Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 118
184@-
"Sở Hoàn!"
Lý Toàn Quang đã nhìn thấy bọn họ, vui vẻ gọi một tiếng, sải bước đi tới.
"Anh đã nói gì với sư huynh tôi vậy? Việc bên kia còn chưa xử lý xong, sư huynh tôi đã vội vã đòi qua đây gặp anh, ở lại thêm một đêm cũng không chịu..."
Sở Hoàn đáp: "Có người dùng tà thuật hại người."
Cậu vừa nói vừa kéo Tề Triêu Dương phía sau, giới thiệu: "Đây là Tề Triêu Dương, là một xuất mã tiên ưu tú."
"Ồ? Xuất mã tiên?"
Lý Toàn Quang tò mò nhìn anh ta.
Tề Triều Dương cười gượng gạo: "Chào mọi người..."
Ánh mắt Sở Hoàn chuyển về phía Lý Tuyên Minh, nói: "Quan trọng hơn là, anh ấy là fan của anh, rất sùng bái anh đấy."
Lý Tuyên Minh: "?"
Vẻ tò mò trên mặt Lý Toàn Quang lập tức chuyển thành vui mừng, reo lên: "Anh ngưỡng mộ sư huynh tôi hả? Mắt nhìn người tốt đấy! Sư huynh tôi cực kỳ xuất sắc luôn!"
Tề Triêu Dương đứng trước mặt Lý Tuyên Minh, thấy hắn hơi cau mày, dùng ánh mắt "lạnh băng" quan sát mình. Tề Triêu Dương vã mồ hôi lạnh đầy trán, nguyên thần tiên gia trong cơ thể cũng co rúm lại run rẩy.
"Phải, phải... tôi rất ngưỡng mộ đạo trưởng Lý, từ nhỏ đã nghe chuyện về đạo trưởng mà lớn lên, ha ha."
Lý Tuyên Minh chau mày, nghi hoặc hỏi: "Trông chúng ta không cách nhau bao nhiêu tuổi?"
"Cách nói phóng đại ấy mà, ý là tôi rất ngưỡng mộ đạo trưởng." Tề Triêu Dương lí nhí nói.
"Ồ."
Lý Tuyên Minh gật đầu, rất nghiêm túc và nề nếp nói: "Cảm ơn."
Sở Hoàn quay sang nói với Tề Triêu Dương: "Tôi nói rồi mà, anh ấy tốt tính lắm đúng không."
Tề Triêu Dương: "..." Tốt á? Sao mình nhìn không ra?
"Đi thôi."
Trời đã khuya, Sở Hoàn không rảnh bận tâm anh ta nghĩ gì, dẫn cả nhóm đi bắt xe.
Sân bay có điểm đón trả khách taxi cố định, đến đó xếp hàng lên xe là được.
Ban đầu Sở Hoàn định ngồi ghế phụ phía trước, nhưng Tề Triêu Dương nhanh tay mở cửa ghế phụ rồi chui vào ngồi xuống trước.
Sở Hoàn nhìn anh ta: "?"
"Anh không muốn ngồi cạnh thần tượng à?"
Tề Triêu Dương cười ngượng, nói: "Tôi hơi sợ người lạ."
Sở Hoàn: "Sao tôi không thấy anh sợ người lạ nhỉ..."
Nói xong cậu xoay người lên ghế sau ngồi cạnh Lý Toàn Quang, đặt ba lô lên đùi cậu ta: "Bạch Vô Diện cũng đến."
Lý Toàn Quang ban đầu hơi nghi hoặc, vừa nghe vậy thì lập tức vui mừng, ôm chặt ba lô, mở khóa kéo ra, hạnh phúc thò tay vào trong xoa xoa.
Tài xế phía trước liếc nhìn họ qua gương chiếu hậu, hỏi: "Mọi người đi đâu?"
"Khách sạn Thánh Thiên."
"Được."
Lý Tuyên Minh bận tâm đến chuyện Thải sinh chiết cát, còn chưa ngồi yên đã nhịn không được hỏi Sở Hoàn: "Sở Hoàn, cậu xác định được thân phận của người đó chưa?"
Sở Hoàn đáp: "Đã xác định được một nghi phạm, nhưng ông ta là người thường, thuật thải sinh chiết cát thì như anh biết đấy... chắc chắn có đạo sĩ hoặc pháp sư lợi hại giúp sức."
Nghe thế, lửa giận trong lòng Lý Tuyên Minh lại bốc lên, lạnh giọng mắng: "Thứ hại người!"
Lý Toàn Quang ngơ ngác hỏi: "Hai người đang nói gì vậy? Thải sinh chiết cát là gì? Có người dùng Thải sinh chiết cát để hại người?"
Sở Hoàn: "Ừ."
