Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 156: Ngoại Truyện 9

202@-

Một ngày nọ, Sở Hoàn nhận được một cuộc gọi. Người gọi là một người đàn ông trung niên, nói rằng con trai ông ta - Lưu Nghiễn Chu đã đột tử. Tang lễ đã xong xuôi hơn một tháng, nhưng dạo gần đây, đêm nào ông và vợ cũng mơ thấy con trai khóc lóc kể khổ với họ, không rõ là vì sao.


Sự tình nghe đơn giản, tiền công rất hậu hĩnh, nên Sở Hoàn vui vẻ dẫn theo Chiết Chi đi cùng.


Vừa đặt chân xuống sân bay, cậu đã thấy khách hàng lần này — một đôi vợ chồng trung niên, nét mặt vẫn còn ẩn ẩn đau thương, cả hai trông đều là dạng trí thức cao cấp.


Sở Hoàn hơi ngạc nhiên, không ngờ người như vậy sẽ tìm tới "thần côn".


Người phụ nữ gượng nở nụ cười với cậu: "Cậu Sở, vất vả cho cậu phải đi xa như vậy. Tôi là Trịnh Nhứ, đây là chồng tôi, Lưu Việt Thanh."


"Chào hai người."


Lưu Việt Thanh là người đã gọi điện cho trước đó, hỏi cậu ngay: "Cậu Sở, có phải con trai tôi không thể đầu thai nên mới tìm chúng tôi khóc lóc không? Tôi có tìm hiểu, trường hợp này chắc là phải lập đàn siêu độ, hoặc là 'bôi trơn' với quan lại âm phủ?"


"Đừng gấp, để tôi về nhà hai người xem trước đã."


Lưu Việt Thanh sốt ruột định nói thêm, nhưng bị Trịnh Nhứ kéo một cái bèn thôi.


Trịnh Nhứ nói: "Được, chúng tôi nghe cậu sắp xếp."


Qua cuộc gọi, Sở Hoàn đã nắm cơ bản tình hình. Lưu Nghiễn Chu là một người xuất sắc, học cao, là nghiên cứu sinh của một trường danh tiếng. Sau khi tốt nghiệp, công việc bận rộn, một hôm tan ca về muộn thì gặp phải tài xế say rượu, bị tai nạn giao thông mà mất mạng.


Người chết xuất hiện tình trạng này thường có hai khả năng. Một là chưa đi đầu thai, còn vất vưởng nhân gian, muốn người thân mời đạo sĩ hoặc hòa thượng siêu độ. Hai thì thảm hơn, bị đại quỷ bắt đi nô dịch.


Cũng có khi đã xuống âm phủ rồi nhưng tạm thời chưa được đầu thai, ở dưới đó sống không tốt, cần người nhà tiếp tế gửi quần áo đồ ăn.


Đến nhà họ Lưu, Sở Hoàn xem ảnh của Lưu Nghiễn Chu, hỏi kỹ giờ sinh ngày sinh, rồi lập đàn bắt đầu triệu hồn.


Hai vợ chồng đứng bên cạnh, căng thẳng theo dõi.


Sở Hoàn đọc xong chú triệu hồn, không hề có hồn phách nào đáp lại, chứng tỏ Lưu Nghiễn Chu đã xuống âm phủ.


Cậu ngẩng đầu bảo: "Lưu Nghiễn Chu đã đến địa phủ."


Trịnh Nhứ lập tức lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"


"Đừng vội, để tôi mời một Âm Sai đến hỏi tình hình."


Sở Hoàn đổi sang niệm chú gọi Âm Sai.


Bây giờ cậu là "huynh đệ" do chính Bạch Vô Thường thừa nhận, còn treo danh hão đại diện Bạch Vô Thường, nên mấy Âm Sai gặp cậu đều kính cẩn sợ hãi.


Cậu đọc xong, lập tức có Âm Sai đến.


Nhiệt độ trong phòng hạ xuống đột ngột. Lưu Việt Thanh trợn tròn mắt, rõ ràng trước mặt Sở Hoàn trống không, nhưng trên tường lại xuất hiện bóng người, lạnh lẽo rợn người, khiến người ta sợ hãi.


Nhưng thật ra, Âm Sai kia còn sợ hơn họ nhiều.


"Không... không... biết đại nhân... gọi... gọi tôi có việc gì...?"


Sở Hoàn còn phải trấn an: "Anh đừng... đừng căng thẳng, tôi đâu có ăn quỷ."


