Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 81
206@-
"Không đúng..."
Bà mối quỷ vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Uyển Như, lẩm bẩm.
Sở Hoàn khoanh tay đứng nhìn cô ta, hỏi: "Cô làm mối kiểu đấy hả?"
"Có phải có hiểu lầm gì không?"
Sở Hoàn đập tờ quảng cáo kết hôn lên bàn cô ta, nói: "Tôi lấy cái này từ một con ma, cô nghĩ là hiểu lầm kiểu gì?"
Bà mối quỷ cúi đầu nhìn xuống bàn, sau đó nói: "Chu Uyển Như? Cô là Chu Uyển Như? Vậy thì đúng rồi còn gì!"
Ánh mắt cô ta lướt qua Chu Hữu Vi, Tưởng Tư Mỹ rồi dừng lại trên mặt mẹ của Chu Hữu Vi, nói: "Tôi nhớ lúc đó là bà điền thông tin đúng không?"
Bà lão tóc bạc gật đầu.
"Tôi đã bảo bà lấy tờ bên phải mà điền, sao lại lấy tờ bên trái? Bên đó là tờ mai mối cho người chết!"
Sở Hoàn nhìn xuống bàn, quả nhiên có hai chồng giấy đặt cạnh nhau, nhìn qua thì giống hệt, chỉ khác ở chỗ tờ bên trái có hoa văn màu trắng...
Người chết đi mai mối cũng phải điền đơn sao?
Sở Hoàn: "...Cô đúng là mai mối cho dương gian lẫn âm gian."
Nghe vậy, bà mối quỷ đáp: "Bây giờ hôn nhân âm phủ ít lắm, tụi tôi phải chuyển hướng kinh doanh."
Hơn nữa, bà mối quỷ này có chút bản lĩnh trong việc xem nhân duyên, người cô ta mai mối không đến mức "trời sinh một cặp" thì ít nhất cũng tương hợp, nếu không đã chẳng thu phí cao như vậy.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bà lão. Bà lão ngơ ngác, miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Hôm đó đông người quá, tôi nghe không rõ..."
Chu Hữu Vi kêu lên: "Trời ơi mẹ ơi!"
Sở Hoàn: "Không phải trên đó có dòng ngày chết sao?"
Bà lão cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: "Tôi tưởng đó là cách nói uyển chuyển để hỏi số tiền tiết kiệm... Nên tự tin ghi chín chữ số vào."
Sở Hoàn: "..."
Bà mối quỷ: "Tôi vừa nhìn hồ sơ của Chu Uyển Như là biết người sống, còn hỏi lại bà cụ vài lần. Không biết bà ấy có hiểu hay không, cứ nhấn mạnh phù hợp là được, tốt nhất là có thể ở rể. Tôi tưởng là cô gái này đi xem bói, biết mình sắp gặp đại nạn nên tìm ma chắn tai ương..."
Bà lão đã cúi đầu đến tận ngực.
"Nếu là hiểu lầm, tôi sẽ gỡ hồ sơ của cô ấy."
Chu Hữu Vi: "Gỡ! Gỡ ngay đi!"
Bà mối quỷ ngồi xuống, thao tác trên máy tính.
Sở Hoàn tò mò hỏi: "Giờ địa phủ cũng xài internet à?"
Gỡ quảng cáo mà dùng tới máy tính?
"Dĩ nhiên là không."
Vừa dứt lời, máy in bên cạnh máy tính bắt đầu chạy, giấy liên tục in ra. Bà mối quỷ đưa xấp giấy đó cho Sở Hoàn: "Cầm giấy này ra ngã tư bên cạnh đốt là ổn."
Sở Hoàn cầm lấy xem thử, phát hiện trên đó viết rằng Chu Uyển Như đã có người yêu...
"Cô làm ăn thế này thiếu chuyên nghiệp quá."
Cậu không nhịn được phàn nàn. Bảo sao mấy con ma đến tìm Chu Uyển Như toàn là loại tầm bậy tầm bạ.
"Tôi vốn dĩ chỉ định gửi thông báo cho vài người phù hợp, chắc là do có con ma khác nhìn trộm thấy tờ thông báo, rồi cả đàn kéo tới tìm cô gái này..."
Chu Uyển Như bỗng cảm thấy bất an, liếc nhìn ra ngoài cửa, vội nắm chặt lấy áo Sở Hoàn.
"Cộc... cộc..."
Âm thanh nặng nề vang lên.
"Gì vậy?"
Sở Hoàn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng phát hiện bên ngoài có động tĩnh kỳ lạ.
Bên ngoài đột nhiên sáng lên hai hàng lồng đèn đỏ, một kiệu đỏ dừng trước cửa. Một người đầu đội hoa đỏ to tướng, hai má đỏ chót chói mắt, trên người mặc áo đỏ tươi, xuất hiện ở ngưỡng cửa. Trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ, tay đang gõ cửa từng tiếng một.
Rõ ràng là muốn trực tiếp rước dâu đi luôn.
Bà mối quỷ hoảng hốt đứng bật dậy.
Sở Hoàn tiến đến mở cửa, nói với con quỷ kia: "Chu Uyển Như đã có người yêu rồi."
Con quỷ quay đầu nhìn về phía Chu Uyển Như. Cô ra sức gật đầu, nói: "Phải, phải phải, tôi có bạn trai rồi."
Nhưng sau khi nghe vậy, con quỷ không nhúc nhích.
Sở Hoàn nhíu mày, thầm chậc một tiếng. Tên này không phải loại dễ lừa.
Đúng lúc ấy có hai người đi tới gần cửa, đi xuyên qua kiệu lẫn con quỷ mà không hề hay biết. Người phụ nữ trạc 40-50 tuổi, bảo dưỡng tốt, nhìn trẻ hơn tuổi thật, quay đầu lại càm ràm người thanh niên đi phía sau: "Đã bảo con đừng chỉ lo học, lớn tướng rồi mà đến bạn gái cũng không có. Nhìn em họ con kìa, nhỏ hơn hai tuổi, mà con cái sắp học mẫu giáo rồi đấy."
Người thanh niên bất đắc dĩ, đáp: "Mẹ, con không có bạn gái không phải vì tìm không được, mà vì con không muốn tìm."
"Tại sao không muốn?"
"Con không biết mình muốn tìm người thế nào."
"Hừ, mẹ đoán được con sẽ nói thế mà. Mẹ tìm hiểu rồi, người môi giới ở đây nhìn người rất chuẩn, sẽ giới thiệu cho con người phù hợp nhất..."
Sở Hoàn nhìn gương mặt người thanh niên kia. Vẻ ngoài khá ổn, ánh mắt sáng rõ, nhìn qua là biết người tốt, quan trọng nhất là rất xứng đôi với Chu Uyển Như.
