Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 48: Thần minh yêu thế nhân.
84@-
Cửa hàng lo việc tang không có cửa sổ, ánh sáng bên trong chỉ nhờ khung cửa đang mở. Nếu quầy không cắm cây nến sáp trắng kia, hẳn chẳng thể trông rõ bóng người.
Có lẽ Thang bà bà đoán được tiểu cô nương Thư Tửu trời sinh hiếu kỳ, thích ngó nghiêng khắp nơi, nên mới thắp riêng cây nến ấy.
Thư Tửu sửng sốt vì lưng bà đã hết còng, móng tay vốn đen vàng cũng được kỳ cọ sạch bong. Nàng còn nhớ có một đêm, Thang bà bà bảo thứ đen trên móng không phải đất, mà là… máu. Khi ấy thần tình bà đáng sợ vô cùng. Giờ đây lại trái ngược hẳn.
Bà mở miệng không phải lâu lắm không gặp, mà là: “Hai vị tới mua gì?”
Giọng nói, sắc mặt hệt như người xa lạ, tuyệt không mang hơi thở của lần sinh tử trước kia.
Thư Tửu nhận ra bà không còn nhớ mình, nỗi buồn trào lên, nàng ngoảnh lại nhìn Đồng Quang: “Bà ấy… không nhận ra ta nữa.”
Nàng lục túi lấy ba chiếc chén họ từng đổi mạng, nhưng vừa cầm lên, gốm đã vỡ thành mảnh vụn, rơi lả tả xuống nền.
Gió thổi qua, những mảnh nhỏ lạc theo gió, tan tác chẳng còn.
Nàng hốt hoảng cúi xuống, lại bị một bàn tay trắng bệch nhưng già nua nắm lấy.
“Cô nương, người chết chẳng thể níu về.”
Thư Tửu ngoảnh đầu, ngắm khuôn mặt vừa thân vừa lạ, khẽ thì thầm: “Ngươi… chẳng phải Thang bà bà.”
Đồng Quang khẽ thở dài: “Tằng Yên, bao giờ ngươi rời khỏi nơi ấy?”
Lão phụ khà khà cười, lùi lại một bước giữ khoảng cách rồi đáp: “Ừm, cũng… khá lâu rồi.” Bà chớp mắt, dáng điệu hoạt kê gắn trên gương mặt nhăn nheo khiến người nhìn thấy rờn rợn.
Tằng Yên? Cái tên nghe quen quen…
Thư Tửu nhìn kỹ, thấy đuôi tóc bà ta phía sau kết băng mỏng, hồ mùa Lãm Nguyệt phải ĐSng đông mới đóng băng, huống chi tóc một người giữa tiết này.
Đồng Quang khẽ kéo Thư Tửu ra sau lưng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng đúng ngay vết sẹo ẩn Nguyệt Phách. Hơi lạnh nơi đó nay thêm lạnh bàn tay hắn, khiến nàng cảm giác rõ rệt Nguyệt Phách đang reo vui dưới da.
Đồng Quang cười nhạt: “Xem ra lời Tằng Từ khi trước rằng ngươi ‘mất tích’ cũng nửa thực nửa hư.”
Tằng Yên nhún vai: “Sao lại hư? Ta biến mất thật đấy. Mấy chục năm qua các ngươi có thấy ta lần nào đâu?”
Thư Tửu kiễng chân ghé tai Đồng Quang, khe khẽ hỏi suy đoán của mình.
Từ góc nhìn của Tằng Yên như thể nàng đang dựa hẳn vào lưng hắn. Kỳ lạ thay vị Đại Tế Ti vốn kén cả khí độ, từng nghe đồn bất kỳ nữ nhân nào lại gần trong một thước đều bị con linh điểu của hắn mổ mù mắt, vậy mà bây giờ hắn lại để mặc.
“Ơ? Con chim của ngươi đâu rồi?” Nàng chốc ló đầu khỏi tay áo hắn, rụt rè hỏi: “Ngươi quen bà ta?”
