Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 149: Ngoại Truyện 2

177@-

May mà thân hình của Chiết Chi đủ cao lớn, không chỉ có thể bế Sở Hoàn trong lòng mà còn dễ dàng nhấc chiếc đuôi rắn dài của cậu lên.


Vảy rắn xinh đẹp bóng loáng, xúc cảm mát lạnh tuyệt vời.


"Cái gì?"


Sở Hoàn vòng tay ôm lấy cổ Chiết Chi, sau khi đôi chân biến thành đuôi rắn thì nhiệt độ cơ thể cũng dần hạ xuống.


Chiết Chi động cổ tay, nắm lấy chóp đuôi cực kỳ linh hoạt, đưa tới trước mặt Sở Hoàn, nói: "Đuôi rắn."


Sở Hoàn trố mắt nhìn chằm chằm đoạn đuôi trên tay Chiết Chi, không dám tin: "Đuôi rắn?!"


Dọc theo đoạn đuôi đó, cậu thấy phần thân rắn đang quấn quanh người Chiết Chi, từ eo trở xuống mọc ra lớp vảy trắng, từ phần hông trở đi hoàn toàn biến dị. Chân của cậu đã biến thành đuôi rắn!


"Em biến thành yêu quái rồi!!"


Chiết Chi nói: "Không phải yêu quái, là phản tổ."


"Má ơi má ơi má ơi!"


Sở Hoàn nhìn thấy cái đuôi thật sự nghe theo mình khống chế mà quấn lấy cổ tay Chiết Chi, liền hít mạnh một hơi, hét lên: "Em biến thành yêu quái rồi!"


Chiết Chi: "Không phải yêu quái..."


Sở Hoàn trượt khỏi người Chiết Chi, cái đuôi dài khỏe của cậu có thể nâng đỡ trọng lượng cơ thể, thậm chí không cần làm quen hay thích ứng, cậu đã có thể sử dụng cái đuôi này để thực hiện nhiều động tác khó như quấn, siết, đập... Như thể cậu sinh ra đã có cái đuôi này.


Sở Hoàn nhìn cái đuôi của mình linh hoạt cuốn lấy cốc nước ở đầu giường mà không làm đổ một giọt nào, lẩm bẩm: "Không thể tin nổi..."


Mười phút sau.


Sở Trạch Dương bị Sở Hoàn lôi dậy khỏi giường, nhìn cái đuôi rắn trên người cậu, mặt ông cũng lộ vẻ bàng hoàng hiếm thấy. Sau khi xác nhận không phải mình hoa mắt, ông hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"


Sở Hoàn nói: "Con đã nói là cơ thể con có vấn đề, mấy người không tin. Giờ thấy chưa? Con biến dị rồi!"


Chiết Chi ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Không phải biến dị, là phản tổ."


Sở Trạch Dương đi vòng quanh Sở Hoàn hai vòng, lẩm bẩm: "Phản tổ, phản tổ... Sao tự dưng lại phản tổ?"


Bây giờ huyết mạch của tế sư nữ Oa đã nhạt đi rất nhiều, sao có thể phản tổ được?


Sở Hoàn đáp: "Vì con đã tham gia đại lễ Nữ Oa chứ gì nữa. Chắc chắn là do ảo ảnh mà con nhìn thấy trong buổi tế lễ!"


Tinh thần của cậu vô cùng hưng phấn, cái đuôi khi thì đập xuống đất, khi thì không kiểm soát được quấn lên người Chiết Chi.


Sở Trạch Dương: "..."


Ông bất lực xoa trán, ngồi phịch xuống ghế, hỏi: "Thế Nữ Oa có ý gì?"


Sở Hoàn nhún vai: "Không biết, bây giờ con chỉ cảm thấy mình mạnh lên."


Cậu siết chặt đuôi, vung xuống đất, "rầm" một tiếng trầm đục vang lên, trên mặt sàn xi măng xuất hiện một vết lõm ướt sũng.


Bạch Vô Diện ngơ ngác đứng nhìn, bị hành động này của cậu dọa cho giật mình, lập tức biến lại thành nhím, trốn sau lưng Chiết Chi.


