Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 148: Ngoại Truyện 1
163@-
"Bên này, bên này, Sở tiên sinh, bên này!"
Sở Hoàn đi theo tiếng gọi, thấy mấy cô gái trẻ đang đứng vẫy tay nhiệt tình với mình. Tất cả đều cài hoa đủ màu trên tóc, trông như thể mùa xuân được gắn lên đầu họ vậy.
Cậu bước đến, mấy cô gái liền đưa nước cho cậu, còn tranh nhau xách hành lý giúp.
"Để tôi tự xách."
"Để em, để em, sao có thể để anh làm được chứ?"
"Anh khát nước không? Có đói không?"
Mấy cô ríu rít vây lấy cậu đi ra ngoài, Sở Hoàn không chống đỡ nổi.
Trước đó hai hôm, cậu nhận được điện thoại của Triệu Hi. Triệu Hi là người phụ trách miếu Nữ Oa ở huyện T. Sau khi kết thúc vụ việc Bồ Tụng năm ngoái, Triệu Hi giữ liên hệ thường xuyên với cậu. Nay gọi cho cậu để mời cậu tham dự lễ tế Nữ Oa năm nay.
Sinh nhật của Nữ Oa rơi vào ngày 15 tháng 3 âm lịch, huyện T là quê hương của Nữ Oa nên hằng năm đều tổ chức lễ tế long trọng. Mối quan hệ giữa cậu với Nữ Oa thì ai cũng biết, nên đương nhiên cậu phải tham dự. Về sau cậu còn nhận được lời mời từ các miếu Nữ Oa khác, nhưng vì đã hứa với Triệu Hi nên cậu từ chối hết.
Lễ tế sẽ diễn ra hai ngày sau, hôm nay cậu bay đến.
Miếu Nữ Oa không nằm trong nội thành. Vừa ngồi lên xe, một cô gái không nhịn được quay sang hỏi cậu: "Em nghe chị Triệu nói anh là người chủ tế năm nay à?"
Trên mặt Sở Hoàn lộ vẻ phiền muộn: "Thật ra tôi không muốn làm chủ tế..."
Cậu tưởng mình chỉ tham gia một vài nghi thức, chẳng hạn như múa tế. Ai ngờ Triệu Hi muốn cậu làm chủ tế. Cậu đã từ chối ngay qua điện thoại, nhưng Triệu Hi cực kỳ kiên quyết, làm cậu không từ chối được.
"Đương nhiên là anh rồi, anh là tế sư của Nữ Oa mà. Em chưa từng gặp tế sư Nữ Oa đâu!"
"Tế sư nam hiếm thấy lắm."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Chẳng mấy chốc họ đã đến huyện T. Vì lễ tế Nữ Oa nên nơi đây náo nhiệt hơn hẳn ngày thường. Ven đường bày bán các vật phẩm liên quan đến Nữ Oa như búp bê đất sét, tập truyện ghi chép các truyền thuyết về Nữ Oa. Một số cô gái trẻ mặc Hán phục, như thể muốn biến lễ tế thành dịp lễ hội náo nhiệt.
Miếu Nữ Oa nằm ở ngoại ô huyện T. Rời khỏi huyện chưa bao lâu thì tới nơi.
Sở Hoàn là lần đầu đến đây, tò mò quan sát khắp nơi.
Ngoài các kiến trúc mang đậm bản sắc địa phương, điểm nổi bật nhất là tượng Nữ Oa ở giữa tế đàn trung tâm. Bức tượng cao 4-5 mét, hình tượng nửa người nửa rắn, điêu khắc bằng đá trắng, toàn thể đường nét uyển chuyển, ánh mắt từ ái bao dung nhìn về phía trước.
Hai bên tượng còn có hai tượng tế sư, một nam một nữ, cao hơn người thường một chút, cũng mang hình hài nửa người nửa rắn, đuôi rắn quấn quanh trên mặt đất, vảy rắn được khắc vô cùng tinh xảo, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng.
Tế sư nam tay cầm trượng gỗ, người đeo dao găm, cung tên và các loại vũ khí. Tế sư nữ thì nâng trong tay một dải lụa đỏ.
Lụa đỏ.
Ánh mắt Sở Hoàn dừng lại trên dải lụa ấy, không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Chiết Chi từng lấy ra một cái như vậy ngay trước mặt cậu.
"Trong truyền thuyết, tế sư của Nữ Oa cũng là dạng nửa người nửa rắn giống như bà. Họ là thần hộ mệnh và người dẫn đường được Nữ Oa phái đến để truyền dạy tri thức cho loài người, giúp tộc người vượt qua thời kỳ non yếu lúc mới sinh ra."
Sở Hoàn quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên đi tới, chừng 40-50 tuổi, tóc đen dày, ánh mắt kiên định, là một người phụ nữ mạnh mẽ, dịu dàng và bao dung.
"Cô Triệu."
Triệu Hi mỉm cười với Sở Hoàn, nói: "Xin chào Sở Hoàn. Cháu rất giống Quý U."
Sở Hoàn ngẩn ra: "Cô quen mẹ cháu ạ?"
"Lúc cháu chào đời, cô còn đến thăm cháu đấy."
Sở Hoàn: "Ồ..."
Triệu Hi nghiêm túc nhìn cậu: "Lúc nhỏ cháu không có thiên phú gì cả, Quý U từng rất lo lắng, nghĩ mình sẽ là tế sư Nữ Oa cuối cùng. Nếu cô ấy biết bây giờ cháu cũng có thể niết bùn, chắc chắn sẽ rất vui."
Sở Hoàn không biết nên đáp lại thế nào. Trước đây cậu thực sự không có tí thiên phú nặn đất nào.