Lý Toàn Quang hít mạnh một hơi, giọng không kìm được to lên: "Là cái kiểu móc mắt, cắt mũi... rồi mổ bụng lấy ngũ tạng mà không cho người ta chết ấy hả?"
Tài xế ngồi phía trước nghe cậu ta nói liền ngoái đầu nhìn một cái, ánh mắt đầy hoảng hốt.
Cái gì móc mắt, cắt mũi, mổ bụng? Đám người này đang thảo luận cái quái gì thế?! Giờ đang là giữa đêm, không lẽ là hội sát nhân b**n th**?!
Sở Hoàn vội vàng giải thích: "Tụi tôi đang thảo luận truyện kinh dị."
"À à à à à..."
Tài xế thở phào, sau đó nói thêm: "Nửa đêm đừng nói mấy chuyện kiểu này, giật hết cả mình."
"Dạ được, tụi tôi không nói nữa."
Sở Hoàn nghiêng đầu cảnh cáo Lý Toàn Quang: "Nói nhỏ chút."
Lý Toàn Quang ấm ức: "Tôi bất ngờ quá mà... ở đây xảy ra chuyện ác độc vậy, bảo sao sư huynh tức dữ vậy..."
Sở Hoàn giải thích với Lý Tuyên Minh: "Ông ta tên là Hoàng Dịch Đức, rất giàu. Người bị Thải sinh chiết cát là con trai ông ta, xử lý rất sạch sẽ. Tôi tình cờ tiếp xúc với con gái của ông ta..."
Tài xế vừa lái xe, vừa nghe loáng thoáng mấy từ như "hồn ma", "chị em", "nguyền rủa" phía sau, bất giác rợn sống lưng. Nhưng chẳng mấy chốc, tài xế phát hiện con đường trước mặt có gì đó không ổn.
Rõ ràng đang chạy thẳng một mạch, vậy mà chẳng hiểu sao lại quay về chỗ cũ. Cái cây bên ngã rẽ tài xế đã nhìn thấy mấy lần rồi.
Tề Triêu Dương cũng phát hiện ra, nhìn ra ngoài rồi tức giận nói với tài xế: "Chú gì ơi, sao lại chạy vòng vèo?! Vòng vèo thì thôi đi, còn vòng rõ ràng thế này. Đoạn này đi qua mấy lần rồi đấy!"
Tài xế không nói gì, cúi đầu lái tiếp. Đến khi trước mặt lại xuất hiện cái cây quen thuộc kia, chú không chịu nổi nữa, giọng lạc đi nức nở: "Tôi không có đi vòng... tôi lái thẳng suốt nãy giờ... tôi không biết chuyện gì đang xảy ra... có khi nào gặp ma không..."
"Hả?"
Tề Triêu Dương nhìn vẻ mặt tài xế không giống giả vờ, nếu không đi vòng mà vẫn quay vòng tại chỗ, chẳng lẽ thật sự gặp ma?
Lý Toàn Quang ló đầu lên hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
Tề Triêu Dương đáp: "Hình như gặp quỷ đả tường."
"Quỷ đả tường?!"
Tài xế quả quyết: "Chắc chắn là gặp ma! Tôi nhớ rõ cái cây đó từng có tai nạn! Nghe nói có người đứng đó chờ xe, rồi bị đâm chết! Xác bị nghiền nát!"
Sở Hoàn nhìn ra ngoài:
"Cái cây ở đâu?"
"Chạy qua rồi..."
"Lát nữa đến đó thì dừng xe lại một lát."
Tài xế hoảng loạn ra mặt, đạp ga mạnh hơn, lắp bắp: "D-dừng xe? Dừng sao được? Dừng lại chẳng phải con ma sẽ mò tới à?!"
Lý Toàn Quang nói: "Chú cứ yên tâm."
Chạy thêm một đoạn nữa, phía trước quả nhiên lại xuất hiện ngã rẽ, bên cạnh là một cây xanh trồng ven đường. Thân cây hơi nghiêng, nhìn qua đúng là từng bị va chạm rất mạnh.
Khi tới gần, bên cạnh cái cây đột nhiên xuất hiện một cái bóng vẫy tay về phía họ, trông như xin quá giang.
Tài xế run rẩy hỏi: "Đó có phải là ma không?"
Sở Hoàn đáp tỉnh bơ: "Là ma."
Tài xế lập tức tái mét mặt mày: "Thật sự... thật sự phải dừng xe sao?"
"Đương nhiên phải dừng rồi. Không dừng thì ra khỏi đây kiểu gì?"
Chiếc xe từ từ dừng lại. Con ma đi về phía họ, đứng trước xe, đưa tay kéo cửa xe ra.
Chỗ đó đúng ngay vị trí Lý Tuyên Minh đang ngồi, cho nên khi cửa xe vừa mở ra, con ma liền đối mặt với Lý Tuyên Minh.
Con ma: "..."
