Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 493: - 494

419@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[EDIT + REUP] Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt (Q3) - Khanh Thiển - Chương 493 - 494

- Chương 493: Tâm tình sụp đổ, hai đại lão đối đầu với nhau. -

Nghe được năm từ kì lạ này, An Nhu Cẩn ngây ra, cơn tức giận ứ đọng trong lòng càng thêm sâu sắc.

Trong mắt bà ta toàn là sự giễu cợt, nhưng trên khóe miệng vẫn là nụ cười dịu dàng như nước: “Phong Miên à, ông chịu cú sốc tinh thần rồi hả? Đằng sau có cái gì cơ? Tôi...”

An Nhu Cẩn còn chưa nói hết những lời phía sau thì trước mắt đã tối sầm lại. Gần như tất cả không khí đều bị cướp đi, hô hấp thôi cũng rất khó khăn. Đầu An Như Cẩn vang lên ong ong, hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra.


Nhưng bà ta lại nghe thấy giọng nói của Ôn Phong Miên, vẫn bình thản như trước: “Bà quay ra sau nhớ phải có chuẩn bị tâm lý trước đấy, đừng có để mình choáng quá!”

Vân Vụ cũng chẳng cho An Như Cẩn thời gian phản ứng, một bàn tay bổ thẳng xuống gáy của bà ta khiến bà ta ngất đi ngay.

Sau khi làm xong, cậu ta xoay người, hai tay chắp thành quyền: “Doanh tiểu thư.”

“Tìm một tầng hầm tống bà ta vào đó, bên trong thả ít gián với chuột.” Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm một lát, lạnh nhạt đáp: “Tiện thể tìm thêm hai người giả quỷ tới luôn.”

“Năm ngày sau nếu bà ta vẫn còn sống thì thông báo cho người nhà họ Lâm.”

Khóe miệng Vân Vụ co giật.

Nói tới tàn nhẫn thì vẫn là cô Doanh tàn nhẫn nhất. Người phụ nữ ác độc An Như Cẩn này không bị dọa chết khϊếp thì cũng bị dọa cho phát điên. Cho dù An Nhu Cẩn có khả năng chịu đựng mạnh mẽ thì bọn họ cũng tìm ra được người chuyên nghiệp để khiến An Nhu Cẩn bị mắc bệnh rối loạn nhân cách.


Vân Vụ khiêng chiếc bao tải đi một cách rất nhẹ nhàng, người gác cổng của khu biệt thự nhìn thấy còn đặc biệt hỏi một câu là cái gì đó. Vân Vụ tiện miệng trả lời bảo “rác rưởi có hơi nhiều”, sau đó tay còn lại lấy điện thoại ra, lại gửi hai dòng tin nhắn cho Vân Sơn.

[Anh hai, người anh bắt được là một thành viên của nhà họ Kỷ, còn người em bắt là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm, rõ ràng người em bắt được giá trị hơn anh, lại còn là Doanh tiểu thư đích thân dẫn đi bắt nữa.]

[Anh hai à, không có được đãi ngộ đó, anh có tức không ^_^]

Vân Sơn nhận được tin nhắn liền tức đến phát điên. Chuyện này đúng là ngoài mặt không hiện, sau lưng lại nham hiểm không thôi mà.

Vân Sơn vô cùng tức giận, chạy đi tố cáo với Phó Quân Thâm: “Thiếu gia, anh xem.”

Phó Quân Thâm không hề ngẩng đầu: “Tự đi chơi đi.”


Vân Sơn: “…”

Cõi lòng anh ta sụp đổ rồi.

***

Chẳng mấy chốc, chuyện An Nhu Cẩn mất tích đã bị hai hộ vệ phát hiện ra. Nhưng bọn họ tìm ở trung tâm thương mại – nơi An Nhu Cẩn đi dạo cả buổi mà vẫn chẳng tìm thấy đâu, bất đắc dĩ bọn họ đành phải quay về giới cổ vũ bẩm báo trước.

Đến cả người có tính tình ôn hòa như Lâm Thanh Gia cũng sa sầm mặt mũi: “Mẹ không có nội kình, các anh làm việc kiểu gì thế hả?”

Hai người hộ sĩ đều có điều khó nói: “Chuyện này...”

“Đi nhận phạt đi.” Lâm Cẩm Vân cũng rất tức giận: “Điều một đội hộ vệ theo tôi ra ngoài tìm kiếm.”

Vẻ ngoài của An Nhu Cẩn xuất chúng, e là đã gặp phải chuyện gì bất trắc rồi.

