Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 127

179@-

 
"Đợi một chút, chúng tôi qua xem đã."


"Được."


Vương Tuấn Phát gửi địa chỉ cho họ, ba người thanh toán rồi vội vàng chạy tới.


"Cuối cùng mọi người cũng đến!"


Vương Tuấn Phát run rẩy mở cửa, nói với họ: "Con quỷ đó ở bên kia, là một đứa trẻ..."


Sở Hoàn chưa kịp cảm nhận âm khí, mũi đã bị tấn công bởi mùi rượu nồng nặc. Cậu cau mày nói: "Mùi rượu nồng quá."


"À, trước đó tụi tôi uống rượu." Vương Tuấn Phát căng thẳng hỏi: "Uống rượu không sao chứ?"


Sở Hoàn: "Uống ít thì không sao, nhưng uống nhiều dễ hỏng việc."


"Cậu nói đúng!"


Vào trong, quả nhiên thấy sàn nhà đầy chai rượu bày bừa bãi, thảm cao cấp bị dẫm nát te tua, trên ghế sô pha và dưới đất có mấy người đang nằm, tất cả đều say bí tỉ, không hay biết chút gì về nguy hiểm vừa rồi.


"Ưm, tôi muốn đi vệ sinh..."


Một người đàn ông bụng phệ tỉnh lại, đang nằm dưới đất, vừa mở mắt ra liền thấy tiểu quỷ nằm ngay trước mặt.


"Cái gì đây?"


Người bạn không nhận ra đó là quỷ, còn cười khùng khục: "Ợ... Con này xấu kinh, xấu như con nòng nọc, lại đây coi nào, sao xấu dữ vậy, khà khà..."


Vương Tuấn Phát: "..."


Ông ta hoảng sợ nhìn người anh em của mình vươn tay định chạm vào con quỷ, mà tiểu quỷ cũng há to miệng quái dị, vươn cổ định nhào tới, đúng kiểu "đồng lòng tiến tới"!


"Đạo trưởng! Đạo trưởng! Này..."


Ngay lúc con quỷ sắp cắn vào tay người đàn ông, Lý Tuyên Minh bước tới trước mặt nó.


Tiểu quỷ: "..."


Tiểu quỷ sợ hãi nhìn hắn, cuối cùng chỉ lè lưỡi l**m nhẹ một cái lên tay người đàn ông, rồi lập tức rụt lại.


"Thì ra là chó. Con chó này xấu ghê, gu thẩm mỹ của ông Vương tệ hết chỗ nói!"


Sở Hoàn nhìn ông ta: "Tôi bảo rồi, uống rượu hỏng việc, giờ không chỉ hỏng việc, mà còn suýt nữa mất mạng."


Vương Tuấn Phát bị dọa toát mồ hôi lạnh, cười gượng nói: "Đúng, đúng vậy! Từ nay về sau tụi tôi không uống nữa!"


Lý Toàn Quang ngồi xổm xuống trước mặt tiểu quỷ, nói: "Nhìn khác thật, đúng là quỷ ngoại quốc!"


Sở Hoàn là lần đầu tiên thấy quỷ ngoại quốc, tò mò bước tới trước mặt nó. Ba người vây quanh khiến nó càng sợ hơn.


Con quỷ có làn da ngăm đen, ngũ quan khác biệt, thân hình nhỏ thó, cái bụng phình to bất thường, bốn chi bò sát đất, nhìn không khác gì một con ếch.


Sở Hoàn nhìn kỹ thì phát hiện làn da nó có vô số vết khắc ngoằn ngoèo như giun đất, hỏi: "Trên người nó khắc cái gì vậy? Kinh văn à?"


"Chắc là vậy, đây là loại bùa chú của người nước T."


"Ồ, ra là thuật hạ cốt."


Sở Hoàn hỏi con quỷ: "Mày có hiểu tao nói gì không?"


