Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 47: Đưa tang.
96@-
Âm thanh ngoài phố từ xa vọng đến, dường như chỉ vài bước nữa là sẽ tới dưới cửa sổ bọn họ, nhưng bước chân kia lại chậm dần.
Thư Tửu liếc nhìn mấy người một cái, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Quan Nam và mấy người khác đã đi đến bên cửa sổ, nàng cũng định đứng dậy nhìn theo, nhưng lại bị Đồng Quang giữ lại. “Không có gì đáng xem đâu, chỉ là chút náo nhiệt thôi, lát nữa sẽ tan hết.”
Nàng lầm bầm một câu.
Đồng Quang không nghe rõ lắm, đoán chừng là nàng vốn dĩ thích xem náo nhiệt. Hắn nâng chén trà lên, hàng mi rủ xuống che lấp nốt ruồi son dưới khóe mắt, trông như ẩn như hiện.
Thư Tửu nhất thời sững người nhìn hắn. Rõ ràng hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn là Đồng Quang của trước kia nữa, nhưng nét ngũ quan ấy vẫn khiến nàng thấy quen thuộc.
“Ta đẹp lắm à?”
Hắn nhấp một ngụm trà, chau mày thật nhanh, rồi nói tiếp: “Trà này ngươi đừng uống.”
Thư Tửu hoàn hồn, ngẩn ngơ đáp vâng, rồi lại nhìn về phía những người đang đứng bên cửa sổ. Không ai chú ý đến bọn họ, lúc này nàng mới yên tâm hỏi nhỏ hắn: “Sao ngươi lại hiện thân? Nguy hiểm lắm.”
Nghe vậy, Đồng Quang nghiêng đầu nhìn nàng: “Nguy hiểm à? Không phải ngươi đã biết ta là ai rồi sao, còn nói được chữ ‘nguy hiểm’ đó nữa?”
Hắn không nói, một phần vì không yên tâm về nàng. Nếu hắn không ra mặt, không biết nàng còn có thể sống đến bao giờ. Phần khác… là bởi hắn không thể quay lại dù Tàn Mị được nữa.
Nghĩ đến đây, chính hắn cũng thấy buồn cười.
Sáng nay tỉnh lại, hắn phát hiện mình còn hiện thực hơn cả tối hôm trước, họa tiết kim liên vàng trên dù Tàn Mị cũng trở nên lưu động nhanh và mạnh mẽ hơn, khi chạm tay vào còn cảm giác được mạch đập nhè nhẹ.
Nhưng hắn lại cảm nhận được nội lực của mình vẫn chưa khôi phục, chỉ mới hồi phục được hai, ba phần. Dù nói là công lực đang từ từ trở lại, cảm giác về ngũ quan cũng đang hồi phục, nhưng nguyên nhân vì sao thì chính hắn cũng không rõ.
Huống hồ, hắn chỉ là một linh hồn, sao lại có thể thực thể hóa?
Đêm qua lấy Nguyệt Phách ra vốn chỉ là để mượn sức mạnh cứu mạng Thư Tửu, ai ngờ lại vô tình đánh cược thành công.
Hắn hiểu rõ, trạng thái này chỉ là tạm thời. Dù sao thân thể thật sự của hắn vẫn còn ở núi Côn Lôn.
Thư Tửu nhỏ giọng phản bác: “Không phải đâu, dù ngươi là Đại Tế Ti nhưng công lực còn chưa hồi phục, biết đâu đến cả Tạ Tri An cũng không đánh lại…”
Chữ “Đại Tế Ti” nàng gần như chỉ mấp máy miệng.
Nghe đến câu cuối, Đồng Quang suýt nữa phun cả trà ra, nghiến răng trợn mắt nhìn nàng.
Đúng lúc ấy, Tạ Tri An quay đầu lại: “Hình như ta vừa nghe thấy có người gọi tên ta? Tiểu Tửu, là muội à?”
