Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 82

213@-

 
Hoàng Cẩm nói: "Tôi không cố ý!"


Hoàng Cẩm nhanh nhẹn hơn họ. Ngụy Khải đuổi theo sau nó mấy vòng, ngay cả một sợi lông chồn cũng không chạm được.


Ngụy Khải kêu lên: "Hôm qua mày không nói rõ, còn bảo bọn tôi bôi thêm vào!"


"Chẳng phải anh bảo muốn khỏi nhanh sao?"


Hoàng Cẩm cãi lại, chạy tới chân Sở Hoàn, móc móc vào ống quần cậu vài cái rồi trèo thẳng vào lòng, cái đuôi to phủ lên tay cậu, sau đó nói: "Anh xem, giờ khỏi rồi đấy!"


Nó có chỗ dựa, Ngụy Khải không làm gì được nữa. Cậu ta đứng trước mặt Sở Hoàn, tức tối trừng mắt nhìn con chồn, mách tội: "Đại sư, anh xem nó kìa!"


Sở Hoàn ôm con thú béo tròn lông mềm trong lòng, nói: "Haiz, ngày xưa Hoàng Cẩm nói còn không sõi, giờ thì đến tinh túy tiếng người cũng học được rồi, xem ra không bao lâu nữa sẽ hóa hình."


"?"


"Hoàng Cẩm sắp hóa hình?"


Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải lập tức bị kéo lệch chủ đề, cả hai vây quanh nhìn chằm chằm Hoàng Cẩm.


"Vậy có cần phong hiệu không?"


"Ừ."


Hoàng Cẩm tu theo chính đạo, lại che chở cho nhà họ Ngụy – một gia đình lương thiện. Nhà họ Ngụy làm việc tốt thì nó cũng được hưởng lợi. Sở Hoàn đoán rằng nó sẽ thuận lợi xin phong hiệu.


Có được thân người thì như hổ mọc thêm cánh, sau này việc tu hành sẽ càng thêm thuận lợi.


"Hay quá."


Ngụy Khải vui mừng nói: "Vậy thì Hoàng Cẩm có thể đánh xếp hạng cùng tụi mình, tôi tìm người chơi hỗ trợ lâu lắm rồi!"


Hai người hí hửng xoa đầu Hoàng Cẩm hết bên này đến bên kia, quên luôn vụ cái mặt trắng bệch.


"Vãi linh hồn!"


Nhưng chẳng bao lâu sau, Thẩm Lạc Thu đi ngang qua một cánh cửa kính, ánh mắt liếc thấy một gương mặt người trắng toát trôi qua trên mặt kính, trông cứ như ma hiện hình, sợ tới mức hét toáng lên.


Đến khi lùi lại một bước nhìn kỹ, Thẩm Lạc Thu mới phát hiện cái mặt đó chính là mặt mình... vì quá trắng, nhìn như thể mặt và người không thuộc cùng một layer vậy.


"Nhóc Hoàn, mặt tớ... mặt tớ làm sao bây giờ?"


Thẩm Lạc Thu quay lại tìm Sở Hoàn, ánh mắt đầy đau khổ nhìn cậu.


Sở Hoàn nhìn khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cậu ta, suy nghĩ hai giây, "Hay là bôi thuốc toàn thân luôn đi?"


"Không được!"


Thẩm Lạc Thu hét lên: "Cả người mà trắng vậy, người ta tưởng tớ không lông!"


Ngụy Khải cũng lẩm bẩm: "Khí chất nam tính của tôi..."


Sở Hoàn cảm thấy hai người này hết cứu rồi. Nam tính thì liên quan gì đến trắng hay không? Cậu cũng trắng mà, vẫn nam tính đấy thôi!


Cậu nói: "Vậy thì đi tắm nâu đi."


"Được đấy! Tụi mình đi tắm nâu!"


Ngụy Khải lập tức quay đầu gọi điện thoại cho mẹ, hỏi bà trước giờ làm thẩm mỹ ở đâu.


Giọng nói lớn của Trinh Thục Lệ vang rõ từ đầu dây bên kia: "Con hỏi cái đó làm gì? Có bạn gái rồi hả?"