Nó động đậy làm thu hút sự chú ý của Sở Hoàn, đuôi rắn càng không kiểm soát nổi, vươn thẳng ra, kéo nó từ sau lưng Chiết Chi ra ngoài.


Bạch Vô Diện đã cuộn thành một quả cầu, gai trên lưng dựng hết cả lên, nhưng nhờ có lớp vảy bảo vệ, Sở Hoàn hoàn toàn không thấy đau.


"He he..."


Cậu dùng chóp đuôi đẩy quả cầu nhím lăn trên sàn nhà, vừa lăn vừa cười để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.


Cái đuôi này quá linh hoạt, quá thú vị!


Sở Trạch Dương: "..." không nỡ nhìn thẳng.


Ông quay sang Chiết Chi, nói: "Ngài dắt nó đi đi."



"Ừ."


Chiết Chi vươn tay bế Sở Hoàn lên, Sở Trạch Dương kéo Bạch Vô Diện đang bị đè dưới đuôi cậu ra, hai người mỗi người một bên, cưỡng chế tách bọn họ ra.


"Ngủ, về ngủ hết đi."


Giữa đêm giữa hôm, người không có chuyện gì lớn, để sau hôm tính tiếp.


Sáng hôm sau, Sở Hoàn thức dậy vẫn giữ nguyên hình dạng thân người đuôi rắn.


Sở Trạch Dương đặt bữa sáng lên bàn, nhìn cậu một cái, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"


Sở Hoàn: "Con thấy cực kỳ tốt."


"Có thể biến thành chân không?"


"Tạm thời thì không." Sở Hoàn vẫy nhẹ cái đuôi, gương mặt ngạc nhiên: "Lẽ nào tế sư Nữ Oa không thể biến lại thành chân?"


Sở Trạch Dương: "Hình tượng tế sư Nữ Oa thân người đuôi rắn chỉ tồn tại trong ghi chép cổ xưa, nên không có gì để tham khảo. Con cứ thử xem sao."


"Vâng."


Chiết Chi đứng bên không nói gì, ánh mắt dõi theo cái đuôi rắn chẳng biết từ khi nào lại quấn lên mình. Ngài cảm thấy bộ dạng này của Sở Hoàn quá tuyệt!


Ngài lặng lẽ đẩy bữa sáng tới trước mặt Sở Hoàn.


Nhưng Sở Hoàn chỉ ngửi ngửi đồ ăn trên bàn, nói: "Em không thấy đói."


Sở Trạch Dương hơi khựng lại, sau đó hỏi bằng giọng khó hiểu: "Đừng nói con muốn ăn đồ sống?"


Sở Hoàn: "..."


"Không thể nào?!"


"Thử xem sẽ biết."


Sở Trạch Dương đứng dậy đi vào bếp, đập vài quả trứng sống mang ra. Sở Hoàn nhìn chằm chằm bát trứng gà trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn ông, nghi hoặc hỏi: "Nhà mình có loại trứng ăn sống hả?"


Nơi này hình như không bán mấy thứ như vậy.


Sở Trạch Dương đáp: "Không, đây là trứng gà ta chính hiệu."


Sở Hoàn: "..."


"Lỡ con ăn vào bị giun sán thì sao?"


Sở Trạch Dương chỉ sang Bạch Vô Diện bên cạnh: "Bảo nó bốc thuốc tẩy giun cho con."


"Cũng được."


Sở Hoàn cúi đầu ngửi thử bát trứng, phát hiện mình không thèm ăn chút nào.


"Vẫn không muốn ăn."


Sở Trạch Dương xoa cằm nhìn cậu, trầm ngâm nói: "Lẽ nào phải ăn thịt sống?"


Sở Hoàn: "Bố ơi, bố có nghĩ đến khả năng là con chưa thấy đói không?"


"Vậy đợi khi nào đói rồi bàn tiếp."


Trên mặt Sở Trạch Dương hiện chút thất vọng: "Bố còn tính đi mua cho con hai con thỏ sống..."


Sở Hoàn: "..."


