Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 126

196@-

 
Lý Tuyên Minh còn định nói tiếp, nhưng lần này Sở Hoàn kịp phản ứng, đưa tay kéo hắn.


Lý Tuyên Minh bị kéo đến lảo đảo, quay đầu thắc mắc nhìn Sở Hoàn.


"Sư huynh, sao không nói uyển chuyển một chút?" Lý Toàn Quang mặt mày hoảng hốt, nhỏ giọng nói, "Huynh quên lần trước chúng ta bị người ta rượt đánh rồi à?"


Sở Hoàn cũng nói: "Đúng đó, người ta đang hỏi bác sĩ, anh xen vào làm gì?"


Lý Tuyên Minh: "...Được."


Hắn không nói nữa, nhưng ông chủ Vương không chịu bỏ qua, bụng to mà động tác cực nhanh, mấy bước đã tới trước mặt Lý Tuyên Minh, chỉ tay vào mũi hắn quát: "Cậu vừa rồi nói cái gì hả?"


Lý Tuyên Minh: "Tôi nhìn tướng ông thấy..."


Sở Hoàn vội ngắt lời hắn: "Thật ra cũng không phải là không có cách, anh thử kiểm tra lại xem có phải do cơ thể mình không, biết đâu trị được? Hoặc là do vợ..."


Lý Toàn Quang nghe Sở Hoàn mở miệng thì thở phào, ai ngờ giây sau nghe cậu nói vậy, suýt nữa nghẹn thở.


"Sở Hoàn, anh đừng nói nữa! Chúng ta sẽ bị đánh đó!"


Ông chủ Vương mắt quét hai người như tia laser, nói: "Tôi đã có một đứa con trai, mấy người có ý gì?"


"Ui chao, đừng cãi nhau nữa, uống miếng trà mát nào, mọi người uống đi."


Viên Ích Phương vội ra hòa giải, đưa mỗi người một chén trà mát. Mọi người nể mặt ông đưa tay nhận lấy.


Sở Hoàn không phòng bị gì, uống một ngụm, sắc mặt nhăn tít như đeo mặt nạ đau khổ.


Cả đời cậu chưa từng uống thứ trà mát nào kinh khủng như thế này!


Thấy cậu mới uống một ngụm không muốn uống nữa, Viên Ích Phương nhanh tay đẩy chén trà trong tay cậu, ép cậu uống thêm một hớp lớn.


Sở Hoàn: "!"


Viên Ích Phương cười híp mắt nhìn cậu: "Uống nhiều một chút, trà này tốt lắm, trời nóng giải nhiệt."


Sở Hoàn hoảng sợ nhìn ông. Bác sĩ này hình như có bản lĩnh thật, còn đáng sợ nữa là đằng khác!


Chén trà đắng làm bầu không khí trong phòng dịu xuống.


Ông chủ Vương ngồi phịch xuống ghế, nói: "Bác sĩ Viên, ông phải giải thích rõ ràng cho tôi chuyện này là sao!"


Viên Ích Phương nói: "Haiz, tuy thuốc tôi kê ai uống cũng khen tốt, nhưng cơ thể ông thuộc loại khó có con thật."


Ông chủ Vương nghi hoặc: "Thế sao lần trước tôi bắn một phát là trúng?"


Ông ta vừa dứt lời, cả căn phòng im phăng phắc. Người thì gãi đầu, người thì nhìn trần nhà, người thì nhìn mũi chân, không ai dám nói gì.


"Đm! Con đàn bà đó dám cắm sừng tôi?! Tôi còn nuôi con nó bao nhiêu năm nay!"


Ông chủ Vương giận tím mặt, thở hổn hển như sắp ngất.


Sở Hoàn nhìn ông ta đầy thương cảm, thấy sắc mặt ông ta đỏ bừng, th* d*c từng hơi lớn... nhưng đợi mãi vẫn chưa ngất.


Viên Ích Phương xoa cằm, lẩm bẩm một câu: "Quả nhiên y thuật của ông đây đỉnh của chóp." Sau đó nói với ông chủ Vương: "Ông chủ Vương à, tôi điều dưỡng cơ thể cho ông tốt lắm đúng không? Ông xem, chịu cú sốc lớn như thế mà chẳng hề hấn gì."


