Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 491: - 492
413@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì thế, trước đây Lita mới đi tìm 6độc dược sư số một nhưng lại đụng trúng hàng giả. Điều khiến Lita không ngờđến là phương thuốc Doanh Tử Khâm đưa cho cô ấy thật sự có tác dụng.
Gia chủ nhà Bevin nhanh chóng hồi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng vào tháng Sáu năm nay, tình hình của ông ấy lại bỗng nhiên không ổn.
Gia chủ của tứ đại tài phiệt châu Âu khác với giới cổ võ, bảo đổi là có thể đổi được ngay. Một khi gia chủ nhà Bevin chết, cả gia tộc Bevin sẽ đối mặt với nguy cơ tan rã. Giống như Caesar Laurent khi xưa, cái chết của anh ta khiến cho cả gia tộc Laurent lâm vào thời kì đại suy thoái.
Ywen Bevin là con trai thứ hai của gia chủ nhà Bevin, cũng có quyền thừa kế. Có điều con người lại quá quy củ cứng nhắc, không có điểm gì nổi bật.
“Lita, cô...” Sắc mặt Ywen khẽ biến, anh ta đành phải đưa chiếc điện thoại sang.
“Xin lỗi nhiều nhé!” Lita đưa một tay ra lấy điện thoại, “Tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi phải giải quyết việc nhà một tí.”
“Không sao.” Doanh Tử Khâm ngáp, “Tôi có thời gian, xong xuôi rồi nói tiếp.”
“Được thôi, làm phiền cô rồi.” Lita cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Owen, cười khẩy một tiếng, “Lang băm à? Tôi bảo cái cô tên Lâm gì đó nói mỏi hết cả miệng mà gia tộc Taylor mời tới là lang băm đấy, tôi mời bạn của tôi thì liên quan gì đến anh?”
Ywen tức giận đến mức bật cười: “Chú Taylor đến giới cổ võ nước Hoa, khó khăn lắm mới mời về được. Địa vị của vị Lâm tiểu thư đó ở bên giới bọn họ cũng rất cao, sao có thể là lang băm được?”
Giới luyện kim là nơi còn bí ẩn hơn cả giới cổ võ. Đối với tứ đại tài phiệt châu Âu, đó cũng là một câu đố. Vả lại, luyện kim thuật sự thật sự đã không xuất hiện nữa từ lâu rồi.
“Được thôi.” Lita nhướng mày, “Vậy đến lúc đó để nhìn xem ai là lang băm.”
Ywen cười khẩy không nói.
Lúc hai người đang giằng co, quản gia đột nhiên hoảng loạn chạy tới: “Tiểu thư Lita, thiếu gia Ywen, lão gia bỗng dưng ngất xỉu mất rồi.”
Gương mặt Lita biến sắc, cô cất súng đi, lập tức ra ngoài theo quản gia.
Bên trong phòng chữa trị, tình hình của gia chủ nhà Bevin thật sự không được ổn cho lắm.
Mười mấy bác sĩ vây xung quanh, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng tạm thời áp chế được độc trong cơ thể của ông ấy.
Bác sĩ điều trị chính tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tiểu thư Lita, nhất định phải nhanh chóng tìm được thần y, nhiều lắm là trong một tháng, chúng tôi thật sự bó tay chịu chết rồi.”
Lita mím môi: “Tôi biết rồi.”
Cô ngẫm nghĩ, sau đó lại lên diễn đàn NOK đăng một dòng nhiệm vụ treo thưởng.
***
Bên phía giới cổ võ, nhà họ Kỷ.
Một buổi đấu giá, nhà họ Kỷ tổn thất nghiêm trọng.
Lúc được khiêng về nhà, gia chủ nhà họ Kỷ đã ngất đi rồi. Các tổ tông và nhóm trưởng lão của nhà họ Kỷ thật sự chẳng dám nói gì.
Giữa đắc tội với Nguyệt Phất Y và đổi gia chủ khác thì tất nhiên bọn họ sẽ chọn vế sau.
Người còn thê thảm hơn cả gia chủ là Kỷ Thiên Hạo, thanh đới của anh ta bị Doanh Tử Khâm phá hỏng, tứ chi cũng đứt đoạn hoàn toàn.
“Nguyệt Phất Y này ra tay tàn nhẫn thật đấy!” Trưởng lão nhà họ Kỷ cau mày, “Thật sự hy vọng ngày nào đó cô ta sẽ đụng trúng đối thủ khó nhằn, để xem có còn dám kiêu căng nữa không?"
Kỷ Thiên Hạo không hề gϊếŧ người, chỉ thích sắc đẹp mà thôi, so với nhiều cổ võ giả thì anh ta mạnh hơn nhiều, các trưởng bối của nhà họ Kỷ không cảm thấy có vấn đề gì.
Trưởng lão nhà họ Kỷ xua tay, lạnh nhạt nói: “Khiêng xuống đi, không cần mời cổ y đâu.”
Kỷ Thiên Hạo đã thành ra thế này rồi thì chỉ còn nước trở thành phế vật thôi. Mời cổ y còn phải lãng phí tài nguyên, không cần thiết làm như vậy.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn của Kỷ Thiên Hạo là lỗ tai, nghe được lời này anh ta lập tức trừng mắt nhìn đăm đăm, vành mắt như muốn rách cả ra. Anh ta muốn nói hoàn toàn không phải là Nguyệt Phất Y ra tay nhưng mà không thể nói được, tay không viết nổi nên cứ bị khiêng xuống như thế, đến muốn vùng vẫy cũng chẳng vùng vẫy được mà bị vứt thẳng lên trên núi hoang.
Nhà họ Kỷ khắc nghiệt, thiên tài tụt dốc thì kết cục lại càng thảm hơn.
Chẳng mấy chốc Vân Sơn đã bẩm báo chuyện Kỷ Thiên Hạo bị vứt ra khỏi nhà họ Kỷ cho Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm hơi hất hàm, thản nhiên đáp: “Nối xương lại cho đàng hoàng rồi kéo đến hình phòng của Ti Pháp đường.”
Nghe được lời này, Vân Sơn rút ra một chiếc bao tải, vui vẻ rời đi.
Người giới cổ võ ra ngoài phải khiêm tốn lại nên anh ta ngứa tay lắm rồi. Cuối cùng bây giờ cũng đợi được một kẻ không có mắt, anh ta phải đi chơi cho đã đời mới được.
Sau khi Vân Sơn rời đi, Phó Quân Thâm đứng dậy, bước ra ngoài viện tử: “Yểu Yểu, ăn cơm thôi.”
Doanh Tử Khâm mở mắt ra, nhìn sắc trời một cái, phát hiện mặt trời đã lặn xuống núi rồi.
Cô đứng dậy: “Đi thôi.”
Đây là một bữa tiệc gia đình, bầu không khí vui tươi hòa thuận.
Sau khi ăn cơm xong, Phó Quân Thâm bị Lăng Trọng Lâu mời ra ngoài thao trường để chỉ dạy Giang Nhiên vài chiêu.
Doanh Tử Khâm đứng một bên nhìn.
Giang Họa Bình đến bên cạnh cô, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Có một số chuyện cậu ấy sẽ không nói cho cháu đâu, bác ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy vẫn nên nói ra thì sẽ tốt hơn.”
“Lần mà cậu ấy bị thương nặng nhất, tim phổi đều bị xuyên thủng, ngã ngay trước cổng nhà họ Lăng, máu me đầm đìa nhưng cậu ấy vẫn gắng gượng muốn tự mình rời đi.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ thay đổi: “Bác Giang?”
“Đây là yêu cầu của cậu ấy.” Giang Họa Bình khẽ thở dài, “Tuy nhà họ Lăng không lớn nhưng vẫn có thể bảo vệ được cậu ấy, có điều cậu ấy bảo chỉ có nếm trải cảm giác cận kề cái chết hết lần này đến lần khác thì cậu ấy mới có thể không ngừng gia tăng tu vi.”
“Khi ấy cậu ấy chẳng khác gì một cái xác biết đi, vì báo thù nên cậu ấy mới sống sót được.” Giang Họa Bình quay người lại, nắm lấy tay cô gái: “Cảm ơn cháu đã giúp cậu ấy có lại hy vọng nhé.”
“Không.” Doanh Tử Khâm khẽ cập hàng mi dài, “Có lẽ là cháu cảm ơn anh ấy mới đúng.”
“Sau này lúc hai đứa kết hôn nhất định phải mời bác đấy.” Giang Họa Bình mỉm cười, “Lưu Huỳnh không nhìn thấy được, bác sẽ nhìn thay cho cô ấy.”
