Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 56: Dị khách tới.
88@-
Nơi nào có đông người tụ tập, nơi đó không bao giờ thiếu chuyện mới lạ. Một khi có tin đồn mới, đề tài cũ liền bị quên lãng ngay.
Tạ Thần Dương đứng trên cao nhìn xuống Quan Nam, lạnh nhạt nói: “Diễn đủ rồi, đứng dậy đi.”
Quan Nam lau vết máu bên miệng, ôm ngực ngồi thẳng dậy, mỉm cười rạng rỡ: “Diễn gì chứ, chưởng đó của thứ quỷ kia đánh thật không nhẹ, nếu không có chuỗi Phật châu chặn lại, e là ta đã phải lên điện Diêm Vương báo danh rồi.”
Tạ Thần Dương liếc mắt, xoay người bước lên phía trên, đối với những lời y nói chỉ có thể tin một nửa.
Bọn họ nắm rõ tâm tư Quan Nam dành cho Thư Tửu, nhưng lại không ngờ Quan Nam đã sớm nhận ra Thư Tửu này không phải là Thư Tửu thật, mà vẫn nguyện lấy thân làm mồi nhử địch.
Bọn họ định lợi dụng dư luận tách Tạ Thần Dương ra, sau đó Quan Nam và Ôn Niệm Nam hai người đang có mặt đều tu võ công, không giỏi chế ngự âm hồn. Trong nhóm người của Thư Tửu, kẻ có khả năng điều khiển âm hồn có lẽ chỉ có Hứa Minh Thần, nhưng hắn ta thì trọng thương gần chết.
Cho nên, một kế hoạch gần như chắc chắn thành công nhằm chiếm đoạt thân xác của Thư Tửu được triển khai.
Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng Đồng Quang vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ở bên Thư Tửu.
Nếu không vì Tôn Chủ, Ôn Niệm Nam tuyệt đối sẽ không làm mấy việc hầu hạ người khác như thế này.
Trên ngực Quan Nam hằn rõ dấu bàn tay đen, lõm vào, nhìn qua là biết xương sườn đã gãy.
Y nhắm mắt tĩnh tọa, thân trên tr*n tr**, mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống từ trán.
Ôn Niệm Nam quay đầu lại băng bó cho y, gần như chạy trốn mà rời đi. Giọng nàng ta chỉ vang lên khi đã đứng bên ngoài cửa.
“Ngọc Hư cao mỗi ngày phải đắp một lần, Thủy Thanh hoàn ngày uống hai viên!”
Tim nàng ta đập thình thịch, đi ngang qua phòng của Thư Tửu, cửa gỗ khép hờ, bên trong vang ra giọng nói của Đồng Quang: “Thần Tâm môn đã không còn, đầu mối cũng đã đứt…”
Giọng nói trong phòng ngắt quãng, nàng ta nghe không rõ lắm. Có vẻ Thư Tửu vẫn còn chấp niệm với Thần Tâm môn, nên giờ là Đồng Quang Tôn Chủ đang khuyên giải?
Bất chợt, nàng ta cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua tay, đến rất bất thường. Nàng ta lập tức nhận ra điểm khác lạ, liền rút trâm bạc khỏi tóc, vung ra phía sau. Chiếc trâm lập tức biến thành một thanh kiếm cực mảnh, thân kiếm bạc trắng, thoạt nhìn còn tưởng là một sợi roi.
Nàng ta lùi lại một bước mới dám quay đầu nhìn nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Điều này khiến nàng ta càng thêm sợ hãi, bởi nàng ta chắc chắn, trước mặt mình có thứ gì đó không tầm thường.
Cũng đúng lúc ấy, cánh cửa bị người từ bên trong mạnh mẽ kéo ra.
Thấy người đến, Ôn Niệm Nam bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Thư Tửu…”
Vượt qua vai Thư Tửu, nàng ta không thấy trong phòng còn ai khác, không khỏi nghi hoặc. Vừa rồi rõ ràng giọng nói bên trong là của Đồng Quang, vậy giờ hắn đâu rồi?
Có “khách” đến cửa, Đồng Quang lại yên tâm để Thư Tửu một mình ra tiếp?
Nàng ta suy nghĩ chốc lát, vung kiếm tạo hoa, lưỡi kiếm bạc chắn ngang trước mặt Thư Tửu. Nàng ta nghĩ, nếu lúc này kẻ đến là địch, người có thể ra tay chỉ còn nàng ta.
