Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 83: Ghen.

102@-

Trên đầu giường treo một chiếc chuông hương, từng làn hương mỏng nhẹ buông rơi xuống theo chiều gió. Chiếc dù Tàn Mị bên cạnh nàng đỏ thẫm thêm một tầng, lặng lẽ nằm bên tay như vẫn luôn ở đó chờ đợi.


Thư Tửu nhất thời còn chưa phân rõ là mộng hay thật, mất một lúc mới nhìn rõ dáng hình thực tại của Đồng Quang, khi ấy mới thở phào an ổn. Cả người nàng mềm nhũn như không còn chút sức lực nào, chẳng thể động đậy.


Chỉ một cử động rất khẽ, vài người xung quanh lập tức nín thở thu tiếng, dè dặt quan sát từng cử chỉ nhỏ của nàng. Chốc sau, Yến An Thì là người đầu tiên mở miệng.


“Ngươi dọa lão tử một trận chết khiếp, còn không tỉnh thì lão tử giết sạch người luôn rồi!”


Y dùng giọng nhẹ như lông vũ để thốt ra lời lẽ hung hãn, ánh mắt khi nhìn nàng thì mềm dịu đến lạ, nhưng vừa quay sang Đồng Quang thì liền lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.


Sắc mặt Đồng Quang chẳng thể nói là dễ coi, tiếng gọi “Đồng Quang” đầy run rẩy và kinh hoàng của Thư Tửu một khắc trước suýt khiến tim hắn lệch nhịp. Hắn vốn tưởng, như mọi lần trước, nàng chỉ gặp ác mộng, rồi sau khi cảm nhận được sự hiện diện của hắn sẽ tỉnh dậy. Nhưng lần này… hoàn toàn khác.


Khi ấy, nàng đột nhiên mở mắt, bật người ngồi dậy thẳng tắp, ánh nhìn lạ lẫm quét qua mấy người vừa xông vào từ ngoài cửa.


Chỉ trong một chiêu, nàng đã đánh bay Yến An Thì ra xa mấy trượng, rồi xoay người, lặng lẽ nhìn thẳng vào mặt Đồng Quang. Sau ba hơi thở, vẻ mặt nàng chợt chuyển, yêu kiều nghiêng người tựa sát vào hắn.


Rõ ràng, người ấy không phải là Thư Tửu.


Yến An Thì cũng phản ứng lại rất nhanh, thấy băng linh trong tay Đồng Quang hiện hình, y liền quát lớn: “Ngươi dám động đến nàng, ta giết ngươi!”


Đồng Quang liếc hắn một cái, vẻ mặt dửng dưng. Hắn kết ấn nơi đầu ngón tay, điểm vào mi tâm nàng, giọng trầm hẳn xuống: “Trước kia ta không giết sinh linh hoang hồn. Nhưng… nay thì khác rồi.”


Thư Tửu rên khẽ một tiếng, vặn người muốn chạy trốn, cổ họng phát ra những tiếng thút thít đau đớn. Thấy Đồng Quang không có ý định buông tay, nàng đột ngột nhìn về phía cửa sổ, nơi Yến An Thì đang đứng.


Chỉ một cái chớp mắt, nước mắt đã lã chã rơi. Nàng bặm môi, nét mặt uỷ khuất:


“Cứu ta…”


Toàn thân Yến An Thì khẽ run lên, trong mắt lấp lánh sự vui mừng. Nếu trước đó y còn chưa thể chắc chắn người trước mặt là nàng thì giờ khắc này, y đã khẳng định là nàng, chính là nàng.


Thuở nhỏ nàng cũng từng cầu xin y như thế nhiều lần, nhưng chưa một lần y chịu đáp lại. Chớp mắt, y đã lao tới, một chưởng đánh vào băng linh, khiến nó nứt ra thành hai.


“Buông nàng ra.”


Tay kia y định kéo nàng về sau mình, nhưng lại không ngờ hành động này khiến mi tâm nàng đau nhói dữ dội.


“Người đó không phải Thư Tửu. Nếu ngươi còn làm càn, sẽ chỉ hại chết nàng.”



Đồng Quang khẽ dùng lực đẩy Yến An Thì văng ra xa, rồi ôm nàng đặt trở lại giường. Ngay sau đó, một bức tường ánh sáng hiện lên.


Nhìn nàng đập vào vách sáng, khóc lóc thảm thiết, chẳng ai trong số họ có thể cảm thấy dễ chịu.


