Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 64

177@-

 
"Cái gì? Còn có chuyện này."


Bạch Vô Thường khẽ đổi sắc mặt, cũng siết chặt tay Sở Hoàn, nói: "Cậu hãy kể rõ ràng cho ta."


Sở Hoàn nhìn vào đôi mắt âm trầm đáng sợ của Bạch Vô Thường, liền biết vụ này bọn họ thắng chắc rồi! Tên âm sai kia phen này chắc chắn toi đời, mà ông cậu Thành Hoàng của lão cũng khó thoát được liên lụy.


Việc Bạch Vô Thường xử lý nghiêm túc như vậy là có lý do. Cuối năm đến, địa phủ đặc biệt coi trọng tình hình nhân gian: ác quỷ có bị bắt không, gây hại bao nhiêu người, quan sai địa phủ có làm tròn chức trách hay không... tất cả đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.


Bởi vì cuối năm Táo Quân sẽ lên trời báo cáo tổng kết.


Ở miền Bắc, người dân thường cúng Táo Quân vào 23 tháng Chạp. Miền Nam thì vào ngày 24, vì Táo Quân sẽ lên trời vào hôm sau, nên làm lễ trước một ngày.


Táo Quân ở lại nhân gian, quan sát con người, ghi lại thiện ác, sau đó báo cáo từng nhà lên thiên đình. Dựa theo báo cáo ấy, thiên đình sẽ trừng phạt những kẻ có tội, tùy theo mức độ có thể giảm thọ 30 năm, 10 năm, 300 ngày...


Người phàm làm kẹo Táo để cúng, mỗi nơi một kiểu, đều ngọt lịm dẻo dính, dùng để "bịt miệng" Táo Quân, không để ông nói xấu, và cũng mong ông nói tốt cho gia đình mình.


Nếu để Táo Quân lên trời nói: "Ôi, nhà này bị lệ quỷ trốn khỏi địa phủ hại chết, giờ đang làm tay sai cho quỷ dữ." Hoặc: "Nhà kia lúc đầu thai không đút lót cho âm sai, nên đầu thai sai chỗ, hai người đáng ra là một đôi uyên ương, giờ lại thành đôi oan gia..." địa phủ còn mặt mũi nào nhìn thiên đình nữa?!


Chuyện kiểu đó mà nhiều lên, chẳng phải chứng minh âm quan quản lý yếu kém à?!


Ngay lúc nhạy cảm này, âm sai địa phương lại để một con quỷ đói chạy ra ngoài, không chỉ sai sót trong công việc, mà còn hèn nhát tham sống, mặc kệ mọi chuyện!


Sắc mặt của Bạch Vô Thường cực kỳ khó xem, mà bên kia, Triệu Bình An càng lúc càng hoảng loạn.


Sở Hoàn chỉ tay về phía Triệu Bình An, dõng dạc nói: "Âm sai Triệu Bình An ở đây tham ô hủ bại, tham tài háo sắc, hèn nhát sợ chết, sau khi bị chúng tôi phát hiện thì giận quá hóa điên, mưu đồ diệt khẩu, muốn dùng dây câu hồn đoạt hồn chúng tôi. Nhưng chúng tôi chưa hết dương thọ, lại là người tu đạo, nên không thành công."


"Ông ta thấy vậy thì dựa vào thế lực cậu mình là Thành Hoàng, dùng lệnh bài Thành Hoàng, triệu vệ binh Thành Hoàng tới đối phó chúng tôi. Đây là bao che dung túng, lạm quyền mưu hại người vô tội! Đại nhân Vô Thường, ngài sẽ làm chủ cho chúng tôi đúng không ạ?"


Cậu dừng một chút, ghé sát nói nhỏ: "Mà với phẩm hạnh kiểu đó, không biết làm sao mà được chọn làm âm sai nữa..."


Tiền Chiêu nghe mà sững sờ. Không chỉ vạch trần Triệu Bình An, mà còn khen ngầm bọn họ dũng cảm, lại còn đào hố cho Triệu Bình An rớt xuống luôn!