May mà Triệu Hi không để ý đến sự im lặng của cậu, nói tiếp: "Đi nào, cô dẫn cháu đi tham quan một vòng, rồi nói trình tự ngày mai cho cháu biết."
"Vâng."
Thời gian rất gấp rút. Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau Sở Hoàn bắt đầu tập dượt, đến ngày thứ ba bị ép dậy từ sáng sớm để thay đồ, trang điểm, chuẩn bị cho nghi lễ.
Một buổi tế lễ lớn có quy trình rất dài dòng. Trước khi nghi lễ chính bắt đầu, sẽ có lãnh đạo địa phương phát biểu, người của giáo hội phát biểu, rồi đến lượt cậu lên sân khấu dâng lễ vật, dâng giỏ hoa, và múa dẫn đầu. Vì cậu đẹp trai, nên khán giả đến xem lễ đều phản ứng vô cùng nhiệt tình.
Xuyên suốt cả quá trình, Sở Hoàn luôn trong trạng thái căng thẳng, mệt đến mức hoa mắt chóng mặt. Đến khi thắp hương cho Nữ Oa, trước mắt cậu thậm chí xuất hiện bóng chồng.
"Thánh đức Nữ Oa... từ bi nhân hậu, chở che muôn dân; có công khai thiên, có phép định địa."
Giọng tụng lễ bên cạnh như vọng lại từ nơi xa, lờ mờ lọt vào tai Sở Hoàn.
"Công đức vá trời, đời đời ca tụng; âm dương điều hòa, trời tròn đất vuông. Hóa sinh vạn vật, muôn cảnh sinh sôi; nặn đất tạo người, ban cho hình dáng. Thổi hơi thành linh, trí tuệ khai mở; nhân loại nối tiếp, giống nòi hưng thịnh."
Tượng Nữ Oa sừng sững trước mặt, trong phút chốc hoảng hốt, hình như cậu thấy Nữ Oa mỉm cười với mình.
"Thánh đức Nữ Oa..."
"Thánh đức Nữ Oa!"
Sở Hoàn bừng tỉnh. Cậu ngẩng phắt đầu, bóng chồng lộn xộn trước mắt biến mất, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng.
Đám đông náo nhiệt biến mất, tượng Nữ Oa trước mặt cũng không còn, thay vào đó là một thế giới xanh rì cây cối, các loại cây vô cùng khổng lồ, thân cây đường kính vài mét, lá cỏ dài hơn người, côn trùng to như chó săn... Qua khe lá dày đặc, cậu thấy trên trời có tận mấy mặt trời.
Trên cây có một con khỉ lông đỏ nâu đang gặm một quả màu vàng. Thấy Sở Hoàn đột nhiên xuất hiện, nó lộ rõ vẻ kinh ngạc nhân tính hóa.
Nó ném quả đi, nhảy phốc xuống, đứng trước mặt Sở Hoàn.
Sở Hoàn nhìn con khỉ to tướng trước mặt, cảnh giác lùi lại một bước. Con khỉ này còn cao hơn cậu, có răng nanh nhọn hoắt, chứng tỏ nó không chỉ ăn chay, rất nguy hiểm.
Con khỉ tò mò nhìn ngó quần áo trên người cậu, chìa móng vuốt ra định chạm vào.
Sở Hoàn giật mình, theo bản năng chạm vào tượng thần nhỏ mang theo người, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Cậu sững sờ, cùng lúc đó, quần áo bị con khỉ kéo giật.
May mà con khỉ không có hứng thú với cậu, chỉ tò mò với quần áo, miệng lầm bầm âm thanh kỳ quái:
"Mày là gì? Cái này là gì?"
Sở Hoàn phát hiện mình hiểu được lời nó nói. Đây là một con hầu yêu lợi hại!
Nhưng nếu là hầu yêu, tức là có thể giao tiếp. Cậu yên tâm hơn phần nào.
"Tôi là người. Cái này là quần áo."
"Xì, người?"
Hầu yêu khinh thường loài người. Nó cười nhạo, sau đó nói tiếp: "Mày không phải người, người không có loại quần áo này."
Sở Hoàn: "..."
Cậu cảm thấy mình vừa bị khịa.
"Đi mau, đi mau, tế lễ sắp bắt đầu rồi!"
"Nhớ mang theo đồ! Đừng tụt lại!"
Bên cạnh lại vang lên tiếng ồn ào. Con khỉ trước mặt cậu nhanh như chớp nhảy vọt lên cây, Sở Hoàn cũng định tìm nơi ẩn nấp. Nhưng vừa xoay người lại, cậu liền đối mặt với một người phụ nữ xách trường mâu, kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm.
Sở Hoàn ngước nhìn cô ta, mắt dần trợn tròn: "...."
Đây là chỗ nào vậy???
Phía sau người phụ nữ ló ra thêm mấy cái đầu, có nam có nữ. Không ít người vác theo con mồi to lớn, giống con thỏ phóng đại lên vài lần, cùng với nhiều loại cây trái và thảo mộc có thể ăn được. Tất cả đều nhìn Sở Hoàn với ánh mắt tò mò.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi đến từ bộ lạc nào? Ngươi đang mặc thứ gì vậy?"
"Gầy yếu thế kia thì săn bắt được gì?"
"Đi nhanh, tế lễ sắp bắt đầu rồi!"
"Nó đi một mình, nơi này có khỉ ăn thịt người, mang nó theo, mang nó theo!"
Sở Hoàn còn chưa kịp mở miệng, đã bị đám thổ dân nhiệt tình kéo đi. Vì không theo kịp bước chân của họ, cậu được "ưu ái" đối xử như con mồi — bị vác lên vai mang đi.