Ông chủ Vương: "..."


Sở Hoàn cũng an ủi: "Không sao đâu ông chủ Vương, bây giờ biết không tính là muộn."


Ông chủ Vương: "..."


Lý Toàn Quang gật đầu: "Đúng rồi, dù gì người ta cũng gọi ông là bố bao nhiêu năm rồi còn gì? Cho dù không thật lòng đi nữa..."


Ông chủ Vương: "..."


Ông chủ Vương bị mấy tên nhóc ngây ngô này chọc tức đến bật cười, hỏi Viên Ích Phương: "Mấy người này là ai vậy?"


Tốt xấu gì ông ta cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố P, vậy mà mấy người này chẳng biết sợ là gì.


Viên Ích Phương: "Còn ai vào đây nữa? Đạo sĩ đấy."


"Hả?"


Sở Hoàn không nhịn được nhìn về phía Viên Ích Phương. Bọn họ chưa nói thân phận mà, sao ông già này biết được?



"Đạo sĩ?"


Sắc mặt ông chủ Vương thay đổi. Những người làm ăn như ông ta rất kiêng kỵ mấy chuyện thế này, huống chi đạo sĩ này vừa nhìn đã đoán trúng bệnh của ông ta, rõ là có bản lĩnh.


Ông ta quay sang cảm ơn Lý Tuyên Minh: "Cảm ơn các cậu đã nhắc nhở... ha ha, nếu không thì tôi vẫn còn bị lừa."


Lý Tuyên Minh nói: "Không cần cảm ơn."


Ông chủ Vương lại hỏi: "Chẳng lẽ tôi không còn cách nào sao?"


"Bây giờ ông không có duyên con cái, nhưng mọi chuyện không có gì là tuyệt đối. Làm nhiều việc thiện, đến bái lạy Bích Hà nương nương, biết đâu một ngày nào đó sẽ toại nguyện."


"Đúng đúng, cậu nói chí phải."


Ông chủ Vương vỗ vỗ bụng mình: "Mọi chuyện không có gì là tuyệt đối."


Sở Hoàn nói: "Tôi thấy chi bằng ông về nhà ly hôn trước đã. Tuy tôi chưa xem bát tự của vợ ông, nhưng nhìn mặt ông là biết vợ ông rất mạnh, chắc thường ngày ông sống áp lực lắm. Vợ ông có hay chèn ép ông không?"


"Đúng đúng đúng, cậu nói trúng hết!"


Ông chủ Vương tìm được tri kỷ, quay sang Sở Hoàn thao thao bất tuyệt: "Vợ tôi... à không, giờ không còn là vợ tôi nữa, con đàn bà đó coi thường tôi lắm, ngày nào cũng chửi tôi!"


Ông kể chuyện mình bị cắm sừng mà nước mắt nước mũi giàn giụa.


Ông chủ Vương, tên đầy đủ là Vương Tuấn Phát, người gốc thành phố P. Nhà ông ta thuộc dạng có đầu óc làm ăn, phát tài từ đời trước, giờ làm ăn lớn, mở khách sạn, làm bất động sản, thậm chí mở cả công ty giải trí. Tuy hình thức ông ta không ổn, nhưng các điều kiện khác không thể chê.


Vợ ông ta tên là Uông Mỹ Như, nhỏ hơn gần mười tuổi, là người ông ta gặp khi đi xã giao. Khi đó cô ta là tiếp viên rót rượu, mới chỉ mười tám mười chín tuổi, xinh đẹp ngây thơ, khiến Vương Tuấn Phát nhìn cái là thích ngay.


Uông Mỹ Như kể rằng nhà cô ta ở vùng núi, còn có bốn đứa em nhỏ, lần này ra ngoài làm việc để đỡ đần gia đình. Ban đầu ký hợp đồng là làm lễ tân đứng cửa, ai ngờ bị bắt làm tiếp viên rượu. Cô ta muốn rời đi nhưng bị người ta đe dọa, nói đây là lần đầu tiếp khách, nếu làm không tốt thì xin sếp Vương đừng tố cáo.


