Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 31

206@-

 
Lâu Sơn run rẩy cầm mảnh vải, đi thu nhặt thi thể của ông nhà mình. Dù sao bây giờ cũng chẳng còn mấy ai có thể đứng vững.


Cậu ta đi một bước quay đầu ba lần, Sở Hoàn mỉm cười khích lệ: "Yên tâm, an toàn lắm."


Lâu Sơn cũng cười đáp lại, chỉ là nụ cười tràn đầy chua xót.


Thi thể của Lâu Thắng Lợi bị nghiền nát, tỏa mùi protein cháy khét, cực kỳ khó ngửi. Một số mảnh chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ vụn, khiến cậu ta nổi cả da gà.


Cậu ta vừa nhặt vừa rưng rưng nước mắt.


Lâu Thanh bất chợt trở nên suy bại, không còn chút sức lực, Lâu Mật đứng ra xử lý mọi chuyện. Cô nhanh chóng liên hệ với một cửa hàng quan tài, trực tiếp mua bộ tốt nhất đã làm sẵn, còn trả thêm tiền để họ giao hàng cấp tốc.


Nhà họ Lâu đã làm một lễ tang, nếu tổ chức thêm lần nữa, không biết dân làng sẽ đồn thổi thành chuyện gì. Miệng lưỡi thiên hạ độc địa, có thể biến kẻ chết thành người sống, rồi tô vẽ thêm vài chi tiết, đến lúc đó danh tiếng của nhà họ Lâu coi như mất hết.


Chưa kể, e rằng cả Thổ Địa lẫn Thành Hoàng đều đã ghi sổ nhà họ, nếu tổ chức lại thì khác nào vả thẳng vào mặt thần linh.


Vì thế, sau khi gom đủ hài cốt, Lâu Mật quyết định chôn cất luôn.


Cô không rõ rốt cuộc Lâu Thắng Lợi và Lâu Thanh đã mưu tính gì sau lưng, nhưng cô biết mẹ mình dặn đúng: cô còn hai đứa con, cô phải đứng vững.


Vị trí mộ của Lâu Thắng Lợi không thay đổi. Quan tài không thể chở vào, nên Lâu Sơn cùng vài người khác phải khiêng vào trước, rồi theo sự chỉ dẫn của Sở Trạch Dương, đặt từng mảnh thi thể vào trong, cuối cùng đóng kín quan tài.


Xác bị cháy một phần, thất lạc một phần, chiếc quan tài vốn vừa vặn giờ lại có vẻ trống trải, cố gắng sắp xếp mới tạm ra dáng một con người. Trong suốt quá trình, không ai lên tiếng phản đối. Đến khi xong xuôi, quan tài đặt sang một bên, mọi người đưa mắt nhìn nhau, xong hỏi Lâu Mật:


"Chôn luôn à?"


"Có cần làm lễ siêu độ không?"


"..."


Lâu Mật: "Siêu độ cái gì? Hồn bố tôi đã bị Âm Sai bắt đi rồi."


Mọi người lại im lặng.


Cô quay người, quỳ trước quan tài dập đầu ba lần, sau đó kêu Lâu Minh và Lâu Tương làm theo. "Mọi nghi lễ trước đó đều đã hoàn tất, bây giờ chúng con sẽ trực tiếp an táng bố, mong bố lượng thứ."


Sở Hoàn không nhịn được mà gật đầu. Lúc làm tang lễ giả, mọi nghi thức đều thực hiện đầy đủ, linh cữu đặt bao nhiêu ngày cũng không đếm nổi.


Giả lâu quá biến thành thật luôn.


Lâu Mật quay đầu tìm Sở Trạch Dương, hỏi: "Tiên sinh, có thể chôn vào buổi chiều không?"


Sở Trạch Dương đáp: "Có thể, có điều giờ không đẹp lắm, nhưng không phải vấn đề lớn."


Lâu Mật gật đầu: "Được. Vậy chiều nay làm phiền tiên sinh."


Sở Hoàn tò mò đi đến trước quan tài mới. Chiếc này có màu đỏ, chắc mới đóng chưa lâu, còn thoang thoảng mùi gỗ.