Cậu quay sang nhìn bà mối quỷ, cô ta vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên, thì thầm hai câu với Chu Uyển Như. Chu Uyển Như cũng nhìn sang chàng trai kia.
"Có vẻ cũng được..."
Chu Uyển Như cắn răng, đưa tay chặn đường chàng thanh niên.
Chàng trai nhìn cô: "?"
Chu Uyển Như: "Anh đang tìm bạn gái đúng không? Thấy tôi thế nào?"
Chàng trai: "?!"
Hai phút sau, Chu Uyển Như khoác tay bạn trai mới, thoại nhìn đúng kiểu trai tài gái sắc, hai bên phụ huynh bên cạnh cũng trò chuyện khí thế ngất trời.
Con quỷ đứng trước cửa, nụ cười rạng rỡ trên mặt dần tắt.
Sở Hoàn: "Thấy chưa? Bạn trai vừa mới tìm thì cũng là bạn trai."
Ánh mắt con quỷ dừng lại trên gương mặt Sở Hoàn, khóe miệng cong lên, nụ cười cưới hỏi lại hiện ra.
Sở Hoàn: "..."
Sở Hoàn: "?"
Lần này tới lượt nụ cười trên mặt Sở Hoàn biến mất. Cậu nhìn chiếc kiệu phía sau rồi xác nhận rằng con quỷ này thật sự muốn rước dâu cậu.
Thì ra con quỷ này ăn cả nam lẫn nữ.
Sở Hoàn chỉ tay vào mình, nói với con quỷ: "Mày chắc chứ?"
Cạnh kiệu hoa xuất hiện vài con quỷ khiêng kiệu, vén màn lên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn, vẻ mặt rõ ràng là: nếu không đồng ý thì sẽ bị bắt ép đưa lên kiệu.
Sở Hoàn: "Rất tiếc phải thông báo, tôi cũng có bạn trai rồi."
Con quỷ đứng yên bất động. Giống Chu Uyển Như, nó muốn tận mắt thấy bạn trai của cậu mới chịu từ bỏ.
Sở Hoàn mặt mày bất lực, nhưng ngữ khí lại có chút vui vẻ: "Nếu mày đã muốn vậy thì đành chiều ý mày."
Cậu bước ra ngoài, lấy ra một tượng đất nghệ thuật sặc sỡ, ánh mắt con quỷ dừng lại trên tượng đất, chưa kịp phản ứng thì một thứ khủng khiếp đã bay ra từ trong tượng đất.
Ban đầu chỉ là một đốm nhỏ, sau khi xuất hiện bắt đầu giãn nở mở rộng, từ một chấm nhỏ biến thành một bóng người cao lớn.
Bóng người nhìn về phía nam quỷ, như một cơn gió dữ cuộn thẳng về phía trước. Gương mặt của nam quỷ hiện lên vẻ hoảng loạn, hắn quay đầu định chạy, nhưng đã quá muộn... Hắn giữ nguyên tư thế lơ lửng hướng ra ngoài, cùng với chiếc kiệu đỏ sau lưng, tan biến từng chút một.
Trước cửa trở nên sạch sẽ yên tĩnh.
Sở Hoàn nhìn trước cánh trống trơn, chớp mắt một cái, rồi quay sang nhìn bóng người bên cạnh.
Bây giờ Chiết Chi không đáng yêu như mọi khi, mà như một vị sát thần... c** nh* giọng nói: "Thật ra không nghiêm trọng đến thế."
"Nó muốn cưới em."
Sở Hoàn chỉ nghe giọng là biết Chiết Chi đang thật sự tức giận. Ngữ điệu phẳng lặng lạnh lùng, thoáng lộ chút lãnh đạm.
"Chẳng phải em từ chối rồi sao? Ngài đừng giận."
Chiết Chi "ừ" một tiếng, đợi đến khi Sở Hoàn đưa tay nắm lấy ngón tay, giọng Chiết Chi mới có chút ngại ngùng: "Trước đó em hôn ta."
Sở Hoàn: "À, trước đó, có sao không?"
Cậu hỏi ngược lại đầy lý lẽ: "Không được hôn à?"
"Không phải."
Ánh mắt Chiết Chi dừng lại trên môi của Sở Hoàn, nói: "Ta cũng muốn hôn. Có thể không?"
Sở Hoàn: "..."
Cậu biết trả lời sao đây?
Thấy Sở Hoàn không từ chối, Chiết Chi cúi đầu lại gần cậu.
Sở Hoàn mở to mắt, sau đó môi bị một thứ gì đó chạm vào. Cậu cảm nhận được xác cảm từ lớp lụa, theo phản xạ l**m một cái.
Nhìn gương mặt Chiết Chi ở trước mặt, cậu nhận ra cơ thể ngài đã gần giống người thật, lớp lụa mỏng che mặt có một vết nước rõ ràng. Cậu ngây ngốc hỏi: "Ngài có thể thu nhỏ lại?"
Hỏi xong, cậu lập tức nhận ra mình vừa hỏi một câu rất đần. Thu nhỏ hình thể đâu phải pháp thuật gì khó.
Tâm trạng của Chiết Chi bây giờ rất tốt, nói với Sở Hoàn: "Hình dạng này thuận tiện."
Sở Hoàn gật đầu, cậu nghĩ Chiết Chi nói "thuận tiện" là để tiện đánh nhau. Dù sao cậu cũng đã quen nhìn hình dạng cao hơn ba mét chắc là thần thân của Chiết Chi rồi.
Thực ra ý của Chiết Chi là: hình dạng này dễ ôm Sở Hoàn hơn, cậu có muốn giãy cũng không giãy nổi. Nhỏ xíu, siêu đáng yêu!
Sở Hoàn đưa tay chạm vào lớp lụa che mặt của Chiết Chi, cười nói: "Ngài mang cái này thì hôn sao được?"
Chiết Chi nhìn cậu, thân hình khựng lại, dường như đang suy tư.
"Vậy lần sau..."
"Cậu ổn chứ?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau. Sở Hoàn quay đầu lại, thấy bà mối quỷ đang bám ở cửa, ánh mắt nhìn cậu cực kỳ kỳ cục.
Sở Hoàn: "..."
"Cô nhìn thấy?"
Bà mối quỷ lắc đầu: "Không, không, tôi không thấy gì cả."
Cô chỉ thấy một mình Sở Hoàn, và cảm nhận được một luồng khí cực kỳ đáng sợ xuất hiện bên cạnh cậu, y như quỷ vương truyền thuyết. Chưa kể nhìn cách cậu nói chuyện, quan hệ với 'quỷ vương' rõ ràng không bình thường...
Thế thì không sao.
Sở Hoàn cất tượng thần nhỏ, bước vào trong, thấy nhóm người Chu Uyển Như đang trông mong nhìn mình.
"Ổn rồi, đã giải quyết xong con quỷ kia."
"Tốt quá tốt quá!"