"Không có, con tự đi."


"Con tự đi? Mặt trời mọc đằng tây rồi hả?"


"Mẹ đừng hỏi nữa, con đột nhiên biết để ý hình tượng thì sao!"


"Được được được."


"..."


Thế là hai người dùng thẻ VIP ở viện thẩm mỹ của Trinh Thục Lệ để đi tắm nâu. Chỉ là, hiệu quả của thuốc bôi quá tốt, còn tắm nâu thì không thể chỉ một lần là xong, nên sáng hôm sau, Thẩm Lạc Thu vẫn mang gương mặt trắng bệch kỳ lạ, xách theo đủ thứ túi lớn túi nhỏ, cùng Sở Hoàn quay về Từ Lĩnh.


Sắp đến Tết rồi, chỉ ra ngoài mấy hôm, lúc quay lại đi ngang qua trấn Tây Hà, bọn họ thấy nơi đó đã rộn ràng hẳn lên.


"Vô trấn dạo một vòng không?"


"Đi."


Ra đến phố, họ thấy không chỉ người đông, mà xe cộ trong trấn cũng nhiều hơn hẳn ngày thường, trong đó còn có cả mấy chiếc xe sang hiếm khi xuất hiện. Một vài cửa hàng bày bán đủ loại pháo to nhỏ tròn dẹt, hương nến, tiền âm phủ, pháo hoa các loại, cùng vô số đồ chơi đủ hình dạng.



Ở trấn Tây Hà này, dịp Tết người ta coi trọng nhất là việc đi tảo mộ. Ngay cả Tết Thanh Minh cũng phải xếp sau Tết âm lịch. Tết Thanh Minh có thể không đi, nhưng tảo mộ vào Tết thì nhất định phải làm. Ai ai cũng phải đi dập đầu thắp hương, cầu tổ tiên phù hộ, cho nên khoảng thời gian này là lúc các mặt hàng như pháo, hương nến bán chạy nhất.


Bán hạt dưa, đậu phộng, kẹo bánh; bán bắp rang; bán chữ "Phúc", câu đối... cả con phố bị các sạp hàng chen kín không còn chỗ trống.


"Náo nhiệt ghê!"


Thẩm Lạc Thu hớn hở chạy một vòng quanh mấy sạp hàng, rồi ôm về một hộp pháo.


Sở Hoàn cảnh giác liếc cậu ta một cái, nói: "Nếu cậu dám quăng pháo cạnh chân tớ, tớ sẽ bảo Cẩu Oa kéo cậu xuống sông."


"Sao thế được? Tớ mua về để đốt phân trâu thôi, hehe."


Sở Hoàn nhìn cậu ta với vẻ ghét bỏ, bước ra xa vài bước. Cậu không còn là đứa trẻ con ngớ ngẩn ngày xưa nữa, không còn chơi mấy trò đốt phân trâu nữa!


Mà vào dịp náo nhiệt như vậy, tất nhiên không thể thiếu Chân Bán Tiên.


Chân Bán Tiên lại dựng sạp đoán chữ bên đường. Trên mặt đeo thêm một cái kính râm nhỏ xíu, cộng với lớp màng trắng che mắt, nhìn qua ai cũng phải gật gù khen "rất chuyên nghiệp".


Mà ông ta đúng là có chuyên môn thật. Mỗi lần Sở Hoàn thấy ông ta, trước sạp của ông ta đều có không ít người đứng xếp hàng, khá nổi danh.


"Bán Tiên, đoán giúp con gái tôi một quẻ tình duyên nhé."


"Ừ, viết một chữ lên giấy đi."


Bán Tiên đẩy kính trên mặt, nói với người đối diện.


Sở Hoàn đứng bên cạnh, nhìn người ngồi đối diện ông ta là một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi, trang điểm kỹ càng, ăn mặc thời thượng, chắc là người từ nơi khác về quê ăn Tết. Từ ngũ quan cô gái, có thể thấy cô là người có tính cách mạnh mẽ, ánh mắt kiên định. Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, đối mặt với mẹ ruột thì vẫn bất lực.


Mẹ cô cưỡng chế bắt cô ngồi xuống, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mấy cái này tin sao được?"


