Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 63

209@-

 
Sở Hoàn và Tiền Chiêu liếc mắt nhìn nhau. Tiền Chiêu nhận được tín hiệu bước tới, hai người một trái một phải giữ chặt cánh tay Lý Tuyên Minh, lôi hắn ra phía sau.


Lý Tuyên Minh quá chính trực, không thích hợp để giao thiệp với loại âm sai này.


Tiền Chiêu chặn Lý Tuyên Minh còn đang định lên tiếng. Sở Hoàn bước lên đằng trước, cười cười với âm sai, nói: "Tất nhiên không thành vấn đề, đại nhân muốn ăn gì, bọn tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ."


Cậu vốn đẹp trai, còn cố tình nở nụ cười lấy lòng, vừa mềm mại vừa đáng yêu, âm sai nhìn cậu một cái, sắc mặt liền dịu lại.


Âm sai còn giả vờ giả vịt nói với Sở Hoàn: "Cậu không tồi. Sau này có việc cứ gọi ta, nhất định ta sẽ tới giúp."


"Vậy thì còn gì bằng."


Sở Hoàn làm ra vẻ khó xử, nói: "Chỉ là để chuẩn bị tiệc rượu cần chút thời gian, không biết đại nhân có thể..."


"Chuyện nhỏ, nửa đêm ta quay lại."


Âm sai phất tay một cái, bắt lấy đám linh hồn động vật, rồi quay người biến mất.


"Cái loại âm sai vô lương tâm, sao hai người lại ngăn tôi?"


Lý Tuyên Minh hầm hừ nói với họ.


Sở Hoàn: "Đừng đánh rắn động cỏ. Còn chưa biết đây có phải là trường hợp cá biệt hay không. Chẳng phải lão nói sẽ quay lại sao?"


Lý Tuyên Minh im lặng.


Sở Hoàn quay đầu nói với Chu Văn Vĩ: "Anh nghe thấy rồi chứ? Mau giúp chúng tôi chuẩn bị một bàn tiệc rượu."


"Ừ."


Chu Văn Vĩ vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài gọi vợ mình dậy, viết nguyên liệu cần cho bữa tiệc lên giấy, kêu vợ mình nhanh chóng đi mua.


Dì chủ quán cầm lấy tờ giấy, bị quy mô tiệc rượu dọa cho giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Đại Vĩ, chuyện này là sao?"


Chu Văn Vĩ không giải thích nhiều, chỉ nói: "Có người thích tay nghề nấu nướng của anh, đặt một bữa tiệc, em cứ đi mua là được."


"Được."


Vợ Chu Văn Vĩ ra ngoài mua đồ luôn, vì thứ cần mua không ít, mà tiệc phải chuẩn bị ngay trong tối nay, không nhanh là không kịp.


Quán ăn nhanh chóng trở nên bận rộn. Sợ không xoay xở nổi, Chu Văn Vĩ còn mời thêm hai cô lớn tuổi tay chân lanh lẹ đến phụ, cái bếp đất trong sân cũng được nhóm lửa lên.


Âm sai toàn gọi món phức tạp, nguyên liệu chuẩn bị cũng cực kỳ đa dạng: gà, vịt, cá, dê, các loại thịt, rau củ vân vân. Người rửa thì rửa, người thái thì thái, đồ đạc nhiều, chỗ làm hơi chật.


Nhóm Sở Hoàn không rời đi, nhưng họ không biết nấu ăn, chỉ đứng nhìn bên cạnh, bị mấy cô lớn tuổi mắng là vướng chân vướng tay, nên chuyển ra sảnh phía trước.


Lúc họ ngồi xuống, một cô đưa cho họ một đĩa đậu phộng luộc muối. Đậu phộng chất lượng rất tốt, hạt to đầy đặn, lại do Chu Văn Vĩ nêm nếm, ăn ngon hơn hẳn đậu phộng luộc bình thường.


Sở Hoàn vừa bóc đậu phộng vừa nói với Tiền Chiêu: "Tình hình địa phương các anh hơi phức tạp đấy."


"Đúng vậy."