Lực thần linh trong chưởng của Yến An Thì vừa rồi đang chạy loạn khắp cơ thể nàng. Nếu xử lý theo cách nhanh gọn nhất, e rằng thân thể nhỏ bé này sẽ phải chịu muôn vàn khổ sở. Cuối cùng Đồng Quang vẫn không nỡ, hắn vốn chẳng thể trơ mắt nhìn nàng chịu đựng quá nhiều đau đớn.


“Ngoan nào, thêm một nén nhang nữa là xong rồi.”


Chẳng trách Ôn Niệm Nam lại bưng lò hương bước vào.


Nhìn thấy nàng, Thư Tửu bỗng nhiên an tĩnh lại, dịu dàng ngồi xuống mép giường, chậm rãi cất lời: “Nam nhân… quả nhiên chẳng có ai tốt lành.”


Nàng ta cười khinh.


“Ăn trong bát, dòm trong nồi, thật dơ bẩn. Nhìn gì mà nhìn! Ngươi tưởng ngươi là hạng tốt đẹp lắm sao? Ngoài mặt giữ mác tiểu thư đoan trang, trong tối thì quyến rũ người khác, việc làm không ra hồn!”


Ánh mắt nàng ta xoay chuyển, nhìn sang Yến An Thì đang kinh ngạc đến ngây người: “Dù sao cũng là huynh tốt nhất, An Thì ca ca.”


Yến An Thì lần đầu tiên nghe nàng gọi mình như thế, vô cùng không quen, nhưng lòng lại dâng trào một cảm giác ấm áp khó nói.


Đồng Quang ngồi bên, chậm rãi nhấp trà, mắt không liếc đi nơi khác, hoàn toàn chẳng để tâm tới những lời quái đản của nàng.


Chỉ có Ôn Niệm Nam là không chịu nổi bị mắng mỏ, ánh mắt không ngừng liếc về phía Đồng Quang, móng tay trong tay áo đã gần như cào rách lòng bàn tay.


“Xem kìa, ngươi sốt ruột đến mặt mày méo xệch rồi đó…”


Ôn Niệm Nam cắn răng: “Tôn chủ, nàng, nàng…”


Thư Tửu bật cười: “Khóc đi, khóc lớn lên, ta thích nhất là thấy nữ nhân khóc.”


Thấy mặt Ôn Niệm Nam đỏ bừng, Đồng Quang mới lên tiếng, giọng nhạt như nước lạnh: “Không cần bận tâm, quỷ giỏi nhất là mê hoặc lòng người.”


Thư Tửu càng cười rực rỡ, dáng người tuy gầy nhưng từng đường nét đều gọn gàng tinh tế, thân hình đẹp đến mức khó mà rời mắt.


Nàng như vậy, trước nay ai từng được thấy?


Đồng Quang quay mặt đi, khẽ nhắm mắt, song giọng nói ngọt ngào kia vẫn len lỏi không dứt vào tai hắn.


Đợi hương lụi tàn, Đồng Quang mới thở ra nhẹ nhõm. Người trên giường lại lần nữa chìm vào giấc mê.



Hắn ném bức tường ánh sáng hấp thu oán hồn ra sân, luồng hắc khí kia liền bị ánh nắng mới lên thiêu rụi hoàn toàn.


Đồng Quang dùng tay áo mình lau mồ hôi trên trán Thư Tửu. Ngay cả sắc môi nàng cũng nhợt đến đáng lo. Nghĩ tới lời nàng mắng Ôn Niệm Nam khi nãy, hắn khẽ nhướn mày nhìn lại nàng thêm một lần.


Quỷ yêu giỏi lừa lòng người, nhưng phần lớn trong số họ không có ý thức độc lập, mà chỉ khơi dậy những cảm xúc sâu kín nhất trong lòng con người.


Vậy nên… nàng đang ghen ư?


Đồng Quang bắt đầu suy nghĩ: Từ bao giờ tiểu cô nương này lại nảy sinh tình cảm với mình?


Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư? Hắn không tin. Lần đầu gặp, hắn đã mắng nàng không ít, khi ấy chính hắn còn mang nỗi chết không rõ ràng, oán trời oán đất, gặp ai cũng muốn trút giận.


