Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 57: Máu Linh Lung.
67@-
Buổi trưa hè, từng đợt nóng hầm hập tràn vào phòng, nhưng đối với hai người các nàng mà nói, lại chẳng có gì bất tiện.
Dù sao thì, một người vốn đã lạnh lẽo, thân nhiệt quanh năm thấp hơn người thường, người kia lại còn rét đến thấu xương.
Nghe xong lời của nàng, Ôn Niệm Nam lập tức nhận ra nàng đang cố gắng an ủi mình. Lại thấy nàng lúng túng ngại ngùng, liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Vậy muội vẫn quyết định giúp nàng ta sao?”
Thư Tửu không hề do dự, khẽ gật đầu.
Ôn Niệm Nam chỉ nghĩ cô nương này tâm tính đơn thuần thiện lương, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nào ngờ nàng chẳng còn là thiếu nữ dễ bị lừa như trước nữa. Sau mấy lần chịu thiệt, thấy rõ việc người ta dùng tài nguyên đổi chác, nàng sao còn dễ dàng đem chính mình cuốn vào nữa?
Nàng rõ ràng biết chuyện của Tống Du Nhiên phía sau chắc chắn dây mơ rễ má rối rắm, thế mà vẫn kiên quyết can dự, chẳng qua chỉ vì người phò quan tài của Tống Du Nhiên là người của Thần Tâm Môn.
Nàng trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Lễ hội gì đó mà lần trước các người nói… sắp đến rồi đúng không?”
Ngoài phố đèn đuốc giăng giăng, cảnh tượng náo nhiệt được bày trí đâu ra đó. Người già trẻ nhỏ ai nấy đều rạng rỡ, những hình ảnh ấy phản chiếu vào đôi mắt của Thư Tửu, khiến nàng mới chợt nhớ ra dường như có người từng nói đến một cái lễ gì đó.
“Lễ Ấn Nguyệt, người xưa gọi là Lễ Tế Nguyệt. Thời ấy yêu ma hoành hành, có một loài quái vật cứ mỗi khi trăng tròn lại quỳ lạy dưới ánh trăng. Dưới ánh trăng thì nhìn như người, nhưng chỉ cần rời khỏi ánh trăng, liền lộ nguyên hình mặt mày dữ tợn, miệng rộng đầy răng chuyên ăn giấc mơ của người ta.”
Thư Tửu nghi hoặc: “Chỉ ăn giấc mơ thì sao gọi là yêu ma được? Nếu là ác mộng, vậy chẳng phải bọn chúng còn là người tốt sao?”
Ôn Niệm Nam lạnh nhạt đáp: “Vậy muội nghĩ bọn chúng ăn giấc mơ bằng cách nào?”
Lúc này, có người chen lời, thay nàng trả lời: “Ăn não người ta là ăn luôn giấc mơ. Một miếng như vậy còn ngon hơn muội tưởng, không chỉ là một hai giấc mơ, mà là tất cả.”
Từ ngoài cửa, Đồng Quang bước vào.
Thư Tửu ngẩng lên, thấy hắn đã thay bộ y phục mới. Áo bào ngoài màu nguyệt bạch, viền thêu mây đỏ, cổ áo hé ra lớp lót bên trong cùng tông đỏ. Hắn đưa nàng một dải lụa đỏ, đầu dây thêu một hình tròn có hoa văn ẩn, bên trong là một con thú ngậm đóa sen trong miệng.
Nàng đón lấy, liếc mắt nhìn đai lưng hắn, cũng là hoa văn đó.
Một lát sau, một bà lão theo sau Tạ Thần Dương xuất hiện nơi cửa. Bà được cho phép bước vào, khẽ cúi người nói: “Xin chào cô nương, hai vị công tử đã sắp xếp để lão thân đến đo y phục cho người.”
