Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 135
189@-
"Ơ?"
Lý Toàn Quang còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Tuyên Minh đã nhanh tay đè cậu ta lại, kéo đi mất.
"Nhớ chú ý an toàn."
Lý Toàn Quang mặt mày mờ mịt, nhưng vẫn quay đầu lại hô với Sở Hoàn: "Cẩn thận nhé Sở Hoàn!"
Sở Hoàn vẫy tay với họ, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Sư huynh, huynh làm gì vậy?"
Lý Toàn Quang khó hiểu nhìn Lý Tuyên Minh: "Mình không giúp một tay à?"
Lý Tuyên Minh: "..."
"Sở Hoàn nói nó là quỷ gì?"
"Sắc quỷ chứ gì nữa, lần trước chúng ta cũng bắt được một con trong nhà vệ sinh nữ còn gì? Cái lần ở trường đại học XX á, nhà trường nhờ bọn mình trừ tà vì nhà vệ sinh có ma, kết quả là con quỷ đó chết đuối dưới hồ, thế mà còn ráng lết đến nhà vệ sinh nữ, chỉ để rình trộm nữ sinh đi vệ sinh. Eo ôi nó thô bỉ tới mức suýt nữa bị huynh chém chết. Lỡ Sở Hoàn bị... thì quá nguy hiểm!"
Lý Toàn Quang vô cùng lo lắng: "Nếu con quỷ đó lại mò vào lúc nửa đêm thì sao? Cái này liên quan tới danh tiết của anh ấy đó!"
Lý Tuyên Minh: "Ừ."
"Ừ? Chỉ ừ thôi hả?!"
Lý Tuyên Minh nhìn gương mặt ngây thơ của Lý Toàn Quang, không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói đó là tình thú của hai người họ? Hắn không dám nói!
Lý Toàn Quang nhìn biểu cảm của hắn, bỗng dưng như vỡ lẽ, chầm chậm há miệng: "Không phải chứ..."
"Thế hai người họ làm gì mà như đánh lộn thật vậy?!"
Lúc đầu nghe tiếng động từ phòng Sở Hoàn, họ không quá để tâm, nhưng chẳng bao lâu sau tiếng động càng lúc càng lớn, họ tưởng Sở Hoàn sắp phá cả phòng, mới hốt hoảng chạy ra định tiếp ứng.
Lý Toàn Quang nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy sai sai, mức độ "đánh nhau" quá kịch liệt, nghe thế nào cũng không giống đùa giỡn.
Phòng Sở Hoàn ở ngay bên cạnh, cậu ta chạy đến áp tai vào tường, định nghe trộm xem có chuyện gì, nhưng chả nghe được gì. Bên phòng Sở Hoàn yên tĩnh bất thường.
Lý Tuyên Minh nhìn cậu ta: "Đệ làm gì vậy?"
"Đệ nghe họ nói chuyện, xem vừa nãy tại sao đánh nhau ghê vậy... nhưng chẳng có tiếng gì cả, kỳ lạ thật."
Lý Tuyên Minh: "..."
*
Bên này, Sở Hoàn đã bình tĩnh hơn nhiều, bởi cậu đã biết thân phận của "con quỷ" kia.
Cậu quay về phòng, cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó vẫn bám theo mình. Thứ đó dõi theo cậu, từng bước áp sát. Sở Hoàn lại cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phả lên sau gáy, rất gần, gần đến mức dán sát vào lưng cậu.
Luồng "không khí" lạnh lẽo ấy bao phủ cả người cậu.
Trên mặt Sở Hoàn vẫn là vẻ cảnh giác, chốc chốc lại liếc ra sau, ánh mắt thoáng hoảng sợ, như thể phát hiện có "người" phía sau nhưng không thấy được đối phương nên mới sợ đến thế.
Tuy vậy, lần này cậu không chống cự nữa, chỉ kéo chặt áo trên người, rồi lặng lẽ leo lên giường như muốn trốn tránh.
Đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối. Thứ kia lặng lẽ đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào bóng người dưới lớp chăn mềm.
Không biết qua bao lâu, góc chăn bỗng bị túm lấy, từ từ nhấc lên. Ở nửa bên kia giường xuất hiện vết lún kỳ dị, như có thứ gì đó bò lên giường, từng chút áp sát vào người nằm.
Sở Hoàn sợ đến cứng người, run rẩy phát ra vài tiếng thì thào hoảng loạn:
"Anh là ai?"
"Anh muốn làm gì?"
"Bạn trai tôi không có ở đây, anh... nhanh lên một chút, tôi không muốn anh ấy phát hiện đâu."
Chiết Chi: "???"
Chiết Chi lập tức ngồi bật dậy! Cốt truyện kiểu gì đấy?!
*
Sáng hôm sau, Sở Hoàn tỉnh dậy, mở mắt nhìn cảnh tượng bừa bộn khắp phòng. Trên tường có vết cháy xém, đồ đạc rơi đầy đất, là hậu quả trận "đánh nhau" tối qua.
Cậu gõ gõ vào bức tượng nhỏ đặt trên bàn, nói: "Xem chuyện tốt của ngài kìa."
Tượng thần ôm lấy ngón tay của Sở Hoàn dụi dụi.
Bạch Vô Diện từ trong ổ chui ra, dụi dụi mắt nhìn quanh căn phòng, mơ màng hỏi Sở Hoàn: "Sở Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Sở Hoàn chột dạ nhìn nó. May mà tối qua Chiết Chi chắc đã dùng pháp thuật khiến nó ngủ say, nên giờ nó chẳng biết gì cả.
"Không sao đâu, tối qua có quỷ chui vào phòng, nhưng bị tôi thu phục rồi."
"À."
Bạch Vô Diện nghe quỷ đã bị thu phục nên không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Hoàn gọi điện cho khách sạn nhờ kiểm tra hiện trạng phòng. Sau khi bồi thường xong, cậu chuyển sang phòng khác.
Lúc cậu dọn đồ, Lý Toàn Quang đứng trước cửa nhìn, tò mò hỏi: "Cái con sắc quỷ nghìn năm kia, sau đó nó có tìm anh nữa không?"
Sở Hoàn: "Tìm."
"Sao tôi không nghe thấy động tĩnh gì hết vậy?"
"Cậu nghe thấy gì?"
Sở Hoàn quay đầu nhìn cậu ta, nheo mắt nói: "Tối qua cậu nghe lén phòng tôi đúng không?"
Lý Toàn Quang: "Sao có thể! Tôi lo cho anh mà! Nhỡ anh không địch lại nó thì bọn tôi chạy qua tiếp viện! Anh nhìn vào mắt tôi đi, thấy tôi giống loại người như vậy à?"