Hay là tình cảm ngày một sâu đậm theo năm tháng? Có lẽ vậy…


Dù sao nàng cũng đơn độc, bị đẩy vào giang hồ, mỗi khi sợ hãi đều có hắn bên cạnh, những lúc cô đơn vẫn là hắn làm bạn. Ngay cả mục tiêu ngắn hạn trong đời cũng xoay quanh hắn, hai người vào sinh ra tử, sống còn dựa vào nhau, nghĩ đến đây cũng thấy hợp lý.


Đồng Quang bất giác sinh ra chút tự mãn, ánh mắt nhìn Yến An Thì mang theo vài phần đắc thắng.


Từng quen biết thì sao?


Sánh được với một chữ “thích” chăng? Không thể.


Hắn khẽ chạm vào chiếc bướm nơi tóc nàng, con bướm liền sinh động hẳn lên, cánh phẩy nhẹ, ánh sáng linh thánh rọi từ đỉnh đầu xuống, tựa như nàng đang được bao phủ bởi hào quang thần thánh.


Chính bởi lần này, nên khi nàng tỉnh lại lần nữa, Đồng Quang và Yến An Thì đều cẩn trọng vô cùng.


Đợi đến khi nhìn rõ ánh mắt nàng, xác định đúng là Thư Tửu, Đồng Quang mới mỉm cười thực lòng, vươn tay xoa đầu nàng đầy cưng chiều: “Lại gặp ác mộng à?”


Thư Tửu hít một hơi, cảm nhận hương còn vương lại trong phòng, mất một lúc mới thì thầm: “Không hẳn là mộng xấu… nhưng mà… Lý Túc Túc là ai? Huynh quen người ấy à?”


Mấy người đồng loạt sững lại, ánh mắt Đồng Quang và Yến An Thì khẽ giao nhau.


Yến An Thì cười khẩy, giọng lộ rõ mỉa mai: “Giờ còn giấu được sao? Ngươi và nàng ta… vốn chẳng cùng một đường.”


“Giấu gì cơ?”


Dưới ánh sáng dịu dàng hắt xuống từ trời chiều, ánh mắt trong trẻo của nàng in đầy trong đôi đồng tử của hắn. Một lúc lâu, đồng tử ấy khẽ cong lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn nói: “Ta có gì mà phải giấu muội chứ? Một hồn phách tán lạc như ta, muội đi đâu, ta cũng phải theo đó, còn có thể giấu được điều gì?”


Vừa nói, hắn vừa giơ tay, thanh đoản đao bị gãy lập tức bay tới bên cạnh. Nhưng hắn vẫn chau mày, lộ rõ vẻ chán ghét: “Cái mùi của đao Thương Hà Vãn Nguyệt này khó ngửi thật.”



“Nhưng ta và hắn chẳng quen biết gì. Nói chính xác là, chỉ từng nghe tên chứ chưa từng gặp mặt.”


Hắn khẽ nắm tay nàng, hành động tự nhiên như đã quá quen thuộc. Nàng cũng không thấy lạ, dường như những cử chỉ như vậy giữa họ vốn đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đoạn hành trình dài vừa qua.


“Muội ngủ lâu quá rồi, dương khí suy nhược, cần phải ra phơi nắng một chút.”


“Lâu bao nhiêu?” Nàng nghiêng đầu hỏi.


“Gần một tuần rồi.” Yến An Thì từ phía sau chậm rãi tiến đến, tựa hồ đã nghĩ thông suốt điều gì, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện, nửa khuôn mặt ẩn mình dưới bóng cây.


Thư Tửu kinh ngạc: “Ta chỉ thấy giống như vừa chợp mắt một lát thôi mà…”


Nàng vẫn không phải người giỏi kể chuyện. Câu chuyện mơ hồ về Lý Túc Túc bị nàng thuật lại hời hợt đến mức khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.


Ngay cả Đồng Quang cũng không sao tưởng tượng được những cảnh tượng nàng mơ thấy. Hắn chỉ cố gắng nắm bắt từng câu chữ khô khan ấy, đồng thời dần nhận ra nàng đối với Yến An Thì quả thật có một niềm tin lặng thầm nhưng sâu sắc.


Thôi vậy, chỉ cần hắn không làm gì quá đáng trước mặt ta là được. Muốn theo thì theo đi, thêm một người bảo vệ nàng, cũng chẳng phải chuyện xấu.


Yến An Thì hơi cúi đầu, môi khẽ cong lên cười mà không vào mắt, giọng điệu ung dung nói: “Lý Túc Túc là người của Thập Nhị Thành.”


Một câu vô thưởng vô phạt.


Đồng Quang nghe mà không nhịn được liếc y một cái.