Nói đến đây cô ta bật khóc. Vương Tuấn Phát nghe xong thấy thương quá trời thương, lại uống hơi quá chén, hai người lăn giường với nhau.


Sáng hôm sau, ông thấy áy náy, bèn chuộc hợp đồng lao động của cô ta, còn đưa cho cô ta một khoản tiền lớn và chính thức theo đuổi. Uông Mỹ Như do dự mấy hôm rồi ỡm ờ chấp nhận.


Yêu nhau hơn một tháng, cô ta dùng que thử thai kiểm tra ra có thai, nói là con của ông ta.


Vương Tuấn Phát mừng rỡ, chỉ nghĩ là mình giỏi giang, chẳng nghĩ đến việc làm xét nghiệm ADN, bởi trong lòng ông, Uông Mỹ Như là một cô gái ngây thơ. Đã có con rồi, đương nhiên là cưới thôi.


Sau khi kết hôn, Vương Tuấn Phát một mực chiều chuộng vợ, nhưng có lẽ vì được nuông chiều quá mức, tính cách thật của Uông Mỹ Như dần lộ ra. Chuyện nhỏ cũng tức giận, động một tí là chiến tranh lạnh. Nhất là sau khi sinh con, cô ta càng lúc càng quá quắt, chê ông ta vừa béo vừa xấu.


Vương Tuấn Phát đều nhịn hết, cho rằng vợ còn trẻ, phụ nữ trẻ đẹp tính tình có chút khó chịu là chuyện thường. Cho đến hôm nay, ông ta mới hiểu ra, nào phải do mình giỏi giang gì, rõ ràng là Uông Mỹ Như nhìn trúng tiền của ông ta, việc sinh con có lẽ là tính kế ông ta.


Nuôi con cho người khác bao nhiêu năm, cả thành phố P chắc chả ai đội cái sừng nào to hơn ông ta.


"Bảo sao tôi thấy thằng nghiệt chủng đó không giống tôi chút nào!"


Vương Tuấn Phát nghiến răng nói với Sở Hoàn.


"Thế trước đây ông không nghi ngờ gì à?"


Vương Tuấn Phát nói: "Có chứ, tôi có nghi ngờ. Nhưng hễ tôi nói ra, con đàn bà đó lại trợn trắng mắt, bảo là con mà giống tôi thì hỏng, giống tôi thì sẽ vừa béo vừa xấu. Nó giống cô ta, tôi phải mừng mới đúng!"


Sở Hoàn: "..."


Cái giọng điệu đầy lý lẽ thế này đúng là khó nghi ngờ, mà sao tâm thái của Uông Mỹ Như vững quá vậy?!


Vương Tuấn Phát: "Tôi về ly hôn ngay, không cho cô ta lấy một xu nào hết!"


Ngần ấy năm, ông ta không chỉ nuôi Uông Mỹ Như, mà cả nhà họ Uông cũng dựa vào ông ta để phát đạt. Giờ thì đừng hòng tiếp tục làm ăn nữa!


Sở Hoàn: "Ừm."


Viên Ích Phương nháy mắt ra hiệu với ông ta: "Cố lên nhé ông chủ Vương!"


Vương Tuấn Phát hằm hằm quay người bỏ đi, nhưng bước ra đến cửa tiệm thì quay đầu lại, nói với nhóm Sở Hoàn: "Ha hả, đạo trưởng, cho tôi xin phương thức liên lạc... đợi tôi xử lý xong chuyện, nhất định sẽ cảm tạ đàng hoàng!"


Lý Tuyên Minh: "..."


Sau khi Vương Tuấn Phát rời đi, họ tiếp tục thảo luận về phương thuốc với Viên Ích Phương.


Viên Ích Phương cầm lấy tờ đơn thuốc, ngồi xổm trên ghế như con khỉ, nói với họ: "Mấy người đưa cái phương thuốc thiếu đầu cụt đuôi này cho tôi là có ý gì?"


Lý Tuyên Minh đáp: "Một phần nguyên liệu không tiện cho người khác biết."