"Tốt nhất là cậu nghĩ như vậy."
Ăn sáng xong, họ ra ngoài đi dạo mấy vòng xem có manh mối gì không. Bên cảnh sát cũng đang điều tra Bồ Tụng nhưng hiện vẫn chưa có tin gì. Điều này cũng dễ hiểu, vì Bồ Tụng đâu phải người bình thường.
Hai ngày sau, Dương Hồng Ba gọi lại cho Sở Hoàn.
Vừa bắt máy gã nói ngay: "Xin lỗi nha, chắc là tôi không tra được thông tin về đối thủ của cậu."
"Sao vậy?"
Nghe hắn ta nói vậy, Sở Hoàn ngồi thẳng dậy.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang ngồi đối diện đều nhìn về phía cậu.
"Đời đúng là không biết đâu mà lường..."
Giọng Dương Hồng Ba nghe có phần ủ rũ. Gã thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Haiz, đồng nghiệp của tôi bỗng dưng bệnh tình trở nặng, chiều hôm qua được đưa vào bệnh viện, buổi tối bị đưa về nhà, giờ tình hình không khả quan lắm..."
Người bệnh mà bị đưa từ viện về nhà, thì căn bản là không còn sống được bao lâu nữa.
Sở Hoàn ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Đột nhiên bệnh nặng?"
Sao lại đột ngột thế?
"Đúng vậy."
"Anh biết người đó không?"
Dương Hồng Ba: "Từng tiếp xúc, nhưng không thân."
Sở Hoàn suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Vậy anh có thể dẫn tôi đến thăm được không? Bên tôi có một bác sĩ rất giỏi, có thể thử khám."
"Bác sĩ? Để tôi hỏi thử xem."
Sau khi cúp máy, Sở Hoàn nhìn hai người đối diện, nói: "Người nghi là từng gặp Bồ Tụng đang nguy kịch, sắp chết. Tôi bảo Dương Hồng Ba giúp liên hệ xem chúng ta có thể trực tiếp gặp được người đó không."
Lý Tuyên Minh cau mày, không nói chuyện.
Một lúc sau, điện thoại của Sở Hoàn đổ chuông. Lần này là tin tốt.
"Được rồi, tôi hỏi mẹ anh ta rồi. Bà ấy đang tìm bác sĩ giỏi đến khám, bảo tôi dẫn mấy người qua luôn. Mấy người đến chỗ tôi trước đi."
Sở Hoàn cúp máy, đứng dậy: "Đi thôi."
Cậu gọi Bạch Vô Diện dậy, cả nhóm bắt taxi đến địa điểm Dương Hồng Ba nói. Tới nơi mới biết đó là khu vực ngoại ô. Dương Hồng Ba đang ngồi xổm bên vệ đường đợi, thấy họ xuống xe thì vẫy tay chào:
"Các cậu đến rồi."
Sở Hoàn chỉ vào Bạch Vô Diện, nói với Dương Hồng Ba: "Đây là Bạch Vô Diện, chính là vị bác sĩ lợi hại mà tôi nói."
Dương Hồng Ba đánh giá Bạch Vô Diện từ trên xuống dưới một lượt, kinh ngạc thốt lên: "Bác sĩ Bạch trẻ thế."
Bạch Vô Diện mặt mày bình tĩnh, chỉ nói một câu: "Mấy củ tam thất của anh không phải tam thất hoang dã, mà là tam thất trồng."
Dương Hồng Ba: "..."
Vẻ kinh ngạc trên mặt gã lập tức biến mất, cung kính khom người chắp tay với Bạch Vô Diện: "Đúng là bác sĩ cao tay."
"???"
Mọi người đều quay đầu nhìn gã, đến cả Sở Hoàn cũng không nhịn được mà khen: "Anh lừa người có nghề quá đấy."
"Thường thôi thường thôi."
Dương Hồng Ba cười gượng, rồi hỏi: "Thế mình đi luôn nhé?"
"Đi."
Dương Hồng Ba dẫn đường, bọn họ men theo con đường nhỏ cạnh quốc lộ đi về phía ngôi làng ở xa. Vừa đi, gã vừa giới thiệu sơ qua về tình hình người kia.
"Đồng nghiệp của tôi tên là Ngô Chí Toàn, trước đây tôi có hợp tác vài lần. Ổng làm ăn ác hơn tôi nhiều, dẫn theo mấy người trẻ trong họ đi làm cùng, chuyên bắt nạt dân ngoài vùng, thường hay ép mua ép bán. Kiếm được nhiều tiền nhưng tai tiếng cũng lớn, vào đồn công an hai lần rồi. Khác hẳn với tôi, tôi chỉ khua môi múa mép thôi..."
Dương Hồng Ba có hơi cảm khái: "Giờ thì hay rồi, đá trúng ván sắt."
"Mẹ tôi và mẹ ổng từng làm công chung, quen biết nhau nên tôi mới liên lạc được. Mẹ ổng khổ lắm, nếu Ngô Chí Toàn chết thì đúng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Nếu mấy người có cách cứu ổng thì coi như làm việc thiện..."
Hai bên đường là cây cối xanh rì rào rạt, gió thổi qua làn sóng xanh lăn tăn. Đi một lúc, Dương Hồng Ba chỉ về phía trước nói: "Đến rồi, kia là nhà Ngô Chí Toàn."
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn, thấy không xa phía trước là một căn nhà tường xám, trong sân trước đặt mấy cái nia, và ít thảo dược đang được phơi nắng.
Tới gần, mùi thuốc đông y phảng phất trong không khí.
Một bà cụ mặt mày buồn rầu ngồi trước cửa, chống gậy dựa vào tường lau nước mắt.
"Mấy người là ai?"
Mắt bà cụ không được tốt, chỉ thấy vài bóng người đi tới bèn hỏi.
"Là cháu, Dương Hồng Ba đây ạ. Cháu dẫn bác sĩ tới khám cho Ngô Chí Toàn." Dương Hồng Ba cúi người, ghé vào tai bà cụ hét to.
"À, tới khám bệnh cho Chí Toàn à, mau vào đi, mau vào."
Bà cụ còn định đứng dậy mở cửa, Dương Hồng Ba vội đỡ lấy, kêu lên: "Bọn cháu tự vào được! Bà cứ ngồi nghỉ đi ạ!"
Tuy không biết rõ đường đi, nhưng nhờ nghe tiếng người trong nhà, họ vẫn tìm được căn phòng tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
Trong phòng khá nhiều người. Trên giường có một người đàn ông da dẻ thâm tím nhăn nheo, thoại nhìn bệnh nặng lắm rồi, thở ra nhiều mà hít vào chẳng được bao nhiêu.