Lâm Thanh Gia lên tiếng: “Bố ơi, con cũng…”

“Thời gian đã không còn sớm nữa, dược liệu của con vẫn chưa thu xếp xong.” Lâm Cẩm Vân xua tay ngăn cản: “Yên tâm, bố sẽ đưa bà ấy trở về an toàn.”
Lâm Thanh Gia mím môi: “Vâng ạ."

Có một số dược liệu chỉ giới cổ y mới có, sau khi chuẩn bị dược liệu xong cô ta mới có thể lên đường đến châu Âu được.

Người đàn ông trung niên cũng cho lính đánh thuê dưới trướng mình tìm kiếm giúp cho Lâm Thanh Gia.

Lâm Thanh Gia mỉm cười: “Tố chất thể năng của đội lính đánh thuê dưới trướng gia chủ nhà Taylor cao thật đấy, không hề thua kém những cổ võ giả có tu vi hai mươi năm.”

“Tất nhiên, không biết cô Lâm có nghe tới Đại học Norton bao giờ chưa?” Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đội lính đánh thuê này của tôi được một vị huấn luyện viên của trường bọn họ huấn luyện cho đấy.”

Lâm Thanh Gia ngẫm nghĩ: “Có biết đôi chút, là trường đại học số một thế giới.”

“Không chỉ như vậy, đó chỉ là danh hiệu do người bình thường phong cho nó thôi.” Người đàn ông đáp: “Ngoài đó ra, bên trong trường toàn là những thiên tài đẳng cấp thế giới, đặc biệt là ở khoa chiêm tinh, khoa luyện kim và
khoa cơ khí, gia tộc Taylor mời được vài thầy bói xuất thân từ khoa chiêm tinh đấy.”

Lâm Thanh Gia hơi ngây ra: “Còn có cả khoa chiêm tinh và khoa luyện kim à?”

Một trường đại học mà lại có những chương trình giảng dạy như thế sao?

“Đúng vậy.” Người trung niên trả lời: “Nếu cô Lâm muốn, đến khi tới châu Âu rồi, cô có thể giao lưu trò chuyện với bọn họ."

Nói xong, ông ta lại cảm thán một tiếng: “Đáng tiếc, thiên tài của khoa cơ khí đều ở lại trường, đến cả bọn tôi cũng chẳng mời được bọn họ.”

Lâm Thanh Gia gật đầu, cảm thấy hứng thú hơn với trường Đại học Norton. Cô ta xử lý xong một gốc dược liệu, sau đó lại đi tìm gốc tiếp theo.

***


Hai ngày sau, sau khi nhận mấy hạng mục thí nghiệm cho Ôn Phong Miên, Doanh Tử Khâm lên đường đến châu Âu.

Tổng bộ của Công ty Điện ảnh Toàn cầu nằm ở Slovenia, vừa khéo cách lãnh địa của gia tộc Bevin cũng gần.
Bộ phim của Tạ Mạn Vũ sẽ bấm máy vào cuối tháng Hai nhưng Công ty Điện ảnh Toàn Cầu luôn hướng tới sự hoàn mỹ, bây giờ cũng chỉ mới quay được hai phần ba.

Người hâm mộ toàn cầu chờ đợi vô cùng sốt ruột, Doanh Tử Khâm là Giám đốc điều hành chính của Công ty Giải trí Sơ Quang nên phải xem một số phân đoạn trước.

“Em qua đó trước đi.” Phó Quân Thâm cắt tóc giúp cho cô: “Mấy ngày nữa anh sẽ tới sau.”

Hai người bọn họ đều bị không ít người để ý đến, là khách quen của hot search. Paparazzi thời nay rất thính, chỉ cần sơ sẩy một tí là sẽ lên hot search ngồi ngay.

“Ừm.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, “Thật ra không có việc gì cả, anh không cần phải đi theo.”

“Anh cũng đi làm việc, gặp mặt ở Slovenia nhé!” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, nhoẻn miệng cười mấy tiếng có vẻ uể oải, “Bạn nhỏ à, anh đã chuẩn bị một phần quà cho em, có ích cho giấc ngủ đấy."
Tuy nữ thư ký đã trở thành một thành viên của nhóm hâm mộ CP thần dược nhưng cô ấy vẫn tận tụy với công việccủa mình, sẽ không tiết lộ những chuyện này ra ngoài. Bản thân được xem phiên bản người thật, thấy những người khác phải cố gắng photoshop hình, trong lòng cô ta vui sướng biết bao.