Tuy không có cảm giác thèm ăn, nhưng tinh thần của Sở Hoàn vô cùng dồi dào.


Cậu coi khu vực quanh nhà họ Sở là lãnh địa của mình, tranh thủ buổi sáng chưa quá nóng, hăng hái chạy ra ngoài "tuần tra lãnh thổ".


"Con đi đây."



Sở Trạch Dương hất cằm lên nói: "Đi đi, nhớ tránh người."


"Dạ."


Nhà họ Sở không trồng trọt, rau ăn hằng ngày đều mua hoặc do dân làng mang tới, nên đất xung quanh được giao cho người trong thôn trồng cây ăn quả. Bây giờ là mùa xuân, sau cơn mưa, cỏ dại mọc lên như thổi, hiện tại đã cao ngang nửa người.


Trước kia Sở Hoàn cực kỳ ghét nơi thế này, trong bụi cỏ có rắn có sâu, có lá sắc như dao, có sương ướt nhẹp, nhưng giờ cậu chẳng còn tí bài xích nào, vung đuôi một cái hào hứng lao ra, cái đuôi rắn màu trắng ẩn hiện trong đám cỏ xanh mướt.


Sở Trạch Dương nhìn theo bóng lưng vui vẻ của cậu, quay đầu hỏi Chiết Chi: "Ngài có cảm thấy hành vi của thằng nhóc này rất kỳ quặc không?"


Chiết Chi cũng nhìn theo bóng dáng Sở Hoàn, đầu óc bay tận đâu, lơ đãng đáp: "Vậy à? Bé Hoàn đáng yêu mà."


Sở Trạch Dương: "..."


Ai biểu ông cứ lắm miệng hỏi làm gì?


Sở Hoàn ở bên ngoài loanh quanh một lúc lâu mới quay về. Lúc về nhà, đuôi cậu cuộn theo một con thỏ.


Cậu đặt con thỏ xuống bên chân Chiết Chi, tiện thể đặt luôn đuôi mình lên đùi ngài, nói: "Chiết Chi, đuôi em bị bẩn rồi."


Dạo một vòng về, đuôi rắn trắng của cậu không tránh khỏi bị dính ít nhựa cỏ xanh.


"Để ta lau cho em."


Chiết Chi nâng đuôi cậu lên, dùng khăn tay mềm mại nhẹ nhàng lau từng chút một, động tác tỉ mỉ đến mức không biết còn tưởng ngài đang lau một món đồ sứ quý hiếm nào đó.


Sở Hoàn lười biếng co người trong ghế, đầu đuôi vung vẩy nhè nhẹ.


Sở Trạch Dương ra sân rót trà, nhìn thấy cảnh trong sân: "..."


Hai giây sau, ông đơ mặt xoay người đi thẳng vào nhà. Quá tổn hại thị giác.


Kết quả là hai ngày sau, chưa tìm được cách biến lại thành chân, di chứng đã tới trước.


Buổi trưa hôm đó, Thẩm Lạc Thu ăn cơm xong hớt hải chạy tới tìm Sở Hoàn, chưa bước vào sân đã lớn tiếng gọi: "Nhóc Hoàn, nhóc Hoàn! Có chuyện rồi!"


Trong sân không thấy ai, cậu ta hỏi Sở Trạch Dương đang ngồi trên ghế: "Chú ơi, nhóc Hoàn đâu rồi?"


Sở Trạch Dương chỉ chỉ cửa đằng sau, nói: "Ở bên trong."


"Dạ."


Thẩm Lạc Thu chạy tới, vừa đẩy cửa vừa lầm bầm: "Nhóc Hoàn, để tớ kể cậu nghe, chuyện lớn lắm! Sáng nay bác Đỗ ra đồng làm việc, nhìn thấy trong ruộng nhà mình..."


Cậu ta hớn hở ngẩng đầu lên, cảnh trước mắt dọa cậu ta chết sững tại chỗ.


Trên pho tượng cao hơn ba mét có một con "rắn lớn" tuyết trắng cuốn quanh, thân rắn to đến mức có thể gọi là mãng xà, nhưng so với tượng thần thì khá là nhỏ nhắn.