Đồng Quang thúc giục nàng đứng dậy, vẫn dáng vẻ uể oải, chống tay tựa cửa sổ: “Mau lên đi, đây là chưởng quầy của Yên Chi Trang đấy. Nếu không nhờ Thần Dương, ta cũng chẳng mời nổi bà ấy.”
Bà lão mỉm cười từ tốn: “Công tử nói quá lời. Yên Chi Trang làm ăn buôn bán, chỉ nhìn bạc, không nhìn người.”
Mái tóc bà bạc phơ, bước đi không nhanh, nhưng đôi tay lại vô cùng linh hoạt. Mười ngón tay thoăn thoắt đo đạc, chưa hết một chén trà đã xong.
Đồng Quang đặt chén trà xuống, thấy bà không hề ghi chép gì, trong lòng cũng đoán, đã được Thần Dương khen ngợi, chắc chắn cũng không tầm thường.
Bà lão quay người sang hỏi Ôn Niệm Nam đang ngồi bên: “Ôn đại tiểu thư có cần may một bộ không? Dạo trước tiệm vừa về một lô vân cẩm, đúng khẩu vị của tiểu thư.”
Ôn Niệm Nam cười khẽ: “Ồ? Ta chưa từng mua gì ở Yên Chi Trang, chẳng ngờ chưởng quầy lại hiểu rõ ta thế.”
Bà lão cúi người, ghé tai Thư Tửu nói gì đó, rồi lại quay sang đáp: “Yên Chi Trang buôn bán khắp Cửu Châu, tất nhiên phải hiểu rõ sở thích các gia tộc thế gia, nếu không, làm ăn sao thuận lợi?”
Không được Ôn Niệm Nam đồng ý, bà cũng không gượng ép, chỉ từ tay áo lấy ra hai chiếc khăn tay, đưa cho hai cô nương: “Đây là do mấy thêu nữ mới trong tiệm làm ra, ta thấy tạm được mắt nhưng chưa đủ tinh xảo để bán, nên mang ra tặng quý khách.”
Khăn lụa mát lạnh, khăn của Thư Tửu thêu hình dãy núi xa xăm, lớp lớp chồng chất, đỉnh núi mờ ảo phía xa. Nhìn kỹ, thấy một bóng người đang bước giữa núi, người ấy… cầm một chiếc dù đỏ.
Thư Tửu sững người, ngẩng lên, thấy vẻ mặt Ôn Niệm Nam cũng chẳng khác là bao.
Khăn tay của nàng ta lại thêu hình cung điện nguy nga, ở chính giữa có người đứng giữa con đường vàng rực. Ai nhìn cũng nhận ra đó là Ôn Niệm Nam, người trong tranh đang bước về phía cung, lại như có ai gọi sau lưng, nửa mặt quay lại, lộ ra vẻ u sầu thê lương.
Hai người nhìn nhau, đối với khăn tay này thật chẳng nói nổi là thích. Quay đầu muốn trả lại, thì đã thấy chỗ bên cạnh trống trơn.
Tạ Thần Dương nói: “Bà ấy đi rồi. Sao vậy?”
Đồng Quang cúi đầu, thấy sắc mặt Thư Tửu không ổn.
Nàng đưa khăn tay ra cho hai người xem, nhưng khi họ nhìn, lại chẳng còn thấy núi xa hay bóng người nào, chỉ còn một đóa sen rất đỗi bình thường.
“Cái này…”
Ngay cả Ôn Niệm Nam cũng phát hiện ra điều bất thường, nàng thực sự không muốn giữ lại chiếc khăn tay đó. Nhưng nếu nói ra rằng vừa rồi mình thấy một bức họa khác trên đó, chớp mắt đã biến thành một hình ảnh bình thường, người khác chỉ cho rằng nàng ta hoa mắt hay sinh ảo giác, tuyệt đối không tin là thật.
Huống hồ, dù trông có vẻ như Thư Tửu cũng nhìn thấy điều gì đó khác thường, nhưng cả hai chưa từng mở miệng xác nhận với nhau, làm sao có thể chỉ dựa vào một ánh mắt mà khẳng định đối phương cũng gặp chuyện giống mình?