Tiền Chiêu hút nước đậu phộng trong vỏ, nói: "Sư phụ tôi chắc tức chết mất."


Quỷ đói là linh hồn do tham lam mà tạo nghiệp, lẽ ra phải chịu phạt ở địa phủ, đói khát là nỗi đau đớn lớn nhất. Ăn uống là bản năng nguyên thủy của con người, mà quỷ đói không thể ăn, không thể uống, vĩnh viễn chịu dày vò bởi h*m m**n không thể thỏa mãn.


Vào rằm tháng bảy, Quỷ môn quan mở ra, quỷ đói mới được trở lại nhân gian, nếu may mắn được tham dự các pháp hội bố thí cô hồn, hoặc được người nhà mời pháp sư siêu độ, thì mới có cơ hội quay lại luân hồi.


Còn bây giờ, bọn họ không biết con quỷ đói kia là lén trốn ra, hay ở địa phủ lách luật, cưỡng ép đầu thai bằng cách phi pháp. Nhưng bất kể thế nào đều là lỗi từ phía địa phủ, và là lỗi kéo dài, đến giờ mà vẫn chưa bắt quỷ đói về.


Nhìn thái độ của âm sai kia, rõ ràng là quan chức địa phủ nơi này có vấn đề. Không rõ chỉ có âm sai cấp thấp bị tha hóa, hay quan chức cấp trên cũng đã mục ruỗng.


Lý Tuyên Minh nói: "Để loại âm sai như thế tiếp tục làm việc là hại cả người lẫn quỷ!"


"Ừ, đơn kiện thì chắc chắn phải nộp rồi."


Sở Hoàn chợt mỉm cười, nói: "Hơn nữa hiện tại vừa khéo là thời điểm hoàn hảo."


"Hả?"


Mọi người không hiểu, nghi hoặc nhìn cậu.


Sở Hoàn bóc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, tươi cười rạng rỡ nói: "Chẳng phải sắp Tết rồi sao? Phía Địa phủ chắc chắn rất coi trọng."


Tiền Chiêu nghe vậy, mắt sáng rỡ lên, ngồi thẳng người hỏi: "Ý cậu là?"


Sở Hoàn nháy mắt, nói: "Mọi người từng nghe đến kế hoạch 'Quét ác trừ quỷ' chưa?"


Lý Tuyên Minh cảm thấy hơi quen, nhưng mà không nhớ.



"Chuyện là thế này..."


Sở Hoàn bèn thuận lại lời âm sai Lưu Đồ từng nói với mình.


"Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường đại nhân sẽ đi tuần tra khắp nơi. Nếu tôi đoán không sai, Địa phủ chắc chắn đang rất để tâm đến tình hình ác quỷ và quan chức ở nhân gian."


"Hay!"


Lý Tuyên Minh hít một hơi khí lạnh: "Hắc Bạch Vô Thường à..."


Hắc Bạch Vô Thường tuy cũng là âm sai, nhưng không giống đám âm sai bình thường, hai người họ là thần vị, là quan viên của Địa phủ, có thể trực tiếp báo cáo lên trên, được dân gian thờ phụng rất nhiều, ai mà không biết đến Hắc Bạch Vô Thường chứ.


"Lúc này mà nộp đơn kiện, e là âm sai kia xong đời thật."


Tiền Chiêu phấn khích đập bàn: "Đúng đúng đúng! Phải làm như thế! Cho bọn họ biết tay!"


Sở Hoàn mỉm cười không khác gì ác ma.


Lý Tuyên Minh nhìn bọn họ: "..."


Thôi bỏ đi, ăn đậu phộng luộc muối còn hơn. Tay nghề của Quỷ Trù quả thật rất đỉnh, lát nữa mua ít đem về, sư phụ hắn cũng thích ăn đậu phộng.


Một lúc sau, trên bàn chỉ còn lại tiếng bóc và nhai đậu phộng.


"Chít chít..."


Lúc sắp ăn xong, con chuột trong túi Sở Hoàn bỗng kêu lên, rồi nhanh như chớp chạy ra khỏi túi áo.


