Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 82: Xào xạc.
111@-
Yến An Thì tung một cước hất tung dù Tàn Mị, siết chặt lấy Thư Tửu trong lòng, thân hình khẽ động đã nhảy liền mấy bước, thoắt cái đã biến mất khỏi cửa chùa.
Chiêu hiểm độc vừa rồi khiến Đồng Quang bị chế trụ, không kịp đuổi theo. Đợi đến khi hắn lo xong người dưới đất, ngẩng đầu lên thì bóng người đã không còn thấy đâu.
Hắn siết chặt hàm răng, lặng im không nói một lời, đối với tiếng gọi của Tư Cống Hi cũng chỉ làm ngơ.
“Bẩm Tôn chủ, ta… ta chỉ là muốn giúp người thu phục cỗ thi thể sống kia, không ngờ lại xảy ra việc này…”
“Yến An Thì hình như có quen biết với Tiểu Tửu, vừa nãy hắn cũng rất mực che chở, quan tâm nàng, hẳn là sẽ không làm hại đâu.”
Nói đến đây, trong lòng nàng ta có phần hân hoan, thậm chí còn mong Yến An Thì cứ thế mang nàng đi luôn, chẳng cần quay về nữa. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Đồng Quang, ngay cả dáng vẻ khi tức giận của hắn, trong mắt nàng ta cũng thấy vừa mắt biết bao.
Hơn mười năm trước, lần đầu nàng ta nhìn thấy hắn dưới chân núi Côn Lôn, cách ba lớp người, chỉ một cái liếc nhìn đã khiến lòng nàng nghiêng ngả.
Đến giờ phút này, hắn có thể gọi thẳng tên nàng, có thể cứu nàng trong lúc hiểm nguy, chứng tỏ những năm qua nàng bỏ công tiếp cận, hoàn toàn không vô ích. Cách hắn đối với nàng, quả thực là không giống người thường.
Chỉ là, Tôn chủ từ trước đến nay luôn mang thiên hạ trong lòng, tình riêng dành cho một người, tất nhiên là ít ỏi. Không cần ai nói, nàng cũng hiểu.
Huống hồ, nàng vô tình từng nghe vị Đại Tế Ti tiền nhiệm nói một câu: “Đồng Quang trong chuyện tình ái, ngộ đạo rất muộn.”
Đồng Quang thu dù Tàn Mị lại, bước đến bên nàng, “Ta nhớ ngươi hình như là cung nữ của điện Diệu Nguyệt, tên… Cống Hi phải không?”
Tư Cống Hi cố nén chua xót nơi khóe mắt, nhẹ giọng đáp: “Vâng, Tôn chủ. Năm ấy tế ti Thanh Huy dẫn ta về núi Côn Lôn, từ đó luôn ở trong điện Diệu Nguyệt hầu hạ.”
Điện Diệu Nguyệt, chính là nơi hắn từng sống rất nhiều năm. Cho đến khi phong ấn Thanh Huy dưới đáy hồ, hắn mới dời lên chính điện Thừa Thiên trên đỉnh Côn Lôn sau khi đăng vị Đại Tế Ti.
Hắn không có nhiều cung nữ, tính tình ôn hòa nhưng lại luôn giữ khoảng cách, điều này ai ở núi Côn Lôn cũng biết. Vì hắn hầu như chưa từng thay đổi người hầu hạ, gặp người nào cũng đều mỉm cười, khiến nhiều kẻ lầm tưởng rằng Tôn chủ nhớ rõ từng người trong cung.
Nhưng thực ra, người mà hắn có thể gọi tên không quá một bàn tay, phần lớn đều là những người giữ lệnh bên cạnh hắn.
Đồng Quang khẽ gật đầu, “Ngươi còn đứng dậy được không?”
Tư Cống Hi muốn lắc đầu, nhưng lại chỉ hít một hơi đau đớn rồi gượng cười đáp: “Được ạ.” Nàng mượn trụ cột phía sau làm điểm tựa, dáng người khập khiễng nghiêng lệch, in bóng xuống nền đá, có phần kỳ dị.
Rẽ qua một khúc quanh, phương trượng nằm cứng ngắc dưới đất, tử khí dày đặc bốc lên nồng nặc.
Đồng Quang tiến lại gần hơn, nhìn rõ vết tử ban trên người y đã hiện rõ rành rành.
Hiển nhiên, y đã khôi phục bộ dạng thật sự của một người chết.