Mẹ cô lập tức phản bác: "Con biết gì chứ? Bán Tiên đoán cực chuẩn, con 27 tuổi rồi, đến bạn trai cũng không có, để Bán Tiên xem giúp con bao giờ mới lấy được chồng."


"Giờ con đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp..."


"Sự nghiệp sự nghiệp, suốt ngày sự nghiệp, chuyện cá nhân con không lo thì ai lo? Viết đi, mau viết một chữ."


Cô gái bất lực, cuối cùng không chống nổi, đành cầm bút viết một chữ lên giấy.


Sở Hoàn đứng bên cạnh không nhìn rõ cô viết chữ gì, nhưng cậu thấy Trấn Bán Tiên làm ra vẻ vuốt râu, liên tục gật đầu khen: "Chữ này hay đấy."


"Chữ Tài, gồm bộ Bối và chữ Tài. Bối ngày xưa là bảo vật, dùng làm tiền, bây giờ đương nhiên là chỉ tài sản, tiền bạc. Chữ Tài là tài năng, năng lực. Mà đang đoán tình duyên, nhìn là biết ngay. Cô đặt tiêu chuẩn cao cho bạn đời, tiền tài và tài năng đều không thể thiếu, tình duyên quả thực là khó thành."


Hóa ra là viết chữ Tài. Sở Hoàn nghe xong, phản ứng đầu tiên là: Cô này không quan tâm chuyện tình cảm thật, lúc viết chữ tâm trí vẫn đang nghĩ đến kiếm tiền.


"Đúng đúng, tôi giới thiệu cho nó bao nhiêu người rồi, nó đều không ưng ai cả."


Mẹ cô gái vừa nghe xong liền gật đầu lia lịa.


Cô gái không nhịn được phản bác: "Thế mẹ có nhìn kỹ mấy người mẹ giới thiệu không? Tiền họ kiếm được chưa bằng một nửa của con, chưa gì đã bảo con tiết kiệm lại, bảo để dành tiền cưới với họ."


Vừa nói xong, sắc mặt đám người đứng xem xung quanh đều thay đổi, thì thầm bàn tán.


"Còn có loại đàn ông thế này sao..."


"Vậy thì không ổn thật, chưa gì đã tính đến tiền của con gái nhà người ta."


"Kiểu này sau còn đòi sính lễ, nhắm vào của hồi môn là cái chắc. Tránh được thì tốt."


"..."


Chân Bán Tiên nói tiếp: "Nếu đã đặt tiêu chuẩn cao thì tìm bạn đời dĩ nhiên sẽ khó. Tôi ở đây có mấy cách chiêu đào hoa, giá cũng không đắt..."


Sở Hoàn đang nhìn thì ánh mắt bỗng thay đổi, vì cậu thấy Chân Bán Tiên đang lén giơ ngón tay làm dấu số tám với cô gái kia dưới gầm bàn. Cô gái đó cũng rất nhanh nhạy, lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu với ông ta.


Hai người này còn chơi giao dịch ngầm, dương đông kích tây!


Quả nhiên giây tiếp theo, Chân Bán Tiên đổi giọng: "Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, chuyện nhân duyên không thể vội vàng. Vội quá dễ gặp đào hoa xấu, có khi còn hại cô ấy đấy. Theo tôi nên đợi qua 32 tuổi rồi tính."


"32? Thế thì muộn quá."


"Không muộn không muộn. Thời đại bây giờ khác rồi, vẫn còn trẻ lắm."


"Thôi được."


Mặt cô gái sáng hẳn lên. Cô cũng cảm thấy 32 tuổi chưa muộn chút nào! Mà nhìn sắc mặt mẹ cô cũng thật sự bị thuyết phục, vậy là ít nhất vài năm tới cô khỏi phải nghe mấy màn cằn nhằn chuyện cưới xin nữa rồi.


"Cảm ơn."


Cô quay sang cảm ơn Chân Bán Tiên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.


"Từ từ."