"Sao thế?"


Hoàng Nhĩ chạy lên bàn, liên tục ra hiệu với Sở Hoàn.


Sở Hoàn nhìn nó, nói: "Tao không hiểu."


Lý Toàn Quang bên cạnh nói: "Có phải nó muốn ăn đậu phộng không? Tôi còn nè, cho nó một ít."


Cậu ta đưa hai hạt đậu phộng cho Hoàng Nhĩ, Hoàng Nhĩ theo phản xạ nhận lấy, sững lại một chút định ném đi, nhưng mùi đậu phộng quá hấp dẫn, nó do dự rồi nhét cả hai hạt vào miệng, sau đó tiếp tục ra hiệu điên cuồng với Sở Hoàn.


Sở Hoàn: "Xem ra không phải là muốn ăn đậu phộng."


Lý Toàn Quang nhìn hành động của nó, đột nhiên lóe lên một ý, nói với Sở Hoàn: "Hình như nó nói là... có thứ gì đó bên ngoài đang nhìn anh."


Sở Hoàn: "Hử?"


Cậu quay đầu nhìn ra ngoài, ngay lập tức phát hiện hai con hồ ly đang nấp trong khe tường bên ngoài.


Sở Hoàn: "..."


Cậu quay đầu nói với mọi người: "Tôi ra ngoài một lát."


Mọi người thấy cậu đi ra, chẳng bao lâu sau quay lại, nhưng lúc quay lại thì hai bên trái phải mỗi bên có một mỹ nhân tuyệt sắc. Một người vóc dáng nóng bỏng, gương mặt diễm lệ quyến rũ. Người còn lại khuôn mặt thanh thuần, vẻ ngoài trang nhã, phong cách cấm dục.


Hai mỹ nhân hai phong cách đối lập hoàn toàn, đúng kiểu sát thủ của cánh đàn ông. Sở Hoàn có thể cảm nhận được ánh nhìn đầy ghen tỵ từ đám đàn ông trên đường. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc cậu đã bị chém nghìn nhát rồi.


Cậu quay lại chỗ cũ ngồi xuống, thấy Lý Tuyên Minh lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu.


Sở Hoàn: "Nhìn tôi làm gì? Tôi không có hứng thú với mấy con hồ ly tinh này đâu."


Lý Tuyên Minh lúc này mới thu lại ánh mắt, phá dương hay chưa nhìn một cái là biết, hắn có thể nhận ra Sở Hoàn và mấy con hồ ly đó đúng là không phát sinh gì cả.


Tiền Chiêu nhìn không chớp mắt, cuối cùng cảm thán: "Quả nhiên vẫn là Hồ tiểu thư sắc nước hương trời nhất."


Sở Hoàn không thấy lạ khi anh ta biết Hồ tiểu thư. Hồ tiểu thư sống ở thành phố D, thoạt nhìn cũng quang minh chính đại, vậy chắc chắn từng tiếp xúc với Đạo quán Triều Nguyên.


"Vừa hay đám hồ ly này tìm đến, tối nay chúng ta nhờ chúng nó trổ tài."


Tiền Chiêu: "Ý cậu là..."


"Ừ hửm."


Tiền Chiêu cũng cười hề hề: "Sở Hoàn, cậu đúng là linh tính đầy mình!"


Hồ ly tinh che miệng cười khúc khích, càng thêm diễm lệ động lòng người.


*


Trời vừa chạng vạng, trong bếp bắt đầu lan ra mùi canh thịt. Không biết Chu Văn Vĩ nấu kiểu gì mà mùi nước dùng thơm ngào ngạt hấp dẫn đến lạ. Ngồi trong hương thơm ấy đúng là một kiểu tra tấn dày vò, con sâu thèm ăn cựa quậy không yên, hai con hồ ly cứ liên tục dán mắt về phía nhà bếp, suýt chút nữa là rỏ dãi.


Sở Hoàn cố chịu một lúc rồi không chịu nổi nữa, bỗng đứng bật dậy.


Mọi người đồng loạt nhìn cậu.