Triệu Bình An cũng nghe ra, lão giận đến muốn hồn bay phách tán, trừng mắt hét lên: "Nhãi ranh! Mày dám hãm hại ta!!"


Sở Hoàn nhìn lão: "Tôi hãm hại ông cái gì?"


Tiệc là do lão đòi, nhang là do lão muốn, hồ ly tinh thì quả thật do bọn họ mang đến, nhưng đâu có cưỡng ép hồ ly tinh? Rõ ràng lúc thấy hồ nữ, mắt lão muốn rớt ra ngoài luôn.


"Mày, mày..."


Triệu Bình An lắp bắp cả buổi, nói không thành câu, cuối cùng hét to:


"Mày nói bậy! Ta được chọn làm âm sai theo đúng quy trình!!!"


Sở Hoàn: "Ha hả, phải rồi phải rồi, ông là cháu Thành Hoàng mà, không đúng quy trình sao gọi là đúng quy trình được?"


"Vù..."


Gió âm gào thét, Triệu Bình An tức đến mức như muốn lao lên dùng dây câu hồn siết cổ Sở Hoàn.


Hai âm sai còn lại không dám hé nửa lời, ước gì mình không tồn tại.


Lý Tuyên Minh lặng lẽ đứng chắn trước Sở Hoàn. Tuy đại nhân Vô Thường đã đến, nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp âm sai liều chết kéo theo kẻ khác.


Đúng lúc này, Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng, ngắt lời bọn họ.


Thành Hoàng giúp đỡ họ hàng một chút cũng là chuyện thường, nhưng bị kéo ra trước mặt công chúng, mà lại là giúp một tên như Triệu Bình An, thì đúng là mất mặt.


Bạch Vô Thường liếc Triệu Bình An một cái, lệnh bài Thành Hoàng rơi ra khỏi người lão, như có lực hút vô hình bay về tay Bạch Vô Thường.


Bạch Vô Thường cúi đầu nhìn lệnh bài, sau đó lạnh lùng cười khẩy, quay sang bốn tên vệ binh Thành Hoàng đang bị dây câu hồn trói lại, nói: "Lệnh Thành Hoàng của Tùy Thanh? Ta đây không biết lệnh Thành Hoàng giờ còn có tác dụng như thế này đấy."


Lệnh Thành Hoàng là thứ dùng để hỗ trợ âm sai bắt ác quỷ, nhưng ở đây đâu có ác quỷ, đám vệ binh Thành Hoàng bị lợi dụng để hãm hại người khác.


Trên mặt Triệu Bình An đầy hoảng sợ, run giọng gọi: "Đại nhân..."


Bạch Vô Thường không thèm nghe lão giải thích, tay khẽ giật một cái, bốn tên vệ binh Thành Hoàng vừa rồi còn vênh váo hống hách lập tức bị kéo ngã xuống đất, nằm sõng soài như chó chết.



"Thành Hoàng Tùy Thanh đâu!"


Một luồng kim quang lấp lóe, một bóng người cao gầy xuất hiện trước mắt mọi người. Người này mặc quan bào, đội mũ quan, hướng về phía Bạch Vô Thường chắp tay nói: "Vô Thường đại nhân sao lại giá lâm? Thất lễ nghênh tiếp, mong thứ tội."


Sở Hoàn nheo mắt nhìn Thành Hoàng Tùy Thanh. Vị này dung mạo nho nhã, vóc người hơi gầy mang dáng vẻ thư sinh, nhưng khoác quan phục lại toát ra khí thế bức người.


Có lẽ vì mang chút thành kiến cá nhân, Sở Hoàn cảm thấy vị Thành Hoàng này kém xa Thành Hoàng Tần Lập Kiếm bên cậu.


Cậu nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Tiền Chiêu: "Cái vị Thành Hoàng Tùy Thanh này có lai lịch gì không?"


Tiền Chiêu hiểu rõ tình hình thành phố D, bèn ghé tai cậu thì thầm: "Cái này phải nói từ cái tên xưa của vùng này. Trước đây nơi này gọi là Bất Quá Sơn, bởi vì hổ hoạn nghiêm trọng, người qua núi thường bị hổ ăn thịt, nên đặt tên là 'không thể qua núi'. Lâu dần, đám hổ trên núi không còn thỏa mãn với người đi đường, bắt đầu tụ tập kéo xuống núi ăn dân."