Đeo bên hông Tằng Yên là chiếc ngọc bội tròn trong suốt, tay bà lơ đãng khẩy nhẹ. Bà cũng cúi sát, cười nheo mắt đáp: “Tất nhiên ta biết Đại Tế Ti Đồng Quang rồi. Năm xưa tỷ tỷ ta, à, chính Thang bà bà trong miệng cô nương còn vác thân lên Côn Luân thách đấu hắn kia mà.”
Bà lão “tặc tặc” lắc đầu: “Thật không biết tự lượng sức. Côn Luân là thần sơn, nhưng bốn phía đều là đất chết, chỗ đó mà cũng dám mò lên.” Bà thẳng lưng, lại chớp mắt lần nữa: “Phải không, Tôn Chủ?”
Thư Tửu bật kêu: “Bà là muội muội của Thang bà bà!”
“Phải, phải! Mà ta đẹp hơn bà ấy đấy, đúng chứ?”
Thần thái bà quỷ dị đến rợn tóc gáy, Thư Tửu hoảng, trốn sau lưng Đồng Quang, vô thức nắm chặt tay áo rộng của hắn.
Đồng Quang hơi cau mày, liếc xuống bàn tay trắng nhỏ kia, không quen, nhưng cũng chẳng gạt ra.
Tằng Yên vẫy họ vào cửa hàng. Đồng Quang ngẩng nhìn tấm biển “Hóa Thế Ốc”.
Tên chẳng lành. Thư Tửu không rõ quan hệ giữa hắn với Tằng Yên, chỉ nghĩ hắn thân thiết với Thang bà bà, hẳn quen biết muội muội bà, vừa nghĩ nàng đã líu ríu: “Không đi, chúng ta không vào.”
Nàng khẽ giật tay áo hắn, thì thào: “Quan Nam họ vẫn chưa tới, chúng ta còn phải tìm họ nữa.”
Đồng Quang nghe nàng nói xong, thả thần thức ra nhưng quả thực không cảm nhận được tung tích của Quan Nam bọn họ, không rõ là đã xảy ra chuyện gì, hay do công lực của hắn vẫn chưa khôi phục.
Uống trà trong tiệm tang lễ, đây là lời gì vậy chứ?
Thư Tửu không dám tin mà nhìn vào trong, chỉ thấy một góc vạt áo của Quan Nam, mũi giày gõ nhịp xuống đất một cách có tiết tấu, có vẻ rất khác thường. Nhưng bên trong tối đen đến nỗi cây nến trắng nhỏ kia thậm chí còn không đủ chiếu sáng nổi một mặt quầy, những nơi khác thì giơ tay không thấy năm ngón cũng chẳng ngoa.
Đồng Quang vẫn đang nắm tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay nàng. Hắn không có gì là sợ cả, nhưng cô gái nhỏ này thì lại sợ. Trùng hợp thay, hắn lại không phải kiểu người biết dỗ dành người khác, có thể làm ra mấy hành động nhỏ như thế này cũng đã là cực kỳ hiếm hoi rồi.
Thậm chí, hắn còn nhìn rõ được những thứ không bị ẩn giấu trong bóng tối.
Cũng chẳng có gì lạ, chỉ là sáu cỗ quan tài viền đỏ mà thôi.
Đồng Quang thấy phiền khi bị đẩy tới phía trước như vậy, bèn rút thanh đao mà Thư Tửu đeo sau lưng, vung mạnh một nhát vào làn sương mù trước mặt. Trong nháy mắt, màn sương dày đặc kia như bị xé rách ra một khe hở, nhanh chóng tản ra hai bên.
Hắn kéo Thư Tửu đi tiếp, trầm giọng nói: “Đừng quay đầu lại.”
Không phải là không được quay đầu sao, nắp những cỗ quan tài trong tiệm tang lễ đã bật mở, luồng khí đen cuồn cuộn trào ra, trông cực kỳ tà dị.
Hắn cao lớn, bước dài và nhanh, Thư Tửu phải lúp xúp chạy mới theo kịp.
“Chúng ta không cứu Quan Nam bọn họ sao?”
“Không cứu được.”
Thư Tửu có phần không hài lòng. Từ lúc ở Thính Tuyết Tiểu Trúc đến giờ, nàng vẫn luôn được Quan Nam và Tư Cống Hi giúp đỡ rất nhiều, giờ sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?
