Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 32

10@-

 
Cậu đã giác ngộ, nhưng chưa đủ thông suốt. Biết rằng nhành cây gãy mang ý nghĩa đặc biệt, cậu vẫn chưa đoán được có ý nghĩa gì!

Hành vi mơ hồ, ẩn chứa huyền cơ, chẳng khác nào đánh đố.

Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn bức tượng thần trước mặt. Dung mạo tượng thần vẫn mơ hồ như cũ, nhưng cậu cảm thấy tượng thần đang nhìn cậu với ánh mắt mong chờ.

Ôi, áp lực lớn quá.

Cậu lặng lẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cành liễu một lúc lâu, lật qua lật lại nghiên cứu kỹ càng. Cậu ngắt một chiếc lá, vò nát giữa đầu ngón tay, khiến ngón tay dính đầy mùi nhựa cây. Sau đó cậu bóc lớp vỏ cành cây, lộ ra phần lõi trắng bên trong, chỉ là lõi cây màu trắng.

Nhìn thế nào vẫn chỉ là một cành liễu bình thường.

Chẳng lẽ đang ám chỉ cậu nên học cách dùng cành liễu đánh quỷ?

Cũng không phải là không có tiền lệ. Trong giới huyền thuật, nếu tổ sư phát hiện đệ tử sắp gặp kiếp nạn, họ sẽ đưa ra cảnh báo trước hoặc truyền pháp bảo, pháp môn để giúp đệ tử vượt qua tai họa. Nhưng loại đãi ngộ này thường chỉ dành cho những đệ tử được xem trọng.

Không lẽ sắp có thảm họa giáng xuống đầu cậu?

Sở Hoàn vung vẩy nhành liễu trên tay, khá thuận tay, nhưng hơi ngắn, chắc chắn không tiện để đánh quỷ, hình như không phải.

Cậu vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không thông, đành mò vào tủ bên cạnh tìm một bộ quẻ tre để bói thử.

Quẻ tre làm từ gốc tre, sau khi bỏ hết rễ xơ, phần thân gốc còn lại có hình dạng giống như một chiếc sừng bò. Nếu chẻ đôi ra thì sẽ tạo thành một cặp quẻ tre.

 

Sở Hoàn khép quẻ tre lại, xin chỉ thị từ thần linh.

"Nhành cây này có ý nghĩa đặc biệt không?"

Kết quả cho thấy cậu đoán đúng, tức là có ý nghĩa đặc biệt.

Cậu tiếp tục hỏi: "Nhành cây này có phải là điềm báo con sắp gặp tai họa lớn không?"

Lần này cậu đoán sai, nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm. Không phải tai họa thì không có gì phải lo.

"Nhành cây này có quan trọng không?"

Kết quả là có, rất quan trọng.

"Con có cần học cách dùng cành liễu đánh quỷ không?"

Lần này câu trả lời khá mơ hồ, học cũng được, không học cũng không sao.

Vậy à...

Sở Hoàn hỏi cả đống, cuối cùng chẳng ra kết quả gì rõ ràng, chỉ biết nhành cây này có ý nghĩa đặc biệt, rất quan trọng, nhưng công dụng gì thì vẫn chưa rõ. Có vẻ như cậu chưa hỏi trúng trọng tâm.

Thôi thuận theo tự nhiên, kiểu gì cũng sẽ có cơ hội hiểu ra.

Sở Hoàn tìm một bình hoa, cắm nhành cây mới nhận được vào, đặt cạnh cành trước đó.

Cành hoa cậu nhận được lần trước vẫn còn nguyên vẹn, như bị niêm phong trong dòng thời gian ngưng đọng, không thay đổi một chút nào. Thậm chí còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, giúp cậu tiết kiệm hương an thần.

Sở Hoàn đảo mắt nhìn quanh phòng, cảm thấy cành cây này đặt trong phòng vừa xanh hóa vừa đẹp mắt, không cần chăm sóc vẫn giữ được lâu. Ôi chao, thần nhà cậu chu đáo quá à.