Ai ngờ, Thư Tửu đưa một ngón tay ấn nhẹ lên kiếm nàng ta, nói: “Không sao, nàng ấy không hại người.”
“Tôn… hắn đâu?”
Thư Tửu ngẩn người, rồi mới phản ứng lại là nàng đang hỏi ai: “Hắn có việc ra ngoài rồi.”
Nàng nghiêng người, như đang mời vị khách vô hình vào cửa, sau đó quay lại nói: “Cô nương cũng muốn vào?”
Tất nhiên là muốn. Ôn Niệm Nam cử chỉ thản nhiên bước vào, dù lòng vẫn để ý đến tung tích của Đồng Quang nhưng cũng không nhìn ngó xung quanh.
Thư Tửu học theo dáng vẻ của Đồng Quang, rót trà cho khách.
“Người đến là Tống Du Nhiên.”
Nàng nhìn móng tay hồng nhạt của Ôn Niệm Nam, làn da mịn màng đến mức cả đôi tay cũng như được nặn bằng sứ.
Người đã khuất, từ địa phủ trở về, tất nhiên mang theo hơi lạnh. Không trách được…
Ôn Niệm Nam cúi đầu hướng về phía hư không, khẽ nói: “Tiểu thư Du Nhiên, đã lâu… không gặp.”
Nàng ta và Tống Du Nhiên, vốn chỉ gặp một lần ngắn ngủi. Năm đó Tống Du Nhiên theo huynh trưởng đến Cửu Dương tông dự thọ yến của Đạo nhân Tử Quy, cùng ngồi một bàn. Ký ức vẫn còn rất rõ ràng.
Bởi vì khi đó, Tống Du Nhiên rạng rỡ chói mắt, thực sự là đại tiểu thư được vạn người nâng niu.
Nàng cử chỉ đoan trang, lời nói dịu dàng như dòng suối nhỏ, hoàn toàn trái ngược với Ôn Niệm Nam luôn bị nói là quá kiêu ngạo.
Lần đó, nàng ta ngồi một mình ở thuỷ tạ, chẳng có tâm trạng nhìn cá tranh mồi dưới hồ. Bỗng sau lưng vang lên tiếng chuông bạc, tỳ nữ cúi đầu nói với nàng ta, tiểu thư Tống Du Nhiên đến.
Nàng ta lập tức đứng dậy định rời đi, không ngờ Tống Du Nhiên lại mở lời trước: “Niệm Nam tiểu thư, xin dừng bước.”
Tỳ nữ phía sau nàng dâng lên một chiếc hộp gấm, Tống Du Nhiên nói tiếp: “Dạo trước nghe huynh trưởng kể, trong trường săn tình cờ trông thấy tỷ tỷ cưỡi ngựa bắn cung, thân hình mạnh mẽ vượt cả nam nhân, khiến muội rất ngưỡng mộ. Nhưng cây roi của tỷ lại bị huynh trưởng làm hỏng mất, nên muội đã nhờ Lang Hoàn đại sư chế lại một cái, mong tỷ đừng chê.”
Ôn Niệm Nam không nhận hộp, lời nàng nói không sai, cây roi đúng là bị huynh nàng bắn hỏng, nhưng Liễu Phàm sơn trang nào thiếu roi?
“Không cần phiền thế, chỉ là vật thường thôi.”
Nàng ta nhấc chân định đi, Tống Du Nhiên mỉm cười, lấy roi ra khỏi hộp, bước nhanh đuổi theo, như thể hiến bảo.
Cho đến hôm nay, Ôn Niệm Nam vẫn nhớ rõ, khi ấy Tống Du Nhiên chưa đến tuổi cập kê, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh, đôi mắt to chỉ cần cười là ánh lên vui vẻ. Cây roi toàn thân bạc trắng, dưới nắng càng lóa mắt như người tặng.
Chiếc trâm bạc trong tay nàng ta như có gì đó cấn, liền cài lại lên tóc.
Tống Du Nhiên thật biết chọn quà. Cây roi bạc ấy sau này trở thành vũ khí thuận tay nhất của Ôn Niệm Nam chính là chiếc trâm này.
Thư Tửu ngồi đối diện Tống Du Nhiên, thấy nàng ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm trâm bạc của Ôn Niệm Nam, liền biết, nếu không liên quan thì đã chẳng có biểu hiện như thế.