“Ồn ào cái gì! Ai cho ngươi gọi nàng là Tiểu Tửu?!”
Đồng Quang lập tức mắng Tạ Tri An đến ngẩn người.
Trong lòng Tạ Tri An vốn đã có nỗi kính sợ kỳ lạ đối với “Tiểu sư thúc” bất ngờ xuất hiện này, thậm chí còn mang theo chút tôn kính. Bị quát vậy, hắn đành ấm ức rụt lại.
Thư Tửu cũng bị dọa đến choáng váng, len lén kéo tay áo Đồng Quang.
Đồng Quang quay đầu lại, vẫn không tha cho nàng, trừng mắt thêm cái nữa.
“Ngươi mắng hắn làm gì? Hai người có thù oán gì à?”
Lửa giận trong bụng Đồng Quang lại bùng lên. Cô nương này đúng là chậm chạp.
Hắn tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ, trải qua bao gian khổ mới đạt đến vị trí Đại Tế Ti, xưa nay luôn kiêu ngạo. Mấy năm gần đây tuy đã rèn luyện tâm tính, nhưng nếu nói hắn không bằng một kẻ chẳng có chút võ công nào, thì tuyệt đối không thể chấp nhận được.
“Ngậm miệng lại!”
Ở góc khuất mà bọn họ không để ý, Quan Nam chứng kiến hết thảy, trong lòng không khỏi cảm thấy cô đơn.
Tần Minh Dương.
Hai mắt gã đỏ hoe, khản giọng gào tên Tống Du Nhiên.
Âm thanh bi thương đến mức khiến người ta cũng phải nghẹn ngào, nhất thời ai nấy dường như quên mất hôm qua gã còn dắt theo tiểu thiếp làm nhục chính thê chưa cưới giữa đường.
Cô nương yếu đuối kia trốn sau lưng vú nuôi, đến cả khi lên tiếng trách cứ cũng nhỏ nhẹ, vậy mà chỉ sau một đêm, đã hóa thành hồn ma.
“Ai vậy?”
Không biết từ lúc nào, Thư Tửu cũng đã đứng bên cạnh, nàng giơ tay chỉ về phía một phụ nhân đang dìu quan tài, vận tang phục, sắc mặt tái nhợt, nhưng là người duy nhất không cúi đầu, trên mặt còn mang vẻ cứng cỏi, hoàn toàn không giống người đi đưa tang.
Không ai trả lời nàng, vì bọn họ cũng không biết đó là ai.
Bất ngờ, có một giọng nữ rụt rè vang lên: “Đó là di mẫu của ta.”
Thư Tửu giật mình quay đầu lại, thấy một thiếu nữ da trắng mặc TSm không vừa người, khẽ quỳ gối hành lễ với nàng. Lúc này Thư Tửu mới nhìn kỹ, dung mạo cô gái không bằng tiểu thiếp sau lưng công tử nhà họ Tần, nhưng lại thuộc dạng càng nhìn càng thấy ưa, tựa một hồ nước ấm không chút sắc bén.
Không biết từ bao giờ, Đồng Quang đã cho người mang ghế ra, hắn chống đầu một tay, ánh mắt tình cờ va phải cái nhìn của Thư Tửu, khẽ gật đầu, vẫy tay: “Xem tiếp đi.”
Đến khi đoàn đưa tang đã rẽ hẳn vào góc phố, âm thanh cũng dần biến mất, Thư Tửu vẫn chưa nhìn ra có gì bất thường, ngoài người di mẫu của Tống Du Nhiên.
Nhưng cháu gái mất, bà ấy đến đưa tiễn, cũng là lẽ thường tình.
“Ngốc thật. Quan tài của nàng ta, ngươi không thấy kỳ lạ sao?”
Thư Tửu lắc đầu, nàng chưa từng thấy quan tài nào khác, đương nhiên không nhận ra điều gì.