Nghĩ vậy, tâm trạng Sở Hoàn bỗng chốc vui vẻ hẳn lên. Cậu cúi đầu hôn nhẹ lên cành hoa, rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

"Bố, con muốn học cách dùng cành liễu đánh quỷ! Dạy con đi!"

Sở Trạch Dương đang ngồi ngoài sân bóc quýt, nghe thế thì ngẩng đầu lên nói: "Cái đấy muốn đánh thì đánh, cần gì phải học?"

Sở Hoàn: "Dễ vậy luôn?"

"Ừ."

Sở Hoàn nghiên cứu thử, phát hiện bố mình nói không sai. Người xưa có câu "liễu điều đả quỷ, càng đánh càng nhỏ", giống như "thuật trói quỷ" mà bà Từ dùng để trói con lừa già. Đây là một mẹo dân gian ai cũng biết.

Nếu đi đường ban đêm mà gặp quỷ, bứt một nhành liễu vung lên có thể đuổi nó đi tạm thời. Bảo sao tượng thần lại có thái độ "học cũng được, không học cũng được", hiệu quả ở mức trung bình.

"Hầy."

Đọc xong phân tích về "liễu điều đả quỷ", Sở Hoàn ngả lưng lên ghế bập bênh. Chiếc ghế lắc lư, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt, cậu ngáp một cái, vô thức nhắm mắt lại.

...

"Nhóc Hoàn."

"Nhóc Hoàn!"

Sở Hoàn mở mắt ra, đập vào mắt cậu là khuôn mặt phóng đại của Thẩm Lạc Thu.

Thẩm Lạc Thu nói: "Mới dậy được bao lâu mà đã buồn ngủ rồi?"

Sở Hoàn ngước mắt nhìn trời, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Xem ra cậu ngủ một giấc đến tận trưa.

Hình như cậu đã mơ một giấc mộng mơ hồ. Trong mơ có một khu rừng tràn đầy hoa nở, mặt đất bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, khiến cậu không nhìn rõ lối đi. Trong lúc cậu bối rối, một đôi bàn tay to lớn bỗng xuất hiện trước mặt, nhét cho cậu một bó hoa cực lớn.

Đôi tay đó thực sự rất to, chỉ dùng hai ngón tay cầm bó hoa mà cậu phải dùng cả cánh tay mới ôm trọn được. Có điều, hoa rất thơm.

Cậu lắc đầu, chưa kịp nhớ lại giấc mơ thì đã nghe thấy Thẩm Lạc Thu cười nhe răng: "Tớ mang đồ ăn ngon cho cậu, nhìn nè."

Cậu ta giơ tay lên cao. Là một con cá lớn còn sống, miệng cá há ra khép lại, cái đuôi thỉnh thoảng vẫy vẫy.

Sở Hoàn quan sát con cá, thấy vây gai nhọn và khuôn mặt có phần dữ tợn của nó, kinh ngạc thốt lên: "Cá quế hoa?"

Cá quế hoa chính là cá mú, một loài cá ăn thịt, trên thân có tuyến độc, nhưng thịt vô cùng thơm ngon.

"Chính xác."

Thẩm Lạc Thu cười nói: "Sáng nay có một chú câu được con cá này, cá tự nhiên mà to dữ dằn, tớ thấy là mua luôn. Sao hả, tớ đối với cậu có tốt không?"

Sở Hoàn cũng cười vui vẻ: "Họ có kỹ thuật tốt nhỉ, có thể bắt được cá lớn như này. Sao cậu không giữ lại mà ăn?"

"Mẹ tớ nói mấy ngày nay cậu vất vả, mà từ khi cậu về, quán nhà tớ làm ăn ngày càng tốt. Hôm qua phòng trọ kín hết, hai vị khách mới đến không có chỗ ngủ, cuối cùng tớ phải nhường phòng của tớ. Mẹ tớ nói cậu mang vận may đến cho nhà tớ, nên bảo tớ mang cá cho cậu."

Nói xong, cậu ta đặt con cá vào chậu trong bếp nhà Sở Hoàn, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, mẹ tớ bảo tối qua cậu đến tìm tớ, sao tớ không thấy cậu?"

