng thấy bực bội trong lòng.


“Mệt rồi! Ngủ đây!”


Nàng uống cạn ly rượu, dứt khoát ném tay áo, quay người đi thẳng về phòng.


Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu ra sao.



Ánh trăng lên cao, từng tia bạc rọi xuống như dệt gấm, phủ trên đất, rồi len lỏi lên vai áo Đồng Quang, khiến người như phủ một tầng linh quang thánh khiết.


Hắn phẩy nhẹ tay áo sạch sẽ, ung dung nói: “Nhị vị, cứ từ từ mà uống.”


Chớp mắt sau, chỉ còn tiếng cửa khép lại, kèm theo một câu vang vọng từ trong phòng truyền ra: “Ngươi ngủ được không? Nếu không ngủ được, đến trò chuyện với ta chút đi.”


Yến An Thì và Tư Cống Hi lại nhìn nhau, nét mặt Yến An Thì như nứt ra từng mảnh.


“Hai người đó… vẫn luôn ở chung một phòng sao?”


Tư Cống Hi trong mắt hiện lên muôn ngàn cảm xúc, nhưng Yến An Thì chẳng tài nào hiểu nổi.


Giây lát sau, nàng ta bỗng nở nụ cười kỳ dị, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, bây giờ tôn chủ cần Tiểu Tửu.”


Một thời gian nữa thôi… chờ nàng ta chuẩn bị xong, sẽ không cần nữa.


Sau khi nàng ta rời đi, trong viện vẫn lưu lại một hương thơm thoang thoảng, ngòn ngọt đến khó chịu, khiến Yến An Thì hắt hơi một cái, lại rót thêm một chén rượu. Ánh trăng rơi vào đáy chén, sáng trong đầy ắp, khẽ chao động.


Rượu vào cổ họng, sóng sánh rồi rát buốt mà trôi xuống, ấm cả lòng ngực.


Y đang nghĩ đến câu nói lúc nãy của Tư Cống Hi.


Nàng ta đưa ra một bản “hợp đồng hợp tác” như đùa mà thật: “Ngươi thích Tiểu Tửu đúng không? Nhưng ai nhìn vào cũng biết, trong lòng muội ấy dường như chẳng có ngươi. Hay là thế này, chúng ta bắt tay, ta giúp ngươi có được nàng. Ngươi chẳng cần làm gì cho ta, chỉ cần ngay khi ngươi có được nàng, lập tức đưa nàng rời khỏi đây, càng xa càng tốt. Về lại Thập Nhị Thành, đến lúc đó, chẳng còn ai ngăn cản được các ngươi nữa.”


Điều kiện nghe thì rất có lợi. Vốn dĩ đó cũng là lý do y rời thành lần này chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.


Nhưng y vốn quen hành động một mình, chưa từng cần đến bất kỳ ai. Cần người khác giúp ư? Đúng là trò cười!


Y bật cười khinh bạc, ngửa cổ uống cạn, rồi nhảy phắt lên nhánh cây, tựa lưng vào thân, nhắm mắt nghỉ ngơi.


“Vẫn là kẻ vô tâm vô phế.”


Từ lúc quen nàng đến nay, nàng luôn lạnh nhạt, y bầu bạn suốt bao năm, chưa từng nhận được một lời cảm ơn, thậm chí… nàng còn quên y.


Tốt, tốt lắm, thật tốt đến mức khiến người ta nghẹn cả họng.


Nghĩ càng nhiều, lửa giận trong lòng càng bốc cao, y bật dậy nhìn về phía khung cửa sổ, bên trong là người đang yên giấc. Thật muốn lôi nàng ra, cạy đầu nàng xem cả ngày trong đó chứa những gì.


Nhưng… y nào nỡ.


Cuối cùng chỉ tự cười giễu bản thân, tựa trở lại vào thân cây, lấy từ trong ngực ra một lọ sứ. Lọ đã được phủ men, nhưng thân đã bị cọ đến bóng loáng như ngọc, rõ ràng là thường xuyên được nắm trong tay.



Hành động ấy, thành thục như đã làm vô số lần.



Một đêm yên tĩnh không mộng mị, Thư Tửu dậy rất sớm. Nàng đeo dù Tàn Mị sau lưng, đứng do dự trước cửa phòng Yến An Thì.


Phải mất một hồi lâu mới chịu đưa tay gõ cửa.


Yến An Thì thực ra đã tỉnh từ lúc nàng trở mình, giờ đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, hứng thú nhìn nàng lúng túng.


“Yến An Thì, dậy chưa?” Giọng nàng sáng sớm hơi khàn, gọi tên y nhẹ nhàng như gió thoảng.


“Yến An Thì?”