Bên giường có vài người đang khóc, chắc là người thân của Ngô Chí Toàn. Trong phòng còn có vài người khác nữa, một người là bác sĩ, một người giống như thầy mo?
Kiểu ăn mặc giống thầy mo, khoác tấm vải bố kì lạ, đầu đội mũ cắm lông chim rực rỡ. Có điều Sở Hoàn không nhìn ra thuộc phái nào, chắc là thầy pháp bản địa. Vùng này hẻo lánh, lại có nhiều dân tộc thiểu số, mỗi tộc một kiểu, không phải người địa phương thì khó mà phân biệt được.
Sở Hoàn liếc nhìn thầy mo, rồi chuyển ánh mắt sang vị bác sĩ. So với thầy mo, bác sĩ liên quan đến Bồ Tụng hơn. Cũng vì Bồ Tụng mà bây giờ cậu có chút "định kiến" với mấy bác sĩ lang bạt giang hồ.
Người kia mặc áo blouse cũ kỹ ngả vàng, gương mặt lộ vẻ khó chịu khi nhìn mấy người thực hiện nghi thức kỳ quái trong phòng. Trông rất bình thường, không có gì đáng ngờ.
Không chỉ mình Sở Hoàn quan sát, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng nhìn theo. Sau khi nhìn kỹ, cả ba đều cảm thấy người này không giống Bồ Tụng.
"Bác sĩ kia là ai vậy?"
Sở Hoàn nghiêng đầu hỏi Dương Hồng Ba.
Dương Hồng Ba đang nhìn thầy pháp đang làm nghi lễ trong phòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Ánh mắt gã dõi theo đám người đó, thuận miệng nói: "Bác sĩ cái gì chứ? Đó là y sĩ trong làng tôi, chích người như chích heo, chỉ biết tiêm kháng sinh thôi... Không ngờ mẹ của Ngô Chí Toàn mời cả Nam Mộc Tát đến, tôi phải đi hỏi thử mới được."
Có vẻ như vị bác sĩ kia là người quen của Dương Hồng Ba, nên ánh mắt của Sở Hoàn rời khỏi bác sĩ đó, chuyển sang người đang làm nghi lễ — Nam Mộc Tát.
Cái tên Nam Mộc Tát nghe rất giống Shaman, chỉ là không nổi tiếng bằng. Nếu vậy thì suy đoán ban đầu của cậu là đúng, quả nhiên là thầy pháp.
Nam Mộc Tát cầm trong tay trống và chuông, vừa đánh trống vừa lắc chuông, động tác nhảy múa kỳ quái. Sở Hoàn lờ mờ nhận ra đó là điệu múa thỉnh thần, nhưng do không biết họ thờ thần gì, nên cũng chẳng rõ đang thỉnh ai.
Khi điệu múa kết thúc, cơ thể người làm lễ chính Nam Mộc Tát bắt đầu co giật, mặt mày dữ tợn như thể cảm ứng được điều gì.
Ông ta từ từ nâng tay lên, dùng sức rất mạnh, đến nỗi nổi rõ gân xanh. Có vẻ ông ta đang "đỡ lấy" thứ gì đó. Một lúc sau thu tay về, trong tay có thêm thứ gì đó, sền sệt nhớp nháp.
Họ cẩn thận mang chất lỏng đó đến bên giường người bệnh. Dương Hồng Ba và người nhà của Ngô Chí Toàn đều cung kính đứng tránh sang một bên.
Nhóm Sở Hoàn yên lặng quan sát, nhìn ông ta nhỏ từng giọt chất lỏng vào miệng bệnh nhân.
Sau khi đút xong, mẹ của Ngô Chí Toàn lo lắng nói gì đó với Nam Mộc Tát, vì giọng địa phương quá nặng nên Sở Hoàn chỉ nghe ra được bà đang hỏi liệu Ngô Chí Toàn có cứu được không.
Nam Mộc Tát đáp không chắc, bảo phải chờ xem.
Sở Hoàn nhỏ giọng hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh biết đây là thầy pháp nào không?"
Lý Tuyên Minh đáp: "Là pháp sư của một dân tộc thiểu số. Chất lỏng vừa rồi là 'thuốc' mà 'Nam Mộc' ban cho. 'Nam Mộc' chuyên trị bệnh trừ tai. Nếu uống xong mà nôn ra thì chứng tỏ linh hồn đã bị thần linh mang đi, không còn cứu được. Nếu giữ lại được thì vẫn có hy vọng..."
Lý Tuyên Minh còn chưa nói xong, Ngô Chí Toàn đột nhiên mở choàng mắt, cơ thể quằn quại trên giường. Chiếc chăn mỏng phủ trên người anh ta lấm tấm vết ướt.
Sở Hoàn: "..."
Vậy là không cứu được?
Nam Mộc Tát nhìn Ngô Chí Toàn một lát, rồi nhìn mẹ của anh ta, lắc đầu.
Mẹ Ngô Chí Toàn khuỵu xuống đất, òa khóc nức nở.
Căn phòng ồn ào rối loạn. Những người khác cũng khóc theo, đám Nam Mộc Tát líu ríu nói gì đó, nghe như đang bàn bạc chuyện hậu sự. Họ bảo tình trạng của Ngô Chí Toàn không bình thường, nên tang lễ cần phải làm đặc biệt.
Chờ đến khi căn phòng dịu xuống, Dương Hồng Ba mới tìm được cơ hội giới thiệu nhóm Sở Hoàn với gia đình Ngô Chí Toàn.
"Đây là bác sĩ giỏi mà tôi quen biết, bác sĩ Bạch Vô Diện."
"Chào cô."
Bạch Vô Diện nhìn Ngô Chí Toàn từ nãy đến giờ.
"Chào mọi người."
Mẹ Ngô miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Có vẻ bà không quá kỳ vọng rằng họ sẽ chữa được cho con trai mình, chưa kể Bạch Vô Diện trông quá trẻ, không mấy kinh nghiệm. Nhưng bà không còn cách nào khác, đã đến nước này thì có bệnh vái tứ phương, bà dẫn họ tới bên giường bệnh.
"Hy vọng có thể cứu được nó..."
Lúc này cả nhóm mới tiếp cận được giường bệnh. Sở Hoàn ngửi thấy một mùi rất nặng, là mùi của người bệnh. Một loại mùi không rõ tên, khiến người ta cảm thấy khó chịu, vô thức muốn tránh xa.
Cậu không nhịn được nín thở, cúi đầu quan sát người nằm trên giường.
Tới gần nhìn kỹ, cậu mới phát hiện tình trạng của Ngô Chí Toàn còn tệ hơn tưởng tượng. Da anh ta nhăn nheo đen sạm, từng mảng da chết bong tróc rơi xuống giường, phủ thành lớp. Trên người anh ta có vô số mảng da chưa bong hết, đang tróc từng phần như vỏ cây, chỉ liếc qua thôi mà rùng mình nổi da gà.