Lâu Sơn theo sau cậu, cẩn thận hỏi: "Sao thế? Ông nội thế này rồi... vẫn có thể bật dậy sao?"


Sở Hoàn liếc cậu ta, nghiêm túc nói: "Phải tin vào khoa học. Sao cậu cứ nghĩ đến chuyện xác chết bật dậy hoài vậy? Cậu tưởng xác sống dễ xuất hiện lắm hả?"


Lâu Sơn: "..."


"Khoa học?"


Sở Hoàn: "Chứ gì nữa? Xác sống cũng phải có điều kiện cơ bản mới bật dậy được."


Tuy nói vậy, cậu vẫn âm thầm nhét hai lá bùa vào quan tài. Nhỡ đâu Lâu Thắng Lợi thực sự là sâu bọ, chết mà không cứng, lại bò ra thì sao?


Ở góc khuất mà cậu không nhìn thấy, bên trong quan tài có một thứ khẽ run rẩy, giãy giụa một chút, va vào thành quan tài, sau đó lặng yên bất động.


Sở Hoàn nghe thấy tiếng động rất nhỏ phía sau, bèn quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc.


Lâu Sơn: "Sao vậy ạ?"


Sở Hoàn nhíu mày lắc đầu, nghĩ có lẽ mình nghe nhầm. Cơ mà cậu vẫn không yên tâm, dứt khoát nhét thêm mấy lá bùa vào trong quan tài.


Lâu Sơn nhìn động tác của cậu, sụp đổ hét lên: "Không phải anh nói sẽ không bật dậy sao?!"


"Ai nói ổng bật dậy? Đây là diệt cỏ tận gốc, phòng ngừa hậu họa!" Sở Hoàn hùng hồn đáp.


Lâu Sơn: "..."


Sau khi ăn trưa qua loa, ông cụ chủ trì nghi lễ lúc trước lại bắt đầu. Không biết có phải vì bị dọa sợ hay không, lần này tốc độ đọc kinh của lão nhanh hơn hẳn.


"Nâng..."


"Hạ..."



"Lấp đất."


Từng xẻng đất rơi xuống, chẳng mấy chốc đã lấp kín quan tài, không còn nhìn thấy màu sắc của nó. Lớp đất này như thể vùi lấp tất cả những gì đã xảy ra. So với khung cảnh khai màn gióng trống khua chiêng, kết cục im ắng qua loa này có phần châm biếm.


Người nhà họ Lâu cảm thấy mất mặt, sau khi hoàn tất, họ thanh toán tiền ngay tại chỗ, thậm chí còn đưa thêm vài vạn làm phí bịt miệng.


Lâu Mật hỏi Sở Trạch Dương: "Không biết mẹ tôi..."


Sở Trạch Dương chỉ nói: "Bà ấy không sao."


Khi đó bị đả kích quá mạnh, suýt hóa thành lệ quỷ, may mà Sở Hoàn kịp thời tát cho một cái, khiến bà tỉnh táo lại.


"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."


Lâu Mật gượng cười, nói: "Hồi xưa, điều kiện nhà mẹ tôi tốt hơn hẳn nhà bố tôi, nhưng bố tôi giỏi ăn nói, dỗ mẹ theo ông ấy."


Sở Hoàn nghe thấy, không kìm được ghé lại gần Lâu Mật.


Trong mắt Lâu Mật thoáng vẻ hoài niệm: "Tình cảm của họ rất tốt. Khi còn mặn nồng, bố tôi từng xin một sợi dây tơ hồng, một đầu buộc vào cổ tay mẹ, một đầu buộc vào cổ tay mình, nói những lời yêu thương cảm động, thề rằng sẽ cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, kiếp sau vẫn làm vợ chồng."


"Về sau, khi sự nghiệp của bố tôi phát triển, tình cảm với mẹ nhạt dần. Đến khi sức khỏe mẹ ngày càng sa sút, ông mới bắt đầu hoảng loạn, có vẻ như đã tỉnh ngộ... Giờ nghĩ lại, chắc là ông sợ lời thề năm xưa thành sự thật."