"Đi."


"Tôi cũng đi."


"Đi với..."


Thế là một đám người lại lũ lượt kéo vào bếp. Chu Văn Vĩ thấy họ ùa vào, kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì thế?"


Sở Hoàn: "Không có gì, chỉ là bọn tôi đói quá, muốn hỏi có món nào bọn tôi ăn được không?"


Sắc mặt Chu Văn Vĩ thả lỏng, nói: "Canh gà vừa hầm xong, tôi nấu mì gà cho mọi người nhé?"


"Được."


Một con hồ ly nhìn đống xương gà đã lọc thịt dưới đất, không nhịn được lên tiếng: "Ông chủ, chỗ đó có thể cho tôi ăn được không?"


Chu Văn Vĩ liếc qua, nói: "Được thì được, nhưng toàn xương, không còn tí thịt nào đâu."


"Không sao, răng tụi tôi tốt lắm."


Cô ta còn nhe hàm răng trắng nhọn ra cho Chu Văn Vĩ xem, nhất thời trông vô cùng đáng sợ.


Chu Văn Vĩ sững người, sau đó mới thận trọng nói: "Vậy thì được."


Mọi người ngoan ngoãn chờ bên ngoài, đợi đến khi mì gà được bưng lên bàn, mới coi như trấn được cơn thèm.


Sở Hoàn ăn xong bát mì gà, lại không nhịn được cảm thán: "Bảo sao âm sai kia chỉ đích danh Chu Văn Vĩ..."


Tiền Chiêu vẫn chưa đã thèm: "Ngon thật đấy. Không biết mấy món mà âm sai nói như chân giò mật ong, ngư phúc tàng dương, sườn nếp hấp... còn ngon cỡ nào nữa."


"Đúng vậy."


Hai con hồ ly bên cạnh vừa gặm xương gà, vừa nuốt nước miếng khi nghe Tiền Chiêu kể tên mấy món đó.


Trời dần tối hẳn, hôm nay thời tiết xấu, không trăng không sao. Trong sân đã thắp đèn, bày một chiếc bàn lớn, món nguội được bày trước, sau đó là món nóng, cuối cùng bàn đầy ắp món ăn.


Chu Văn Vĩ đem hai chai rượu ngon đặt lên bàn, rồi quay sang nhìn Sở Hoàn, nói: "Gần đến giờ rồi."


"Ừ."


Họ cũng đã chuẩn bị sẵn vàng mã, hương đèn, chỉ chờ đến nửa đêm âm sai tới dùng bữa.


Chu Văn Vĩ dặn vợ lánh mặt, bảo dì lên lầu ngủ trước, còn mình thì đứng trong góc, lo lắng nhìn điện thoại.


Gần đến nửa đêm, một trận gió lạnh âm u thổi qua, toàn thân hắn ta lập tức cứng đờ, biết là âm sai đã đến.


Hắn ta hồi hộp nuốt nước bọt, nhìn về phía bàn ăn. Quả nhiên bên bàn xuất hiện mấy cái bóng mờ, dưới ánh nến lay động trông lạnh lẽo rợn người.


Không ngờ không chỉ có một âm sai!


Chu Văn Vĩ cảm thấy mình sắp ngất, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.


Sở Hoàn nheo mắt nhìn ba âm sai trước mặt, đưa mắt ra hiệu cho hai con hồ ly bên cạnh.


Hai con hồ ly tinh mỉm cười với cậu, khí chất lập tức thay đổi, toàn thân toát ra sức quyến rũ kỳ dị mê hoặc lòng người.


Sở Hoàn bước một bước về phía đám âm sai, nét mặt tươi cười, giọng nói vô cùng thân thiết: "Thế nào? Các vị âm sai đại nhân có vừa lòng với tiệc rượu này không ạ?"


Âm sai mặt dài như lừa hít sâu một hơi, rồi nói: "Không tồi, không tồi."


Sở Hoàn: "Tôi còn có một đôi hồ nữ, không biết đại nhân có..."


"Ồ?"