Con quỷ lơ ngơ nhìn cậu, không có phản ứng.


"...Xem ra nghe không hiểu."


Cậu lấy điện thoại ra mở phần mềm dịch, dịch lời nói của mình: "Ai phái mày đến?"


Lần này con quỷ nghe hiểu, lập tức líu lo một tràng dài bằng tiếng nước T.



"*&& ( *&% Vương Tuấn Phát, ( *......@ Vương Tuấn Phát!"


Trong câu nói của nó, tên "Vương Tuấn Phát" được nhắc đi nhắc lại, phát âm rõ ràng cực kỳ.


Sở Hoàn đọc nội dung được dịch từ phần mềm phiên dịch: "Chủ nhân của tôi bảo tôi đến giết Vương Tuấn Phát, bắt buộc phải g**t ch*t ông ta. Ông ta có rất nhiều tiền. Giết được ông ta, chủ nhân của tôi cũng sẽ có rất nhiều tiền. Vợ của Vương Tuấn Phát rất hào phóng, bà ta sẽ nhận được một khoản thừa kế rất lớn..."


Vương Tuấn Phát: "???"


Sở Hoàn quay đầu nhìn ông ta, nói: "Sếp Vương bình tĩnh nhé!"


Lúc này Vương Tuấn Phát cảm thấy hoang đường không chịu nổi. Chuyện của Uông Mỹ Như mới bị ông ta phát hiện có bao lâu đâu, vậy mà người đàn bà đó đã sớm lên kế hoạch giết mình, để đường đường chính chính hưởng tài sản thừa kế.


"Thì ra là cô ta."


Lần này, Vương Tuấn Phát thật sự đã tỉnh khỏi "tình yêu" của mình. Ông ta cười nhạt với Sở Hoàn, nói: "Làm phiền các cậu đợi một lát, tôi phải xử lý chút việc."


Ông ta lấy điện thoại ra gọi một cú, chỉ nói đúng một câu ngắn gọn: "Tìm Uông Mỹ Như và Vương Duệ, bắt cả hai lại."


Quay đầu lại, ông ta lại đeo lên nụ cười, nói với Sở Hoàn: "Tôi muốn nhờ các cậu giải quyết tên pháp sư hạ cốt kia."


Lý Tuyên Minh: "Không cần ông nói, chúng tôi cũng sẽ xử lý."


"Không sống nổi ở đất nước mình thì mò đến chỗ chúng ta lừa gạt, lại còn làm ăn cẩu thả, đến cả ngôn ngữ bản địa cũng không chịu học!"


Sở Hoàn bực bội bất bình.


Vương Tuấn Phát nói: "Tôi nghe nói pháp sư nước ngoài được săn đón lắm. Nhiều người giàu, minh tinh nổi tiếng thích mua cổ ngải, âm bài gì đó từ họ. Trước kia cũng có người giới thiệu tôi, nhưng nhà tôi theo Phật, tôi không có hứng thú. Nói ra thì, lần này may mà tôi có đeo tượng Phật này."


Ông ta lấy tượng Phật ngọc phỉ thúy trong áo ra, nước ngọc trong sáng, điêu khắc tinh xảo. Nhưng sau mấy lần đỡ đòn thay, tượng đã xuất hiện vài vết rạn nhỏ.


Vương Tuấn Phát xót xa v**t v*, trước kia đeo cho yên lòng, giờ mới biết đây là vật bảo mạng.


"Cổ ngải mà dám nuôi lung tung?"


Bản chất của cổ ngải là nuôi tiểu quỷ. Pháp sư hoặc cao tăng dùng đất lấy từ mộ phần, chùa chiền, trộn với tro cốt thai nhi hoặc trẻ em chết yểu, nặn thành hình em bé để quỷ hồn nhập vào.


Nghe nói những tiểu quỷ này đã được Phật pháp siêu độ, quy y cửa Phật, giúp người thờ cúng giải tai trừ nạn, tích đức hành thiện để sớm đầu thai.


