Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 136

111@-

 
Sở Hoàn: "........."


Ừ ha, Liễu Điều Nhi là rắn vua, loại rắn lớn không có độc, chuyên dùng cơ thể khỏe mạnh để siết chết con mồi.


Liễu Điều Nhi nói: "Mấy con rắn độc cắn tôi, tôi chỉ thấy hơi choáng, người tê tê, rất nhanh là khỏe lại... Còn con người bị cắn thì chết ngay, nên tôi không biết người này có trúng độc rắn hay không."


Đúng thế, rắn vua có khả năng kháng độc rất mạnh, thậm chí còn ăn cả rắn độc, bởi thế mới có biệt danh "Vua trăm loài rắn". Vì các loại độc không có tác dụng với nó nên nó chẳng mấy để tâm.


Lúc này, không chỉ Sở Hoàn im lặng, mà mọi người xung quanh cũng lặng thinh.


Hy vọng vừa mới lóe lên trong lòng mẹ Ngô Chí Toàn lại lần nữa tắt ngấm. Bà gục xuống mép giường, tuyệt vọng khóc òa, tiếng khóc thê lương khiến ai nghe cũng chạnh lòng.


Sở Hoàn không cam lòng, hỏi tiếp: "Thế cô nhìn ra được gì không? Thật sự không nhìn ra gì sao?"


Liễu Điều Nhi nghiêng đầu, "À."


Sở Hoàn vỗ vỗ lưng mẹ Ngô Chí Toàn, nói với bà: "Dì à, dì đừng khóc vội, nói cho cô này nghe xem trước đó Chí Toàn đã xảy ra chuyện gì."


"Hu hu."


Mẹ Ngô Chí Toàn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, tóc rối dính trên mặt. Bà kể: "Hồi tuần trước... tuần trước Chí Toàn đi làm ăn bên ngoài bị người ta đánh, về nhà mặt mũi bầm dập... Tôi nhớ rõ lắm, tôi bôi thuốc cho nó, đến tối hôm đó thì nó bắt đầu sốt cao."


"Tôi hỏi nó có sao không, nó nói không sao. Tôi lấy thuốc cảm cho nó uống, rồi nó đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy nó hạ sốt, chỉ còn sốt nhẹ, nó bảo đỡ hơn nhiều. Chúng tôi tưởng chỉ là cảm mạo bình thường nên không để ý."


Kể đến đây, bà lộ rõ vẻ hối hận. Đáng lẽ nên đưa đến bệnh viện, đưa đi sớm thì đâu đến nỗi...


"Hai hôm trước nó bảo tôi là hình như bị dị ứng, ngứa toàn thân, da khô tróc từng mảng. Một ngày nó tắm mấy lần. Tôi lấy thuốc dị ứng với thuốc da liễu cho nó, cũng khuyên nó đi bệnh viện, nhưng nó bảo da dẻ có gì mà phải khám, bôi thuốc là được... Nó còn phải đi làm ăn."


"Đến trưa hôm qua..."


Buổi trưa hôm qua, Ngô Chí Toàn về nhà ăn cơm như thường lệ. Anh ta nói có một khách hàng quen, người đó rất rộng rãi, tuy yêu cầu thuốc khó tìm hơn, nhưng trả giá rất cao. Đây là cơ hội lớn, anh ta phải nắm lấy.


Trong lúc ăn cơm, anh ta cứ nghĩ mãi về cách tìm loại dược liệu kia. Giờ trên thị trường hiếm có thuốc tốt, dược liệu hoang dã hiệu quả hơn, có điều cái gì đào được đều bị người ta đào mang đi bán hết rồi, thứ không được đào cũng bị trộm mất một phần. Đào trộm mấy loại cây bị cấm có thể đi tù, ai cũng giấu rất kỹ, nên anh ta phải bỏ công đi dò hỏi từng chút một.


Ngô Chí Toàn ăn rất nhanh, ăn xong để đũa xuống bàn đứng dậy, đột nhiên mặt mũi trắng bệch, váng đầu hoa mắt, cơ thể lảo đảo.


"Tôi giơ tay, nhưng không kịp đỡ nó..."


Ngô Chí Toàn đổ gục xuống, mặt úp vào bát canh. Anh ta cảm thấy toàn thân nóng như lửa thiêu, như thể có thứ gì đó sắp bùng phát!


"Tôi thấy rất nhiều máu trào ra từ miệng nó... Xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, đến tối thông báo là đưa người về, không cứu được nữa."