Chu Uyển Như buông tay chàng trai ra, hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi tình huống khẩn cấp."
"Không sao, giúp được là tốt rồi."
Chu Uyển Như im lặng không nói, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên vi diệu.
Bà mối quỷ nhìn là biết có cơ hội, lập tức hồ hởi nói với hai người: "Ấy, đã có duyên như này thì trao đổi thông tin liên lạc đi."
"Được, thêm bạn nhé."
Sau khi hai người đổi thông tin, chàng trai trẻ nói với Chu Uyển Như: "Có gì liên lạc sau nhé."
"Ừm."
Đợi hai mẹ con họ rời đi, Chu Hữu Vi lập tức nói với Chu Uyển Như: "Uyển Như à, người này nhìn cũng được đấy..."
"Đúng đúng, vừa rồi bà nghe nói người ta tốt nghiệp tiến sĩ đó. Uyển Như à, nhớ tranh thủ cơ hội!"
"Vừa rồi mẹ nói chuyện với mẹ người ta, tính tình tốt, hào phóng lắm..."
Bị mọi người nói tới mức ngại ngùng, Chu Uyển Như đỏ mặt kêu lên: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao ạ?"
Lúc này mọi người mới chợt nhớ ra, chuyện của cô vẫn chưa giải quyết xong.
Sở Hoàn cầm lấy chồng "quảng cáo từ hôn", nói với họ: "Đi thôi. Xử lý sớm an toàn sớm."
Đám quỷ tìm đến Chu Uyển Như ngày càng hung dữ, hôm nay nếu không có cậu ở đây, có lẽ cô đã bị cưỡng ép mang đi rồi.
Bà mối quỷ đóng cửa, dẫn họ ra ngoài, đến một ngã tư hẻo lánh phía ngoài.
Cầu và ngã tư thường có khả năng trùng với "âm lộ". Nếu có vận xui, đi qua những chỗ như vậy sẽ dễ vô thức bước nhầm vào âm lộ.
Ngã tư họ đến có một con quỷ bị xe đâm chết đang lang thang, thân thể vỡ vụn nằm bừa bãi dưới đất, nửa th*n d*** bị đè nát dính chặt xuống mặt đường. Chỉ cần có xe đi qua, hắn lại cố gắng dựng phần thân trên còn tạm lành lặn, nhảy lên nắp ca-pô để nhìn mặt người lái xe.
Xe chạy tiếp, phần thân trên của quỷ bị kéo đi, nửa dưới vẫn nằm lại.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện nửa thân trên bị kéo đi tầm nửa phút sau sẽ quay về nằm giữa ngã tư.
Chu Uyển Như thấy cậu nhìn chăm chú, tò mò hỏi: "Đại sư, anh đang nhìn gì vậy?"
Sở Hoàn thu ánh mắt lại, nói với cô: "Nhìn một con quỷ bị xe đâm chết, nửa th*n d*** dính chặt xuống mặt đất..."
"Đại sư!"
Chu Uyển Như vội ngắt lời: "Không cần miêu tả chi tiết thế đâu ạ!"
"Ok."
Sở Hoàn chưa đã thèm ngậm miệng lại.
Lúc này bà mối quỷ mới bắt đầu phát tờ rơi từ hôn. Giấy bay ra từ tay cô ta, xoay vài vòng trong không trung, rồi từ từ tan biến.
Sở Hoàn cũng đốt một ít, còn đọc chú, đảm bảo lũ quỷ xung quanh có thể thấy được.
Nhìn mấy tờ giấy biến mất, Chu Uyển Như nói: "Bây giờ chắc là ổn rồi?"
Sở Hoàn: "Cơ bản là vậy, để tôi vẽ mấy lá bùa cho cô mang theo, đảm bảo tụi quỷ đó không dám bám theo nữa."
"Vâng."
Bà mối quỷ nói với Sở Hoàn: "Đại sư, tôi cũng muốn mua hai lá bùa."
Sở Hoàn: "Cô cũng mua?"
"Phải, cậu không biết đâu, có vài người sống với quỷ vô lý cực kỳ. Tôi nói mỏi cả mồm rằng, bây giờ người sống còn chẳng muốn cưới nhau, ai lại muốn chết rồi còn phải kết hôn chứ? Cứ tưởng có mai mối thì chuyện gì cũng thành, ai ngờ người sống người chết đều không hiểu tiếng người, cứ bắt tôi sắp xếp!"
Làm mai đã khổ, làm mai cho người chết còn khổ gấp đôi, không chỉ bị người dương làm phiền, còn bị người âm hành hạ.
Cô ta cằn nhằn với Sở Hoàn: "Tôi từng gặp người yêu cầu đối phương phải chết không quá thảm, học vấn phải cao, cứ như đang đi chợ chọn rau ấy, đứng đó chọn tới chọn lui."
"Người sống thì vô lý, người chết thì không biết thân biết phận. Có con quỷ đến tìm tôi, nêu hẳn mấy chục yêu cầu! Bản thân chả ra sao mà cứ đòi hỏi quá đáng."
Bà mối quỷ bày biểu cảm ghét bỏ.
"Tôi đây cả tháng chưa chắc có một cô gái chưa chồng đến tìm, thế mà người muốn tìm vợ cho con trai đã chết có tận mấy nhà liền. Phiền chết đi được. Tôi bảo họ đốt thêm người giấy, hoặc rước một Mao Nương coi như xong chuyện, nhưng họ không chịu."
Mấy người đứng bên cạnh nghe mà thích thú vô cùng, Chu Hữu Vi còn hỏi: "Người đã chết sao còn đòi lấy vợ vậy?"
Bà mối quỷ nói: "Có khi là ý nguyện của linh hồn, có khi là ý muốn của người sống, cho rằng mộ đơn ảnh hưởng đến phong thủy, chết khi còn độc thân là điềm xui, linh hồn không yên nghỉ được, cần được an ủi... Tóm lại là đủ kiểu lý do."
Chu Hữu Vi lắc đầu: "Thế thì không ổn rồi, chết là hết, bày vẽ thế làm gì."
Sở Hoàn nghe cô ta nói mà thấy thương, gật đầu nói: "Được, vậy tôi bán cho cô mấy lá bùa."
"Cảm ơn cậu."
Việc của họ xem như đã xong, chuẩn bị rời đi.
Lúc gần đi, họ thấy một nam một nữ chạy từ đầu bên kia ngã tư lao tới, nhảy lên vui mừng túm lấy một tờ giấy đang bay lơ lửng. Nhưng khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt họ chuyển từ phấn khích sang tiếc nuối.
"Muộn rồi, chậm một bước."
"Haizz..."
Sở Hoàn tò mò liếc nhìn hai người, thấy đó là một cặp vợ chồng trung niên, vẻ ngoài lam lũ mệt mỏi, vận khí rất thấp. Hình như họ đến vì chuyện của Chu Uyển Như.
