Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 70: Giết Phương Thất.

70@-

Thanh âm vốn chẳng thể gọi là dễ nghe, chen lẫn trong mưa gió đen dày của đêm tối, nàng nghe vẫn rõ ràng, nhưng người ngoài cuộc lại không thấy là như thế.


Đêm ấy, khu dân cư gần bãi tha ma trong thành ai nấy đều ngủ chẳng yên giấc. Vừa mới vào đêm chưa bao lâu, nơi đó liền lác đác vang lên tiếng khóc của nữ nhân.


Nhà đồ tể ở ngay gần Tây thị cũng sống tại đó. Gần đây, thành đông người, tiệm thịt của hắn làm ăn khấm khá, hắn thì mệt muốn chết, vốn nghĩ nay có thể về nghỉ sớm một phen, ai dè lại gặp phải kẻ âm hồn nào ở đầu đường gào khóc, khiến hắn chẳng tài nào ngủ nổi.


Vừa mới nhắm mắt, chưa kịp chìm vào cơn mê thì đã bị đứa con trai năm tuổi lay tỉnh, thằng nhỏ cứ một hai la lên rằng có nữ quỷ trong phòng.


Hắn sát khí nặng, những thứ tà môn ngoại đạo kia xưa nay không dám bén mảng lại gần. Những chuyện yêu xà quỷ ngưu hắn chẳng lạ gì, nhưng từ xưa đến nay cũng chẳng tin lắm chuyện chúng xuất hiện ngay bên nhà mình. Vậy mà con hắn lại nói tiếng khóc kia càng lúc càng đến gần.


Ban đầu hắn chẳng để tâm, còn trách mắng vợ mình không biết dỗ con. Người vợ nhỏ nhẹ đáp: “Dường như… thật sự có người đang khóc.”


Hắn vẫn không tin. Mưa đêm nay quá lớn, sấm chớp vang dội, nghe nhầm cũng là chuyện thường, hắn đáp như vậy.


Nhưng, bỗng dưng thằng bé không còn la hét giãy giụa nữa, mà giọng nói chợt trở nên bình tĩnh dị thường: “Cha ơi, cứu con với.”


Vợ chồng hắn lúc đó mới cảm thấy không ổn. Người vợ toan thắp đèn, hắn ngăn lại, tay xách lấy thanh đao chọc xương, chạy nhỏ đến bên cửa sổ, đến giày cũng chưa kịp xỏ.


Hắn nâng cửa sổ lên một khe bằng nắm tay, bên ngoài không nghe thấy tiếng khóc, chỉ có gió mưa gào thét, nghe đến rợn người. Hắn ngẩng đầu, thấy đèn lồng treo trước cửa tiệm quan tài đối diện đã rách nát, rơi trên mặt đất.


Khóe mắt hắn bỗng bắt được một đốm đỏ, nhìn kỹ thì thấy đốm đỏ ấy đang chầm chậm tiến về phía mình.


Tim hắn thót lại, tưởng như sắp ngừng đập. Nước chảy dài trên trán không biết là do mồ hôi sợ hãi hay mưa dội vào, tràn vào mắt khiến đốm đỏ kia lập lòe trước mắt. Hắn dụi dụi mắt, lúc này lỡ tay làm thanh đao va phải khung cửa, phát ra một tiếng vang.


“Phu quân?” Tiếng gọi của vợ hắn nghe ra cũng đã nhuốm màu sợ hãi.



Hắn lại mở mắt, lúc này mới nhận ra cái đốm đỏ kia không phải thứ quỷ quái gì, mà là một chiếc dù giấy dầu đỏ. Dưới dù, có bóng người vận y phục xanh trắng… tựa hồ là một nữ tử.


Hắn nhớ người ta từng nói, quỷ thì không có chân, nhưng nữ tử kia mỗi bước đều in dấu trên mặt đất, đích thực là người sống. Hắn thở phào một hơi thật sâu, nói: “Không sao, chỉ là một hành nhân qua đường.”


Còn thằng bé nhà hắn, nghĩ chắc là gặp phải ác mộng. Hắn vừa định quay vào lấy con đao lọc xương dùng hằng ngày thì chợt nghe thấy một tiếng va chạm lớn.