Sau khi chạy bộ gần nửa tiếng, đám người mới chịu dừng lại.
Khi được thả xuống, Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn thấy một bức tượng điêu khắc thô sơ bằng đá, miễn cưỡng có thể nhận ra là thân người đuôi rắn. Là Nữ Oa!
Tượng được đặt trên một bục đá, xung quanh bày đầy lễ vật và hoa tươi.
Đây là lễ tế Nữ Oa.
Sở Hoàn hoảng hốt. Có lẽ cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tế sư, chúng tôi gặp một người kỳ lạ."
"Nó rất gầy yếu, có thể là một người tàn tật."
"Thật đáng thương, xin tế sư ban phước cho nó."
Âm thanh xung quanh lại trở nên náo nhiệt. Tiếp đó, Sở Hoàn nghe thấy tiếng giống như rắn trườn trên mặt đất.
Không phải "giống như", là rắn thật.
Sở Hoàn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm chiếc đuôi rắn đen bóng to hơn vòng eo mình, rồi ngẩng dần lên. Phần xương hông là làn da rám nắng nhẵn mịn, bụng phẳng chắc khỏe, ngực được che bằng lá cây, và một bím tóc đen dài buông xuống bên cổ.
Một người phụ nữ rất cao và rất đẹp, nếu không tính phần đuôi đặt trên đất, chỉ phần cơ thể đứng thẳng thôi đã cao hơn hai mét. Có vẻ người ở đây đều rất to lớn.
"Xin chào."
Cô ta đánh giá Sở Hoàn từ đầu đến chân, thắc mắc: "Đuôi của ngươi đâu?"
Sở Hoàn: "!"
"Tôi không có. Không, vốn dĩ tôi không có."
"Tại sao? Nữ Oa nương nương quên không ban đuôi cho ngươi? Không có đuôi, lại yếu đuối như chim non vừa nở, ngươi bảo vệ nhân loại kiểu gì?"
Nói rồi cô ta đưa tay bóp thử cánh tay của Sở Hoàn.
"Tôi không phải người ở đây..." Sở Hoàn lúng túng nói, "Ở chỗ tôi, con người không cần tôi bảo vệ mấy."
"Vậy à?"
Cô gật đầu, chân thành nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá."
Cô tò mò hỏi tiếp: "Con người ở đó làm thế nào vậy?"
Sở Hoàn: "Con người rất thông minh, rất kiên cường. Tuy không biết pháp thuật nhưng họ dùng trí tuệ để chế tạo nhiều vũ khí lợi hại, nên vô cùng mạnh mẽ."
"Rất tốt rất tốt."
Sau khi xác nhận Sở Hoàn cũng là một tế sư của Nữ Oa, cậu được đối đãi đặc biệt. Cậu được người phụ nữ có đuôi rắn đen dẫn đến một hang động. Bên trong có một tế sư nam với cái đuôi vân hình thoi.
Người này cũng cao lớn vạm vỡ, đuôi rắn to như thể chỉ cần quật một cái là Sở Hoàn hẹo tại chỗ.
Hắn nhìn Sở Hoàn từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, tỏ ra xót xa trước thân hình gầy gò của cậu, sau đó cũng vui vẻ vì nghe tin nhân loại đã trở nên mạnh mẽ.
"Đến đây, tế lễ sắp bắt đầu rồi."
Sở Hoàn mơ màng theo họ đi tham gia nghi lễ.
Quy trình tế lễ không khác biệt mấy. Đầu tiên là cảm tạ Nữ Oa, dâng lễ vật cho bà. Chỉ có điều các tế sư Nữ Oa ở đây mạnh hơn cậu rất nhiều, gần như sở hữu sức mạnh của thần linh. Họ dễ dàng chữa lành vết thương cho người bị thương, dùng đất nặn lại chi thể bị thiếu, cây cối quanh tế đàn điên cuồng phát triển.
Khi tế lễ được nửa chừng, bầu không khí đột nhiên thay đổi. Sở Hoàn nghe thấy các tế sư thưa với Nữ Oa rằng: con người vì tò mò mà hay làm những việc nguy hiểm, số lượng ngày một giảm, họ rất lo lắng con người sẽ tuyệt chủng trong tương lai không xa.
Khi họ dứt lời, phép màu xảy ra...
Sở Hoàn trố mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng khổng lồ của Nữ Oa hiện ra từ pho tượng. Bà phán rằng nam nữ có thể kết hôn, kết hợp với nhau sinh sôi nảy nở.
Cậu cũng nhìn thấy cục bùn trong tay Nữ Oa.
Một hình người bằng đất thô kệch đơn sơ, giống y hệt tượng đất của Chiết Chi ngày đầu tiên cậu ở nhà, xấu không tả nổi.
Tất cả con người đồng thanh hô vang: "Thánh đức Nữ Oa!"
Sở Hoàn khiếp sợ nhìn thấy Nữ Oa khẽ mỉm cười, bóng dáng ảo hóa thành thực thể. Trước mắt cậu lại là tượng Nữ Oa, là đám đông náo nhiệt, những việc vừa rồi chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
"Thánh đức Nữ Oa!"
Sở Hoàn cắm nén hương vào lư hương trước mặt, trong đầu suy nghĩ: Thì ra tay nghề nặn đất tệ hại là di truyền từ đời này sang đời khác.
......
"Chuyện là vậy đó, anh thấy ý của Nữ Oa là gì?"
Lý Tuyên Minh yên lặng nghe hết trải nghiệm ly kỳ của Sở Hoàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nữ Oa truyền pháp cho cậu trong mộng?"