“Thi thể này… chết đã bao lâu rồi?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
Đúng lúc ấy, Tư Cống Hi vừa hay đi đến phía sau bên trái hắn, ánh sáng không chiếu tới, chẳng trông thấy gì.
“Chừng nửa năm.”
Nếu là do cổ trùng điều khiển, hắn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của sinh vật sống. Nhưng sự thật là không có gì cả.
Chỉ có thể là một loại trận pháp âm tà, phối hợp cùng thuật khống thi, mới có thể điều khiển cỗ thi thể như thế này. Vậy mà kẻ ấy lại chọn sống trong ngôi chùa đổ nát này, ngày qua ngày thắp nhang dâng hương trước tượng Phật.
Một âm mưu lâu dài như thế, phía sau rốt cuộc là để làm gì? Thậm chí còn dám giăng đại trận vây khốn cả Liễu Phàm sơn trang?
Đồng Quang cúi mắt nhìn dù Tàn Mị trong tay. Chẳng lẽ, tất cả chỉ là vì Thư Tửu?
—-
Đêm ấy, vốn định yên lành, nào ngờ lại rối như tơ vò.
Thư Tửu tỉnh lại được không bao lâu, thời gian ngất đi lại nhiều hơn. Kỳ lạ là khi hôn mê, nàng lại vô cùng bận rộn.
Tuy không nghe được tiếng nói bên ngoài, nhưng nàng cảm giác rất rõ mình đã rời khỏi ngôi chùa ấy.
Áp lực dồn xuống quá rõ ràng, đến mức nàng thở thôi cũng thấy khó khăn.
Có lẽ Yến An Thì cũng cảm nhận được, y ôm nàng chặt hơn. Sát khí của y quá nặng, phần lớn oan hồn đều không dám đến gần, nàng thấy đỡ hơn một chút.
Chỉ là vẫn không thể bằng một nửa cảm giác được ở gần Đồng Quang.
Gió bên tai gào rít, Thư Tửu chợt cảm thấy ánh sáng trước mắt trở nên rực rỡ. Mà không biết từ khi nào, Yến An Thì đã rời đi, lúc nàng mở mắt ra là không còn thấy y nữa.
Chung quanh vắng lặng, đầy gió cát vàng bay mù trời, nàng ngỡ mình đã đến gần Đôn Hoàng.
Lảo đảo bước đi trong biển cát, một lúc sau ngoái đầu lại nhìn, vết chân đã chẳng còn.
Chợt một tiếng lục lạc lạc đà vang lên, xa mà dần gần.
Nàng ngẩng đầu nhìn, một con lạc đà gầy trơ xương đang chầm chậm bước đến. Trên lưng nó là một người đàn ông trung niên, hai má ửng đỏ, giữa mi có nốt ruồi son, mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Khi lạc đà đi tới gần nàng thì dừng lại. Nắng gắt rọi lên mặt nàng, đôi mắt nàng vốn nhạt màu, dưới ánh nắng càng trở nên trong suốt, nàng nheo mắt nhìn về phía con vật.
Người kia… trông lạ mặt. Nhưng thanh đao bên hông y thì lại quá quen thuộc.
— Thanh Hà Vãn Nguyệt.
Nàng lập tức bước nhanh hai bước định giật lấy thanh đao.
Nhưng lạ thay, nàng không tài nào nhấc nổi. Nàng thử lại, vẫn vậy.
— Quá nặng.
Người trên lưng lạc đà hé mắt nhìn nàng, nhếch môi, tựa như buồn cười lắm.
“Ơ hay, đâu ra tiểu tặc thế này? Nhân lúc ta say rượu mà trộm đao của ta à?”
Lý Túc Túc cười khẩy mở miệng, không có chút nào giống đang đối mặt với kẻ trộm, ngược lại trông có phần… tùy ý.
Thư Tửu đáp: “Đây là của ta.”
Lý Túc Túc nhướng mày, ngồi thẳng dậy: “Ồ? Tiểu cô nương nhà ngươi nhìn không giống người biết dùng đao, huống hồ thanh đao này hung hiểm lắm đấy, ngươi xem này.”
Thương Hà Vãn Nguyệt khi nổi danh, chỉ sợ nàng khi ấy còn đang nằm nôi. Sau đó nàng lại mất trí suốt bao năm, khi tỉnh lại thì chỉ còn thấy một nửa thân đao gãy. Dựa vào đâu mà có thể thấy được vẻ uy phong ngày trước?
Vậy mà lúc này nàng đã thấy rồi.
Trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, thậm chí quên cả việc vừa nói đao là của mình, vội vàng hỏi: “Mỗi lần xuất đao, chuông đao đều ngân vang như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, ngươi nghe cho kỹ.”
Hắn vung đao múa lên, cát vàng bay cuộn, tiếng chuông đao ngân dài như khúc nhạc ngân vang.
Thư Tửu bắt đầu nghi ngờ thân phận người này, rõ ràng y rất hiểu thanh đao này.
“Ngươi là ai?”
Lý Túc Túc cao hơn cả Đồng Quang một chút. Nghe thấy nàng hỏi vậy, hắn cúi người, xoa xoa đầu nàng, đuôi mắt hơi nhướng lên, thở dài.
“Tiểu nha đầu, ta tên là Lý Túc Túc.” Hắn dừng một chút, như đang cân nhắc, “Tính theo vai vế, ngươi chắc phải gọi ta một tiếng đại bá mới đúng.”
Hắn đứng thẳng dậy, khoát tay một cái, cười một cách phóng khoáng: “Nhưng ta chẳng câu nệ mấy thứ lễ nghi hư danh ấy. Vừa rồi ta múa một bộ đao pháp, ngươi nhớ được không?”
Thư Tửu khẽ gật đầu.
Lý Túc Túc ra chiều hài lòng, đưa đao cho nàng, ánh mắt lưu luyến quét qua lưỡi đao, khẽ lẩm bẩm: “Khoảnh khắc này, ta đã chờ rất lâu rồi. Cũng coi như có thể thay cha mẹ ngươi, giao được một phần phó thác.”
Giọng nói ấy quá nhỏ, khiến Thư Tửu nghe không rõ. Nàng còn đang ngạc nhiên khi có thể cầm lấy cây đao Thương Hà Vãn Nguyệt nguyên vẹn trong tay, định lên tiếng hỏi vì sao bây giờ mới cầm được.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Không có gì. Ngươi làm sao mà vào được đây vậy?” Hắn mở nắp hồ lô rượu, rượu nồng thấm họng, liếc thấy ánh mắt trong veo của tiểu cô nương bên cạnh, liền cười cười: “Muốn uống thử không?”
Thư Tửu cũng không khách sáo, khẽ “đa tạ”, rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Nhìn dáng vẻ nàng, Lý Túc Túc lập tức hứng thú: “Thế nào? Đây là rượu ta tự tay ủ đấy.”
Thư Tửu ngồi xuống cạnh hắn, lưng tựa vào thân lạc đà phía sau, dù mùi không dễ chịu gì, nàng cũng chỉ hơi nhăn mũi lại: “Cũng… tạm được.”
Có thể chê đao pháp của Lý Túc Túc, nhưng tuyệt đối không thể chê rượu hắn nấu, đó là nguyên tắc sống của hắn.
Chỉ thấy hắn bỗng bật dậy, như một đứa trẻ được khen, hăng hái nói: “Cái gì mà tạm được? Ngươi có biết ta lấy tuyết đỉnh Côn Lôn, hòa với nhục đậu khấu Nam Việt—”
Chưa nói hết câu, đã bị biểu cảm cau mày khó chịu của nàng cắt ngang.
“Ngươi… làm sao vậy?”
Lý Túc Túc thầm kêu không ổn. Tiểu cô nương này từ nhỏ bị phong ấn, nay mới lần đầu uống loại rượu mạnh thế này, chỉ e dạ dày chịu không nổi.
Nào ngờ nàng lại nói: “Ta thấy ngươi hơi ồn ào.”
…Ồn ào? Ồn ào!?
Lý Túc Túc đường đường một đại cao thủ, bị một tiểu nha đầu mắng là “ồn ào”? Nếu để người khác nghe thấy thì chắc bị cười chết mất.
“Tránh ra, lão tử hôm nay đúng là nhàn rỗi quá mới nói lắm thế với ngươi!”
— Quả nhiên là ồn ào.
Lý Túc Túc ngồi phịch xuống, tựa người lên lưng lạc đà, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Cuộc đời hắn, quả thật phong hoa trác tuyệt, mộng tưởng thuở thiếu niên gần như đều đã hoàn thành. Ngoại trừ… ngoại trừ người ấy.
Hắn bật cười khẽ.
Thư Tửu lại uống thêm ngụm rượu, tưởng hắn đột nhiên im lặng là vì câu nói lúc nãy của nàng, liền nhỏ giọng biện bạch: “Cái đó, ta nói ‘tạm được’ là thật sự có ý khen rồi đấy.”