Doanh Tử Khâm bắt được bóng người thon dài trên thao trường, ánh mắt mải miết đuổi theo.
***
Buổi tối sau khi trở về phòng, cô nhìn thời gian một cái rồi liên lạc với Ôn Thính Lan đang ở đại học Norton xa xôi kia.
“Chị.” Chẳng mấy chốc hình ảnh của cậu thiếu niên đã xuất hiện trên màn hình, “Hôm nay phó hiệu trưởng lại nhắc đến chị với em.”
Doanh Tử Khâm khẽ híp mắt: “Ông ấy nói cái gì?”
"Ông ấy bảo chị biết kiếm tiền.”
“Chị có chút chuyện cần tìm em.” Doanh Tử Khâm xoa xoa đầu, “Cuộc sống trong trường như thế nào?”
“Đã quen hoàn toàn rồi ạ.” Ôn Thính Lan ngẫm nghĩ, lấy một vũ khí loại mới từ trong ngăn kéo của mình ra, “Chị, đây là món vũ khí em cùng với các anh chị khóa trên nghiên cứu chế tạo ra, có điều nó mới chỉ là bán thành phẩm thôi, là vũ khí laser, không biết đợi đến lúc em tốt nghiệp rồi có thể chế tạo thành công hay không."
Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Vũ khí laser á?”
“Hơi giống với vũ khí trong phim “Cuộc chiến của những vì sao” ấy, chị, chị đã xem phim đó chưa?”
“Không xem, chị chỉ xem phim kịch bản cẩu huyết thôi.”
Ôn Thính Lan lại cất vũ khí loại mới vào, sau khoảng hai giây, cậu tiếp tục nói: “Các giảng viên trong trường rất tốt, cơm của căn tin cũng ngon, em đã giành được giấy chứng nhận cấp A trong lớp cận chiến đấy.”
Doanh Tử Khâm biết đại học Norton có chương trình học chiến đấu, đó là chương trình học được các giáo sư của khoa luyện kim cùng giúp đỡ.
Muốn vào được bộ hành động của đại học Norton thì phải lấy được giấy chứng nhận cấp S.
Ôn Thính Lan có thể lấy được giấy chứng nhận cấp A, chứng tỏ thực lực hiện tại của cậu tuyệt đối không thua kém cổ võ giả mười năm tu vi. Mà những cổ võ giả đạt đến tu vi thế này phần lớn đều đã ba mươi tuổi rồi.
“Tiểu Lan.” Doanh Tử Khâm ngập ngừng, “Chị gặp được người phụ nữ vứt bỏ bố khi trước rồi.”
Gương mặt luôn bình tĩnh của Ôn Thính Phong biến sắc: “Chị?”
“Bà ta đã được gả cho gia chủ của một gia tộc giới cổ võ.” Doanh Tử Khâm nói với giọng lạnh nhạt, “Việc bà ta làm em bị thương năm xưa là cố ý đấy.”
Ôn Thính Phong mím môi, ngon tay trở nên run rẩy: “Là cố ý sao?”
Lúc đầu cậu ghét An Nhu Cẩn là vì An Nhu Cẩn đã bỏ rơi Ôn Phong Miên. Song, quả thật cậu đã từng ao ước có được tình yêu từ mẹ. Chẳng ngờ, An Nhu Cẩn lại cố ý nhốt cậu vào trong mật thất. Cảm giác nghẹt thở trong bóng tối ấy đến giờ cậu vẫn có thể nhớ được.
“Bây giờ chị vẫn đang ở giới cổ võ nên chị muốn hỏi em xem.” Doanh Tử Khâm đưa tay lên, gõ gõ vào bàn, ánh mắt bình tĩnh, “Em xem, em muốn làm thế nào?”
Giọng điệu bình tĩnh thản nhiên, còn có cả vài phần không tập trung nhưng lọt vào tai Ôn Thính Lan lại là…
Chị xử bà ta giúp em dễ dàng như trở bàn tay vậy. Chọn một cách đi, đảm bảo phục vụ chu đáo.
Sau một khoảng im lặng rất dài, cậu thiếu niên cất giọng khàn khàn: “Chị, em phải… nghĩ thêm đã.”
“Em nghĩ đi.” Doanh Tử Khâm nhìn điện thoại một cái, “Chị nghe điện thoại đã.”
Người gọi điện thoại tới là Lita.
“Xin lỗi nhé, công việc trong gia tộc quá bận rộn.” Giọng nói của Lita có vẻ mệt mỏi, “Khi nào thì cô tới? Tôi cho người đi đón cô, nhưng mà hiện tại gia tộc chúng tôi không được an toàn lắm, có lẽ tôi không thể nào bảo đảm cho an nguy của cô được.”
“Tôi tự đi.” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế, “Tôi nghe nói, bên các cô cần độc dược sư?”
“Đúng thế.” Lita thở dài một hơi, “Dù sao bố tôi cũng bị trúng độc, nhưng mà tôi tin tưởng cô, cô rất lợi hại, lợi hại hơn cái tên độc dược sư hạng ba điên điên khùng khùng đó nhiều, cô cũng là độc dược sư đúng không?”
“Ywen đúng là tên não tàn, người tôi mời còn là độc dược sư cơ đấy, đợi cô tới rồi bọn họ sẽ bị dọa cho sợ chết khϊếp.”
Đúng là có một số độc dược sự lợi hại không hề có mặt trên bảng. Lita đoán có có thể Doanh Tử Khâm vẫn luôn sống ẩn dật.
“Vậy à?” Doanh Tử Khâm như đang suy nghĩ điều gì, ngập ngừng một chút, “Nói với bọn họ là cô sẽ mời độc dược sư số một tới.”
- Chương 492: Đúng là một cú oanh tạc! Đệ nhất bảng sát thủ. -
Lita còn đang đợi xem khi Doanh Tử Khâm tới, Ywen sẽ bị chọc tức thành ra như thế nào. Còn chẳng kịp đề phòng thì cô ấy nghe thấy câu nói gì đó, bàn tay run rẩy, suýt chút nữa là điện thoại rơi xuống: “Cô… Cô nói cái gì?”
Mặc dù độc dược sư số một trên bảng xếp hạng độc dược sự của NOK còn chẳng có lấy cái tên nhưng vẫn khiến cho những thợ săn khác phải khϊếp sợ.
Độc dược sư quá bí hiểm khó lường, cũng chỉ có thôi miên sư mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng khắc chế được bọn họ. Không một thợ săn nào muốn đối đầu với năm vị độc dược sư đứng đầu bảng xếp hạng.
Tuy độc dược sự hạng ba điên điên khùng khùng nhưng thực lực của ông ta là không thể nghi ngờ. Độc dược sư hạng hai xuất quỷ nhập thần, một khi ra ngoài chắc chắn sẽ hạ độc. Đã hai năm trôi qua kể từ lần xuất hiện trước
của độc dược sư hạng hai, người đó như thể đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Lita biết, IBI và trung tâm virus quốc tế đều truy bắt độc dược độc dược sư hạng hai.
“Cô nói…" Doanh Tử Khâm đổi cách nói khác, có vẻ uể oải: “Tôi sẽ đến giải độc cho bố cô với thân phận của độc dược sư số một.”
Kết quả cách nói này còn khiến cho tay Lita run rẩy hơn.
Rất nhiều cảnh tượng ngày xưa được xâu chuỗi thành một dòng, nhanh chóng lướt qua trước mắt cô ấy.
Cô nhớ đến chuyện mình từng hỏi Doanh Tử Khâm gặp độc dược sư số một để làm gì, Doanh Tử Khâm bảo để đánh nhau. Rồi lại nhớ đến lúc bọn họ nhìn thấy kẻ giả mạo kia, Doanh Tử Khâm đã vô cùng bình tĩnh, còn dám trực tiếp ra đòn nữa.
Tất cả những chuyện đó đều là vì…
Cuối cùng, trong đầu Lita chỉ còn lại bốn chữ cái.
F*ck!
Độc dược sư số một là một cô gái còn trẻ hơn cả cô ấy sao?
Thế thì những thợ săn khác vứt đi đâu?
Lita là một thiên tài cho nên xưa nay cô ấy luôn rất nổi tiếng, cũng khá kiêu căng. Một trong số những lý do cô ấy rất được chào đón trên diễn đàn NOK trừ là vì bối cảnh xuất thân từ gia tộc Bevin ra thì còn là vì tuổi tác của cô ấy hãy còn trẻ mà đã có một chân trên bảng xếp hạng thợ săn rồi.
Lita còn khá tự luyến nữa, song hễ ai thắng được cô ấy thì cô ấy càng vui mừng hơn, bởi vì bản thân đã có thêm một tấm gương để có thể học hỏi.