“Tiểu…” Quan Nam định gọi tên, phát hiện gọi nhầm, nhưng cái tên “Thư Tửu” y thật sự không gọi nổi, đành bỏ qua, nói: “Hồi trước nhà ta tu sửa phần mộ của mẹ, lão sư phụ từng nhắc tới quan tài đen viền đỏ là để khóa người, đóng hồn.”
Hồn của Tống Du Nhiên đã không còn nữa.
Thư Tửu không khỏi nghĩ, thật sự là bị những viền đỏ ấy đóng lại sao?
Nàng vốn không định thừa nhận mình đã sinh lòng hiếu kỳ về chuyện của Tống Du Nhiên, nhưng chỉ một ánh mắt của Đồng Quang, đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé ấy.
Hắn chỉ nói: “Ta có thể dẫn ngươi đi tìm nàng ấy.”
Lời này chẳng đầu chẳng đuôi, Quan Nam nhíu mày định ngăn cản. Cái chết bất ngờ của Tống Du Nhiên, lại bị quan tài đen viền đỏ phong hồn, hẳn là có ẩn tình. Nếu để Thư Tửu nhúng tay vào, e rằng sẽ tự chuốc họa vào thân.
Nhưng rõ ràng, Đồng Quang hiểu Thư Tửu hơn.
“Tránh không thoát đâu. Cũng giống như ngươi không thể tránh khỏi người này vậy.”
Đồng Quang dùng quạt chỉ về phía sau lưng y.
Y quay đầu lại, thấy Ôn Niệm Nam.
Trong tay nàng ta ôm lò sưởi, dường như cả năm lúc nào cũng mang theo. Có lẽ nàng ta là người sợ lạnh nhất mà y từng gặp.
Ôn Niệm Nam vẫn xinh đẹp như trước, ánh mắt lưu chuyển nhìn khắp đám người, ngoại trừ Quan Nam, những người khác nàng ta đều không quen biết.
Nhưng chỉ cần đoán thôi, nàng ta cũng đoán được bảy tám phần.
Với thân phận của nàng ta, vốn dĩ chẳng cần phải hành lễ với ai, thế nhưng nàng vẫn cúi người thi lễ với Tạ Tri An: “Tiểu thế tử.”
Tạ Tri An nghe thấy cách xưng hô ấy thì lập tức nhảy dựng lên: “Thôi thôi! Đừng có gọi bừa.”
Những năm trước vì ăn chơi lêu lổng nên đã sớm bị tước bỏ danh hiệu đó, hiện giờ chỉ còn là một dân thường, ừm… là một dân thường hơi hơi có tiền, chỉ vì bà nội không nỡ để gã chịu khổ bên ngoài.
Ôn Niệm Nam khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, nàng ta xoay người nửa vòng sang trái, ánh mắt dừng lại trên người Đồng Quang, nhưng lại không tài nào nhớ nổi trong giang hồ hay triều đình có nhân vật nào giống người này. Thế nhưng với kiến thức rộng và con mắt tinh tường của nàng ta, chỉ cần liếc qua cũng thấy khí chất của người này nhất định không tầm thường.
“Thư Tửu ô nương, Tư cô nương.”
Nàng nghiêng đầu, khóe mắt thoáng thấy thị nữ lắc đầu, nàng lại hỏi tiếp: “Không biết vị công tử này nên xưng hô thế nào?”
Quan Nam khoái chí xem kịch vui. Không phải Ôn Niệm Nam muốn dựa vào Đồng Quang để gả vào nhà Côn Luân kia sao? Sao bây giờ người ngay trước mặt rồi lại làm bộ không nhận ra?
Đồng Quang đá y một cái, y mới thu lại biểu cảm, nói: “Đây là tiểu sư thúc của Thư Tửu, ngươi gọi là…”
Nói thật thì Quan Nam cũng khó xử, chẳng biết phải gọi thế nào cho phải. Thôi, mấy chuyện nan giải thế này cứ để người khéo léo như Ôn Niệm Nam tự mình giải quyết vậy.