Ngoại trừ nữ thư ký ra, Doanh Tử Khâm còn dẫn hai vị tổng giám chế theo, cùng đến Slovenia khảo sát hạng mục. Hiển nhiên Công ty Điện ảnh Toàn Cầu đã sắp xếp khách sạn xa hoa nhất cho bọn họ rồi.

Trên đường đi, nữ thư ký cứ ngứa ngáy trong lòng, vô cùng tò mò muốn biết Phó Quân Thâm tặng quà gì cho Doanh Tử Khâm.

Cho đến sau khi vào phòng tổng thống rồi, cô ấy mới lên tiếng hỏi dò: “Sếp, em nhìn với được không? Em không nhận lương cũng được!”

Chiếc hộp rất khổng lồ, dài phải đến khoảng hai mét nhưng lại không nặng, bên trong chứa thứ gì vậy nhỉ?
Doanh Tử Khâm chợt nhớ đến vài rương sách báo thiếu nhi mà Phó Quân Thâm gửi tặng cô lúc đầu, cô nghĩ có lẽ anh cũng sẽ không tặng thứ gì ghê gớm lắm đâu.

Cô ngồi xổm dưới đất, vừa tháo vừa nói: “Không cần đâu, xem đi.”

Nữ thư ký mắt sáng như sao.

Sau khi Doanh Tử Khâm tháo xong, nhìn thấy món quà bên trong hộp thì lập tức im lặng.

Một chiếc gối ôm to lớn với kích cỡ ngang người thật, cảm giác khi sờ cũng mềm mại. Độ dài của nó ngang với chiều cao của Phó Quân Thâm, ngũ quan cũng rất sắc nét, hoàn toàn không khác gì người thật, cũng chẳng biết là do xưởng nào may ra.

Doanh Tử Khâm nhớ đến câu có ích cho giấc ngủ: “…”

Cô túm lấy đầu chiếc gối ôm, gương mặt không cảm xúc.

Nữ thư ký rất nhanh nhạy, lập tức chuồn biến chạy sang căn phòng cách vách.

Cô ấy lấy điện thoại ra run rẩy đăng một dòng weibo trong nhóm bàn luận cặp đôi thần dược.
[Các chị em à, tôi cảm thấy sau này nếu bọn họ ở bên nhau, chắc Tổng Giám đốc Phó không đánh lại được Doanh thần đâu.]

Chẳng mấy chốc đã có không ít người bình luận.

[Chuyện đó còn cần phải nói à? Chắc chắn là vậy, chẳng phải khi xưa Doanh thần vì dân trừ hại, một tay đánh bại tận mấy người đàn ông trưởng thành à?]

[Mặc niệm một giây cho Tổng Giám đốc Phó trước.]

***

Trong phòng tổng thống.

Doanh Tử Khâm vẫn đặt chiếc gối ôm kích thước thật của Phó Quân Thâm lên trên giường. Cô ngồi trước bàn, nhận cuộc điện thoại của Lita.

“Người đẹp, hiện tại tôi đã tìm được mười lăm trong số mười tám loại dược liệu mà cô cần rồi.”

Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Tốc độ của cô cũng nhanh phết nhỉ.”

Không hổ là gia tộc Bevin – một trong tứ đại tài phiệt, ba ngày thôi đã tìm được từng ấy loại dược liệu quý hiếm.
Quả nhiên cô vẫn rất nghèo.

“Hỏa nguyên tinh túy quan trọng nhất tôi cũng đã tìm được rồi.” Lita cau mày, “Trong tay của một đội lính đánh thuê thuộc thế giới ngầm, nhưng bọn họ có một điều kiện.”

Doanh Tử Khâm cụp mắt: “Điều kiện gì cơ?”

Thật ra thế giới ngầm của châu Âu tương đương với chợ đen bên phía nước Hoa, có điều rối ren hơn một chút, cũng là nơi tập trung của không ít thợ săn. Cách gọi thế giới ngầm này đã có từ mấy thế kỉ trước rồi, giai đoạn nghèo đói nhất, cô còn từng tham chiến ở các cuộc thi võ đài nữa cơ.

“Bọn họ biết cô là độc dược sư số một, năng lực rất mạnh nên bảo chỉ cần có gϊếŧ người đứng thứ hai trên bảng treo thưởng là bọn họ sẽ giao hỏa nguyên tinh túy cho cô, đồng thời gửi cô thêm một tỷ đô la Mỹ nữa.” Dứt lời, Lita lại không kìm được mà oán thán một tiếng: “Vấn đề là tôi cũng chẳng tìm ra được hành tung của người đứng thứ hai trên bảng treo thưởng, làm sao gϊếŧ được?”
“Người đứng thứ hai bảng treo thưởng?” Doanh Tử Khâm mở điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn NOK, “Để tôi xem sao.”