Nàng vốn hiếu kỳ đủ điều, với chuyện của Tống Du Nhiên lại càng tò mò, nhưng qua chuyện trước, nàng cũng đã hiểu, biết quá nhiều dễ rước họa vào thân, nhiều lúc không biết thì hơn.
Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, Đồng Quang vẫn chưa quay lại.
Việc Tống Du Nhiên đột ngột xuất hiện quả thật ngoài dự đoán. Nàng không biết bản thân có ứng phó nổi không, chỉ là không muốn lại khiến Đồng Quang thêm gánh nặng.
Để xua đuổi âm hồn nhập vào cơ thể nàng, Đồng Quang đã liều mình phát động Thần Quang. Nhưng hiện tại hắn chỉ mới khôi phục năm thành tu vi, mà hành động như thiêu đốt chính bản thân thế này, thật quá tổn hao.
Thế nên, vừa an trí cho nàng xong, hắn liền mang theo cây dù Tàn Mị nhảy ra từ cửa sổ, chỉ nói là đi tìm người, dặn nàng ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng cách xa Quan Nam.
Nhưng… Quan Nam lại bị thương nặng, nếu Tống Du Nhiên có ý đồ xấu, liệu Quan Nam còn đủ sức bảo vệ nàng thêm lần nữa không?
“Ngươi đến tìm ta hôm nay, là vì chuyện gì?”
Nàng học cách uống trà, cố tỏ ra mình là người có thể bàn chuyện đại sự giống bọn họ, nhưng vị trà đắng chát này thật sự chẳng thể yêu nổi.
Ánh mắt Tống Du Nhiên bỗng ngưng lại, chậm rãi thốt ra một từ: “Quan tài.”
Chỉ hai chữ “quan tài” đơn giản khiến toàn thân Thư Tửu lạnh toát. Đó gần như là cơn ác mộng ám ảnh nàng suốt thời gian qua. Kể từ sau khi tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài khóa hồn của Tống Du Nhiên, mọi chuyện trở nên càng lúc càng kỳ quái. Và cuối cùng nàng cũng hiểu thì ra, mình chính là con mồi trong mắt rất nhiều người.
Bằng không, Tằng Yên đã chẳng dám tế ra sáu cỗ quan tài người sống, chỉ để vây bắt một mình nàng.
Nghĩ đến những chuyện ấy, nàng vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi. Dù đôi mắt mù đã được chữa khỏi, nhưng trận chiến ấy, phía họ tổn thất cũng chẳng thua kém gì Tằng Yên. Tằng Yên bị Đồng Quang đẩy về lòng đất, cùng với mấy thi thể âm hồn kia đều bị tiêu diệt.
Thế nhưng Hứa Minh Thần đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Người của Hắc Vực đã đến đón hắn. Đêm đó, Tư Cống Hi mang đến một khối tinh thạch, nói là do lão Thành chủ phái người đưa đến, có thể giúp chữa trị đôi mắt mù. Sau đó, nàng ta còn nói rõ rằng mình sẽ hộ tống Hứa Minh Thần về Hắc Vực. Nhưng vì Hứa Minh Thần chịu khổ là do nàng, nên nàng phải cho hắn một lời hứa.
Khi ấy, người phản đối kịch liệt nhất là Quan Nam. Xuất thân như Hứa Minh Thần, trong mắt các danh môn chính phái chẳng đáng giá gì, ai biết được liệu hắn ta có đang đào hố hãm hại Thư Tửu hay không.
Nào ngờ, Đồng Quang lại gật đầu đồng ý.
Hắn nói với Thư Tửu: “Hắn là người tộc Do Dữu, lấy máu thịt làm thức ăn. Một khi đã nếm qua, sẽ khó lòng kiểm soát. Vì vậy tổ tiên hắn từng phong ấn huyết mạch. Giờ thì hắn không thể quay đầu lại được nữa.”
Ngụ ý, bọn họ mắc nợ Hứa Minh Thần.
Quan Nam nghẹn lời, nhưng vẫn không muốn nàng bị kéo vào, bảo mình sẽ thay nàng trả món nợ này.
Thực ra, y đâu có tư cách gì để nói vậy.
Chưa để Đồng Quang và Thư Tửu mở lời, Tư Cống Hi đã nặng nề đặt chén trà xuống: “Công tử nói cũng đúng, tam ca vì ta mới rơi vào bước này. Nhưng Tằng Yên thì sao? Hắn đến là vì ai? Chẳng lẽ là vì ta chắc?”