"Lúc ấy dân tình khổ không tả xiết, Tùy Thanh tự nguyện hiến thân cho bầy hổ, nói là lấy thân nuôi chúng, mong chúng không xuống núi hại người nữa. Sau khi bầy hổ chia nhau ăn ông ấy, chúng không còn xuống núi nữa. Dân làng biết ơn, lập tượng thờ phụng ông."


Sở Hoàn nghe xong cau mày: "Ừm... cái này nghe cùng lắm là làm Thổ Địa thôi mà?"


Có chút công đức là đúng, nhưng lên làm Thành Hoàng? So với Tần Lập Kiếm thì đúng là một trời một vực. Thế hóa ra chức Thành Hoàng cũng có thể được "ưu ái ngoại lệ"? Hay là vì lúc ấy không có đối thủ cạnh tranh?


Tiền Chiêu thấy vẻ mặt cậu đầy thắc mắc, nói tiếp: "Nói thế cũng đúng... nhưng nhà họ Tùy khi ấy là phú hộ số một địa phương, tuyên truyền rầm rộ, dựng miếu, kêu gọi dân chúng thờ cúng."


Có niềm tin, có cúng bái, Tùy Thanh đương nhiên được nâng lên làm Thành Hoàng.


Sở Hoàn: "..."


Lý Tuyên Minh lặng lẽ nghe xong toàn bộ: "..."


"Thế cũng được á???"


Đúng kiểu thành thần bằng cách mua VIP.


Tiền Chiêu vội vàng nói nhỏ: "Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Giờ chẳng còn mấy ai biết chuyện này. Chỉ có Đạo quán Triều Nguyên còn lưu giữ sách cổ ghi lại. Dù sao ông ta đã là Thành Hoàng, chuyện cũ nói ra cũng không có tác dụng gì."


Sở Hoàn ngậm miệng, liếc về phía bên kia.


Bạch Vô Thường và Thành Hoàng Tùy Thanh đang nói chuyện, nhưng họ đứng xa, không nghe được nội dung, nhìn dáng vẻ thì... bầu không khí không mấy hòa thuận.


Sở Hoàn thật sự tò mò. Một vị Thành Hoàng "mua ghế" như Tùy Thanh, khi gặp các vị thần có thực lực chân chính, có thấy tự ti không? Dù gì ghế Thành Hoàng của ông ta là "đập tiền mà có", so với người khác tu hành hoặc lập công đức mới được phong, đúng là kém cỏi.


Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cậu, Thành Hoàng Tùy Thanh quay sang nhìn.


Ánh mắt kia lạnh như băng, như thể muốn đóng băng linh hồn người ta.


Sở Hoàn thầm nghĩ: Ông này không phải người rộng lượng gì. Tuy trong lòng cảnh giác, nhưng trên mặt cậu vẫn nở một nụ cười lễ phép với đối phương.


Thành Hoàng Tùy Thanh hơi sửng sốt khi thấy nụ cười ấy, ánh mắt hơi ngẩn ra, sau đó lúng túng dời mắt đi.


"Ẳng ẳng ẳng."


Chưa kịp nói chuyện xong, hai con hồ ly nhỏ không biết từ đâu lao đến, ôm chặt chân Sở Hoàn.


Sở Hoàn cảm thấy chân mình nặng xuống, cúi đầu thì thấy hai con hồ ly mập mạp đáng thương ngẩng đầu nhìn mình.


"Cụ tổ tìm thấy quỷ đói rồi."


"Bọn họ đang đánh nhau."


"Con quỷ đó rất rắc rối, cụ tổ muốn nhờ cậu giúp một tay!"


"Ẳng ẳng ẳng."


Hai con hồ ly mỗi con nói một câu, nhanh chóng tóm tắt sự việc.


Sở Hoàn cau mày: "Ừm?" Hồ tiểu thư ra tay nhanh thế?


"Bọn họ đang ở đâu?"