"Không... không... xin lỗi, đại nhân, tôi... tôi... bẩm sinh... nói lắp..."


Sở Hoàn: "..."


Cậu im lặng ba giây, rồi hỏi: "Tôi muốn hỏi thăm về một con quỷ, là con trai của họ, tên Lưu Nghiễn Chu, sinh thần bát tự đây."


"Ồ ồ ồ, tôi biết cậu ta. Cậu ta là nhân tài đấy, vừa chết đã bị bộ phận cấp trên gọi đi."


Âm Sai biết không phải bị gọi ra để xử phạt thì hết lắp bắp, nói liền một mạch.


"Bộ phận cấp trên gọi đi?"


"Đúng vậy."


Sở Hoàn nghĩ một lát, hỏi tiếp: "Vậy sao người ta lại về khóc với người nhà?"


"Đại nhân, chuyện này tôi cũng không rõ. Chuyện của cấp trên, một Âm Sai nhỏ bé như tôi sao biết được."


"Tôi hiểu rồi."


Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, cầm bút viết thư định hỏi Bạch Vô Thường xem rốt cuộc là chuyện gì. Không ngờ Bạch Vô Thường không hồi đáp, hình như đang bận chuyện gì đó. Điều này khiến cậu thấy hơi kỳ lạ, dù sao cũng chẳng phải dịp lễ tết gì, bình thường Bạch Vô Thường hiếm khi bận đến mức này.


Sắc mặt Lưu Việt Thanh và Trịnh Nhứ trở nên lo lắng, hỏi Sở Hoàn: "Cậu Sở, có phải chuyện của con trai tôi rất khó giải quyết không?"


"Hơi khó giải quyết thật."



"Vậy phải làm sao đây? Cậu Sở, cậu làm ơn giúp chúng tôi!"


"Hai người đợi một chút."


Sở Hoàn quay lưng lại gọi điện cho bố mình. Bố cậu nghe xong thì hỏi: "Chiết Chi có đi theo con không?"


"Tất nhiên là đi theo con rồi."


"Vậy con tự xuống âm phủ mà hỏi."


"Xuống âm?"


Đúng là một ý hay.


Thực ra, với năng lực và mối quan hệ ở âm giới của cậu, xuống một chuyến chẳng phải vấn đề gì lớn. Có điều trước đây cậu chưa từng đi, trong lòng hơi lo lắng. Nhưng nếu có Chiết Chi ở bên thì cậu hết sợ liền.


"Con hiểu rồi."


Sở Hoàn quay người lại, trên mặt là vẻ ung dung tự tin. Cậu nói với Lưu Việt Thanh và Trịnh Nhứ: "Tôi sẽ đích thân xuống địa phủ hỏi cho rõ."


"Hả?"


Sau đó họ thấy Sở Hoàn thò tay vào túi, móc ra một con búp bê nhỏ to cỡ bàn tay, trông khá trẻ con và vui mắt.


Họ nghe thấy Sở Hoàn hô một tiếng gì đó, tượng đất đứng trên lòng bàn tay cậu lập tức cử động.


"Trời ơi..."


Hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mắt.


Sở Hoàn đưa tay chọc nhẹ vào mặt Chiết Chi, hỏi: "Anh nghe hết rồi chứ?"


Chiết Chi ôm lấy ngón tay cậu: "Nghe rồi."


"Vậy thì tốt."


Sở Hoàn dùng bùa bố trí quanh phòng, đề phòng có cô hồn dã quỷ to gan nhân lúc cậu không có mặt mà chiếm đoạt thân xác. Sau đó cậu ngồi xuống một chiếc ghế giữa phòng, gật đầu nhìn Chiết Chi trên bàn.


Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc, một bóng mờ từ cơ thể cậu tách ra đứng dậy.


"Không quen chút nào, nhẹ bẫng."


Sở Hoàn nhìn bàn tay mình, cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi là có thể cuốn cậu đi mất.


"Chiết Chi?"


Cậu quay đầu, phát hiện tượng nhỏ trên bàn phát ra ánh sáng chói mắt, rồi ánh sáng lóe lên, bóng dáng Chiết Chi xuất hiện trước mặt cậu.


"Hoàn à."


Sở Hoàn nheo mắt lại nhìn, cảm thấy mắt mình sắp bị chói mù: "Anh có thể đừng phát sáng nữa không? Nhìn như cái bóng đèn ấy."