Nghe thì có vẻ tốt đẹp, nhưng quỷ bẩm sinh hung ác, nhất là tiểu quỷ, người thường nuôi vốn đã nguy hiểm, chứ chưa bàn đến chuyện có mua được "hàng thật" hay không.


Vương Tuấn Phát nói: "Ha, thế đã là gì, vì danh, vì tiền, vì chức, họ cái gì cũng dám làm."


Lý Tuyên Minh nói: "Tôi từng nghe qua, nhà nước ra lệnh cấm nhưng mãi không dẹp được."


Vương Tuấn Phát: "Tất nhiên, ai cũng thích đi đường tắt, trong nước bị cấm thì họ bay sang nước T tìm mua."


......


Cùng lúc đó, trong một căn phòng sương khói lượn lờ, một người đàn ông đầu trọc, trên người xăm kín kinh văn, bỗng ngã lăn khỏi đệm ngồi, toàn thân co giật, những hàng chữ trên người phát sáng ánh vàng.


Qua hơn mười giây, ánh sáng vàng tắt dần, cơ thể cũng ngừng co giật. Gã ngẩng đầu nhìn lên bức tường đối diện. Trên đó là từng hàng kệ gỗ đặt vô số bức tượng búp bê vàng có gương mặt ngây thơ đáng yêu. Bên cạnh là một dãy thẻ bài khắc phù văn quỷ dị.


Tầm mắt của gã rơi vào một thẻ bài. Thẻ bài đó lay động nhẹ dù không có gió, rồi rắc một tiếng vỡ vụn, bên trong rơi ra một dúm tro, vài sợi tóc và một giọt máu đen.


"Hì hì."


"He he, chết một đứa."


"Chết một đứa..."


Trong phòng vang lên giọng cười ríu rít của trẻ con, như vô số đứa trẻ thi nhau nói chuyện.


Người đàn ông bình tĩnh ngồi xếp bằng trên đệm lần nữa, chắp tay niệm kinh. Theo từng câu chú vang lên, tiếng cười đùa của lũ trẻ trong phòng dần biến mất, căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.


Lúc này gã mới đứng dậy, chân trần bước ra khỏi phòng. Trông gã khoảng hai mươi mấy tuổi, nét mặt mang theo vẻ từ bi mơ hồ, cộng với hàng loạt kinh văn trên người khiến gã trông như một cao tăng cứu nhân độ thế.


Bên ngoài, Uông Mỹ Như và tình nhân của cô ta đã quỳ chờ rất lâu. Thấy gã bước ra, cả hai mừng rỡ ngẩng đầu lên.


Uông Mỹ Như gấp không chờ nổi, vội vã hỏi: "Pháp sư, sao rồi? Vương Tuấn Phát chết chưa? Ông ta chết chưa?"



Nụ cười trên gương mặt Uông Mỹ Như cứng đờ. Cô ta ngồi đờ ra đất, ngơ ngác lẩm bẩm: "Sao lại thế được? Pháp sư không phải giỏi nhất sao?"


Người đàn ông lầm rầm nói một tràng bằng tiếng nước ngoài, người phiên dịch đứng cạnh giải thích: "Pháp sư nói, tiểu quỷ phái đi đã bị siêu độ. Sau lưng Vương Tuấn Phát có cao nhân trợ giúp. Vụ này ngài không nhận nữa. Do hai người giấu diếm thông tin, nên tiền cọc trước đó không hoàn lại. Mời đi cho."


"Không thể nào?!"


Uông Mỹ Như trừng to mắt, hét lên với pháp sư: "Ông ta lấy đâu ra cao nhân! Không thể nào!"


Cô ta muốn nói rằng là do pháp sư kém cỏi, bịa đại lý do để lừa tiền, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì cô ta nhìn thấy trong căn phòng phía sau cánh cửa chưa khép, những bức tượng trẻ con đang nhìn cô cười ngọt ngào.