“Ầm” một tiếng, cửa lớn của tiệm quan tài bị bật tung ra, như thể có người từ bên ngoài đá mạnh vào. Nữ tử kia vẫn cầm dù đứng ngay trước cửa, khiến trái tim hắn vừa mới buông lỏng lập tức lại bị treo lơ lửng trở lại.


Mưa đêm âm lãnh, một cô nương một mình đi vào tiệm quan tài, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, huống hồ gì hắn là người tận mắt nhìn thấy.


Gió dần ngưng, mưa rơi thẳng xuống đất.


Có đôi lúc, thay vì quay lưng trốn tránh sợ hãi, chi bằng cứ thẳng thắn nhìn vào nó. Cũng như lời phụ thân từng dạy hắn khi hai cha con vào núi săn thú: “Dù có chết, cũng phải chết một cách minh bạch.”


Chiếc dù đỏ được thu lại, cô nương kia dường như đã cảm giác có người quan sát mình, bèn quay đầu lại, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn không biết nên dùng lời nào để hình dung gương mặt thanh lãnh ấy, chẳng phải là sắc nước hương trời, nhưng khí chất tuyệt đối là độc đáo không ai bì.


Chỉ thấy nàng nhẹ giọng nói hai chữ, đoạn sau, hắn không còn nhớ gì nữa.


Cả nhà ba người ngủ một giấc thật say, trong mộng, hắn lại trở về cái ngày náo nhiệt của mấy hôm trước ngày Phương gia và Tống gia gây chuyện ầm ĩ. Viên minh châu của Tống gia gặp vị hôn phu của mình đang thân mật với tình nhân giữa phố xá đông người. Không chỉ Tống gia cảm thấy mất mặt, đến cả người thô kệch như hắn cũng phải thấy xấu hổ thay.


Tống gia tiểu thư tức giận đến phát khóc, nếu không phải vì lời ra tiếng vào của người qua đường, chỉ sợ tên công tử Phương gia ấy còn làm ra trò càn rỡ hơn nữa.


Vụ lùm xùm ấy xảy ra gần ngay tiệm thịt của hắn. Hắn vừa định hạ đao xuống để đi hóng chuyện, không ngờ bị một nữ tử chặn lại. Dung mạo nàng hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ dải lụa đỏ cột tóc nơi nàng.


“Chuyện náo nhiệt có cái giá của nó, coi chừng mất mạng.”


Hắn do dự trong chốc lát, tay vẫn đặt trên thớt gỗ. Phía trước đám đông bỗng hét lên, chỉ trong nháy mắt, tiểu thư Tống gia đã ngồi lên vai Phương Thất công tử, hai ngón tay xiết chặt đôi mắt hắn, hai bàn tay kìm cứng đầu hắn, vẻ thê lương trước đó đã hóa thành oán độc, ra tay dứt khoát, trực tiếp vặn ngược cái đầu kia.



Phương Thất công tử há miệng còn chưa kịp gào lên vì đau thì đã chết tươi.


Hắn ngây người tại chỗ, cảnh tượng trước mắt quá mức rung động, đôi chân hắn run lẩy bẩy không ngừng.


Nữ tử ban nãy lại xuất hiện bên cạnh hắn, phất tay trước mắt: “Trời sáng rồi, còn không mở cửa hàng?”


Giọng nàng, như người, lạnh lẽo băng sương. Hắn run rẩy chỉ tay ra sau lưng nàng, muốn nhắc nàng về cảnh máu tanh phía kia.


Nàng nghiêng người, nhìn theo hướng tay hắn.


Hắn mở to mắt, người đâu? Còn tiểu thiếp tóc rối kia đâu? Sao cả vũng máu cũng biến mất rồi?


Hắn lại nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng đặt một thỏi bạc lên thớt: “Khai trương xong, đem đường mỡ heo tới lầu ba tửu quán nhỏ kia.”


Hắn lẩm bẩm: “Ta đã mở cửa rồi mà…” Vừa quay đầu, cửa vẫn khóa nguyên như cũ.


Mặt thấy nóng ran, hắn lầm bầm mắng chửi rồi giật mình tỉnh dậy, thì ra vẫn nằm ngủ tựa vào song cửa sổ ở nhà, nửa bàn chân còn đang xỏ dở giày. Dù cố lục lại trí nhớ, hắn cũng chẳng thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Tiệm thịt mở cửa, hôm nay dân làng đưa heo tới muộn, cùng nhau trò chuyện về cơn mưa đêm qua.