Trong thoáng chốc, Sở Hoàn nhìn thấy rõ mũi và miệng người kia bốc khói đen trông như mấy con rắn nhỏ, thân mảnh dài có vảy, đầu rắn, miệng rắn và chiếc lưỡi chẻ đôi vươn ra đều rõ mồn một.
Những con rắn đen nhỏ từ mũi và miệng hé mở của bệnh nhân chui ra, lao đến mặt Sở Hoàn, khiến cậu phải lùi lại một bước. Đám rắn đen không tiếp tục bám theo, tan biến giữa không trung.
Cậu định thần nhìn kỹ lại, nhận ra đó chỉ là hơi thở nặng nề phả ra từ miệng bệnh nhân đang sốt cao, thở hồng hộc.
Ảo giác à?
Sở Hoàn cau mày, quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh có thấy không?"
Lý Tuyên Minh: "Có."
"Xà yêu quấy phá?"
Nhưng Sở Hoàn không cảm nhận được yêu khí, xà oán chăng?
Cậu không thể đưa ra kết luận, đành chờ kết quả bắt mạch của Bạch Vô Diện.
Bạch Vô Diện rất nhanh bắt mạch xong, ngẩng đầu nói: "Tà khí và bệnh khí cùng lúc nhập thể, nhiều chỗ bị nhiễm trùng, phát bệnh dữ dội..."
"Á!!"
Lúc họ đang bàn bạc, bệnh nhân bỗng bật dậy, cổ họng giật mạnh, phun ra một ngụm máu đen đặc sánh rồi ngã gục xuống giường, thoi thóp yếu ớt.
Sở Hoàn thoáng thấy vũng máu đen hóa thành một bầy rắn nhỏ quấn lấy nhau, tỏa ra bốn phía. Nhưng vài giây sau định thần nhìn, nó vẫn chỉ là vũng máu đen.
Tình trạng như này chắc chắn có liên quan đến rắn.
Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, quay sang hỏi mẹ bệnh nhân: "Trước kia anh ấy có từng làm hại rắn hay ăn rắn không?"
Bà mẹ chắc nịch đáp: "Nó không ăn rắn, tôi chưa từng nghe nó nói ăn rắn bao giờ."
Rắn là vật rất linh, bình thường nếu có rắn bò vào nhà, người ta phải cung kính mời ra ngoài, miễn bàn đến chuyện giết hoặc ăn.
"Vậy à."
Sở Hoàn nói: "Thế để tôi hỏi chuyên gia xem sao."
Cậu lấy điện thoại ra gọi, nhưng bên kia không bắt máy. Cậu đành cúp máy gọi sang số khác.
"Alô."
Giọng nói của Hồ tiểu thư vang lên trong điện thoại, khàn khàn quyến rũ, chỉ một từ thôi cũng đủ khiến người ta tê dại từ đầu đến chân.
Tiếc là Sở Hoàn hoàn toàn miễn dịch, cậu nói thẳng: "Hồ tiểu thư, là tôi, Sở Hoàn."
Hồ tiểu thư khẽ cười, nói: "Thì ra là Sở tiên sinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi?"
Sở Hoàn: "Liễu Điều Nhi ở đó không? Tôi có chuyện tìm cô ấy. Vừa rồi gọi cho cô ấy mà không thấy bắt máy."
"Thật là đau lòng quá đi, tôi còn tưởng Sở tiên sinh gọi là vì nhớ tôi cơ."
"Hồ tiểu thư, tôi có việc gấp cần tìm cô ấy."
"Rồi rồi, tôi đi gọi giúp cậu."
Hồ tiểu thư đứng dậy khỏi ghế sô-pha, trên đùi cô có một anh chàng đẹp trai đang dựa vào. Vì cô đột ngột đứng lên, đầu anh ta lập tức đập thẳng xuống ghế.
Anh ta rướn người nũng nịu, cố áp má lên đùi Hồ tiểu thư: "Không phải chị nói hôm nay chỉ ở bên em thôi sao?"
Hồ tiểu thư duỗi một ngón tay ra, thản nhiên đẩy mặt anh ta ra: "Gương mặt của em kém xa so với Sở tiên sinh, giờ cậu ấy tìm tôi, em ngoan một chút đi."
Anh chàng nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt oán trách: "..."
Chỉ nhìn mặt thật ư? Không có tình cảm gì sao?
Hồ tiểu thư chẳng thèm quan tâm anh chàng nghĩ gì, cô đi vòng quanh vài nhà, cuối cùng tìm thấy một con rắn to đang cuộn mình trong phòng phía Bắc mát lạnh, ngủ say sưa vì ăn quá nhiều trứng gà.
Hồ tiểu thư vỗ vỗ đầu nó, đánh thức con rắn đang tiêu hóa trứng.
Vài phút sau, gương mặt ngơ ngác đeo cặp kính dày cộp của Liễu Điều Nhi xuất hiện trên màn hình điện thoại của Sở Hoàn. Vẻ mặt đơ đơ chưa tỉnh ngủ, trên trán in dấu tay do bị Hồ tiểu thư vỗ, trông ngốc xít cực kỳ.
Nhưng bỏ qua việc đầu óc có hơi chậm chạp, xét về sức chiến đấu thực tế, Liễu Điều Nhi không thua gì Hồ tiểu thư. Nếu thật sự liều mạng đánh nhau, thậm chí còn hung hãn hơn.
"Chào anh, Sở Hoàn."
Sở Hoàn nói: "Bên tôi có một bệnh nhân, trông giống bị xà yêu quấy phá."
"Xà yêu?"
Liễu Điều Nhi dí mặt sát vào màn hình.
Sở Hoàn chuyển camera, chiếu vào người đang nằm trên giường: "Cô xem thử, da anh ta có giống hoa văn vảy rắn không? Tôi còn nhìn thấy khí anh ta thở ra biến thành rắn đen nữa... Cô xem giúp tôi, có phải xà yêu làm không?"
Liễu Điều Nhi đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt sau tròng kính vẫn ngơ ngác. Nhìn kỹ một hồi, cô ta chậm rãi nói: "Tôi không biết..."
"Cô không phải xà yêu sao?"
Ánh mắt cô ta vô cùng vô tội: "Nhưng tôi là rắn không độc mà..."
———-
Lời tác giả:
Liễu Điều Nhi: Ai mà biết mấy con rắn độc nghĩ gì!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Ơ?"
Lý Toàn Quang còn muốn nói gì đó, nhưng Lý Tuyên Minh đã nhanh tay đè cậu ta lại, kéo đi mất.