Quan Nam: “Tiểu sư thúc tên là Thư Từ Nhượng.”
Y mỉm cười, khoanh tay nhìn nàng ta.
Ai ngờ Ôn Niệm Nam hiểu ra, khẽ gật đầu, rồi vô cùng tự nhiên gật đầu với Đồng Quang: “Từ Nhượng công tử.”
Lễ phép nhưng không xa cách.
Đồng Quang gật đầu, đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Thư Tửu ngoan ngoãn đi theo ngay.
Những người khác cũng tự nhiên cất bước đi theo, Đồng Quang quay đầu lại, nhún vai, chỉ căn dặn Thư Tửu bước nhanh hơn chút, nếu không theo kịp thì hắn cũng mặc.
Trên phố vẫn còn những mảnh giấy tiền vương vãi, có lẽ vì muốn tránh điều kiêng kỵ, nên ngay cả mấy tiểu thương cũng thu dọn sạp hàng sớm rồi về nhà.
Gió thổi tung giấy tiền trên đất, những chiếc chuông đồng treo cao cũng rung lên theo gió, khi bọn họ đi qua cổng vòm, cả con phố chỉ còn duy nhất một cửa hàng lo việc tang lễ mở cửa, đèn lồng trắng treo trước cửa lay động trong gió.
Thư Tửu nghiêng người tránh một mảnh giấy tiền bay từ trên không xuống, tiếng chuông đồng khiến lòng nàng bất an, nàng chạy vài bước, bám sát phía sau Đồng Quang.
Những mảnh giấy tiền kia như thể có mắt, cứ ùn ùn bay về phía họ.
“Đồng…”
“Tiểu sư thúc…”
Thư Tửu vẫn chưa quen với cách gọi mới. Nàng đứng lại trước cửa tiệm tang, gọi Đồng Quang người đã đi qua một đoạn quay lại.
Đồng Quang cũng chưa quen với cách gọi ấy, bị gọi đến hai ba lần mới phản ứng được là đang gọi mình.
Quay đầu lại, tiểu cô nương đã cách hắn một đoạn, chẳng biết từ khi nào sương mù dày đặc đã phủ kín con đường họ vừa đi, chia cách họ với Quan Nam và nhóm người phía sau.
Thư Tửu đứng dưới chiếc đèn lồng trắng, ánh nến không mấy sáng sủa rọi lên người nàng khiến nàng càng thêm cô đơn, đáng thương, lại thêm giọng nói nhẹ bẫng của nàng, khiến Đồng Quang chẳng nghĩ ngợi gì mà quay lại bên nàng ngay.
Hắn cúi đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, giọng nói cũng vô thức dịu lại: “Sao vậy?”
Nàng đưa tay chỉ vào tiệm tang trước mặt.
Hắn nhìn theo hướng tay nàng, thấy một người quen cũ.
Một lát sau, hắn khẽ bật cười.
“Thang bà bà, Diêm Vương không bắt bà sao?”
Người phía sau quầy dường như không nghe thấy lời của hai người, vẫn cúi đầu bận rộn với thứ gì đó trong tay.
Bà ta làm việc rất nhanh, giấy bay loạn khiến người ta chẳng nhìn rõ, chưa mấy chốc đã xếp xong năm chồng giấy đặt trước mặt.
Có vẻ hơi mỏi mệt, bà xoay vai, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sương mù đã lan đến phía sau họ, một đen một trắng, một lớn một nhỏ, một nam một nữ. Bà ta đưa tay dùng trâm trên đầu chải lại tóc, rồi bước ra khỏi quầy.
Cây gậy bà từng chống đã không còn, bà cứ thế thẳng lưng bước tới.