Sở Hoàn: "Chắc là không?"
Cậu đã thử đủ kiểu, người đất cậu nặn không hóa thành người, không chữa lành cơ thể con người, cũng không thể hóa thành quái vật như mẹ cậu từng làm, giỏi lắm là hấp dẫn mấy con ma đến nhập thôi.
Cho nên cậu không rõ rốt cuộc Nữ Oa muốn ám chỉ điều gì. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn gặp mặt một lần?
Lý Tuyên Minh nói: "Có thể là do cậu không chú ý."
"Cũng có khả năng."
Không bao lâu sau, Sở Hoàn phát hiện có điều bất thường. Cậu cảm thấy cơ thể mình có gì đó sai sai.
Mùa xuân tươi đẹp, khí trời ấm áp, dễ buồn ngủ, nhưng Sở Hoàn thấy mình lười biếng hơn mọi năm rất nhiều. Suốt ngày chỉ muốn nằm một chỗ, ăn nhiều hơn, thỉnh thoảng còn có cảm giác mình đang lớn thêm.
"Em thấy mình không ổn tí nào."
Sở Hoàn ngáp dài, nằm vắt vẻo trên ghế dựa như con rối mất xương, nói với tượng thần nhỏ trên bàn.
Tượng thần động đậy, quay đầu về phía cậu, hỏi: "Không ổn chỗ nào?"
"Ngày nào em cũng ngủ mãi không tỉnh." Sở Hoàn vừa nói vừa ngáp, "Còn thấy rất mệt..."
Sở Trạch Dương liếc cậu một cái, nói: "Lần đầu tiên thấy có người lười đến mức tự viện lý do cho sự lười của mình."
Sở Hoàn phản bác: "Lười thì cần gì lý do?"
Chiết Chi quả quyết nói: "Hoàn à, em rất khỏe, không bị nguyền rủa hay trúng cổ."
"Thế thì bị bệnh rồi."
Sở Hoàn vẫn không chịu thua, cậu ngồi bật dậy, gọi về phía bên kia: "Vô Diện! Vô Diện!"
Con nhím trắng đang ngủ trong ổ. Dưới sự đốc thúc của Chiết Chi, nó đã trở lại hình dạng nhím bình thường. Nghe thấy tiếng Sở Hoàn gọi, nó bò ra ngoài.
"Sở Hoàn."
Nó biến thành hình người, dụi mắt lơ ngơ nhìn cậu.
Sở Hoàn đưa một tay ra, nói với nó: "Mau xem giúp tôi, có phải tôi bị bệnh không."
"Bị bệnh hả?!"
Vô Diện quýnh quáng chạy lại gần, nắm lấy cổ tay Sở Hoàn bắt mạch, nhưng chốc lát sau, vẻ mặt nó trở nên nghi hoặc.
"Sở Hoàn, anh rất khỏe mạnh."
Sở Trạch Dương cười nhạo: "Còn gì để nói nữa không?"
Sở Hoàn nhíu mày lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Cậu cực kỳ chắc chắn bản thân có vấn đề gì đó, nhưng lại không thể xác định được nguyên nhân.
Cho đến khi đêm xuống.
Nhiệt độ về đêm hạ xuống, trong cái thời tiết mà người ta cần đắp chăn mỏng, thì Sở Hoàn lại cảm thấy nóng, nóng đến mức như có lửa thiêu trong người, thậm chí còn có cảm giác bị trói buộc, khiến cậu phải vùng thoát ra khỏi nó.
Chiết Chi lập tức nhận thấy thân nhiệt Sở Hoàn tăng vọt. Nhìn trạng thái khác thường của cậu, ngài chau mày.
Ngài không hề cảm nhận được bất kỳ dị thường nào từ cơ thể Sở Hoàn, không có chú, không có cổ trùng, dương khí đầy đủ, hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng nhìn tình trạng hiện giờ, rõ ràng cậu không "khỏe mạnh" chút nào.
Chiết Chi chỉ còn cách bế Sở Hoàn khỏi giường, để đầu cậu tựa lên cổ mình.
"Hoàn à?"
Sở Hoàn mơ màng mở mắt, dụi dụi mặt vào cổ ngài, thì thào: "Chiết Chi, em nóng quá..."
"Nóng quá."
Cậu khó chịu vặn vẹo trong vòng tay ngài, giật tung quần áo trên người, đá văng quần. Vì tham lam cảm giác mát lạnh trên cơ thể Chiết Chi, cậu nửa nằm bò lên vai ngài.
"Em bị sốt đến mức cháy não mất."
Sở Hoàn lo lắng kéo cổ áo Chiết Chi xuống, đến khi phần thân trên áp vào lồng ngực lạnh lẽo của ngài, cậu mới phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Sắc mặt Chiết Chi trầm trọng. Ngài vuốt nhẹ lưng Sở Hoàn, lần theo xương sống tr*n tr** của cậu sờ xuống dưới, dịu giọng an ủi: "Không đâu..."
Lời còn chưa dứt, tay ngài chạm phải một thứ rất khác biệt so với làn da ấm áp của con người. Một thứ gì đó trơn nhẵn, như là vảy.
Vảy?
Chiết Chi cúi đầu nhìn. Thứ đó đang quấn lấy eo ngài, phần cuối vắt ngang qua cẳng tay ngài, là một chiếc đuôi rắn màu trắng.
Ngài lặng thinh rất lâu, mãi sau mới bình tĩnh lên tiếng:
"Hoàn à, hình như em phản tổ."
—————
Lời tác giả:
[Che mặt lén nhìn] Mẹ Nữ Oa gửi phúc lợi nè!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Bên này, bên này, Sở tiên sinh, bên này!"