Chân Bán Tiên gọi cô lại, lắc lắc đầu, nói năng thần bí: "Tôi tặng cô thêm một câu nữa nhé. Có tài thì có tiền, cứ thuận theo tự nhiên, biết đâu chuyện trong lòng cô đang nghĩ sẽ thành thật. Người-tiền đều đến, đúng là chuyện tốt lành."



Xem ra nói trúng rồi! Đám người xung quanh xôn xao hẳn lên.


Sau khi hai mẹ con rời đi, lại có người muốn ngồi vào nhưng Chân Bán Tiên khoát tay từ chối: "Thiên cơ bất khả lộ, hôm nay tính xong số phần rồi, mọi người mai đến sớm nhé."


"Tính thêm một quẻ nữa đi."


"Phải đó, còn sớm mà."


"Tôi còn đặc biệt đến tìm ông đấy, Bán Tiên, cho tôi chen một lượt đi."


Nhưng mặc cho mọi người năn nỉ, Chân Bán Tiên vẫn thu dọn bảng hiệu đoán chữ của mình. Mọi người thấy ông kiên quyết như vậy đành tản ra.


Lúc này Sở Hoàn mới bước đến ngồi đối diện ông ta, cười nói: "Hóa ra mấy trò đoán mệnh này cũng có thể tinh vi như vậy à?"


"Làm gì có, chẳng qua là anh tốt, tôi cũng tốt, đúng không?"


Chân Bán Tiên cũng cười đáp lại: "Ồ, chẳng phải là Tiểu Sở Công sao! Dạo này cậu phát tài ở đâu vậy? Lại rảnh đến xem tiểu tiên tiên thế này."


"Tiểu, tiên tiên?"


Thẩm Lạc Thu đứng bên cạnh nghe như bị sét đánh ngang tai, cây kẹo hồ lô trên tay suýt thì rớt xuống đất. Cậu ta nhìn Sở Hoàn bằng ánh mắt không tin nổi.


Khóe miệng Sở Hoàn giật giật, nhìn Chân Bán Tiên: "Ông có thể nói chuyện đàng hoàng không?"


"Tôi đang nói chuyện đàng hoàng mà. Chẳng phải tục ngữ có câu, trăm năm tu được cùng thuyền, nghìn năm..."


Chân Bán Tiên làm ra vẻ e thẹn, chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy có gì đó không ổn... Sao có cảm giác sắp gặp họa sát thân thế này?


Ông ta nhìn Sở Hoàn, biết điều ngậm miệng lại.


Sở Hoàn nhướng mày.


Chân Bán Tiên ngập ngừng một lúc, thử thăm dò nói tiếp: "Trăm năm tu được cùng thuyền, nghìn năm..."


Tới nữa rồi, cảm giác họa sát thân lại đến nữa!


Chân Bán Tiên liếc nhìn Sở Hoàn, đưa tay vẽ vẽ mấy nét lên giấy, sau đó khiếp sợ ngẩng đầu phắt lên.


"Tiểu Sở Công, cậu đỉnh thật đấy!"


Sở Hoàn: "Hừ."


Chân Bán Tiên nháy mắt mấy cái, cười nói: "Nhìn khí sắc trên mặt cậu đúng là xuân phong đắc ý, người kia chắc là rất tuyệt nhỉ..."


Sở Hoàn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời: "Sấm đến kìa."


Vừa dứt lời, Chân Bán Tiên chui thẳng xuống gầm bàn như bị điện giật.


Thẩm Lạc Thu: "???"


Một lúc lâu sau, Chân Bán Tiên mới thò đầu ra từ dưới gầm bàn, ấm ức nói với Sở Hoàn: "Tôi chỉ đùa chút thôi mà, thế mà cậu lại dọa tôi, làm tim tôi suýt nhảy ra ngoài luôn."


Thẩm Lạc Thu vẫn ngơ ngác, hỏi: "Hai người đang nói gì thế???"


Chân Bán Tiên: "Ơ, cậu không biết à? Để tôi kể cho cậu nghe..."


"Ê tên mù bói toán kia, lại ra đây lừa người hả!"


Một tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên bên cạnh. Sắc mặt Chân Bán Tiên thay đổi, ông ta chộp lấy sổ ghi chép và mã thanh toán trên bàn rồi bỏ chạy. Trước khi chạy còn quay đầu nói với Sở Hoàn: "Vài hôm nữa tôi đến chúc Tết nhà Sở Công nha."