“Chẳng phải ngươi sợ bóng tối sao?”
“Ta…” Đây là sự thật không thể chối cãi. nàng nhớ tới nụ cười của Tằng Yên, rùng mình một cái.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân của Quan Nam vang lên, kèm theo tiếng gọi: “Thư Tửu!”
Nàng đáp lại một tiếng “Ừ”, liền muốn quay đầu nhìn, lại bị Đồng Quang mạnh mẽ giữ lại.
Thư Tửu có phần ấm ức: “Quan Nam đã từng giúp ta rất nhiều…”
Đồng Quang một tay nắm lấy nàng, một tay cầm thanh Thương Hà Vãn Nguyệt. Thanh đao đó ngửi thấy mùi máu liền rung lên dữ dội.
Đao này, Thư Tửu không nhận ra, nhưng hắn thì biết. Chính là đao trăng lưỡi liềm đuôi rắn vang danh một thời của Lý Túc Túc, ai mà chẳng biết đó là thanh đao phải nuôi bằng máu. Nhưng hắn thật sự không hiểu sao Thư Tửu lại có thể áp chế được nó, khiến nó ngoan ngoãn ở bên nàng bấy lâu nay.
Mới đến tay hắn chưa đầy một khắc, bản tính đã lộ rõ.
Hắn xoay cổ tay, truyền vào một luồng khí, tạm thời khiến nó yên tĩnh lại.
Tiếng*Quan Nam phía sau vẫn tiếp tục vang lên, từ vui mừng ban đầu đến oán trách, mắng mỏ, nói nàng vô tình, vong ân bội nghĩa.
Thư Tửu nghe mà cực kỳ khó chịu, cảm giác tội lỗi nặng trĩu trong lòng.
Không biết đã đi bao lâu, lối đi trong làn sương mù kia vẫn chưa hết. Nàng chỉ cảm thấy mình lẽ ra đã rời khỏi tiệm tang lễ rất xa rồi.
Thế là, nàng lén quay đầu nhìn lại.
Chỉ một cái liếc ấy thôi mà khiến nàng khiếp đảm đến suýt vấp ngã, suýt chút nữa đè cả Đồng Quang xuống đất.
Đi lâu như thế, vậy mà họ chỉ cách tiệm tang lễ khoảng năm mươi bước. Điều đáng sợ hơn là sáu cỗ quan tài đen viền đỏ đang chỉnh tề xếp trước cửa lớn tiệm tang, Quan Nam và mấy người khác đều đứng lơ lửng trên quan tài, mũi chân gõ lên nắp quan tài theo nhịp điệu.
Nắp quan tài phía bên phải giữa có dấu hiệu sắp bật ra, máu đỏ tươi phun trào ra ngoài.
Màu sắc ấy, mùi vị ấy khiến nàng hồn bay phách tán, đầu đau như muốn nổ tung.
Nàng giật tay ra khỏi Đồng Quang, ôm đầu lảo đảo bước đi.
“Thư Tửu!” Đồng Quang không ngờ cảnh tượng đó lại tác động mạnh đến nàng đến vậy, vội vàng giữ nàng lại, đao trăng lưỡi liềm được truyền vào thần thức, bay ra vẽ thành một vòng tròn bảo hộ xung quanh hai người, không có sương mù, cũng nhờ vậy hắn mới có thể đánh thức nàng.
“Đừng chạm vào ta! Ngươi đừng chạm vào ta!” Trong mắt Thư Tửu chỉ còn những bóng người mơ hồ, đội mũ vàng, từng người từng người đẩy nàng vào một căn phòng đen kịt, ánh sáng duy nhất là từ một ô cửa nhỏ trên trần, còn không bằng chiều cao một người.
Đồng Quang cảm thấy trái tim nhói đau, ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay hắn dày đặc đến mức tỏa khắp toàn thân, những hạt huỳnh quang lơ lửng như nhận được lệnh, đồng loạt di chuyển về phía Thư Tửu.
Những hạt sáng ấy khiến nàng không còn nóng rát toàn thân nữa, nhưng vẫn đau đớn, như có một con dao, đang từng tấc một rạch toạc da thịt nàng.