Sở Hoàn: "Giữa đường gặp chút chuyện, thế là quên luôn."

Cậu kể lại chuyện đámquỷ nước vòi đồ ăn từ dân câu cá.

Thẩm Lạc Thu nghe xong, không nhịn được cảm thán: "Tớ đang thắc mắc tại sao họ câu được cá quế hoa... Đám quỷ nước kia quá là vô liêm sỉ!"

Sở Hoàn: "Đúng!"

"Cậu nên giáo dục lại bọn nó đi, đừng để hình thành tư tưởng so bì, ai cúng nhiều thì được cá ngon. Như vậy rất bất công cho những người đến đây câu cá!"

Sở Hoàn gật đầu: "Chuẩn."

Thẩm Lạc Thu lại hạ giọng hơn nữa: "Bọn nó sơ suất quá, có làm cũng đừng làm lộ liễu như vậy chứ."

Sở Hoàn: "..."

Cậu im lặng hai giây, rồi thở dài cảm thán: "Chậc chậc, học điều tốt thì mất một năm, học điều xấu thì chỉ cần một giây..."

Nhưng mà cá quế hoa ngon thật!

Sau bữa trưa no nê, Sở Hoàn lại rúc vào ghế bập bênh, không muốn học tập, không muốn tu luyện, không nhận đơn hàng. Dù sao cậu cũng còn tiền, tạm thời sẽ không chết đói.

Cậu còn lải nhải với Sở Trạch Dương rằng mình muốn nằm nghỉ ngơi hai ngày. Hôm trước bận học múa Đoan Công, rồi lại bận lo tang sự nhà họ Lâu, cậu đã mệt muốn chết, cần được nghỉ phép.

Sở Trạch Dương không nói một lời nào, chỉ nở nụ cười từ ái đầy "tình phụ tử".

Sở Hoàn: "..."

Cậu có dự cảm bất an.

Đúng như dự đoán, đến ba giờ chiều, cậu nhận được một cuộc gọi.

"Là Sở Hoàn phải không? Nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, muốn mời cậu đến xem thử."

Đối phương nói giọng địa phương quen thuộc. Sở Hoàn ngẩn người một chút, theo phản xạ hỏi: "Tìm tôi? Không phải tìm bố tôi?"

"Tôi nghe Thẩm Quý nói có thể tìm cậu. Cậu có đến được không?"

Thẩm Quý là bố của Thẩm Lạc Thu, chắc hẳn ông ấy đã giới thiệu mối làm ăn này cho cậu.

Sở Hoàn đưa tay xoa mũi, nói: "Không phải tôi không nhận, nhà anh gặp chuyện gì vậy?"

Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp: "Con gái nhà tôi mấy ngày nay sốt cao, tiêm thuốc uống thuốc đều không đỡ, tôi sợ nó đắc tội với Ôn Thần, nên muốn mời cậu đến xem thử."

Trẻ con ốm đau là chuyện lớn, Sở Hoàn không chần chừ, lập tức nhận lời: "Được, nhà anh ở đâu?"

"Tôi là Triệu Lực, ở thôn Hắc Thạch."

"Được, đến nơi tôi sẽ gọi anh."

Cậu bực mình liếc bố mình. Sở Trạch Dương phất tay với cậu, nói: "Đi sớm về sớm."

Sở Hoàn lặng lẽ đứng lên, lặng lẽ cưỡi lên con lừa già, lặng lẽ rời đi. Bóng lưng toát lên cảm giác đìu hiu cùng cực.

Tiếng lộc cộc vang lên trên đường đi.

Thôn Hắc Thạch cách Từ Lĩnh một quãng khá xa, phải vượt qua một ngọn núi. May mà giờ đường sá trong thôn đã được sửa sang lại, nếu không cậu còn phải băng qua con đường nhỏ um tùm cỏ dại, vướng víu cứa vào người và cả mớ côn trùng đáng ghét.

Đến thôn Hắc Thạch, Sở Hoàn gọi điện báo cho Triệu Lực. Một lát sau, một người đàn ông vội vã chạy ra từ trong thôn.

Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt bị cháy nắng đen sạm toát lên vẻ lo lắng. Sở Hoàn không quen thuộc thôn Hắc Thạch, cũng không biết nhà Triệu Lực làm nghề gì. Nhưng nhìn qua thì có vẻ là một người chăm chỉ thật thà.

Thấy cậu, Triệu Lực liền nói: "Chờ lâu chưa? Không ngờ cậu đến nhanh vậy."

Sở Hoàn: "Không, tôi mới tới thôi."

"À à, lối này."

Cậu đi theo Triệu Lực, cuối cùng dừng chân trước một căn nhà hai tầng. Căn nhà nhìn khá mới, bên ngoài lát gạch men, sân trước và gian chính đều sạch sẽ ngăn nắp.

"Tiểu Tĩnh thế nào rồi?"

Bước vào cửa, Triệu Lực lớn giọng gọi vào bên trong. Một giọng nữ từ phòng bên vọng ra: "Vẫn còn sốt! Người đến chưa?"

"Đến rồi đến rồi!"

Triệu Lực quay sang nhìn Sở Hoàn, cậu gật đầu: "Vào đi."

Vào trong phòng, Sở Hoàn thấy một bé gái khoảng mười tuổi đang nằm trên giường. Mặt cô bé đỏ bừng vì sốt cao, nhưng tinh thần rất tốt, đôi mắt mở to tò mò nhìn cậu.

Trẻ con bị bệnh không giống người lớn, có đôi khi càng sốt càng hiếu động.

Bên cạnh Tiểu Tĩnh có một người phụ nữ đang ngồi. Cô cầm một miếng xơ mướp, bên cạnh đặt một cái bát, bên trong tỏa ra mùi rượu nồng đậm, chắc là cô vừa dùng rượu lau người để hạ nhiệt cho con bé.

Thấy Sở Hoàn bước vào, người phụ nữ lập tức đứng lên, nói: "Cậu đến rồi."

Sở Hoàn gật đầu: "Bế con bé lên, để tôi xem nào."

"Được được."

Người phụ nữ vội vàng kéo chăn ra, ôm con gái vào lòng.

Sở Hoàn đưa tay sờ trán cô bé, đúng là nóng rực. Cậu chạm vào cổ và cánh tay cô bé, cảm nhận khí nóng bốc lên hừng hực từ mạch máu đang lưu thông. Chắc là không có vấn đề gì lớn.

Lúc cậu đang kiểm tra, Tiểu Tĩnh chớp mắt hỏi: "Anh ơi, anh là bác sĩ ạ?"

Sở Hoàn: "Đúng rồi, anh là bác sĩ."

"Vậy anh có chích vào mông em không?"

Sở Hoàn rút tay lại, cười hỏi: "Em sợ anh chích à?"

"Dạ sợ..." Tiểu Tĩnh nhìn cậu, sau đó như hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Nhưng nếu là anh chích thì em, em không sợ."

Sở Hoàn bật cười, xoa đầu cô bé: "Yên tâm đi, hôm nay không cần chích."

"Thật ạ?!"

Tiểu Tĩnh lập tức vui vẻ hẳn lên.

Sở Hoàn quay sang nói với Triệu Lực: "Đi nhóm bếp đi."

Triệu Lực đồng ý: "Được." Nói xong liền chạy ra ngoài.

Cậu nói với vợ của Triệu Lực: "Đưa con bé ra ngoài, bị bệnh thì nên hít thở không khí trong lành."

Lửa trong bếp đã cháy. Sở Hoàn tìm Triệu Lực lấy một quả trứng gà, sau đó gọi Tiểu Tĩnh đến: "Tiểu Tĩnh, lại đây."

Cô bé tò mò chạy tới trước mặt cậu. Sở Hoàn cầm quả trứng, lần lượt lăn qua trán, sau gáy, trước ngực, lòng bàn tay và chân bé, miệng lẩm bẩm mấy câu chú trừ tà đuổi bệnh.

Lăn xong, cậu đưa quả trứng cho Triệu Lực: "Bỏ vào bếp nướng đi."

"Được."