Lúc trước ở trên hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương – nơi các thợ săn tụ tập sống với nhau, cô ấy đã được nhìn thấy khả năng bắn bia của Doanh Tử Khâm, đứng trong năm vị trí đầu thuộc bảng thiện xạ là không thành vấn đề.
Thần súng, bách phát bách trúng mới đủ khả năng để được gọi là thần súng. Song Doanh Tử Khâm lại không có mặt trong bảng xếp hạng.
Vì thế về sau, sau khi Doanh Tử Khâm đưa cho cô ấy phương thuốc giúp gia chủ gia tộc Bevin có chuyển biến tốt, cô lại đoán có lẽ Doanh Tử Khâm còn là một độc dược sư lánh đời nữa.
Ai mà ngờ lại là một cú oanh tạc chứ?
Lita hoảng hốt, tia lửa nổ lách tách trong đầu cô ấy.
Doanh Tử Khâm đợi được một phút mà chẳng có ai trả lời: “A lô?”
“Tôi… Tôi thở tí!” Khó khăn lắm Lita mới tìm lại được giọng nói của bản thân, cô khó khăn nhả ra từng chữ, “Tôi hơi choáng váng, chỉ muốn đi nhảy sông ngay bây giờ."
Doanh Tử Khâm: “…”
Cũng không cần đâu!
Bên đầu kia vang lên tiếng dội nước lớn, qua mấy phút nữa, Lita mới lên tiếng, cẩn thận hỏi dò: “Cô… Cô cứ nói toẹt ra với tôi như thế, không sợ xảy ra chuyện à?”
Xưa nay các thợ săn luôn che giấu thân phận, bởi vì các thợ săn xếp ở hàng đầu bảng xếp hạng đều có không ít kẻ thù.
Theo như cô được biết, hai năm trước, một người thừa kế của gia tộc Manson đã bị sát thủ ám sát, gia tộc Manson đang dốc toàn lực ra truy bắt vị sát thủ đó, có điều bọn họ vẫn chưa tìm được.
Đương nhiên, người thợ săn có nhiều kẻ thù nhất chính là sát thủ đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng. Thông thường nhiệm vụ trên bảng treo thưởng không phải là thợ săn nhưng mà vị sát thủ số một này đã chễm chệ trên bảng treo thưởng rồi.
Năm ngoái Lita xem bảng treo thưởng thì số tiền thưởng của sát thủ số một trên bảng xếp hạng chỉ mới là một tỷ đô, năm nay nó đã tăng vọt lên gấp bội.
Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Bọn họ cũng phải có cái khả năng đó đã.”
Cô làm độc dược sư một phần là dùng thuật luyện kim, phần còn lại là dùng cổ y. Cổ y không cần nội kình quá thâm hậu cho nên chỉ cần có tư liệu, cô có thể điều chế ra được loại độc tương ứng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có quá ít tư liệu.
Lita bị nghẹn họng.
Cũng phải.
Cả người độc dược sư số một toàn là độc nếu đám thợ săn nghe được chắc chắn sẽ chạy xa trước Cô ấy cảm thấy may mắn là bản thân vẫn chưa bị độc chết.
“Vậy, vậy được.” Lita nói: “Để tôi trình bày triệu chứng bệnh hiện tại của bố tôi cho cô."
Doanh Tử Khâm nghe cô ấy nói xong, trầm ngâm một lúc: “Tình hình cụ thể tôi phải đến hiện trường mới xem được, cô tìm một số dược liệu trước đi.”
“Được được được.” Lita ghi lại mười mấy loại dược liệu mà cô đọc tên: “Đợi cô đến rồi chúng ta sẽ liên lạc sau."
Cô ấy đặt điện thoại xuống, hồi lâu sau mà tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Lita mới bình tĩnh lại, đăng nhập vào diễn đàn NOK.
Cô ấy phát hiện ở trang đầu của mục treo thưởng, có không ít người bình luận nhưng chẳng ai nhận nhiệm vụ treo thưởng mà chỉ báo là có thể thử thôi. Đến cả độc dược sư hạng ba cũng không thành công thì bọn họ có thể làm được gì nào?
Lita bắt đầu gõ chữ trả lời.
[Có người nhận rồi, mọi người có thể giải tán, qua bên cửa hàng tôi mở mua đồ đi, tôi miễn phí cho mọi người.]
Dòng bình luận ấy vừa được đăng lên, các đại lão đều ngẩn hết cả ra.
[??? Ai nhận thế?]
[@Mời bạn uống thuốc, đại lão tới mau, xuất hiện người còn lợi hại hơn đại lão này.]
[@Mời bạn uống thuốc]: Đang ngắm mấy chị gái xinh đẹp ở trước trung tâm virus, đừng làm phiền.
Lita tiếp tục trả lời theo lời Doanh Tử Khâm đã dặn.
[Độc dược sư số một.]
Nhắn xong, cô ấy nhanh chóng offline, trong lòng thầm nghĩ, dọa cho các người sợ chết khϊếp.
***
Lúc này đây, Phó Quân Thâm đang pha trà.
Điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn một cái, lau tay sau đó bắt máy. “Có chuyện gì à?”
“Này, cậu xem diễn đàn NOK chưa?” Bartender vô cùng kích động: “Gia tộc Bevin tìm được độc dược sư số một rồi, chẳng phải cậu cũng đang tìm sao? Có muốn liên lạc một tí không?”
Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: “Tôi tìm gì cơ?”
Lời của Bartender ngừng lại một lát: “Xin lỗi nhé, tôi quên mất, xin lỗi…”
Phó Quân Thâm muốn tìm độc dược sư số một là vì muốn chữa bệnh cho ông cụ Phó. Bây giờ ông cụ Phó đã không còn nữa nên tất nhiên không cần phải tìm tiếp.
“Vậy cậu không muốn gặp mặt xem sao à?” Bartender nói: “Cơ hội tốt hiếm có khó tìm mà, lẽ nào cậu không muốn một người đứng đầu bảng xếp hạng khác ngoài cậu à?”
Phó Quân Thâm nháy nháy mắt: “Không rảnh, bạn nhỏ nhà tôi còn lợi hại hơn cả độc dược sư số một, ngoại hình còn xinh đẹp ngoan ngoãn, tôi nhìn em ấy là được rồi.”
Bartender: “…”
Dừng dừng dừng.
Bạn nhỏ nhà cậu lợi hại nhất. Còn lợi hại hơn cả Thần toán nữa.
Bartender cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai bọn họ không cách nào tiếp tục được nữa nên đành phải nói: “Thế cậu vẫn chưa quay lại bên châu Âu à? Cậu đã ở nước Hoa gần hai năm rồi đó.”
“Có lẽ.” Phó Quân Thâm khẽ ngước mắt lên: “Phải xem bạn nhỏ nhà tôi có muốn không đã.”
“Tiền treo thưởng của cậu lại cao thêm rồi.” Bartender cố kiềm chế sự mất kiên nhẫn: “Bây giờ đã lên tới hai tỷ đô la Mỹ rồi, thế giới ngầm bên châu Âu như phát điên, rất nhiều tổ chức lính đánh thuê cấp cao đang tìm cậu, cậu dự định cư ẩn náu như thế tiếp hả?”
Bartender cũng là một thợ săn, anh ta và Phó Quân Thâm quen biết nhau trong một lần lên đường chấp hành nhiệm vụ.
Nếu như không có lần tình cờ đó, anh ta thật sự không ngờ tới chuyện vị sát thủ đứng đầu bảng lại là một vị công tử ăn chơi trác táng. Hơn nữa, cũng nhờ năm ngoái đọc tạp chí tài chính kinh tế nên Bartender mới biết Phó Quân Thâm còn là lãnh đạo của Tập đoàn Venus nữa, được bổ nhiệm làm Giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
Quang minh chính đại.
Chuyện này chẳng khác nào đang chơi đùa với những thế lực đang quật ba tấc đất lên tìm anh như chơi đùa một con khỉ.
“Hai tỷ đô la Mỹ?” Phó Quân Thâm như đang suy nghĩ điều gì, cười khẽ một tiếng, “Có hơi rung động thật đấy.”
Bartender ngây ra: “Hơi rung động với cái gì cơ?”
“Tôi tự treo thưởng chính mình, sau đó cho bạn nhỏ nhà tôi mang đi đổi lấy hai tỷ đô la Mỹ.”
Bartender ngắt ngang điện thoại luôn.
Phó Quân Thâm tiện tay vứt bừa điện thoại sang một bên, sau khi pha trà
xong thì đi gõ cửa căn phòng bên cạnh.