Y còn định chờ nàng gọi lần thứ ba, ai ngờ người kia lại chẳng có mấy kiên nhẫn, quăng bọc hành lý lên vai, chuẩn bị rời đi. Y liền nhảy xuống, chặn đường nàng, nghiêng đầu cười: “Sáng sớm đã tới tìm ta, nhớ ta quá rồi đúng không?”


Thư Tửu không thèm ngẩng đầu, chỉ khẽ liếc mắt nhìn y: “Ta muốn gặp Ôn Liễu Phàm. Đồng Quang bảo hắn tà dị, nhưng ngươi quen hắn, nên ta muốn ngươi đi cùng.”


Thì ra là vậy.


Y nghiến răng ken két. Đáng chết thật, Đồng Quang kia khi nào mới chịu biến mất? Không đánh lại, không giết được, lại còn cứ bám riết. Mà Thư Tửu thì cứ nghe lời hắn.


Thư Tửu đã băng qua hành lang hoa: “Không muốn đi à?”


“Đi, đi chứ, sao có thể không đi được. Ngươi không nói, ta cũng sẽ đi cùng mà, không ai bảo hộ thì làm sao ngươi yên tâm?”


Vẫn là cái giọng líu lo quen thuộc, bắt đầu kể về mỹ tửu và mỹ thực của Thập Nhị Thành.


Thư Tửu đôi lúc phụ họa một hai câu, nhưng lời rất ngắn.


Ôn Liễu Phàm dường như đã sớm đoán được nàng sẽ đến, từ sáng sớm đã chuẩn bị bữa ăn đầy đủ trong thủy tạ, hơi nóng bốc lên nghi ngút.


“Thư cô nương đến rồi, hẳn còn chưa dùng điểm tâm?”


Hắn ta không ngờ Yến An Thì cũng đi theo, chỉ hơi ngạc nhiên rồi bình thản mời: “An Thì, ngồi đi.”


Thư Tửu lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, toàn là những chuyện trong võ lâm giang hồ…


Nàng ngồi lặng trước bàn ăn, nhìn qua liền biết chẳng phải món hợp khẩu vị. Huống chi, trước mặt là kẻ nàng chưa từng yên tâm được mấy phần, dạ dày vừa tỉnh đã sớm bị mùi nghi kỵ xua tan chẳng còn chút dư vị nào.


Chiếc dù sau lưng nhẹ vỗ lên nàng một cái, nàng nghiêng đầu né tránh, vẻ mặt chẳng chút để tâm.



Kỳ quặc thật. Dưới nước, cớ sao lại có đèn?


Nàng nghiêng đầu, say sưa nhìn, ngay cả khi Yến An Thì gọi nàng mấy tiếng cũng hoàn toàn không nghe thấy.


Yến An Thì đành đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng, ánh mắt cũng thuận theo nhìn qua, chẳng qua chỉ là một khối đá lớn.


“Hử?”


“Muốn xuống chơi nước à?” Giọng điệu y nghe thì đùa giỡn, nhưng lực tay đặt lên mu bàn tay nàng lại rõ ràng tăng thêm mấy phần.


Nàng hiểu ý y rồi.


Ôn Liễu Phàm vốn tâm tư sâu xa, những chuyện khuất tất sau lưng sợ là chất chồng như núi. Giờ lại còn giữ trong tay chiếc dù tàn Mị, đến Yến An Thì cũng chẳng dám tùy tiện hành động, nàng lại càng không thể vọng động chút nào.


Chờ nàng khẽ động đầu ngón tay, Yến An Thì mới chịu thu tay về.


“Ngươi quản ta.” Nàng liếc y, ánh mắt có phần trẻ con, nét nghịch ngợm ngang bướng phảng phất đâu đó, chẳng biết là học từ ai.


Ôn Liễu Phàm cười khẽ một tiếng, “Xem ra An Thì và cô nương đây, thật sự rất hợp ý.”


Yến An Thì cười ha hả, không thèm đón lời, lại quay đầu hỏi một câu khiến Thư Tửu không khỏi cảnh giác: “Ta có thể nhìn kỹ chiếc dù Tàn Mị kia một chút không?”


Nghe vậy, Thư Tửu suýt chút nữa chống không nổi đầu mình, quay ngoắt lại nhìn y với ánh mắt vừa hoài nghi vừa ghét bỏ, miệng bĩu ra, cúi gằm xuống không đáp.


Nàng biết y xưa nay chẳng câu nệ tiểu tiết, nhưng không ngờ hôm nay lại dám… thẳng thắn đến thế!


Lạ lùng hơn, Ôn Liễu Phàm lại gật đầu đồng ý.


Trước mặt nàng, chiếc hộp gỗ sơn đen lặng lẽ được đưa tới, một cảm giác bất an âm ỉ trỗi dậy trong lòng nàng.