Hai người không thân thiết, không thể manh động. Nàng ta bình thản cất khăn tay vào, nói: “Không có gì, chỉ đang nghĩ đây chính là loại vải gấm mà trang chủ nói là vân cẩm, chất liệu tốt thế này chỉ dùng để làm quà tặng, đúng là Yên Chi Trang hào phóng quá, ta muốn cảm ơn bà ta.”
Đồng Quang và Tạ Thần Dương là loại người gì chứ, làm sao lại dễ bị qua mặt bởi một câu nói như thế. Chỉ là đối phương không muốn nói, họ cũng không tiện truy hỏi đến cùng. Huống hồ người của Liễu Phàm sơn trang thì có liên quan gì đến bọn họ?
Đồng Quang vẫn đang xem xét chiếc khăn tay, chê bai hoa sen thêu trên đó xấu tệ, đúng là chẳng ra thể thống gì. Sau đó tiện tay đặt qua một bên, không buồn để ý nữa, mở miệng hỏi: “Vết thương của Quan Nam thế nào rồi?”
Chuyện này thì Ôn Niệm Nam rõ nhất, nàng ta đáp: “Không quá nghiêm trọng, chưởng lực đó khá mạnh, gãy vài chiếc xương sườn.” Ánh mắt nàng ta đảo qua ba người, không nhiều không ít, “Chỉ là sau cùng thì cũng là âm hồn xâm nhập cơ thể, tổn thương đến dương khí vốn có.”
“Bảo tên mập đưa ít đá Chích Dương đến, hắn tu Dương tông, nếu không loại bỏ sạch tà khí trong người thì sớm muộn cũng tẩu hỏa nhập ma.” Vừa dứt lời, Ca Lâu La phía sau hắn liền lảo đảo tỉnh dậy, vỗ cánh bay mất.
Thư Tửu nhớ đến chuyện bọn họ từng nói, số mệnh lúc nhỏ của Quan Nam, còn cả chuỗi xá lợi Phật cốt kia. Đợi viên kẹo tan trong miệng, nàng mới lên tiếng: “Chuỗi Phật châu của huynh ấy còn tác dụng không?”
Nàng ngẩng đầu, hỏi rất nghiêm túc. Quan Nam đã bị liên lụy vì nàng không biết bao nhiêu lần, lần này lại còn bị thương nặng như vậy, trong lòng nàng vô cùng áy náy. Nhưng hình như nàng chẳng giúp được gì cả.
Cảm giác bất lực lại dâng lên, đã nhiều lần như vậy, nhiều đến mức chính nàng cũng không đếm xuể. Nàng từng lén hỏi Đồng Quang không biết bao nhiêu lần, có thể dạy nàng vài chiêu tự vệ được không.
Nhưng những chiêu giết người thì quá tàn nhẫn, nàng chỉ nhìn thôi cũng lắc đầu không học; còn những chiêu không đến mức tàn độc nhưng có sức tấn công mạnh thì nàng lại không học nổi vì nàng vốn không có tu vi gì, ngay cả thanh loan đao đứt gãy cũng không nâng nổi, chỉ là một nữ tử yếu ớt.
Cho nên đến hiện tại, nàng vẫn chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ. Tình trạng như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng phiền não.
Sau hai chuyện liên tiếp xảy ra ở thành Lãm Nguyệt, Đồng Quang vẫn còn thấy sợ. Thể chất của nàng đặc biệt, một thân Huyết Linh Lung quá mức hấp dẫn những kẻ có ý đồ xấu. Nhưng những lời đó hắn không nói ra, bởi vì loại huyết mạch này của nàng đến quá kỳ quặc, Đồng Quang từng tra qua, không phải bẩm sinh, chắc chắn là do tu dưỡng lâu ngày mà thành.