"Ngay bên ngoài."


"Được."



Bên này có vẻ không cần đến bọn họ, vậy thì đi giúp Hồ tiểu thư bắt quỷ đói. Có điều giờ họ cũng coi như đang làm việc cho địa phủ, địa phủ có nên hỗ trợ chút gì đó không nhỉ...?


Sở Hoàn hít sâu một hơi, bước đến bên Bạch Vô Thường, nói: "Vô Thường đại nhân, chúng tôi muốn đi bắt quỷ đói. Con quỷ đói này đã trốn khỏi âm phủ một thời gian, thực lực hiện tại tăng mạnh."


Ánh mắt Bạch Vô Thường tràn đầy tán thưởng, gật đầu, rất hào phóng nói: "Các cậu có lòng như vậy là tốt. Ta có vài dây câu hồn ở đây, các cậu mang theo đi."


Vừa dứt lời, Sở Hoàn cảm thấy cổ tay lạnh buốt, cúi đầu nhìn thấy một sợi xích lạnh như băng quấn lấy cổ tay mình.


Dây câu hồn này lạnh thì lạnh thật, nhưng chất lượng trông có vẻ không quá tốt, nhẹ hều như làm bằng giấy.


"Đa tạ đại nhân!"


Có còn hơn không, Sở Hoàn vui tươi hớn hở lập tức xoay người chạy mất. Những người khác cũng vội vàng chạy theo sau.


Chạy được một đoạn, Tiền Chiêu sờ sờ cổ tay, hưng phấn nói: "Không ngờ tụi mình cũng được dùng dây câu hồn."


Sở Hoàn liếc cổ tay mình: "Trông có vẻ là loại dùng một lần."


Tiền Chiêu: "Chắc chắn là loại một lần rồi. Cậu đâu phải âm sai, người ta đâu thể tặng cậu hàng thật được."


Lý Toàn Quang lúc này chỉ biết cười khúc khích: "Hehe, dây câu hồn. Hehe, dây câu hồn..."


Sở Hoàn nhìn cậu ta một cái, nói với Lý Tuyên Minh: "Sư đệ của anh ngu người rồi."


Lý Toàn Quang lập tức tỉnh táo lại, kêu lên: "Làm gì có."


Sở Hoàn không để ý cậu ta nữa, cúi đầu hỏi hai con hồ ly bên chân.


Hồ ly ngẩng đầu lên, hít hít mấy cái, nhanh chóng xác định phương hướng rồi vụt đi như tên bắn. Chân chúng nó như đạp gió, chỉ vài giây đã không thấy bóng dáng đâu.


Sở Hoàn: "..."


Cậu quay đầu hỏi đám người phía sau: "Nó biết chúng ta chỉ có hai chân không?"


Tiền Chiêu: "Chắc là biết."


"Vậy chúng ta đuổi theo kiểu gì!"


Vừa nói xong, Sở Hoàn đột nhiên cười tươi: "À đúng rồi, quên mất, tôi có con lừa. Mọi người cố lên nhé!"


Lừa già lập tức xuất hiện bên cạnh cậu, hăng hái giậm móng, đợi Sở Hoàn leo lên rồi phóng đi như gió lốc.


Lý Toàn Quang nhìn bóng lưng cậu biến mất, mờ mịt nói: "Không phải lừa của cậu ấy chỉ chở được một người à?"


Lý Tuyên Minh đã leo lên theo.


"Chạy mất rồi."


Tiền Chiêu thở dài, chấp nhận sự thật phũ phàng trước mắt.


"Lẽ ra mình nên nuôi một con lừa." Lý Toàn Quang vừa kêu vừa cắm đầu đuổi theo.


Hai con hồ ly chạy phía trước, giữa có Sở Hoàn cưỡi lừa, đằng sau có vài người đuổi theo. Đội hình kỳ quặc này sau một quãng đường cuối cùng cũng đến trước một căn biệt thự nghỉ dưỡng.


Hai con hồ ly đứng ngoài biệt thự, nôn nóng kêu "ẳng ẳng ẳng" không ngừng, đợi Sở Hoàn tới nơi thì dùng móng đào cổng.