“Hai vị, có phải muốn mua gì không?”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Âm thanh ngoài phố từ xa vọng đến, dường như chỉ vài bước nữa là sẽ tới dưới cửa sổ bọn họ, nhưng bước chân kia lại chậm dần.
Thư Tửu liếc nhìn mấy người một cái, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Quan Nam và mấy người khác đã đi đến bên cửa sổ, nàng cũng định đứng dậy nhìn theo, nhưng lại bị Đồng Quang giữ lại. “Không có gì đáng xem đâu, chỉ là chút náo nhiệt thôi, lát nữa sẽ tan hết.”
Nàng lầm bầm một câu.
Đồng Quang không nghe rõ lắm, đoán chừng là nàng vốn dĩ thích xem náo nhiệt. Hắn nâng chén trà lên, hàng mi rủ xuống che lấp nốt ruồi son dưới khóe mắt, trông như ẩn như hiện.
Thư Tửu nhất thời sững người nhìn hắn. Rõ ràng hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn là Đồng Quang của trước kia nữa, nhưng nét ngũ quan ấy vẫn khiến nàng thấy quen thuộc.
“Ta đẹp lắm à?”
Hắn nhấp một ngụm trà, chau mày thật nhanh, rồi nói tiếp: “Trà này ngươi đừng uống.”
Thư Tửu hoàn hồn, ngẩn ngơ đáp vâng, rồi lại nhìn về phía những người đang đứng bên cửa sổ. Không ai chú ý đến bọn họ, lúc này nàng mới yên tâm hỏi nhỏ hắn: “Sao ngươi lại hiện thân? Nguy hiểm lắm.”
Nghe vậy, Đồng Quang nghiêng đầu nhìn nàng: “Nguy hiểm à? Không phải ngươi đã biết ta là ai rồi sao, còn nói được chữ ‘nguy hiểm’ đó nữa?”
Hắn không nói, một phần vì không yên tâm về nàng. Nếu hắn không ra mặt, không biết nàng còn có thể sống đến bao giờ. Phần khác… là bởi hắn không thể quay lại dù Tàn Mị được nữa.
Nghĩ đến đây, chính hắn cũng thấy buồn cười.
Sáng nay tỉnh lại, hắn phát hiện mình còn hiện thực hơn cả tối hôm trước, họa tiết kim liên vàng trên dù Tàn Mị cũng trở nên lưu động nhanh và mạnh mẽ hơn, khi chạm tay vào còn cảm giác được mạch đập nhè nhẹ.
Nhưng hắn lại cảm nhận được nội lực của mình vẫn chưa khôi phục, chỉ mới hồi phục được hai, ba phần. Dù nói là công lực đang từ từ trở lại, cảm giác về ngũ quan cũng đang hồi phục, nhưng nguyên nhân vì sao thì chính hắn cũng không rõ.
Huống hồ, hắn chỉ là một linh hồn, sao lại có thể thực thể hóa?
Đêm qua lấy Nguyệt Phách ra vốn chỉ là để mượn sức mạnh cứu mạng Thư Tửu, ai ngờ lại vô tình đánh cược thành công.
Hắn hiểu rõ, trạng thái này chỉ là tạm thời. Dù sao thân thể thật sự của hắn vẫn còn ở núi Côn Lôn.
Thư Tửu nhỏ giọng phản bác: “Không phải đâu, dù ngươi là Đại Tế Ti nhưng công lực còn chưa hồi phục, biết đâu đến cả Tạ Tri An cũng không đánh lại…”
Chữ “Đại Tế Ti” nàng gần như chỉ mấp máy miệng.
Nghe đến câu cuối, Đồng Quang suýt nữa phun cả trà ra, nghiến răng trợn mắt nhìn nàng.
Đúng lúc ấy, Tạ Tri An quay đầu lại: “Hình như ta vừa nghe thấy có người gọi tên ta? Tiểu Tửu, là muội à?”
“Ồn ào cái gì! Ai cho ngươi gọi nàng là Tiểu Tửu?!”