Sở Hoàn đi theo tiếng gọi, thấy mấy cô gái trẻ đang đứng vẫy tay nhiệt tình với mình. Tất cả đều cài hoa đủ màu trên tóc, trông như thể mùa xuân được gắn lên đầu họ vậy.
Cậu bước đến, mấy cô gái liền đưa nước cho cậu, còn tranh nhau xách hành lý giúp.
"Để tôi tự xách."
"Để em, để em, sao có thể để anh làm được chứ?"
"Anh khát nước không? Có đói không?"
Mấy cô ríu rít vây lấy cậu đi ra ngoài, Sở Hoàn không chống đỡ nổi.
Trước đó hai hôm, cậu nhận được điện thoại của Triệu Hi. Triệu Hi là người phụ trách miếu Nữ Oa ở huyện T. Sau khi kết thúc vụ việc Bồ Tụng năm ngoái, Triệu Hi giữ liên hệ thường xuyên với cậu. Nay gọi cho cậu để mời cậu tham dự lễ tế Nữ Oa năm nay.
Sinh nhật của Nữ Oa rơi vào ngày 15 tháng 3 âm lịch, huyện T là quê hương của Nữ Oa nên hằng năm đều tổ chức lễ tế long trọng. Mối quan hệ giữa cậu với Nữ Oa thì ai cũng biết, nên đương nhiên cậu phải tham dự. Về sau cậu còn nhận được lời mời từ các miếu Nữ Oa khác, nhưng vì đã hứa với Triệu Hi nên cậu từ chối hết.
Lễ tế sẽ diễn ra hai ngày sau, hôm nay cậu bay đến.
Miếu Nữ Oa không nằm trong nội thành. Vừa ngồi lên xe, một cô gái không nhịn được quay sang hỏi cậu: "Em nghe chị Triệu nói anh là người chủ tế năm nay à?"
Trên mặt Sở Hoàn lộ vẻ phiền muộn: "Thật ra tôi không muốn làm chủ tế..."
Cậu tưởng mình chỉ tham gia một vài nghi thức, chẳng hạn như múa tế. Ai ngờ Triệu Hi muốn cậu làm chủ tế. Cậu đã từ chối ngay qua điện thoại, nhưng Triệu Hi cực kỳ kiên quyết, làm cậu không từ chối được.
"Đương nhiên là anh rồi, anh là tế sư của Nữ Oa mà. Em chưa từng gặp tế sư Nữ Oa đâu!"
"Tế sư nam hiếm thấy lắm."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Chẳng mấy chốc họ đã đến huyện T. Vì lễ tế Nữ Oa nên nơi đây náo nhiệt hơn hẳn ngày thường. Ven đường bày bán các vật phẩm liên quan đến Nữ Oa như búp bê đất sét, tập truyện ghi chép các truyền thuyết về Nữ Oa. Một số cô gái trẻ mặc Hán phục, như thể muốn biến lễ tế thành dịp lễ hội náo nhiệt.
Miếu Nữ Oa nằm ở ngoại ô huyện T. Rời khỏi huyện chưa bao lâu thì tới nơi.
Sở Hoàn là lần đầu đến đây, tò mò quan sát khắp nơi.
Ngoài các kiến trúc mang đậm bản sắc địa phương, điểm nổi bật nhất là tượng Nữ Oa ở giữa tế đàn trung tâm. Bức tượng cao 4-5 mét, hình tượng nửa người nửa rắn, điêu khắc bằng đá trắng, toàn thể đường nét uyển chuyển, ánh mắt từ ái bao dung nhìn về phía trước.
Hai bên tượng còn có hai tượng tế sư, một nam một nữ, cao hơn người thường một chút, cũng mang hình hài nửa người nửa rắn, đuôi rắn quấn quanh trên mặt đất, vảy rắn được khắc vô cùng tinh xảo, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng.
Tế sư nam tay cầm trượng gỗ, người đeo dao găm, cung tên và các loại vũ khí. Tế sư nữ thì nâng trong tay một dải lụa đỏ.
Lụa đỏ.
Ánh mắt Sở Hoàn dừng lại trên dải lụa ấy, không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Chiết Chi từng lấy ra một cái như vậy ngay trước mặt cậu.
"Trong truyền thuyết, tế sư của Nữ Oa cũng là dạng nửa người nửa rắn giống như bà. Họ là thần hộ mệnh và người dẫn đường được Nữ Oa phái đến để truyền dạy tri thức cho loài người, giúp tộc người vượt qua thời kỳ non yếu lúc mới sinh ra."
Sở Hoàn quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên đi tới, chừng 40-50 tuổi, tóc đen dày, ánh mắt kiên định, là một người phụ nữ mạnh mẽ, dịu dàng và bao dung.
"Cô Triệu."
Triệu Hi mỉm cười với Sở Hoàn, nói: "Xin chào Sở Hoàn. Cháu rất giống Quý U."
Sở Hoàn ngẩn ra: "Cô quen mẹ cháu ạ?"
"Lúc cháu chào đời, cô còn đến thăm cháu đấy."
Sở Hoàn: "Ồ..."
Triệu Hi nghiêm túc nhìn cậu: "Lúc nhỏ cháu không có thiên phú gì cả, Quý U từng rất lo lắng, nghĩ mình sẽ là tế sư Nữ Oa cuối cùng. Nếu cô ấy biết bây giờ cháu cũng có thể niết bùn, chắc chắn sẽ rất vui."
Sở Hoàn không biết nên đáp lại thế nào. Trước đây cậu thực sự không có tí thiên phú nặn đất nào.