Sở Hoàn nhìn vào bên trong. Động tĩnh không nhỏ chút nào.


Trong biệt thự cũng huyết quang tận trời, vô số oan hồn súc vật bị g**t ch*t không cam lòng trôi lơ lửng giữa không trung. Chúng khi thì hợp lại thành một con quái vật khổng lồ dị dạng, khi thì tách ra với cơ thể đầy máu me tơi tả, ánh mắt hung tợn, nhưng không dám xông vào.


Chúng hình như đang kiêng kỵ điều gì đó.


Toàn bộ kính tầng một đã vỡ tan, bên trong có vài cái đèn sáng chập chờn, không nhìn rõ tình hình cụ thể. Tầng hai truyền đến tiếng đánh nhau dữ dội đến mức khung cửa và cửa sổ rung bần bật.


Ngay lúc này, Sở Hoàn chợt nhìn thấy một thứ đen thui xuyên qua cửa sổ bị ném văng lên không trung. Thứ đó vô cùng hung hãn và linh hoạt, chẳng mấy chốc đã lao ngược trở lại, bám lên khung cửa sổ như một con khỉ nhỏ.


"Đó là cái gì?"


Lý Tuyên Minh đứng bên cạnh cậu, nghe cậu hỏi, liếc mắt nhìn liền đáp: "Là quỷ đói."



Sở Hoàn kinh ngạc. Hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, ít nhất cũng phải to bằng người.


Lý Tuyên Minh một tay cầm kiếm, một tay rút bùa, sắc mặt nghiêm túc giải thích: "Đó là tiểu quỷ đói do quỷ đói sinh ra. Quỷ đói cực kỳ tham lam, thậm chí cảm thấy một cái miệng không đủ, một cái bụng không đủ, một cơ thể không đủ... nên với h*m m**n mãnh liệt, nó sinh ra vô số tiểu quỷ đói."


Tiền Chiêu cũng chen vào: "Dĩ nhiên không phải quỷ đói nào cũng sinh được tiểu quỷ đói. Với lại mấy con nhỏ này cũng tham lam không kém, vừa sinh ra là ăn luôn quỷ đói sinh ra chúng, trừ khi có thứ gì khác để ăn trước."


Sở Hoàn gật gù: "Tức là con quỷ đói này cũng thuộc loại có thiên phú đấy chứ?"


Tiền Chiêu: "Đại loại thế?"


Tiểu quỷ đói ngửi thấy mùi thịt tươi mới bên dưới, lập tức quay đầu về phía họ.


Sở Hoàn không nhìn rõ mắt của nó, nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh nhìn tham lam và đói khát chiếu thẳng về phía mình.


Cậu nhìn chằm chằm tiểu quỷ đói, sắc mặt nặng nề.


Lý Tuyên Minh tưởng cậu đang suy nghĩ vấn đề quan trọng, liền hỏi: "Sao vậy?"


Sở Hoàn hỏi: "Không phải dưới địa phủ có rất nhiều quỷ đói sao? Mấy con này mà sinh nở kiểu này, chẳng phải quỷ khẩu sẽ nổ tung à?"


Lý Tuyên Minh: "..."


Tiền Chiêu: "Tiểu quỷ đói cũng sẽ ăn thịt lẫn nhau, cậu cứ yên tâm. Giờ chúng ta có thể vào chưa?"


"Vào!"


Sở Hoàn xung phong dẫn đầu, cưỡi lừa lao về phía cửa chính biệt thự.


Vừa bước vào phạm vi biệt thự, tiểu quỷ đói liền lao xuống từ trên cao.


Thân hình nhỏ nhắn, đồng tử như đầu kim, nổi bật nhất trên khuôn mặt nó là cái miệng đỏ lòm to đến dị dạng, bên trong là hàm răng trắng sắc như cưa, đỏ trắng xen lẫn, trông mà ghê người.


Nó há to miệng muốn cắn Sở Hoàn, cậu nhìn thấy cổ họng đỏ au của nó cũng to đến mức mất cân đối, giống như một cái ống hút thẳng tuột xuống dạ dày. Cứ như thể mọi thứ chui vào miệng nó đều sẽ bị nuốt chửng không kịp trở tay.