"Tại sao lại thành ra thế này. Lúc đưa vào viện rõ còn khỏe mạnh, sao lại sắp chết..."


Mẹ Ngô Chí Toàn nghẹn ngào không nói nên lời.


Sở Hoàn nói: "Anh ta thu mua dược liệu cho ai?"


"Một người ngoài tỉnh, tôi không biết, hu hu hu..."


"Người ngoài tỉnh..."


Sở Hoàn nhìn Liễu Điều Nhi, hỏi: "Cô nghĩ sao?"


Liễu Điều Nhi nghiêm túc đáp: "Sở Hoàn, nếu trúng độc rắn thì phát tác rất nhanh, con người sẽ chết trong thời gian ngắn."


"Cũng chưa chắc là độc rắn, có khi nào là rắn nguyền rủa không?"


Liễu Điều Nhi ngơ ngác nhìn cậu: "Nguyền rủa? Bị nguyền không phải cũng chết rất nhanh sao?"


"Sở Hoàn."


Hồ tiểu thư đẩy đầu Liễu Điều Nhi ra, gương mặt rực rỡ yêu mị hiện lên trên màn hình, đôi môi đỏ mọng vừa mê hoặc vừa nguy hiểm. Cô nói: "Cậu nghĩ hẹp quá. Dính đến rắn, không có nghĩa là do rắn gây ra."


Sở Hoàn suy ngẫm: "...Cũng đúng, cô nói có lý."


Tuy có nhiều yếu tố liên quan đến rắn, nhưng không có yêu khí. Không phải xà yêu, chẳng lẽ là những con rắn nhỏ chưa khai trí gây chuyện, chết rồi quay lại quấy phá?


Lý Toàn Quang thốt lên: "Chẳng lẽ Bồ Tụng dùng rắn để luyện độc?"


"Cũng có khả năng."


Bạch Vô Diện kéo tay áo Sở Hoàn, nói nhỏ: "Sở Hoàn, anh ta bị bệnh..."


Đúng lúc này, người đang nằm trên giường bỗng hồi quang phản chiếu, phấn chấn bật dậy, nắm chặt lấy tay Sở Hoàn, hoảng sợ hét lên: "Tôi thấy cô ta rồi! Tôi thấy cô ta rồi! Cô ta đến rồi! Là cô ta mang bệnh đến!!"


Hét xong, anh ta lại phun ra một ngụm máu đen.


"Cái gì? Ai đến?!"


Ánh mắt của Ngô Chí Toàn tan rã, cả người mềm oặt ngã xuống giường.


"Chí Toàn! Chí Toàn!!"


Tiếng gào khóc xé lòng vang lên, Sở Hoàn bị đám người ùa tới chen ra một bên. Chưa kịp phản ứng thì lại có người lao vào, hét lớn: "Phụ nữ! Bên ngoài có một người phụ nữ kỳ lạ!!"



Sở Hoàn lập tức quay đầu lại, người vừa vào cửa là một người đàn ông trung niên da sẫm đỏ, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt hằn sâu do lao lực. Quan trọng nhất là, trên người ông ta có một con rắn nhỏ màu đen.


Con rắn nhỏ màu đen đang cuộn quanh cổ áo ông ta, đầu dẹt nhô lên nhìn thẳng vào mặt ông, chờ đúng lúc ông ta hít vào, nó đột ngột phóng lên, mục tiêu là lỗ mũi của ông ta!


"Cái gì kia?!"


Lý Tuyên Minh nhanh tay vỗ một lá bùa lên mặt người đàn ông. Con rắn không mạnh, chạm vào bùa lập tức tan biến.


"Ha ha."


Người đàn ông đứng sững tại chỗ, toàn thân run rẩy, sợ đến mức không dám nhúc nhích. Mắt ông trợn trừng, dán chặt vào Lý Tuyên Minh.


Lý Tuyên Minh nhíu mày nói: "Là uế khí và bệnh khí."


Sở Hoàn kinh hãi: "Uế khí và bệnh khí sao lại biến thành rắn?"


Theo lý, trong phòng bệnh nhân lâu ngày tích tụ bệnh khí, ai yếu hễ dính phải sẽ dễ sinh bệnh, nhưng bệnh khí chỉ cần phơi nắng là tan. Sao lại biết tự tìm người để hại? Trừ phi...


Nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt Sở Hoàn thoáng thay đổi.


Người đàn ông trước mặt Lý Tuyên Minh từ từ giơ một tay lên, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước.


"Ha ha... Phụ nữ, ở đó có một người phụ nữ..."


Sở Hoàn quay phắt đầu lại. Sau lưng cậu là giường của Ngô Chí Toàn, giường kê sát tường, trên tường có một cửa sổ. Vì có bệnh nhân nên cửa sổ đóng kín, qua lớp kính có thể nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên ngoài.


Một người phụ nữ kỳ quặc, da trắng bệch, không thể nói là xấu nhưng cũng chẳng thể coi là đẹp, ấn tượng nhất là gương mặt trắng nhợt. Cơ thể cô ta gầy gò, mặc áo vải thô xám xịt, chân dẫm trong ruộng nước, chậm rãi tiến về phía họ.


"Dịch quỷ."


"Dịch quỷ!"


Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đồng thanh thốt lên.


Không ngờ có cả dịch quỷ!


Những con rắn đen nhỏ đó chính là rắn ôn dịch! Tài liệu ghi chép kể rằng: có một dịch quỷ đi đò, nằm ngủ trên chiếc chiếu làm bằng lau sậy. Người chèo thuyền mở chiếu ra, thấy hàng ngàn con rắn nhỏ quấn lấy nhau. Khi dịch quỷ tỉnh dậy, bầy rắn lại hợp thành người, nói với người chèo thuyền rằng mình đang đi gieo rắn ôn dịch.


Dịch quỷ gieo bệnh, có loại dùng túi thu bệnh hại người, có loại dùng gậy đánh vào chân người sống, ai bị đánh ngã lập tức nhiễm bệnh. Mỗi lần dịch quỷ xuất hiện là một lần gieo họa: hại cả nhà, hại cả làng, hại cả thành, chết chóc vô số.


Chỗ này vậy mà có dịch quỷ!


Sở Hoàn nghiêm mặt quay sang nói với Bạch Vô Diện: "Vô Diện, kiểm tra tất cả mọi người ở đây, xem còn ai bị nhiễm rắn ôn dịch không."



Bạch Vô Diện mím chặt môi, gật đầu mạnh: "Được."


"Lý Toàn Quang, đừng để mấy con rắn chui vào người bọn họ!"


Nếu mấy con rắn kia chui vào cơ thể, người bình thường này chắc chắn sẽ bị nhiễm bệnh!


Lý Toàn Quang cũng gật đầu: "Tôi biết rồi."


Lý Tuyên Minh đã đẩy tung cửa sổ ra, Sở Hoàn bám theo sau nhảy ra ngoài, chạy về phía người phụ nữ ở bên ngoài.


Lúc hai người rời đi, thi thể của Ngô Chí Toàn nằm trên giường, bên giường là một đám người nhà đang gào khóc bi thương.


Anh ta đã chết, khí tử nồng nặc tỏa ra từ thi thể khiến mấy con rắn đen trong người anh ta bắt đầu cựa quậy. Vài con rắn chui đầu ra khỏi mũi và miệng anh ta, không ngừng thè lưỡi ra thăm dò như tìm kiếm ký chủ mới.


Người bình thường không thấy được cảnh tượng đó, nhưng Lý Toàn Quang thì thấy rõ, vừa kinh hãi vừa căng thẳng. Cậu ta tới gần, dán liền mấy lá bùa lên người Ngô Chí Toàn. Dưới tác dụng của bùa, mấy con rắn nhanh chóng tan biến.


"Chờ tí nữa hẵng khóc!"


Người đã chết rồi, người sống là quan trọng nhất!


"Chí Toàn ơi Chí Toàn, sao con nhẫn tâm thế, nói bỏ là bỏ mẹ đi hả, con bảo mẹ sống sao đây. Chí Toàn, con nhìn mẹ đi! Hu hu..."


Lý Toàn Quang sốt ruột đến mức đi vòng quanh, cố gắng kéo vài người ra, kết quả bị họ trừng mắt lườm lại, còn chửi cậu ta bằng tiếng địa phương, mắng đến mức cậu ta rát mặt.


Bạch Vô Diện nhìn họ bám víu vào thi thể Ngô Chí Toàn, lông mày nhíu chặt, nói với họ: "Đừng đến gần anh ta."


Giọng nó nhỏ quá, chẳng ai thèm để ý.