"Đứng lại đó!"


Ông ta chui vào đám đông rồi biến mất tăm, hai cảnh sát lao qua bên cạnh họ đuổi theo.


Sở Hoàn: "..."


Chân Trấn Bán Tiên này hay thật.


"Các cậu còn ngồi nữa không? Không thì tôi thu bàn ghế về."


Một người từ quán trà bên cạnh đi ra, chỉ vào bàn và ghế.


"Không ngồi nữa, anh thu về đi."


Sở Hoàn quay người rời đi.


Thẩm Lạc Thu vội bước theo sau, vừa đi vừa hỏi: "Hai người vừa nãy nói cái gì thế? Nhóc Hoàn à, tớ có còn là bạn thân nhất của cậu nữa không? Cậu với Bán Tiên có bí mật mà tớ không biết... hu hu hu..."


Sở Hoàn: "Là ông ta đoán ra chứ không phải tớ nói với ông ta."


"Thế à, hehe~"


Nghe vậy Thẩm Lạc Thu vui vẻ trở lại.



"Ơ Giẻ lau đúng không? Mặt mũi mày bị sao thế? Có phải Giẻ lau không?"


Chưa đi được bao xa, họ gặp người quen trên phố. Một bà cô đi ngang qua đột nhiên túm lấy cánh tay Thẩm Lạc Thu.


Thẩm Lạc Thu vội dùng tay che mặt, nghiêng người nói: "Không phải, không phải, cháu không phải Giẻ lau."


Nhưng tay bà cô kia khỏe bất thường, kéo tay cậu ta ra, nhìn mặt cậu ta cười nói: "Đúng là Giẻ lau rồi! Trên mặt bôi phấn hả? Sao trắng dữ vậy?"


Thẩm Lạc Thu: "Cháu thật sự không phải Giẻ lau..."


"Con gái thích trắng thật, nhưng mà mặt mày thế này nhìn chẳng đẹp tí nào, về nhà rửa sạch đi, nhé?"


Thẩm Lạc Thu: "Hu hu..."


Lúc này cậu ta cũng chẳng còn tâm trạng nào mà lang thang nữa, cúi gằm mặt, đau khổ giục Sở Hoàn mau mau về nhà.


Sở Hoàn: "Tớ đã bảo rồi, hay là cậu bôi trắng toàn thân luôn cho xong."


Thẩm Lạc Thu: "Bôi trắng cả người thì có đẹp hơn không?"


"Ít nhất đỡ hơn cái mặt trắng bệch như bây giờ."


"Vậy để tớ về thử xem..."


Về đến Từ Lĩnh, hai người tách nhau ra, ai về nhà nấy.


"Bố ơi, con về rồi!"


Sở Hoàn đến trước cửa nhà thì phát hiện trong nhà không chỉ có bố cậu, mà còn có khách. Một ông lão lớn tuổi đang ngồi đối diện với bố cậu, trông rất giàu có.


Ngoài cổng còn đậu một chiếc xe sang.


Ông lão đang nói gì đó với Sở Trạch Dương, bố Sở có thái độ nhàn nhạt.


Sở Hoàn hơi khựng lại, nghi hoặc nhìn bố mình. Không giống bạn bè, khách hàng chăng?


Sở Trạch Dương nhìn cậu một cái, nói: "Về rồi à?"


"Vâng."


Ông lão cũng quay đầu nhìn Sở Hoàn, ánh mắt thắc mắc.


"Đây là con trai tôi, Sở Hoàn."


Sở Trạch Dương hơi hất cằm, giới thiệu với ông lão kia.


"Quả nhiên là người khí chất xuất chúng, rất giống Sở Công."


Ông lão còn định đứng dậy đón Sở Hoàn, giơ tay muốn giúp cậu xách đồ.


"Không cần không cần."


Sở Hoàn vội vàng từ chối. Người này tuổi đã cao, nhỡ có chuyện gì thì cậu không gánh nổi. Hơn nữa vừa nhìn là biết kiểu người sống an nhàn sung sướng từ nhỏ.