Nàng lựa lời, càng nói càng thấy bản thân không khéo ăn nói chút nào. Nhưng hôm nay, nàng lại có lòng muốn giải thích không muốn hắn hiểu lầm. Cảm giác ấy… quả thật rất lạ lùng.
Thân quen, gần gũi.
“Ta cũng từng uống qua vài loại rượu ngon… Ừm, những loại đó chắc cũng được tính là ngon.”
Lý Túc Túc mở mắt, ánh nhìn có chút lơ mơ, phải mất một lúc mới thấy rõ mặt nàng: “Thế loại ngon nhất là gì?”
Chẳng cần suy nghĩ, nàng liền đáp: “Hoàng Tuyền tửu. Nhưng rượu của ngươi có thể xếp thứ hai, hoặc thứ ba.”
“Ồ? Còn có đối thủ cạnh tranh à?”
Nàng gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, nhớ đến một chàng trai trẻ ôn nhu, hoạt bát, luôn thích pha chế rượu. “Ta có một người bạn cũng thích nấu rượu. Lần sau sẽ xin một vò cho ngươi nếm thử.”
Lý Túc Túc khựng lại, lần sau?
Hắn không tiếp lời nàng, chỉ nhấp một ngụm rượu, rồi thản nhiên nói: “Hoàng Tuyền thì ta không sánh được rồi. Dù sao rượu của lão bà ấy có một vị dẫn dược mà ta chưa tìm ra. Nhưng rượu của ta chắc chắn xứng vị trí thứ hai. Nhớ kỹ nhé, đời này chỉ có mình ngươi từng nếm qua, nhất định phải giúp ta truyền bá đấy, nhớ chưa?”
Thư Tửu nhếch môi, uể oải phụ họa: “Tên gọi là ‘rượu của Lý Túc Túc’?”
“Không. Nó tên là ‘Niệm Thanh’.”
Niệm Thanh? Chẳng phải chị của Quan Nam cũng tên là vậy sao?
“Ngươi… có quen Sở Niệm Thanh?”
Nàng quay đầu hỏi nhưng sau lưng đã chẳng còn ai.
Thư Tửu lập tức bật dậy, bốn phía hoàn toàn trống không, chẳng thấy bóng người hay lạc đà đâu nữa. Trước mắt chỉ còn sa mạc mênh mông, không một nơi ẩn thân, cho dù Lý Túc Túc tu vi cao thâm có thể chớp mắt đã biến mất mấy dặm, nhưng… còn con lạc đà kia?
“Lý Túc Túc?”
“Lý Túc Túc?”
…
Quả thực là biến mất rồi. Như thể chưa từng xuất hiện. Nhưng cây đao Thương Hà Vãn Nguyệt trong tay nàng vẫn là thật.
Khoảnh khắc đó, trong lòng nàng trống rỗng đến lạ, như có thứ gì đó đang rời khỏi mình. Hốc mắt cay xè, nàng cắn chặt môi.
Tiếng chuông lại vang lên.
Nàng quay một vòng nhìn quanh, không một bóng người.
Chuông mỗi lúc một dồn dập, nàng lại cảm thấy nghẹt thở, đầu đau như muốn nổ tung. Cảm giác khổ sở này khiến nàng không trụ nổi nữa, phải chống đao quỳ rạp xuống cát, há miệng thở hổn hển.
Tựa như có một đôi tay đang siết chặt lấy cổ nàng, trước mắt dần trở nên mơ hồ, lờ mờ hiện ra những vệt khí đen đang trườn tới gần.
Đó là những hồn tà, nàng nhận ra.
Sắc mặt Thư Tửu tái nhợt, toàn thân run rẩy, trong mắt có sợ hãi, có giãy giụa trước áp lực của âm khí. Nàng muốn nhớ lại những chiêu đao pháp mà Đồng Quang và Lý Túc Túc từng truyền dạy nhưng tay chẳng còn chút sức lực.
Một luồng khí đen lặng lẽ áp sát, thậm chí đã chạm vào ngón tay nàng, luồng hàn ý buốt giá cùng đau đớn dữ dội lập tức lan khắp thân thể.
Khoảnh khắc đó, nàng thật sự cảm nhận được cái chết đã cận kề. Gắng hết sức, nàng hét lên một tiếng cuối cùng.
Lúc mở mắt lần nữa, nàng thấy mình đang nằm trong một gian phòng, xung quanh đứng đầy người. Ai nấy sắc mặt đều nặng nề, cho đến khi nghe thấy nàng khe khẽ nức nở.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Yến An Thì tung một cước hất tung dù Tàn Mị, siết chặt lấy Thư Tửu trong lòng, thân hình khẽ động đã nhảy liền mấy bước, thoắt cái đã biến mất khỏi cửa chùa.