Triệu Lực cẩn thận đặt trứng vào lửa như cầm một quả bom. Hai vợ chồng đứng nghiêm túc, dán mắt vào ngọn lửa đang cháy trong bếp.

"Làm như thế để làm gì ạ?"

Tiểu Tĩnh thân quen nắm lấy tay Sở Hoàn.

"Chữa bệnh cho em đó."

Đợi một lát, chắc chắn trứng bên trong đã chín, Sở Hoàn nói với Triệu Lực: "Được rồi, gắp ra đi."

Triệu Lực dùng kẹp sắt đào bới, lôi ra một vật đen sì sì.

Vỏ trứng bị nứt, lòng trắng chảy ra ngoài, bị cháy thành một hình dạng kỳ lạ. Sở Hoàn nhìn chằm chằm vào quả trứng, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.

Vợ chồng Triệu Lực thấy thế, không dám nói một lời, lòng dần dần trĩu xuống. Chẳng lẽ thực sự là chuyện nghiêm trọng?

Thực ra đây là một mẹo dân gian, dựa vào hình dạng của trứng sau khi nướng để phán đoán bệnh tình. Nhưng vấn đề là... cậu không nhìn ra cái gì. Thế nên chỉ có thể giả vờ thâm trầm, đưa quả trứng cho Tiểu Tĩnh: "Ăn đi."

Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô bé, Sở Hoàn nhấn mạnh: "Không cần rửa, cứ ăn thẳng luôn."

Dù sao thì tro chỉ bám bên ngoài.

"Dạ."

Tiểu Tĩnh ngoan ngoãn bóc vỏ, cắn phần lòng trắng. Chỉ vài miếng đã ăn sạch cả quả trứng, mép miệng dính tro đen, cô bé cười hớn hở với Sở Hoàn.

Triệu Lực cẩn thận hỏi: "Vậy là xong rồi sao?"

Sở Hoàn gật đầu: "Chỉ bị dính khí bệnh, không phải đắc tội Ôn Thần."

Tiểu Tĩnh là một đứa trẻ khỏe khoắn, ngày nào cũng chạy nhảy ngoài trời, tiếp xúc với đất, nắng, cây cỏ, chắc chắn không phải đứa trẻ yếu ớt.

"Khí bệnh? Nhưng nhà tôi đâu có ai ốm đau, con bé cũng không đi bệnh viện."

Vợ Triệu Lực khó hiểu.

Triệu Lực chợt nhớ ra, kéo con gái qua hỏi: "Con lại vào phòng đó chơi đúng không? Ba đã nói bao nhiêu lần là không được vào đó cơ mà!"

Tiểu Tĩnh lập tức biến sắc. Biểu cảm bị lộ, muốn lấy lòng, lo lắng, tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ bé.

Sở Hoàn: "Hửm?"

"Là phòng này."

Cậu đi theo Triệu Lực, nhìn anh ta đẩy cửa một căn phòng ra. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, bên trong chất đầy đồ đạc lộn xộn, ghế, tủ, chổi, ki hốt rác, bạt nhựa... Ở sâu trong cùng có một cái giường.

Đây là một phòng chứa đồ.

Rất nhiều bụi, nhưng có một số chỗ khá sạch, chắc là do Tiểu Tĩnh đã vào chơi và lau dọn.

Triệu Lực giải thích: "Phòng này trước đây là của bố tôi. Ông bị bệnh phổi, nằm liệt giường suốt mấy năm, vừa mất năm ngoái."

Sở Hoàn nhìn thoáng qua: "Bảo sao. Con bé chắc chắn đã vào đây chơi."

Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, rồi nói với Triệu Lực: "Căn phòng này không tốt. Vốn dĩ đã có bệnh nhân nằm nhiều năm, tích tụ khí bệnh, uế khí. Anh còn chất đầy đồ lộn xộn, không khí không lưu thông, tạo điều kiện cho 'chúng' bám trụ mãi không đi, đúng không?"

"Anh dọn dẹp căn phòng này đi. Tốt nhất là đốt luôn cái giường. Sau đó lau sạch sẽ, mở cửa sổ để thông gió vài ngày là ổn."