"...Xin lỗi đã làm phiền, tôi không biết xe các anh đã kín chỗ. Tạm biệt."
Con ma cúi đầu với Lý Tuyên Minh, sau đó đóng cửa xe lại, rồi vừa hét chói tai vừa quay đầu chạy mất hút vào màn đêm. Nhìn nó giống như người gặp phải ma hơn.
Con ma nhanh chóng biến mất, xung quanh yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lý Tuyên Minh bình tĩnh nói với tài xế: "Đi thôi."
Tài xế: "???"
Tài xế liếc nhìn Lý Tuyên Minh hết lần này đến lần khác, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Đây có phải là người thật không??
Tề Triêu Dương nhìn Lý Tuyên Minh, cũng không khỏi sững sờ, trên mặt tràn đầy kính phục: không hổ là thần tượng của mình! Khí thế quá đỉnh, ngồi im một chỗ cũng giải quyết được ma quấy phá!
Sở Hoàn đã quá quen với mấy tình huống kiểu này, ngáp một cái: "Xong rồi, đi thôi. Khuya quá, tôi buồn ngủ lắm rồi."
"Ồ."
Tài xế khởi động xe, lần này chạy qua ngã rẽ không còn bị lặp đường cũ, rất nhanh đã đưa họ đến trước khách sạn.
Sở Hoàn thanh toán xong, tài xế lập tức rồ ga phóng đi như bay.
Họ đến quầy lễ tân thuê thêm một phòng, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sở Hoàn vốn đã buồn ngủ, rửa mặt xong liền nằm xuống giường, ngủ say như chết.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy cậu nhận được điện thoại của Hoàng Bảo Trân. Cô nói muốn đến gặp cậu.
Vừa khéo Sở Hoàn định dẫn Lý Tuyên Minh đến gặp cô, cô tự đến thì họ khỏi phải đi một chuyến.
Sở Hoàn cúp máy, đi ra ngoài thì phát hiện bọn họ đã dậy từ sớm, thậm chí còn ăn sáng xong hết.
Lý Toàn Quang y chang tên b**n th**, ngồi xổm bên cạnh ghế, dùng ngón tay chọc bụng Bạch Vô Diện, thấy Sở Hoàn đi tới thì ngẩng đầu nói: "Anh cuối cùng cũng dậy rồi. Bọn tôi còn tính nếu anh không dậy thì sẽ gõ cửa phòng."
Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, thấy Tề Triêu Dương cũng đang ở đây, ngồi một bên lén lút quan sát Lý Tuyên Minh, vẻ mặt có phần phức tạp.
"Đi thôi, Hoàng Bảo Trân sắp đến tìm tụi mình."
Nghe thấy tên người trong cuộc, Lý Tuyên Minh lập tức đứng dậy.
Vẫn là quán cà phê lần trước, họ chiếm một chiếc bàn chờ Hoàng Bảo Trân.
Khi cô tới, thấy họ đông người như vậy thì hơi kinh ngạc.
Sở Hoàn chỉ vào Lý Tuyên Minh, giới thiệu với cô: "Đây là đạo trưởng Lý Tuyên Minh, là một đạo sĩ. Nghe được chuyện của cô nên đặc biệt tới đây."
Sau đó cậu quay sang giới thiệu với Lý Tuyên Minh: "Đây là người tôi kể với anh hôm qua, con gái của Hoàng Dịch Đức, Hoàng Bảo Trân."
Hoàng Bảo Trân nhìn Lý Tuyên Minh, gật đầu chào hắn, rồi ngồi xuống đối diện Sở Hoàn: "Ông ta lại đến tìm tôi."
"Hoàng Dịch Đức? Ông ta tìm cô làm gì?"
Hoàng Bảo Trân nói: "Lần này là ông ta tự gọi điện đến, nói mình bệnh nặng, tôi dù gì cũng là con gái ông ta, muốn gặp tôi một lần trước khi chết, còn nhắc đến việc phân chia tài sản..."
"Trước khi chết?"
Sở Hoàn chắc nịch: "Ông ta còn lâu mới chết được. Ngoài việc bảo cô về, ông ta có nói gì khác không?"
Hoàng Bảo Trân lắc đầu: "Không. Ông ta chỉ bảo rất muốn tôi quay về. Nghe giọng hơi gấp gáp, bị tôi mắng mà không giận."
"Bị cô mắng mà không giận?"
Sở Hoàn biết Hoàng Bảo Trân mắng người dữ dằn thế nào, vậy mà Hoàng Dịch Đức bị mắng không nổi giận, thật kỳ lạ. Quan hệ của họ không thân thiết, gặp hay không cũng chẳng quan trọng.
Cậu trầm ngâm nói: "Tại sao ông ta sao cứ khăng khăng bắt cô phải về?"