Đuôi rắn quấn quanh eo pho tượng một vòng, rồi luồn vào ống tay áo, chui ra từ cổ áo phía sau, đầu đuôi trắng muốt rủ xuống trên vai pho tượng. Thứ phồng to bên dưới vạt áo là gì, nhìn mà không khỏi tò mò nghĩ miên mang.


Anh em tốt của cậu ta đang ngồi trên cánh tay giơ ngang người của pho tượng, tựa vào ngực tượng thần, mở đôi mắt lạnh băng nhìn cậu ta. Đuôi rắn đó rõ ràng mọc ra từ người anh em!


Sở Hoàn lười nhác ngáp một cái, trưa hè nóng nực làm cậu chẳng muốn nhúc nhích. Cậu nhìn Thẩm Lạc Thu đứng phía dưới hỏi: "Giẻ lau, sao thế? Có chuyện gì à?"


Thẩm Lạc Thu hoảng hốt nhìn cái đuôi của cậu, nói: "Không cần nữa, tớ nghĩ tớ biết xảy ra chuyện gì rồi......"


Sở Hoàn: "?"


Thẩm Lạc Thu ngây ra một lúc, sau đó chỉ vào Sở Hoàn: "Nhóc Hoàn, sao cậu lại thành ra thế này? Cậu là yêu quái rắn hả?"


Sở Hoàn: "Tớ không phải yêu quái rắn, chỉ mọc ra cái đuôi thôi, không biến thành rắn hoàn toàn được."


Thẩm Lạc Thu vắt óc suy nghĩ một lát, rồi khẳng định: "Cậu có đuôi rắn mà bảo không phải yêu quái rắn? Tớ không kỳ thị cậu đâu!"


Sở Hoàn: "...Cậu biết chuyện nữ Oa tạo người không?"


Cậu kể lại hết mọi chuyện, sau đó hỏi: "Cho nên nếu nói nghiêm túc, tớ vẫn là con người, chỉ là hình dạng hơi khác người thường một chút. Hiểu chưa?"


Thẩm Lạc Thu gật đầu tỏ vẻ đại khái hiểu được: "Ờ, chắc là hiểu."



Thẩm Lạc Thu tò mò nhìn cái đuôi của cậu, miệng nói: "Sáng nay bác Đỗ ra nhổ cỏ, phát hiện trong ruộng có dấu vết rắn bò, mà nhìn dấu vết thì hình như là một con rắn rất to, sợ rắn sẽ ăn người, nên bác ấy báo cho cả làng biết, còn bảo sẽ gọi cảnh sát..."


Sở Hoàn: "À..."


Thẩm Lạc Thu: "Là cậu đúng không?"


Sở Hoàn gật đầu.


Thẩm Lạc Thu nói: "Vậy để tớ nói với họ là con rắn đó bị nhà cậu đuổi đi rồi nhé... Nhóc Hoàn, tớ sờ cái đuôi này của cậu được không? Đẹp thật đấy."


Đẹp hơn hẳn rắn bình thường.


Sở Hoàn hào phóng rút cái đuôi ra khỏi áo tượng thần, đứng xuống đất, tiện thể còn phô diễn một chút "sức mạnh" hiện tại của mình, sau đó đưa đuôi về phía cậu ta: "Sờ đi."


Thẩm Lạc Thu hào hứng duỗi tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào thì cái đuôi rắn trước mặt đã biến mất.


"??"


Cậu ta nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện đuôi rắn đã quấn trở lại cánh tay pho tượng, tượng thần thì mở mắt nhìn cậu ta.


Nhìn khuôn mặt trang nghiêm thần thánh có phần đáng sợ kia, Thẩm Lạc Thu nuốt nước bọt, cuống quýt nói: "Con không sờ, không sờ nữa. Ngài đừng nhìn con, con sợ!"


Sở Hoàn dùng đầu đuôi vỗ vỗ vào ngực Chiết Chi, nói: "Anh hù cậu ấy làm gì? Cậu ấy vốn đã ngốc rồi."