"......"


Chiết Chi yên lặng thu lại ánh sáng. Sở Hoàn lúc này mới bay tới kéo tay ngài, hớn hở nói: "Đi đi đi!"


Cậu nhanh chóng được Chiết Chi dẫn đi qua Quỷ Môn Quan, bước vào đường Hoàng Tuyền.


Sở Hoàn đứng ngơ ngác giữa đường, nhìn chung quanh. Bầu trời âm phủ là một màu xám vàng u tối, không có mặt trời hay mặt trăng. Bên cạnh là vô số hồn ma mới chết, vẻ mặt mờ mịt bước về phía trước. Ngoài những hồn ma tự giác đi, có không ít hồn bị dây câu hồn quấn chặt, bị các Âm Sai vai u thịt bắp lôi đi.


"Đi nhanh lên, chết rồi còn lưu luyến dương thế gì nữa?"


"Đi mau!"


"Ơ, sinh hồn?"


Một âm sai đi ngang qua Sở Hoàn, quay đầu nhìn cậu, nói: "Hai người lợi hại thật, thời nay có người sống xuống âm phủ được luôn."


Sở Hoàn hoàn hồn, nhìn Âm Sai trước mặt hỏi: "Đại nhân, tôi đến để hỏi thăm tung tích của một hồn ma, người đó tên là Lưu Nghiễn Chu. Tôi nghe từ miệng một Âm Sai khác rằng, sau khi chết, anh ta đã bị cấp trên gọi đi."


"Lưu Nghiễn Chu..."


Sở Hoàn hỏi: "Đại nhân biết người này ạ?"


Âm Sai đáp: "Chưa từng nghe qua cái tên này."


Sở Hoàn: "..."


Âm Sai kéo mấy hồn ma lại, thân thiện nói với Sở Hoàn: "Nếu cậu muốn vào địa phủ tìm hắn, vừa hay chúng ta cùng đi."



Trên người Sở Hoàn có không ít công đức, tu vi cao, còn người đàn ông cao lớn bên cạnh không thể thấy rõ khuôn mặt, khí tức không giống người sống, e là một tồn tại lợi hại. Âm Sai có ý muốn kết giao.


Sở Hoàn: "Được."


Thế là Sở Hoàn và Âm Sai sóng vai đi chung, dọc đường trò chuyện đôi ba câu.


"Tại hạ là Tề Bưu, không biết cậu tên gì?"


"À, tôi là Sở Hoàn, đây là bạn đời của tôi, Chiết Chi."


"Hai người cùng xuống âm phủ à? Không để lại ai canh giữ thân xác sao? Loại tu sĩ như cậu, hồn rời khỏi thân thì thân thể chẳng khác nào miếng bánh thơm phức."


"Không sao, bạn đời tôi không phải người, chẳng có hồn ma nào dám nhập vào thân tôi đâu. Những hồn này không nghe lời à? Công việc của các anh chắc cũng không dễ nhỉ?"


"Đúng thế, đám quỷ hồn này tìm đủ mọi cách muốn quay về dương gian. Trước đây từng có tội quỷ trốn thoát, gây ra chuyện lớn, nên giờ địa phủ quản lý chặt chẽ đám tội quỷ này lắm..."


Bên cạnh họ, một hồn ma đang lững thững đi bỗng khựng lại, nét mặt trở nên bi thương đau đớn, cổ cứng đờ, muốn quay đầu lại.


Tề Bưu giải thích với Sở Hoàn: "Người này nghe thấy tiếng khóc của người thân ở dương gian. Trên đường Hoàng Tuyền tuyệt đối không thể quay đầu, quay đầu thì sẽ không thể đầu thai, chấp niệm quá sâu."


Sở Hoàn: "Ồ..."


Con đường này dài không thấy điểm cuối, nhưng đi một lúc thì thấy phía trước có vài đường hầm tối om. Ở cửa hầm có mấy Âm Sai đang làm thủ tục đăng ký cho các hồn ma mới tới.


Tề Bưu quay đầu nói với Sở Hoàn: "Tôi phải đưa mấy hồn ma không thành thật này đi đăng ký xong rồi quay về. Hai người cứ tiếp tục đi vào bên trong là được. Nếu không tìm được đường có thể hỏi những Âm Sai khác."


"Cảm ơn."


Sở Hoàn nói lời cảm ơn, tiếp tục đi về phía trước.