"Nhớ chú ý an toàn."
Lý Toàn Quang mặt mày mờ mịt, nhưng vẫn quay đầu lại hô với Sở Hoàn: "Cẩn thận nhé Sở Hoàn!"
Sở Hoàn vẫy tay với họ, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Sư huynh, huynh làm gì vậy?"
Lý Toàn Quang khó hiểu nhìn Lý Tuyên Minh: "Mình không giúp một tay à?"
Lý Tuyên Minh: "..."
"Sở Hoàn nói nó là quỷ gì?"
"Sắc quỷ chứ gì nữa, lần trước chúng ta cũng bắt được một con trong nhà vệ sinh nữ còn gì? Cái lần ở trường đại học XX á, nhà trường nhờ bọn mình trừ tà vì nhà vệ sinh có ma, kết quả là con quỷ đó chết đuối dưới hồ, thế mà còn ráng lết đến nhà vệ sinh nữ, chỉ để rình trộm nữ sinh đi vệ sinh. Eo ôi nó thô bỉ tới mức suýt nữa bị huynh chém chết. Lỡ Sở Hoàn bị... thì quá nguy hiểm!"
Lý Toàn Quang vô cùng lo lắng: "Nếu con quỷ đó lại mò vào lúc nửa đêm thì sao? Cái này liên quan tới danh tiết của anh ấy đó!"
Lý Tuyên Minh: "Ừ."
"Ừ? Chỉ ừ thôi hả?!"
Lý Tuyên Minh nhìn gương mặt ngây thơ của Lý Toàn Quang, không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói đó là tình thú của hai người họ? Hắn không dám nói!
Lý Toàn Quang nhìn biểu cảm của hắn, bỗng dưng như vỡ lẽ, chầm chậm há miệng: "Không phải chứ..."
"Thế hai người họ làm gì mà như đánh lộn thật vậy?!"
Lúc đầu nghe tiếng động từ phòng Sở Hoàn, họ không quá để tâm, nhưng chẳng bao lâu sau tiếng động càng lúc càng lớn, họ tưởng Sở Hoàn sắp phá cả phòng, mới hốt hoảng chạy ra định tiếp ứng.
Lý Toàn Quang nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy sai sai, mức độ "đánh nhau" quá kịch liệt, nghe thế nào cũng không giống đùa giỡn.
Phòng Sở Hoàn ở ngay bên cạnh, cậu ta chạy đến áp tai vào tường, định nghe trộm xem có chuyện gì, nhưng chả nghe được gì. Bên phòng Sở Hoàn yên tĩnh bất thường.
Lý Tuyên Minh nhìn cậu ta: "Đệ làm gì vậy?"
"Đệ nghe họ nói chuyện, xem vừa nãy tại sao đánh nhau ghê vậy... nhưng chẳng có tiếng gì cả, kỳ lạ thật."
Lý Tuyên Minh: "..."
*
Bên này, Sở Hoàn đã bình tĩnh hơn nhiều, bởi cậu đã biết thân phận của "con quỷ" kia.
Cậu quay về phòng, cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó vẫn bám theo mình. Thứ đó dõi theo cậu, từng bước áp sát. Sở Hoàn lại cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phả lên sau gáy, rất gần, gần đến mức dán sát vào lưng cậu.
Luồng "không khí" lạnh lẽo ấy bao phủ cả người cậu.
Trên mặt Sở Hoàn vẫn là vẻ cảnh giác, chốc chốc lại liếc ra sau, ánh mắt thoáng hoảng sợ, như thể phát hiện có "người" phía sau nhưng không thấy được đối phương nên mới sợ đến thế.
Tuy vậy, lần này cậu không chống cự nữa, chỉ kéo chặt áo trên người, rồi lặng lẽ leo lên giường như muốn trốn tránh.
Đèn tắt, căn phòng chìm trong bóng tối. Thứ kia lặng lẽ đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào bóng người dưới lớp chăn mềm.
Không biết qua bao lâu, góc chăn bỗng bị túm lấy, từ từ nhấc lên. Ở nửa bên kia giường xuất hiện vết lún kỳ dị, như có thứ gì đó bò lên giường, từng chút áp sát vào người nằm.
Sở Hoàn sợ đến cứng người, run rẩy phát ra vài tiếng thì thào hoảng loạn:
"Anh là ai?"
"Anh muốn làm gì?"
"Bạn trai tôi không có ở đây, anh... nhanh lên một chút, tôi không muốn anh ấy phát hiện đâu."
Chiết Chi: "???"
Chiết Chi lập tức ngồi bật dậy! Cốt truyện kiểu gì đấy?!
*
Sáng hôm sau, Sở Hoàn tỉnh dậy, mở mắt nhìn cảnh tượng bừa bộn khắp phòng. Trên tường có vết cháy xém, đồ đạc rơi đầy đất, là hậu quả trận "đánh nhau" tối qua.
Cậu gõ gõ vào bức tượng nhỏ đặt trên bàn, nói: "Xem chuyện tốt của ngài kìa."
Tượng thần ôm lấy ngón tay của Sở Hoàn dụi dụi.
Bạch Vô Diện từ trong ổ chui ra, dụi dụi mắt nhìn quanh căn phòng, mơ màng hỏi Sở Hoàn: "Sở Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?"
Sở Hoàn chột dạ nhìn nó. May mà tối qua Chiết Chi chắc đã dùng pháp thuật khiến nó ngủ say, nên giờ nó chẳng biết gì cả.
"Không sao đâu, tối qua có quỷ chui vào phòng, nhưng bị tôi thu phục rồi."
"À."
Bạch Vô Diện nghe quỷ đã bị thu phục nên không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Hoàn gọi điện cho khách sạn nhờ kiểm tra hiện trạng phòng. Sau khi bồi thường xong, cậu chuyển sang phòng khác.
Lúc cậu dọn đồ, Lý Toàn Quang đứng trước cửa nhìn, tò mò hỏi: "Cái con sắc quỷ nghìn năm kia, sau đó nó có tìm anh nữa không?"
Sở Hoàn: "Tìm."
"Sao tôi không nghe thấy động tĩnh gì hết vậy?"
"Cậu nghe thấy gì?"
Sở Hoàn quay đầu nhìn cậu ta, nheo mắt nói: "Tối qua cậu nghe lén phòng tôi đúng không?"
Lý Toàn Quang: "Sao có thể! Tôi lo cho anh mà! Nhỡ anh không địch lại nó thì bọn tôi chạy qua tiếp viện! Anh nhìn vào mắt tôi đi, thấy tôi giống loại người như vậy à?"
"Tốt nhất là cậu nghĩ như vậy."