Nàng thô bạo kéo tay áo lên, ra sức chà xát cánh tay, vết cào xước lập tức hiện rõ, trên làn da trắng bệch vô cùng nổi bật.
Nàng không cho hắn lại gần.
Hễ hắn tiến lên một bước, động tác của nàng càng kịch liệt, vết thương càng nặng thêm.
Chỉ thấy da tay nàng đã rách toạc, ba bốn vết máu hiện lên, máu rịn ra, hương thơm kỳ lạ lập tức tỏa ra bốn phía.
Đồng Quang nghe thấy từ cửa tiệm tang lễ vang lên tiếng hít thở mạnh mẽ của mấy kẻ nào đó, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Thư Tửu.
Nàng ngã xuống đất, vừa mệt vừa đau, kiệt sức, dường như nhìn rõ được người trước mặt, tiếng gào khóc chuyển thành nức nở: “Đồng Quang, cứu ta… cứu ta…”
Đồng tử của Đồng Quang khẽ run, môi mấp máy.
Hắn sao lại không muốn cứu nàng chứ, nhưng đây là tâm bệnh.
Là một điểm nào đó chạm đến nỗi sợ sâu trong lòng nàng, ải này, nếu không phải nàng tự mình vượt qua, thì không ai có thể cứu nổi.
“Đồng Quang, ta sắp chết rồi, cầu xin ngươi, cứu ta… Chẳng phải thần linh yêu thương thế gian sao? Vậy tại sao người không yêu ta?”
Toàn thân Đồng Quang chấn động.
Không biết đã bao nhiêu người hỏi hắn vì sao không yêu nàng, nhưng dường như chỉ có câu nói này là lọt được vào tai hắn, khắc vào tâm trí hắn.
Nhìn cô gái nhỏ nằm rạp trên đất, những vệt máu loang lổ đã nhuộm trắng cả áo, gương mặt vốn lạnh nhạt giờ lộ vẻ bi thương rõ rệt, sắc mặt đã chẳng thể tệ hơn.
Đồng Quang trong lòng nghẹn lại.
“Thôi vậy, sa ngã thì sa ngã đi…”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Cửa hàng lo việc tang không có cửa sổ, ánh sáng bên trong chỉ nhờ khung cửa đang mở. Nếu quầy không cắm cây nến sáp trắng kia, hẳn chẳng thể trông rõ bóng người.
Có lẽ Thang bà bà đoán được tiểu cô nương Thư Tửu trời sinh hiếu kỳ, thích ngó nghiêng khắp nơi, nên mới thắp riêng cây nến ấy.
Thư Tửu sửng sốt vì lưng bà đã hết còng, móng tay vốn đen vàng cũng được kỳ cọ sạch bong. Nàng còn nhớ có một đêm, Thang bà bà bảo thứ đen trên móng không phải đất, mà là… máu. Khi ấy thần tình bà đáng sợ vô cùng. Giờ đây lại trái ngược hẳn.
Bà mở miệng không phải lâu lắm không gặp, mà là: “Hai vị tới mua gì?”
Giọng nói, sắc mặt hệt như người xa lạ, tuyệt không mang hơi thở của lần sinh tử trước kia.
Thư Tửu nhận ra bà không còn nhớ mình, nỗi buồn trào lên, nàng ngoảnh lại nhìn Đồng Quang: “Bà ấy… không nhận ra ta nữa.”
Nàng lục túi lấy ba chiếc chén họ từng đổi mạng, nhưng vừa cầm lên, gốm đã vỡ thành mảnh vụn, rơi lả tả xuống nền.
Gió thổi qua, những mảnh nhỏ lạc theo gió, tan tác chẳng còn.
Nàng hốt hoảng cúi xuống, lại bị một bàn tay trắng bệch nhưng già nua nắm lấy.
“Cô nương, người chết chẳng thể níu về.”
Thư Tửu ngoảnh đầu, ngắm khuôn mặt vừa thân vừa lạ, khẽ thì thầm: “Ngươi… chẳng phải Thang bà bà.”
Đồng Quang khẽ thở dài: “Tằng Yên, bao giờ ngươi rời khỏi nơi ấy?”