【Bảng treo thưởng (Đơn vị: Đô la Mỹ)】

No.1: Thần toán, tiền thưởng quá cao không thể hiện được

No.2: Devil, 2 tỷ

Doanh Tử Khâm nhấn vào tư liệu của Devil.

Hạng nhất bảng sát thủ, biệt hiệu: Ác Ma.

Bên dưới là một chuỗi các thành tích.



Cùng năm, lại gϊếŧ chết ba tên tội phạm đa quốc gia khét tiếng.

Tháng 2 năm 2017, Devil gϊếŧ chết một vị trưởng lão thực lực cao cường của gia tộc Pazzi, cả người nguyên vẹn rút lui, không ai tìm được tung tích của anh ta.

Tổng cộng năm mươi chín lần nhiệm vụ, lần nhiệm vụ cuối cùng là cuối năm 2019. Kể từ năm 2020 cho đến nay, Devil không hề xuất hiện nữa.
Cả châu Âu lật tung thế giới lên để tìm anh ta, tiền treo thưởng không ngừng tăng lên.

Doanh Tử Khâm nhìn lại số dư trong tài khoảng ngân hàng của mình, trầm tư một lúc. Được, số tiền cũng khá nhiều, nhận hay là không nhận đây?

“Tôi nói với bọn họ là tính tình cô không tốt lắm, bảo bọn họ đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.” Lita lại lên tiếng, “Có điều hòa nguyên tinh túy thật sự rất khó tìm, có lẽ cả châu Âu chỉ có một cục đó thôi.”

Từ cổ chí kim, lửa và nước luôn mang hàm nghĩa khắc chế những thứ tà ác. Cho nên hỏa nguyên tinh túy là dược liệu cần phải có để trừ đi độc tố trong người gia chủ gia tộc Bevin.

Doanh Tử Khâm vươn tay gõ gõ vào mặt bàn: “Bọn họ có vị trí của Devil không?”

“Có chút manh mối rồi, đang điều tra.”

“Vậy đợi bọn họ điều tra xong rồi hẵng nói tiếp.”
“Được, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô sau ,số thuốc có gửi cho tôi đã cho bố uống rồi,tạm thời tình hình ổn định.”

Doanh Tử Khâm kết thúc cuộc gọi,đến phòng tắm tắm rửa, thay quần áo mới rồi ra ngoài. Đang quay người đi đến giường thì cô ngừng lại, mở cửa bước ra ngoài.

“Sếp, xảy ra chuyện rồi.” Nữ thư ký ở ngoài cửa, đang nhận điện thoại. Sau khi nhìn thấy cô gái, vừa mở miệng đã là tiếng nghẹn ngào,“Tạ ảnh hậu cô ấy, cô ấy…”

Ánh mắt Doanh Tử Khâm trở nên lạnh lẽo, cô chẳng hỏi địa chỉ mà nói luôn: “Đi.”

- Chương 494: Doanh Tử Khâm: Cút ra ngoài. -

Bộ phim điện ảnh mà Tạ Mạn Vũ tham gia có bối cảnh là câu chuyện thần thoại châu Âu, tên đầy đủ của nó là “Nữ hoàng tinh linh”.

Trong phim cô ấy đóng vai nữ chính, là một người lại giữa tinh linh và dòng máu của loài người phương Đông.
Bây giờ đang đúng lúc quay cảnh nữ chính bước vào tộc tinh linh, gặp được công chúa tinh linh.

Trong số đó có một cảnh quay là nữ chính và công chúa tinh linh cùng nhau đối đầu với những kẻ địch xâm nhập tộc tinh linh.

Nhưng trong quá trình quay, diễn viên đóng vai công chúa tinh linh đã bất cẩn bắn tên nhầm vị trí.

Mũi tên ấy bắn trúng vào Tạ Mạn Vũ và còn trúng vị trí hướng về phía tim nữa.

Cung tên vốn dĩ chỉ là đạo cụ không thể nào làm người khác bị thương thật, nhưng tồi tệ ở chỗ là mũi tên bắn đi đã bị đổi thành đồ thật.

Sau khi trúng tên, Tạ Mạn Vũ bất tỉnh ngay lập tức, bây giờ đã được chuyển vào trong bệnh viện, toàn bộ quá trình quay chụp đều tạm dừng.