Chiêu hiểm độc vừa rồi khiến Đồng Quang bị chế trụ, không kịp đuổi theo. Đợi đến khi hắn lo xong người dưới đất, ngẩng đầu lên thì bóng người đã không còn thấy đâu.
Hắn siết chặt hàm răng, lặng im không nói một lời, đối với tiếng gọi của Tư Cống Hi cũng chỉ làm ngơ.
“Bẩm Tôn chủ, ta… ta chỉ là muốn giúp người thu phục cỗ thi thể sống kia, không ngờ lại xảy ra việc này…”
“Yến An Thì hình như có quen biết với Tiểu Tửu, vừa nãy hắn cũng rất mực che chở, quan tâm nàng, hẳn là sẽ không làm hại đâu.”
Nói đến đây, trong lòng nàng ta có phần hân hoan, thậm chí còn mong Yến An Thì cứ thế mang nàng đi luôn, chẳng cần quay về nữa. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Đồng Quang, ngay cả dáng vẻ khi tức giận của hắn, trong mắt nàng ta cũng thấy vừa mắt biết bao.
Hơn mười năm trước, lần đầu nàng ta nhìn thấy hắn dưới chân núi Côn Lôn, cách ba lớp người, chỉ một cái liếc nhìn đã khiến lòng nàng nghiêng ngả.
Đến giờ phút này, hắn có thể gọi thẳng tên nàng, có thể cứu nàng trong lúc hiểm nguy, chứng tỏ những năm qua nàng bỏ công tiếp cận, hoàn toàn không vô ích. Cách hắn đối với nàng, quả thực là không giống người thường.
Chỉ là, Tôn chủ từ trước đến nay luôn mang thiên hạ trong lòng, tình riêng dành cho một người, tất nhiên là ít ỏi. Không cần ai nói, nàng cũng hiểu.
Huống hồ, nàng vô tình từng nghe vị Đại Tế Ti tiền nhiệm nói một câu: “Đồng Quang trong chuyện tình ái, ngộ đạo rất muộn.”
Đồng Quang thu dù Tàn Mị lại, bước đến bên nàng, “Ta nhớ ngươi hình như là cung nữ của điện Diệu Nguyệt, tên… Cống Hi phải không?”
Tư Cống Hi cố nén chua xót nơi khóe mắt, nhẹ giọng đáp: “Vâng, Tôn chủ. Năm ấy tế ti Thanh Huy dẫn ta về núi Côn Lôn, từ đó luôn ở trong điện Diệu Nguyệt hầu hạ.”
Điện Diệu Nguyệt, chính là nơi hắn từng sống rất nhiều năm. Cho đến khi phong ấn Thanh Huy dưới đáy hồ, hắn mới dời lên chính điện Thừa Thiên trên đỉnh Côn Lôn sau khi đăng vị Đại Tế Ti.
Hắn không có nhiều cung nữ, tính tình ôn hòa nhưng lại luôn giữ khoảng cách, điều này ai ở núi Côn Lôn cũng biết. Vì hắn hầu như chưa từng thay đổi người hầu hạ, gặp người nào cũng đều mỉm cười, khiến nhiều kẻ lầm tưởng rằng Tôn chủ nhớ rõ từng người trong cung.
Nhưng thực ra, người mà hắn có thể gọi tên không quá một bàn tay, phần lớn đều là những người giữ lệnh bên cạnh hắn.
Đồng Quang khẽ gật đầu, “Ngươi còn đứng dậy được không?”
Tư Cống Hi muốn lắc đầu, nhưng lại chỉ hít một hơi đau đớn rồi gượng cười đáp: “Được ạ.” Nàng mượn trụ cột phía sau làm điểm tựa, dáng người khập khiễng nghiêng lệch, in bóng xuống nền đá, có phần kỳ dị.
Rẽ qua một khúc quanh, phương trượng nằm cứng ngắc dưới đất, tử khí dày đặc bốc lên nồng nặc.
Đồng Quang tiến lại gần hơn, nhìn rõ vết tử ban trên người y đã hiện rõ rành rành.
Hiển nhiên, y đã khôi phục bộ dạng thật sự của một người chết.
“Thi thể này… chết đã bao lâu rồi?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
Đúng lúc ấy, Tư Cống Hi vừa hay đi đến phía sau bên trái hắn, ánh sáng không chiếu tới, chẳng trông thấy gì.