Hai người đó nhanh chóng phát hiện ra nhóm của Sở Hoàn, thấy bóng dáng bà mối quỷ liền bước nhanh đến hỏi: "Chị Phùng, chuyện con trai nhà tôi chị thu xếp được chưa? Đợi lâu thế rồi mà vẫn chưa có đối tượng nào hợp hả?"
"Trước không phải có một cô gái sao? Sao chị không báo cho chúng tôi? Do chúng tôi đưa ít tiền quá hay sao? Chúng tôi có thể đưa thêm."
Bà mối quỷ ban đầu định né tránh, nhưng né không kịp nên bị chặn lại. Cô ta đành kiên nhẫn nói với hai người trước mặt: "Cô gái trước đó là hiểu nhầm, người ta tìm bạn đời là người sống. Không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý, căn bản là không có."
"Không thể nào!"
Hai người kích động, gào lên với cô ta: "Trường Tam Trung mới có một nữ sinh lớp 12 tự tử. Chị hỏi thăm giúp chúng tôi đi."
"Hỏi giúp chúng tôi đi!"
Bà mối quỷ bó tay, nói: "Tôi hỏi rồi, gia đình đó không tin mấy chuyện này, tôi đến hỏi có khi sẽ bị đuổi đánh ra ngoài ấy chứ."
"Phải thử chứ! Tôi nhìn rồi, con bé đó trông được lắm..."
Sở Hoàn: "..."
Lúc này không chỉ bà mối quỷ mà ngay cả Sở Hoàn cũng thấy hết nói nổi. Cậu nói: "Đã nó là người ta không tin mấy chuyện đó."
"Cậu là ai?"
Sở Hoàn đường hoàng đáp: "Người qua đường chính nghĩa."
Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu, cau mày nói: "Đã là người qua đường thì đừng lo chuyện bao đồng, coi chừng gặp xui xẻo."
Ha, câu này chọc trúng tâm lý phản nghịch của Sở Hoàn.
Cậu đáp luôn: "Làm việc tốt không gặp xui xẻo, tôi thấy mấy người mới sắp gặp họa đấy."
"Hừ."
Hai người nhìn chằm chằm Sở Hoàn từ đầu tới chân, thấy cậu là một thanh niên cao to, phía sau còn có người đi cùng, cuối cùng chỉ hừ hừ rồi bỏ đi.
"Nhà này điên thật rồi."
Bà mối quỷ nói với Sở Hoàn: "Con trai họ gặp tai nạn chết cách đây ba tháng, trước khi chết chưa cưới vợ, bọn họ cứ nói là con trai dưới đó lạnh lẽo cô đơn, ám họ suốt, nên đến tìm tôi, muốn tìm vợ cho con trai họ."
Sở Hoàn: "Ồ? Ám họ thật hả?"
Bà mối quỷ lắc đầu: "Tôi không biết, họ vốn đã nghi thần nghi quỷ, chắc là bị sốc quá thôi."
"À."
Hai người đó rời đi, nhóm của họ cũng rời khỏi đó.
Sở Hoàn đi theo đến nhà họ Chu một chuyến nữa, xác nhận mọi chuyện không còn sơ suất gì mới quay về.
Trên đường về, cậu nhận được một khoản chuyển khoản. Cùng lúc đó, tin nhắn cảm ơn của Ngụy Hoa và Chu Hữu Vi được gửi tới. Sau khi đếm kỹ mấy số 0, khóe miệng Sở Hoàn cong lên.
Quả là một khoản hậu hĩnh! Vận tài lộc của cậu đã quay trở lại.
"Nhóc Hoàn, cậu về rồi!"
Giọng của Thẩm Lạc Thu vang lên trước. Sở Hoàn mở cửa ra, lập tức thấy hai gương mặt xanh đen, ngũ quan không rõ, trông không khác gì hai con ma!
Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải cùng nhe răng cười với cậu, để lộ hàm răng trắng sáng lấp lánh.
Cậu ngớ ra hai giây, rồi mới hỏi: "Mặt của hai người...?"
"Là thuốc của cụ Hoàng Cẩm gửi đến, hiệu quả lắm! Nhìn mặt tớ nè, đỡ sưng hơn hẳn đúng không?"
Sở Hoàn thay giày đi vào, trong nhà nồng nặc mùi thuốc bắc. Hoàng Cẩm đang nằm dài trên ghế sofa xem clip đạo sĩ giảng đạo, thấy Sở Hoàn về thì đứng dậy dụi dụi vào tay cậu, rồi lại nằm xuống như cũ.
"Chuyện kia sao rồi? Nghiêm trọng không?"
Sở Hoàn đáp: "Không nghiêm trọng, giải quyết xong rồi."
"Vậy thì tốt quá! Vậy mai mình về nhé?" Thẩm Lạc Thu chớp chớp mắt hỏi.
"Ừm."
Ngụy Khải hơi lưu luyến: "Chơi thêm vài hôm đi."
"Sắp đến Tết rồi, bận lắm."
"Sắp Tết à?"
"Đúng rồi."
Sáng hôm sau, Sở Hoàn chưa tỉnh ngủ thì nghe thấy hai tiếng hét thảm thiết. Cậu tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng bật dậy chạy ra. Nhưng ra đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng... thần kỳ.
Mặt của Ngụy Khải và Thẩm Lạc Thu đúng là đã hết sưng, nhưng tác dụng phụ của việc hết sưng là: da mặt của hai người trắng toát, mịn màng bóng bẩy đến mức không có một cái mụn, đảm bảo khiến mọi cô gái phải ghen tị... nếu như không bị tương phản quá mạnh với phần da còn lại của cơ thể.
Đặc biệt là Thẩm Lạc Thu, vốn dĩ da ngăm đen, giờ chỉ riêng cái mặt là trắng bóc mịn màng, trông như đeo mặt nạ, buồn cười không chịu được.
Thẩm Lạc Thu vừa sờ mặt mình, vừa kêu la: "Mặt mình, mặt mình..."
Sở Hoàn nhìn hai người, mắt tròn xoe: "Mặt cậu..."
Ngụy Khải đang cố tóm lấy Hoàng Cẩm, hỏi: "Tại sao lại thế này hả??"
Hoàng Cẩm lanh lẹ luồn qua chân cậu ta, trả lời: "Hôm qua tôi nói rồi mà, giảm sưng chỉ là một công dụng của thuốc thôi, phụ nữ loài người thích dùng để đắp mặt, cụ Cửu bán chạy cực, mấy tuýp này là tôi đặc biệt làm mới cho hai người đó!"
"Mày đâu có nói là sẽ trắng đến mức này!"
"Mày cố tình hả!!"
————————
Lời tác giả:
Chiết Chi vẫn chưa biết hôn, nên lần này lỗ to, giờ đang âm thầm hối hận ba trăm lần...
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Không đúng..."