Ăn sáng xong, họ ra ngoài đi dạo mấy vòng xem có manh mối gì không. Bên cảnh sát cũng đang điều tra Bồ Tụng nhưng hiện vẫn chưa có tin gì. Điều này cũng dễ hiểu, vì Bồ Tụng đâu phải người bình thường.
Hai ngày sau, Dương Hồng Ba gọi lại cho Sở Hoàn.
Vừa bắt máy gã nói ngay: "Xin lỗi nha, chắc là tôi không tra được thông tin về đối thủ của cậu."
"Sao vậy?"
Nghe hắn ta nói vậy, Sở Hoàn ngồi thẳng dậy.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang ngồi đối diện đều nhìn về phía cậu.
"Đời đúng là không biết đâu mà lường..."
Giọng Dương Hồng Ba nghe có phần ủ rũ. Gã thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Haiz, đồng nghiệp của tôi bỗng dưng bệnh tình trở nặng, chiều hôm qua được đưa vào bệnh viện, buổi tối bị đưa về nhà, giờ tình hình không khả quan lắm..."
Người bệnh mà bị đưa từ viện về nhà, thì căn bản là không còn sống được bao lâu nữa.
Sở Hoàn ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Đột nhiên bệnh nặng?"
Sao lại đột ngột thế?
"Đúng vậy."
"Anh biết người đó không?"
Dương Hồng Ba: "Từng tiếp xúc, nhưng không thân."
Sở Hoàn suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Vậy anh có thể dẫn tôi đến thăm được không? Bên tôi có một bác sĩ rất giỏi, có thể thử khám."
"Bác sĩ? Để tôi hỏi thử xem."
Sau khi cúp máy, Sở Hoàn nhìn hai người đối diện, nói: "Người nghi là từng gặp Bồ Tụng đang nguy kịch, sắp chết. Tôi bảo Dương Hồng Ba giúp liên hệ xem chúng ta có thể trực tiếp gặp được người đó không."
Lý Tuyên Minh cau mày, không nói chuyện.
Một lúc sau, điện thoại của Sở Hoàn đổ chuông. Lần này là tin tốt.
"Được rồi, tôi hỏi mẹ anh ta rồi. Bà ấy đang tìm bác sĩ giỏi đến khám, bảo tôi dẫn mấy người qua luôn. Mấy người đến chỗ tôi trước đi."
Sở Hoàn cúp máy, đứng dậy: "Đi thôi."
Cậu gọi Bạch Vô Diện dậy, cả nhóm bắt taxi đến địa điểm Dương Hồng Ba nói. Tới nơi mới biết đó là khu vực ngoại ô. Dương Hồng Ba đang ngồi xổm bên vệ đường đợi, thấy họ xuống xe thì vẫy tay chào:
"Các cậu đến rồi."
Sở Hoàn chỉ vào Bạch Vô Diện, nói với Dương Hồng Ba: "Đây là Bạch Vô Diện, chính là vị bác sĩ lợi hại mà tôi nói."
Dương Hồng Ba đánh giá Bạch Vô Diện từ trên xuống dưới một lượt, kinh ngạc thốt lên: "Bác sĩ Bạch trẻ thế."
Bạch Vô Diện mặt mày bình tĩnh, chỉ nói một câu: "Mấy củ tam thất của anh không phải tam thất hoang dã, mà là tam thất trồng."
Dương Hồng Ba: "..."
Vẻ kinh ngạc trên mặt gã lập tức biến mất, cung kính khom người chắp tay với Bạch Vô Diện: "Đúng là bác sĩ cao tay."
"???"
Mọi người đều quay đầu nhìn gã, đến cả Sở Hoàn cũng không nhịn được mà khen: "Anh lừa người có nghề quá đấy."
"Thường thôi thường thôi."
Dương Hồng Ba cười gượng, rồi hỏi: "Thế mình đi luôn nhé?"
"Đi."
Dương Hồng Ba dẫn đường, bọn họ men theo con đường nhỏ cạnh quốc lộ đi về phía ngôi làng ở xa. Vừa đi, gã vừa giới thiệu sơ qua về tình hình người kia.
"Đồng nghiệp của tôi tên là Ngô Chí Toàn, trước đây tôi có hợp tác vài lần. Ổng làm ăn ác hơn tôi nhiều, dẫn theo mấy người trẻ trong họ đi làm cùng, chuyên bắt nạt dân ngoài vùng, thường hay ép mua ép bán. Kiếm được nhiều tiền nhưng tai tiếng cũng lớn, vào đồn công an hai lần rồi. Khác hẳn với tôi, tôi chỉ khua môi múa mép thôi..."
Dương Hồng Ba có hơi cảm khái: "Giờ thì hay rồi, đá trúng ván sắt."
"Mẹ tôi và mẹ ổng từng làm công chung, quen biết nhau nên tôi mới liên lạc được. Mẹ ổng khổ lắm, nếu Ngô Chí Toàn chết thì đúng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
"Nếu mấy người có cách cứu ổng thì coi như làm việc thiện..."
Hai bên đường là cây cối xanh rì rào rạt, gió thổi qua làn sóng xanh lăn tăn. Đi một lúc, Dương Hồng Ba chỉ về phía trước nói: "Đến rồi, kia là nhà Ngô Chí Toàn."
Sở Hoàn ngẩng đầu nhìn, thấy không xa phía trước là một căn nhà tường xám, trong sân trước đặt mấy cái nia, và ít thảo dược đang được phơi nắng.
Tới gần, mùi thuốc đông y phảng phất trong không khí.
Một bà cụ mặt mày buồn rầu ngồi trước cửa, chống gậy dựa vào tường lau nước mắt.
"Mấy người là ai?"
Mắt bà cụ không được tốt, chỉ thấy vài bóng người đi tới bèn hỏi.
"Là cháu, Dương Hồng Ba đây ạ. Cháu dẫn bác sĩ tới khám cho Ngô Chí Toàn." Dương Hồng Ba cúi người, ghé vào tai bà cụ hét to.
"À, tới khám bệnh cho Chí Toàn à, mau vào đi, mau vào."
Bà cụ còn định đứng dậy mở cửa, Dương Hồng Ba vội đỡ lấy, kêu lên: "Bọn cháu tự vào được! Bà cứ ngồi nghỉ đi ạ!"
Tuy không biết rõ đường đi, nhưng nhờ nghe tiếng người trong nhà, họ vẫn tìm được căn phòng tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
Trong phòng khá nhiều người. Trên giường có một người đàn ông da dẻ thâm tím nhăn nheo, thoại nhìn bệnh nặng lắm rồi, thở ra nhiều mà hít vào chẳng được bao nhiêu.
