Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 157: Ngoại Truyện 10

112@-

"Con gái nhà lão Thái chẳng phải đã chết rồi sao? Sao quay về được?"


"Nghe nói là số mệnh chưa hết, được Thiên Đế ân chuẩn cho sống lại đấy!"


"Ông tin à? Tôi không tin. Nhìn cái dáng dấp con bé bây giờ, e rằng không phải yêu quái hóa thành thì cũng là thứ tà quái gì đó. Tốt nhất đi mời bà đồng đến xem, không thì bắt lại thiêu chết......"


Dưới ánh nắng chói chang rát mắt, mấy người nông dân gầy gò đen sạm ngồi nghỉ trên tấm chiếu dưới gốc cây đầu ruộng, miệng tán chuyện nhàn rỗi, thỉnh thoảng liếc nhìn một người đàn ông trung niên im lặng ở phía bên kia.


"Cha, con đem cơm cho cha đây."


Một cô gái mặc áo sơ mi quần dài đi từ bờ ruộng khác tới. Cô tầm mười lăm mười sáu tuổi, mắt hạnh má đào, da trắng mịn như ngọc, dung mạo gần như lạc lõng giữa cái khung cảnh nóng nực nghèo khó này.


Thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô gái xinh đẹp này chỉ toàn là sợ hãi. Vài người đang nói chuyện rôm rả lập tức im bặt.


Thái Đào xách một cái giỏ đến trước mặt Thái Thụ Thanh, lấy ra một cái cốc men to bằng cái đầu người, trên vẽ hoa mẫu đơn đỏ rực, bên trong đựng đầy cơm canh.


Cô đưa cái cốc lớn cho Thái Thụ Thanh xong, lấy thêm một cái cốc nhỏ có nắp đặt sang bên cạnh, nói: "Cha, hôm nay có canh mướp."


Thái Thụ Thanh: "Ừ."


Thái Đào ngồi xổm bên cạnh, chống cằm cười một cái, nói: "Cha, tối nay mình ăn thịt đi."


"Bảo mẹ con cắt hai miếng thịt về."


Thái Thụ Thanh đối với con gái luôn giữ sự im lặng lạ lùng, bởi vì con gái ông... quả thực không bình thường.


Thái Đào mấy tháng trước đã chết. Hôm đó Thái Thụ Thanh lên núi đặt bẫy thỏ, định kiếm thêm chút thịt cho gia đình, trời bất ngờ đổ mưa, Thái Đào mang ô đến cho ông, không ngờ trượt chân ngã núi mà mất mạng.


Không lâu trước đây, Thái Thụ Thanh mơ thấy Thái Đào, trong mơ cô nói mình vốn mệnh chưa tuyệt, Thiên Đế lệnh cho sống lại. Nếu ở mộ và quan tài thấy chuột bạch to thì đừng hoảng, đó là sứ giả của Thiên Đế, chờ đủ bốn mươi chín ngày, cô sẽ hồi sinh.


Ban đầu Thái Thụ Thanh không tin chuyện hoang đường đó, nhưng không chỉ ông, ngay cả vợ ông cũng mơ thấy. Ông định đi mời bà đồng đến xem, nhưng vợ nhất quyết không chịu. Thế là sau hơn một tháng, con gái ông quả thật từ trong quan tài bước ra!


Cô giống như trước, lại có chút khác, so với trước kia đẹp hơn, đẹp đến mức không còn giống gái làng quê, không kém gì những tiểu thư con nhà giàu trên thành phố. Nếu không phải Thái Đào nhớ rõ chuyện trước kia, ông thật sự tưởng cô là yêu ma đội lốt con gái mình trở về.


Thái Thụ Thanh lặng lẽ ăn hết cơm, Thái Đào thu cái "bát" lớn cất vào giỏ, đứng dậy nói: "Cha, con về trước đây."


"Ừ."


Thái Đào xách giỏ men theo bờ ruộng quay lại, mấy người đàn ông dưới tán cây đợi cô đi xa mới nhỏ giọng bàn tán, giọng nói mang theo sợ hãi.