Loại việc nuôi dưỡng Huyết Linh Lung thế này, đến cả hắn và tên mập cũng chỉ mới nghe nói, chưa từng tận mắt thấy, khó khăn đến mức khó tưởng tượng. Lại nghĩ đến vết sẹo nơi cổ tay nàng, và ký ức trắng như giấy, Đồng Quang thật không nỡ nói ra.
Một người vốn đã đáng thương, nếu có thể quên đi chuyện cũ thì cũng là điều tốt.
Cũng vì Huyết Linh Lung, tà vật rất dễ tìm đến nàng, dù Đồng Quang có ở bên cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. May mắn thay, chuỗi Phật châu mà Quan Nam đưa, tuy không còn uy lực như thuở đầy đủ, nhưng dù sao vẫn là xá lợi Phật cốt chính tông, vẫn có chút tác dụng trừ tà.
Vì vậy, Đồng Quang xâu một sợi dây đỏ, buộc viên Phật châu vào cổ chân nàng, còn hạ thêm một đạo lệnh phù lên sợi dây đó.
“Sợi dây này hơi bình thường, ở Côn Luân có loại tốt hơn, đợi về rồi ta đổi cho ngươi.”
Thư Tửu không quan tâm. Nàng hiểu rằng, những thứ bên ngoài chỉ là biểu tượng, chứ không phải gốc rễ. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân có bản lĩnh thật sự. Không cần như Đồng Quang hay Quan Nam, chỉ cần như Tư Cống Hi là đủ rồi.
Trong phòng bên cạnh, Quan Nam vẫn đang ngủ say, cả người đau nhức đến mức dường như trong mơ cũng cảm nhận được rõ ràng.
Trước mắt là cánh cổng lớn cũ kỹ, tay nắm cửa đã bị mài đến sáng bóng, y cảm thấy rất quen mắt.
Bỗng nghe tiếng cười hào sảng, tiếp theo là tiếng chuông leng keng thanh thoát.
“Con trai ta thông minh tuyệt đỉnh, sau này nhất định sẽ trở thành đại tướng quân dũng mãnh nơi sa trường.” Giọng đó là của phụ thân.
Mắt Quan Nam lập tức đỏ hoe, hắn vội quay đầu lại, quả nhiên thấy phụ thân đang dắt một đứa bé tầm ba, bốn tuổi đi tới, cúi đầu, ánh mắt đầy yêu thương.
Phải rồi, y nhớ ra rồi.
Lần đó, vị tuần tra sứ giả do triều đình phái đến mang theo cả vợ con. Đứa bé kia lớn hơn y vài tuổi, cao hơn y một nắm tay, ỷ thế mình từ đế đô tới, kiêu căng ngạo mạn, sai người hầu đánh mắng ông lão bán dưa. Y đi dạo bên ngoài tình cờ gặp phải, liền xông vào đánh ngay tại phố.
Y vốn là đứa bé lớn lên bên phụ thân, đao thương côn gậy, cưỡi ngựa thả diều không gì không giỏi. Huống hồ đối phương chỉ là một thiếu gia nuông chiều sống trong phủ lớn, quen thói ỷ thế h**p người.
Lúc Sở Bạch Phong và vị tuần tra chạy tới, chỉ thấy y đang cưỡi lên người đứa bé kia, giọng non nớt quát lớn: “Mặc ngươi là ai, dám làm nhục dân Đôn Hoàng ta là không được!”
“Quan Nam!”
“Dừng tay!”
Tiếng quát đồng thanh vang lên, đúng lúc y lại giáng thêm một cú đấm, làm rụng luôn chiếc răng cửa của người ta.
Cánh cửa lớn bị phụ thân đẩy ra, “két” một tiếng, cũ kỹ đến mức mục nát, kéo hắn trở lại thực tại. Lúc này, y bỗng nhớ đến chuyện xảy ra sau đó.
Y vội vã đuổi theo, lớn tiếng gọi: “A phụ, mau đến cổng thành, chặn tuần tra sứ lại!”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Buổi trưa hè, từng đợt nóng hầm hập tràn vào phòng, nhưng đối với hai người các nàng mà nói, lại chẳng có gì bất tiện.