Tên âm sai quay đầu nhìn, quả nhiên thấy bên cạnh Sở Hoàn là hai hồ ly tuyệt sắc khuynh thành, ánh mắt nhìn Sở Hoàn lập tức thay đổi hẳn. Chưa từng thấy con người nào thức thời đến vậy!


"Hừm, hồ nữ này cũng không tệ."


Hai hồ ly tinh lập tức tiến tới bàn tiệc, cùng bọn họ ăn uống vui vẻ.


Sở Hoàn nhìn mấy tên âm sai, trong lòng lạnh như băng: tham tài háo sắc, đúng là đủ cả ngũ độc.


Cậu quay đầu, nhỏ giọng hỏi Tiền Chiêu: "Ghi lại hết chưa?"


"Ghi rồi."


Tiền Chiêu nhỏ giọng đáp: "Tôi còn chụp hình nữa, chứng cứ đầy đủ."


"Rất tốt."


Sở Hoàn: "Giờ thì chờ hai hồ ly kia diễn sao."



"Đại nhân làm việc nơi âm ti cực khổ, gặp người tộc chúng thiếp xin hãy nương tay một chút nha~"


Giọng nhẹ như tơ, nghe tê rần tận xương.


"Được được được."


Tên âm sai bị dỗ đến mặt mày rạng rỡ, tìm không ra đông tây nam bắc.


Hai tên âm sai khác nhìn đến đỏ mắt, còn nói: "Triệu Bình An, ngươi tốt số thật đấy, gặp được người thế này."


"Bữa tiệc này đúng là tuyệt vời, ta chưa từng được ăn món nào ngon như vậy."


Triệu Bình An đắc ý nói: "Đây là tay nghề của Ngũ Canh Trù, nghe đâu là học từ thực phổ Thực Thần, tay nghề thế thì sao mà không ngon cho được?"


"Đem đồ ăn của Ngũ Canh Trù xuống cho mấy tiểu quỷ thi hành án, tụi nó được ăn thì làm việc vui vẻ, mấy hồn ma bị phạt cũng nhẹ nhàng hơn. Chứ mấy món này tụi nó đâu có dễ mà ăn được, vẫn là chúng ta sướng hơn."


"Đúng vậy đúng vậy."


"......"


Sở Hoàn hiểu rồi, thì ra lý do món gà chiên dầu của Quỷ Trù có thể khiến oan hồn thoát cảnh dầu sôi, bánh tổ khiến quỷ miễn chịu cực hình thiêu đốt... là vì tay nghề quá đỉnh!


Lý Toàn Quang quay đầu nhỏ giọng hỏi Chu Văn Vĩ: "Anh có thực phổ của Thực Thần thật à?"


Chu Văn Vĩ lắc đầu: "Nhà tôi có bái Thực Thần, nhưng nghề nấu nướng là học từ sư phụ, có phải thực phổ Thực Thần hay không thì tôi không rõ."


Đợi đến khi bầu không khí thật sự náo nhiệt, một con hồ ly mới hỏi: "Đại nhân, thiếp nghe nói gần đây xuất hiện một con quỷ đói cực kỳ háu ăn, chị em thiếp suýt bị nó nuốt mất, thật là đáng sợ. Thứ như quỷ đói sao lại xuất hiện chứ?"


"Con quỷ đói đó lén trốn ra, đúng lúc gặp phải một người tự sát, nó nuốt luôn hồn phách người ta, cướp xác hoàn dương."


"Đại nhân không quản lý nó sao?"


Triệu Bình An đáp: "Quản nó làm gì? Vừa vất vả vừa chẳng được gì. Đợi đến khi người đó hết dương thọ, tự nhiên sẽ không trốn được nữa. Bây giờ nó ăn nhiều lắm rồi, lỡ đi bắt bị nó nuốt luôn thì sao?"


"Thế thì không được cưng rót rượu cho ta nữa ha ha ha..."


"..."


Quả nhiên đám âm sai này cũng biết chuyện quỷ đói!


Sở Hoàn quay đầu hỏi Tiền Chiêu: "Ghi lại chưa?"


"Ghi rồi ghi rồi!"