Triệu Lực gật đầu liên tục: "Tôi hiểu rồi."

Hiệu quả của bài thuốc dân gian phát huy rất nhanh. Khi họ bước ra khỏi phòng, Tiểu Tĩnh đã hạ sốt, khuôn mặt không còn đỏ bừng, đang ngồi trong sân ăn táo.

Triệu Lực thô bạo xoa đầu cô bé, động tác trông có vẻ khó chịu, nhưng không che giấu nổi niềm vui trên mặt.

"Khỏi rồi! Tôi thật sự không biết cảm ơn cậu thế nào nữa."

Anh ta lấy ra vài trăm tệ đưa cho Sở Hoàn. Sở Hoàn cũng không khách sáo, cứ thế mà nhận.

"Vậy tôi đi đây. Nếu cần gì cứ gọi cho tôi."

"Được được. Hay là ở lại ăn tối? Tôi làm thịt gà!"

"Không cần đâu."

Con lừa già đứng đợi đến phát chán, cậu vừa leo lên, nó liền hí vang, hối hả chạy đi.

Khi về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn.

Sở Hoàn để con lừa tự do chạy nhảy, đến ngồi cạnh Sở Trạch Dương.

Sở Trạch Dương hỏi: "Thế nào?"

"Dễ ẹc."

Sở Hoàn ngạo nghễ đáp: "Con là thiên tài!"

Sở Trạch Dương: "..."

"Nói mạnh miệng không sợ trật lưng à?"

Mấy ngày tiếp theo, Sở Hoàn cuối cùng cũng được hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã mà cậu mong muốn. Ngoại trừ Lâu Sơn gọi điện đến mua thêm vài lá bùa, không còn khách hàng nào yêu cầu cậu đến tận nơi.

Lâu Sơn vẫn nhát cáy. Lần trước đụng phải quan tài, lá bùa hộ thân trên người cậu ta cháy mất một tấm. Vì thế trước khi đi, Lâu Sơn đã xin số điện thoại của Sở Hoàn.

Cậu ta thuộc kiểu dễ tưởng tượng tự dọa chính mình, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, nên quyết định đặt mua thêm vài lá bùa.

Nhân tiện, cậu ta kể cho Sở Hoàn nghe diễn biến mới nhất của nhà họ Lâu.

"Đại sư! Bác em gặp chuyện rồi. Nhà họ phân chia tài sản, bác ấy lấy được một đống tiền, công ty cũng vào tay. Mẹ em còn bảo em đến nịnh nọt bác ấy cơ! Nhưng em thấy bác ấy không đáng tin nên không đi, còn bị mẹ mắng cho một trận. Ai ngờ chưa được mấy ngày, bác ấy đã phải nhập viện!"

Sở Hoàn không hề ngạc nhiên, hỏi: "Do tình nhân làm?"

Lâu Sơn ngạc nhiên: "Sao anh biết? À, chắc là anh tính ra. Vợ đến bắt gian tiểu tam, hai bên đánh nhau um xùm, tình hình rất hỗn loạn. Bác ấy bị vạ lây, đầu bị đập trúng, giờ vẫn đang nằm viện."

Biết ngay, Sở Hoàn nói: "Tôi còn cảnh báo trước với anh ta mà."

Lâu Sơn kích động kêu lên: "Chắc chắn là bác ấy không chịu nghe. Nhưng không sao, em tin anh. Đại sư, anh là người tốt!"

"Nói đúng lắm. Lần này tôi miễn phí phí vận chuyển cho cậu."

"Tuyệt vời! Anh đúng là người tốt nhất thế giới này! Lại còn giỏi nữa! Biết anh đúng là vinh hạnh của em!"

Được tâng bốc đến mức tâm trạng phơi phới, Sở Hoàn vui vẻ tận hưởng một đêm ngon giấc.

Cho đến sáng hôm sau...

Cậu nhìn chằm chằm nhành hoa đột nhiên xuất hiện trên bàn thờ, lặng người hồi lâu.

Vẫn là cành lá xanh mướt, cánh hoa mềm mại, hương thơm thoang thoảng dễ chịu.