Nàng ta quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh lệ, giọng cũng nghèn nghẹn: “Tiểu Tửu, muội chưa thấy tam ca giờ ra sao đâu. Lão Thành chủ nói đợi chàng tỉnh dậy, không chỉ phải chịu gia pháp, mà còn bị giam vĩnh viễn trong đại lao Hắc Vực. Huynh ấy… còn đang ở tuổi xuân sắc, biết bao nhiêu người Hắc Vực đang trông cậy vào huynh ấy…”
Một lúc sau, Thư Tửu gật đầu, lần tìm lấy viên tinh thạch.
Dòng suy nghĩ của nàng bị kéo về khi Ôn Niệm Nam gọi nàng mấy tiếng.
“Nàng ấy nói mình bị nhốt trong quan tài, đè lên người là cả vạn cân, phía dưới thì rét buốt thấu xương, hồn phách sắp tiêu tan rồi, cầu xin ta cứu.”
Nghe vậy, Ôn Niệm Nam nhíu mày. Thư Tửu hoàn toàn không có tu vi, thì cứu một linh hồn kiểu gì? Cỗ quan tài khóa hồn kia nhất định dính dáng đến vô số âm mưu. Mà Thư Tửu, không môn không phái, thì lấy gì để cứu người?
Nhưng chợt nàng ta nhớ ra, Thư Tửu đâu phải không có chỗ dựa, ngược lại, phía sau nàng là hai cây đại thụ to lớn Tôn chủ Đồng Quang và Phù Sinh Các, đó chính là hậu thuẫn của nàng.
“Nếu muội đồng ý giúp nàng ấy, chưa biết chừng sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy còn lớn hơn.” Ôn Niệm Nam nhắc nhở đầy thiện ý, Thư Tửu và Tống Du Nhiên vốn chẳng có quan hệ gì, không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện rắc rối ấy.
Nhưng nàng lại hỏi Tống Du Nhiên: “Tại sao cô chết?”
Đúng vậy, Ôn Niệm Nam cũng rất tò mò một tiểu thư khuê các như nàng ấy, sao lại rơi vào cảnh ngộ thế này?
Tống Du Nhiên trả lời ngắn gọn hai chữ: “Tự sát.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thư Tửu và Ôn Niệm Nam. Cả hai đều từng tận mắt chứng kiến cảnh tranh cãi và bị mắng giữa phố của nàng ấy, tuy mất mặt thật, nhưng đến mức mất cả mạng thì cũng quá đáng rồi.
Tống Du Nhiên để lại vị trí mộ của mình, sau đó biến mất.
Ánh nắng ngoài cửa sổ lúc này mới như thể thực sự chiếu vào, Ôn Niệm Nam bước nhanh đến bên cửa sổ, ánh mặt trời hắt lên lưng khiến nàng ta mới thấy mình tỉnh táo lại.
Thư Tửu vẫn không hiểu được sao Tống Du Nhiên lại dễ dàng lựa chọn tự sát đến vậy? Chẳng phải nói nàng ấy là hòn ngọc quý trên tay của Tống gia sao? Nếu vị hôn phu phụ nàng ấy, thì cùng lắm cũng là lên cửa đánh trả, cớ gì phải vì loại người như thế mà uổng mạng?
Ôn Niệm Nam khẽ thở phào khoan khoái, đáp: “Ở Bồng Lai, chắc sẽ không quá ràng buộc muội, nhưng Tống Du Nhiên lại sinh ra trong một đại tộc trăm năm như Tống gia, có những quan niệm đã ăn sâu bén rễ rồi. Muội nói là cổ hủ cũng được, bảo thủ cũng chẳng sai, nhưng chính những thứ đó lại giữ được thể diện cho các thế gia ấy. Mà thể diện, là thứ mà họ quý trọng nhất. Việc Tống Du Nhiên làm mất mặt gia tộc giữa thiên hạ như thế, tuyệt đối sẽ không được tha thứ.”
Thư Tửu cảm khái: “Ngươi cũng như thế sao?”
Ôn Niệm Nam bật cười, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bậu cửa sổ: “Ta ư? Sao có thể chứ? Trên đời này, không ai có thể quản được ta cả.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc đó, Thư Tửu dường như thấy trong mắt nàng ta một tia cô đơn.
Nàng ta vốn rất thành thật, lại chẳng giỏi ăn nói, chẳng biết an ủi ai, chỉ khẽ nói: “Muội cũng vậy.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Nơi nào có đông người tụ tập, nơi đó không bao giờ thiếu chuyện mới lạ. Một khi có tin đồn mới, đề tài cũ liền bị quên lãng ngay.