Tề Bưu nhìn theo bóng lưng hai người, chợt nhớ ra điều gì, lẩm bẩm: "Khoan đã, vừa nãy người kia nói mình tên là gì ấy nhỉ?"


Phía sau hắn, một hồn ma bị trói vội vàng nịnh nọt lại gần: "Thưa Âm Sai, cậu ta nói mình tên là Sở Hoàn."


Tề Bưu: "..."


Mặt Tề Bưu đổi sắc, kinh hãi kêu lên: "Má ơi, Sở Hoàn xuống địa phủ làm gì?!"


Sở Hoàn đến trước lối vào đường hầm, các tiểu lại đang bận rộn không để ý đến cậu, thế là cậu thuận lợi đi xuyên qua.


Bước qua đường hầm, trước mắt cậu hiện ra một con sông đen khổng lồ. Trên mặt sông có vô số tứ chi người phồng rộp tái nhợt, nổi trôi trên mặt nước, bất kỳ hồn ma nào rơi xuống sông đều bị chúng kéo xuống đáy.


Xa xa là từng ngọn núi đen trầm mặc, cùng các cụm kiến trúc mơ hồ. Gió âm thổi qua mang theo tiếng chó dữ sủa, chắc là bầy chó dữ ở Lĩnh Ác Cẩu.


Đây là địa phủ sao... Ngoại trừ màu sắc u ám, cảnh vật khá yên bình đấy chứ.


Sở Hoàn tò mò nhìn quanh, thấy bên bờ sông xa xa có vài bóng ma đang hoạt động. Cậu kéo tay Chiết Chi, hứng khởi nói: "Bên kia có quỷ kìa, chúng ta qua xem thử!"


Họ tiến lại gần bờ sông, mới phát hiện dưới sông có hàng trăm hồn ma đang nạo vét bùn đáy sông. Trên bờ đứng không ít quỷ sai, âm quan đang cãi nhau ầm ĩ.


"Sai rồi, sai rồi! Chẳng phải tôi đã nói đào bên kia trước hả?"


"Tại sao phải nghe cậu? Lần trước bọn ta đào xong mấy chục năm cũng không bị ngập lụt."


"Đúng thế, cậu là người mới, mắc gì bọn ta phải nghe lời cậu."


"Đại nhân đã nói mấy người phải nghe lệnh tôi mà? Mấy người bằng mặt không bằng lòng?"


Lại gần hơn, Sở Hoàn phát hiện trong đám âm quan có một người quen, chính là người cậu đang tìm - Lưu Nghiễn Chu.


Lưu Nghiễn Chu lúc này mặc đồng phục âm quan, tứ cố vô thân tranh cãi với mấy âm quan khác, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.


"Phải làm theo lời tôi nói!"


Sở Hoàn gọi một tiếng: "Lưu Nghiễn Chu."


Lưu Nghiễn Chu quay đầu lại, thấy không quen Sở Hoàn thì nghi hoặc hỏi: "Cậu là ai?"


Sở Hoàn đáp: "Bố mẹ anh nhờ tôi tới tìm anh."


"Bố mẹ tôi nhờ cậu tìm tôi? Bố mẹ tôi vẫn khỏe chứ? Họ thật sự nhờ người đến tìm tôi! Tôi cứ tưởng họ sẽ không tin cơ!"


Đôi mắt Lưu Nghiễn Chu sáng bừng, đầy mừng rỡ. Bố mẹ hắn là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, hắn vốn chẳng ôm hy vọng gì, không ngờ họ không chỉ tin, mà còn tìm người tới "cứu" mình.


Sở Hoàn gật đầu, hỏi: "Bố mẹ anh nói đêm nào cũng mơ thấy anh khóc, nhưng tôi thấy anh ở đây ổn mà nhỉ? Còn mặc đồng phục âm quan nữa."


Các âm quan bên cạnh liếc nhìn Sở Hoàn, lấy từ trong túi ra vài tờ giấy lật xem, sắc mặt trở nên kỳ lạ.


Nghe vậy, Lưu Nghiễn Chu suýt khóc, bắt đầu kể khổ: "Sau khi chết, tôi bị một người mặc áo quan dẫn đi. Người đó bảo hiện tại Minh Hà bị tràn lụt, cuốn trôi mấy cây cầu, tài sản của không ít quỷ cũng bị cuốn mất. Đúng chuyên môn của tôi nên họ kêu tôi dẫn quỷ đi nạo vét, rồi quy hoạch lại lòng sông."