Dưới ánh mắt của cô ta, nụ cười ấy chậm rãi kéo xuống, biến thành biểu cảm tà ác.


Uông Mỹ Như rùng mình, cố nén sợ hỏi: "Thật sự không được sao? Tôi có thể trả thêm tiền, chỉ cần ông ta chết, tôi sẽ có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền!"


Người đàn ông lắc đầu, rồi quay vào phòng, đóng cửa lại.


Uông Mỹ Như không dám theo vào, chỉ có thể trao đổi ánh mắt với tình nhân rồi lủi thủi đi xuống lầu.


Vừa bước ra khỏi cửa, cô ta liền thấy có vài người đi lại quan sát quanh khu vực, rõ ràng là đang tìm ai đó.


Uông Mỹ Như là biết ngay là họ đang tìm mình, chắc chắn là tìm mình. Vương Tuấn Phát chưa chết, ông ta đoán ra là cô ta làm!


Uông Mỹ Như hít sâu một hơi, quay lại gõ cửa phòng pháp sư, quỳ rạp trước cửa nói: "Pháp sư, tôi còn một chuyện muốn cầu xin ngài, rất đơn giản, với ngài chắc chắn dễ như trở bàn tay."


"Có người ở bên ngoài đang tìm tôi, tôi muốn tránh mặt họ. Chỉ cần ngài giúp tôi tránh được, tôi sẽ trả ngài một triệu."


Lúc nói câu này, tim Uông Mỹ Như rỉ máu. Thẻ của cô ta đã bị khóa, giờ phải tiêu tiền tích cóp được từ trước, xài một đồng là ít đi một đồng.


Không lâu sau, pháp sư đi ra, nói: "Vui lòng chuyển tiền trước."


Uông Mỹ Như: "..."


Đồ ngoại quốc chết tiệt, đến lúc đòi tiền thì biết nói? Tuy trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng ngoài mặt cô ta không dám đắc tội, thành thật chuyển tiền.


Sau khi xác nhận đã nhận được tiền, pháp sư đưa cho mỗi người một tấm âm bài, hai người mừng rỡ nhận lấy, hí hửng rời đi.


Hôm sau, Vương Tuấn Phát cuối cùng cũng tìm ra được tung tích của Uông Mỹ Như, nhưng thứ tìm được là thi thể của cô ta, chết một cách ly kỳ. Không chỉ có cô ta, tên tình nhân cũng chết chung.


Vì sao nói ly kỳ? Vì hai người đánh nhau đến chết. Khi tìm được họ, căn phòng văng máu tung tóe khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.


Vương Tuấn Phát nghĩ mãi không ra. Hai người hôm qua còn tình nồng ý mật, hôm nay đã trở mặt giết nhau?


Ông đi hỏi Lý Tuyên Minh mới biết được nguyên nhân.


Lý Tuyên Minh chỉ nói: "Bọn họ không phải người tốt lành gì. Không giết được ông, còn bị tôi siêu độ mất một tiểu quỷ, chắc chắn sẽ không để yên."


Vương Tuấn Phát nghe mà lạnh sống lưng. Đám người này muốn giết là giết.


-


Mấy ngày sau, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang bắt tay vào điều tra bọn pháp sư từ nước T.


Sở Hoàn không đi theo. Cậu ở lại phòng khám của Viên Ích Phương. Không phải vì cậu không muốn đi, mà vì Bạch Vô Diện và Viên Ích Phương lại cãi nhau.


Ban đầu hai người hợp tác rất tốt, nhưng khi thảo luận sâu hơn, giữa họ bắt đầu nảy sinh bất đồng. Viên Ích Phương mồm mép độc địa thường động tay động chân, Bạch Vô Diện tuy tính cách nhát gan, nhưng một khi liên quan đến y thuật thì vô cùng cố chấp.