Tạ Thần Dương đứng trên cao nhìn xuống Quan Nam, lạnh nhạt nói: “Diễn đủ rồi, đứng dậy đi.”
Quan Nam lau vết máu bên miệng, ôm ngực ngồi thẳng dậy, mỉm cười rạng rỡ: “Diễn gì chứ, chưởng đó của thứ quỷ kia đánh thật không nhẹ, nếu không có chuỗi Phật châu chặn lại, e là ta đã phải lên điện Diêm Vương báo danh rồi.”
Tạ Thần Dương liếc mắt, xoay người bước lên phía trên, đối với những lời y nói chỉ có thể tin một nửa.
Bọn họ nắm rõ tâm tư Quan Nam dành cho Thư Tửu, nhưng lại không ngờ Quan Nam đã sớm nhận ra Thư Tửu này không phải là Thư Tửu thật, mà vẫn nguyện lấy thân làm mồi nhử địch.
Bọn họ định lợi dụng dư luận tách Tạ Thần Dương ra, sau đó Quan Nam và Ôn Niệm Nam hai người đang có mặt đều tu võ công, không giỏi chế ngự âm hồn. Trong nhóm người của Thư Tửu, kẻ có khả năng điều khiển âm hồn có lẽ chỉ có Hứa Minh Thần, nhưng hắn ta thì trọng thương gần chết.
Cho nên, một kế hoạch gần như chắc chắn thành công nhằm chiếm đoạt thân xác của Thư Tửu được triển khai.
Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng Đồng Quang vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ở bên Thư Tửu.
Nếu không vì Tôn Chủ, Ôn Niệm Nam tuyệt đối sẽ không làm mấy việc hầu hạ người khác như thế này.
Trên ngực Quan Nam hằn rõ dấu bàn tay đen, lõm vào, nhìn qua là biết xương sườn đã gãy.
Y nhắm mắt tĩnh tọa, thân trên tr*n tr**, mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng nhỏ xuống từ trán.
Ôn Niệm Nam quay đầu lại băng bó cho y, gần như chạy trốn mà rời đi. Giọng nàng ta chỉ vang lên khi đã đứng bên ngoài cửa.
“Ngọc Hư cao mỗi ngày phải đắp một lần, Thủy Thanh hoàn ngày uống hai viên!”
Tim nàng ta đập thình thịch, đi ngang qua phòng của Thư Tửu, cửa gỗ khép hờ, bên trong vang ra giọng nói của Đồng Quang: “Thần Tâm môn đã không còn, đầu mối cũng đã đứt…”
Giọng nói trong phòng ngắt quãng, nàng ta nghe không rõ lắm. Có vẻ Thư Tửu vẫn còn chấp niệm với Thần Tâm môn, nên giờ là Đồng Quang Tôn Chủ đang khuyên giải?
Bất chợt, nàng ta cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua tay, đến rất bất thường. Nàng ta lập tức nhận ra điểm khác lạ, liền rút trâm bạc khỏi tóc, vung ra phía sau. Chiếc trâm lập tức biến thành một thanh kiếm cực mảnh, thân kiếm bạc trắng, thoạt nhìn còn tưởng là một sợi roi.
Nàng ta lùi lại một bước mới dám quay đầu nhìn nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Điều này khiến nàng ta càng thêm sợ hãi, bởi nàng ta chắc chắn, trước mặt mình có thứ gì đó không tầm thường.
Cũng đúng lúc ấy, cánh cửa bị người từ bên trong mạnh mẽ kéo ra.
Thấy người đến, Ôn Niệm Nam bỗng thở phào nhẹ nhõm: “Thư Tửu…”
Vượt qua vai Thư Tửu, nàng ta không thấy trong phòng còn ai khác, không khỏi nghi hoặc. Vừa rồi rõ ràng giọng nói bên trong là của Đồng Quang, vậy giờ hắn đâu rồi?
Có “khách” đến cửa, Đồng Quang lại yên tâm để Thư Tửu một mình ra tiếp?
Nàng ta suy nghĩ chốc lát, vung kiếm tạo hoa, lưỡi kiếm bạc chắn ngang trước mặt Thư Tửu. Nàng ta nghĩ, nếu lúc này kẻ đến là địch, người có thể ra tay chỉ còn nàng ta.