Lâu Mật: "Đúng là con người... Mẹ tôi chết rồi, ông ấy vẫn muốn lừa bà."


Khoé miệng cô hơi nhếch lên, giọng điệu mỉa mai: "À, còn lừa cả tôi."


Sở Hoàn không nhịn được an ủi: "Không sao, ngày tháng tốt đẹp của cô vẫn còn ở phía trước."


Lâu Mật quay đầu nhìn cậu, cười nhạt: "Vậy thì xin nhận lời chúc tốt lành của cậu."


Trước khi rời đi, Sở Hoàn lại nhìn Lâu Thanh. Gã thoạt nhìn không còn sức vực dậy, như một con gà mắc bệnh, sợ hãi co ro, tinh thần sa sút.


Cậu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy bản thân không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, thỉnh thoảng cũng nên tích chút công đức. Thế là cậu bước đến trước mặt Lâu Thanh, nói: "Anh Lâu, sắc mặt anh không tốt lắm, giữa chân mày có sắc đỏ pha đen. Dạo này tốt nhất nên tránh nữ sắc, cẩn thận gặp tai họa."


Ai dè Lâu Thanh lại cho rằng cậu là người của Lâu Mật, nghe xong lời này, gã lập tức lạnh lùng nhìn cậu: "Lâu Mật phái cậu đến đúng không? Cô ta chắc chắn đã biết từ lâu rồi, ha ha. Cậu về nói với cô ta, cho dù bố đã chết, tài sản nhà họ Lâu vẫn do tôi kế thừa!"


Sở Hoàn: "???"


Gì đấy? Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, vậy mà anh lại nghĩ như này?


"Thế thì tùy anh."


Sở Hoàn cạn lời. Đúng là người muốn chết thì ai cản cũng không được.


Cậu xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước lại thấy tức, bèn quay lại tìm Lâu Mật, nói: "Cô tốt nhất nên nhanh chóng chia tài sản với Lâu Thanh, ít tiền một chút cũng được. Mệnh cô có tài lộc, nhưng gã đó thì không ổn đâu. Cẩn thận bị liên lụy kéo xuống vực."


Sắc mặt Lâu Mật thay đổi, nghiêm túc cảm ơn cậu: "Cảm ơn, tôi hiểu rồi."


Lúc này Sở Hoàn mới hài lòng rời đi.


Người nhà họ Lâu sau khi xử lý nốt mọi việc cũng lục tục ra về. Người chết như đèn tắt. So với người đã khuất, tài sản Lâu Thắng Lợi để lại quan trọng hơn nhiều.


Lâu Mật đứng trước xe, quay đầu nhìn căn biệt thự sang trọng. Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng trước khi giọt nước mắt rơi xuống, cô đã bước lên xe: "Đi thôi."


Chiếc xe khởi động, Lâu Quảng nhìn họ rời đi, rồi quay sang hỏi Lâu Thanh: "Bố, chúng ta không đi sao?"


"Chưa đi vội."


"Dạ."


Lâu Thanh nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì. Mãi đến khi trời tối, gã mới mở mắt ra, nói với Lâu Quảng: "Đi."


Lâu Quảng ngẩn người: "Đi đâu?"


Lâu Thanh đã đứng dậy, cầm một chiếc xẻng sắt đi ra ngoài. Lâu Quảng sững sờ trong giây lát, sau đó cũng cầm một chiếc xẻng khác đi theo.


Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trước gò đất mới đắp phía sau biệt thự.


Lâu Thanh cắm đầu đào bới, nói với Lâu Quảng: "Mau đào đi!"


Lâu Quảng căng thẳng siết chặt cán xẻng, do dự nói: "Bố, đây là mộ của ông nội..."


Lâu Thanh trừng mắt nhìn hắn, quát:


"Bảo đào thì cứ đào! Lắm lời làm gì? Mau lên!"


"Vâng."


Bị mắng một trận, Lâu Quảng đành bắt tay vào đào. Hai người đàn ông khoẻ mạnh, chẳng bao lâu đã đào được một cái hố to.


Lâu Thanh vung xẻng cắm mạnh xuống, cảm giác phản chấn từ gỗ làm khóe miệng gã nhếch lên:



"Đào đến rồi!"