“Vào đi.”
Phó Quân Thâm đẩy cửa bước vào.
Doanh Tử Khâm không hề quay đầu, vẫn đang gọi video với Ôn Thính Lan.
Sau đó, Ôn Thính Lan chú ý đến điểm hơi bất thường, hình ảnh cậu nhìn thấy chợt xuất hiện thêm một người nữa: “… Sao anh lại ở đây?”
Đã trễ thế này rồi, tại sao Phó Quân Thâm còn có thể tự do ra vào phòng của chị cậu chứ?
Vẻ mặt của Phó Quân Thâm chẳng có thay đổi gì mà chỉ thêm mấy phần lười nhác, anh nâng chiếc khay trong tay lên: “Tới đưa trái cây.”
“Ồ, đưa xong thì anh có thể đi rồi.” Ôn Thính Lan vô cùng lạnh nhạt: “Tôi phải trò chuyện với chị.”
Doanh Tử Khâm cũng nhìn anh.
Được.
Phó Quân Thâm đặt chiếc khay và ấm trà xuống, hàng lông mi khẽ rung. Ở một góc mà Ôn Thính Lan không nhìn thấy, anh đưa tay với lấy eo của cô gái.
Cảm giác nhồn nhột đột ngột xuất hiện, Doanh Tử Khâm không ngờ tới nên suýt nữa là chẳng ngồi vững.
Cô nhìn anh với gương mặt không cảm xúc, chẳng nói gì nhưng cả người cô đều toát lên một tín hiệu…
Cút mau.
“Em nghĩ kỹ rồi.” Sau khi Phó Quân Thâm rời đi, Ôn Thính Phong mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Em không muốn có bất cứ quan hệ, dính líu gì tới bà ta nữa, khi xưa bà ta đối xử với em thế nào thì phiền chị hãy đối xử với bà ta như thế ấy.”
“Sau này em và bố sẽ là người xa lạ với bà ta.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi ngập ngừng, cô mỉm cười: “Thế thì làm như vậy thôi.”
Như thế cũng tốt, không cần dính dáng tới nhân quả gì hết.
Doanh Tử Khâm đứng dậy, chải chuốt lại đầu tóc rồi bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với Vân Vụ.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cậu có bao tải không?”
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trên gương mặt liệt của Vân Vụ.
“Mang theo một cái.” Doanh Tử Khâm ngáp dài: “Ngày mai đi úp sọt một người.”
Vân Vụ im lặng quay người, đi đến nhà kho lôi một chiếc bao tải ra. Cậu ta theo sau lưng Doanh Tử Khâm, suy tư mãi một hồi mới lấy điện thoại ra, nhắn cho Vân Sơn một tin nhắn.
[Anh hai, Doanh tiểu thư muốn đích thân dẫn em đi chơi (^▽^)]
Vân Sơn đang dùng dụng cụ tra tấn hành hạ Kỷ Thiên Hạo: “???”
Mẹ nó, chú mày không phải đứa mặt liệt mà là một kẻ lòng dạ thâm độc đúng không?
***
Sáng sớm hôm sau.
Hiển nhiên chuyện của nhà họ Kỷ đã nhanh chóng truyền đến tại không ít gia tộc. Nhà họ Lâm cũng đã biết.
Nhà họ Kỷ là một nhánh của nhà họ Tạ, với kết quả này, nhà họ Lâm cũng chỉ vui mừng thôi chứ không bận tâm thêm nữa. Nhưng An Nhu Cẩn lại tức giận đến mức xé rách một tấm vải thêu.
Bọn chúng đúng là may mắn, không ngờ lại tình cờ đụng trúng Nguyệt Phất Y. Nhưng mà lần sau có còn được may mắn như thế nữa không?
Nguyệt Phất Y là cuồng ma tu luyện, thường xuyên bế quan tu luyện. Cảm xúc trong mắt An Nhu Cẩn thay đổi chớp nhoáng, bà ta đặt cây kim thêu xuống, trong lòng đã có tính toán bèn đi tìm Lâm Thanh Gia.
An Nhu Cẩn trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Mẹ đi gặp ông ta, con có đi không?”
Bàn tay cầm ly của Lâm Thanh Gia ngừng lại, bà ta biết người mà An Nhu Cẩn nhắc tới là ai, bèn lắc đầu: “Dạo gần đây con không có thời gian rảnh, còn phải chuẩn bị dược liệu để đi sang bên châu Âu với Cổ thần y một chuyến nữa.”
Nghe được lời này, An Nhu Cẩn cũng thở phào một hơi: “Con nhớ lấy, bố của con là Cẩm Vân, sau này cũng là thế.”
Một người tầm thường như Ôn Phong Miên không xứng với thân phận và địa vị của Lâm Thanh Gia.
“Vậy mẹ đi trước đây.” An Nhu Cẩn cầm khăn che khóe miệng lại: “Bên phía bố con, mẹ sẽ giấu giếm giúp cho.”
Lâm Thanh Gia gật đầu: “Mẹ cẩn thận.”
An Nhu Cẩn nhanh chóng rời đi. Bởi vì phải đi gặp Ôn Phong Miên nên sau khi ra khỏi giới cổ võ, An Nhu Cẩn tìm một cái cớ để đuổi hai hộ vệ bên cạnh mình đi.
Bà ta biết khu biệt thự của nhà họ Kỷ đâu, khác với phòng thí nghiệm có lớp phòng thủ, khu biệt thự được quản lý lỏng lẻo hơn, bà ta đi vào rất dễ dàng.
Bây giờ là mười hai giờ trưa, Ôn Phong Miên không có hạng mục thí nghiệm nên hiển nhiên đang ở trong nhà.
Cả nhà Kỷ Nhất Hàng đều không có mặt. Ôn Phong Miên chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, đúng lúc này An Nhu Cẩn tiến tới.
“Phong Miên, lại gặp mặt rồi.” Bà ta mỉm cười: “Bây giờ ông ở sướng thật đấy, sao ông không quay về sớm hơn? Quay về sớm thì cũng chẳng cần ở huyện Thanh Thủy chịu biết bao nhiêu cực khổ như vậy.”
Ôn Phong Miên dừng bước chân, rất bình tĩnh nhìn sang bà ta, không nói lời nào.
“Tôi đến đây là để nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ đến chuyện đi tìm Thanh Gia, con bé sẽ không nhận ông đâu.” An Nhu Cẩn ho khan hai tiếng: “Tôi cũng không mong ông xuất hiện ở giới cổ võ thêm nữa, có thể ông không biết địa vị hiện tại của Thanh Gia cao tới mức nào."
“Con bé cũng có em trai ruột rồi, chẳng cần đến người em trai khác đâu.”
Câu nói này khiến ánh mắt của Ôn Phong Miễn dần trở nên lạnh lẽo.
“Sự nhượng bộ lớn nhất tôi dành cho ông đó chính là để ông được sống yên ổn ở nhà họ Kỷ.”An Nhu Cẩn lại mim cười: “Được rồi, những thứ khác tôi không nói nhiều thêm nữa, hy vọng ông có chút tự giác đi.”
Nói xong, bà ta chờ đợi câu trả lời của Ôn Phong Miên, nhưng mãi mà chẳng thấy ông ấy nói gì.
An Nhu Cẩn có hơi tức giận, khi đó bà ta gả cho Ôn Phong Miên tất nhiên là vì muốn mượn ông ấy để bước chân vào nhà họ Kỷ. Song, quả thực một phần cũng là vì vẻ ngoài tuấn tú và khí chất xuất chúng của Ôn Phong Miên.
Nhưng điều khiến An Nhu Cần bứt rứt nhất là thái độ lạnh nhạt này của Ôn Phong Miên, giống như thể ông ấy chẳng bận tâm đến bất cứ chuyện gì cả.
Khi bà ta đợi đến mức hoàn toàn mất hết kiên nhẫn,muốn tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn, cuối cùng Ôn Phong Miên mới lên tiếng, thản nhiên đáp: “Bà quay ra sau đi.”
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
- Chương 491: Gia tộc vứt bỏ, độc dược sư số một. -
Vì bệnh tình của gia chủ, gia tộc Bevin đã mời không ít người tới.
Lý do độc dược sư hạng ba đầu óc hơi điên khùng kia thường trú ở bãi biển thuộc quyền sở hữu của gia tộc Bevin tất nhiên là vì bán kem chống nắng, tuy nhiên đó cũng chỉ là vỏ bọc thôi.
Ông ta đang chữa trị cho gia chủ gia tộc Bevin.