Ai ngờ, Thư Tửu đưa một ngón tay ấn nhẹ lên kiếm nàng ta, nói: “Không sao, nàng ấy không hại người.”
“Tôn… hắn đâu?”
Thư Tửu ngẩn người, rồi mới phản ứng lại là nàng đang hỏi ai: “Hắn có việc ra ngoài rồi.”
Nàng nghiêng người, như đang mời vị khách vô hình vào cửa, sau đó quay lại nói: “Cô nương cũng muốn vào?”
Tất nhiên là muốn. Ôn Niệm Nam cử chỉ thản nhiên bước vào, dù lòng vẫn để ý đến tung tích của Đồng Quang nhưng cũng không nhìn ngó xung quanh.
Thư Tửu học theo dáng vẻ của Đồng Quang, rót trà cho khách.
“Người đến là Tống Du Nhiên.”
Nàng nhìn móng tay hồng nhạt của Ôn Niệm Nam, làn da mịn màng đến mức cả đôi tay cũng như được nặn bằng sứ.
Người đã khuất, từ địa phủ trở về, tất nhiên mang theo hơi lạnh. Không trách được…
Ôn Niệm Nam cúi đầu hướng về phía hư không, khẽ nói: “Tiểu thư Du Nhiên, đã lâu… không gặp.”
Nàng ta và Tống Du Nhiên, vốn chỉ gặp một lần ngắn ngủi. Năm đó Tống Du Nhiên theo huynh trưởng đến Cửu Dương tông dự thọ yến của Đạo nhân Tử Quy, cùng ngồi một bàn. Ký ức vẫn còn rất rõ ràng.
Bởi vì khi đó, Tống Du Nhiên rạng rỡ chói mắt, thực sự là đại tiểu thư được vạn người nâng niu.
Nàng cử chỉ đoan trang, lời nói dịu dàng như dòng suối nhỏ, hoàn toàn trái ngược với Ôn Niệm Nam luôn bị nói là quá kiêu ngạo.
Lần đó, nàng ta ngồi một mình ở thuỷ tạ, chẳng có tâm trạng nhìn cá tranh mồi dưới hồ. Bỗng sau lưng vang lên tiếng chuông bạc, tỳ nữ cúi đầu nói với nàng ta, tiểu thư Tống Du Nhiên đến.
Nàng ta lập tức đứng dậy định rời đi, không ngờ Tống Du Nhiên lại mở lời trước: “Niệm Nam tiểu thư, xin dừng bước.”
Tỳ nữ phía sau nàng dâng lên một chiếc hộp gấm, Tống Du Nhiên nói tiếp: “Dạo trước nghe huynh trưởng kể, trong trường săn tình cờ trông thấy tỷ tỷ cưỡi ngựa bắn cung, thân hình mạnh mẽ vượt cả nam nhân, khiến muội rất ngưỡng mộ. Nhưng cây roi của tỷ lại bị huynh trưởng làm hỏng mất, nên muội đã nhờ Lang Hoàn đại sư chế lại một cái, mong tỷ đừng chê.”
Ôn Niệm Nam không nhận hộp, lời nàng nói không sai, cây roi đúng là bị huynh nàng bắn hỏng, nhưng Liễu Phàm sơn trang nào thiếu roi?
“Không cần phiền thế, chỉ là vật thường thôi.”
Nàng ta nhấc chân định đi, Tống Du Nhiên mỉm cười, lấy roi ra khỏi hộp, bước nhanh đuổi theo, như thể hiến bảo.
Cho đến hôm nay, Ôn Niệm Nam vẫn nhớ rõ, khi ấy Tống Du Nhiên chưa đến tuổi cập kê, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh, đôi mắt to chỉ cần cười là ánh lên vui vẻ. Cây roi toàn thân bạc trắng, dưới nắng càng lóa mắt như người tặng.
Chiếc trâm bạc trong tay nàng ta như có gì đó cấn, liền cài lại lên tóc.
Tống Du Nhiên thật biết chọn quà. Cây roi bạc ấy sau này trở thành vũ khí thuận tay nhất của Ôn Niệm Nam chính là chiếc trâm này.
Thư Tửu ngồi đối diện Tống Du Nhiên, thấy nàng ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm trâm bạc của Ôn Niệm Nam, liền biết, nếu không liên quan thì đã chẳng có biểu hiện như thế.
Nàng vốn hiếu kỳ đủ điều, với chuyện của Tống Du Nhiên lại càng tò mò, nhưng qua chuyện trước, nàng cũng đã hiểu, biết quá nhiều dễ rước họa vào thân, nhiều lúc không biết thì hơn.
Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, Đồng Quang vẫn chưa quay lại.
Việc Tống Du Nhiên đột ngột xuất hiện quả thật ngoài dự đoán. Nàng không biết bản thân có ứng phó nổi không, chỉ là không muốn lại khiến Đồng Quang thêm gánh nặng.
Để xua đuổi âm hồn nhập vào cơ thể nàng, Đồng Quang đã liều mình phát động Thần Quang. Nhưng hiện tại hắn chỉ mới khôi phục năm thành tu vi, mà hành động như thiêu đốt chính bản thân thế này, thật quá tổn hao.
Thế nên, vừa an trí cho nàng xong, hắn liền mang theo cây dù Tàn Mị nhảy ra từ cửa sổ, chỉ nói là đi tìm người, dặn nàng ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng cách xa Quan Nam.
Nhưng… Quan Nam lại bị thương nặng, nếu Tống Du Nhiên có ý đồ xấu, liệu Quan Nam còn đủ sức bảo vệ nàng thêm lần nữa không?
“Ngươi đến tìm ta hôm nay, là vì chuyện gì?”
Nàng học cách uống trà, cố tỏ ra mình là người có thể bàn chuyện đại sự giống bọn họ, nhưng vị trà đắng chát này thật sự chẳng thể yêu nổi.
Ánh mắt Tống Du Nhiên bỗng ngưng lại, chậm rãi thốt ra một từ: “Quan tài.”
Chỉ hai chữ “quan tài” đơn giản khiến toàn thân Thư Tửu lạnh toát. Đó gần như là cơn ác mộng ám ảnh nàng suốt thời gian qua. Kể từ sau khi tận mắt nhìn thấy cỗ quan tài khóa hồn của Tống Du Nhiên, mọi chuyện trở nên càng lúc càng kỳ quái. Và cuối cùng nàng cũng hiểu thì ra, mình chính là con mồi trong mắt rất nhiều người.
Bằng không, Tằng Yên đã chẳng dám tế ra sáu cỗ quan tài người sống, chỉ để vây bắt một mình nàng.
Nghĩ đến những chuyện ấy, nàng vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi. Dù đôi mắt mù đã được chữa khỏi, nhưng trận chiến ấy, phía họ tổn thất cũng chẳng thua kém gì Tằng Yên. Tằng Yên bị Đồng Quang đẩy về lòng đất, cùng với mấy thi thể âm hồn kia đều bị tiêu diệt.
Thế nhưng Hứa Minh Thần đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Người của Hắc Vực đã đến đón hắn. Đêm đó, Tư Cống Hi mang đến một khối tinh thạch, nói là do lão Thành chủ phái người đưa đến, có thể giúp chữa trị đôi mắt mù. Sau đó, nàng ta còn nói rõ rằng mình sẽ hộ tống Hứa Minh Thần về Hắc Vực. Nhưng vì Hứa Minh Thần chịu khổ là do nàng, nên nàng phải cho hắn một lời hứa.
Khi ấy, người phản đối kịch liệt nhất là Quan Nam. Xuất thân như Hứa Minh Thần, trong mắt các danh môn chính phái chẳng đáng giá gì, ai biết được liệu hắn ta có đang đào hố hãm hại Thư Tửu hay không.
Nào ngờ, Đồng Quang lại gật đầu đồng ý.
Hắn nói với Thư Tửu: “Hắn là người tộc Do Dữu, lấy máu thịt làm thức ăn. Một khi đã nếm qua, sẽ khó lòng kiểm soát. Vì vậy tổ tiên hắn từng phong ấn huyết mạch. Giờ thì hắn không thể quay đầu lại được nữa.”
Ngụ ý, bọn họ mắc nợ Hứa Minh Thần.
Quan Nam nghẹn lời, nhưng vẫn không muốn nàng bị kéo vào, bảo mình sẽ thay nàng trả món nợ này.
Thực ra, y đâu có tư cách gì để nói vậy.
Chưa để Đồng Quang và Thư Tửu mở lời, Tư Cống Hi đã nặng nề đặt chén trà xuống: “Công tử nói cũng đúng, tam ca vì ta mới rơi vào bước này. Nhưng Tằng Yên thì sao? Hắn đến là vì ai? Chẳng lẽ là vì ta chắc?”