Nhìn thái độ của bố mình, cậu đoán đây là khách hàng, không rõ đến nhờ vả chuyện gì.


Cậu đem đồ vào trong nhà, sau đó ra ngồi bên cạnh bố. Nghe một lúc thì hiểu được phần nào.


Người đàn ông này có một cậu con trai, khi còn trẻ vô tình hại chết một người phụ nữ. Người phụ nữ đó là chủ nợ tiền kiếp của cậu ta, đến kiếp này gặp lại để đòi nợ, thế mà chưa đòi được thì bị hại chết, thù càng thêm thù, cuối cùng hóa thành quỷ vương vất.


Được người khác giới thiệu, ông ta tìm đến Sở Trạch Dương, nhờ ông ra tay giải quyết.


Nhưng oan có đầu nợ có chủ, người ta đến đòi nợ hợp tình hợp lý, từ kiếp trước đến kiếp này, dù có bị giết thì cũng là số phải trả. Vậy nên Sở Trạch Dương không thể đơn giản tiêu diệt nữ quỷ kia. Cuối cùng hai bên đàm phán, ông ta và con trai phải hứa hẹn một số điều kiện để nữ quỷ tạm thời yên lòng.


Ông lão không kể chi tiết, nhưng Sở Hoàn nghe nói năng mập mờ cũng đoán ra được. Chắc chắn con trai ông ta không thực hiện lời hứa, nên nữ quỷ mới tìm đến lần nữa, ông ta lại phải tới nhờ bố cậu giúp.


Mà bố cậu rõ ràng không có ý định ra tay lần nữa.


"Sở Công, thật sự không được sao?"


"Lúc gọi điện tôi đã nói rõ rồi." Sở Trạch Dương lạnh nhạt từ chối.


"Haiz..."


Ông lão thở dài một hơi, vẻ mặt tuyệt vọng, đứng dậy rời đi.


Sở Hoàn thấy xe ông ta rời đi, mới nói: "Hứa rồi mà không làm, chẳng phải là đáng đời sao?"


Sở Trạch Dương gật đầu: "Loại người như vậy cứu một lần là đủ."


Lần đầu ông cứu con trai ông ta là vì ông ta từng làm nhiều việc tốt. Thế mà kết quả vẫn không biết ăn năn hối cải.


Vốn dĩ nhờ làm từ thiện tích đức, sau khi chết ông ta có thể nhận chức ở địa phủ. Nhưng giờ xem ra bị đứa con làm liên lụy rồi.



Nghĩ đến mối nhân duyên dở hơi của Sở Hoàn, ánh mắt Sở Trạch Dương nhìn con trai cũng trở nên không mấy thiện cảm.


"???"


Sở Hoàn đột nhiên cảm thấy ánh mắt ông bô nhìn mình có gì đó sai sai, theo phản xạ nở một nụ cười nịnh nọt.


"Bố, bố muốn ăn gì không ạ? Con nấu cho bố nhé. Quỷ Trù bảo là mới nghĩ ra mấy món mới, có thể làm sẵn rồi gửi đông lạnh cho mình."


"Thôi, bố không muốn ăn."


"Ồ..."


Sở Trạch Dương ngả người nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sở Hoàn nhìn ông một cái, rồi lén lút chạy đến trước pho tượng thần.


Hương liệu thơm ngát bao quanh. Ngay khi cậu đứng trước tượng thần, bức tượng cao lớn liền mở mắt ra.


Sở Hoàn nhìn Chiết Chi, khẽ hỏi: "Ngài lại cãi nhau với bố à?"


Chiết Chi cũng nhỏ giọng đáp: "Ta không cãi nhau với ông ấy."


"Vậy sao bố lại nhìn em bằng ánh mắt khó ưa?"


Sở Hoàn khó hiểu.


Chiết Chi: "Có lẽ là vì nhân loại kia."


"Cũng có thể."


Sở Hoàn nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt Chiết Chi, vẫy tay gọi: "Mau mau, cho em nhìn mặt ngài đi."


Chiết chi vươn tay bế cậu lên.