Dù sao thì, một người vốn đã lạnh lẽo, thân nhiệt quanh năm thấp hơn người thường, người kia lại còn rét đến thấu xương.
Nghe xong lời của nàng, Ôn Niệm Nam lập tức nhận ra nàng đang cố gắng an ủi mình. Lại thấy nàng lúng túng ngại ngùng, liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Vậy muội vẫn quyết định giúp nàng ta sao?”
Thư Tửu không hề do dự, khẽ gật đầu.
Ôn Niệm Nam chỉ nghĩ cô nương này tâm tính đơn thuần thiện lương, cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nào ngờ nàng chẳng còn là thiếu nữ dễ bị lừa như trước nữa. Sau mấy lần chịu thiệt, thấy rõ việc người ta dùng tài nguyên đổi chác, nàng sao còn dễ dàng đem chính mình cuốn vào nữa?
Nàng rõ ràng biết chuyện của Tống Du Nhiên phía sau chắc chắn dây mơ rễ má rối rắm, thế mà vẫn kiên quyết can dự, chẳng qua chỉ vì người phò quan tài của Tống Du Nhiên là người của Thần Tâm Môn.
Nàng trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Lễ hội gì đó mà lần trước các người nói… sắp đến rồi đúng không?”
Ngoài phố đèn đuốc giăng giăng, cảnh tượng náo nhiệt được bày trí đâu ra đó. Người già trẻ nhỏ ai nấy đều rạng rỡ, những hình ảnh ấy phản chiếu vào đôi mắt của Thư Tửu, khiến nàng mới chợt nhớ ra dường như có người từng nói đến một cái lễ gì đó.
“Lễ Ấn Nguyệt, người xưa gọi là Lễ Tế Nguyệt. Thời ấy yêu ma hoành hành, có một loài quái vật cứ mỗi khi trăng tròn lại quỳ lạy dưới ánh trăng. Dưới ánh trăng thì nhìn như người, nhưng chỉ cần rời khỏi ánh trăng, liền lộ nguyên hình mặt mày dữ tợn, miệng rộng đầy răng chuyên ăn giấc mơ của người ta.”
Thư Tửu nghi hoặc: “Chỉ ăn giấc mơ thì sao gọi là yêu ma được? Nếu là ác mộng, vậy chẳng phải bọn chúng còn là người tốt sao?”
Ôn Niệm Nam lạnh nhạt đáp: “Vậy muội nghĩ bọn chúng ăn giấc mơ bằng cách nào?”
Lúc này, có người chen lời, thay nàng trả lời: “Ăn não người ta là ăn luôn giấc mơ. Một miếng như vậy còn ngon hơn muội tưởng, không chỉ là một hai giấc mơ, mà là tất cả.”
Từ ngoài cửa, Đồng Quang bước vào.
Thư Tửu ngẩng lên, thấy hắn đã thay bộ y phục mới. Áo bào ngoài màu nguyệt bạch, viền thêu mây đỏ, cổ áo hé ra lớp lót bên trong cùng tông đỏ. Hắn đưa nàng một dải lụa đỏ, đầu dây thêu một hình tròn có hoa văn ẩn, bên trong là một con thú ngậm đóa sen trong miệng.
Nàng đón lấy, liếc mắt nhìn đai lưng hắn, cũng là hoa văn đó.
Một lát sau, một bà lão theo sau Tạ Thần Dương xuất hiện nơi cửa. Bà được cho phép bước vào, khẽ cúi người nói: “Xin chào cô nương, hai vị công tử đã sắp xếp để lão thân đến đo y phục cho người.”
Đồng Quang thúc giục nàng đứng dậy, vẫn dáng vẻ uể oải, chống tay tựa cửa sổ: “Mau lên đi, đây là chưởng quầy của Yên Chi Trang đấy. Nếu không nhờ Thần Dương, ta cũng chẳng mời nổi bà ấy.”