Nàng ta quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh lệ, giọng cũng nghèn nghẹn: “Tiểu Tửu, muội chưa thấy tam ca giờ ra sao đâu. Lão Thành chủ nói đợi chàng tỉnh dậy, không chỉ phải chịu gia pháp, mà còn bị giam vĩnh viễn trong đại lao Hắc Vực. Huynh ấy… còn đang ở tuổi xuân sắc, biết bao nhiêu người Hắc Vực đang trông cậy vào huynh ấy…”
Một lúc sau, Thư Tửu gật đầu, lần tìm lấy viên tinh thạch.
Dòng suy nghĩ của nàng bị kéo về khi Ôn Niệm Nam gọi nàng mấy tiếng.
“Nàng ấy nói mình bị nhốt trong quan tài, đè lên người là cả vạn cân, phía dưới thì rét buốt thấu xương, hồn phách sắp tiêu tan rồi, cầu xin ta cứu.”
Nghe vậy, Ôn Niệm Nam nhíu mày. Thư Tửu hoàn toàn không có tu vi, thì cứu một linh hồn kiểu gì? Cỗ quan tài khóa hồn kia nhất định dính dáng đến vô số âm mưu. Mà Thư Tửu, không môn không phái, thì lấy gì để cứu người?
Nhưng chợt nàng ta nhớ ra, Thư Tửu đâu phải không có chỗ dựa, ngược lại, phía sau nàng là hai cây đại thụ to lớn Tôn chủ Đồng Quang và Phù Sinh Các, đó chính là hậu thuẫn của nàng.
“Nếu muội đồng ý giúp nàng ấy, chưa biết chừng sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy còn lớn hơn.” Ôn Niệm Nam nhắc nhở đầy thiện ý, Thư Tửu và Tống Du Nhiên vốn chẳng có quan hệ gì, không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện rắc rối ấy.
Nhưng nàng lại hỏi Tống Du Nhiên: “Tại sao cô chết?”
Đúng vậy, Ôn Niệm Nam cũng rất tò mò một tiểu thư khuê các như nàng ấy, sao lại rơi vào cảnh ngộ thế này?
Tống Du Nhiên trả lời ngắn gọn hai chữ: “Tự sát.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thư Tửu và Ôn Niệm Nam. Cả hai đều từng tận mắt chứng kiến cảnh tranh cãi và bị mắng giữa phố của nàng ấy, tuy mất mặt thật, nhưng đến mức mất cả mạng thì cũng quá đáng rồi.
Tống Du Nhiên để lại vị trí mộ của mình, sau đó biến mất.
Ánh nắng ngoài cửa sổ lúc này mới như thể thực sự chiếu vào, Ôn Niệm Nam bước nhanh đến bên cửa sổ, ánh mặt trời hắt lên lưng khiến nàng ta mới thấy mình tỉnh táo lại.
Thư Tửu vẫn không hiểu được sao Tống Du Nhiên lại dễ dàng lựa chọn tự sát đến vậy? Chẳng phải nói nàng ấy là hòn ngọc quý trên tay của Tống gia sao? Nếu vị hôn phu phụ nàng ấy, thì cùng lắm cũng là lên cửa đánh trả, cớ gì phải vì loại người như thế mà uổng mạng?
Ôn Niệm Nam khẽ thở phào khoan khoái, đáp: “Ở Bồng Lai, chắc sẽ không quá ràng buộc muội, nhưng Tống Du Nhiên lại sinh ra trong một đại tộc trăm năm như Tống gia, có những quan niệm đã ăn sâu bén rễ rồi. Muội nói là cổ hủ cũng được, bảo thủ cũng chẳng sai, nhưng chính những thứ đó lại giữ được thể diện cho các thế gia ấy. Mà thể diện, là thứ mà họ quý trọng nhất. Việc Tống Du Nhiên làm mất mặt gia tộc giữa thiên hạ như thế, tuyệt đối sẽ không được tha thứ.”
Thư Tửu cảm khái: “Ngươi cũng như thế sao?”
Ôn Niệm Nam bật cười, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bậu cửa sổ: “Ta ư? Sao có thể chứ? Trên đời này, không ai có thể quản được ta cả.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc đó, Thư Tửu dường như thấy trong mắt nàng ta một tia cô đơn.
Nàng ta vốn rất thành thật, lại chẳng giỏi ăn nói, chẳng biết an ủi ai, chỉ khẽ nói: “Muội cũng vậy.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 56: Dị khách tới.
10.0/10 từ 42 lượt.