May mà Triệu Hi không để ý đến sự im lặng của cậu, nói tiếp: "Đi nào, cô dẫn cháu đi tham quan một vòng, rồi nói trình tự ngày mai cho cháu biết."
"Vâng."
Thời gian rất gấp rút. Sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau Sở Hoàn bắt đầu tập dượt, đến ngày thứ ba bị ép dậy từ sáng sớm để thay đồ, trang điểm, chuẩn bị cho nghi lễ.
Một buổi tế lễ lớn có quy trình rất dài dòng. Trước khi nghi lễ chính bắt đầu, sẽ có lãnh đạo địa phương phát biểu, người của giáo hội phát biểu, rồi đến lượt cậu lên sân khấu dâng lễ vật, dâng giỏ hoa, và múa dẫn đầu. Vì cậu đẹp trai, nên khán giả đến xem lễ đều phản ứng vô cùng nhiệt tình.
Xuyên suốt cả quá trình, Sở Hoàn luôn trong trạng thái căng thẳng, mệt đến mức hoa mắt chóng mặt. Đến khi thắp hương cho Nữ Oa, trước mắt cậu thậm chí xuất hiện bóng chồng.
"Thánh đức Nữ Oa... từ bi nhân hậu, chở che muôn dân; có công khai thiên, có phép định địa."
Giọng tụng lễ bên cạnh như vọng lại từ nơi xa, lờ mờ lọt vào tai Sở Hoàn.
"Công đức vá trời, đời đời ca tụng; âm dương điều hòa, trời tròn đất vuông. Hóa sinh vạn vật, muôn cảnh sinh sôi; nặn đất tạo người, ban cho hình dáng. Thổi hơi thành linh, trí tuệ khai mở; nhân loại nối tiếp, giống nòi hưng thịnh."
Tượng Nữ Oa sừng sững trước mặt, trong phút chốc hoảng hốt, hình như cậu thấy Nữ Oa mỉm cười với mình.
"Thánh đức Nữ Oa..."
"Thánh đức Nữ Oa!"
Sở Hoàn bừng tỉnh. Cậu ngẩng phắt đầu, bóng chồng lộn xộn trước mắt biến mất, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng.
Đám đông náo nhiệt biến mất, tượng Nữ Oa trước mặt cũng không còn, thay vào đó là một thế giới xanh rì cây cối, các loại cây vô cùng khổng lồ, thân cây đường kính vài mét, lá cỏ dài hơn người, côn trùng to như chó săn... Qua khe lá dày đặc, cậu thấy trên trời có tận mấy mặt trời.
Trên cây có một con khỉ lông đỏ nâu đang gặm một quả màu vàng. Thấy Sở Hoàn đột nhiên xuất hiện, nó lộ rõ vẻ kinh ngạc nhân tính hóa.
Nó ném quả đi, nhảy phốc xuống, đứng trước mặt Sở Hoàn.
Sở Hoàn nhìn con khỉ to tướng trước mặt, cảnh giác lùi lại một bước. Con khỉ này còn cao hơn cậu, có răng nanh nhọn hoắt, chứng tỏ nó không chỉ ăn chay, rất nguy hiểm.
Con khỉ tò mò nhìn ngó quần áo trên người cậu, chìa móng vuốt ra định chạm vào.
Sở Hoàn giật mình, theo bản năng chạm vào tượng thần nhỏ mang theo người, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Cậu sững sờ, cùng lúc đó, quần áo bị con khỉ kéo giật.
May mà con khỉ không có hứng thú với cậu, chỉ tò mò với quần áo, miệng lầm bầm âm thanh kỳ quái:
"Mày là gì? Cái này là gì?"
Sở Hoàn phát hiện mình hiểu được lời nó nói. Đây là một con hầu yêu lợi hại!
Nhưng nếu là hầu yêu, tức là có thể giao tiếp. Cậu yên tâm hơn phần nào.
"Tôi là người. Cái này là quần áo."
"Xì, người?"
Hầu yêu khinh thường loài người. Nó cười nhạo, sau đó nói tiếp: "Mày không phải người, người không có loại quần áo này."
Sở Hoàn: "..."
Cậu cảm thấy mình vừa bị khịa.
"Đi mau, đi mau, tế lễ sắp bắt đầu rồi!"
"Nhớ mang theo đồ! Đừng tụt lại!"
Bên cạnh lại vang lên tiếng ồn ào. Con khỉ trước mặt cậu nhanh như chớp nhảy vọt lên cây, Sở Hoàn cũng định tìm nơi ẩn nấp. Nhưng vừa xoay người lại, cậu liền đối mặt với một người phụ nữ xách trường mâu, kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm.
Sở Hoàn ngước nhìn cô ta, mắt dần trợn tròn: "...."
Đây là chỗ nào vậy???
Phía sau người phụ nữ ló ra thêm mấy cái đầu, có nam có nữ. Không ít người vác theo con mồi to lớn, giống con thỏ phóng đại lên vài lần, cùng với nhiều loại cây trái và thảo mộc có thể ăn được. Tất cả đều nhìn Sở Hoàn với ánh mắt tò mò.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi đến từ bộ lạc nào? Ngươi đang mặc thứ gì vậy?"
"Gầy yếu thế kia thì săn bắt được gì?"
"Đi nhanh, tế lễ sắp bắt đầu rồi!"
"Nó đi một mình, nơi này có khỉ ăn thịt người, mang nó theo, mang nó theo!"
Sở Hoàn còn chưa kịp mở miệng, đã bị đám thổ dân nhiệt tình kéo đi. Vì không theo kịp bước chân của họ, cậu được "ưu ái" đối xử như con mồi — bị vác lên vai mang đi.