Lão phụ khà khà cười, lùi lại một bước giữ khoảng cách rồi đáp: “Ừm, cũng… khá lâu rồi.” Bà chớp mắt, dáng điệu hoạt kê gắn trên gương mặt nhăn nheo khiến người nhìn thấy rờn rợn.
Tằng Yên? Cái tên nghe quen quen…
Thư Tửu nhìn kỹ, thấy đuôi tóc bà ta phía sau kết băng mỏng, hồ mùa Lãm Nguyệt phải ĐSng đông mới đóng băng, huống chi tóc một người giữa tiết này.
Đồng Quang khẽ kéo Thư Tửu ra sau lưng, bàn tay nắm chặt cổ tay nàng đúng ngay vết sẹo ẩn Nguyệt Phách. Hơi lạnh nơi đó nay thêm lạnh bàn tay hắn, khiến nàng cảm giác rõ rệt Nguyệt Phách đang reo vui dưới da.
Đồng Quang cười nhạt: “Xem ra lời Tằng Từ khi trước rằng ngươi ‘mất tích’ cũng nửa thực nửa hư.”
Tằng Yên nhún vai: “Sao lại hư? Ta biến mất thật đấy. Mấy chục năm qua các ngươi có thấy ta lần nào đâu?”
Thư Tửu kiễng chân ghé tai Đồng Quang, khe khẽ hỏi suy đoán của mình.
Từ góc nhìn của Tằng Yên như thể nàng đang dựa hẳn vào lưng hắn. Kỳ lạ thay vị Đại Tế Ti vốn kén cả khí độ, từng nghe đồn bất kỳ nữ nhân nào lại gần trong một thước đều bị con linh điểu của hắn mổ mù mắt, vậy mà bây giờ hắn lại để mặc.
“Ơ? Con chim của ngươi đâu rồi?” Nàng chốc ló đầu khỏi tay áo hắn, rụt rè hỏi: “Ngươi quen bà ta?”
Đeo bên hông Tằng Yên là chiếc ngọc bội tròn trong suốt, tay bà lơ đãng khẩy nhẹ. Bà cũng cúi sát, cười nheo mắt đáp: “Tất nhiên ta biết Đại Tế Ti Đồng Quang rồi. Năm xưa tỷ tỷ ta, à, chính Thang bà bà trong miệng cô nương còn vác thân lên Côn Luân thách đấu hắn kia mà.”
Bà lão “tặc tặc” lắc đầu: “Thật không biết tự lượng sức. Côn Luân là thần sơn, nhưng bốn phía đều là đất chết, chỗ đó mà cũng dám mò lên.” Bà thẳng lưng, lại chớp mắt lần nữa: “Phải không, Tôn Chủ?”
Thư Tửu bật kêu: “Bà là muội muội của Thang bà bà!”
“Phải, phải! Mà ta đẹp hơn bà ấy đấy, đúng chứ?”
Thần thái bà quỷ dị đến rợn tóc gáy, Thư Tửu hoảng, trốn sau lưng Đồng Quang, vô thức nắm chặt tay áo rộng của hắn.
Đồng Quang hơi cau mày, liếc xuống bàn tay trắng nhỏ kia, không quen, nhưng cũng chẳng gạt ra.
Tằng Yên vẫy họ vào cửa hàng. Đồng Quang ngẩng nhìn tấm biển “Hóa Thế Ốc”.
Tên chẳng lành. Thư Tửu không rõ quan hệ giữa hắn với Tằng Yên, chỉ nghĩ hắn thân thiết với Thang bà bà, hẳn quen biết muội muội bà, vừa nghĩ nàng đã líu ríu: “Không đi, chúng ta không vào.”
Nàng khẽ giật tay áo hắn, thì thào: “Quan Nam họ vẫn chưa tới, chúng ta còn phải tìm họ nữa.”
Đồng Quang nghe nàng nói xong, thả thần thức ra nhưng quả thực không cảm nhận được tung tích của Quan Nam bọn họ, không rõ là đã xảy ra chuyện gì, hay do công lực của hắn vẫn chưa khôi phục.
Uống trà trong tiệm tang lễ, đây là lời gì vậy chứ?