Phản ứng đầu tiên của cậu là: mục tiêu tiếp theo của Hoàng Dịch Đức là Hoàng Bảo Trân. Nhưng Thải sinh chiết cát yêu cầu phải là đồng nam đồng nữ, hiệu quả tốt nhất là trẻ con. Hoàng Bảo Trân giờ đã lớn, không còn là đối tượng thích hợp nữa...
Hoàng Bảo Trân lắc đầu, nói: "Tôi không biết."
Hoàng Bảo Trân: "Chúng tôi rất thân thiết."
"Sau khi em trai tôi bị Hoàng Dịch Đức đưa đi, ông ta không đích thân chăm sóc, mà thuê hai người giúp việc. Em tôi không được quan tâm, hai bảo mẫu ngoài mặt vâng dạ, trong lòng coi thường, mà tính cách em tôi hướng nội, bị họ bắt nạt cũng chẳng dám nói với Hoàng Dịch Đức... Chỉ khi nào gặp tôi với mẹ, nó mới kể lại tình hình của mình. Chỉ có chúng tôi thật lòng quan tâm nó, nên nó rất dựa dẫm vào chúng tôi."
"Hoàng Dịch Đức không phải là người! Ông ta không xem em trai tôi là con mình!"
Nhắc đến em trai, trên mặt Hoàng Bảo Trân không kìm được bi thương lẫn hận thù.
"Cô và em trai rất thân thiết..."
Gương mặt Sở Hoàn cũng lộ vẻ trầm ngâm. Hoàng Dịch Đức sắp chết, chứng tỏ tác dụng của "thuốc" sắp hết...
Cậu đột ngột ngẩng đầu, nhìn Hoàng Bảo Trân nói: "Em trai cô sắp chết!"
Khi sinh hồn chuyển thành tử hồn, không chỉ âm phủ sẽ phát hiện, mà cả Hoàng Dịch Đức cũng sẽ hoảng loạn. Bởi em trai Hoàng Bảo Trân bị đối xử tàn độc như vậy, chắc chắn sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ tới đòi mạng ông ta.
Nếu Hoàng Dịch Đức còn kiểm soát được thì không sao, nhưng xem ra giờ ông ta không kiểm soát nổi nữa. Người duy nhất mà em trai Hoàng Bảo Trân còn lưu luyến, cũng chính là người có thể kìm giữ cậu bé sau khi biến thành lệ quỷ, chính là Hoàng Bảo Trân.
Hoàng Bảo Trân ngây người, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Em tôi chưa chết ư?!"
Sở Hoàn không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành chọn cách đơn giản dễ hiểu nhất: "Cô có thể hiểu thế này. Cậu bé đã chết từ lâu, bị người ta dùng pháp thuật cưỡng ép duy trì ở trạng thái giống như người còn sống. Trạng thái đó hiện sắp bị phá vỡ."
"Vì em trai cô rất dựa vào cô, nên cậu bé muốn cô quay về."
Chút niềm vui vừa lóe lên trên mặt Hoàng Bảo Trân bị tuyệt vọng phủ kín.
"Tôi biết mà, tôi biết ngay mà..."
Lý Tuyên Minh: "Tội ác tày trời!"
Khóe miệng Sở Hoàn khẽ nhếch lên: "Ông ta gấp đến thế, chắc không chờ thêm được bao lâu, kiểu gì cũng sẽ đến tìm tôi."
*
Hoàng Dịch Đức lại mơ thấy cảnh đó. Đứa bé bị đặt trên bàn, nằm yên bất động, lồng ngực phập phồng đều đặn, trông như đang ngủ say.
Bên cạnh bàn có một bóng người, tay cầm một con dao nhỏ sắc bén. Con dao xoay chuyển qua lại giữa các ngón tay hắn ta, phản chiếu ánh sáng xung quanh, nhìn như một con bướm bạc.
"Moi mắt."
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên. Thân thể cậu bé co giật trên mặt bàn, đôi mắt bị móc ra được đặt vào cái đĩa bên cạnh. Đôi mắt vừa bị lấy khỏi cơ thể vẫn sáng rõ như thể vẫn nhìn được. Hoàng Dịch Đức có cảm giác mình bị đôi mắt đó dõi theo, ánh nhìn lạnh lẽo.
Cái nhìn ấy...
Thiết bị đặt cạnh giường đột nhiên phát ra tiếng còi báo động chói tai, khiến Hoàng Dịch Đức bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Nét kinh hãi chưa kịp hiện rõ trên mặt, ông ta nhận ra một điều còn kinh khủng hơn.
Cái nhìn lạnh lẽo đó không hề biến mất khi ông tỉnh dậy. Nó vẫn còn ở đây.
"Bố ơi."
Một giọng trẻ con trống rỗng vang lên trong phòng. Nếu cơ thể Hoàng Dịch Đức không yếu đến mức không thể bật dậy, chắc ông ta đã nhảy vọt lên trần nhà rồi.