Thái Thụ Thanh đã quen với cảnh này, ông nằm xuống tấm chiếu, nhắm mắt lại.



Tối đó, vợ ông Phùng Quyên cắt hai miếng thịt mang về xào. Trên chiếc bàn vuông màu nâu sẫm bày một đĩa thịt xào dưa muối, một tô canh mướp, ba người ngồi quanh ăn cơm.


Cha mẹ Thái Thụ Thanh có bốn người con, ông có hai anh trai một em gái, đều đã lập gia đình. Anh cả thay cha đảm nhiệm công việc, nên cha mẹ theo anh cả sống.


Thái Đào nói: "Mẹ, con thấy còn dư thịt, mai mình ăn thịt chiên nhé."


Phùng Quyên thương con như mạng, chẳng hề do dự: "Được, mai ăn thịt chiên."


"Mẹ, mẹ tốt quá."


Trên mặt Thái Đào nở nụ cười tươi rói, giọng nói thiếu nữ nũng nịu.


"Nấu thêm quả bí đỏ già, ngọt lắm." Phùng Quyên cũng híp mắt cười.


Ăn cơm xong, Phùng Quyên rửa bát, rồi đun nước nóng. Buổi tối không có gì giải trí, ba người tắm rửa rồi ai về giường nấy đi ngủ.


Lúc nhà họ Thái chia gia sản, Thái Thụ Thanh được chia cho một mảnh đất ở, chỉ là khi ấy nghèo quá, chỉ dựng được hai gian nhà. Nhưng nhà ít người, ở tạm cũng đủ.


Bây giờ trời nóng, trên giường trải một tấm chiếu tre, Phùng Quyên nằm bên cạnh Thái Thụ Thanh phe phẩy quạt mo, ngoài cửa sổ là tiếng ếch kêu râm ran. Hai người không nói gì, mãi lâu sau, Thái Thụ Thanh mới mở miệng: "Người ta nói Thái Đào..."


Lời còn chưa dứt, Phùng Quyên đã bật dậy, trừng mắt nhìn ông: "Họ nói, họ nói... thì mặc họ! Nó là con gái chúng ta, con ruột của chúng ta!"


Thái Thụ Thanh: "Tôi biết nó là con gái tôi, nhưng nó bây giờ như vậy, nó..."


Phùng Quyên cắn chặt răng nhìn ông chằm chằm, trên gương mặt thoáng lộ vài phần dữ tợn.


"..."


Thái Thụ Thanh nói nửa chừng đành thôi, cuối cùng thở dài, nhắm mắt lại.


Trong phòng tối đen, Phùng Quyên ngồi thẫn thờ rất lâu, mãi sau mới nằm xuống.


Không biết bao lâu trôi qua, xa xa vang lên vài tiếng chó sủa, nhưng rất nhanh thì im bặt. Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gần.


Thái Thụ Thanh bị đánh thức, mở mắt ra liền thấy ánh lửa chiếu vào từ ngoài cửa sổ.


Sắc mặt ông thay đổi, vội vàng đẩy người bên cạnh.


"Nửa đêm nửa hôm, ông làm cái gì thế?"


Phùng Quyên bị đánh thức, còn ngái ngủ ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy ngoài sân đầy những bóng người đứng lặng, trên mặt bà liền hiện rõ vẻ kinh hãi.


"Tiểu Đào, đừng ra ngoài! Ở trong phòng, đừng ra ngoài!!"



Bà chạy theo sau Thái Thụ Thanh ra ngoài sân, nhìn thấy trong tay những người kia đều cầm đuốc, có kẻ còn xách đồ vật gì đó, bèn lạnh giọng hét lớn: "Mấy người muốn làm gì?!"


Dưới ánh lửa, gương mặt họ hung ác như quỷ. Người đứng đầu là một lão già gầy gò lùn tịt, cất tiếng: "Phùng Quyên à, Thái Đào vốn đã chết rồi, bây giờ nó là yêu quái!"


"Đó là con gái tôi!"


Phùng Quyên trừng to mắt hét lên: "Là con gái tôi!!"