Trong cơ thể gia chủ gia tộc Bevin không chỉ có một loại độc, những loại độc này duy trì sự cân bằng lẫn nhau một cách kì diệu, nhưng lại luôn luôn xảy ra xung đột với nhau.
Vì thế, trước đây Lita mới đi tìm 6độc dược sư số một nhưng lại đụng trúng hàng giả. Điều khiến Lita không ngờđến là phương thuốc Doanh Tử Khâm đưa cho cô ấy thật sự có tác dụng.
Gia chủ nhà Bevin nhanh chóng hồi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nhưng vào tháng Sáu năm nay, tình hình của ông ấy lại bỗng nhiên không ổn.
Gia chủ của tứ đại tài phiệt châu Âu khác với giới cổ võ, bảo đổi là có thể đổi được ngay. Một khi gia chủ nhà Bevin chết, cả gia tộc Bevin sẽ đối mặt với nguy cơ tan rã. Giống như Caesar Laurent khi xưa, cái chết của anh ta khiến cho cả gia tộc Laurent lâm vào thời kì đại suy thoái.
Ywen Bevin là con trai thứ hai của gia chủ nhà Bevin, cũng có quyền thừa kế. Có điều con người lại quá quy củ cứng nhắc, không có điểm gì nổi bật.
“Lita, cô...” Sắc mặt Ywen khẽ biến, anh ta đành phải đưa chiếc điện thoại sang.
“Xin lỗi nhiều nhé!” Lita đưa một tay ra lấy điện thoại, “Tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi phải giải quyết việc nhà một tí.”
“Không sao.” Doanh Tử Khâm ngáp, “Tôi có thời gian, xong xuôi rồi nói tiếp.”
“Được thôi, làm phiền cô rồi.” Lita cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Owen, cười khẩy một tiếng, “Lang băm à? Tôi bảo cái cô tên Lâm gì đó nói mỏi hết cả miệng mà gia tộc Taylor mời tới là lang băm đấy, tôi mời bạn của tôi thì liên quan gì đến anh?”
Ywen tức giận đến mức bật cười: “Chú Taylor đến giới cổ võ nước Hoa, khó khăn lắm mới mời về được. Địa vị của vị Lâm tiểu thư đó ở bên giới bọn họ cũng rất cao, sao có thể là lang băm được?”
Giới luyện kim là nơi còn bí ẩn hơn cả giới cổ võ. Đối với tứ đại tài phiệt châu Âu, đó cũng là một câu đố. Vả lại, luyện kim thuật sự thật sự đã không xuất hiện nữa từ lâu rồi.
“Được thôi.” Lita nhướng mày, “Vậy đến lúc đó để nhìn xem ai là lang băm.”
Ywen cười khẩy không nói.
Lúc hai người đang giằng co, quản gia đột nhiên hoảng loạn chạy tới: “Tiểu thư Lita, thiếu gia Ywen, lão gia bỗng dưng ngất xỉu mất rồi.”
Gương mặt Lita biến sắc, cô cất súng đi, lập tức ra ngoài theo quản gia.
Bên trong phòng chữa trị, tình hình của gia chủ nhà Bevin thật sự không được ổn cho lắm.
Mười mấy bác sĩ vây xung quanh, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng tạm thời áp chế được độc trong cơ thể của ông ấy.
Bác sĩ điều trị chính tháo khẩu trang xuống, lau mồ hôi, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tiểu thư Lita, nhất định phải nhanh chóng tìm được thần y, nhiều lắm là trong một tháng, chúng tôi thật sự bó tay chịu chết rồi.”
Lita mím môi: “Tôi biết rồi.”
Cô ngẫm nghĩ, sau đó lại lên diễn đàn NOK đăng một dòng nhiệm vụ treo thưởng.
***
Bên phía giới cổ võ, nhà họ Kỷ.
Một buổi đấu giá, nhà họ Kỷ tổn thất nghiêm trọng.
Lúc được khiêng về nhà, gia chủ nhà họ Kỷ đã ngất đi rồi. Các tổ tông và nhóm trưởng lão của nhà họ Kỷ thật sự chẳng dám nói gì.
Giữa đắc tội với Nguyệt Phất Y và đổi gia chủ khác thì tất nhiên bọn họ sẽ chọn vế sau.
Người còn thê thảm hơn cả gia chủ là Kỷ Thiên Hạo, thanh đới của anh ta bị Doanh Tử Khâm phá hỏng, tứ chi cũng đứt đoạn hoàn toàn.
“Nguyệt Phất Y này ra tay tàn nhẫn thật đấy!” Trưởng lão nhà họ Kỷ cau mày, “Thật sự hy vọng ngày nào đó cô ta sẽ đụng trúng đối thủ khó nhằn, để xem có còn dám kiêu căng nữa không?"
Kỷ Thiên Hạo không hề gϊếŧ người, chỉ thích sắc đẹp mà thôi, so với nhiều cổ võ giả thì anh ta mạnh hơn nhiều, các trưởng bối của nhà họ Kỷ không cảm thấy có vấn đề gì.
Trưởng lão nhà họ Kỷ xua tay, lạnh nhạt nói: “Khiêng xuống đi, không cần mời cổ y đâu.”
Kỷ Thiên Hạo đã thành ra thế này rồi thì chỉ còn nước trở thành phế vật thôi. Mời cổ y còn phải lãng phí tài nguyên, không cần thiết làm như vậy.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn của Kỷ Thiên Hạo là lỗ tai, nghe được lời này anh ta lập tức trừng mắt nhìn đăm đăm, vành mắt như muốn rách cả ra. Anh ta muốn nói hoàn toàn không phải là Nguyệt Phất Y ra tay nhưng mà không thể nói được, tay không viết nổi nên cứ bị khiêng xuống như thế, đến muốn vùng vẫy cũng chẳng vùng vẫy được mà bị vứt thẳng lên trên núi hoang.
Nhà họ Kỷ khắc nghiệt, thiên tài tụt dốc thì kết cục lại càng thảm hơn.
Chẳng mấy chốc Vân Sơn đã bẩm báo chuyện Kỷ Thiên Hạo bị vứt ra khỏi nhà họ Kỷ cho Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thâm hơi hất hàm, thản nhiên đáp: “Nối xương lại cho đàng hoàng rồi kéo đến hình phòng của Ti Pháp đường.”
Nghe được lời này, Vân Sơn rút ra một chiếc bao tải, vui vẻ rời đi.
Người giới cổ võ ra ngoài phải khiêm tốn lại nên anh ta ngứa tay lắm rồi. Cuối cùng bây giờ cũng đợi được một kẻ không có mắt, anh ta phải đi chơi cho đã đời mới được.
Sau khi Vân Sơn rời đi, Phó Quân Thâm đứng dậy, bước ra ngoài viện tử: “Yểu Yểu, ăn cơm thôi.”
Doanh Tử Khâm mở mắt ra, nhìn sắc trời một cái, phát hiện mặt trời đã lặn xuống núi rồi.
Cô đứng dậy: “Đi thôi.”
Đây là một bữa tiệc gia đình, bầu không khí vui tươi hòa thuận.
Sau khi ăn cơm xong, Phó Quân Thâm bị Lăng Trọng Lâu mời ra ngoài thao trường để chỉ dạy Giang Nhiên vài chiêu.
Doanh Tử Khâm đứng một bên nhìn.
Giang Họa Bình đến bên cạnh cô, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Có một số chuyện cậu ấy sẽ không nói cho cháu đâu, bác ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy vẫn nên nói ra thì sẽ tốt hơn.”
“Lần mà cậu ấy bị thương nặng nhất, tim phổi đều bị xuyên thủng, ngã ngay trước cổng nhà họ Lăng, máu me đầm đìa nhưng cậu ấy vẫn gắng gượng muốn tự mình rời đi.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khẽ thay đổi: “Bác Giang?”
“Đây là yêu cầu của cậu ấy.” Giang Họa Bình khẽ thở dài, “Tuy nhà họ Lăng không lớn nhưng vẫn có thể bảo vệ được cậu ấy, có điều cậu ấy bảo chỉ có nếm trải cảm giác cận kề cái chết hết lần này đến lần khác thì cậu ấy mới có thể không ngừng gia tăng tu vi.”
“Khi ấy cậu ấy chẳng khác gì một cái xác biết đi, vì báo thù nên cậu ấy mới sống sót được.” Giang Họa Bình quay người lại, nắm lấy tay cô gái: “Cảm ơn cháu đã giúp cậu ấy có lại hy vọng nhé.”
“Không.” Doanh Tử Khâm khẽ cập hàng mi dài, “Có lẽ là cháu cảm ơn anh ấy mới đúng.”