Thư Tửu không dám tin mà nhìn vào trong, chỉ thấy một góc vạt áo của Quan Nam, mũi giày gõ nhịp xuống đất một cách có tiết tấu, có vẻ rất khác thường. Nhưng bên trong tối đen đến nỗi cây nến trắng nhỏ kia thậm chí còn không đủ chiếu sáng nổi một mặt quầy, những nơi khác thì giơ tay không thấy năm ngón cũng chẳng ngoa.
Đồng Quang vẫn đang nắm tay nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay nàng. Hắn không có gì là sợ cả, nhưng cô gái nhỏ này thì lại sợ. Trùng hợp thay, hắn lại không phải kiểu người biết dỗ dành người khác, có thể làm ra mấy hành động nhỏ như thế này cũng đã là cực kỳ hiếm hoi rồi.
Thậm chí, hắn còn nhìn rõ được những thứ không bị ẩn giấu trong bóng tối.
Cũng chẳng có gì lạ, chỉ là sáu cỗ quan tài viền đỏ mà thôi.
Đồng Quang thấy phiền khi bị đẩy tới phía trước như vậy, bèn rút thanh đao mà Thư Tửu đeo sau lưng, vung mạnh một nhát vào làn sương mù trước mặt. Trong nháy mắt, màn sương dày đặc kia như bị xé rách ra một khe hở, nhanh chóng tản ra hai bên.
Hắn kéo Thư Tửu đi tiếp, trầm giọng nói: “Đừng quay đầu lại.”
Không phải là không được quay đầu sao, nắp những cỗ quan tài trong tiệm tang lễ đã bật mở, luồng khí đen cuồn cuộn trào ra, trông cực kỳ tà dị.
Hắn cao lớn, bước dài và nhanh, Thư Tửu phải lúp xúp chạy mới theo kịp.
“Chúng ta không cứu Quan Nam bọn họ sao?”
“Không cứu được.”
Thư Tửu có phần không hài lòng. Từ lúc ở Thính Tuyết Tiểu Trúc đến giờ, nàng vẫn luôn được Quan Nam và Tư Cống Hi giúp đỡ rất nhiều, giờ sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?
“Chẳng phải ngươi sợ bóng tối sao?”
“Ta…” Đây là sự thật không thể chối cãi. nàng nhớ tới nụ cười của Tằng Yên, rùng mình một cái.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân của Quan Nam vang lên, kèm theo tiếng gọi: “Thư Tửu!”
Nàng đáp lại một tiếng “Ừ”, liền muốn quay đầu nhìn, lại bị Đồng Quang mạnh mẽ giữ lại.
Thư Tửu có phần ấm ức: “Quan Nam đã từng giúp ta rất nhiều…”
Đồng Quang một tay nắm lấy nàng, một tay cầm thanh Thương Hà Vãn Nguyệt. Thanh đao đó ngửi thấy mùi máu liền rung lên dữ dội.
Đao này, Thư Tửu không nhận ra, nhưng hắn thì biết. Chính là đao trăng lưỡi liềm đuôi rắn vang danh một thời của Lý Túc Túc, ai mà chẳng biết đó là thanh đao phải nuôi bằng máu. Nhưng hắn thật sự không hiểu sao Thư Tửu lại có thể áp chế được nó, khiến nó ngoan ngoãn ở bên nàng bấy lâu nay.
Mới đến tay hắn chưa đầy một khắc, bản tính đã lộ rõ.
Hắn xoay cổ tay, truyền vào một luồng khí, tạm thời khiến nó yên tĩnh lại.
Tiếng*Quan Nam phía sau vẫn tiếp tục vang lên, từ vui mừng ban đầu đến oán trách, mắng mỏ, nói nàng vô tình, vong ân bội nghĩa.
Thư Tửu nghe mà cực kỳ khó chịu, cảm giác tội lỗi nặng trĩu trong lòng.
Không biết đã đi bao lâu, lối đi trong làn sương mù kia vẫn chưa hết. Nàng chỉ cảm thấy mình lẽ ra đã rời khỏi tiệm tang lễ rất xa rồi.
Thế là, nàng lén quay đầu nhìn lại.
Chỉ một cái liếc ấy thôi mà khiến nàng khiếp đảm đến suýt vấp ngã, suýt chút nữa đè cả Đồng Quang xuống đất.