"Quỷ thì nhỏ mà bao tử chẳng nhỏ tí nào."


Sở Hoàn giơ tay lên, sợi dây câu hồn trên cổ tay lập tức b*n r*, trói chặt tiểu quỷ đói. Cậu dán một lá bùa lên người nó, nó giãy giụa mấy cái rồi hóa thành tro bụi trong ngọn lửa.


Con này xem ra không khó đối phó, dù gì cũng là loại đẻ hàng loạt, chất lượng đương nhiên không cao.


Mặt khác Sở Hoàn cũng hơi bất ngờ. Dây câu hồn dùng tốt hơn tưởng tượng, lại còn tự động nữa chứ!


"Đi đi đi."


Cánh cửa biệt thự lệch hẳn đi, nửa cánh còn treo lủng lẳng trên khung, bên trong bốc mùi hỗn hợp máu tanh, hôi thối, cùng mùi mê hương kỳ lạ. Các mùi này hòa lẫn vào nhau, ngửi vô mà mắc ói.


Sở Hoàn có dự cảm bất ổn.


Quả nhiên, vừa bước vào biệt thự, linh cảm liền thành sự thật.


Bên trong bừa như bãi rác mấy trăm năm, túi ni lông, thức ăn thừa, vết máu, nguyên liệu sống, xác động vật... và sinh vật nhỏ bé ghê tởm sinh sôi như điên bò loạn khắp các góc tường.


Cậu không nôn ra được là nhờ sức chịu đựng của mình quá tốt!


Cảm ơn trời đất vì đang là mùa đông. Nếu mà vào đây mùa hè... cậu không dám tưởng tượng nữa.


"Ầm!"


Lại một tiếng va chạm cực lớn từ tầng trên vang xuống, sàn nhà rung lên, mảng bụi từ trần rơi rụng lả tả.


Mùi hương lạ trên lầu càng thêm nồng đậm, thậm chí áp đảo mùi máu, cảnh tượng khiến Sở Hoàn không khỏi sửng sốt.


Tiểu quỷ đói ở khắp nơi, chúng tấn công lẫn nhau, đồng thời ồ ạt đổ về một phía. Một người bị quỷ đói nhập nằm sõng soài dưới đất, y như núi thịt phình to, đám tiểu quỷ đói chui ra từ cái bụng khổng lồ ấy, bò loạn khắp nơi.


Cậu dùng bùa dọn dẹp quét sạch đám quỷ đói trước mặt, sau đó nhìn về phía nơi có nhiều tiểu quỷ đói nhất, hiển nhiên là Hồ tiểu thư.


Ngoài Hồ tiểu thư, bên cạnh cô còn có một con rắn lớn. Đám tiểu quỷ đói chen chúc nhau lao về phía Hồ tiểu thư, nhưng lại bị con rắn chặn lại.


Con rắn đó thật sự rất to, thân hình gần bằng vòng eo người trưởng thành. Nó cuộn mình, siết chặt, vung đuôi, phần lớn tiểu quỷ đói bị nó đánh trúng đều chết ngay tại chỗ, bộc lộ bản năng lạnh lùng tàn nhẫn của thú săn mồi.



"Rắn, rắn to quá..."


Sở Hoàn cũng sững người, vì cậu cảm thấy hoa văn nâu vàng trên thân con rắn này trông rất quen.


"Xì xì..."


Con rắn lại một lần nữa hất văng đám tiểu quỷ đói bám trên người, vung đuôi quét ngang mặt đất, nghiền chết cả mảng quỷ đói.


"Đau quá."


Sở Hoàn nhìn thấy trên thân rắn có nhiều vết thương mảnh nhỏ do bị cắn, rồi nghe thấy nó phát ra âm thanh khờ khạo lơ ngơ.


Giọng nói quen thuộc này... đúng là Liễu Điều Nhi! Là con rắn ngốc đó! Mà sao nó to thế!


Sở Hoàn: "..."