“Sau này lúc hai đứa kết hôn nhất định phải mời bác đấy.” Giang Họa Bình mỉm cười, “Lưu Huỳnh không nhìn thấy được, bác sẽ nhìn thay cho cô ấy.”
Doanh Tử Khâm bắt được bóng người thon dài trên thao trường, ánh mắt mải miết đuổi theo.
***
Buổi tối sau khi trở về phòng, cô nhìn thời gian một cái rồi liên lạc với Ôn Thính Lan đang ở đại học Norton xa xôi kia.
“Chị.” Chẳng mấy chốc hình ảnh của cậu thiếu niên đã xuất hiện trên màn hình, “Hôm nay phó hiệu trưởng lại nhắc đến chị với em.”
Doanh Tử Khâm khẽ híp mắt: “Ông ấy nói cái gì?”
"Ông ấy bảo chị biết kiếm tiền.”
“Chị có chút chuyện cần tìm em.” Doanh Tử Khâm xoa xoa đầu, “Cuộc sống trong trường như thế nào?”
“Đã quen hoàn toàn rồi ạ.” Ôn Thính Lan ngẫm nghĩ, lấy một vũ khí loại mới từ trong ngăn kéo của mình ra, “Chị, đây là món vũ khí em cùng với các anh chị khóa trên nghiên cứu chế tạo ra, có điều nó mới chỉ là bán thành phẩm thôi, là vũ khí laser, không biết đợi đến lúc em tốt nghiệp rồi có thể chế tạo thành công hay không."
Doanh Tử Khâm nhíu mày: “Vũ khí laser á?”
“Hơi giống với vũ khí trong phim “Cuộc chiến của những vì sao” ấy, chị, chị đã xem phim đó chưa?”
“Không xem, chị chỉ xem phim kịch bản cẩu huyết thôi.”
Ôn Thính Lan lại cất vũ khí loại mới vào, sau khoảng hai giây, cậu tiếp tục nói: “Các giảng viên trong trường rất tốt, cơm của căn tin cũng ngon, em đã giành được giấy chứng nhận cấp A trong lớp cận chiến đấy.”
Doanh Tử Khâm biết đại học Norton có chương trình học chiến đấu, đó là chương trình học được các giáo sư của khoa luyện kim cùng giúp đỡ.
Muốn vào được bộ hành động của đại học Norton thì phải lấy được giấy chứng nhận cấp S.
Ôn Thính Lan có thể lấy được giấy chứng nhận cấp A, chứng tỏ thực lực hiện tại của cậu tuyệt đối không thua kém cổ võ giả mười năm tu vi. Mà những cổ võ giả đạt đến tu vi thế này phần lớn đều đã ba mươi tuổi rồi.
“Tiểu Lan.” Doanh Tử Khâm ngập ngừng, “Chị gặp được người phụ nữ vứt bỏ bố khi trước rồi.”
Gương mặt luôn bình tĩnh của Ôn Thính Phong biến sắc: “Chị?”
“Bà ta đã được gả cho gia chủ của một gia tộc giới cổ võ.” Doanh Tử Khâm nói với giọng lạnh nhạt, “Việc bà ta làm em bị thương năm xưa là cố ý đấy.”
Ôn Thính Phong mím môi, ngon tay trở nên run rẩy: “Là cố ý sao?”
Lúc đầu cậu ghét An Nhu Cẩn là vì An Nhu Cẩn đã bỏ rơi Ôn Phong Miên. Song, quả thật cậu đã từng ao ước có được tình yêu từ mẹ. Chẳng ngờ, An Nhu Cẩn lại cố ý nhốt cậu vào trong mật thất. Cảm giác nghẹt thở trong bóng tối ấy đến giờ cậu vẫn có thể nhớ được.
“Bây giờ chị vẫn đang ở giới cổ võ nên chị muốn hỏi em xem.” Doanh Tử Khâm đưa tay lên, gõ gõ vào bàn, ánh mắt bình tĩnh, “Em xem, em muốn làm thế nào?”
Giọng điệu bình tĩnh thản nhiên, còn có cả vài phần không tập trung nhưng lọt vào tai Ôn Thính Lan lại là…
Chị xử bà ta giúp em dễ dàng như trở bàn tay vậy. Chọn một cách đi, đảm bảo phục vụ chu đáo.
Sau một khoảng im lặng rất dài, cậu thiếu niên cất giọng khàn khàn: “Chị, em phải… nghĩ thêm đã.”
“Em nghĩ đi.” Doanh Tử Khâm nhìn điện thoại một cái, “Chị nghe điện thoại đã.”
Người gọi điện thoại tới là Lita.
“Xin lỗi nhé, công việc trong gia tộc quá bận rộn.” Giọng nói của Lita có vẻ mệt mỏi, “Khi nào thì cô tới? Tôi cho người đi đón cô, nhưng mà hiện tại gia tộc chúng tôi không được an toàn lắm, có lẽ tôi không thể nào bảo đảm cho an nguy của cô được.”
“Tôi tự đi.” Doanh Tử Khâm tựa vào ghế, “Tôi nghe nói, bên các cô cần độc dược sư?”
“Đúng thế.” Lita thở dài một hơi, “Dù sao bố tôi cũng bị trúng độc, nhưng mà tôi tin tưởng cô, cô rất lợi hại, lợi hại hơn cái tên độc dược sư hạng ba điên điên khùng khùng đó nhiều, cô cũng là độc dược sư đúng không?”
“Ywen đúng là tên não tàn, người tôi mời còn là độc dược sư cơ đấy, đợi cô tới rồi bọn họ sẽ bị dọa cho sợ chết khϊếp.”
Đúng là có một số độc dược sự lợi hại không hề có mặt trên bảng. Lita đoán có có thể Doanh Tử Khâm vẫn luôn sống ẩn dật.
“Vậy à?” Doanh Tử Khâm như đang suy nghĩ điều gì, ngập ngừng một chút, “Nói với bọn họ là cô sẽ mời độc dược sư số một tới.”
- Chương 492: Đúng là một cú oanh tạc! Đệ nhất bảng sát thủ. -
Lita còn đang đợi xem khi Doanh Tử Khâm tới, Ywen sẽ bị chọc tức thành ra như thế nào. Còn chẳng kịp đề phòng thì cô ấy nghe thấy câu nói gì đó, bàn tay run rẩy, suýt chút nữa là điện thoại rơi xuống: “Cô… Cô nói cái gì?”
Mặc dù độc dược sư số một trên bảng xếp hạng độc dược sự của NOK còn chẳng có lấy cái tên nhưng vẫn khiến cho những thợ săn khác phải khϊếp sợ.
Độc dược sư quá bí hiểm khó lường, cũng chỉ có thôi miên sư mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng khắc chế được bọn họ. Không một thợ săn nào muốn đối đầu với năm vị độc dược sư đứng đầu bảng xếp hạng.
Tuy độc dược sự hạng ba điên điên khùng khùng nhưng thực lực của ông ta là không thể nghi ngờ. Độc dược sư hạng hai xuất quỷ nhập thần, một khi ra ngoài chắc chắn sẽ hạ độc. Đã hai năm trôi qua kể từ lần xuất hiện trước
của độc dược sư hạng hai, người đó như thể đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Lita biết, IBI và trung tâm virus quốc tế đều truy bắt độc dược độc dược sư hạng hai.
“Cô nói…" Doanh Tử Khâm đổi cách nói khác, có vẻ uể oải: “Tôi sẽ đến giải độc cho bố cô với thân phận của độc dược sư số một.”
Kết quả cách nói này còn khiến cho tay Lita run rẩy hơn.
Rất nhiều cảnh tượng ngày xưa được xâu chuỗi thành một dòng, nhanh chóng lướt qua trước mắt cô ấy.
Cô nhớ đến chuyện mình từng hỏi Doanh Tử Khâm gặp độc dược sư số một để làm gì, Doanh Tử Khâm bảo để đánh nhau. Rồi lại nhớ đến lúc bọn họ nhìn thấy kẻ giả mạo kia, Doanh Tử Khâm đã vô cùng bình tĩnh, còn dám trực tiếp ra đòn nữa.
Tất cả những chuyện đó đều là vì…
Cuối cùng, trong đầu Lita chỉ còn lại bốn chữ cái.
F*ck!
Độc dược sư số một là một cô gái còn trẻ hơn cả cô ấy sao?
Thế thì những thợ săn khác vứt đi đâu?
Lita là một thiên tài cho nên xưa nay cô ấy luôn rất nổi tiếng, cũng khá kiêu căng. Một trong số những lý do cô ấy rất được chào đón trên diễn đàn NOK trừ là vì bối cảnh xuất thân từ gia tộc Bevin ra thì còn là vì tuổi tác của cô ấy hãy còn trẻ mà đã có một chân trên bảng xếp hạng thợ săn rồi.