Hai hồ ly tinh đúng là đáng tin cậy, gần như mọi điều cần hỏi đều moi ra hết.


Đợi đến khi bọn họ ăn xong, bàn tiệc nguội lạnh, hương vị và hơi nóng đều bị ăn sạch, ba tên âm sai cũng đứng dậy, ánh mắt chuyển sang nhìn Sở Hoàn.


Ăn uống đơn thuần là hưởng thụ, nhang khói mới là thứ thực sự có ích đối với bọn họ.


Âm sai hỏi thẳng: "Nhang hương cúng tế của các ngươi đâu?"


Sở Hoàn: "Ở đây."


Dưới ánh mắt háo hức của đám âm sai, Sở Hoàn lấy nhang ra châm lửa, khói mờ lượn lờ, gương mặt âm sai hiện lên biểu cảm say mê tận hưởng.


Tiền Chiêu đứng bên cạnh lén viết lấy viết để, ghi lại chuyện của đám âm sai này, sốt ruột đến mức hận không thể thiêu cả cái điện thoại mình theo cho nhanh.


Anh ta vội vã đẩy mạnh tốc độ, viết xong đơn tố cáo, rồi dưới sự yểm trợ của Lý Tuyên Minh, lén ném vào chậu than đốt tiền vàng.


Có điều do nội dung nhiều, lại phải đúng định dạng quy cách, tờ giấy cũng lớn, nên khi nó chưa cháy hết, một tên âm sai vô tình liếc qua, đúng lúc thấy được vài dòng chữ khủng khiếp trên đó: Hắc Vô Thường... Bạch Vô Thường... Tôn thỉnh......


Sắc mặt gã biến đổi ngay tức khắc, làn da bình thường chợt trở nên âm u kinh dị, giọng nói cũng rét buốt như gió âm:


"Ngươi viết cái gì đó?!"


"Ngươi vừa ném thứ gì vào đó?!"


"Ngươi đã viết gì..."


Tiền Chiêu lập tức lùi lại, tên âm sai kia lập tức nhảy bổ về phía chậu than, muốn vớt tờ giấy lên, nhưng đã quá muộn. Dưới mí mắt gã, dòng chữ cuối cùng bị thiêu thành tro.


Triệu Bình An lúc này mới từ trạng thái lâng lâng tình lại, hét lên: "Có chuyện gì?"


Tên âm sai kia la lớn: "Bảo cậu ngươi chặn đơn tố cáo lại!"


Sở Hoàn: "???" Cậu ngươi?


Thì ra Triệu Bình An có hậu thuẫn, bảo sao lại hống hách như vậy.


"Đơn gì cơ?" Triệu Bình An vẫn còn mù mờ.



"Cái gì?!?"


Triệu Bình An cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào đám Sở Hoàn: "Chúng mày dám giở trò với bọn ta!"


Sở Hoàn cười nhạt: "Gọi là giở trò gì chứ, tụi tôi làm việc quang minh chính đại mà?"


Triệu Bình An: "Được, rất tốt!"


Một sợi dây câu hồn lập tức vung ra, trong cơn tức giận, lão định trực tiếp câu hồn Sở Hoàn!


Sở Hoàn né sang bên, phun một hơi dương khí vào sợi câu hồn, đẩy lùi nó lại.


"Không biết điều! Lũ ngu xuẩn!"


Sở Hoàn rút bùa hỏa ném về phía lão, ngọn lửa bốc lên rực cháy khiến lão lùi lại hai bước, nhưng không bị thương. Dù gì cũng là âm sai, dây câu hồn trong tay lão là pháp bảo thực thụ.


"Cho chúng mày mở mang kiến thức."


Triệu Bình An lạnh lùng cười, lấy ra lệnh bài Thành Hoàng: "Ta muốn chúng mày bị xé xác thành trăm mảnh!"


Một âm sai khác hốt hoảng, hét lên: "Triệu Bình An! Mấy người này từ từ xử lý! Đơn tố cáo! Đơn tố cáo!"