Đồng Quang lập tức mắng Tạ Tri An đến ngẩn người.
Trong lòng Tạ Tri An vốn đã có nỗi kính sợ kỳ lạ đối với “Tiểu sư thúc” bất ngờ xuất hiện này, thậm chí còn mang theo chút tôn kính. Bị quát vậy, hắn đành ấm ức rụt lại.
Thư Tửu cũng bị dọa đến choáng váng, len lén kéo tay áo Đồng Quang.
Đồng Quang quay đầu lại, vẫn không tha cho nàng, trừng mắt thêm cái nữa.
“Ngươi mắng hắn làm gì? Hai người có thù oán gì à?”
Lửa giận trong bụng Đồng Quang lại bùng lên. Cô nương này đúng là chậm chạp.
Hắn tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ, trải qua bao gian khổ mới đạt đến vị trí Đại Tế Ti, xưa nay luôn kiêu ngạo. Mấy năm gần đây tuy đã rèn luyện tâm tính, nhưng nếu nói hắn không bằng một kẻ chẳng có chút võ công nào, thì tuyệt đối không thể chấp nhận được.
“Ngậm miệng lại!”
Ở góc khuất mà bọn họ không để ý, Quan Nam chứng kiến hết thảy, trong lòng không khỏi cảm thấy cô đơn.
Tần Minh Dương.
Hai mắt gã đỏ hoe, khản giọng gào tên Tống Du Nhiên.
Âm thanh bi thương đến mức khiến người ta cũng phải nghẹn ngào, nhất thời ai nấy dường như quên mất hôm qua gã còn dắt theo tiểu thiếp làm nhục chính thê chưa cưới giữa đường.
Cô nương yếu đuối kia trốn sau lưng vú nuôi, đến cả khi lên tiếng trách cứ cũng nhỏ nhẹ, vậy mà chỉ sau một đêm, đã hóa thành hồn ma.
“Ai vậy?”
Không biết từ lúc nào, Thư Tửu cũng đã đứng bên cạnh, nàng giơ tay chỉ về phía một phụ nhân đang dìu quan tài, vận tang phục, sắc mặt tái nhợt, nhưng là người duy nhất không cúi đầu, trên mặt còn mang vẻ cứng cỏi, hoàn toàn không giống người đi đưa tang.
Không ai trả lời nàng, vì bọn họ cũng không biết đó là ai.
Bất ngờ, có một giọng nữ rụt rè vang lên: “Đó là di mẫu của ta.”
Thư Tửu giật mình quay đầu lại, thấy một thiếu nữ da trắng mặc TSm không vừa người, khẽ quỳ gối hành lễ với nàng. Lúc này Thư Tửu mới nhìn kỹ, dung mạo cô gái không bằng tiểu thiếp sau lưng công tử nhà họ Tần, nhưng lại thuộc dạng càng nhìn càng thấy ưa, tựa một hồ nước ấm không chút sắc bén.
Không biết từ bao giờ, Đồng Quang đã cho người mang ghế ra, hắn chống đầu một tay, ánh mắt tình cờ va phải cái nhìn của Thư Tửu, khẽ gật đầu, vẫy tay: “Xem tiếp đi.”
Đến khi đoàn đưa tang đã rẽ hẳn vào góc phố, âm thanh cũng dần biến mất, Thư Tửu vẫn chưa nhìn ra có gì bất thường, ngoài người di mẫu của Tống Du Nhiên.
Nhưng cháu gái mất, bà ấy đến đưa tiễn, cũng là lẽ thường tình.
“Ngốc thật. Quan tài của nàng ta, ngươi không thấy kỳ lạ sao?”
Thư Tửu lắc đầu, nàng chưa từng thấy quan tài nào khác, đương nhiên không nhận ra điều gì.