Thẩm Lạc Thu: "Đúng vậy đúng vậy, con ngốc lắm!"


Chuyện con rắn to ngoài ruộng khiến dân làng bàn tán xôn xao, có người đến hỏi Sở Trạch Dương, xem có phải chỗ họ thực sự có một con rắn to bằng người hay không, rốt cuộc là rắn thường hay rắn tinh?


Sở Trạch Dương không nói rõ, chỉ nói bóng gió. Dân làng tin rằng rắn tinh đã bị ông hàng phục, ai nấy an tâm hơn hẳn.


Chuyện rắn tinh tạm lắng, còn Chiết Chi cảm thấy cuộc sống này thật hạnh phúc.


Hiện giờ Sở Hoàn cực kỳ dính ngài. Nhiệt độ cơ thể ngài vốn thấp, sờ vào như đá lạnh, trời đang nóng nên ban ngày Sở Hoàn cứ quấn trên người ngài, gần như không chạm đất.


Nhưng hạnh phúc đến nhanh đi cũng nhanh. Quấn quýt Chiết Chi được vài ngày, Sở Hoàn bỗng giật mình tỉnh táo, hỏi Chiết Chi: "Sao em vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?"


Chiết Chi: "Hửm?"


Sở Hoàn cau mày nói: "Không đúng. Em hỏi thăm xem sao."


Cậu cầm điện thoại định gọi cho Liễu Điều Nhi. Cô là rắn yêu, chắc có điểm tương đồng với cậu.


Không gọi được cho cô ta, nên cậu gọi cho Hồ tiểu thư.


"Hồ tiểu thư."


Gương mặt tuyệt sắc của Hồ tiểu thư nhanh chóng xuất hiện trên màn hình điện thoại. Mỹ nhân vai trần, dáng ngồi mê hoặc, nghiêng người trên ghế, vừa thấy Sở Hoàn, khóe môi cô cong lên: "Ah, là Sở tiên sinh."


Cô ghé sát vào camera quan sát kỹ gương mặt của Sở Hoàn, cảm thán: "Ồ, Sở tiên sinh dạo này trông còn quyến rũ hơn trước."


Sở Hoàn: "Cảm ơn."


"Cậu tìm tôi có việc gì sao? Chỉ cần là cậu yêu cầu..."


Giọng nói quyến rũ trầm thấp, nhưng chưa nói hết, Chiết Chi đã xuất hiện sau lưng Sở Hoàn, Hồ tiểu thư lập tức đổi giọng.


Cô ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nói: "Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!"


"Liễu Điều Nhi có ở đó không? Cơ thể tôi có chút thay đổi, muốn hỏi cô ấy vài chuyện."


"Ở đây."


Hồ tiểu thư vỗ mạnh đầu con rắn đang cuộn trên đùi mình: "Rắn ngốc, tỉnh dậy đi, Sở tiên sinh tìm nè."


Một cái đầu rắn lớn ngẩng lên, lè lưỡi về phía camera: "Sở tiên sinh."


Tình trạng của Liễu Điều Nhi lại nằm ngoài dự kiến của Sở Hoàn. Trông cô ta rất thê thảm, đầu đầy vết thương lớn nhỏ mới toanh.


"Cô bị sao vậy?"



Liễu Điều Nhi ngây ngốc đáp: "Có rắn đực đến tìm tôi để giao phối. Tôi đánh nhau với nó."


"Hả?"


Liễu Điều Nhi: "Tôi thắng."


Hồ tiểu thư cười khẩy một tiếng, nói: "Ăn no rồi về nằm lì mấy ngày trời."


Sở Hoàn không muốn nghĩ xem rốt cuộc cô ta đã "ăn no" bằng cách nào, lập tức đổi chủ đề. Cậu giơ đuôi rắn của mình trước camera, nói: "Vì một vài lý do, tôi đã xảy ra hiện tượng phản tổ, có vài tập tính của loài rắn. Cơ thể tôi hiện tại có chút không ổn, nên muốn hỏi cô một chút."


"Tế sư Nữ Oa..." Hồ tiểu thư nhìn cái đuôi trắng phía sau Sở Hoàn, lập tức mở to mắt: "Thân người đuôi rắn, tế sư Nữ Oa."