Sở Hoàn: "............"

Cậu thật sự không chịu nổi được nữa. Cậu cầm cành hoa đi vào phòng, đặt nó cạnh hai nhành hoa trước đó, rồi rút điện thoại gọi cho Lý Tuyên Minh.

Không biết đối phương đang bận gì, một lúc lâu sau mới bắt máy, giọng điệu bối rối vì không biết tại sao cậu gọi cho mình: "Sở Hoàn? Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

Sở Hoàn vào thẳng vấn đề: "Tôi nhớ tổ sư của nhánh các anh là Tiêu Bão Trân, đúng không? Hình như trước đây anh từng nói mình rất có thiên phú, tổ sư có vẻ rất quý anh? Ông ấy có từng tặng cậu thứ gì không?"

Lúc này Lý Tuyên Minh đang rất bận. Hắn cầm kiếm, mũi kiếm dán một lá bùa, chuẩn bị đâm xuống một thứ quái dị trên mặt đất – một pho tượng sắt hình người dài cỡ cánh tay. Nghe thấy câu hỏi của Sở Hoàn, tay hắn khựng lại một chút.

Chỉ chậm một giây thôi, nhưng cái thứ kia liền thét lên một tiếng chói tai, một dây thịt màu đỏ dài ngoằng bất chợt vọt ra từ hốc mắt pho tượng. Trông nó như một chuỗi quả nho kéo dài, sợi gân nhớp nháp liên kết từng khối thịt tròn lại với nhau. Nhìn kỹ hơn, trên từng khối thịt còn mọc ra ngũ quan rõ ràng: Mắt, mũi, miệng đỏ au há to...

Sắc mặt Lý Tuyên Minh sầm xuống, vung mạnh tay, kiếm cùng bùa chém xuống. Thứ quái dị kia lại rít lên một tiếng thảm thiết, rồi hóa thành một vũng nước đen tanh tưởi dưới lá bùa.

"Lý Tuyên Minh? Sư phụ Lý? Tiểu đạo sĩ? Anh có nghe không đấy?"

Lý Tuyên Minh đáp: "Tôi đang nghe. Hồi nhỏ, tôi từng được tổ sư truyền thụ pháp thuật trong mộng."

"Ồ..." Sở Hoàn hỏi tiếp: "Thế ông ấy có từng tặng anh cái gì không?"

Lý Tuyên Minh im lặng hai giây, đáp: "Không có."

Sở Hoàn: "Ồ, anh cũng không có à... Tôi gặp một chuyện hơi kỳ lạ, anh phân tích giúp tôi đi. Tôi cảm thấy anh có kinh nghiệm."

Cậu kể chuyện mình thắp hương ba lần, đều nhận được cành hoa, chi tiết không thiếu một chữ.

Lý Tuyên Minh nhíu mày trầm tư thật lâu. Sở Hoàn đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời, không nhịn được hỏi: "Anh nghĩ là có ý gì?"

Lý Tuyên Minh chậm rãi nói: "Yêu hoa xin kíp bẻ hoa, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô."

Sở Hoàn: "Bẻ cành... chiết chi? Có vấn đề gì sao?"

Lý Tuyên Minh nói: "Ý tôi là... có khả năng đây là tên của vị thần nhà cậu."

Tâm trạng của hắn lúc này rất phức tạp. Người ta không biết tên thần nhà mình đã đành, thế mà vẫn có cảm ứng mạnh như vậy? Tại sao lần trước hắn thành kính gọi tên tổ sư, vậy mà không có chút phản ứng nào hết?

Người với người đúng là khác nhau! Hắn cảm thấy hơi ghen tị QAQ.

••••••••

Lời tác giả:

Lý Tuyên Minh: Thật là chua chát, ghen tị quá QAQ. Lần sau quyết không trả lời điện thoại của Sở Hoàn nữa!

••••••••••••••••

*Thơ gốc: Kim lũ y
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Dịch: Áo kim tuyến
Áo vàng chàng tiếc chi,
Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai.
Yêu hoa xin kíp bẻ hoa,
Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.

 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 32
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...