“Tiểu…” Quan Nam định gọi tên, phát hiện gọi nhầm, nhưng cái tên “Thư Tửu” y thật sự không gọi nổi, đành bỏ qua, nói: “Hồi trước nhà ta tu sửa phần mộ của mẹ, lão sư phụ từng nhắc tới quan tài đen viền đỏ là để khóa người, đóng hồn.”
Hồn của Tống Du Nhiên đã không còn nữa.
Thư Tửu không khỏi nghĩ, thật sự là bị những viền đỏ ấy đóng lại sao?
Nàng vốn không định thừa nhận mình đã sinh lòng hiếu kỳ về chuyện của Tống Du Nhiên, nhưng chỉ một ánh mắt của Đồng Quang, đã nhìn thấu tâm tư nhỏ bé ấy.
Hắn chỉ nói: “Ta có thể dẫn ngươi đi tìm nàng ấy.”
Lời này chẳng đầu chẳng đuôi, Quan Nam nhíu mày định ngăn cản. Cái chết bất ngờ của Tống Du Nhiên, lại bị quan tài đen viền đỏ phong hồn, hẳn là có ẩn tình. Nếu để Thư Tửu nhúng tay vào, e rằng sẽ tự chuốc họa vào thân.
Nhưng rõ ràng, Đồng Quang hiểu Thư Tửu hơn.
“Tránh không thoát đâu. Cũng giống như ngươi không thể tránh khỏi người này vậy.”
Đồng Quang dùng quạt chỉ về phía sau lưng y.
Y quay đầu lại, thấy Ôn Niệm Nam.
Trong tay nàng ta ôm lò sưởi, dường như cả năm lúc nào cũng mang theo. Có lẽ nàng ta là người sợ lạnh nhất mà y từng gặp.
Ôn Niệm Nam vẫn xinh đẹp như trước, ánh mắt lưu chuyển nhìn khắp đám người, ngoại trừ Quan Nam, những người khác nàng ta đều không quen biết.
Nhưng chỉ cần đoán thôi, nàng ta cũng đoán được bảy tám phần.
Với thân phận của nàng ta, vốn dĩ chẳng cần phải hành lễ với ai, thế nhưng nàng vẫn cúi người thi lễ với Tạ Tri An: “Tiểu thế tử.”
Tạ Tri An nghe thấy cách xưng hô ấy thì lập tức nhảy dựng lên: “Thôi thôi! Đừng có gọi bừa.”
Những năm trước vì ăn chơi lêu lổng nên đã sớm bị tước bỏ danh hiệu đó, hiện giờ chỉ còn là một dân thường, ừm… là một dân thường hơi hơi có tiền, chỉ vì bà nội không nỡ để gã chịu khổ bên ngoài.
Ôn Niệm Nam khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, nàng ta xoay người nửa vòng sang trái, ánh mắt dừng lại trên người Đồng Quang, nhưng lại không tài nào nhớ nổi trong giang hồ hay triều đình có nhân vật nào giống người này. Thế nhưng với kiến thức rộng và con mắt tinh tường của nàng ta, chỉ cần liếc qua cũng thấy khí chất của người này nhất định không tầm thường.
“Thư Tửu ô nương, Tư cô nương.”
Nàng nghiêng đầu, khóe mắt thoáng thấy thị nữ lắc đầu, nàng lại hỏi tiếp: “Không biết vị công tử này nên xưng hô thế nào?”
Quan Nam khoái chí xem kịch vui. Không phải Ôn Niệm Nam muốn dựa vào Đồng Quang để gả vào nhà Côn Luân kia sao? Sao bây giờ người ngay trước mặt rồi lại làm bộ không nhận ra?
Đồng Quang đá y một cái, y mới thu lại biểu cảm, nói: “Đây là tiểu sư thúc của Thư Tửu, ngươi gọi là…”
Nói thật thì Quan Nam cũng khó xử, chẳng biết phải gọi thế nào cho phải. Thôi, mấy chuyện nan giải thế này cứ để người khéo léo như Ôn Niệm Nam tự mình giải quyết vậy.