Thái Thụ Thanh cũng nói: "Chú Tam, nó thật sự là con gái tôi. Nó không phải yêu quái, nếu là yêu quái thì chẳng phải trước tiên nó đã ăn tôi với Quyên rồi sao? Bọn tôi vẫn bình an đấy thôi!"


"Đừng nghe bọn họ nói, Thái Thụ Thanh với Phùng Quyên chắc chắn đã bị con yêu quái kia mê hoặc rồi. Trước tiên trói hai người bọn họ lại!"


"Trói lại!"


"Đúng đấy, giải quyết sớm đi, dù sao nó cũng đã chết rồi..."


Những người khác gật đầu phụ họa, đám đông lập tức xôn xao.


Quý U đứng nấp sau một đống rơm, nhìn thoáng qua bọn họ, ánh mắt dừng lại ở bóng dáng Thái Đào trong phòng.


Thân ảnh kia thon thả mềm mại, khuôn mặt trắng mịn như ngọc, nhìn sao cũng không giống yêu quái như lời đám kia, mà giống một tiên nữ hơn.


Cô nhìn kỹ một hồi, gương mặt hiện biểu cảm "quả nhiên là vậy", lẩm bẩm: "Có loài thú thường ra vào nơi an táng, hình dạng như chuột trắng, lớn bằng heo con, có thể khiến xương khô mọc thịt, người chết sống lại. Đó gọi là Thiên Thử Sinh Cơ."


"Thiên thử, thiên thử!"


Bên cạnh cô vang lên một giọng khàn khàn kỳ quái, nhìn kỹ thì ra là một con chim đen đứng trên vai. Trời đêm âm u nên khó nhận ra nó.


"Thiên thử tuy có thể khiến người chết sống lại, nhưng thọ mệnh chỉ kéo dài được trăm ngày. Đến hạn, người đó tự nhiên lại hóa xương khô. Nhưng đám người kia kích động như thế, e là sẽ sinh chuyện......"


"Sinh chuyện, sinh chuyện!"


Quý U đưa tay xoa đầu con chim nhỏ trên vai, trầm ngâm một lát, rồi mỉm cười nhạt. Cô quay đầu nhìn sang phía bên kia sân, hướng về bóng một người đàn ông dưới gốc cây xa xa, nhiệt tình vẫy tay gọi to:


"Này, tiên sinh, đến lúc ngài cứu bọn họ rồi đấy!"


"???"


Sở Trạch Dương chấn động nhìn cô. Người này phát hiện ra mình từ bao giờ vậy???


Từ miệng một con chuột tinh, anh biết có một kẻ lạ tới địa bàn này, sợ là tà ma quỷ quái nên mới đến thám thính. Tự cho rằng ẩn mình kín đáo, ai ngờ sớm đã bị lộ từ lâu?


Quý U còn tưởng anh chưa thấy mình, bèn nhún nhảy tại chỗ hai cái, hướng về phía anh gọi to: "Tiên sinh, ngài nghe thấy không?"



Bên kia động tĩnh càng lúc càng lớn, đám người ấy một mực cho rằng Thái Thụ Thanh và Phùng Quyên đã bị yêu quái mê hoặc. Vài gã trai trẻ đã xông lên, định trói hai vợ chồng lại.


"Mấy người định làm gì?! Đây là nhà của tôi! Mấy người là cường đạo, muốn ăn đạn súng hả?!"


"Tiểu Đào mau chạy! Chạy đi, chạy xa vào!!"


"Đi bắt con yêu quái đó lại!"


"Dùng lửa, thiêu nó! Thiêu chết nó đi!!"


Một đám người xông thẳng vào trong, rất nhanh đã lôi Thái Đào từ trong phòng ra, còn dội dầu lên người cô.


Mắt Phùng Quyên như nứt ra, bà lao tới muốn chắn trước mặt con gái nhưng đã muộn. Ngọn đuốc bốc cháy bị ném thẳng về phía cô gái...


Khoan đã? Lệch rồi!


Trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người, một cơn gió quái dị thổi tới, hất văng cây đuốc sang một bên, rơi xuống đất.


Ngọn gió này quá kỳ quái, đám đông im lặng hai giây, sau đó đồng loạt lùi lại vài bước.