Bà mối quỷ vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Uyển Như, lẩm bẩm.
Sở Hoàn khoanh tay đứng nhìn cô ta, hỏi: "Cô làm mối kiểu đấy hả?"
"Có phải có hiểu lầm gì không?"
Sở Hoàn đập tờ quảng cáo kết hôn lên bàn cô ta, nói: "Tôi lấy cái này từ một con ma, cô nghĩ là hiểu lầm kiểu gì?"
Bà mối quỷ cúi đầu nhìn xuống bàn, sau đó nói: "Chu Uyển Như? Cô là Chu Uyển Như? Vậy thì đúng rồi còn gì!"
Ánh mắt cô ta lướt qua Chu Hữu Vi, Tưởng Tư Mỹ rồi dừng lại trên mặt mẹ của Chu Hữu Vi, nói: "Tôi nhớ lúc đó là bà điền thông tin đúng không?"
Bà lão tóc bạc gật đầu.
"Tôi đã bảo bà lấy tờ bên phải mà điền, sao lại lấy tờ bên trái? Bên đó là tờ mai mối cho người chết!"
Sở Hoàn nhìn xuống bàn, quả nhiên có hai chồng giấy đặt cạnh nhau, nhìn qua thì giống hệt, chỉ khác ở chỗ tờ bên trái có hoa văn màu trắng...
Người chết đi mai mối cũng phải điền đơn sao?
Sở Hoàn: "...Cô đúng là mai mối cho dương gian lẫn âm gian."
Nghe vậy, bà mối quỷ đáp: "Bây giờ hôn nhân âm phủ ít lắm, tụi tôi phải chuyển hướng kinh doanh."
Hơn nữa, bà mối quỷ này có chút bản lĩnh trong việc xem nhân duyên, người cô ta mai mối không đến mức "trời sinh một cặp" thì ít nhất cũng tương hợp, nếu không đã chẳng thu phí cao như vậy.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bà lão. Bà lão ngơ ngác, miệng mấp máy mấy cái, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Hôm đó đông người quá, tôi nghe không rõ..."
Chu Hữu Vi kêu lên: "Trời ơi mẹ ơi!"
Sở Hoàn: "Không phải trên đó có dòng ngày chết sao?"
Bà lão cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ: "Tôi tưởng đó là cách nói uyển chuyển để hỏi số tiền tiết kiệm... Nên tự tin ghi chín chữ số vào."
Sở Hoàn: "..."
Bà mối quỷ: "Tôi vừa nhìn hồ sơ của Chu Uyển Như là biết người sống, còn hỏi lại bà cụ vài lần. Không biết bà ấy có hiểu hay không, cứ nhấn mạnh phù hợp là được, tốt nhất là có thể ở rể. Tôi tưởng là cô gái này đi xem bói, biết mình sắp gặp đại nạn nên tìm ma chắn tai ương..."
Bà lão đã cúi đầu đến tận ngực.
"Nếu là hiểu lầm, tôi sẽ gỡ hồ sơ của cô ấy."
Chu Hữu Vi: "Gỡ! Gỡ ngay đi!"
Bà mối quỷ ngồi xuống, thao tác trên máy tính.
Sở Hoàn tò mò hỏi: "Giờ địa phủ cũng xài internet à?"
Gỡ quảng cáo mà dùng tới máy tính?
"Dĩ nhiên là không."
Vừa dứt lời, máy in bên cạnh máy tính bắt đầu chạy, giấy liên tục in ra. Bà mối quỷ đưa xấp giấy đó cho Sở Hoàn: "Cầm giấy này ra ngã tư bên cạnh đốt là ổn."
Sở Hoàn cầm lấy xem thử, phát hiện trên đó viết rằng Chu Uyển Như đã có người yêu...
"Cô làm ăn thế này thiếu chuyên nghiệp quá."
Cậu không nhịn được phàn nàn. Bảo sao mấy con ma đến tìm Chu Uyển Như toàn là loại tầm bậy tầm bạ.
"Tôi vốn dĩ chỉ định gửi thông báo cho vài người phù hợp, chắc là do có con ma khác nhìn trộm thấy tờ thông báo, rồi cả đàn kéo tới tìm cô gái này..."
Chu Uyển Như bỗng cảm thấy bất an, liếc nhìn ra ngoài cửa, vội nắm chặt lấy áo Sở Hoàn.
"Cộc... cộc..."
Âm thanh nặng nề vang lên.
"Gì vậy?"
Sở Hoàn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng phát hiện bên ngoài có động tĩnh kỳ lạ.
Bên ngoài đột nhiên sáng lên hai hàng lồng đèn đỏ, một kiệu đỏ dừng trước cửa. Một người đầu đội hoa đỏ to tướng, hai má đỏ chót chói mắt, trên người mặc áo đỏ tươi, xuất hiện ở ngưỡng cửa. Trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ, tay đang gõ cửa từng tiếng một.
Rõ ràng là muốn trực tiếp rước dâu đi luôn.
Bà mối quỷ hoảng hốt đứng bật dậy.
Sở Hoàn tiến đến mở cửa, nói với con quỷ kia: "Chu Uyển Như đã có người yêu rồi."
Con quỷ quay đầu nhìn về phía Chu Uyển Như. Cô ra sức gật đầu, nói: "Phải, phải phải, tôi có bạn trai rồi."
Nhưng sau khi nghe vậy, con quỷ không nhúc nhích.
Sở Hoàn nhíu mày, thầm chậc một tiếng. Tên này không phải loại dễ lừa.
Đúng lúc ấy có hai người đi tới gần cửa, đi xuyên qua kiệu lẫn con quỷ mà không hề hay biết. Người phụ nữ trạc 40-50 tuổi, bảo dưỡng tốt, nhìn trẻ hơn tuổi thật, quay đầu lại càm ràm người thanh niên đi phía sau: "Đã bảo con đừng chỉ lo học, lớn tướng rồi mà đến bạn gái cũng không có. Nhìn em họ con kìa, nhỏ hơn hai tuổi, mà con cái sắp học mẫu giáo rồi đấy."
Người thanh niên bất đắc dĩ, đáp: "Mẹ, con không có bạn gái không phải vì tìm không được, mà vì con không muốn tìm."
"Tại sao không muốn?"
"Con không biết mình muốn tìm người thế nào."
"Hừ, mẹ đoán được con sẽ nói thế mà. Mẹ tìm hiểu rồi, người môi giới ở đây nhìn người rất chuẩn, sẽ giới thiệu cho con người phù hợp nhất..."
Sở Hoàn nhìn gương mặt người thanh niên kia. Vẻ ngoài khá ổn, ánh mắt sáng rõ, nhìn qua là biết người tốt, quan trọng nhất là rất xứng đôi với Chu Uyển Như.
Cậu quay sang nhìn bà mối quỷ, cô ta vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên, thì thầm hai câu với Chu Uyển Như. Chu Uyển Như cũng nhìn sang chàng trai kia.