Hắn ngạc nhiên hỏi: “Mưa à? Ta nào có nhớ gì.”


“Chà, đêm qua mưa to tầm tã, còn sấm sét rền trời nữa. Ngươi ngủ kiểu gì mà mê vậy?”


Người dân làng bỗng lấy từ xe bò ra một gói: “À, mấy hôm trước có người dạy vợ ta làm đường mỡ heo, mang biếu ngươi ít, bán thử xem sao. Nếu bán được thì sau này còn làm tiếp.”


Đường mỡ heo!



Hắn chợt nhớ ra tửu quán nhỏ ấy từng muốn món này. Cho đến lúc tay chưởng quầy nhận lấy, hắn vẫn không tài nào nhớ nổi mình đã đưa đến lúc nào…


Lầu ba của tửu lâu Tiểu Pha, chưởng quầy mập ngồi tựa ghế bên song cửa, thong thả nói: “Cô nương kia, bản lãnh không nhỏ a, lại có thể sai khiến quỷ hồn.”


Đồng Quang nghiêng người ngồi trên bậu cửa sổ, một tay đặt lên đầu gối, đầy hứng thú nhìn Thư Tửu. Nàng bước chậm rãi, cây Huyền Chúc trên vai bụng tròn vo, miệng mở mở khép khép đang không ngừng nịnh nọt Thư Tửu. Có lẽ chính đêm nay, Huyền Chúc mới thật sự nhận ra người phàm trông có vẻ bình thường này lại ẩn tàng một năng lực ghê gớm đến thế.


Tối qua, Thư Tửu nghe được một câu chuyện tình đầy máu chó, tầm thường như bao chuyện trong mấy quyển thoại bản lưu truyền trong dân gian. Vẫn là chuyện con cháu thế gia si mê phong trần nữ tử, liền vứt bỏ vị hôn thê khuê các của mình, chẳng khác gì bao truyện khác. Phong trần nữ tử trong truyện, đa phần đều tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng chẳng thể nói họ tốt đẹp hơn vị hôn thê, chỉ là những nam tử ấy từ bé đã thấy quen mặt khuê tú thế gia, khi còn trẻ tuổi khí thịnh, ắt sẽ hướng về điều mới lạ, thích cái gọi là thách thức mà phong trần nữ tử lại hợp tâm lý ấy.


Huống hồ, tuổi trẻ luôn có chút phản nghịch, càng bị gia tộc cấm đoán lại càng muốn làm trái.


Phương Thất chính là loại người như thế.


Kể xong câu chuyện, người duy nhất có chút hứng thú là Thư Tửu, dĩ nhiên không loại trừ việc nàng luôn có hứng với đủ thứ. Không biết từ đâu nàng học được những lời mắng chửi cay độc, đến nỗi thuận miệng mắng ra một câu th* t*c, thành ra khi Tống Du Nhiên ra tay, chính nàng lại ngăn cản những người khác.


Tống Du Nhiên tuy là tự sát, nhưng vốn không phải cam tâm tình nguyện.


Đêm đó, nàng ta khóc đến mệt lả, nhưng vẫn không thể chợp mắt. Sau cùng, có một nữ tử cực kỳ yêu kiều gõ cửa phòng nàng. Nàng ta không quen biết người ấy, chỉ thấy eo nàng ta để lộ làn da trơn mịn, mí mắt Tống Du Nhiên giật liên hồi, “Cút đi!”


Mới nói ba chữ, nàng ta đã thấy đầu óc choáng váng, vô thức tránh sang một bên để nữ tử kia bước vào. Sau đó, nàng chết.


di mẫu nàng nói nàng tự sát, còn nói nữ tử đó hình như là người của kẻ đã diệt Thần Tâm Môn. Năm đó, bọn chúng cũng dùng chiêu này, dụ sư huynh nàng mở cửa, rước sói vào nhà.


Nhưng bản thân nàng lại không hề biết mình chết thế nào. Thế nên nàng bảo Thư Tửu đến vào giờ Tý, khi ấy âm hồn lực vượng, đại khái cũng là thời khắc nàng lìa đời. Thư Tửu có thể mượn âm lực ấy mà hồi tưởng lại.