Quan Nam: “Tiểu sư thúc tên là Thư Từ Nhượng.”
Y mỉm cười, khoanh tay nhìn nàng ta.
Ai ngờ Ôn Niệm Nam hiểu ra, khẽ gật đầu, rồi vô cùng tự nhiên gật đầu với Đồng Quang: “Từ Nhượng công tử.”
Lễ phép nhưng không xa cách.
Đồng Quang gật đầu, đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Thư Tửu ngoan ngoãn đi theo ngay.
Những người khác cũng tự nhiên cất bước đi theo, Đồng Quang quay đầu lại, nhún vai, chỉ căn dặn Thư Tửu bước nhanh hơn chút, nếu không theo kịp thì hắn cũng mặc.
Trên phố vẫn còn những mảnh giấy tiền vương vãi, có lẽ vì muốn tránh điều kiêng kỵ, nên ngay cả mấy tiểu thương cũng thu dọn sạp hàng sớm rồi về nhà.
Gió thổi tung giấy tiền trên đất, những chiếc chuông đồng treo cao cũng rung lên theo gió, khi bọn họ đi qua cổng vòm, cả con phố chỉ còn duy nhất một cửa hàng lo việc tang lễ mở cửa, đèn lồng trắng treo trước cửa lay động trong gió.
Thư Tửu nghiêng người tránh một mảnh giấy tiền bay từ trên không xuống, tiếng chuông đồng khiến lòng nàng bất an, nàng chạy vài bước, bám sát phía sau Đồng Quang.
Những mảnh giấy tiền kia như thể có mắt, cứ ùn ùn bay về phía họ.
“Đồng…”
“Tiểu sư thúc…”
Thư Tửu vẫn chưa quen với cách gọi mới. Nàng đứng lại trước cửa tiệm tang, gọi Đồng Quang người đã đi qua một đoạn quay lại.
Đồng Quang cũng chưa quen với cách gọi ấy, bị gọi đến hai ba lần mới phản ứng được là đang gọi mình.
Quay đầu lại, tiểu cô nương đã cách hắn một đoạn, chẳng biết từ khi nào sương mù dày đặc đã phủ kín con đường họ vừa đi, chia cách họ với Quan Nam và nhóm người phía sau.
Thư Tửu đứng dưới chiếc đèn lồng trắng, ánh nến không mấy sáng sủa rọi lên người nàng khiến nàng càng thêm cô đơn, đáng thương, lại thêm giọng nói nhẹ bẫng của nàng, khiến Đồng Quang chẳng nghĩ ngợi gì mà quay lại bên nàng ngay.
Hắn cúi đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, giọng nói cũng vô thức dịu lại: “Sao vậy?”
Nàng đưa tay chỉ vào tiệm tang trước mặt.
Hắn nhìn theo hướng tay nàng, thấy một người quen cũ.
Một lát sau, hắn khẽ bật cười.
“Thang bà bà, Diêm Vương không bắt bà sao?”
Người phía sau quầy dường như không nghe thấy lời của hai người, vẫn cúi đầu bận rộn với thứ gì đó trong tay.
Bà ta làm việc rất nhanh, giấy bay loạn khiến người ta chẳng nhìn rõ, chưa mấy chốc đã xếp xong năm chồng giấy đặt trước mặt.
Có vẻ hơi mỏi mệt, bà xoay vai, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sương mù đã lan đến phía sau họ, một đen một trắng, một lớn một nhỏ, một nam một nữ. Bà ta đưa tay dùng trâm trên đầu chải lại tóc, rồi bước ra khỏi quầy.
Cây gậy bà từng chống đã không còn, bà cứ thế thẳng lưng bước tới.
“Hai vị, có phải muốn mua gì không?”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 47: Đưa tang.
10.0/10 từ 42 lượt.