“Tuy bảo là bất cẩn nhưng ai cũng biết đó là cố ý cả.” Nữ thư ký nghiến răng, hoàn toàn không tin lí do thoái thác bên trong điện thoại, “Rõ ràng là hai hướng khác nhau, làm sao có thể xảy ra sai sót chỉ vì trượt tay được? Vả lại còn bắn trúng mục tiêu chuẩn như thế nữa?”
Suýt chút nữa thôi là trúng tim rồi. Hơn nữa, khéo sao đạo cụ còn bị động tay động chân vào, làm gì có chuyện không phải là kế hoạch dự tính từ trước chứ?

Doanh Tử Khâm xoa xoa đầu: “Diễn viên đó tên là gì?”

Mặc dù cô có khả năng bói toán cũng không thể lúc nào cũng chú ý đến tất cả mọi người trên thế giới được, nếu không đầu của cô sẽ nổ tung mất.

Nữ thư ký do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Betty Bevin, một vị tiểu thư của gia tộc Bevin.”

Bàn tay đang cài cúc áo của Doanh Tử Khâm khựng lại: “Người của gia tộc Bevin?”

“Đúng thế.” Nữ thư ký mím môi, “Thì ra vị tiểu thư Betty đó muốn đóng vai nữ chính nhưng mà sau này Công ty Điện ảnh Toàn Cầu lựa chọn Tạ ảnh hậu, còn cô ta chỉ được diễn nữ phụ.”

“Phần phim của cô ta cũng chỉ mới được bấm máy ở trong tháng này, sếp à, chúng ta...”
Gia tộc Bevin, một trong tứ đại tài phiệt châu Âu, thế lực ngút trời. Trên địa bàn của người ta, bọn họ phải ứng phó như thế nào đây?

“Đến bệnh viện trước đã.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt, “Cứu người quan trọng hơn.”

Nữ thư ký gật đầu, đi theo cô lên xe.

Để tiện cho bọn họ đi lại, Công ty Điện ảnh Toàn Cầu đã đặc biệt sắp xếp vài

chiếc xe, có xe thể thao và cả xe dành cho công việc.

Doanh Tử Khâm tự mình lái xe, tăng lên đến tốc độ cao nhất rồi lao vút qua giữa dòng xe đang chạy.

Nữ thư ký vừa mới ngồi được vài giây đã chóng mặt, đầu óc xoay mòng mòng, sắc mặt trắng bệch. Giữa lúc đang choáng váng, cô ấy phát hiện ra một vấn đề, hình như cô ấy… vẫn chưa nói là bệnh viện nằm ở chỗ nào.

***

Hai mươi phút sau.

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Doanh Tử Khâm chạy thẳng lên lầu. Trên lầu, trong phòng bệnh của Tạ Mạn Vũ chỉ có hai y tá. Hai y tá treo bình chuyền nước lên một cách qua loa rồi đứng sang một bên.
Trên giường, Tạ Mạn Vũ sắc mặt trắng bệch, thậm chí mũi tên nơi lồng ngực còn chưa được rút ra, vẫn đang rướm máu ra ngoài.

“Bác sĩ đâu?” Trong nháy mắt, gương mặt nữ thư ký liền biến sắc, “Chỗ các người vắng vẻ thế này mà vẫn phải xếp hàng à? Đến cả bác sĩ cũng tìm không ra sao?”



Nữ thư ký nổi trận lôi đình: “Các người…”

“Sếp, tôi đúng là vô dụng.” Lúc này, người quản lý của Tạ Mạn Vũ đã quay lại, sau khi nhìn thấy cô gái, trong chốc lát viền mắt liền đỏ lên, “Tôi đi cầu xin bọn họ, bọn họ cũng không tới.”
Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Không cần bọn họ đâu.”

Cô đeo khẩu trang và bao tay y tế luôn mang bên người lên, cúi người xuống, cẩn thận quan sát vết thương của Tạ Mạn Vũ.

“Cô đang làm gì thế?” Người y tá kia thấy động tác của cô gái, gương mặt biến sắc, lập tức tiến lên, “Cô không phải là bác sĩ, cô cũng không được phép động vào!”

Ý của Betty Bevin là kéo dài thời gian, kéo dài đến cuối cùng rồi mới chữa trị cho Tạ Mạn Vũ, chỉ cần không chết là được.

Nếu như bị người ngoài ngành bắt gặp cảnh này, Tạ Mạn Vũ chết ở chỗ của bọn họ thì phải làm sao đây?