Viên Ích Phương gãi chân, vẻ mặt khinh thường: "Có gì mà không tiện? Còn cái gì tôi chưa thấy hả?"


Sở Hoàn: "Là người."



"Người?"


Động tác gãi chân của Viên Ích Phương dừng lại.


Sở Hoàn: "Dùng phương pháp Thải sinh chiết cát, lấy người sống luyện thuốc."


"..."


Viên Ích Phương không dám tin, cúi đầu nhìn kỹ tờ thuốc trong tay, sau đó kinh hô: "Ôi vãi, tà môn thế? Luyện người thành đan, kéo dài tuổi thọ, phương thuốc này viết hay đấy. Nhưng độc, quá độc!"


"Loại thầy thuốc này đúng là bại hoại của nghề chúng tôi!"


Lý Tuyên Minh nói: "Đúng vậy, và thực tế đã có người áp dụng, hại chết mấy bé trai đồng nam. Chúng tôi vô tình tra ra và lấy được tờ đơn này. Nên muốn hỏi ông có biết phương thuốc này từ tay ai không?"


Viên Ích Phương đáp: "Phương thuốc này không phải hạng thường có thể viết ra được, ít nhất phải lợi hại ngang tôi. Mà ngang tôi, cả nước này không có mấy người."


"Ông già họ Lưu, lão già họ Triệu..."


Bạch Vô Diện bỗng lên tiếng: "Bác sĩ Lưu không thích dùng dị vật luyện thuốc, bác sĩ Triệu ghét nhất mấy thứ liên quan đến quỷ thần, không am hiểu thuật pháp."


"Ai nói vậy?"


Ánh mắt Viên Ích Phương rơi lên mặt Sở Hoàn, rồi trượt sang bờ vai cậu, thấy một cái đầu nhỏ nhỏ ló ra từ vai áo.


"Nhím?"


Ông không hề ngạc nhiên khi con nhím biết nói, thậm chí còn tò mò áp sát lại gần để ngó kỹ hơn, hỏi: "Mày cũng biết y thuật à?"


Bạch Vô Diện ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: "Biết chút chút."


"Ồ, thế mày thấy tao đoán sai chỗ nào, nghĩ là ai mới đúng?"


Bạch Vô Diện biến thành hình người, nói: "Tôi nghi là Lâm Sinh Nhất, vì ông ta từng viết một phương thuốc cố nguyên có công thức tương tự."


"Không ngờ con nhím mập này có chút bản lĩnh."


Viên Ích Phương nói: "Nhưng nếu tao nhớ không nhầm, Lâm Sinh Nhất là người sống cách đây hơn trăm năm. Ông ta từng đi khắp thiên hạ khám bệnh cho người nghèo, tiền thuốc miễn phí, cuối cùng vì lao lực mà mất, sau khi chết được người đời tôn là 'Thần y giày rơm', có đền thờ riêng."


"Tuy phương thuốc này hơi giống bài thuốc cố nguyên của ông ta, nhưng Lâm Sinh Nhất tuyệt đối không phải người có thể viết ra thứ độc ác thế này."


Đôi mắt đen nhánh của Bạch Vô Diện đảo tròn: "Đệ tử của ông ta..."


"Ông ta có hai đệ tử nhưng không ai giỏi bằng ông ta."


Viên Ích Phương nói: "Tao nghi là Chu Tề."


"A! Chu Tề!"


Hai người nói chuyện, quên cả sự tồn tại của nhóm Sở Hoàn, chen chúc lại một chỗ. Viên Ích Phương còn nói muốn đi lấy sách y để tranh luận với Bạch Vô Diện.


Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh liếc nhìn nhau, mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống.


Bên kia, sau khi Vương Tuấn Phát rời khỏi tiệm thuốc thì lập tức đi tìm Uông Mỹ Như. Ông ta giờ không thể chờ thêm giây nào nữa!


Vì Uông Mỹ Như không muốn sống chung với bố mẹ chồng nên Vương Tuấn Phát chiều theo cô ả, mua cho một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, đứng tên Uông Mỹ Như.


Vương Tuấn Phát vào nhà, bảo người giúp việc đang định chào mình im lặng, sau đó lặng lẽ đi về phía phòng trang điểm.