Đồng Quang trong dù vẫn chưa có động tĩnh gì. Sau đêm trăng tròn vừa rồi, hắn thường xuyên phải về lại trong ô để “dưỡng hồn”, ấy là lời hắn nói.


Phải rồi, nhìn trạng thái bây giờ của hắn, quả thực chẳng khá hơn là bao. Không chăm dưỡng, làm sao lên nổi đỉnh Côn Luân?


Yến An Thì mở nắp hộp, chiếc dù Tàn Mị nằm yên bất động trong đó, chẳng khác gì trước kia.


“Ta có thể cầm lên xem chứ?”


Ôn Liễu Phàm liếc nàng, qua một thoáng mới đáp: “Được. Chỉ là, ta muốn cùng cô nương làm một cuộc giao dịch.”


Nàng lập tức cảnh giác, cả người căng cứng: “Giao dịch gì?”



Ôn Liễu Phàm lại chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua bả vai nàng, đến khi quay về với gương mặt nàng, mới hé môi nở nụ cười: “Nghe nói cô nương sở hữu một mảnh Huyền Chúc. Ta muốn nhờ Huyền Chúc giúp tìm âm hồn của phu nhân đã khuất của ta.”


Huyền Chúc?


Yến An Thì cũng quay lại nhìn Thư Tửu. Phải rồi, giờ y mới nhớ ra lần trước hắn bị nhốt trong quan tài nhà họ Thư, cạnh nàng đúng là có bám theo thứ kia.


Trong Thập Nhị Thành, có không biết bao nhiêu người ngày đêm mò mẫm, đánh đổi mọi giá để cầu được một mảnh Huyền Chúc, dù là chưa hóa hình cũng quý giá vô song.


Vậy mà cuối cùng… lại rơi vào tay Thư Tửu. Còn là một mảnh đã thành tinh!


Thư Tửu nhất thời khó xử, vẻ mặt lãnh đạm: “Thành thật mà nói, ta đã mấy hôm nay không thấy nó đâu rồi. Không biết chạy đi phương trời nào nữa.”


Nghĩ một chút, sợ hắn ta nghi ngờ, nàng lại bổ sung: “Huyền Chúc ấy, rất… khó bảo. Không nghe lời.”


Thật ra, bây giờ nàng nói chuyện đã lưu loát hơn nhiều rồi. Từ những ngày đầu, từng chữ từng câu đều rối rắm, về sau cũng chỉ có thể trò chuyện trôi chảy với Đồng Quang. Còn hiện giờ… ít ra cũng không bị lắp bắp nữa.


Tất cả đều nhờ vào công sức của vị tôn chủ lẫy lừng kia thôi.


Chỉ là, dù đã khá hơn, nàng vẫn chẳng thích nói nhiều.


Hôm nay nếu không vì có chuyện muốn nhờ vả Ôn Liễu Phàm, e rằng nàng cũng chẳng buồn hé môi.


Ôn Liễu Phàm thoáng khựng lại, rồi cười gượng mấy tiếng: “Không sao. Thư cô nương, xuất thân danh môn, lại là bằng hữu của An Thì và Niệm Nam, ta tất nhiên là tin tưởng cô. Cứ tự nhiên cầm lên xem đi.”


Thư Tửu không nghi ngờ gì thêm, cầm lấy chiếc dù Tàn Mị nặng trĩu trong tay, không giống dù nàng thường dùng, lại càng khác xa mấy chiếc dù giấy thông thường.


Nàng đứng lên, muốn thử bung dù ra. Khóe mắt Ôn Liễu Phàm hơi nhướn lên, khóe môi vẽ thành một đường cong rất mờ, nhưng chớp mắt sau đã che giấu sạch sẽ, chẳng ai nhận ra được.


“Tiểu Tửu à, ở trong mái hiên mà bung dù, người vốn chẳng cao, giờ còn giương ô nữa, chẳng phải lùn mất tiêu luôn à?”


Yến An Thì đè tay nàng lại, tiện tay đoạt lấy chiếc ô đem về phía mình, bắt đầu lật trái lật phải ngắm nghía.


Nghiên cứu một hồi cũng chẳng nhìn ra được gì.


Y lầm bầm: “Chẳng phải chỉ là dù giấy đỏ thôi sao, chắc chủ viện cất kỹ quá rồi.”


Ôn Liễu Phàm chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu.


Yến An Thì từ trước đến nay vốn không hứng thú gì với việc tu đạo, thành tiên hay thành thần. Với y mà nói, sống được là chuyện trọng yếu nhất.


Y đặt ô lại vào trong hộp, đầu ngón tay khẽ miết qua chóp dù “cốc” một tiếng, cả chiếc dù lập tức thu gọn, nằm gọn gàng trong hộp gỗ.


Thư Tửu khẽ niệm một câu: “Âm thanh này… thật giòn tan.”

 

Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 86: Giao dịch.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...