Bên giường có vài người đang khóc, chắc là người thân của Ngô Chí Toàn. Trong phòng còn có vài người khác nữa, một người là bác sĩ, một người giống như thầy mo?
Kiểu ăn mặc giống thầy mo, khoác tấm vải bố kì lạ, đầu đội mũ cắm lông chim rực rỡ. Có điều Sở Hoàn không nhìn ra thuộc phái nào, chắc là thầy pháp bản địa. Vùng này hẻo lánh, lại có nhiều dân tộc thiểu số, mỗi tộc một kiểu, không phải người địa phương thì khó mà phân biệt được.
Sở Hoàn liếc nhìn thầy mo, rồi chuyển ánh mắt sang vị bác sĩ. So với thầy mo, bác sĩ liên quan đến Bồ Tụng hơn. Cũng vì Bồ Tụng mà bây giờ cậu có chút "định kiến" với mấy bác sĩ lang bạt giang hồ.
Người kia mặc áo blouse cũ kỹ ngả vàng, gương mặt lộ vẻ khó chịu khi nhìn mấy người thực hiện nghi thức kỳ quái trong phòng. Trông rất bình thường, không có gì đáng ngờ.
Không chỉ mình Sở Hoàn quan sát, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng nhìn theo. Sau khi nhìn kỹ, cả ba đều cảm thấy người này không giống Bồ Tụng.
"Bác sĩ kia là ai vậy?"
Sở Hoàn nghiêng đầu hỏi Dương Hồng Ba.
Dương Hồng Ba đang nhìn thầy pháp đang làm nghi lễ trong phòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Ánh mắt gã dõi theo đám người đó, thuận miệng nói: "Bác sĩ cái gì chứ? Đó là y sĩ trong làng tôi, chích người như chích heo, chỉ biết tiêm kháng sinh thôi... Không ngờ mẹ của Ngô Chí Toàn mời cả Nam Mộc Tát đến, tôi phải đi hỏi thử mới được."
Có vẻ như vị bác sĩ kia là người quen của Dương Hồng Ba, nên ánh mắt của Sở Hoàn rời khỏi bác sĩ đó, chuyển sang người đang làm nghi lễ — Nam Mộc Tát.
Cái tên Nam Mộc Tát nghe rất giống Shaman, chỉ là không nổi tiếng bằng. Nếu vậy thì suy đoán ban đầu của cậu là đúng, quả nhiên là thầy pháp.
Nam Mộc Tát cầm trong tay trống và chuông, vừa đánh trống vừa lắc chuông, động tác nhảy múa kỳ quái. Sở Hoàn lờ mờ nhận ra đó là điệu múa thỉnh thần, nhưng do không biết họ thờ thần gì, nên cũng chẳng rõ đang thỉnh ai.
Khi điệu múa kết thúc, cơ thể người làm lễ chính Nam Mộc Tát bắt đầu co giật, mặt mày dữ tợn như thể cảm ứng được điều gì.
Ông ta từ từ nâng tay lên, dùng sức rất mạnh, đến nỗi nổi rõ gân xanh. Có vẻ ông ta đang "đỡ lấy" thứ gì đó. Một lúc sau thu tay về, trong tay có thêm thứ gì đó, sền sệt nhớp nháp.
Họ cẩn thận mang chất lỏng đó đến bên giường người bệnh. Dương Hồng Ba và người nhà của Ngô Chí Toàn đều cung kính đứng tránh sang một bên.
Nhóm Sở Hoàn yên lặng quan sát, nhìn ông ta nhỏ từng giọt chất lỏng vào miệng bệnh nhân.
Sau khi đút xong, mẹ của Ngô Chí Toàn lo lắng nói gì đó với Nam Mộc Tát, vì giọng địa phương quá nặng nên Sở Hoàn chỉ nghe ra được bà đang hỏi liệu Ngô Chí Toàn có cứu được không.
Nam Mộc Tát đáp không chắc, bảo phải chờ xem.
Sở Hoàn nhỏ giọng hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh biết đây là thầy pháp nào không?"
Lý Tuyên Minh đáp: "Là pháp sư của một dân tộc thiểu số. Chất lỏng vừa rồi là 'thuốc' mà 'Nam Mộc' ban cho. 'Nam Mộc' chuyên trị bệnh trừ tai. Nếu uống xong mà nôn ra thì chứng tỏ linh hồn đã bị thần linh mang đi, không còn cứu được. Nếu giữ lại được thì vẫn có hy vọng..."
Lý Tuyên Minh còn chưa nói xong, Ngô Chí Toàn đột nhiên mở choàng mắt, cơ thể quằn quại trên giường. Chiếc chăn mỏng phủ trên người anh ta lấm tấm vết ướt.
Sở Hoàn: "..."
Vậy là không cứu được?
Nam Mộc Tát nhìn Ngô Chí Toàn một lát, rồi nhìn mẹ của anh ta, lắc đầu.
Mẹ Ngô Chí Toàn khuỵu xuống đất, òa khóc nức nở.
Căn phòng ồn ào rối loạn. Những người khác cũng khóc theo, đám Nam Mộc Tát líu ríu nói gì đó, nghe như đang bàn bạc chuyện hậu sự. Họ bảo tình trạng của Ngô Chí Toàn không bình thường, nên tang lễ cần phải làm đặc biệt.
Chờ đến khi căn phòng dịu xuống, Dương Hồng Ba mới tìm được cơ hội giới thiệu nhóm Sở Hoàn với gia đình Ngô Chí Toàn.
"Đây là bác sĩ giỏi mà tôi quen biết, bác sĩ Bạch Vô Diện."
"Chào cô."
Bạch Vô Diện nhìn Ngô Chí Toàn từ nãy đến giờ.
"Chào mọi người."
Mẹ Ngô miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Có vẻ bà không quá kỳ vọng rằng họ sẽ chữa được cho con trai mình, chưa kể Bạch Vô Diện trông quá trẻ, không mấy kinh nghiệm. Nhưng bà không còn cách nào khác, đã đến nước này thì có bệnh vái tứ phương, bà dẫn họ tới bên giường bệnh.
"Hy vọng có thể cứu được nó..."
Lúc này cả nhóm mới tiếp cận được giường bệnh. Sở Hoàn ngửi thấy một mùi rất nặng, là mùi của người bệnh. Một loại mùi không rõ tên, khiến người ta cảm thấy khó chịu, vô thức muốn tránh xa.
Cậu không nhịn được nín thở, cúi đầu quan sát người nằm trên giường.
Tới gần nhìn kỹ, cậu mới phát hiện tình trạng của Ngô Chí Toàn còn tệ hơn tưởng tượng. Da anh ta nhăn nheo đen sạm, từng mảng da chết bong tróc rơi xuống giường, phủ thành lớp. Trên người anh ta có vô số mảng da chưa bong hết, đang tróc từng phần như vỏ cây, chỉ liếc qua thôi mà rùng mình nổi da gà.