“Chừng nửa năm.”
Nếu là do cổ trùng điều khiển, hắn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của sinh vật sống. Nhưng sự thật là không có gì cả.
Chỉ có thể là một loại trận pháp âm tà, phối hợp cùng thuật khống thi, mới có thể điều khiển cỗ thi thể như thế này. Vậy mà kẻ ấy lại chọn sống trong ngôi chùa đổ nát này, ngày qua ngày thắp nhang dâng hương trước tượng Phật.
Một âm mưu lâu dài như thế, phía sau rốt cuộc là để làm gì? Thậm chí còn dám giăng đại trận vây khốn cả Liễu Phàm sơn trang?
Đồng Quang cúi mắt nhìn dù Tàn Mị trong tay. Chẳng lẽ, tất cả chỉ là vì Thư Tửu?
—-
Đêm ấy, vốn định yên lành, nào ngờ lại rối như tơ vò.
Thư Tửu tỉnh lại được không bao lâu, thời gian ngất đi lại nhiều hơn. Kỳ lạ là khi hôn mê, nàng lại vô cùng bận rộn.
Tuy không nghe được tiếng nói bên ngoài, nhưng nàng cảm giác rất rõ mình đã rời khỏi ngôi chùa ấy.
Áp lực dồn xuống quá rõ ràng, đến mức nàng thở thôi cũng thấy khó khăn.
Có lẽ Yến An Thì cũng cảm nhận được, y ôm nàng chặt hơn. Sát khí của y quá nặng, phần lớn oan hồn đều không dám đến gần, nàng thấy đỡ hơn một chút.
Chỉ là vẫn không thể bằng một nửa cảm giác được ở gần Đồng Quang.
Gió bên tai gào rít, Thư Tửu chợt cảm thấy ánh sáng trước mắt trở nên rực rỡ. Mà không biết từ khi nào, Yến An Thì đã rời đi, lúc nàng mở mắt ra là không còn thấy y nữa.
Chung quanh vắng lặng, đầy gió cát vàng bay mù trời, nàng ngỡ mình đã đến gần Đôn Hoàng.
Lảo đảo bước đi trong biển cát, một lúc sau ngoái đầu lại nhìn, vết chân đã chẳng còn.
Chợt một tiếng lục lạc lạc đà vang lên, xa mà dần gần.
Nàng ngẩng đầu nhìn, một con lạc đà gầy trơ xương đang chầm chậm bước đến. Trên lưng nó là một người đàn ông trung niên, hai má ửng đỏ, giữa mi có nốt ruồi son, mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Khi lạc đà đi tới gần nàng thì dừng lại. Nắng gắt rọi lên mặt nàng, đôi mắt nàng vốn nhạt màu, dưới ánh nắng càng trở nên trong suốt, nàng nheo mắt nhìn về phía con vật.
Người kia… trông lạ mặt. Nhưng thanh đao bên hông y thì lại quá quen thuộc.
— Thanh Hà Vãn Nguyệt.
Nàng lập tức bước nhanh hai bước định giật lấy thanh đao.
Nhưng lạ thay, nàng không tài nào nhấc nổi. Nàng thử lại, vẫn vậy.
— Quá nặng.
Người trên lưng lạc đà hé mắt nhìn nàng, nhếch môi, tựa như buồn cười lắm.
“Ơ hay, đâu ra tiểu tặc thế này? Nhân lúc ta say rượu mà trộm đao của ta à?”
Lý Túc Túc cười khẩy mở miệng, không có chút nào giống đang đối mặt với kẻ trộm, ngược lại trông có phần… tùy ý.
Thư Tửu đáp: “Đây là của ta.”
Lý Túc Túc nhướng mày, ngồi thẳng dậy: “Ồ? Tiểu cô nương nhà ngươi nhìn không giống người biết dùng đao, huống hồ thanh đao này hung hiểm lắm đấy, ngươi xem này.”
Thương Hà Vãn Nguyệt khi nổi danh, chỉ sợ nàng khi ấy còn đang nằm nôi. Sau đó nàng lại mất trí suốt bao năm, khi tỉnh lại thì chỉ còn thấy một nửa thân đao gãy. Dựa vào đâu mà có thể thấy được vẻ uy phong ngày trước?
Vậy mà lúc này nàng đã thấy rồi.
Trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, thậm chí quên cả việc vừa nói đao là của mình, vội vàng hỏi: “Mỗi lần xuất đao, chuông đao đều ngân vang như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, ngươi nghe cho kỹ.”