Lần đầu tiên thấy hai người "cãi nhau", đám Sở Hoàn sững sờ mất mấy giây, mãi mới kéo một người một nhím ra.


Thế nhưng, sau mỗi lần đánh nhau xong họ nhanh chóng làm hòa, rồi chẳng bao lâu sau tiếp tục tranh luận, tranh luận rồi thành cãi vã, cãi vã biến thành động tay động chân.


Để tránh việc thân thể nhỏ thó của Viên Ích Phương bị Bạch Vô Diện lỡ tay đánh chết, cũng như để Bạch Vô Diện không bị lời lẽ cay nghiệt của ông chọc cho tức chết, Sở Hoàn đành ở lại... Chủ yếu vì Lý Toàn Quang không làm gì nổi Viên Ích Phương.


Thời tiết oi bức, Sở Hoàn ngồi trước lò thuốc ngoài cửa, nghe tiếng tranh cãi vọng ra từ trong nhà, lặng lẽ nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò.


Giọng Bạch Vô Diện hiếm khi vang lớn: "Không đúng không đúng, rõ ràng phương thuốc này giống hơn!"


"Xàm xí!"


Viên Ích Phương râu tóc dựng ngược, trừng mắt nói: "Mày nhìn cái này đi! Không phải giống y chang hả?"



"Mày nhìn kỹ lại đi, tao nghi mày chẳng hiểu gì về y học, rõ ràng như thế mà không nhìn ra?"


Bạch Vô Diện cũng không nhường: "Ông mới là người không hiểu y học! Lúc tôi học nghề y, ông còn chưa chào đời đấy!"


"Mày bao nhiêu tuổi?"


"Tôi 150 tuổi."


Câu này vừa ra, Viên Ích Phương lập tức im bặt, vài giây sau mới thốt ra một câu: "Mày giỏi."


Hai người lại quay về trạng thái thảo luận hòa bình như lúc đầu.


"Chậc."


Sở Hoàn đã quen với kiểu tương tác này của họ. Cậu uể oải vươn vai, tiếp tục ngồi nhìn lò thuốc trước mặt tỏa ra khói trắng.


Họ đã ở đây được mấy ngày, nhưng tiến độ rất chậm.


Bác sĩ nhiều vô kể, ngay cả Viên Ích Phương quen biết rộng rãi cũng không dám đảm bảo ngoài kia có cao nhân nào mà ông không biết đến.


Chờ đến khi ánh nắng bên ngoài dịch chuyển một đoạn ngắn, có một người đàn ông bước đến từ xa. Da mặt hắn ta vàng vọt, đầu đầy mồ hôi, trông cực kỳ nóng nực.


Hắn ta đi đến trước cửa, đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại trên người Sở Hoàn.


Sở Hoàn tưởng hắn ta đang tìm Viên Ích Phương, bèn ngẩng đầu nói: "Vào đi, bác sĩ Viên ở bên trong."


Nhưng hắn không vào, mà lại hỏi: "Cậu là dược đồng của bác sĩ Viên?"


Sở Hoàn dạo gần đây bị hỏi câu này nhiều đến phát chán, lười giải thích: "Ừ."


"Cậu đẹp trai thế mà làm dược đồng à? Hay là theo tôi đi."


Hắn ta còn ghé sát mặt lại, nở nụ cười dâm dê.


Sở Hoàn nhìn bộ răng vàng khè của hắn ta, cố kìm nén cơn thôi thúc muốn úp cả lò thuốc lên đầu hắn ta: "Cho anh ba giây, biến khỏi trước mặt tôi."


"Cậu tức giận trông càng quyến rũ hơn đấy. Theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu kiếm tiền to!"


Sở Hoàn lạnh lùng nhìn hắn ta:


"3."


"2."


Chưa kịp đếm đến một, tên kia đã hoảng loạn bật dậy, co giò chạy biến vào trong nhà.