Liễu Điều Nhi như cũ bình đạm nói: "Ồ, hỏi đi."


"Tôi không có cảm giác thèm ăn, không muốn cử động, có ý thức lãnh thổ rất mạnh..." Sở Hoàn nhíu mày nói, "Theo lý thì bây giờ là thời điểm rắn hoạt động mạnh mẽ mới đúng chứ?"


"Đến mùa giao phối rồi."


Sở Hoàn: ".........?"


Liễu Điều Nhi dùng giọng đều đều nói ra một câu đáng sợ: "Hiện tại là mùa giao phối của loài rắn."


Sở Hoàn im lặng hai giây, sau đó bình tĩnh nói: "Nhưng tôi không phải rắn thật."


Liễu Điều Nhi nghi hoặc hỏi: "Anh vừa bảo có một phần tập tính loài rắn mà?"


Sở Hoàn: "Ừ thì đúng là vậy... Vậy tôi sẽ ra sao?"


"Không sao cả. Nếu không có kế hoạch giao phối, chỉ cần bình tĩnh chờ giai đoạn này qua là được."


Sở Hoàn lập tức thở phào nhẹ nhõm. May quá, nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm.


Tầm mắt Chiết Chi lại lặng lẽ nhìn xuống đuôi rắn dưới thân Sở Hoàn, thoáng trầm ngâm.


Sáng hôm sau, Hồ tiểu thư và Liễu Điều Nhi cùng đến Từ Lĩnh.


Hồ tiểu thư nói muốn tới xem thử Sở Hoàn – tế sư Nữ Oa. Sở Hoàn đồng ý, mời hai người đến chơi vài hôm.


Chiếc xe địa hình hầm hố dừng bên ngoài sân, Hồ tiểu thư mặc một bộ đồ da bó sát màu đen bước xuống xe. Vóc dáng vượt qua giới hạn con người của cô lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn trong sân.


Cô đứng bên ngoài, quan sát xung quanh: "Quả là nơi non xanh nước biếc."


Thẩm Lạc Thu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sân, ngẩng đầu lên nhìn cô, đờ người ra.


Nữ vương, là nữ vương chân chính!


Hồ tiểu thư nhìn xung quanh chán rồi cúi người nhìn cậu ta, cười nói: "Ồ, còn có một sinh vật đáng yêu nè."


Thẩm Lạc Thu: "!"


Cậu ta đơ mất vài giây, sau đó mặt đỏ bừng, bịt mũi quay đầu bỏ chạy.


Liễu Điều Nhi cũng bước xuống xe, không nói một lời, nhìn chằm chằm về phía Sở Hoàn. Sở Hoàn đang quấn trên người Chiết Chi, vừa thấy cô nàng liền tụt xuống, mắt không rời cô.


Hồ tiểu thư trêu xong Thẩm Lạc Thu, quay đầu thấy ánh mắt cảnh giác của Sở Hoàn, thắc mắc hỏi: "Sở tiên sinh không hoan nghênh bọn tôi đến à?"


Liễu Điều Nhi đẩy cặp kính dày như đít chai trên mặt, nói: "Bây giờ là mùa giao phối của loài rắn. Với tư cách là đồng loại, em đã x*m ph*m l*nh th* của anh ấy, phản ứng dữ dội là chuyện bình thường. Anh ấy cho rằng em là kẻ cạnh tranh."


Hồ tiểu thư: "Khoan đã, em là rắn cái mà? Sao lại là kẻ cạnh tranh được?"


Liễu Điều Nhi: "Sở tiên sinh đã tìm được đối tượng giao phối của mình, là giống đực."


Hồ tiểu thư: "?"


Gặp kẻ xâm lấn mạnh mẽ, Sở Hoàn nhìn chằm chằm Liễu Điều Nhi, cái đuôi quấn chân Chiết Chi chậm rãi siết chặt.


——————-


Lời tác giả:


Chiết Chi: Trời ơi hạnh phúc quá.


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 149: Ngoại Truyện 2
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...