Cậu đột nhiên có cảm giác sụp đổ hình tượng, giống như thứ vốn tưởng là sinh vật đáng thương yếu ớt hóa ra là Godzilla giả dạng. Rốt cuộc là trước kia nó đã ăn bao nhiêu trứng mà no đến mức lết không nổi vậy?!


"Các cậu tới rồi."


"Lại có thêm vài tên."


Giọng nói của Hồ tiểu thư và một giọng đàn ông vang lên cùng lúc.


Hồ tiểu thư phun ra một luồng khí màu hồng, mấy con tiểu quỷ đói trước mặt cô lập tức đơ người, sau đó như bị mê hoặc, lao vào cắn xé lẫn nhau càng lúc càng dữ dội.


Chỉ trong chốc lát, bên cạnh cô trống trơn do bọn tiểu quỷ đói tự ăn thịt lẫn nhau.


Quỷ đói từ dưới đất ngồi dậy, lúc này Sở Hoàn mới thấy bụng gã bị rách toác một lỗ, vì quá béo nên da bụng tách sang hai bên. Trong bụng gã không có nội tạng, chỉ có một đoạn ruột thẳng tắp và một cái dạ dày khổng lồ, đám tiểu quỷ đói không ngừng chui ra từ cái dạ dày.


Hồ tiểu thư nhếch môi cười duyên với Sở Hoàn, giọng lạnh băng: "Tên kinh tởm này không dám ăn người, lại đi chọn ăn yêu quái bọn ta. Hừ, chẳng trách đám quỷ đói mãi chẳng làm nên trò trống gì, toàn dựa vào số lượng."


"Tao sẽ ăn hết chúng mày..."


Tên đàn ông kia nhìn họ, nói: "Chúng mày trông rất ngon miệng."


Sở Hoàn vẫn đang tò mò quan sát gã.


Lúc này cậu đã thấy rõ hình dạng thật của quỷ đói: gầy trơ xương, mặt hốc hác như đầu lâu, bụng phình to dị dạng, bên trong nhồi đầy tiểu quỷ đói đang nhốn nháo chờ chui ra.


Dù vậy, vẫn có thể nhìn ra đây là một quỷ nam.


Cậu nhăn nhó mặt mày, hỏi: "Quỷ nam cũng có thể sinh à?"


"..."


"Đây không phải sinh con! Không liên quan đến nam nữ!"


Quỷ đói bị kích động, một đám tiểu quỷ đói lại từ dạ dày gã chui ra.


Tiểu quỷ đói đông như kiến, đúng là kiến nhiều có thể cắn chết voi, nhưng may mà Vô Thường đã đưa cho bọn họ dây câu hồn, mà dây câu hồn chính là khắc tinh của mấy thứ này. Chỉ có điều giải quyết xong một lũ thì lại trồi lên một lũ khác, thực sự phiền đến mức không chịu nổi.


Sau khi dọn xong vài đợt, Sở Hoàn cảm thấy cứ thế này không ổn, tiểu quỷ đói cứ như vô tận vậy.


Cậu suy nghĩ một lát, vỗ vỗ đầu Liễu Điều Nhi bảo nó cuộn mình lại rồi bế cậu lên. Từ trên cao nhìn xuống quỷ đói, cậu hỏi: "Tao nghe Chu Văn Vĩ nói, mày cái gì cũng ăn được. Vậy thử xem mày có ăn nổi cái này không?"


Nói rồi, cậu ném về phía quỷ đói một cục bánh nhỏ.


Quỷ đói kia quả nhiên há to miệng đớp lấy, họng gã vốn lớn, vật vừa vào miệng liền trượt thẳng xuống dạ dày.


Nuốt xong, gã còn quay sang nhìn Sở Hoàn với vẻ khinh khỉnh.


Sở Hoàn cũng nhìn lại, chớp chớp mắt vô tội, chân thành tán thưởng: "Mày gan ghê ha, sấm sét cũng dám ăn."


————————


Lời tác giả:


Sở Hoàn (chỉ chỉ trỏ trỏ): Cái chức Thành Hoàng kia là nạp tiền mà có đấy!


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 64
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...