Bạch Vô Diện đứng ngẩn ra vài giây, bỗng rút ra một cây kim dài bằng cánh tay người lớn, nhắm mắt lại, giơ kim lên hét to: "Không được đến gần anh ta! Ai lại gần tôi đâm người đó!!"


Lý Toàn Quang giật mình quay lại nhìn nó.


Không hổ là người nhà họ Sở! Đến một con nhím mềm xèo như Bạch Vô Diện cũng huấn luyện thành cứng cỏi thế này! Quả là cha nào con nấy!


Đáng sợ nhất là Bạch Vô Diện không chỉ hù dọa. Nó thật sự cầm kim đâm vào lưng một người trong đám thân nhân đó.


Cây kim dài bằng cả cánh tay chọc thẳng vào lưng người ta, cắm sâu đến mức không thấy kim đâu!


"..."


Cả căn phòng tức thì im phăng phắc, vài người hoảng sợ đứng bật dậy, lùi từng bước về phía sau.


Nhìn bên giường còn hai "phần tử ngoan cố", Bạch Vô Diện hừ lạnh, học theo phong cách của Sở Hoàn, rút nguyên cây kim dài đó ra trước mặt bọn họ.



Mũi kim sáng loáng, toàn thân kim sạch sẽ như mới, không dính chút máu nào, hệt như cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của họ vậy.


Bạch Vô Diện lạnh lùng nhìn họ: "Ai lại gần, tôi đâm người đó! Đâm cho liệt nửa người!"


"Không đến gần nữa! Không đến gần nữa! Chúng tôi không đến gần nữa!!"


Đám người vừa tản ra lập tức chạy lại kéo hai người còn lại ra xa. Cả đám chen vào góc phòng, khiếp đảm nhìn nó.


Lý Toàn Quang: "!!"


"Bạch Vô Diện! Giỏi quá ! Quá giỏi luôn! Bây giờ cưng chính là nhím chiến đấu!"


Bạch Vô Diện lúc này cảm thấy sảng khoái cực kỳ, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, nói với đám người kia: "Xếp hàng, tôi phải khám cho mấy người."


"Vâng vâng..."


Đám người sợ nó đến mức không dám ho he, ngoan ngoãn xếp hàng trước mặt nó chờ khám.


Người đàn ông đứng đầu hàng run rẩy bước tới trước mặt Bạch Vô Diện, căng thẳng hỏi: "Cậu... cậu định làm gì chúng tôi?"


Bạch Vô Diện nắm lấy cổ tay hắn ta, bình tĩnh nói: "Khám bệnh cho anh chứ gì nữa. Bên ngoài có dịch quỷ, bệnh này chắc chắn không phải chỉ mình anh ta mắc..."


"Cái gì?!"


Nghe xong câu đó, người đàn ông càng sợ hơn. Bệnh này có thể chết người đấy! Trước nỗi sợ tử vong, nỗi đau mất người thân bị đè xuống.


Bạch Vô Diện bắt mạch xong thì nói: "Anh đứng sang bên trái."


Người đàn ông nghe lời đứng qua bên trái. Người kế tiếp được bắt mạch xong, được Bạch Vô Diện chỉ sang bên phải.


Chẳng mấy chốc, trừ Lý Toàn Quang, tất cả người sống trong phòng được nó chia thành hai nhóm.


Hai nhóm hoang mang nhìn nhau. Đám người đứng bên trái thấp thỏm không yên, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, chúng tôi bị bệnh à? Là bệnh giống Chí Toàn sao? Có chữa được không? Tôi chưa muốn chết đâu bác sĩ!"


Bạch Vô Diện gật đầu: "Đúng là bị bệnh, nhưng triệu chứng của các anh nhẹ hơn, lát nữa tôi kê thuốc, uống thuốc là sẽ khỏi."


Đám người bên phải lập tức thở phào nhẹ nhõm, cho rằng nhóm bên trái bị bệnh, vậy thì nhóm của họ chắc chắn không sao.


Ai ngờ chưa mừng được mấy giây, Bạch Vô Diện chỉ vào họ: "Bệnh của các anh thì nặng hơn, cần phải trục tà mới uống thuốc được."


——————-


Lời tác giả:


Lý Toàn Quang (vỗ tay tán thưởng): Cổ nhân không lừa mình! Quả nhiên cha nào con nấy! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con biết đào hang, đúng là con ruột của Sở Hoàn... Ủa khoan?
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 136
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...