“Nhưng năm ngoái, hắn phản bội rồi.”


Tin này thật sự chấn động. Lý Túc Túc vốn là Thành chủ thứ hai của Thập Nhị Thành, nghe nói nhờ được Thành chủ cứu mạng nên mới một lòng trung thành, dù thân thế danh môn chính phái nhưng vẫn chấp nhận thân mang tiếng xấu để gia nhập tà đạo.


Đao pháp của hắn, nếu xếp thứ hai thì chẳng ai dám nhận mình thứ nhất. Đao nhanh, chiêu kỳ, biến hóa quỷ dị, tổng cộng hai mươi bốn thức, nhưng người từng chứng kiến bốn thức cuối đều không sống sót.


Một năm trước, vào đêm trước tiết Thanh Minh, hắn như phát điên mà chĩa mũi đao vào chính bản thân, một mình g**t ch*t bốn vị thành chủ cùng vô số nhân vật trọng yếu trong môn phái, rồi biệt tích.


Cùng lúc đó, cũng có một thiếu nữ sống trong đình giữa hồ bỗng dưng biến mất.


Chuyện này, Yến An Thì không nhắc đến. Chỉ lặng lẽ nhìn nàng, tâm can như trút được gánh nặng, an ổn đến kỳ lạ.


Đồng Quang sắc mặt tối dần, nhíu mày hỏi: “Hắn làm vậy, là vì Thư Tửu?”


Yến An Thì lắc đầu: “Không biết.”



“Giết bao nhiêu người?”


“Bảy mươi sáu.”


Thư Tửu nghẹn thở, không tài nào đem dáng vẻ cợt nhả, tươi cười của người trong mộng kia nối liền với kẻ tay vấy máu nhân gian.


Người đó… nhìn qua chỉ giống như một kẻ phá phách nghịch ngợm, như đứa con trai thứ trong nhà thế gia, sống cả đời trong phản nghịch và bất cần.


Nàng khẽ hỏi: “Nhưng ta thì có quan hệ gì với hắn?”


Yến An Thì cũng không trả lời được. Trong ấn tượng của y, Lý Túc Túc chưa từng xuất hiện ở đình giữa hồ. Người có thể vào nơi đó ít vô cùng, y chẳng qua là may mắn có thiên phú, mới nhờ thế được gặp nàng.


Y cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân có chút bản lĩnh, may mắn vì vẫn còn cơ hội tìm được nàng.


Chỉ là hiện tại bọn họ như rơi vào ngõ cụt. Y không dám làm liều, sợ nàng một lần nữa lại biến mất. Dù sao thì… không ai biết Lý Túc Túc rốt cuộc đã chết chưa.


Nghĩ vậy, Yến An Thì đột nhiên quay sang Đồng Quang: “Hắn chết rồi à?”


Đồng Quang chau mày, hắn “chết” còn sớm hơn Lý Túc Túc, hỏi hắn làm gì?


Thư Tửu nhíu mày, cướp lời: “Nếu theo thời gian huynh nói, thì lúc đó Đồng Quang đã bị giam trong dù Tàn Mị rồi.”


Câu nói này nghe sao mà thê lương, nhưng… lại quá thật.


Đồng Quang hừ khẽ, vẫn không cam lòng: “Không biết!”


Yến An Thì ra vẻ: “Biết ngay mà.”


Đồng Quang khẽ thở dài, ngữ khí hiếm khi kiên nhẫn: “Ta không thể cảm nhận âm hồn. Lý Túc Túc là nhân vật nổi tiếng như thế, nếu còn sống chắc chắn sẽ có người biết. Hơn nữa thanh Thương Hà Vãn Nguyệt đã gãy, còn đổi chủ, rõ ràng hắn đã không còn trên đời.”


Thấy hai người trước mặt đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, khóe mắt Đồng Quang khẽ giật.


Lý Túc Túc và Thư Tửu có liên quan gì? Sao lại xuất hiện vào đúng thời điểm này?


Liên quan đến dù Tàn Mị? Hay là vì nàng từng lên Côn Luân? Hoặc do thể chất thuần âm của nàng?


Hắn nghĩ mãi mà không thông.


Thư Tửu bỗng nhiên hít sâu một hơi, giọng có chút giận dỗi: “Ta đói rồi!”


Nói rồi, nàng đột ngột đứng bật dậy, mang theo một cơn cáu kỉnh bất chợt.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 83: Ghen.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...