Sở Hoàn đối mặt với ngài, lớp khăn mỏng trên mặt gần như không còn, chỉ là một lớp mờ nhạt mỏng manh, vương trên hàng mi của Chiết Chi. Cậu ngắm một lúc rồi cảm thán: "Ngài giống mấy tiểu thư trong truyện ghê, cái kiểu chỉ cần người ta thấy được dung mạo thật là phải cưới về làm vợ á."


Nói xong, cậu nghiêm mặt: "Vậy nên phải để em vén khăn che đó!"


Chiết Chi chậm rãi chớp mắt: "Ừ."


......


Tết là dịp lễ lớn, người như Sở Trạch Dương tất nhiên có rất nhiều người đến thăm, từ giàu đến nghèo, có người từ thành phố, cũng có người từ làng quê hẻo lánh. Ngoài người ra, còn có cả yêu quái kiểu như Chân Bán Tiên.


Ai đến cũng mang theo lễ vật, đắt tiền thì có các loại rượu ngon, đồ trưng bày bằng phỉ thúy, rẻ hơn thì có trứng gà nhà nuôi. Kho nhà Sở Hoàn nhanh chóng bị lấp đầy.


Chân Bán Tiên không biết kiếm đâu ra được một thùng quýt, chất lượng không tệ, màu cam đỏ, tròn tròn như đèn lồng nhỏ, vỏ mỏng, ngọt và mọng nước, ăn rất ngon.


Sở Hoàn rất thích ăn quýt, bố cậu cũng vậy. Quýt sinh ra cứ như là để ăn, vừa ngọt vừa nhiều nước, không cần cắt, ăn không bị dính đầy tay, có loại trái cây nào hoàn hảo hơn quýt chứ?


Sở Hoàn vừa lột vỏ quýt vừa cảm thán: chẳng trách Chân Bán Tiên có thể nhởn nhơ trước mặt bố mình, đúng là cũng có bản lĩnh sinh tồn.


Hai hôm nay, cả cậu và bố đều bị mời đi ăn cỗ, ngày nào cũng toàn thịt cá, ăn đến độ phát ngán. Bây giờ nhét một múi quýt vào miệng, cảm thấy cả người như muốn tan ra trong hương quýt ngọt ngào.


Ngon quá thể!


Ăn xong quả quýt với tâm trạng vô cùng mãn nguyện, Sở Hoàn đặt hai quả trước bức tượng thần nhỏ của Chiết Chi. Kết quả cậu quay đi quay lại, thì thấy hai quả quýt đã bị lột vỏ, thậm chí còn bị gỡ phần màng trắng bên trong.


Cậu nhìn bức tượng nhỏ trước mặt, nói: "Em không có ý đó... Ờ thì, được rồi, đúng là em thích thật."


Sở Hoàn đưa một ngón tay chọc nghiêng tượng thần nhỏ, rồi cầm lấy quýt ăn tiếp, vừa ăn vừa xem thông tin vận chuyển trên điện thoại.


Ngoài bạn bè của bố cậu, có không ít người gửi quà cho riêng cậu, ví dụ như mấy đồng nghiệp cũ: Triệu Quỳ, Viên Oanh, Chu Văn Vĩ... Tiền Chiêu và Lý Tuyên Minh cũng gửi đặc sản bên chỗ họ.


"Đại sư, có chuyện rồi!"


Một tin nhắn nhảy ra.


Sở Hoàn thấy tên "Ngụy Khải" thì ngẩn ra một chút, định nhấn vào thì điện thoại rung lên, là Ngụy Khải gọi đến.


Ngụy Khải bên đầu dây bên kia hoảng hốt kêu lên: "Đại sư! Có chuyện rồi!"


Sở Hoàn nhíu mày: "Sao vậy? Cậu thì có chuyện gì xảy ra được?"


Ngụy Khải: "Không phải tôi! Là Hoàng Cẩm! Hoàng Cẩm xảy ra chuyện rồi!"


"Nó làm sao?"


Ngụy Khải: "Nó, nó hóa hình rồi!"


————————


Lời tác giả:


Sở Trạch Dương: Hừ, mang nguyên cái mùi khó ngửi từ ngoài về nhà.


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 82
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...