Bà lão mỉm cười từ tốn: “Công tử nói quá lời. Yên Chi Trang làm ăn buôn bán, chỉ nhìn bạc, không nhìn người.”
Mái tóc bà bạc phơ, bước đi không nhanh, nhưng đôi tay lại vô cùng linh hoạt. Mười ngón tay thoăn thoắt đo đạc, chưa hết một chén trà đã xong.
Đồng Quang đặt chén trà xuống, thấy bà không hề ghi chép gì, trong lòng cũng đoán, đã được Thần Dương khen ngợi, chắc chắn cũng không tầm thường.
Bà lão quay người sang hỏi Ôn Niệm Nam đang ngồi bên: “Ôn đại tiểu thư có cần may một bộ không? Dạo trước tiệm vừa về một lô vân cẩm, đúng khẩu vị của tiểu thư.”
Ôn Niệm Nam cười khẽ: “Ồ? Ta chưa từng mua gì ở Yên Chi Trang, chẳng ngờ chưởng quầy lại hiểu rõ ta thế.”
Bà lão cúi người, ghé tai Thư Tửu nói gì đó, rồi lại quay sang đáp: “Yên Chi Trang buôn bán khắp Cửu Châu, tất nhiên phải hiểu rõ sở thích các gia tộc thế gia, nếu không, làm ăn sao thuận lợi?”
Không được Ôn Niệm Nam đồng ý, bà cũng không gượng ép, chỉ từ tay áo lấy ra hai chiếc khăn tay, đưa cho hai cô nương: “Đây là do mấy thêu nữ mới trong tiệm làm ra, ta thấy tạm được mắt nhưng chưa đủ tinh xảo để bán, nên mang ra tặng quý khách.”
Khăn lụa mát lạnh, khăn của Thư Tửu thêu hình dãy núi xa xăm, lớp lớp chồng chất, đỉnh núi mờ ảo phía xa. Nhìn kỹ, thấy một bóng người đang bước giữa núi, người ấy… cầm một chiếc dù đỏ.
Thư Tửu sững người, ngẩng lên, thấy vẻ mặt Ôn Niệm Nam cũng chẳng khác là bao.
Khăn tay của nàng ta lại thêu hình cung điện nguy nga, ở chính giữa có người đứng giữa con đường vàng rực. Ai nhìn cũng nhận ra đó là Ôn Niệm Nam, người trong tranh đang bước về phía cung, lại như có ai gọi sau lưng, nửa mặt quay lại, lộ ra vẻ u sầu thê lương.
Hai người nhìn nhau, đối với khăn tay này thật chẳng nói nổi là thích. Quay đầu muốn trả lại, thì đã thấy chỗ bên cạnh trống trơn.
Tạ Thần Dương nói: “Bà ấy đi rồi. Sao vậy?”
Đồng Quang cúi đầu, thấy sắc mặt Thư Tửu không ổn.
Nàng đưa khăn tay ra cho hai người xem, nhưng khi họ nhìn, lại chẳng còn thấy núi xa hay bóng người nào, chỉ còn một đóa sen rất đỗi bình thường.
“Cái này…”
Ngay cả Ôn Niệm Nam cũng phát hiện ra điều bất thường, nàng thực sự không muốn giữ lại chiếc khăn tay đó. Nhưng nếu nói ra rằng vừa rồi mình thấy một bức họa khác trên đó, chớp mắt đã biến thành một hình ảnh bình thường, người khác chỉ cho rằng nàng ta hoa mắt hay sinh ảo giác, tuyệt đối không tin là thật.
Huống hồ, dù trông có vẻ như Thư Tửu cũng nhìn thấy điều gì đó khác thường, nhưng cả hai chưa từng mở miệng xác nhận với nhau, làm sao có thể chỉ dựa vào một ánh mắt mà khẳng định đối phương cũng gặp chuyện giống mình?