Gã vội vàng cúi xuống, mò tìm nắp quan tài để mở ra. Nhưng thử vài lần vẫn không được, gã bực bội hét lên với Lâu Quảng: "Tiếp tục đào!"


Lại tốn thêm không ít sức lực, cuối cùng cũng dọn dẹp xong lớp đất phía trên. Lâu Thanh dùng hết sức bật tung nắp quan tài.


Gã thò đầu vào nhìn, kết quả một luồng khí đen cuồn cuộn cùng tro đen bốc lên, khiến gã sặc sụa ngã ngửa ra sau.


"Khụ khụ khụ!"


Gã túm lấy Lâu Quảng: "Vào trong tìm đi!"


Lâu Quảng: "Tìm cái gì?"


"Một món đồ! Nó chắc chắn vẫn còn trong đó, tìm đi!"


Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lâu Thanh, Lâu Quảng chùn bước, cuối cùng vẫn trèo vào trong quan tài lục lọi.


Dưới ánh sáng của đèn pin, hắn thấy bên trong chỉ có mảnh xương vỡ, vải vụn và tro đen, không còn thứ gì khác.


Sau khi lục lọi một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, nói với Lâu Thanh: "Bố, bên trong không có đồ."


"Không thể nào!"


Lâu Quảng do dự rồi nói tiếp: "Nhưng con thấy cái này."


Hắn đưa một mảnh bùa cháy dở cho Lâu Thanh. Gã nhìn chằm chằm vào hoa văn trên đó, đột nhiên hét lên thảm thiết: "Là đám người ban ngày! Chắc chắn là bọn chúng!"


Tiếng hét chói tai của gã như đánh động thứ gì đó trong bóng tối. Cành cây bắt đầu rung lắc, vô số bóng dài kỳ quái hiện ra, lặng lẽ quan sát hai người, xì xào bàn tán.


Âm thanh xào xạc rợn người vang lên từ hai phía, tựa như có thứ gì đó bò từ bên này sang bên kia trên đầu họ.


Lâu Thanh và Lâu Quảng đứng sững tại chỗ như tượng sáp, cứng đờ vài giây, rồi đột nhiên vứt xẻng xuống đất, gào thét bỏ chạy thục mạng.


Khi bóng dáng hai người họ biến mất, một bóng người khác xuất hiện ở rìa rừng. Bên cạnh có một bóng dáng kỳ dị, lùn hơn và béo hơn, có hai cái tai nhọn trên đầu, cổ vươn dài về phía trước, phía sau là một cái đuôi dài.


Hai cái bóng chậm rãi bước ra khỏi rừng.


Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ bóng cao ráo là một chàng trai trẻ, dung mạo tuấn tú. Trong khi đó, cái bóng bên cạnh dần thay đổi, tai biến mất, đuôi cũng không còn, hóa thành một ông lão tóc bạc lưa thưa.


Sở Hoàn lẩm bẩm:


"Cứ tưởng ban ngày mình bị hoa mắt."


Chân Bán Tiên liếc vào trong quan tài, sau đó cất tiếng kêu "chít chít" hai lần.


Hai con chuột lập tức từ phía sau ông ta chạy ra, lượn một vòng quanh quan tài, rồi ngoạm lấy một vật gì đó mang ra ngoài.


Chuột bò lên người Chân Bán Tiên, đặt thứ đó vào lòng bàn tay ông ta.


Ông ta nhúc nhích mũi ngửi thử, nói: "Thì ra ổng đã nuốt một con quỷ ve, đáng tiếc con ve này bây giờ đã chết hoàn toàn."


Sở Hoàn cầm lấy vật đó từ tay ông ta, quan sát kỹ, là một con côn trùng nhỏ cứng đờ, thân mình hơi trắng mập nhưng chỉ còn lại nửa trên. Phần đầu trông vô cùng kỳ lạ, đặc biệt to, phía sau đầu có một khuôn mặt người.


Ngũ quan trên khuôn mặt sống động như thật, biểu cảm đau đớn tột cùng.


"Một món đồ tốt để khóa âm cách dương, có thể qua mặt âm sai."