"Có vẻ cũng được..."
Chu Uyển Như cắn răng, đưa tay chặn đường chàng thanh niên.
Chàng trai nhìn cô: "?"
Chu Uyển Như: "Anh đang tìm bạn gái đúng không? Thấy tôi thế nào?"
Chàng trai: "?!"
Hai phút sau, Chu Uyển Như khoác tay bạn trai mới, thoại nhìn đúng kiểu trai tài gái sắc, hai bên phụ huynh bên cạnh cũng trò chuyện khí thế ngất trời.
Con quỷ đứng trước cửa, nụ cười rạng rỡ trên mặt dần tắt.
Sở Hoàn: "Thấy chưa? Bạn trai vừa mới tìm thì cũng là bạn trai."
Ánh mắt con quỷ dừng lại trên gương mặt Sở Hoàn, khóe miệng cong lên, nụ cười cưới hỏi lại hiện ra.
Sở Hoàn: "..."
Sở Hoàn: "?"
Lần này tới lượt nụ cười trên mặt Sở Hoàn biến mất. Cậu nhìn chiếc kiệu phía sau rồi xác nhận rằng con quỷ này thật sự muốn rước dâu cậu.
Thì ra con quỷ này ăn cả nam lẫn nữ.
Sở Hoàn chỉ tay vào mình, nói với con quỷ: "Mày chắc chứ?"
Cạnh kiệu hoa xuất hiện vài con quỷ khiêng kiệu, vén màn lên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn, vẻ mặt rõ ràng là: nếu không đồng ý thì sẽ bị bắt ép đưa lên kiệu.
Sở Hoàn: "Rất tiếc phải thông báo, tôi cũng có bạn trai rồi."
Con quỷ đứng yên bất động. Giống Chu Uyển Như, nó muốn tận mắt thấy bạn trai của cậu mới chịu từ bỏ.
Sở Hoàn mặt mày bất lực, nhưng ngữ khí lại có chút vui vẻ: "Nếu mày đã muốn vậy thì đành chiều ý mày."
Cậu bước ra ngoài, lấy ra một tượng đất nghệ thuật sặc sỡ, ánh mắt con quỷ dừng lại trên tượng đất, chưa kịp phản ứng thì một thứ khủng khiếp đã bay ra từ trong tượng đất.
Ban đầu chỉ là một đốm nhỏ, sau khi xuất hiện bắt đầu giãn nở mở rộng, từ một chấm nhỏ biến thành một bóng người cao lớn.
Bóng người nhìn về phía nam quỷ, như một cơn gió dữ cuộn thẳng về phía trước. Gương mặt của nam quỷ hiện lên vẻ hoảng loạn, hắn quay đầu định chạy, nhưng đã quá muộn... Hắn giữ nguyên tư thế lơ lửng hướng ra ngoài, cùng với chiếc kiệu đỏ sau lưng, tan biến từng chút một.
Trước cửa trở nên sạch sẽ yên tĩnh.
Sở Hoàn nhìn trước cánh trống trơn, chớp mắt một cái, rồi quay sang nhìn bóng người bên cạnh.
Bây giờ Chiết Chi không đáng yêu như mọi khi, mà như một vị sát thần... c** nh* giọng nói: "Thật ra không nghiêm trọng đến thế."
"Nó muốn cưới em."
Sở Hoàn chỉ nghe giọng là biết Chiết Chi đang thật sự tức giận. Ngữ điệu phẳng lặng lạnh lùng, thoáng lộ chút lãnh đạm.
"Chẳng phải em từ chối rồi sao? Ngài đừng giận."
Chiết Chi "ừ" một tiếng, đợi đến khi Sở Hoàn đưa tay nắm lấy ngón tay, giọng Chiết Chi mới có chút ngại ngùng: "Trước đó em hôn ta."
Sở Hoàn: "À, trước đó, có sao không?"
Cậu hỏi ngược lại đầy lý lẽ: "Không được hôn à?"
"Không phải."
Ánh mắt Chiết Chi dừng lại trên môi của Sở Hoàn, nói: "Ta cũng muốn hôn. Có thể không?"
Sở Hoàn: "..."
Cậu biết trả lời sao đây?
Thấy Sở Hoàn không từ chối, Chiết Chi cúi đầu lại gần cậu.
Sở Hoàn mở to mắt, sau đó môi bị một thứ gì đó chạm vào. Cậu cảm nhận được xác cảm từ lớp lụa, theo phản xạ l**m một cái.
Nhìn gương mặt Chiết Chi ở trước mặt, cậu nhận ra cơ thể ngài đã gần giống người thật, lớp lụa mỏng che mặt có một vết nước rõ ràng. Cậu ngây ngốc hỏi: "Ngài có thể thu nhỏ lại?"
Hỏi xong, cậu lập tức nhận ra mình vừa hỏi một câu rất đần. Thu nhỏ hình thể đâu phải pháp thuật gì khó.
Tâm trạng của Chiết Chi bây giờ rất tốt, nói với Sở Hoàn: "Hình dạng này thuận tiện."
Sở Hoàn gật đầu, cậu nghĩ Chiết Chi nói "thuận tiện" là để tiện đánh nhau. Dù sao cậu cũng đã quen nhìn hình dạng cao hơn ba mét chắc là thần thân của Chiết Chi rồi.
Thực ra ý của Chiết Chi là: hình dạng này dễ ôm Sở Hoàn hơn, cậu có muốn giãy cũng không giãy nổi. Nhỏ xíu, siêu đáng yêu!
Sở Hoàn đưa tay chạm vào lớp lụa che mặt của Chiết Chi, cười nói: "Ngài mang cái này thì hôn sao được?"
Chiết Chi nhìn cậu, thân hình khựng lại, dường như đang suy tư.
"Vậy lần sau..."
"Cậu ổn chứ?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau. Sở Hoàn quay đầu lại, thấy bà mối quỷ đang bám ở cửa, ánh mắt nhìn cậu cực kỳ kỳ cục.
Sở Hoàn: "..."
"Cô nhìn thấy?"
Bà mối quỷ lắc đầu: "Không, không, tôi không thấy gì cả."
Cô chỉ thấy một mình Sở Hoàn, và cảm nhận được một luồng khí cực kỳ đáng sợ xuất hiện bên cạnh cậu, y như quỷ vương truyền thuyết. Chưa kể nhìn cách cậu nói chuyện, quan hệ với 'quỷ vương' rõ ràng không bình thường...
Thế thì không sao.
Sở Hoàn cất tượng thần nhỏ, bước vào trong, thấy nhóm người Chu Uyển Như đang trông mong nhìn mình.
"Ổn rồi, đã giải quyết xong con quỷ kia."
"Tốt quá tốt quá!"
Chu Uyển Như buông tay chàng trai ra, hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi tình huống khẩn cấp."