Hai người không thân thiết, không thể manh động. Nàng ta bình thản cất khăn tay vào, nói: “Không có gì, chỉ đang nghĩ đây chính là loại vải gấm mà trang chủ nói là vân cẩm, chất liệu tốt thế này chỉ dùng để làm quà tặng, đúng là Yên Chi Trang hào phóng quá, ta muốn cảm ơn bà ta.”
Đồng Quang và Tạ Thần Dương là loại người gì chứ, làm sao lại dễ bị qua mặt bởi một câu nói như thế. Chỉ là đối phương không muốn nói, họ cũng không tiện truy hỏi đến cùng. Huống hồ người của Liễu Phàm sơn trang thì có liên quan gì đến bọn họ?
Đồng Quang vẫn đang xem xét chiếc khăn tay, chê bai hoa sen thêu trên đó xấu tệ, đúng là chẳng ra thể thống gì. Sau đó tiện tay đặt qua một bên, không buồn để ý nữa, mở miệng hỏi: “Vết thương của Quan Nam thế nào rồi?”
Chuyện này thì Ôn Niệm Nam rõ nhất, nàng ta đáp: “Không quá nghiêm trọng, chưởng lực đó khá mạnh, gãy vài chiếc xương sườn.” Ánh mắt nàng ta đảo qua ba người, không nhiều không ít, “Chỉ là sau cùng thì cũng là âm hồn xâm nhập cơ thể, tổn thương đến dương khí vốn có.”
“Bảo tên mập đưa ít đá Chích Dương đến, hắn tu Dương tông, nếu không loại bỏ sạch tà khí trong người thì sớm muộn cũng tẩu hỏa nhập ma.” Vừa dứt lời, Ca Lâu La phía sau hắn liền lảo đảo tỉnh dậy, vỗ cánh bay mất.
Thư Tửu nhớ đến chuyện bọn họ từng nói, số mệnh lúc nhỏ của Quan Nam, còn cả chuỗi xá lợi Phật cốt kia. Đợi viên kẹo tan trong miệng, nàng mới lên tiếng: “Chuỗi Phật châu của huynh ấy còn tác dụng không?”
Nàng ngẩng đầu, hỏi rất nghiêm túc. Quan Nam đã bị liên lụy vì nàng không biết bao nhiêu lần, lần này lại còn bị thương nặng như vậy, trong lòng nàng vô cùng áy náy. Nhưng hình như nàng chẳng giúp được gì cả.
Cảm giác bất lực lại dâng lên, đã nhiều lần như vậy, nhiều đến mức chính nàng cũng không đếm xuể. Nàng từng lén hỏi Đồng Quang không biết bao nhiêu lần, có thể dạy nàng vài chiêu tự vệ được không.
Nhưng những chiêu giết người thì quá tàn nhẫn, nàng chỉ nhìn thôi cũng lắc đầu không học; còn những chiêu không đến mức tàn độc nhưng có sức tấn công mạnh thì nàng lại không học nổi vì nàng vốn không có tu vi gì, ngay cả thanh loan đao đứt gãy cũng không nâng nổi, chỉ là một nữ tử yếu ớt.
Cho nên đến hiện tại, nàng vẫn chỉ có thể dựa vào người khác bảo vệ. Tình trạng như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng phiền não.
Sau hai chuyện liên tiếp xảy ra ở thành Lãm Nguyệt, Đồng Quang vẫn còn thấy sợ. Thể chất của nàng đặc biệt, một thân Huyết Linh Lung quá mức hấp dẫn những kẻ có ý đồ xấu. Nhưng những lời đó hắn không nói ra, bởi vì loại huyết mạch này của nàng đến quá kỳ quặc, Đồng Quang từng tra qua, không phải bẩm sinh, chắc chắn là do tu dưỡng lâu ngày mà thành.