Không lâu sau, Sở Hoàn nghe thấy giọng Viên Ích Phương vọng ra, vẫn cái kiểu làm bộ làm tịch: "Ôi, cái bệnh này của anh ấy..."


Nghe giọng điệu là biết ông già vô lương tâm kia sắp hố tiền người ta. Nói là hố tiền, nhưng cũng không hẳn là lừa, bởi vì ông ta vẫn khám bệnh đàng hoàng.


Mấy ngày này, Sở Hoàn đã tận mắt thấy được bản lĩnh của Viên Ích Phương, đặc biệt là khoản khiến đám nhà giàu vui vẻ móc tiền mua thuốc của mình.


Một lúc sau, người đàn ông từ trong nhà bước ra, lần này được Viên Ích Phương tự mình tiễn ra cửa, cả hai mặt mày đều hớn hở.


"Về thử đi, uống ba ngày là thấy hiệu quả. Không hiệu quả thì quay lại tìm tôi."


"Thần kỳ như vậy thật sao?"


"Dĩ nhiên rồi, ngay cả Vương Tuấn Phát dùng xong cũng khen không dứt miệng." Viên Ích Phương nở một nụ cười kiểu 'đàn ông với nhau đều hiểu'.


Tên kia lập tức im bặt, mang thuốc rời đi với tâm trạng chờ mong.


Sở Hoàn nhìn bóng lưng hắn ta, nói với Viên Ích Phương: "Anh ta không phải người tốt."


Viên Ích Phương làm ra vẻ 'cậu thì biết cái gì', đáp: "Tôi thích người xấu, lừa anh ta coi như tích đức."


Trong lúc hai người đang trò chuyện, Bạch Vô Diện ôm một cuốn sách chạy ra, mặt mày phấn khích nói: "Sở Hoàn, Sở Hoàn, anh nhìn cái này đi!"


Đó là một quyển sách cổ đóng dây chỉ, giấy ngả vàng mục vụn, trông như từ mấy trăm năm trước.



"Đồ nhím mập kia, sao mày lôi cuốn sách đó ra?!"


Viên Ích Phương vừa nhìn thấy liền tái mặt, hét lên với Bạch Vô Diện.


Bạch Vô Diện ngơ ngác: "Nó để ngay đó, nên tôi tiện tay lật ra xem."


"Tiện cái đầu mày! Mấy thứ này tùy tiện xem được à!"


Sở Hoàn cúi đầu nhìn vài dòng, lập tức hiểu tại sao Viên Ích Phương phản ứng dữ dội như vậy.


Đây không phải sách y, mà là một cuốn nhật ký, có vẻ là của tổ tiên nhà họ Viên, ghi chép đủ thứ chuyện tạp nham.


"Lão rùa già Hoàng Đế sắp nằm liệt giường rồi còn muốn tuyển tú nữ, cái tinh thần không chịu thua đúng là khiến người ta ngưỡng mộ. Quý Phi mới thăng chức đẹp vãi chưởng, mặt tròn, ngực to, tôi nhìn còn mê nữa là, bảo sao lão già Hoàng đế mấy hôm liền đều lật bài của nàng ta, sáng ra còn đi đứng không vững, chậc chậc."


"Chỉ tiếc là quý phi này bụng dạ đen tối, bắt tôi tăng liều lượng thuốc xx hai lần. Tôi sợ nàng dùng quá tay khiến lão già chết luôn trên giường mất. Chết thì thôi đi, lỡ truy ngược đến tôi, đầu tôi rơi trước thì sao? Nhưng không cho thì nàng ta muốn chém tôi ngay tại chỗ, cuối cùng vẫn phải đưa. Hy vọng nàng ta dùng tiết chế chút..."


"Con mẹ nó muốn từ quan quá, tiếc mỗi cái danh hiệu thái y thôi. Nói ra ai cũng thấy tôi oai."