Trong thoáng chốc, Sở Hoàn nhìn thấy rõ mũi và miệng người kia bốc khói đen trông như mấy con rắn nhỏ, thân mảnh dài có vảy, đầu rắn, miệng rắn và chiếc lưỡi chẻ đôi vươn ra đều rõ mồn một.
Những con rắn đen nhỏ từ mũi và miệng hé mở của bệnh nhân chui ra, lao đến mặt Sở Hoàn, khiến cậu phải lùi lại một bước. Đám rắn đen không tiếp tục bám theo, tan biến giữa không trung.
Cậu định thần nhìn kỹ lại, nhận ra đó chỉ là hơi thở nặng nề phả ra từ miệng bệnh nhân đang sốt cao, thở hồng hộc.
Ảo giác à?
Sở Hoàn cau mày, quay sang hỏi Lý Tuyên Minh: "Anh có thấy không?"
Lý Tuyên Minh: "Có."
"Xà yêu quấy phá?"
Nhưng Sở Hoàn không cảm nhận được yêu khí, xà oán chăng?
Cậu không thể đưa ra kết luận, đành chờ kết quả bắt mạch của Bạch Vô Diện.
Bạch Vô Diện rất nhanh bắt mạch xong, ngẩng đầu nói: "Tà khí và bệnh khí cùng lúc nhập thể, nhiều chỗ bị nhiễm trùng, phát bệnh dữ dội..."
"Á!!"
Lúc họ đang bàn bạc, bệnh nhân bỗng bật dậy, cổ họng giật mạnh, phun ra một ngụm máu đen đặc sánh rồi ngã gục xuống giường, thoi thóp yếu ớt.
Sở Hoàn thoáng thấy vũng máu đen hóa thành một bầy rắn nhỏ quấn lấy nhau, tỏa ra bốn phía. Nhưng vài giây sau định thần nhìn, nó vẫn chỉ là vũng máu đen.
Tình trạng như này chắc chắn có liên quan đến rắn.
Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, quay sang hỏi mẹ bệnh nhân: "Trước kia anh ấy có từng làm hại rắn hay ăn rắn không?"
Bà mẹ chắc nịch đáp: "Nó không ăn rắn, tôi chưa từng nghe nó nói ăn rắn bao giờ."
Rắn là vật rất linh, bình thường nếu có rắn bò vào nhà, người ta phải cung kính mời ra ngoài, miễn bàn đến chuyện giết hoặc ăn.
"Vậy à."
Sở Hoàn nói: "Thế để tôi hỏi chuyên gia xem sao."
Cậu lấy điện thoại ra gọi, nhưng bên kia không bắt máy. Cậu đành cúp máy gọi sang số khác.
"Alô."
Giọng nói của Hồ tiểu thư vang lên trong điện thoại, khàn khàn quyến rũ, chỉ một từ thôi cũng đủ khiến người ta tê dại từ đầu đến chân.
Tiếc là Sở Hoàn hoàn toàn miễn dịch, cậu nói thẳng: "Hồ tiểu thư, là tôi, Sở Hoàn."
Hồ tiểu thư khẽ cười, nói: "Thì ra là Sở tiên sinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi?"
Sở Hoàn: "Liễu Điều Nhi ở đó không? Tôi có chuyện tìm cô ấy. Vừa rồi gọi cho cô ấy mà không thấy bắt máy."
"Thật là đau lòng quá đi, tôi còn tưởng Sở tiên sinh gọi là vì nhớ tôi cơ."
"Hồ tiểu thư, tôi có việc gấp cần tìm cô ấy."
"Rồi rồi, tôi đi gọi giúp cậu."
Hồ tiểu thư đứng dậy khỏi ghế sô-pha, trên đùi cô có một anh chàng đẹp trai đang dựa vào. Vì cô đột ngột đứng lên, đầu anh ta lập tức đập thẳng xuống ghế.
Anh ta rướn người nũng nịu, cố áp má lên đùi Hồ tiểu thư: "Không phải chị nói hôm nay chỉ ở bên em thôi sao?"
Hồ tiểu thư duỗi một ngón tay ra, thản nhiên đẩy mặt anh ta ra: "Gương mặt của em kém xa so với Sở tiên sinh, giờ cậu ấy tìm tôi, em ngoan một chút đi."
Anh chàng nhìn theo bóng lưng cô với ánh mắt oán trách: "..."
Chỉ nhìn mặt thật ư? Không có tình cảm gì sao?
Hồ tiểu thư chẳng thèm quan tâm anh chàng nghĩ gì, cô đi vòng quanh vài nhà, cuối cùng tìm thấy một con rắn to đang cuộn mình trong phòng phía Bắc mát lạnh, ngủ say sưa vì ăn quá nhiều trứng gà.
Hồ tiểu thư vỗ vỗ đầu nó, đánh thức con rắn đang tiêu hóa trứng.
Vài phút sau, gương mặt ngơ ngác đeo cặp kính dày cộp của Liễu Điều Nhi xuất hiện trên màn hình điện thoại của Sở Hoàn. Vẻ mặt đơ đơ chưa tỉnh ngủ, trên trán in dấu tay do bị Hồ tiểu thư vỗ, trông ngốc xít cực kỳ.
Nhưng bỏ qua việc đầu óc có hơi chậm chạp, xét về sức chiến đấu thực tế, Liễu Điều Nhi không thua gì Hồ tiểu thư. Nếu thật sự liều mạng đánh nhau, thậm chí còn hung hãn hơn.
"Chào anh, Sở Hoàn."
Sở Hoàn nói: "Bên tôi có một bệnh nhân, trông giống bị xà yêu quấy phá."
"Xà yêu?"
Liễu Điều Nhi dí mặt sát vào màn hình.
Sở Hoàn chuyển camera, chiếu vào người đang nằm trên giường: "Cô xem thử, da anh ta có giống hoa văn vảy rắn không? Tôi còn nhìn thấy khí anh ta thở ra biến thành rắn đen nữa... Cô xem giúp tôi, có phải xà yêu làm không?"
Liễu Điều Nhi đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt sau tròng kính vẫn ngơ ngác. Nhìn kỹ một hồi, cô ta chậm rãi nói: "Tôi không biết..."
"Cô không phải xà yêu sao?"
Ánh mắt cô ta vô cùng vô tội: "Nhưng tôi là rắn không độc mà..."
———-
Lời tác giả:
Liễu Điều Nhi: Ai mà biết mấy con rắn độc nghĩ gì!
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 135
10.0/10 từ 15 lượt.