Sau khi chạy bộ gần nửa tiếng, đám người mới chịu dừng lại.
Khi được thả xuống, Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn thấy một bức tượng điêu khắc thô sơ bằng đá, miễn cưỡng có thể nhận ra là thân người đuôi rắn. Là Nữ Oa!
Tượng được đặt trên một bục đá, xung quanh bày đầy lễ vật và hoa tươi.
Đây là lễ tế Nữ Oa.
Sở Hoàn hoảng hốt. Có lẽ cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tế sư, chúng tôi gặp một người kỳ lạ."
"Nó rất gầy yếu, có thể là một người tàn tật."
"Thật đáng thương, xin tế sư ban phước cho nó."
Âm thanh xung quanh lại trở nên náo nhiệt. Tiếp đó, Sở Hoàn nghe thấy tiếng giống như rắn trườn trên mặt đất.
Không phải "giống như", là rắn thật.
Sở Hoàn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm chiếc đuôi rắn đen bóng to hơn vòng eo mình, rồi ngẩng dần lên. Phần xương hông là làn da rám nắng nhẵn mịn, bụng phẳng chắc khỏe, ngực được che bằng lá cây, và một bím tóc đen dài buông xuống bên cổ.
Một người phụ nữ rất cao và rất đẹp, nếu không tính phần đuôi đặt trên đất, chỉ phần cơ thể đứng thẳng thôi đã cao hơn hai mét. Có vẻ người ở đây đều rất to lớn.
"Xin chào."
Cô ta đánh giá Sở Hoàn từ đầu đến chân, thắc mắc: "Đuôi của ngươi đâu?"
Sở Hoàn: "!"
"Tôi không có. Không, vốn dĩ tôi không có."
"Tại sao? Nữ Oa nương nương quên không ban đuôi cho ngươi? Không có đuôi, lại yếu đuối như chim non vừa nở, ngươi bảo vệ nhân loại kiểu gì?"
Nói rồi cô ta đưa tay bóp thử cánh tay của Sở Hoàn.
"Tôi không phải người ở đây..." Sở Hoàn lúng túng nói, "Ở chỗ tôi, con người không cần tôi bảo vệ mấy."
"Vậy à?"
Cô gật đầu, chân thành nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá."
Cô tò mò hỏi tiếp: "Con người ở đó làm thế nào vậy?"
Sở Hoàn: "Con người rất thông minh, rất kiên cường. Tuy không biết pháp thuật nhưng họ dùng trí tuệ để chế tạo nhiều vũ khí lợi hại, nên vô cùng mạnh mẽ."
"Rất tốt rất tốt."
Sau khi xác nhận Sở Hoàn cũng là một tế sư của Nữ Oa, cậu được đối đãi đặc biệt. Cậu được người phụ nữ có đuôi rắn đen dẫn đến một hang động. Bên trong có một tế sư nam với cái đuôi vân hình thoi.
Người này cũng cao lớn vạm vỡ, đuôi rắn to như thể chỉ cần quật một cái là Sở Hoàn hẹo tại chỗ.
Hắn nhìn Sở Hoàn từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, tỏ ra xót xa trước thân hình gầy gò của cậu, sau đó cũng vui vẻ vì nghe tin nhân loại đã trở nên mạnh mẽ.
"Đến đây, tế lễ sắp bắt đầu rồi."
Sở Hoàn mơ màng theo họ đi tham gia nghi lễ.
Quy trình tế lễ không khác biệt mấy. Đầu tiên là cảm tạ Nữ Oa, dâng lễ vật cho bà. Chỉ có điều các tế sư Nữ Oa ở đây mạnh hơn cậu rất nhiều, gần như sở hữu sức mạnh của thần linh. Họ dễ dàng chữa lành vết thương cho người bị thương, dùng đất nặn lại chi thể bị thiếu, cây cối quanh tế đàn điên cuồng phát triển.
Khi tế lễ được nửa chừng, bầu không khí đột nhiên thay đổi. Sở Hoàn nghe thấy các tế sư thưa với Nữ Oa rằng: con người vì tò mò mà hay làm những việc nguy hiểm, số lượng ngày một giảm, họ rất lo lắng con người sẽ tuyệt chủng trong tương lai không xa.
Khi họ dứt lời, phép màu xảy ra...
Sở Hoàn trố mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng khổng lồ của Nữ Oa hiện ra từ pho tượng. Bà phán rằng nam nữ có thể kết hôn, kết hợp với nhau sinh sôi nảy nở.
Cậu cũng nhìn thấy cục bùn trong tay Nữ Oa.
Một hình người bằng đất thô kệch đơn sơ, giống y hệt tượng đất của Chiết Chi ngày đầu tiên cậu ở nhà, xấu không tả nổi.
Tất cả con người đồng thanh hô vang: "Thánh đức Nữ Oa!"
Sở Hoàn khiếp sợ nhìn thấy Nữ Oa khẽ mỉm cười, bóng dáng ảo hóa thành thực thể. Trước mắt cậu lại là tượng Nữ Oa, là đám đông náo nhiệt, những việc vừa rồi chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
"Thánh đức Nữ Oa!"
Sở Hoàn cắm nén hương vào lư hương trước mặt, trong đầu suy nghĩ: Thì ra tay nghề nặn đất tệ hại là di truyền từ đời này sang đời khác.
......
"Chuyện là vậy đó, anh thấy ý của Nữ Oa là gì?"
Lý Tuyên Minh yên lặng nghe hết trải nghiệm ly kỳ của Sở Hoàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nữ Oa truyền pháp cho cậu trong mộng?"
Sở Hoàn: "Chắc là không?"