Trên đây là nội dung trang đầu tiên mà Sở Hoàn vừa đọc được.


Đọc xong, cậu quay sang nhìn Viên Ích Phương, mặt đầy chấn động: "Tổ tiên ông đúng là trâu bò."


"Cảm ơn đã khen."


Đây mà là lời khen à?! Sở Hoàn cạn lời.


Bạch Vô Diện hớn hở chỉ vào mấy trang sau: "Còn nữa, Sở Hoàn, đọc tiếp đi."


Sở Hoàn cúi đầu đọc trang tiếp theo.


"Quý Phi đòi lượng thuốc gấp ba? Cho bò ăn cũng không thế này! Thằng nhỏ của lão già Hoàng đế nát lắm rồi, tăng cỡ nào cũng vô dụng. Chi bằng đổi sang người trẻ tuổi. Nói thật, mấy gã thị vệ trông cũng ngon phết, tôi có thể giới thiệu vài người cho nàng ta."


"Yên rồi, cuối cùng cũng yên rồi. Người mới vào cung, lão già kia không tìm đến quý phi nữa. Quả nhiên chỉ nghe người mới cười, nào ai nghe người cũ khóc. Cái đầu của tôi chắc là giữ được rồi."


"..."


"Hoàng Đế thổ huyết, bệnh nặng, sắp chết rồi. Cái đcm nó, không ngờ mấy gã đồng liêu cũng đưa thuốc! Bình thường ra vẻ đạo mạo, sau lưng âm thầm làm chuyện này, lại còn chẳng báo cho mọi người một tiếng. Giờ thì tốt rồi, cùng nhau chôn theo lão già đó đi, chém đầu cả lũ đi."


"Chưa chết? Sao còn chưa chết?! Tao không muốn cứu, cùng nhau chém đầu đi!"


"Hôm nay Thái y Nghiêm đưa tôi một phương thuốc, hỏi có phù hợp không. Tôi nhìn qua mà ghen tỵ, cái người này sao soạn đơn giỏi thế? Đáng ghét!"


Phương thuốc?


Đọc đến đoạn nhắc tới phương thuốc, Sở Hoàn nghiêm túc lên. Cậu tập trung đọc tiếp.


"Thái y Nghiêm đúng là người tốt, muốn nghĩ cách cứu mạng lão rùa già kia. Nhưng mà cái đơn thuốc này..."


"Phiền phức, quá phiền phức. Tôi không có cách cải tiến. Gợi ý của tôi là thêm ít thạch tín vào, tiễn lão ta đi cho nhanh."


"Chưa chuẩn bị xong thuốc thì lão đã tắt thở?"


"Tra đến tôi rồi. Hầy, cuối cùng vẫn bị chém đầu."


...


Phương thuốc được nhắc đến trong cuốn nhật ký này rất giống với phương thuốc hiện tại mà bọn họ đang nghiên cứu. Sở Hoàn lướt vài dòng đã thấy nhiều vị thuốc quen thuộc.


Có thể nói, đơn thuốc họ có bây giờ chính là phiên bản cải tiến từ bản ghi chép trong cuốn nhật ký này.


Ngoài ra, đọc xong cuốn nhật ký, Sở Hoàn còn bị chấn động nặng nề.


Cậu trầm mặc hồi lâu, rồi nghiêm túc hỏi Viên Ích Phương: "Tổ tiên ông đại nghịch bất đạo như vậy, thật sự không sao chứ?"


Viên Ích Phương tự hào đáp: "Sao mà không sao được, ông ấy bị chém đầu rồi còn gì."


---------------------------


Lời tác giả:


Nhật ký hằng ngày của tổ tiên nhà họ Viên:
– Mắng hoàng đế
– Điều chế xuân dược, phát thuốc cho quý phi
– Ghen tỵ vì đồng nghiệp kê đơn hay hơn mình
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 127
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...