Uông Mỹ Như đang đắp mặt nạ, một tay ngắm bộ móng mới làm, tay kia cầm điện thoại nói chuyện.


Vừa bước vào, Vương Tuấn Phát liền nghe thấy những lời khiến ông ta máu dồn lên não: "Chả biết ổng phát điên cái gì mà cứ bắt em sinh đứa nữa. Nhưng anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không sinh. Sinh thêm một đứa để giành tài sản với tụi mình à?"


"Đợi ổng chết rồi, tiền sẽ về tay tụi mình và Duệ Nhi..."


"Con đàn bà đê tiện!" Vương Tuấn Phát không thể nhịn nổi, lao lên tát một cái vào mặt Uông Mỹ Như.


Cô ta bị đánh ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn ông ta.


"Chồng?"


Lúc này cô ta mới nhận ra mình vừa nói gì, cơ thể sợ đến run rẩy, nước mắt ngập hốc mắt.


"Anh, không phải anh nói hôm nay đi bàn chuyện làm ăn sao? Không, anh nghe em giải thích đã!"


Vương Tuấn Phát lạnh lùng: "Cô muốn giải thích gì? Nói tôi nghe xem nào?"


Uông Mỹ Như khóc lóc: "Duệ Nhi thực sự là con của anh! Lần đầu tiên của em là với anh, anh biết mà... Anh có thể ghét em, nhưng Duệ Nhi vô tội."



"Người đàn ông đó là thanh mai trúc mã của em, sau khi em quen anh thì anh ta tìm đến em... Em không thể quên anh ta, nên mới nói dối rằng Duê Nhi là con anh ta..."


Vương Tuấn Phát chưa từng thấy ai nói dối trơn tru đến vậy, mở miệng ra là nói được ngay, chẳng cần suy nghĩ.


Ông nhìn người phụ nữ đang khóc lóc đáng thương trước mặt, nói: "Miệng nói thì ai chẳng nói được? Là con tôi hay không, tôi đi xét nghiệm ADN là rõ. Còn cô, Uông Mỹ Như, ngày lành của cô đến đây là hết."


Uông Mỹ Như ngẩng đầu, ánh mắt căm hận lẫn tuyệt vọng hét lên: "Đi đi! Anh đi mà xét nghiệm! Để xem Duệ Nhi có phải là con anh không!"


Vương Tuấn Phát trừng mắt nhìn cô lần cuối, rồi quay người bỏ đi.


Nghe tiếng đóng cửa ngoài phòng, Uông Mỹ Như mới bò dậy từ dưới đất, sờ lên má mình tát đến sưng đỏ, mặt không biểu cảm.


Cô ta nhặt điện thoại lên, nói với người ở đầu dây bên kia: "Ổng phát hiện rồi, chúng ta phải mau ra tay."


"Ừ."


"Phải xử lý trước khi làm xét nghiệm và ly hôn."


Uông Mỹ Như biết rất rõ thủ đoạn của Vương Tuấn Phát. Nếu ly hôn, cô ta sẽ không nhận được một xu nào. Cô ta phải ra tay trước!


Vương Tuấn Phát lập tức gọi cho luật sư để xử lý thủ tục ly hôn, cho người đi tìm Vương Duệ làm xét nghiệm huyết thống, đồng thời khoá toàn bộ thẻ của Uông Mỹ Như.


Xử lý xong xuôi, ông ta ngồi trong xe chửi ầm lên một trận, sau đó nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc thảm thiết.


Ông ta yêu Uông Mỹ Như, cũng yêu thương hết lòng đứa trẻ kia. Lúc từ chỗ Viên Ích Phương trở về, ông vẫn còn ôm chút hy vọng. Nhưng đến khi chính tai nghe Uông Mỹ Như nói, ông ta chỉ còn lại tuyệt vọng.


Khóc một hồi lâu, ông ta dần bình tĩnh lại.


Tài xế của ông ta sợ đến nỗi không dám mở miệng, thấy ông ta nín khóc mới rón rén hỏi: "Sếp, giờ mình đi đâu ạ?"


Vương Tuấn Phát lau nước mắt xì mũi, nói: "Đến, đến khu nhà Thịnh Giang."