Hai y tá cũng biết Tạ Mạn Vũ là ảnh hậu quốc tế, đặc biệt độ nổi tiếng bên phía Hoa Quốc rất cao. Không ai dám động vào gia tộc Bevin, chắc chắn bệnh viện của bọn họ sẽ phải chịu thiệt thòi.
Doanh Tử Khâm quay người lại, gương mặt không có cảm xúc gì. Cô tóm lấy tay bàn tay đang đưa ra của y tá, chỉ sử dụng lực một chút đã bỏ lệch vị trí cổ tay của người y tá kia.

Doanh Tử Khâm nhìn y tá còn lại một cái: “Cút ra ngoài.”

Hai y tá lạnh người, cũng chẳng dám nói gì thêm, vội dắt díu nhau chạy trối chết. Sau khi bọn họ rời khỏi phòng bệnh thì chạm mặt y tá trưởng của bệnh viện đang đi tới.

Y tá trưởng nhìn dáng vẻ thê thảm của các y tá, cau mày: “Tại sao các cô lại ra đây?”

“Lãnh, lãnh đạo của Truyền thông Sơ Quang tới đây rồi.” Một y tá lắp ba lắp bắp, “Người đó bảo chúng tôi cút đi.”

Y tá trưởng lại càng cau mày chặt hơn, nhưng cũng chẳng nói gì: “Đi trông bệnh nhân khác đi.”

Mũi tên của Betty Bevin cắm rất sâu, bác sĩ trong bệnh viện cũng không dám tùy tiện rút tên, cần phải có công cụ.
Mấy kẻ ngoài ngành như Truyền thông Sơ Quang có thể làm được gì chứ?

Y tá trưởng ngẫm nghĩ, vẫn nên đi xin chỉ thị từ người của gia tộc Bevin thì hơn. Cho dù thế nào cũng không thể để Tạ Mạn Vũ chết ở châu Âu được.

Bên trong phòng bệnh.

Doanh Tử Khâm xem xét vết thương của Tạ Mạn Vũ xong xuôi, trong lòng đã có tính toán, cô bèn quay đầu nhìn về phía nữ thư ký và người quản lý: “Hai người cũng ra ngoài đi.”

“Sếp à, chuyện này…” Người quản lý còn chưa nói dứt lời đã bị nữ thư lý lôi ra ngoài, cửa phòng cũng bị đóng lại.

Doanh Tử Khâm rút kim châm và ngân châm ra, sau khi cắm vào mấy huyệt vị thì bắt đầu chậm rãi rút tên ra.

***

Việc Tạ Mạn Vũ bị thương ngay ở phim trường quay chụp không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là ở bên nước Hoa, mọi người cũng vẫn luôn chú ý đến tiến độ của “Nữ hoàng tinh linh”, hễ có bất cứ chút tin tức này thì cũng sẽ lên hot search.
Bên Slovenia là buổi chiều, còn nước Hoa là đêm khuya. Trong nháy mắt, hot search cũng bùng nổ.

#Tạ Mạn Vũ, sống chết không rõ#

Bên dưới chủ đề có một đoạn video nhưng không phải toàn bộ, chỉ là đoạn video quay lại cảnh Tạ Mạn Vũ trúng tên ngất xỉu thôi.

[Có chuyện gì thế? Tại sao trong đoàn làm phim lại xảy ra chuyện lớn như thế này? Đoàn làm phim làm cái khỉ gì vậy?]

[Có thông tin nói là do Betty Bevin cố ý gây ra đấy, gia tộc Bevin là có thể coi mạng người như cỏ rác thế hả?]

[Thường ngày Tạ Mạn Vũ ở trong nước kiêu căng lắm cơ mà, giờ ra nước ngoài chút đã không chịu được rồi à? Tại sao không phải là người khác bị thương mà nhất định lại là cô ta bị thương? Chắc chắn là do cô ta đã làm chuyện gì đó không đúng rồi.]

[Có một số người không biết tứ đại tài phiệt châu Âu lợi hại đến mức nào à? Nhưng đừng có đọc được chút sách rồi ở đây làm người khác mất mặt xấu hổ, tình hình của châu Âu không giống với chúng ta đầu, ở châu Âu tứ đại tài phiệt chính là trời, hiểu không?]
[Tứ đại tài phiệt là trời, thế các người vứt gia tộc Laurent ở đâu hả?]

Độ chú ý ở trong nước cao, ở nước ngoài cũng không hề nhỏ. Chủ yếu là không có cách nào ngăn chặn được chuyện này nên áp lực của đoàn làm phim cũng rất lớn.

Bên phía phim trường quay chụp, nhà sản xuất để ý đến các bình luận trên mạng, đầu sắp nổ tung rồi.