Lita còn khá tự luyến nữa, song hễ ai thắng được cô ấy thì cô ấy càng vui mừng hơn, bởi vì bản thân đã có thêm một tấm gương để có thể học hỏi.
Lúc trước ở trên hòn đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương – nơi các thợ săn tụ tập sống với nhau, cô ấy đã được nhìn thấy khả năng bắn bia của Doanh Tử Khâm, đứng trong năm vị trí đầu thuộc bảng thiện xạ là không thành vấn đề.
Thần súng, bách phát bách trúng mới đủ khả năng để được gọi là thần súng. Song Doanh Tử Khâm lại không có mặt trong bảng xếp hạng.
Vì thế về sau, sau khi Doanh Tử Khâm đưa cho cô ấy phương thuốc giúp gia chủ gia tộc Bevin có chuyển biến tốt, cô lại đoán có lẽ Doanh Tử Khâm còn là một độc dược sư lánh đời nữa.
Ai mà ngờ lại là một cú oanh tạc chứ?
Lita hoảng hốt, tia lửa nổ lách tách trong đầu cô ấy.
Doanh Tử Khâm đợi được một phút mà chẳng có ai trả lời: “A lô?”
“Tôi… Tôi thở tí!” Khó khăn lắm Lita mới tìm lại được giọng nói của bản thân, cô khó khăn nhả ra từng chữ, “Tôi hơi choáng váng, chỉ muốn đi nhảy sông ngay bây giờ."
Doanh Tử Khâm: “…”
Cũng không cần đâu!
Bên đầu kia vang lên tiếng dội nước lớn, qua mấy phút nữa, Lita mới lên tiếng, cẩn thận hỏi dò: “Cô… Cô cứ nói toẹt ra với tôi như thế, không sợ xảy ra chuyện à?”
Xưa nay các thợ săn luôn che giấu thân phận, bởi vì các thợ săn xếp ở hàng đầu bảng xếp hạng đều có không ít kẻ thù.
Theo như cô được biết, hai năm trước, một người thừa kế của gia tộc Manson đã bị sát thủ ám sát, gia tộc Manson đang dốc toàn lực ra truy bắt vị sát thủ đó, có điều bọn họ vẫn chưa tìm được.
Đương nhiên, người thợ săn có nhiều kẻ thù nhất chính là sát thủ đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng. Thông thường nhiệm vụ trên bảng treo thưởng không phải là thợ săn nhưng mà vị sát thủ số một này đã chễm chệ trên bảng treo thưởng rồi.
Năm ngoái Lita xem bảng treo thưởng thì số tiền thưởng của sát thủ số một trên bảng xếp hạng chỉ mới là một tỷ đô, năm nay nó đã tăng vọt lên gấp bội.
Doanh Tử Khâm lạnh nhạt đáp: “Bọn họ cũng phải có cái khả năng đó đã.”
Cô làm độc dược sư một phần là dùng thuật luyện kim, phần còn lại là dùng cổ y. Cổ y không cần nội kình quá thâm hậu cho nên chỉ cần có tư liệu, cô có thể điều chế ra được loại độc tương ứng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, có quá ít tư liệu.
Lita bị nghẹn họng.
Cũng phải.
Cả người độc dược sư số một toàn là độc nếu đám thợ săn nghe được chắc chắn sẽ chạy xa trước Cô ấy cảm thấy may mắn là bản thân vẫn chưa bị độc chết.
“Vậy, vậy được.” Lita nói: “Để tôi trình bày triệu chứng bệnh hiện tại của bố tôi cho cô."
Doanh Tử Khâm nghe cô ấy nói xong, trầm ngâm một lúc: “Tình hình cụ thể tôi phải đến hiện trường mới xem được, cô tìm một số dược liệu trước đi.”
“Được được được.” Lita ghi lại mười mấy loại dược liệu mà cô đọc tên: “Đợi cô đến rồi chúng ta sẽ liên lạc sau."
Cô ấy đặt điện thoại xuống, hồi lâu sau mà tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Lita mới bình tĩnh lại, đăng nhập vào diễn đàn NOK.
Cô ấy phát hiện ở trang đầu của mục treo thưởng, có không ít người bình luận nhưng chẳng ai nhận nhiệm vụ treo thưởng mà chỉ báo là có thể thử thôi. Đến cả độc dược sư hạng ba cũng không thành công thì bọn họ có thể làm được gì nào?
Lita bắt đầu gõ chữ trả lời.
[Có người nhận rồi, mọi người có thể giải tán, qua bên cửa hàng tôi mở mua đồ đi, tôi miễn phí cho mọi người.]
Dòng bình luận ấy vừa được đăng lên, các đại lão đều ngẩn hết cả ra.
[??? Ai nhận thế?]
[@Mời bạn uống thuốc, đại lão tới mau, xuất hiện người còn lợi hại hơn đại lão này.]
[@Mời bạn uống thuốc]: Đang ngắm mấy chị gái xinh đẹp ở trước trung tâm virus, đừng làm phiền.
Lita tiếp tục trả lời theo lời Doanh Tử Khâm đã dặn.
[Độc dược sư số một.]
Nhắn xong, cô ấy nhanh chóng offline, trong lòng thầm nghĩ, dọa cho các người sợ chết khϊếp.
***
Lúc này đây, Phó Quân Thâm đang pha trà.
Điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn một cái, lau tay sau đó bắt máy. “Có chuyện gì à?”
“Này, cậu xem diễn đàn NOK chưa?” Bartender vô cùng kích động: “Gia tộc Bevin tìm được độc dược sư số một rồi, chẳng phải cậu cũng đang tìm sao? Có muốn liên lạc một tí không?”
Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: “Tôi tìm gì cơ?”
Lời của Bartender ngừng lại một lát: “Xin lỗi nhé, tôi quên mất, xin lỗi…”
Phó Quân Thâm muốn tìm độc dược sư số một là vì muốn chữa bệnh cho ông cụ Phó. Bây giờ ông cụ Phó đã không còn nữa nên tất nhiên không cần phải tìm tiếp.
“Vậy cậu không muốn gặp mặt xem sao à?” Bartender nói: “Cơ hội tốt hiếm có khó tìm mà, lẽ nào cậu không muốn một người đứng đầu bảng xếp hạng khác ngoài cậu à?”
Phó Quân Thâm nháy nháy mắt: “Không rảnh, bạn nhỏ nhà tôi còn lợi hại hơn cả độc dược sư số một, ngoại hình còn xinh đẹp ngoan ngoãn, tôi nhìn em ấy là được rồi.”
Bartender: “…”
Dừng dừng dừng.
Bạn nhỏ nhà cậu lợi hại nhất. Còn lợi hại hơn cả Thần toán nữa.
Bartender cảm thấy cuộc đối thoại giữa hai bọn họ không cách nào tiếp tục được nữa nên đành phải nói: “Thế cậu vẫn chưa quay lại bên châu Âu à? Cậu đã ở nước Hoa gần hai năm rồi đó.”
“Có lẽ.” Phó Quân Thâm khẽ ngước mắt lên: “Phải xem bạn nhỏ nhà tôi có muốn không đã.”
“Tiền treo thưởng của cậu lại cao thêm rồi.” Bartender cố kiềm chế sự mất kiên nhẫn: “Bây giờ đã lên tới hai tỷ đô la Mỹ rồi, thế giới ngầm bên châu Âu như phát điên, rất nhiều tổ chức lính đánh thuê cấp cao đang tìm cậu, cậu dự định cư ẩn náu như thế tiếp hả?”
Bartender cũng là một thợ săn, anh ta và Phó Quân Thâm quen biết nhau trong một lần lên đường chấp hành nhiệm vụ.
Nếu như không có lần tình cờ đó, anh ta thật sự không ngờ tới chuyện vị sát thủ đứng đầu bảng lại là một vị công tử ăn chơi trác táng. Hơn nữa, cũng nhờ năm ngoái đọc tạp chí tài chính kinh tế nên Bartender mới biết Phó Quân Thâm còn là lãnh đạo của Tập đoàn Venus nữa, được bổ nhiệm làm Giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương.
Quang minh chính đại.
Chuyện này chẳng khác nào đang chơi đùa với những thế lực đang quật ba tấc đất lên tìm anh như chơi đùa một con khỉ.
“Hai tỷ đô la Mỹ?” Phó Quân Thâm như đang suy nghĩ điều gì, cười khẽ một tiếng, “Có hơi rung động thật đấy.”