"Tôi muốn từ chức, nhưng mỗi lần nộp đơn, lãnh đạo đều giả vờ không nghe, nói chỉ cần làm xong lần này sẽ cho tôi đi đầu thai, đầu thai vào nhà tốt. Nhưng tôi thực sự không chịu nổi nữa!"


"Tôi nghe một âm quan khác mách, nhờ người nhà ở dương gian gửi chút đồ xuống, xem có thể 'bôi trơn' để tôi từ chức thành công không."


Nói tới đây, Lưu Nghiễn Chu khóc bù lu bù loa.


Sở Hoàn: "Thảm quá vậy..."


"Đúng thế, đúng thế." Lưu Nghiễn Chu sụt sịt một tiếng rõ to, rồi hỏi: "Cậu giúp tôi được không?"


"Để tôi giúp anh..."


"Ôi huynh đệ tốt..."


Sở Hoàn còn chưa nói hết câu thì từ xa truyền tới giọng nói vui mừng, kế đó một bóng trắng vụt tới trước mặt cậu.


Là Bạch Vô Thường.


Bạch Vô Thường bỏ chiếc mũ cao kinh điển, để tóc ngắn vuốt keo bóng mượt, mặc bộ vest trắng, nhìn đường cắt may chắc chắn là đặt may thủ công.


Bạch Vô Thường nắm chặt tay Sở Hoàn, nói: "Ta nghe mấy âm lại bàn rằng cậu tới Địa phủ, vừa hay cậu đến, huynh đệ, lần này cậu nhất định phải giúp ta."


?? Sao tin tức lan nhanh vậy?


Sở Hoàn thấy không ổn, cố sức rút tay lại nhưng không được, bèn quay sang gọi: "Chiết Chi, cứu em!"


Chiết Chi vươn một bàn tay, Bạch Vô Thường lập tức buông Sở Hoàn. Bàn tay Chiết Chi vòng qua eo cậu, kéo cậu ra sau lưng mình.


"Huynh đệ tốt à!"


Sở Hoàn nép sau Chiết Chi, hỏi Bạch Vô Thường: "Ngài nói xem chuyện gì?"


Bạch Vô Thường đáp: "Một số nhân viên Địa phủ nước ngoài sang giao lưu, cấp trên bảo vì hòa hợp quốc tế nên phải tiếp đãi tử tế. Tôi thấy bọn họ kiêu căng quá, chẳng thèm nói tiếng quỷ hay tiếng người. Thân phận của tôi lại không tiện ra mặt, vừa hay cậu tới."


"Hả? Qủy nước ngoài?"


Sở Hoàn: "Ok."


Bạch Vô Thường kéo cậu định đi. Sở Hoàn còn nhớ chuyện của Lưu Nghiễn Chu, vội nói: "Vô Thường đại nhân, tôi còn có việc ở đây."


Sở Hoàn chỉ vào người bên cạnh: "Người này tên là Lưu Nghiễn Chu, là dân chuyên nghiệp, vừa mới chết, được giao nhiệm vụ xử lý Minh Hà, nhưng mấy âm quan cấp dưới làm việc đối phó, khiến một thanh niên tài giỏi như vậy vừa đặt chân xuống địa phủ đã muốn xin nghỉ việc."


Bạch Vô Thường nhìn theo hướng tay cậu, ánh mắt lóe lên: "Còn có chuyện như vậy?"


Đám âm quan bên cạnh vội vàng nói: "Không có, không có, Vô Thường đại nhân, chỉ là hiểu lầm thôi!"


Lưu Nghiễn Chu phản bác: "Không phải, bọn họ lén sửa bản quy hoạch của tôi! Tôi đã nói rõ là phải bắt đầu đào từ bên kia!"


Bạch Vô Thường nhìn thoáng qua là hiểu ngay. Lưu Nghiễn Chu là người mới, còn mấy âm quan kia toàn là cáo già. Bạch Vô Thường đưa cho Lưu Nghiễn Chu một thẻ bài: "Cầm thẻ bài này, đi tìm cấp trên của cậu, bảo họ đổi cho cậu mấy người khác."


"Còn các ngươi, đợi ta xong việc sẽ quay lại điều tra triệt để."