Hắn vung đao múa lên, cát vàng bay cuộn, tiếng chuông đao ngân dài như khúc nhạc ngân vang.
Thư Tửu bắt đầu nghi ngờ thân phận người này, rõ ràng y rất hiểu thanh đao này.
“Ngươi là ai?”
Lý Túc Túc cao hơn cả Đồng Quang một chút. Nghe thấy nàng hỏi vậy, hắn cúi người, xoa xoa đầu nàng, đuôi mắt hơi nhướng lên, thở dài.
“Tiểu nha đầu, ta tên là Lý Túc Túc.” Hắn dừng một chút, như đang cân nhắc, “Tính theo vai vế, ngươi chắc phải gọi ta một tiếng đại bá mới đúng.”
Hắn đứng thẳng dậy, khoát tay một cái, cười một cách phóng khoáng: “Nhưng ta chẳng câu nệ mấy thứ lễ nghi hư danh ấy. Vừa rồi ta múa một bộ đao pháp, ngươi nhớ được không?”
Thư Tửu khẽ gật đầu.
Lý Túc Túc ra chiều hài lòng, đưa đao cho nàng, ánh mắt lưu luyến quét qua lưỡi đao, khẽ lẩm bẩm: “Khoảnh khắc này, ta đã chờ rất lâu rồi. Cũng coi như có thể thay cha mẹ ngươi, giao được một phần phó thác.”
Giọng nói ấy quá nhỏ, khiến Thư Tửu nghe không rõ. Nàng còn đang ngạc nhiên khi có thể cầm lấy cây đao Thương Hà Vãn Nguyệt nguyên vẹn trong tay, định lên tiếng hỏi vì sao bây giờ mới cầm được.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Không có gì. Ngươi làm sao mà vào được đây vậy?” Hắn mở nắp hồ lô rượu, rượu nồng thấm họng, liếc thấy ánh mắt trong veo của tiểu cô nương bên cạnh, liền cười cười: “Muốn uống thử không?”
Thư Tửu cũng không khách sáo, khẽ “đa tạ”, rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Nhìn dáng vẻ nàng, Lý Túc Túc lập tức hứng thú: “Thế nào? Đây là rượu ta tự tay ủ đấy.”
Thư Tửu ngồi xuống cạnh hắn, lưng tựa vào thân lạc đà phía sau, dù mùi không dễ chịu gì, nàng cũng chỉ hơi nhăn mũi lại: “Cũng… tạm được.”
Có thể chê đao pháp của Lý Túc Túc, nhưng tuyệt đối không thể chê rượu hắn nấu, đó là nguyên tắc sống của hắn.
Chỉ thấy hắn bỗng bật dậy, như một đứa trẻ được khen, hăng hái nói: “Cái gì mà tạm được? Ngươi có biết ta lấy tuyết đỉnh Côn Lôn, hòa với nhục đậu khấu Nam Việt—”
Chưa nói hết câu, đã bị biểu cảm cau mày khó chịu của nàng cắt ngang.
“Ngươi… làm sao vậy?”
Lý Túc Túc thầm kêu không ổn. Tiểu cô nương này từ nhỏ bị phong ấn, nay mới lần đầu uống loại rượu mạnh thế này, chỉ e dạ dày chịu không nổi.
Nào ngờ nàng lại nói: “Ta thấy ngươi hơi ồn ào.”
…Ồn ào? Ồn ào!?
Lý Túc Túc đường đường một đại cao thủ, bị một tiểu nha đầu mắng là “ồn ào”? Nếu để người khác nghe thấy thì chắc bị cười chết mất.
“Tránh ra, lão tử hôm nay đúng là nhàn rỗi quá mới nói lắm thế với ngươi!”
— Quả nhiên là ồn ào.
Lý Túc Túc ngồi phịch xuống, tựa người lên lưng lạc đà, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. Cuộc đời hắn, quả thật phong hoa trác tuyệt, mộng tưởng thuở thiếu niên gần như đều đã hoàn thành. Ngoại trừ… ngoại trừ người ấy.
Hắn bật cười khẽ.
Thư Tửu lại uống thêm ngụm rượu, tưởng hắn đột nhiên im lặng là vì câu nói lúc nãy của nàng, liền nhỏ giọng biện bạch: “Cái đó, ta nói ‘tạm được’ là thật sự có ý khen rồi đấy.”