Nếu để Hắc Bạch Vô Thường thực sự nhận được đơn, không chỉ họ mà ngay cả ông cậu Thành Hoàng của lão cũng xảy ra chuyện!


Triệu Bình An cười lạnh: "Ta biết chứ, Hắc Bạch Vô Thường bận lắm. Mà mấy tên vô danh tiểu tốt như thế này... hừ."


Lệnh bài Thành Hoàng vừa đưa ra, bốn tên vệ binh phủ Thành Hoàng xuất hiện, lao tới vây chặt cả nhóm Sở Hoàn.


"Tình hình có vẻ hơi rắc rối."


Tiền Chiêu nắm chặt sợi chỉ đỏ, sắc mặt cực kỳ khó coi.


Lý Tuyên Minh rút kiếm ra, ánh mắt sắc bén: "Chiến!"


Lý Toàn Quang gào thét: "Khoan đã sư huynh, đệ chưa chuẩn bị xong!"


Cậu ta hấp tấp chạy theo sau lưng Lý Tuyên Minh, vừa chạy vừa ném bùa chú, chỉ là mấy lá bùa này gần như không có tác dụng gì với âm sai, dù sao đối phương cũng không phải loại quỷ bình thường.


Sở Hoàn suýt bị một thanh đao của vệ binh Thành Hoàng chém trúng, lưỡi đao sượt qua bên người, lạnh buốt đến tận xương tủy.


Cậu rùng mình một cái, hét lên với mọi người: "Tôi ghét mấy đứa có ô dù nhất trên đời!"


Tiền Chiêu: "Tôi cũng thế!"


Sở Hoàn dùng dao găm chặn thanh đao đang bổ tới, hỏi: "Không lẽ đơn tố cáo bị chặn rồi?"


Vệ binh Thành Hoàng trước mặt thấy không chém trúng, mặt thoáng vẻ kinh ngạc, ra đòn tiếp theo nhanh và tàn bạo hơn.


"Má ơi!"


Sở Hoàn thấy không ổn, lập tức chuồn sang bên.


Tiền Chiêu thì chui lăn bò càng dưới đất, vừa trốn vừa nói: "Chắc là không đâu, tôi đâu có nhắc gì đến Thành Hoàng bản địa!"


Sở Hoàn: "Thế sao còn chưa tới!"


Cậu bắt đầu nghi ngờ Hắc Bạch Vô Thường thật sự không quan tâm đến vụ này, đang cân nhắc có nên tự mình liều một phen thì một sợi dây câu hồn bay vút qua sát bên cậu.


Sợi dây đó đáng sợ đến mức khiến người ta rùng mình, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy hồn phách mình mém bị lôi ra khỏi xác.


Sở Hoàn hốt hoảng, suýt thì ngã lăn ra đất, nhưng rất nhanh nhận ra sợi dây ấy không nhằm vào mình, mà nhắm ra sau lưng.


"???"


Cậu quay lại nhìn, con quỷ đang đuổi theo cậu đã bị dây câu hồn trói chặt, mà ở đằng kia, Triệu Bình An cũng lảo đảo sắp ngã.


"Vô, Vô Thường..."


Sở Hoàn hoa mắt, trước mặt bỗng hiện lên một bóng người cao gầy, đầu đội mũ trắng cao, trên mũ viết bốn chữ: Nhất kiến sinh tài.


Chính là Bạch Vô Thường.


Bạch Vô Thường nghiêm nghị nhìn Sở Hoàn, sau đó vươn tay ra, nói: "Bọn ta không biết âm sai địa phương lại làm ra chuyện thối nát như vậy, đa tạ mọi người đã tố cáo!"


Sở Hoàn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra bắt tay Bạch Vô Thường, sau đó lập tức nắm chặt không buông, mặt mũi đầy chính khí: "Đại nhân Vô Thường, tôi muốn tố cáo thêm. Đám âm sai này không chỉ tham ô, mà còn là lũ quan hệ cửa sau đáng xấu hổ!"


————————


Lời tác giả:


Sở Hoàn: Xem tao tố tới trời luôn nè!


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 63
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...