Thư Tửu quả nhiên đã hồi tưởng. Nữ tử kia bước vào cửa, chẳng làm gì nàng, chỉ ngồi uống trà. Ngược lại, chính Tống Du Nhiên nàng ta lại có biểu hiện vô cùng quái đản, nhảy nhót khắp phòng như… một con khỉ. Cuối cùng còn tự lẩm bẩm một câu: “Du Nhiên mệt rồi, muốn ngủ,” rồi đổ sập xuống giường, tắt thở ngay.


Thấy vậy, nữ tử kia chỉ lau khô chén trà, đặt úp lên giữa mi tâm nàng, chừng một khắc sau liền mang theo chén trà rời đi.



Thư Tửu muốn đuổi theo, nhưng chưa được mấy bước đã bị nữ tử ấy ngoảnh lại trừng mắt.


Ngay lúc đó, nàng nghe thấy tiếng Huyền Chúc gọi tên mình, lúc này mới hoàn hồn.


“Đó là trong thức hải của người ta, ngươi còn muốn theo dõi nữa, thật là muốn chết à.” Huyền Chúc dè dặt liếc về phía tàng cây sau vai phải Thư Tửu.


Thư Tửu nói: “Kẻ giết Tống Du Nhiên là nàng ta, ta đi theo sẽ biết được thân phận, cũng sẽ rõ ai đã diệt Thần Tâm Môn.” Dứt lời, nàng còn muốn đặt tay lên người Tống Du Nhiên, thử hồi tưởng thêm một lần nữa.


Huyền Chúc sợ tới mức suýt thì ngã lăn ra đất, vội túm nàng lại, tức tối mắng: “Không được đâu! Nữ nhân kia đã phát hiện có kẻ dõi theo, ngươi mà xông vào thức hải người khác thì chẳng đấu lại nổi đâu. Nhìn thủ pháp kia, hẳn là người của Thập Nhị Thành, cũng lâu lắm rồi chưa thấy loại thủ pháp đó.”


Thư Tửu liếc nhìn nó, đuôi mày khẽ giãn, thầm nghĩ: Ngươi biết là tốt rồi.


Nàng quay đầu nhìn Tống Du Nhiên, chỉ thấy sắc mặt nàng ta lại càng thêm xám xịt, liền hỏi: “Nàng ta thế nào rồi?”


Huyền Chúc nhảy lại lên vai, nheo mắt quan sát một lát, rồi hừ lạnh: “Cũng khôn đấy, mượn lúc ngươi còn ở đây, nàng ta liền tụ âm khí từ hồn phách khác về người.” Nó vỗ nhẹ vai Thư Tửu, “Đêm nay ngươi e là chẳng được rảnh, nàng ta nhất định sẽ liều một trận.”


Thư Tửu siết chặt cán ô trong tay, chỉ mong kết thúc sớm chừng nào hay chừng ấy.


Vì vậy, khi Tống Du Nhiên nói muốn nàng đưa mình về thành giết Phương Thất, ban đầu nàng chẳng muốn nhận lời. Theo nàng thấy, oan có đầu, nợ có chủ, kẻ thù hẳn là nữ tử kia mới phải.


Nhưng lời còn chưa dứt, đã có một giọng nữ khàn khàn vang lên, như bị lửa thiêu đốt: “Phương gia đã quy phục Thập Nhị Thành. Năm xưa Thập Nhị Thành bị tôn chủ Đồng Quang đuổi đến tận Cực Bắc suốt một năm rưỡi, nay tôn chủ vừa ngã xuống chưa đầy một năm, bọn chúng đã rục rịch trở lại.”


Thư Tửu cẩn trọng nhìn sang, là di mẫu của Tống Du Nhiên người cuối cùng còn sót lại của Thần Tâm Môn.


Bà nói: “Chuyện của cô nương, ta cũng từng nghe qua. Biết cô là người có nhân tâm, có đại nghĩa, nên mới để Du Nhiên tìm đến cô, mong cô thay chúng ta trừ gian tà, hộ nhân gian.”


Thư Tửu có phải người nhân tâm đại nghĩa hay không, chính nàng cũng chẳng rõ. Nhưng nàng không muốn để lũ tà ma mà Đồng Quang tốn bao công sức xua đuổi, nay lại một lần nữa hoành hành nơi trần thế mà chàng đã liều mạng bảo vệ. Thế nên, nàng nhận lời.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 70: Giết Phương Thất.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...