"Không sao, giúp được là tốt rồi."
Chu Uyển Như im lặng không nói, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên vi diệu.
Bà mối quỷ nhìn là biết có cơ hội, lập tức hồ hởi nói với hai người: "Ấy, đã có duyên như này thì trao đổi thông tin liên lạc đi."
"Được, thêm bạn nhé."
Sau khi hai người đổi thông tin, chàng trai trẻ nói với Chu Uyển Như: "Có gì liên lạc sau nhé."
"Ừm."
Đợi hai mẹ con họ rời đi, Chu Hữu Vi lập tức nói với Chu Uyển Như: "Uyển Như à, người này nhìn cũng được đấy..."
"Đúng đúng, vừa rồi bà nghe nói người ta tốt nghiệp tiến sĩ đó. Uyển Như à, nhớ tranh thủ cơ hội!"
"Vừa rồi mẹ nói chuyện với mẹ người ta, tính tình tốt, hào phóng lắm..."
Bị mọi người nói tới mức ngại ngùng, Chu Uyển Như đỏ mặt kêu lên: "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao ạ?"
Lúc này mọi người mới chợt nhớ ra, chuyện của cô vẫn chưa giải quyết xong.
Sở Hoàn cầm lấy chồng "quảng cáo từ hôn", nói với họ: "Đi thôi. Xử lý sớm an toàn sớm."
Đám quỷ tìm đến Chu Uyển Như ngày càng hung dữ, hôm nay nếu không có cậu ở đây, có lẽ cô đã bị cưỡng ép mang đi rồi.
Bà mối quỷ đóng cửa, dẫn họ ra ngoài, đến một ngã tư hẻo lánh phía ngoài.
Cầu và ngã tư thường có khả năng trùng với "âm lộ". Nếu có vận xui, đi qua những chỗ như vậy sẽ dễ vô thức bước nhầm vào âm lộ.
Ngã tư họ đến có một con quỷ bị xe đâm chết đang lang thang, thân thể vỡ vụn nằm bừa bãi dưới đất, nửa th*n d*** bị đè nát dính chặt xuống mặt đường. Chỉ cần có xe đi qua, hắn lại cố gắng dựng phần thân trên còn tạm lành lặn, nhảy lên nắp ca-pô để nhìn mặt người lái xe.
Xe chạy tiếp, phần thân trên của quỷ bị kéo đi, nửa dưới vẫn nằm lại.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện nửa thân trên bị kéo đi tầm nửa phút sau sẽ quay về nằm giữa ngã tư.
Chu Uyển Như thấy cậu nhìn chăm chú, tò mò hỏi: "Đại sư, anh đang nhìn gì vậy?"
Sở Hoàn thu ánh mắt lại, nói với cô: "Nhìn một con quỷ bị xe đâm chết, nửa th*n d*** dính chặt xuống mặt đất..."
"Đại sư!"
Chu Uyển Như vội ngắt lời: "Không cần miêu tả chi tiết thế đâu ạ!"
"Ok."
Sở Hoàn chưa đã thèm ngậm miệng lại.
Lúc này bà mối quỷ mới bắt đầu phát tờ rơi từ hôn. Giấy bay ra từ tay cô ta, xoay vài vòng trong không trung, rồi từ từ tan biến.
Sở Hoàn cũng đốt một ít, còn đọc chú, đảm bảo lũ quỷ xung quanh có thể thấy được.
Nhìn mấy tờ giấy biến mất, Chu Uyển Như nói: "Bây giờ chắc là ổn rồi?"
Sở Hoàn: "Cơ bản là vậy, để tôi vẽ mấy lá bùa cho cô mang theo, đảm bảo tụi quỷ đó không dám bám theo nữa."
"Vâng."
Bà mối quỷ nói với Sở Hoàn: "Đại sư, tôi cũng muốn mua hai lá bùa."
Sở Hoàn: "Cô cũng mua?"
"Phải, cậu không biết đâu, có vài người sống với quỷ vô lý cực kỳ. Tôi nói mỏi cả mồm rằng, bây giờ người sống còn chẳng muốn cưới nhau, ai lại muốn chết rồi còn phải kết hôn chứ? Cứ tưởng có mai mối thì chuyện gì cũng thành, ai ngờ người sống người chết đều không hiểu tiếng người, cứ bắt tôi sắp xếp!"
Làm mai đã khổ, làm mai cho người chết còn khổ gấp đôi, không chỉ bị người dương làm phiền, còn bị người âm hành hạ.
Cô ta cằn nhằn với Sở Hoàn: "Tôi từng gặp người yêu cầu đối phương phải chết không quá thảm, học vấn phải cao, cứ như đang đi chợ chọn rau ấy, đứng đó chọn tới chọn lui."
"Người sống thì vô lý, người chết thì không biết thân biết phận. Có con quỷ đến tìm tôi, nêu hẳn mấy chục yêu cầu! Bản thân chả ra sao mà cứ đòi hỏi quá đáng."
Bà mối quỷ bày biểu cảm ghét bỏ.
"Tôi đây cả tháng chưa chắc có một cô gái chưa chồng đến tìm, thế mà người muốn tìm vợ cho con trai đã chết có tận mấy nhà liền. Phiền chết đi được. Tôi bảo họ đốt thêm người giấy, hoặc rước một Mao Nương coi như xong chuyện, nhưng họ không chịu."
Mấy người đứng bên cạnh nghe mà thích thú vô cùng, Chu Hữu Vi còn hỏi: "Người đã chết sao còn đòi lấy vợ vậy?"
Bà mối quỷ nói: "Có khi là ý nguyện của linh hồn, có khi là ý muốn của người sống, cho rằng mộ đơn ảnh hưởng đến phong thủy, chết khi còn độc thân là điềm xui, linh hồn không yên nghỉ được, cần được an ủi... Tóm lại là đủ kiểu lý do."
Chu Hữu Vi lắc đầu: "Thế thì không ổn rồi, chết là hết, bày vẽ thế làm gì."
Sở Hoàn nghe cô ta nói mà thấy thương, gật đầu nói: "Được, vậy tôi bán cho cô mấy lá bùa."
"Cảm ơn cậu."
Việc của họ xem như đã xong, chuẩn bị rời đi.
Lúc gần đi, họ thấy một nam một nữ chạy từ đầu bên kia ngã tư lao tới, nhảy lên vui mừng túm lấy một tờ giấy đang bay lơ lửng. Nhưng khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt họ chuyển từ phấn khích sang tiếc nuối.
"Muộn rồi, chậm một bước."
"Haizz..."
Sở Hoàn tò mò liếc nhìn hai người, thấy đó là một cặp vợ chồng trung niên, vẻ ngoài lam lũ mệt mỏi, vận khí rất thấp. Hình như họ đến vì chuyện của Chu Uyển Như.