Sở Hoàn nói: "Giờ thì vô dụng."


Cậu không biết nó đã bị thiêu chết từ trước hay do lá bùa cậu nhét vào quan tài ban ngày đã giết nó.


"Đúng vậy."


Chân Bán Tiên nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mặt, lắc đầu nói: "Con cháu bất hiếu, dám đào mộ bố ruột của mình, để xương cốt bố mình bị phơi ngoài hoang dã, khẳng định sẽ gặp báo ứng."


Vô số con chuột tràn ra từ sau lưng ông ta. Chúng vô cùng linh hoạt, còn biết phối hợp, cùng nhau đẩy nắp quan tài đóng lại, sau đó hì hục dùng đất lấp lên, chôn lại quan tài.


Sau khi xong việc, cả đàn chuột đồng loạt chạy về một hướng.


Trong rừng cây có hai bóng người di chuyển, thấp thoáng vọng ra mấy câu hát kỳ lạ:


"Thệ núi thệ biển, hưởng hết phú quý. Cơ quan toán tận, chung quy công dã tràng."


"..."


"Khó nghe quá."


"Là do cậu không biết thưởng thức."


"Câu cú cũng chả vần gì..."



Thị trấn Tây Hà đã lên đèn, hiện giờ chưa quá muộn, người dân sau khi ăn tối thì đi dạo tiêu thực trên đường phố.


Sở Hoàn tìm một quán nướng ven đường, gọi vài xiên thịt, vừa ăn vừa nghĩ xem lát nữa nên ở lại thị trấn thêm một đêm hay gọi xe về. Không biết Giẻ lau có bận không, hay là bảo cậu ta đến đón.


Hừm... hay cưỡi lừa về? Đoạn đường này chắc lừa già đi nổi nhỉ?


Lúc xiên nướng của cậu được mang lên, có hai người khác đi ngang qua quán, mua khá nhiều xiên rồi đưa cho chủ quán, dặn: "Ít cay thôi."


"Được!"


Hai người đó vừa bước vào quán, nhìn thấy Sở Hoàn thì mắt sáng lên, liền đi về phía cậu, cười nói:


"Đại sư, cậu cũng ăn đồ nướng à?"


Sở Hoàn: "Hở?"


Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện là người quen. Là hai ông chú câu cá từng tá túc tại nhà Thẩm Lạc Thu, lúc cậu cứu người, họ đã hỗ trợ kéo người lên.


"À đúng, hai chú lại đi câu cá à?"


"Ừ ừ."


Một người quay sang chủ quán nói: "Chúng tôi ngồi chung bàn với cậu ấy."


Chủ quán liếc nhìn, đáp: "Được."


Hai người lập tức ngồi xuống đối diện Sở Hoàn, một người nhiệt tình kể chuyện: "Không hiểu sao dạo này mọi người bảo sông có nhiều cá lớn lắm!"


Người còn lại cũng phụ họa: "Ban ngày tôi thấy Lão Lưu đăng video, câu được một con cá siêu to, chắc phải hai mươi cân! Thế là chiều nay tôi rủ ổng đi luôn."


"Lão Lưu đăng video khắp nơi đúng không?"


"Gửi tất cả các nhóm, riêng vòng bạn bè đã đăng ba lần rồi!"


Sở Hoàn: "..."


Nếu cậu có được sự kiên trì và tinh thần hành động như mấy ông chú câu cá này, làm cái gì cũng phải thành công ấy chứ.


"Đại sư, cậu đi một mình à? Cậu định đi đâu? Bọn tôi chở cậu đi nhé."


Sở Hoàn: "Tôi chuẩn bị về Từ Lĩnh."


"Thế thì tiện quá, cùng đường!"


Sau khi ăn xong, hai ông chú câu cá còn hào phóng thanh toán cả phần của cậu.


Ba người lên xe, thẳng hướng đi Từ Lĩnh. Đến nơi, hai ông chú không vào nhà, vừa xuống xe đã xách theo đủ loại túi lớn túi nhỏ lao thẳng ra bờ sông, chạy nhanh như thể có ma dí sau lưng.


Sở Hoàn nhìn bóng lưng bọn họ: "..."