"Các vị."


"Á á á!! Lại có yêu quái tới!!"


Nghe thấy giọng lạ vang lên từ bên cạnh, đám người hoảng loạn túm tụm vào nhau.


Họ ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú từ trong bóng tối bước ra. Anh mặc TSm màu xanh nhạt khác lạ, sắc mặt bình thản, nhất cử nhất động mang vài phần tiên khí.


"Ui?"


Mắt Quý U sáng rực, kiễng chân nhìn kỹ gương mặt Sở Trạch Dương.


"Mày, mày là ai??"


"Là yêu quái! Lại thêm một con yêu quái nữa!!"


"Thiêu chết nó đi!!"


Trong lòng Sở Trạch Dương vẫn còn chấn động vì chuyện mình bị phát hiện, trên mặt hắn vẫn giữ dáng vẻ cao nhân, thản nhiên nói: "Tôi không phải yêu quái. Tôi là Đoan Công nhà họ Sở, nghe tin có chuyện lạ ở nhà họ Thái nên đặc biệt đến xem."


"Ồ, nhà họ Sở..."


"Nhà họ Sở nào?"



Đám người nửa tin nửa ngờ nhìn anh. Sau một hồi liếc nhau, rốt cuộc cũng có người phản ứng: "Là nhà họ Sở ở Tây Hà phải không? Tôi biết."


Sở Trạch Dương đáp: "Đúng vậy."


"Anh cũng đến vì con yêu quái này? Mau giúp bọn tôi thu phục nó!"


"Tây Hà? Người Tây Hà sao lại đến chỗ chúng ta?"


Sở Trạch Dương thong thả bước tới, cúi người nhìn Thái Đào đang ngồi dưới đất, rồi nói: "Chỉ là Thiên Thử tác quái thôi. Mọi người yên tâm, Thiên Thử không ăn thịt người, dù khiến kẻ chết sống lại thì cũng chỉ có thể sống thêm trăm ngày."


Anh đưa tay dán một lá bùa lên trán Thái Đào, ánh sáng chói lòa tức khắc bao phủ lấy cô. Ánh sáng tắt đi, trên đất chỉ còn lại một bộ xương trắng, được sức mạnh kỳ lạ giữ cho dính liền, vẫn mang hình dáng con người.


Phùng Quyên ngây người mấy giây, sau đó nhào tới ôm lấy bộ xương, khóc thét: "Đào Đào!!"


"Hít!"


Một loạt âm thanh hít khí lạnh vang lên, "Quả nhiên là yêu quái thật!"


"Đào Đào! Mày giết Đào Đào của tao!!"


Sở Trạch Dương im lặng, thờ ơ liếc bà một cái.


Bàn tay Phùng Quyên đang định cào người khựng lại, hai giây sau ngã phịch xuống đất, tuyệt vọng vô lực


.


Mọi người trông thấy vậy có chút không đành lòng, nói: "Phùng Quyên à, thu dọn rồi an táng lần nữa đi."


"Hu hu hu, Đào Đào của mẹ!!"


Đám đông lại xôn xao vây quanh Phùng Quyên và Sở Trạch Dương, ánh mắt của anh kín đáo chuyển sang một phía khác, nơi Quý U cười mỉm nhìn anh. Bên chân cô chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con "chuột trắng" to bằng con lợn con.


"..."


"Cô là ai? Cô đến đây làm gì?"


Khi Sở Trạch Dương lần theo dấu vết tìm được Quý U, cô đang ngồi xổm ở đầu thôn, v**t v* cái đầu con Thiên Thử. Con dị thú vốn hung dữ, thế mà trong tay cô lại ngoan ngoãn lạ thường.


Nghe thấy anh hỏi, Quý U ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp: "Tôi tên là Quý U. Anh theo dõi tôi suốt bốn ngày, chẳng lẽ anh để mắt đến tôi hở?"


Con chim nhỏ màu đen nghiêng đầu, hớn hở kêu theo: "Để mắt! Để mắt!"


Sở Trạch Dương: "..."


Cô gái này kỳ quái quá mức!


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 157: Ngoại Truyện 10
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...