Hai người đó nhanh chóng phát hiện ra nhóm của Sở Hoàn, thấy bóng dáng bà mối quỷ liền bước nhanh đến hỏi: "Chị Phùng, chuyện con trai nhà tôi chị thu xếp được chưa? Đợi lâu thế rồi mà vẫn chưa có đối tượng nào hợp hả?"
"Trước không phải có một cô gái sao? Sao chị không báo cho chúng tôi? Do chúng tôi đưa ít tiền quá hay sao? Chúng tôi có thể đưa thêm."
Bà mối quỷ ban đầu định né tránh, nhưng né không kịp nên bị chặn lại. Cô ta đành kiên nhẫn nói với hai người trước mặt: "Cô gái trước đó là hiểu nhầm, người ta tìm bạn đời là người sống. Không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý, căn bản là không có."
"Không thể nào!"
Hai người kích động, gào lên với cô ta: "Trường Tam Trung mới có một nữ sinh lớp 12 tự tử. Chị hỏi thăm giúp chúng tôi đi."
"Hỏi giúp chúng tôi đi!"
Bà mối quỷ bó tay, nói: "Tôi hỏi rồi, gia đình đó không tin mấy chuyện này, tôi đến hỏi có khi sẽ bị đuổi đánh ra ngoài ấy chứ."
"Phải thử chứ! Tôi nhìn rồi, con bé đó trông được lắm..."
Sở Hoàn: "..."
Lúc này không chỉ bà mối quỷ mà ngay cả Sở Hoàn cũng thấy hết nói nổi. Cậu nói: "Đã nó là người ta không tin mấy chuyện đó."
"Cậu là ai?"
Sở Hoàn đường hoàng đáp: "Người qua đường chính nghĩa."
Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu, cau mày nói: "Đã là người qua đường thì đừng lo chuyện bao đồng, coi chừng gặp xui xẻo."
Ha, câu này chọc trúng tâm lý phản nghịch của Sở Hoàn.
Cậu đáp luôn: "Làm việc tốt không gặp xui xẻo, tôi thấy mấy người mới sắp gặp họa đấy."
"Hừ."
Hai người nhìn chằm chằm Sở Hoàn từ đầu tới chân, thấy cậu là một thanh niên cao to, phía sau còn có người đi cùng, cuối cùng chỉ hừ hừ rồi bỏ đi.
"Nhà này điên thật rồi."
Bà mối quỷ nói với Sở Hoàn: "Con trai họ gặp tai nạn chết cách đây ba tháng, trước khi chết chưa cưới vợ, bọn họ cứ nói là con trai dưới đó lạnh lẽo cô đơn, ám họ suốt, nên đến tìm tôi, muốn tìm vợ cho con trai họ."
Sở Hoàn: "Ồ? Ám họ thật hả?"
Bà mối quỷ lắc đầu: "Tôi không biết, họ vốn đã nghi thần nghi quỷ, chắc là bị sốc quá thôi."
"À."
Hai người đó rời đi, nhóm của họ cũng rời khỏi đó.
Sở Hoàn đi theo đến nhà họ Chu một chuyến nữa, xác nhận mọi chuyện không còn sơ suất gì mới quay về.
Trên đường về, cậu nhận được một khoản chuyển khoản. Cùng lúc đó, tin nhắn cảm ơn của Ngụy Hoa và Chu Hữu Vi được gửi tới. Sau khi đếm kỹ mấy số 0, khóe miệng Sở Hoàn cong lên.
Quả là một khoản hậu hĩnh! Vận tài lộc của cậu đã quay trở lại.
"Nhóc Hoàn, cậu về rồi!"
Giọng của Thẩm Lạc Thu vang lên trước. Sở Hoàn mở cửa ra, lập tức thấy hai gương mặt xanh đen, ngũ quan không rõ, trông không khác gì hai con ma!
Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải cùng nhe răng cười với cậu, để lộ hàm răng trắng sáng lấp lánh.
Cậu ngớ ra hai giây, rồi mới hỏi: "Mặt của hai người...?"
"Là thuốc của cụ Hoàng Cẩm gửi đến, hiệu quả lắm! Nhìn mặt tớ nè, đỡ sưng hơn hẳn đúng không?"
Sở Hoàn thay giày đi vào, trong nhà nồng nặc mùi thuốc bắc. Hoàng Cẩm đang nằm dài trên ghế sofa xem clip đạo sĩ giảng đạo, thấy Sở Hoàn về thì đứng dậy dụi dụi vào tay cậu, rồi lại nằm xuống như cũ.
"Chuyện kia sao rồi? Nghiêm trọng không?"
Sở Hoàn đáp: "Không nghiêm trọng, giải quyết xong rồi."
"Vậy thì tốt quá! Vậy mai mình về nhé?" Thẩm Lạc Thu chớp chớp mắt hỏi.
"Ừm."
Ngụy Khải hơi lưu luyến: "Chơi thêm vài hôm đi."
"Sắp đến Tết rồi, bận lắm."
"Sắp Tết à?"
"Đúng rồi."
Sáng hôm sau, Sở Hoàn chưa tỉnh ngủ thì nghe thấy hai tiếng hét thảm thiết. Cậu tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng bật dậy chạy ra. Nhưng ra đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng vô cùng... thần kỳ.
Mặt của Ngụy Khải và Thẩm Lạc Thu đúng là đã hết sưng, nhưng tác dụng phụ của việc hết sưng là: da mặt của hai người trắng toát, mịn màng bóng bẩy đến mức không có một cái mụn, đảm bảo khiến mọi cô gái phải ghen tị... nếu như không bị tương phản quá mạnh với phần da còn lại của cơ thể.
Đặc biệt là Thẩm Lạc Thu, vốn dĩ da ngăm đen, giờ chỉ riêng cái mặt là trắng bóc mịn màng, trông như đeo mặt nạ, buồn cười không chịu được.
Thẩm Lạc Thu vừa sờ mặt mình, vừa kêu la: "Mặt mình, mặt mình..."
Sở Hoàn nhìn hai người, mắt tròn xoe: "Mặt cậu..."
Ngụy Khải đang cố tóm lấy Hoàng Cẩm, hỏi: "Tại sao lại thế này hả??"
Hoàng Cẩm lanh lẹ luồn qua chân cậu ta, trả lời: "Hôm qua tôi nói rồi mà, giảm sưng chỉ là một công dụng của thuốc thôi, phụ nữ loài người thích dùng để đắp mặt, cụ Cửu bán chạy cực, mấy tuýp này là tôi đặc biệt làm mới cho hai người đó!"
"Mày đâu có nói là sẽ trắng đến mức này!"
"Mày cố tình hả!!"
————————
Lời tác giả:
Chiết Chi vẫn chưa biết hôn, nên lần này lỗ to, giờ đang âm thầm hối hận ba trăm lần...
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 81
10.0/10 từ 15 lượt.