Ở bên kia, Betty đang trò chuyện với đạo diễn, giọng điệu rất đáng ghét: “Tôi bảo nhé, vết thương của cô ta không thể khỏi trong thời gian ngắn được đầu, chúng ta không thể kéo dài thời gian được.”

“Hoặc là lập tức đổi nữ chính, hoặc là gia tộc Bevin rút vốn đầu tư, chọn một cái đi.”

Đạo diễn đang định nói gì đó thì chuyển ánh mắt ra sau lưng Betty, cũng không đáp lời mà lập tức tiến lên chào đón.

Gương mặt Betty lạnh lùng, quay đầu nhìn sang.
Lúc nhìn thấy cô gái ấy, cô ta khẽ híp mắt lại, cũng sải bước tiến lên: “Sao thế, Truyền thông Sơ Quang lại tìm được diễn viên mới rồi à?”

Vẻ mặt cô ta có vẻ rất kiêng dè.

Tạ Mạn Vũ sở hữu gương mặt điện ảnh, là một mỹ nhân phương Đông kinh điển. Nhưng vẻ đẹp của cô gái trước mặt đã vượt qua khác biệt thẩm mỹ phương Đông và phương Tây rồi, không một ai có thể phủ nhận nhan sắc của cô.

“Tổng Giám đốc Doanh, xin lỗi nhé xin lỗi nhé.” Có Betty tạo áp lực, đạo diễn cũng có nỗi khổ khó nói, “Để cô Tạ bị thương ở chỗ chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường.”

Giám đốc Doanh?

Gương mặt Betty biến sắc.

Đây là Giám đốc điều hành của Truyền thông Sơ Quang sao? Không ngờ lại trẻ đến thế này?


“Bồi thường tính sau.” Doanh Tử Khâm gật đầu, lạnh nhạt nói, “Chuyện này chúng tôi sẽ không để yên đâu.”

Đạo diễn còn chưa trả lời, Betty đã cười nhạo trước: “Sẽ không chịu để yên á? Cô nói xem cô định không chịu để yên như thế nào?”

“Có biết tôi là ai không? Tôi là cô chủ của gia tộc Bevin đấy, à, các người là người Hoa, có lẽ không hiểu rõ gia tộc Bevin mạnh đến mức nào đâu nhỉ?”

Đạo diễn cũng khuyên: “Tổng Giám đốc Doanh, không thể dây vào được đâu, gia độc Bevin thật sự là..”

Bọn họ ở trong giới giải trí, không thể nào đối đầu trực diện với đại tài phiệt được.

Doanh Tử Khâm chẳng thèm để ý đến, quay đầu nói: “Video đâu?”

“Ở đây.” Nữ thư ký lấy chiếc máy tính cứng nhắc lên, “Bị cắt ghép ác ý, bây giờ đã khôi phục rồi, vừa gửi cho bộ quan hệ công chúng, chuẩn bị đăng lên toàn mạng.”
Trong video hiện rõ, Betty cố ý quay người nhắm bắn mũi tên về phía Tạ Mạn Vũ. Xong chuyện, cô ta còn cười rất vui vẻ.

“Đúng, tôi cố ý đó.” Betty cau mày nhưng vẫn thừa nhận một cách sảng khoái, “Nhưng thế thì đã làm sao? Cô có thể làm gì được tôi? Dưới trướng tôi có hacker đẳng cấp, cô cũng có thể nhìn xem các người có thể đăng lên toàn mạng được không?

Cô ta vòng hai tay trước ngực, hất hàm tỏ vẻ rất khinh thường: “Nơi này là châu Âu chứ không phải là nước Hoa của các cô, tôi có thể kiêu căng chứ các người thì không thể, chuyện này có cần tôi phải nhắc lại lần nữa không?”

Vừa nói xong câu đó, không ít người có mặt tại trận đều biến sắc.

Ở châu Âu, thế lực của tứ đại tài phiệt có thể nói là một tay che trời, mạnh hơn bất cứ một thế lực nào ở Đế đô.
Cho dù gia chủ gia tộc Bevin đang bệnh tình nguy kịch thì thực lực của gia tộc Bevin cũng chẳng giảm đi bao nhiêu.

Giống như gia tộc Taylor, dưới trướng bọn họ cũng có không ít lính đánh thuê đẳng cấp, sau khi phối hợp với các dược liệu thực lực của bọn họ sẽ ngang ngửa với cổ võ giả.

Nơi này xem như là địa bàn của gia tộc Bevin, tất cả mọi chuyện chỉ cần gia tộc Bevin nói là được.