Ông ta không thể về nhà, bố mẹ không ưng Uông Mỹ Như, nhưng sau khi Duệ Nhi ra đời thì miễn cưỡng chấp nhận. Nếu họ biết đứa bé không phải cháu ruột mình, chắc chắn không chịu nổi cú sốc này.


"Vâng thưa sếp."


Căn hộ ở Thịnh Giang là một trong những bất động sản ông ta mua trước kia, ít ở, giờ vừa hay có chỗ trú tạm.


Vương Tuấn Phát thật sự không hiểu nổi. Ông ta đối xử với Uông Mỹ Như tốt đến thế cơ mà!


Ông gọi vài anh em thân thiết đến uống rượu. Nghe xong chuyện của ông ta, mấy người anh em đều nổi giận đùng đùng.


"Haiz, lão Vương à, tôi đã sớm nói rồi, con đàn bà đó không phải loại an phận đâu. Cô ta nhìn ông mà có tí yêu thương nào không? Ấy vậy mà ông cứ khăng khăng đòi cưới cô ta."


Vương Tuấn Phát ngửa cổ tu một ngụm rượu, giọng buồn bã: "Giờ nói mấy cái này thì có ích gì?"


"Ly hôn cũng tốt, ngoài kia thiếu gì gái xinh. Ông vừa có tiền, vừa có công ty điện ảnh, trong đó chẳng phải đầy gái đẹp sao?"


"Không, tôi giờ sợ đàn bà lắm."


Người anh em vỗ nhẹ lên cái bụng bự của ông ta, an ủi: "Không sao, đàn ông cũng được."


"Biến!"


"Uống đi, uống nhiều vào! Cạn ly vì ông, bị cắm sừng mà tận bây giờ mới biết."


Vương Tuấn Phát càng uống càng buồn, lại khóc hu hu, sau đó lăn ra sàn ôm chai rượu mà gào khóc, không biết qua bao lâu, đến khi trời bên ngoài tối đen, ông ta mới mơ màng tỉnh dậy trong cơn say.


Trên mấy cái ghế salon bên cạnh có vài người đang nằm lăn lóc, đều say quắc cần câu.


Vương Tuấn Phát lảo đảo đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Uống nhiều quá khiến bụng ông ta như muốn nổ tung, phải "giải tỏa" ngay lập tức.


Trong lúc "giải tỏa", ông ta nhắm mắt lại cho dễ chịu, cho đến khi sau lưng vang lên một tiếng gọi: "Vương Tuấn Phát, Vương Tuấn Phát..."


Vương Tuấn Phát bực bội lầm bầm: "Gọi gì mà gọi, tôi còn chưa tè xong."


"Vương Tuấn Phát!"


"Đi nhà vệ sinh khác mà xả!"


Ông ta quay đầu lại, liền thấy một gương mặt quỷ kinh khủng cách chưa tới 5cm, gần như dính sát vào mặt.


Mặt quỷ đó há miệng, trong miệng thò ra một cái đầu trẻ con, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào ông ta, cười nhe hai hàng răng nhọn hoắt.


Đầu óc Vương Tuấn Phát trống rỗng. Tiểu quỷ vươn đầu ra muốn cắn ông ta, ông ta sững sờ đến nỗi không kịp phản ứng. Phải đến khi miếng ngọc Phật đeo trên cổ nóng rực lên, ông ta mới bừng tỉnh.


Tiểu quỷ cắn hụt, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc.



Vương Tuấn Phát vội kéo quần bỏ chạy, bị tiểu quỷ dí chạy mấy vòng, đến khi hoảng quá mới nhớ ra gọi điện cho Lý Tuyên Minh.


"Đạo trưởng, có quỷ! Có quỷ hại tôi!"


Lý Tuyên Minh lúc này đang ăn khuya cùng mọi người, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ đầu bên kia. Sở Hoàn tò mò quay sang nhìn: "Gặp quỷ?"


"Có quỷ! Nó muốn ăn thịt tôi! Nó tới chỗ tôi!"


"Ông đang ở đâu?" Lý Tuyên Minh hỏi.