Mẹ Thẩm bước ra, nhìn thấy Sở Hoàn đứng ngơ ngác trước cửa thì giật mình hoảng hốt.


"Nhóc Hoàn, sao cháu lại ở đây?"


"Dì ơi, Giẻ lau đâu ạ?"


Mẹ Thẩm đáp: "Chắc nó ở bờ sông, cần câu của khách bị hỏng, nó vừa mới đi đưa cái mới xuống đó."


"Vậy cháu đi tìm cậu ấy."


Cậu đi về phía bờ sông. Mẹ Thẩm đứng phía sau dặn với theo: "Bờ sông lạnh lắm, nhớ mặc thêm áo!"


Sở Hoàn đi được một đoạn thì con lừa già xuất hiện bên cạnh. Cậu nhảy lên lưng lừa, nó liền hí vang một tiếng, hớn hở chở cậu phi thẳng ra bờ sông.


"Ó..."


Chẳng mấy chốc cậu đã đến nơi.


Vài chiếc đèn lồng tỏa sáng bên bờ sông, ánh sáng ấm áp hắt xuống, mỗi ngọn đèn đều có một người ngồi co ro bên dưới.


Sở Hoàn nhìn quanh không thấy Thẩm Lạc Thu, bèn men theo bờ sông đi tiếp. Đi ngang qua một cần thủ, cậu tình cờ trông thấy đối phương vừa xé một cây xúc xích ném xuống nước.


? Ủa, làm gì vậy? Giờ có thể dùng xúc xích để dụ cá hả?


Lừa già lùi ra sau hai bước, Sở Hoàn nghe thấy người nọ lẩm bẩm: "Cá lớn, mau ăn đi! Ăn rồi phù hộ cho tôi câu được cá lớn!"


Sở Hoàn: "???"


Cậu nhảy xuống lừa, hỏi người nọ: "Anh đang làm gì vậy? Cá lớn gì?"


Người nọ nhận ra cậu. Trước đây khi cậu đi cùng Thẩm Lạc Thu đưa cơm, hai người đã gặp nhau, nên nhiệt tình giải thích: "Con sông này có một con cá rất to, rất có linh tính, thích đội một con trai lớn trên đầu mà bơi vòng vòng. Nó hay xuất hiện lúc chúng tôi câu cá, nhưng chưa bao giờ cắn câu."



"Có người nói rằng nếu nhìn thấy con cá đó trong lúc câu thì khả năng câu được cá lớn sẽ cao hơn. Thế là có người bắt đầu ném đồ ăn xuống nước, bảo là dâng cho nó ăn, không ngờ thật sự câu được cá lớn."


"Cậu thấy sao, chuyện này linh cực!"


Sở Hoàn: "..." Cẩu Oa!


"Không biết có phải nó ăn ngán xúc xích rồi không. Lần sau tôi thử đổi sang xúc xích bắp xem, nghe nói hiệu quả tốt nhất."


Sở Hoàn: "...Anh có thể thử dùng đùi gà."


"Ồ được."


Sở Hoàn ôm tâm tình phức tạp leo lên lưng lừa, chạy thẳng đến góc khuất ven bờ. Xác nhận xung quanh không có ai, cậu bắt đầu niệm chú gọi hồn.


Không bao lâu sau, trên mặt nước nổi lên làn sương mỏng. Nhưng sương mù nhanh chóng tan đi, thay vào đó là những thứ dưới nước lao nhanh về phía cậu.


Sở Hoàn nhìn mặt nước cuộn trào, lùi về sau vài bước, mấy bóng đen lập tức trồi lên.


Một con cá lớn quen thuộc, béo hơn trước, trên đầu đội một con trai sông to tướng. Một búi tóc đen kịt, tóc được vén lên, lộ ra một khuôn mặt nữ quỷ trắng bệch bị tóc che phủ gần hết.


Ngoài ra còn có một nam quỷ, có vẻ như mới đến, có chút rụt rè khi nhìn Sở Hoàn. Trên người nó không có sát khí, cũng chưa từng hại ai, nên Sở Hoàn không quan tâm lắm.