Loại việc nuôi dưỡng Huyết Linh Lung thế này, đến cả hắn và tên mập cũng chỉ mới nghe nói, chưa từng tận mắt thấy, khó khăn đến mức khó tưởng tượng. Lại nghĩ đến vết sẹo nơi cổ tay nàng, và ký ức trắng như giấy, Đồng Quang thật không nỡ nói ra.
Một người vốn đã đáng thương, nếu có thể quên đi chuyện cũ thì cũng là điều tốt.
Cũng vì Huyết Linh Lung, tà vật rất dễ tìm đến nàng, dù Đồng Quang có ở bên cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. May mắn thay, chuỗi Phật châu mà Quan Nam đưa, tuy không còn uy lực như thuở đầy đủ, nhưng dù sao vẫn là xá lợi Phật cốt chính tông, vẫn có chút tác dụng trừ tà.
Vì vậy, Đồng Quang xâu một sợi dây đỏ, buộc viên Phật châu vào cổ chân nàng, còn hạ thêm một đạo lệnh phù lên sợi dây đó.
“Sợi dây này hơi bình thường, ở Côn Luân có loại tốt hơn, đợi về rồi ta đổi cho ngươi.”
Thư Tửu không quan tâm. Nàng hiểu rằng, những thứ bên ngoài chỉ là biểu tượng, chứ không phải gốc rễ. Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân có bản lĩnh thật sự. Không cần như Đồng Quang hay Quan Nam, chỉ cần như Tư Cống Hi là đủ rồi.
Trong phòng bên cạnh, Quan Nam vẫn đang ngủ say, cả người đau nhức đến mức dường như trong mơ cũng cảm nhận được rõ ràng.
Trước mắt là cánh cổng lớn cũ kỹ, tay nắm cửa đã bị mài đến sáng bóng, y cảm thấy rất quen mắt.
Bỗng nghe tiếng cười hào sảng, tiếp theo là tiếng chuông leng keng thanh thoát.
“Con trai ta thông minh tuyệt đỉnh, sau này nhất định sẽ trở thành đại tướng quân dũng mãnh nơi sa trường.” Giọng đó là của phụ thân.
Mắt Quan Nam lập tức đỏ hoe, hắn vội quay đầu lại, quả nhiên thấy phụ thân đang dắt một đứa bé tầm ba, bốn tuổi đi tới, cúi đầu, ánh mắt đầy yêu thương.
Phải rồi, y nhớ ra rồi.
Lần đó, vị tuần tra sứ giả do triều đình phái đến mang theo cả vợ con. Đứa bé kia lớn hơn y vài tuổi, cao hơn y một nắm tay, ỷ thế mình từ đế đô tới, kiêu căng ngạo mạn, sai người hầu đánh mắng ông lão bán dưa. Y đi dạo bên ngoài tình cờ gặp phải, liền xông vào đánh ngay tại phố.
Y vốn là đứa bé lớn lên bên phụ thân, đao thương côn gậy, cưỡi ngựa thả diều không gì không giỏi. Huống hồ đối phương chỉ là một thiếu gia nuông chiều sống trong phủ lớn, quen thói ỷ thế h**p người.
Lúc Sở Bạch Phong và vị tuần tra chạy tới, chỉ thấy y đang cưỡi lên người đứa bé kia, giọng non nớt quát lớn: “Mặc ngươi là ai, dám làm nhục dân Đôn Hoàng ta là không được!”
“Quan Nam!”
“Dừng tay!”
Tiếng quát đồng thanh vang lên, đúng lúc y lại giáng thêm một cú đấm, làm rụng luôn chiếc răng cửa của người ta.
Cánh cửa lớn bị phụ thân đẩy ra, “két” một tiếng, cũ kỹ đến mức mục nát, kéo hắn trở lại thực tại. Lúc này, y bỗng nhớ đến chuyện xảy ra sau đó.
Y vội vã đuổi theo, lớn tiếng gọi: “A phụ, mau đến cổng thành, chặn tuần tra sứ lại!”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 57: Máu Linh Lung.
10.0/10 từ 42 lượt.