Nàng lựa lời, càng nói càng thấy bản thân không khéo ăn nói chút nào. Nhưng hôm nay, nàng lại có lòng muốn giải thích không muốn hắn hiểu lầm. Cảm giác ấy… quả thật rất lạ lùng.
Thân quen, gần gũi.
“Ta cũng từng uống qua vài loại rượu ngon… Ừm, những loại đó chắc cũng được tính là ngon.”
Lý Túc Túc mở mắt, ánh nhìn có chút lơ mơ, phải mất một lúc mới thấy rõ mặt nàng: “Thế loại ngon nhất là gì?”
Chẳng cần suy nghĩ, nàng liền đáp: “Hoàng Tuyền tửu. Nhưng rượu của ngươi có thể xếp thứ hai, hoặc thứ ba.”
“Ồ? Còn có đối thủ cạnh tranh à?”
Nàng gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, nhớ đến một chàng trai trẻ ôn nhu, hoạt bát, luôn thích pha chế rượu. “Ta có một người bạn cũng thích nấu rượu. Lần sau sẽ xin một vò cho ngươi nếm thử.”
Lý Túc Túc khựng lại, lần sau?
Hắn không tiếp lời nàng, chỉ nhấp một ngụm rượu, rồi thản nhiên nói: “Hoàng Tuyền thì ta không sánh được rồi. Dù sao rượu của lão bà ấy có một vị dẫn dược mà ta chưa tìm ra. Nhưng rượu của ta chắc chắn xứng vị trí thứ hai. Nhớ kỹ nhé, đời này chỉ có mình ngươi từng nếm qua, nhất định phải giúp ta truyền bá đấy, nhớ chưa?”
Thư Tửu nhếch môi, uể oải phụ họa: “Tên gọi là ‘rượu của Lý Túc Túc’?”
“Không. Nó tên là ‘Niệm Thanh’.”
Niệm Thanh? Chẳng phải chị của Quan Nam cũng tên là vậy sao?
“Ngươi… có quen Sở Niệm Thanh?”
Nàng quay đầu hỏi nhưng sau lưng đã chẳng còn ai.
Thư Tửu lập tức bật dậy, bốn phía hoàn toàn trống không, chẳng thấy bóng người hay lạc đà đâu nữa. Trước mắt chỉ còn sa mạc mênh mông, không một nơi ẩn thân, cho dù Lý Túc Túc tu vi cao thâm có thể chớp mắt đã biến mất mấy dặm, nhưng… còn con lạc đà kia?
“Lý Túc Túc?”
“Lý Túc Túc?”
…
Quả thực là biến mất rồi. Như thể chưa từng xuất hiện. Nhưng cây đao Thương Hà Vãn Nguyệt trong tay nàng vẫn là thật.
Khoảnh khắc đó, trong lòng nàng trống rỗng đến lạ, như có thứ gì đó đang rời khỏi mình. Hốc mắt cay xè, nàng cắn chặt môi.
Tiếng chuông lại vang lên.
Nàng quay một vòng nhìn quanh, không một bóng người.
Chuông mỗi lúc một dồn dập, nàng lại cảm thấy nghẹt thở, đầu đau như muốn nổ tung. Cảm giác khổ sở này khiến nàng không trụ nổi nữa, phải chống đao quỳ rạp xuống cát, há miệng thở hổn hển.
Tựa như có một đôi tay đang siết chặt lấy cổ nàng, trước mắt dần trở nên mơ hồ, lờ mờ hiện ra những vệt khí đen đang trườn tới gần.
Đó là những hồn tà, nàng nhận ra.
Sắc mặt Thư Tửu tái nhợt, toàn thân run rẩy, trong mắt có sợ hãi, có giãy giụa trước áp lực của âm khí. Nàng muốn nhớ lại những chiêu đao pháp mà Đồng Quang và Lý Túc Túc từng truyền dạy nhưng tay chẳng còn chút sức lực.
Một luồng khí đen lặng lẽ áp sát, thậm chí đã chạm vào ngón tay nàng, luồng hàn ý buốt giá cùng đau đớn dữ dội lập tức lan khắp thân thể.
Khoảnh khắc đó, nàng thật sự cảm nhận được cái chết đã cận kề. Gắng hết sức, nàng hét lên một tiếng cuối cùng.
Lúc mở mắt lần nữa, nàng thấy mình đang nằm trong một gian phòng, xung quanh đứng đầy người. Ai nấy sắc mặt đều nặng nề, cho đến khi nghe thấy nàng khe khẽ nức nở.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 82: Xào xạc.
10.0/10 từ 42 lượt.