Bàn tay ông ta run lên bần bật. Phải mất một lúc lâu ông mới có thể quay đầu lại, nhìn bên giường chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một bé trai.
Cậu bé gầy gò cực độ, cơ thể gầy đến mức cái đầu trông to bất thường. Đôi mắt cũng to đến đáng sợ, bên trong hốc mắt là một màu đen kịt, không thấy lòng trắng.
Hoàng Dịch Đức miễn cưỡng cười một cái, nói: "Sao con lại tới đây?"
Cậu bé hỏi: "Bố ơi, mẹ với chị bao giờ mới tới thăm con?"
Hoàng Dịch Đức: "Nhanh thôi. Bố đã gọi điện cho họ, dạo này họ bận lắm, bận xong sẽ đến thăm con. Chỉ cần con ngoan, họ sẽ sớm tới đây."
Cậu bé: "Con ngoan mà. Nhưng con thấy mình đã rất lâu... rất lâu... rất lâu rồi... không được gặp mẹ với chị..."
Nói xong, trên mặt cậu bé nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu, nhìn người đàn ông trước mặt: "Con biết bố sẽ cho con gặp họ, đúng không?"
"Ừ."
Cậu bé nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi, giọng nói trở nên lạnh lẽo đáng sợ, chất vấn ông ta: "Con nghe lời như vậy rồi, sao bố lại không chịu nghe lời?"
Trán Hoàng Dịch Đức túa mồ hôi lạnh. Ông ta nói: "Bố nghe lời mà..."
Cậu bé bò lên giường, lấy từ trong túi áo ông ta một lá bùa. Lá bùa đó nhanh chóng mất đi màu sắc tươi sáng, hóa thành màu đen ngòm.
Cậu bé mếu máo, nhìn Hoàng Dịch Đức chất vấn: "Bố biết con không thích mấy thứ này, sao còn để chúng trên người?"
Ngực Hoàng Dịch Đức phập phồng dữ dội, chỉ có thể nói: "Lần sau không có nữa..."
"Thôi được, lần sau bố nhớ phải nghe lời đó..."
Cậu bé ngoan ngoãn giúp Hoàng Dịch Đức lau mồ hôi trên trán, còn đắp lại chăn cho ông ta, rồi mới bước ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng hét thất thanh, nhưng Hoàng Dịch Đức lúc này không còn tâm trí để quan tâm. Ông ta vô lực nhắm mắt lại.
*
Đúng như Sở Hoàn dự đoán, chỉ một ngày sau, cậu lại nhận được điện thoại của Hoàng Dịch Đức.
"A lô, ông Hoàng?"
Vừa dứt lời, tất cả người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn cậu.
"Khụ khụ... Sở Công."
Giọng Hoàng Dịch Đức nghe còn yếu hơn trước, ông ta nói với Sở Hoàn: "Tôi có thể nói cho cậu biết nguyên liệu và cách điều chế loại thuốc đó, nhưng người luyện ra nó thì tôi thực sự không rõ."
Chưa đợi Sở Hoàn trả lời, ông ta nói tiếp: "Khụ khụ... chỉ là, tôi đã thành tâm như vậy, Sở Công cũng nên thể hiện chút thành ý mới phải."
Sở Hoàn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ông muốn tôi làm gì?"
Hoàng Dịch Đức nói: "Một chuyện rất đơn giản, tôi bị ma ám. Tôi muốn cậu giúp tôi giải quyết nó."
"Được."
Sở Hoàn đồng ý ngay, nhưng lại hỏi: "Chỉ là một con ma thôi mà, sao ông không kêu đạo trưởng Thanh Trúc xử lý?"
Hoàng Dịch Đức: "..."
"Sở Công biết rồi còn gì?"
Đạo trưởng Thanh Trúc đã bị phản phệ, giờ còn chưa hồi phục, mà cái tên ngu ngốc đó e rằng không làm gì nổi con ma kia.
Giọng Sở Hoàn mang theo vẻ ngạc nhiên: "Thì ra lần trước là ổng làm, tôi đâu biết đó là đạo trưởng Thanh Trúc tìm tôi luận đạo. Ông Hoàng, phiền ông thay tôi gửi lời xin lỗi tới đạo trưởng nhé."
"...Ừm."
Hoàng Dịch Đức hỏi tiếp: "Vậy khi nào Sở Công rảnh?"
"Lúc nào cũng rảnh."
"Vậy tôi lập tức cho xe đến đón cậu."
Cúp điện thoại, Sở Hoàn quay sang mấy người trước mặt nói: "Hoàng Dịch Đức nhờ tôi tới đuổi ma."
Lý Toàn Quang trợn to mắt, kêu lên: "Đừng nói là em trai của Hoàng Bảo Trân."