Cậu đã thử đủ kiểu, người đất cậu nặn không hóa thành người, không chữa lành cơ thể con người, cũng không thể hóa thành quái vật như mẹ cậu từng làm, giỏi lắm là hấp dẫn mấy con ma đến nhập thôi.
Cho nên cậu không rõ rốt cuộc Nữ Oa muốn ám chỉ điều gì. Chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn gặp mặt một lần?
Lý Tuyên Minh nói: "Có thể là do cậu không chú ý."
"Cũng có khả năng."
Không bao lâu sau, Sở Hoàn phát hiện có điều bất thường. Cậu cảm thấy cơ thể mình có gì đó sai sai.
Mùa xuân tươi đẹp, khí trời ấm áp, dễ buồn ngủ, nhưng Sở Hoàn thấy mình lười biếng hơn mọi năm rất nhiều. Suốt ngày chỉ muốn nằm một chỗ, ăn nhiều hơn, thỉnh thoảng còn có cảm giác mình đang lớn thêm.
"Em thấy mình không ổn tí nào."
Sở Hoàn ngáp dài, nằm vắt vẻo trên ghế dựa như con rối mất xương, nói với tượng thần nhỏ trên bàn.
Tượng thần động đậy, quay đầu về phía cậu, hỏi: "Không ổn chỗ nào?"
"Ngày nào em cũng ngủ mãi không tỉnh." Sở Hoàn vừa nói vừa ngáp, "Còn thấy rất mệt..."
Sở Trạch Dương liếc cậu một cái, nói: "Lần đầu tiên thấy có người lười đến mức tự viện lý do cho sự lười của mình."
Sở Hoàn phản bác: "Lười thì cần gì lý do?"
Chiết Chi quả quyết nói: "Hoàn à, em rất khỏe, không bị nguyền rủa hay trúng cổ."
"Thế thì bị bệnh rồi."
Sở Hoàn vẫn không chịu thua, cậu ngồi bật dậy, gọi về phía bên kia: "Vô Diện! Vô Diện!"
Con nhím trắng đang ngủ trong ổ. Dưới sự đốc thúc của Chiết Chi, nó đã trở lại hình dạng nhím bình thường. Nghe thấy tiếng Sở Hoàn gọi, nó bò ra ngoài.
"Sở Hoàn."
Nó biến thành hình người, dụi mắt lơ ngơ nhìn cậu.
Sở Hoàn đưa một tay ra, nói với nó: "Mau xem giúp tôi, có phải tôi bị bệnh không."
"Bị bệnh hả?!"
Vô Diện quýnh quáng chạy lại gần, nắm lấy cổ tay Sở Hoàn bắt mạch, nhưng chốc lát sau, vẻ mặt nó trở nên nghi hoặc.
"Sở Hoàn, anh rất khỏe mạnh."
Sở Trạch Dương cười nhạo: "Còn gì để nói nữa không?"
Sở Hoàn nhíu mày lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Cậu cực kỳ chắc chắn bản thân có vấn đề gì đó, nhưng lại không thể xác định được nguyên nhân.
Cho đến khi đêm xuống.
Nhiệt độ về đêm hạ xuống, trong cái thời tiết mà người ta cần đắp chăn mỏng, thì Sở Hoàn lại cảm thấy nóng, nóng đến mức như có lửa thiêu trong người, thậm chí còn có cảm giác bị trói buộc, khiến cậu phải vùng thoát ra khỏi nó.
Chiết Chi lập tức nhận thấy thân nhiệt Sở Hoàn tăng vọt. Nhìn trạng thái khác thường của cậu, ngài chau mày.
Ngài không hề cảm nhận được bất kỳ dị thường nào từ cơ thể Sở Hoàn, không có chú, không có cổ trùng, dương khí đầy đủ, hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng nhìn tình trạng hiện giờ, rõ ràng cậu không "khỏe mạnh" chút nào.
Chiết Chi chỉ còn cách bế Sở Hoàn khỏi giường, để đầu cậu tựa lên cổ mình.
"Hoàn à?"
Sở Hoàn mơ màng mở mắt, dụi dụi mặt vào cổ ngài, thì thào: "Chiết Chi, em nóng quá..."
"Nóng quá."
Cậu khó chịu vặn vẹo trong vòng tay ngài, giật tung quần áo trên người, đá văng quần. Vì tham lam cảm giác mát lạnh trên cơ thể Chiết Chi, cậu nửa nằm bò lên vai ngài.
"Em bị sốt đến mức cháy não mất."
Sở Hoàn lo lắng kéo cổ áo Chiết Chi xuống, đến khi phần thân trên áp vào lồng ngực lạnh lẽo của ngài, cậu mới phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Sắc mặt Chiết Chi trầm trọng. Ngài vuốt nhẹ lưng Sở Hoàn, lần theo xương sống tr*n tr** của cậu sờ xuống dưới, dịu giọng an ủi: "Không đâu..."
Lời còn chưa dứt, tay ngài chạm phải một thứ rất khác biệt so với làn da ấm áp của con người. Một thứ gì đó trơn nhẵn, như là vảy.
Vảy?
Chiết Chi cúi đầu nhìn. Thứ đó đang quấn lấy eo ngài, phần cuối vắt ngang qua cẳng tay ngài, là một chiếc đuôi rắn màu trắng.
Ngài lặng thinh rất lâu, mãi sau mới bình tĩnh lên tiếng:
"Hoàn à, hình như em phản tổ."
—————
Lời tác giả:
[Che mặt lén nhìn] Mẹ Nữ Oa gửi phúc lợi nè!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 148: Ngoại Truyện 1
10.0/10 từ 15 lượt.