“Tôi cũng chẳng làm cô ta bị thương nặng lắm, đúng chứ?” Betty ung dung đùa nghịch với ngón tay của mình, nhún nhún vai như không hề gì, “Ai bảo cô ta tài nghệ không bằng người khác? Tuổi đã ba mươi, thành bà cô già rồi mà còn giành vai nữ chính với tôi chứ?”

Nếu như không có Tạ Mạn Vũ, bộ phim điện ảnh này sẽ thay đổi cách xây dựng nhân vật chính, người diễn chính cũng sẽ là cô ta, Betty vẫn luôn cho rằng chuyện này đã được quyết định rồi, bởi vì từ rất lâu Điện ảnh Toàn Cầu chẳng có người mới nào giỏi giang. Nào ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Tạ Mạn Vũ?
Biểu cảm của Doanh Tử Khâm vẫn lạnh nhạt, cô gửi một tin nhắn.

[Tôi làm một tiểu thư của gia tộc cô bị thương, không bận tâm chứ?]

Lita nhanh chóng trả lời.

[???]

[Vị tiểu thư nào thế? Không đúng, tôi có thêm chị em từ lúc nào vậy?]

Lita vẫn đang tìm dược liệu, cầm lấy điện thoại có hơi ngơ ngác. Gia tộc Bevin chỉ có bảy tám đứa nhưng chỉ có mỗi một đứa con gái là cô ấy, thật sự có lúc cô ấy đã bị chiều đến hư.

Doanh Tử Khâm cau mày.

[Betty Bevin.]

[Betty? Để tôi kiểm tra xem, tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên đó.]

Một gia tộc Bevin, chỉ riêng thành viên của gia tộc mình đã có tới mấy nghìn người rồi. Thật sự không phải ai cũng Lita cũng quen biết. Chẳng mấy chốc, cô đã nhắn tin lại.

[Đúng là người của gia tộc Bevin chúng tôi nhưng là họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới tôi, chi thứ thôi. Cô ta lăn lộn trong giới giải trí, thủ đoạn rất dơ bẩn, trên tay có tới mấy mạng người rồi, bộ môn duy nhất mà cô ta biết cũng là bắn tên, nếu như cô ta chọc tới cô thì gϊếŧ luôn cũng được.]
[Không có mắt quá rồi đấy? Tôi cũng đến ạ, chẳng chịu nhìn xem bản thân mình là ai? Đến cả cô mà cũng dám động vào à?]

“Được rồi, tôi không có thời gian trò chuyện với các người ở đây.” Lúc này, Betty mất kiên nhẫn, “Các người có thời gian thì chi bằng đi tìm bác sĩ cho cô ta đi, nếu không cái cơ quan ấy có di chứng gì, sau này có khi nằm mãi trên giường đấy.”

Cô ta quay đầu: “Đạo diễn, tốt nhất là ông nhanh lên, nếu không sự nghiệp của ông sẽ kết thúc đấy.”

Đạo diễn cũng rất tức giận, hoàn toàn không muốn để ý tới Betty, chỉ nhìn về phía cô gái: “Giám đốc Doanh?”

“Được.” Doanh Tử Khâm chậm rãi ngước mắt lên, đưa tay, “Lấy tên ra đây.”

Đạo diễn ngây người, không thể hiểu nói câu nói vừa rồi có ý gì.

Nhưng nữ thư ký lập tức đến hòm đạo cụ phía sau, lấy cung tên ra đặt vào tay Doanh Tử Khâm: “Sếp, đây là cung tên thật."
Doanh Tử Khâm xoay xoay cung, lắp toàn bộ mũi tên còn lại trong ống tên vào, kéo căng dây cung nhằm chuẩn vào Betty.

Gương mặt đạo diễn biến sắc: “Tổng Giám đốc Doanh, cô…”

“Cô muốn làm gì hả? Cô muốn học tôi à?” Betty cười khẩy một tiếng, “Được, tôi sẽ đứng ở đây, cô có thể bắn trúng được không? Hay nói cách khác là cô dám không?”

Cô ta là người của gia tộc Bevin,một giám đốc công ty giới giải trí không mà dám động tới cô ta à? Thế thì đúng là chán sống.

Gương mặt Doanh Tử Khâm thản nhiên, ngón tay buông ra.

“Vút, vút, vút, vút.”

Bảy mũi tên đồng loạt bay ra!

----

Dilys: Ai, hôm nay lười chút, mai bù nhé ~


Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt Story Chương 493: - 494
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...