Sở Hoàn: "Tám chín phần là vậy."
"Vô liêm sỉ hết chỗ nói!!" Lý Toàn Quang chưa từng gặp ai xấu xa đến vậy. Người ta còn chưa hoàn toàn hóa ma mà ông ta đã vội đi thuê người xử lý rồi!
Lý Tuyên Minh thẳng thừng nói: "Tôi đi với cậu."
Sở Hoàn nhìn anh từ đầu đến chân một lượt, gật đầu: "Tốt lắm, có anh đi cùng, tụi mình khỏi cần nói gì với Hoàng Dịch Đức, ổng cũng biết tụi mình tới xử ổng."
Lý Tuyên Minh: "..."
"Ổng vừa thấy anh là chạy tám kiếp luôn rồi!"
Lý Tuyên Minh: "..."
———————
Lời tác giả:
Lý Tuyên Minh: Đẹp trai nghiêm túc là lỗi của tôi chắc?
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Sở Hoàn!"
Lý Toàn Quang đã nhìn thấy bọn họ, vui vẻ gọi một tiếng, sải bước đi tới.
"Anh đã nói gì với sư huynh tôi vậy? Việc bên kia còn chưa xử lý xong, sư huynh tôi đã vội vã đòi qua đây gặp anh, ở lại thêm một đêm cũng không chịu..."
Sở Hoàn đáp: "Có người dùng tà thuật hại người."
Cậu vừa nói vừa kéo Tề Triêu Dương phía sau, giới thiệu: "Đây là Tề Triêu Dương, là một xuất mã tiên ưu tú."
"Ồ? Xuất mã tiên?"
Lý Toàn Quang tò mò nhìn anh ta.
Tề Triều Dương cười gượng gạo: "Chào mọi người..."
Ánh mắt Sở Hoàn chuyển về phía Lý Tuyên Minh, nói: "Quan trọng hơn là, anh ấy là fan của anh, rất sùng bái anh đấy."
Lý Tuyên Minh: "?"
Vẻ tò mò trên mặt Lý Toàn Quang lập tức chuyển thành vui mừng, reo lên: "Anh ngưỡng mộ sư huynh tôi hả? Mắt nhìn người tốt đấy! Sư huynh tôi cực kỳ xuất sắc luôn!"
Tề Triêu Dương đứng trước mặt Lý Tuyên Minh, thấy hắn hơi cau mày, dùng ánh mắt "lạnh băng" quan sát mình. Tề Triêu Dương vã mồ hôi lạnh đầy trán, nguyên thần tiên gia trong cơ thể cũng co rúm lại run rẩy.
"Phải, phải... tôi rất ngưỡng mộ đạo trưởng Lý, từ nhỏ đã nghe chuyện về đạo trưởng mà lớn lên, ha ha."
Lý Tuyên Minh chau mày, nghi hoặc hỏi: "Trông chúng ta không cách nhau bao nhiêu tuổi?"
"Cách nói phóng đại ấy mà, ý là tôi rất ngưỡng mộ đạo trưởng." Tề Triêu Dương lí nhí nói.
"Ồ."
Lý Tuyên Minh gật đầu, rất nghiêm túc và nề nếp nói: "Cảm ơn."
Sở Hoàn quay sang nói với Tề Triêu Dương: "Tôi nói rồi mà, anh ấy tốt tính lắm đúng không."
Tề Triêu Dương: "..." Tốt á? Sao mình nhìn không ra?
"Đi thôi."
Trời đã khuya, Sở Hoàn không rảnh bận tâm anh ta nghĩ gì, dẫn cả nhóm đi bắt xe.
Sân bay có điểm đón trả khách taxi cố định, đến đó xếp hàng lên xe là được.
Ban đầu Sở Hoàn định ngồi ghế phụ phía trước, nhưng Tề Triêu Dương nhanh tay mở cửa ghế phụ rồi chui vào ngồi xuống trước.
Sở Hoàn nhìn anh ta: "?"
"Anh không muốn ngồi cạnh thần tượng à?"
Tề Triêu Dương cười ngượng, nói: "Tôi hơi sợ người lạ."
Sở Hoàn: "Sao tôi không thấy anh sợ người lạ nhỉ..."
Nói xong cậu xoay người lên ghế sau ngồi cạnh Lý Toàn Quang, đặt ba lô lên đùi cậu ta: "Bạch Vô Diện cũng đến."
Lý Toàn Quang ban đầu hơi nghi hoặc, vừa nghe vậy thì lập tức vui mừng, ôm chặt ba lô, mở khóa kéo ra, hạnh phúc thò tay vào trong xoa xoa.
Tài xế phía trước liếc nhìn họ qua gương chiếu hậu, hỏi: "Mọi người đi đâu?"
"Khách sạn Thánh Thiên."
"Được."