Mấy âm quan kia lập tức tái mặt, ánh mắt nhìn Lưu Nghiễn Chu ẩn chứa mấy phần oán hận. Sao mày không nói sớm là mày có quan hệ?!


Bạch Vô Thường nói xong kéo tay Sở Hoàn, nháy mắt đã biến mất.


Lưu Nghiễn Chu nhìn bóng lưng họ rời đi, rồi quay sang thấy mấy âm quan bên cạnh đang nở nụ cười lấy lòng:


"Lưu đại nhân, sao ngài không nói sớm là quen Sở Hoàn? Chuyện trước đây là hiểu lầm thôi!"


"Đúng, đúng, đều là hiểu lầm cả. Ngài giúp chúng tôi nói tốt vài lời trước mặt Vô Thường đại nhân nhé?"


Bọn họ vừa nói vừa lén nhét mấy thỏi vàng vào túi Lưu Nghiễn Chu.


Lưu Nghiễn Chu ngẩn người một lúc mới phản ứng lại. Ngày lành của mình đến rồi!


Hắn nắm chặt tấm thẻ mà Bạch Vô Thường vừa đưa, cuối cùng trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng.


Sảng khoái quá! Cảm ơn bố mẹ! Cảm ơn đại sư!


......


Sở Hoàn bị dẫn đến một phòng họp rộng rãi. Căn phòng được bài trí khá hiện đại, giữa phòng đặt chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối, đủ loại sinh vật kỳ dị ngồi ở hàng ghế hai bên.


Có tử thần khoác áo choàng đen, chỉ lộ ra bàn tay xương trắng đang cầm lưỡi hái lớn; có nữ yêu tử vong cơ thể bán trong suốt; có thiên sứ sa ngã với đôi cánh đen phía sau; có ác ma trông như quái thú... Phòng họp cãi cọ ầm ĩ, Sở Hoàn nghe sơ sơ, nhận ra không ít loại ngôn ngữ khác nhau.


Bạch Vô Thường đưa cho cậu một máy phiên dịch, loại rất cao cấp. Sở Hoàn đeo lên tai là có thể nghe hiểu bọn họ đang nói gì.


"... Trận pháp triệu hoán ác ma bị khuyết ẩn dưới tấm thảm, không ngờ có kẻ ngu xuẩn đến nỗi hiến tế cho ác ma. Ác ma đó ăn mấy người thì thôi đi, lại còn để lại dấu vết."



"Một tà linh trốn trong lò sưởi của biệt thự, giết ba gia đình vừa dọn vào, kéo đến một đống pháp sư trừ tà. Kết quả bọn họ ngay cả một tà linh cũng không giải quyết nổi, cuối cùng chúng ta phải đến thu hồi nó."


"XX sao lại khách sáo với những linh hồn thuần khiết như thế? Mùi vị của linh hồn thuần khiết mới là ngon nhất."


"Chắc là quá yếu... bọn họ sợ mấy vị thần trên trời."


Quá yếu?


Sở Hoàn nhướng mày, kéo ghế ngồi xuống. Ngón tay cậu vạch vài đường lên mặt bàn, hiện ra phù văn, mấy tia sét bắn lên, kết thành một quả cầu lôi tím lơ lửng trên bàn.


Tuy rằng đến từ các minh giới khác nhau, nhưng về bản chất đều giống nhau, những sinh vật chết chóc này đều bị lôi điện khắc chế.


Lôi quang vừa xuất hiện, căn phòng lập tức im phăng phắc, tất cả ác ma quỷ quái đều nhìn về phía cậu.


Sở Hoàn nói với ác ma vừa nhắc đến tà linh: "Chuyện đó đúng là nhỏ nhặt thật. Ở chỗ chúng tôi mới xuất hiện một tu sĩ mưu đồ thành thần, suýt luyện cả một thành phố thành đan dược."


"Hừm, không nhiều người đâu, tầm vài trăm nghìn mạng thôi."


Trong ánh mắt chấn động của họ, Sở Hoàn ung dung nâng tách trà, mỉm cười: "Giải quyết tên đó tốn không ít công sức của chúng tôi, ha ha."


"..."


Hội nghị kết thúc, Bạch Vô Thường lần đầu tiên trọn vẹn thuyết trình xong kế hoạch phát triển minh giới, nói với Sở Hoàn: "Vẫn là huynh đệ đáng tin, lần này bọn họ thành thật hơn hẳn."


Sở Hoàn cũng cười đáp: "Khách sáo gì, sau này có chuyện thế này cứ gọi tôi."