Bartender ngây ra: “Hơi rung động với cái gì cơ?”
“Tôi tự treo thưởng chính mình, sau đó cho bạn nhỏ nhà tôi mang đi đổi lấy hai tỷ đô la Mỹ.”
Bartender ngắt ngang điện thoại luôn.
Phó Quân Thâm tiện tay vứt bừa điện thoại sang một bên, sau khi pha trà
xong thì đi gõ cửa căn phòng bên cạnh.
“Vào đi.”
Phó Quân Thâm đẩy cửa bước vào.
Doanh Tử Khâm không hề quay đầu, vẫn đang gọi video với Ôn Thính Lan.
Sau đó, Ôn Thính Lan chú ý đến điểm hơi bất thường, hình ảnh cậu nhìn thấy chợt xuất hiện thêm một người nữa: “… Sao anh lại ở đây?”
Đã trễ thế này rồi, tại sao Phó Quân Thâm còn có thể tự do ra vào phòng của chị cậu chứ?
Vẻ mặt của Phó Quân Thâm chẳng có thay đổi gì mà chỉ thêm mấy phần lười nhác, anh nâng chiếc khay trong tay lên: “Tới đưa trái cây.”
“Ồ, đưa xong thì anh có thể đi rồi.” Ôn Thính Lan vô cùng lạnh nhạt: “Tôi phải trò chuyện với chị.”
Doanh Tử Khâm cũng nhìn anh.
Được.
Phó Quân Thâm đặt chiếc khay và ấm trà xuống, hàng lông mi khẽ rung. Ở một góc mà Ôn Thính Lan không nhìn thấy, anh đưa tay với lấy eo của cô gái.
Cảm giác nhồn nhột đột ngột xuất hiện, Doanh Tử Khâm không ngờ tới nên suýt nữa là chẳng ngồi vững.
Cô nhìn anh với gương mặt không cảm xúc, chẳng nói gì nhưng cả người cô đều toát lên một tín hiệu…
Cút mau.
“Em nghĩ kỹ rồi.” Sau khi Phó Quân Thâm rời đi, Ôn Thính Phong mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Em không muốn có bất cứ quan hệ, dính líu gì tới bà ta nữa, khi xưa bà ta đối xử với em thế nào thì phiền chị hãy đối xử với bà ta như thế ấy.”
“Sau này em và bố sẽ là người xa lạ với bà ta.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi ngập ngừng, cô mỉm cười: “Thế thì làm như vậy thôi.”
Như thế cũng tốt, không cần dính dáng tới nhân quả gì hết.
Doanh Tử Khâm đứng dậy, chải chuốt lại đầu tóc rồi bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt với Vân Vụ.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cậu có bao tải không?”
Một dấu hỏi to đùng hiện lên trên gương mặt liệt của Vân Vụ.
“Mang theo một cái.” Doanh Tử Khâm ngáp dài: “Ngày mai đi úp sọt một người.”
Vân Vụ im lặng quay người, đi đến nhà kho lôi một chiếc bao tải ra. Cậu ta theo sau lưng Doanh Tử Khâm, suy tư mãi một hồi mới lấy điện thoại ra, nhắn cho Vân Sơn một tin nhắn.
[Anh hai, Doanh tiểu thư muốn đích thân dẫn em đi chơi (^▽^)]
Vân Sơn đang dùng dụng cụ tra tấn hành hạ Kỷ Thiên Hạo: “???”
Mẹ nó, chú mày không phải đứa mặt liệt mà là một kẻ lòng dạ thâm độc đúng không?
***
Sáng sớm hôm sau.
Hiển nhiên chuyện của nhà họ Kỷ đã nhanh chóng truyền đến tại không ít gia tộc. Nhà họ Lâm cũng đã biết.
Nhà họ Kỷ là một nhánh của nhà họ Tạ, với kết quả này, nhà họ Lâm cũng chỉ vui mừng thôi chứ không bận tâm thêm nữa. Nhưng An Nhu Cẩn lại tức giận đến mức xé rách một tấm vải thêu.
Bọn chúng đúng là may mắn, không ngờ lại tình cờ đụng trúng Nguyệt Phất Y. Nhưng mà lần sau có còn được may mắn như thế nữa không?
Nguyệt Phất Y là cuồng ma tu luyện, thường xuyên bế quan tu luyện. Cảm xúc trong mắt An Nhu Cẩn thay đổi chớp nhoáng, bà ta đặt cây kim thêu xuống, trong lòng đã có tính toán bèn đi tìm Lâm Thanh Gia.
An Nhu Cẩn trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Mẹ đi gặp ông ta, con có đi không?”
Bàn tay cầm ly của Lâm Thanh Gia ngừng lại, bà ta biết người mà An Nhu Cẩn nhắc tới là ai, bèn lắc đầu: “Dạo gần đây con không có thời gian rảnh, còn phải chuẩn bị dược liệu để đi sang bên châu Âu với Cổ thần y một chuyến nữa.”
Nghe được lời này, An Nhu Cẩn cũng thở phào một hơi: “Con nhớ lấy, bố của con là Cẩm Vân, sau này cũng là thế.”
Một người tầm thường như Ôn Phong Miên không xứng với thân phận và địa vị của Lâm Thanh Gia.
“Vậy mẹ đi trước đây.” An Nhu Cẩn cầm khăn che khóe miệng lại: “Bên phía bố con, mẹ sẽ giấu giếm giúp cho.”
Lâm Thanh Gia gật đầu: “Mẹ cẩn thận.”
An Nhu Cẩn nhanh chóng rời đi. Bởi vì phải đi gặp Ôn Phong Miên nên sau khi ra khỏi giới cổ võ, An Nhu Cẩn tìm một cái cớ để đuổi hai hộ vệ bên cạnh mình đi.
Bà ta biết khu biệt thự của nhà họ Kỷ đâu, khác với phòng thí nghiệm có lớp phòng thủ, khu biệt thự được quản lý lỏng lẻo hơn, bà ta đi vào rất dễ dàng.
Bây giờ là mười hai giờ trưa, Ôn Phong Miên không có hạng mục thí nghiệm nên hiển nhiên đang ở trong nhà.
Cả nhà Kỷ Nhất Hàng đều không có mặt. Ôn Phong Miên chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm, đúng lúc này An Nhu Cẩn tiến tới.
“Phong Miên, lại gặp mặt rồi.” Bà ta mỉm cười: “Bây giờ ông ở sướng thật đấy, sao ông không quay về sớm hơn? Quay về sớm thì cũng chẳng cần ở huyện Thanh Thủy chịu biết bao nhiêu cực khổ như vậy.”
Ôn Phong Miên dừng bước chân, rất bình tĩnh nhìn sang bà ta, không nói lời nào.
“Tôi đến đây là để nói cho ông biết, ông đừng có nghĩ đến chuyện đi tìm Thanh Gia, con bé sẽ không nhận ông đâu.” An Nhu Cẩn ho khan hai tiếng: “Tôi cũng không mong ông xuất hiện ở giới cổ võ thêm nữa, có thể ông không biết địa vị hiện tại của Thanh Gia cao tới mức nào."
“Con bé cũng có em trai ruột rồi, chẳng cần đến người em trai khác đâu.”
Câu nói này khiến ánh mắt của Ôn Phong Miễn dần trở nên lạnh lẽo.
“Sự nhượng bộ lớn nhất tôi dành cho ông đó chính là để ông được sống yên ổn ở nhà họ Kỷ.”An Nhu Cẩn lại mim cười: “Được rồi, những thứ khác tôi không nói nhiều thêm nữa, hy vọng ông có chút tự giác đi.”
Nói xong, bà ta chờ đợi câu trả lời của Ôn Phong Miên, nhưng mãi mà chẳng thấy ông ấy nói gì.
An Nhu Cẩn có hơi tức giận, khi đó bà ta gả cho Ôn Phong Miên tất nhiên là vì muốn mượn ông ấy để bước chân vào nhà họ Kỷ. Song, quả thực một phần cũng là vì vẻ ngoài tuấn tú và khí chất xuất chúng của Ôn Phong Miên.
Nhưng điều khiến An Nhu Cần bứt rứt nhất là thái độ lạnh nhạt này của Ôn Phong Miên, giống như thể ông ấy chẳng bận tâm đến bất cứ chuyện gì cả.
Khi bà ta đợi đến mức hoàn toàn mất hết kiên nhẫn,muốn tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn, cuối cùng Ôn Phong Miên mới lên tiếng, thản nhiên đáp: “Bà quay ra sau đi.”
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Story
Chương 491: - 492
10.0/10 từ 26 lượt.