Lý Tuyên Minh bận tâm đến chuyện Thải sinh chiết cát, còn chưa ngồi yên đã nhịn không được hỏi Sở Hoàn: "Sở Hoàn, cậu xác định được thân phận của người đó chưa?"
Sở Hoàn đáp: "Đã xác định được một nghi phạm, nhưng ông ta là người thường, thuật thải sinh chiết cát thì như anh biết đấy... chắc chắn có đạo sĩ hoặc pháp sư lợi hại giúp sức."
Nghe thế, lửa giận trong lòng Lý Tuyên Minh lại bốc lên, lạnh giọng mắng: "Thứ hại người!"
Lý Toàn Quang ngơ ngác hỏi: "Hai người đang nói gì vậy? Thải sinh chiết cát là gì? Có người dùng Thải sinh chiết cát để hại người?"
Sở Hoàn: "Ừ."
Lý Toàn Quang hít mạnh một hơi, giọng không kìm được to lên: "Là cái kiểu móc mắt, cắt mũi... rồi mổ bụng lấy ngũ tạng mà không cho người ta chết ấy hả?"
Tài xế ngồi phía trước nghe cậu ta nói liền ngoái đầu nhìn một cái, ánh mắt đầy hoảng hốt.
Cái gì móc mắt, cắt mũi, mổ bụng? Đám người này đang thảo luận cái quái gì thế?! Giờ đang là giữa đêm, không lẽ là hội sát nhân b**n th**?!
Sở Hoàn vội vàng giải thích: "Tụi tôi đang thảo luận truyện kinh dị."
"À à à à à..."
Tài xế thở phào, sau đó nói thêm: "Nửa đêm đừng nói mấy chuyện kiểu này, giật hết cả mình."
"Dạ được, tụi tôi không nói nữa."
Sở Hoàn nghiêng đầu cảnh cáo Lý Toàn Quang: "Nói nhỏ chút."
Lý Toàn Quang ấm ức: "Tôi bất ngờ quá mà... ở đây xảy ra chuyện ác độc vậy, bảo sao sư huynh tức dữ vậy..."
Sở Hoàn giải thích với Lý Tuyên Minh: "Ông ta tên là Hoàng Dịch Đức, rất giàu. Người bị Thải sinh chiết cát là con trai ông ta, xử lý rất sạch sẽ. Tôi tình cờ tiếp xúc với con gái của ông ta..."
Tài xế vừa lái xe, vừa nghe loáng thoáng mấy từ như "hồn ma", "chị em", "nguyền rủa" phía sau, bất giác rợn sống lưng. Nhưng chẳng mấy chốc, tài xế phát hiện con đường trước mặt có gì đó không ổn.
Rõ ràng đang chạy thẳng một mạch, vậy mà chẳng hiểu sao lại quay về chỗ cũ. Cái cây bên ngã rẽ tài xế đã nhìn thấy mấy lần rồi.
Tề Triêu Dương cũng phát hiện ra, nhìn ra ngoài rồi tức giận nói với tài xế: "Chú gì ơi, sao lại chạy vòng vèo?! Vòng vèo thì thôi đi, còn vòng rõ ràng thế này. Đoạn này đi qua mấy lần rồi đấy!"
Tài xế không nói gì, cúi đầu lái tiếp. Đến khi trước mặt lại xuất hiện cái cây quen thuộc kia, chú không chịu nổi nữa, giọng lạc đi nức nở: "Tôi không có đi vòng... tôi lái thẳng suốt nãy giờ... tôi không biết chuyện gì đang xảy ra... có khi nào gặp ma không..."
"Hả?"
Tề Triêu Dương nhìn vẻ mặt tài xế không giống giả vờ, nếu không đi vòng mà vẫn quay vòng tại chỗ, chẳng lẽ thật sự gặp ma?
Lý Toàn Quang ló đầu lên hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"
Tề Triêu Dương đáp: "Hình như gặp quỷ đả tường."
"Quỷ đả tường?!"
Tài xế quả quyết: "Chắc chắn là gặp ma! Tôi nhớ rõ cái cây đó từng có tai nạn! Nghe nói có người đứng đó chờ xe, rồi bị đâm chết! Xác bị nghiền nát!"
Sở Hoàn nhìn ra ngoài:
"Cái cây ở đâu?"
"Chạy qua rồi..."
"Lát nữa đến đó thì dừng xe lại một lát."
Tài xế hoảng loạn ra mặt, đạp ga mạnh hơn, lắp bắp: "D-dừng xe? Dừng sao được? Dừng lại chẳng phải con ma sẽ mò tới à?!"
Lý Toàn Quang nói: "Chú cứ yên tâm."
Chạy thêm một đoạn nữa, phía trước quả nhiên lại xuất hiện ngã rẽ, bên cạnh là một cây xanh trồng ven đường. Thân cây hơi nghiêng, nhìn qua đúng là từng bị va chạm rất mạnh.