"Không thành vấn đề!"


Giúp Bạch Vô Thường xong, Chiết Chi đưa cậu trở về nhân gian.


Con đường hồi hồn đi một lối khác. Bọn họ được Bạch Vô Thường dẫn đến trước một đài sen, từ lối đi trên đài sen quay trở về. So với đi đường Hoàng Tuyền thì nhanh hơn nhiều, gần như chỉ chớp mắt đã quay lại dương gian.


Vợ chồng Lưu Việt Thanh đợi đã lâu. Họ tận mắt thấy Sở Hoàn mất đi hơi thở, thật sự không còn chút hơi thở nào, giống hệt như đã chết.


Mãi đến khi Sở Hoàn hồi hồn, họ mới thấy ngực cậu bắt đầu phập phồng trở lại.


Người sống lại rồi kìa! Quá thần kỳ.


Sở Hoàn chậm rãi mở mắt. Mới hoàn hồn, ánh mắt cậu còn hơi mơ màng, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.


Cậu nói với hai người trước mặt: "Tôi xuống địa phủ gặp được con trai hai người. Anh ấy được địa phủ trọng dụng, giữ lại làm âm quan, chỉ là vì công việc gặp chút rắc rối nên tìm hai người khóc lóc. Tôi đã nhờ Vô Thường đại nhân giải quyết rồi."


"Âm quan?"


Sở Hoàn gật đầu: "Năng lực của anh ấy không tệ. Chờ hai người chết thọ xuống địa phủ, rất có khả năng sẽ gặp được anh ấy."


"Chỉ cần nó không sao là tốt rồi." Trịnh Nhứ bật khóc. Vốn dĩ họ không tin những chuyện này, nhưng đêm nào cũng mơ thấy con trai khóc, bà đành phải tìm đến thứ mà trước đây mình cho là mê tín phong kiến để cầu cứu.


"Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu."


Lưu Việt Thanh xúc động nắm lấy tay Sở Hoàn.


Sở Hoàn từ chối lời mời ở lại dùng bữa, hai người đành tiễn cậu ra ngoài. Khi nhìn bóng lưng cậu rời đi, họ thấy bên cạnh bóng Sở Hoàn có thêm một bóng dáng người đàn ông khác, vô cùng thân mật.


Hai người nhìn nhau, Lưu Việt Thanh thở dài: "Đại sư không hổ là đại sư."


Chuyện này coi như kết thúc.


Mấy ngày sau, Sở Hoàn nhận được một khoản tiền, nhìn nguồn gửi thì là Lưu Việt Thanh.


Cậu gọi điện hỏi mới biết, hóa ra Lưu Nghiễn Chu lại báo mộng cho họ. Lần này hắn không khóc, còn đặc biệt cảm ơn Sở Hoàn, nên họ gửi thêm một khoản.


Vốn dĩ Sở Hoàn khá vui với khoản thu ngoài dự tính này, nhưng vừa bước ra cửa thì gặp một Âm Sai. Âm Sai vừa thấy cậu thì hoảng hốt bỏ chạy.


Sở Hoàn cảm thấy sai sai, liền đuổi theo, từ tay Âm Sai ấy lấy được một tờ báo của địa phủ. Trong đó mười cái tiêu đề thì có tám cái liên quan đến cậu.


Sốc!! Các bộ phận chú ý, Sở Hoàn đã thành công thâm nhập địa phủ!


Bạch Vô Thường lại có động thái lớn: Chế độ khảo hạch âm quan mới! Chế độ đào thải kẻ xếp hạng cuối chính thức thực thi!?


Bóc trần những người và chuyện từng bị Sở Hoàn tố cáo


Thảm họa cấp sử thi! Sở Hoàn sắp vươn ra quốc tế? Đại hội Giao lưu Quốc tế Minh giới lần thứ ba thành công viên mãn, các đại biểu tham dự đồng loạt khen ngợi Sở Hoàn


Nghiên cứu khả năng ám sát thành công Sở Hoàn và lập tức đầu thai


Sở Hoàn nhìn tờ báo trong tay, khó tin quay sang hỏi Chiết Chi: "??? Em vươn ra quốc tế?"


Trác Chi: "Có vẻ là vậy."


Sở Hoàn im lặng hai giây, rồi cảm thán: "Mình trâu bò vãi!"


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 156: Ngoại Truyện 9
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...