Cậu nhìn chằm chằm Cẩu Oa, hỏi: "Chúng mày làm trò gì vậy? Tại sao xin đồ ăn của bọn họ."


Cẩu Oa: "Chúng tôi cũng tặng cá cho họ mà."


Ban đầu nó nghe lời Sở Hoàn, thỉnh thoảng móc cá vào lưỡi câu giúp họ. Nhưng có một ngày, nó vô tình lượn qua trước mặt một cần thủ, thế là người đó ném cho nó một cây xúc xích!


Lúc Cẩu Oa chết, xúc xích là một thứ xa xỉ. Giờ được ăn, nó cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn, thế là nghiện không dứt ra được.


Nó hơi ấm ức nói: "Có một số người, tôi đã lùa cá đến cho họ rồi mà vẫn không câu được, tôi còn phải tự đi cắn câu giúp họ nữa!"


"Mày tự cắn câu???"


Cẩu Oa: "Đúng thế! Nhìn này, miệng tôi còn mấy cái lỗ đây này!"


Mỗi lần cắn chặt lưỡi câu, ngay trước khi bị kéo lên, nó dồn sức giãy thoát, diễn một màn "thiếu chút nữa là câu được" vô cùng chân thực. Màn trình diễn này khiến các cần thủ vỗ đùi đen đét, lần sau càng chăm chỉ ném đồ cúng cho nó hơn.


Vừa kể, nó vừa há miệng thật to trước mặt Sở Hoàn... Hàm răng chi chít, trên môi trên ngoại trừ răng quả thật có mấy cái lỗ nhỏ do bị móc câu tạo ra.


Sở Hoàn: "..."


Vì miếng ăn mà cố gắng đến mức này, cậu không nỡ trách mắng nó.


"Vậy đừng làm gì đáng quá."


Cẩu Oa gật đầu: "Đương nhiên, tôi biết chừng mực mà."


Sở Hoàn chỉ vào con quỷ nam mới đến, hỏi: "Chuyện của nó là sao?"


Cẩu Oa vẫy đuôi, đáp: "À, nó vốn là quỷ nước ở khúc sông xa hơn, nghe nói bên này có đồ ăn nên chạy sang nương nhờ."


"Qủy nước cũng có thể chạy xa vậy sao?"


"Còn cách nào khác đâu? Hậu nhân của nó không tin quỷ thần, kể cả ngày Tết với Thanh Minh cũng chả có gì để ăn. Ở bên này được một lúc là lại phải quay về."


Sở Hoàn nhìn nó một cái, đối phương liền mỉm cười với cậu.


"Trông cho kỹ, nếu nó dám kéo người xuống làm thế thân, để tao bắt được thì đừng mong tao nương tay."


"Dạ dạ."


Sở Hoàn thả bọn chúng về lại nước, sau đó mang tâm trạng phức tạp leo lên lưng lừa.


Cậu cưỡi lừa đi về, giữa đường mới sực nhớ ra mục đích ban đầu của mình là đi tìm Thẩm Lạc Thu. Nhưng giờ đã đi xa rồi, cậu lười quay lại, thế là dứt khoát về thẳng nhà.


Sau một giấc ngủ ngon, sáng hôm sau tỉnh dậy, như thường lệ, Sở Hoàn dâng hương cúng bái. Kết quả cậu lại nhìn thấy một cành cây tươi xanh trên bàn thờ.


Lá cây nhỏ xanh mướt, non mơn mởn như mới nhú ra. Cậu nhìn kỹ thì nhận ra, là một nhành liễu.


Cậu khó hiểu nhìn ra ngoài cửa. Trời sắp vào đông, lấy đâu ra cành liễu non mới mọc thế này?


Hơn nữa đây là lần thứ hai, lần thứ hai!


Lần đầu tiên còn có thể coi như thần linh ban thưởng sau tế lễ, vậy lần thứ hai tính là gì?


Sở Hoàn nhìn chằm chằm nhành liễu một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh. Ồ, hành động này, hành động này chắc chắn là mang hàm nghĩa khác!


••••••••


Lời tác giả:


Sở Hoàn gật đầu chắc nịch: "Mình đã giác ngộ!"
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 31
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...