Đi lâu như thế, vậy mà họ chỉ cách tiệm tang lễ khoảng năm mươi bước. Điều đáng sợ hơn là sáu cỗ quan tài đen viền đỏ đang chỉnh tề xếp trước cửa lớn tiệm tang, Quan Nam và mấy người khác đều đứng lơ lửng trên quan tài, mũi chân gõ lên nắp quan tài theo nhịp điệu.
Nắp quan tài phía bên phải giữa có dấu hiệu sắp bật ra, máu đỏ tươi phun trào ra ngoài.
Màu sắc ấy, mùi vị ấy khiến nàng hồn bay phách tán, đầu đau như muốn nổ tung.
Nàng giật tay ra khỏi Đồng Quang, ôm đầu lảo đảo bước đi.
“Thư Tửu!” Đồng Quang không ngờ cảnh tượng đó lại tác động mạnh đến nàng đến vậy, vội vàng giữ nàng lại, đao trăng lưỡi liềm được truyền vào thần thức, bay ra vẽ thành một vòng tròn bảo hộ xung quanh hai người, không có sương mù, cũng nhờ vậy hắn mới có thể đánh thức nàng.
“Đừng chạm vào ta! Ngươi đừng chạm vào ta!” Trong mắt Thư Tửu chỉ còn những bóng người mơ hồ, đội mũ vàng, từng người từng người đẩy nàng vào một căn phòng đen kịt, ánh sáng duy nhất là từ một ô cửa nhỏ trên trần, còn không bằng chiều cao một người.
Đồng Quang cảm thấy trái tim nhói đau, ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay hắn dày đặc đến mức tỏa khắp toàn thân, những hạt huỳnh quang lơ lửng như nhận được lệnh, đồng loạt di chuyển về phía Thư Tửu.
Những hạt sáng ấy khiến nàng không còn nóng rát toàn thân nữa, nhưng vẫn đau đớn, như có một con dao, đang từng tấc một rạch toạc da thịt nàng.
Nàng thô bạo kéo tay áo lên, ra sức chà xát cánh tay, vết cào xước lập tức hiện rõ, trên làn da trắng bệch vô cùng nổi bật.
Nàng không cho hắn lại gần.
Hễ hắn tiến lên một bước, động tác của nàng càng kịch liệt, vết thương càng nặng thêm.
Chỉ thấy da tay nàng đã rách toạc, ba bốn vết máu hiện lên, máu rịn ra, hương thơm kỳ lạ lập tức tỏa ra bốn phía.
Đồng Quang nghe thấy từ cửa tiệm tang lễ vang lên tiếng hít thở mạnh mẽ của mấy kẻ nào đó, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Thư Tửu.
Nàng ngã xuống đất, vừa mệt vừa đau, kiệt sức, dường như nhìn rõ được người trước mặt, tiếng gào khóc chuyển thành nức nở: “Đồng Quang, cứu ta… cứu ta…”
Đồng tử của Đồng Quang khẽ run, môi mấp máy.
Hắn sao lại không muốn cứu nàng chứ, nhưng đây là tâm bệnh.
Là một điểm nào đó chạm đến nỗi sợ sâu trong lòng nàng, ải này, nếu không phải nàng tự mình vượt qua, thì không ai có thể cứu nổi.
“Đồng Quang, ta sắp chết rồi, cầu xin ngươi, cứu ta… Chẳng phải thần linh yêu thương thế gian sao? Vậy tại sao người không yêu ta?”
Toàn thân Đồng Quang chấn động.
Không biết đã bao nhiêu người hỏi hắn vì sao không yêu nàng, nhưng dường như chỉ có câu nói này là lọt được vào tai hắn, khắc vào tâm trí hắn.
Nhìn cô gái nhỏ nằm rạp trên đất, những vệt máu loang lổ đã nhuộm trắng cả áo, gương mặt vốn lạnh nhạt giờ lộ vẻ bi thương rõ rệt, sắc mặt đã chẳng thể tệ hơn.
Đồng Quang trong lòng nghẹn lại.
“Thôi vậy, sa ngã thì sa ngã đi…”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 48: Thần minh yêu thế nhân.
10.0/10 từ 42 lượt.