"Ở nhà..."


"Có gạo nếp không?"


"Tôi không biết."


Vương Tuấn Phát chưa từng vào bếp, có gạo nếp hay không cũng chịu, chỉ biết tuyệt vọng gào lên: "Đạo trưởng, tôi hết cứu rồi đúng không..."


Ông ta sợ chết khiếp. Tiểu quỷ nhảy xuống từ trên đèn trần, định cắn cổ ông ta. Miếng ngọc Phật trên cổ tiếp tục tỏa nhiệt, lần nữa chặn lại.


Ông ta không biết ngọc Phật chống được bao lâu, sợ lần tiếp theo cổ mình sẽ bị quỷ gặm.


Lý Tuyên Minh: "Niệm chú theo tôi. Thiên địa huyền tông, vạn khí bổn căn. Quảng tu triệu kiếp, chứng ngã thần thông. Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân..."


Giọng nói trầm ổn giúp Vương Tuấn Phát lấy lại bình tĩnh, lắp bắp niệm theo. Niệm được vài lượt thì đọc trơn tru hơn, càng đọc càng thấy có sức mạnh.


"Con quỷ đó không cắn tôi nữa!"


Không biết đã niệm bao nhiêu lần, ông ta mừng rỡ phát hiện tiểu quỷ không thể tới gần mình, chỉ cần ông không ngừng đọc. Hễ ngưng đọc, nó lại lao tới.


"Ông niệm liên tục vào."


Lý Tuyên Minh rút ra một tờ giấy, nhanh chóng gấp thành một người giấy, bên trên viết tên "Vương Tuấn Phát", sau đó nhỏ một giọt máu của mình lên đó, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Người giấy lập tức bay vút lên không, nhanh chóng biến mất.


Người giấy lượn một vòng, bay vào nhà từ cửa sổ rồi dính lên lưng Vương Tuấn Phát.


"Ơ??!"


Vương Tuấn Phát không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên không còn do mình điều khiển nữa. Chân ông ta bước những bước lạ lùng, tay tự động vung lên, cuối cùng ngón tay chỉ về phía con quỷ. Tiểu quỷ lập tức bị đánh bật bay ra xa.


"???"


Vương Tuấn Phát nhìn chằm chằm bàn tay mình, kinh hãi kêu lên: "Tôi lợi hại vậy sao??"


Lý Tuyên Minh hỏi: "Vương Tuấn Phát, con quỷ đó bây giờ thế nào?"


Vương Tuấn Phát hoàn hồn lại, đáp: "Bị tôi chỉ một cái văng ra xa, nằm im re!"


Tiểu quỷ nằm rạp trên đất, ánh mắt độc ác nhìn ông ta chòng chọc. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên người nó xuất hiện vết máu.


Giương mặt Lý Tuyên Minh hơi mỏi mệt, nói: "Con quỷ được người khác sai đến giết ông. Hỏi xem là ai sai nó."


"À à à!"


Vương Tuấn Phát hỏi con quỷ: "Ai, ai bảo mày đến giết tao?"


Giọng ông yếu xìu, chẳng có tí khí thế nào. Sở Hoàn chịu không nổi phải chen vào tiếp lời: "Mày nhìn đi, giờ mày không giết được ông ta nữa đâu, tốt nhất là khai ra sớm đỡ phải ăn khổ."


Cậu vừa nói xong, đối diện vẫn không có phản ứng gì.


"Ủa sao không phản ứng?"


Thật ra không hẳn là không phản ứng, tiểu quỷ kia lầm bầm gì đó, nhưng toàn là tiếng làu bàu nghe chẳng hiểu gì.


Lý Toàn Quang suy tư: "Nghe quen quen..."


Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh cùng quay sang nhìn cậu ta.


"Nghe giống tiếng nước T... hình như là quỷ ngoại quốc!"


Sở Hoàn: "???"


"Quỷ ngoại quốc sang Hoa Quốc hại người mà không thèm học tiếng Hoa hả??? Quá quắt thật đấy!"


------------


Lời tác giả:


Quỷ ngoại quốc: Xin lỗi nha, tôi nghe không hiểu
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 126
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...