Khi tới gần, bên cạnh cái cây đột nhiên xuất hiện một cái bóng vẫy tay về phía họ, trông như xin quá giang.
Tài xế run rẩy hỏi: "Đó có phải là ma không?"
Sở Hoàn đáp tỉnh bơ: "Là ma."
Tài xế lập tức tái mét mặt mày: "Thật sự... thật sự phải dừng xe sao?"
"Đương nhiên phải dừng rồi. Không dừng thì ra khỏi đây kiểu gì?"
Chiếc xe từ từ dừng lại. Con ma đi về phía họ, đứng trước xe, đưa tay kéo cửa xe ra.
Chỗ đó đúng ngay vị trí Lý Tuyên Minh đang ngồi, cho nên khi cửa xe vừa mở ra, con ma liền đối mặt với Lý Tuyên Minh.
Con ma: "..."
"...Xin lỗi đã làm phiền, tôi không biết xe các anh đã kín chỗ. Tạm biệt."
Con ma cúi đầu với Lý Tuyên Minh, sau đó đóng cửa xe lại, rồi vừa hét chói tai vừa quay đầu chạy mất hút vào màn đêm. Nhìn nó giống như người gặp phải ma hơn.
Con ma nhanh chóng biến mất, xung quanh yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lý Tuyên Minh bình tĩnh nói với tài xế: "Đi thôi."
Tài xế: "???"
Tài xế liếc nhìn Lý Tuyên Minh hết lần này đến lần khác, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Đây có phải là người thật không??
Tề Triêu Dương nhìn Lý Tuyên Minh, cũng không khỏi sững sờ, trên mặt tràn đầy kính phục: không hổ là thần tượng của mình! Khí thế quá đỉnh, ngồi im một chỗ cũng giải quyết được ma quấy phá!
Sở Hoàn đã quá quen với mấy tình huống kiểu này, ngáp một cái: "Xong rồi, đi thôi. Khuya quá, tôi buồn ngủ lắm rồi."
"Ồ."
Tài xế khởi động xe, lần này chạy qua ngã rẽ không còn bị lặp đường cũ, rất nhanh đã đưa họ đến trước khách sạn.
Sở Hoàn thanh toán xong, tài xế lập tức rồ ga phóng đi như bay.
Họ đến quầy lễ tân thuê thêm một phòng, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Sở Hoàn vốn đã buồn ngủ, rửa mặt xong liền nằm xuống giường, ngủ say như chết.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy cậu nhận được điện thoại của Hoàng Bảo Trân. Cô nói muốn đến gặp cậu.
Vừa khéo Sở Hoàn định dẫn Lý Tuyên Minh đến gặp cô, cô tự đến thì họ khỏi phải đi một chuyến.
Sở Hoàn cúp máy, đi ra ngoài thì phát hiện bọn họ đã dậy từ sớm, thậm chí còn ăn sáng xong hết.
Lý Toàn Quang y chang tên b**n th**, ngồi xổm bên cạnh ghế, dùng ngón tay chọc bụng Bạch Vô Diện, thấy Sở Hoàn đi tới thì ngẩng đầu nói: "Anh cuối cùng cũng dậy rồi. Bọn tôi còn tính nếu anh không dậy thì sẽ gõ cửa phòng."
Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, thấy Tề Triêu Dương cũng đang ở đây, ngồi một bên lén lút quan sát Lý Tuyên Minh, vẻ mặt có phần phức tạp.
"Đi thôi, Hoàng Bảo Trân sắp đến tìm tụi mình."
Nghe thấy tên người trong cuộc, Lý Tuyên Minh lập tức đứng dậy.
Vẫn là quán cà phê lần trước, họ chiếm một chiếc bàn chờ Hoàng Bảo Trân.
Khi cô tới, thấy họ đông người như vậy thì hơi kinh ngạc.
Sở Hoàn chỉ vào Lý Tuyên Minh, giới thiệu với cô: "Đây là đạo trưởng Lý Tuyên Minh, là một đạo sĩ. Nghe được chuyện của cô nên đặc biệt tới đây."
Sau đó cậu quay sang giới thiệu với Lý Tuyên Minh: "Đây là người tôi kể với anh hôm qua, con gái của Hoàng Dịch Đức, Hoàng Bảo Trân."
Hoàng Bảo Trân nhìn Lý Tuyên Minh, gật đầu chào hắn, rồi ngồi xuống đối diện Sở Hoàn: "Ông ta lại đến tìm tôi."
"Hoàng Dịch Đức? Ông ta tìm cô làm gì?"
Hoàng Bảo Trân nói: "Lần này là ông ta tự gọi điện đến, nói mình bệnh nặng, tôi dù gì cũng là con gái ông ta, muốn gặp tôi một lần trước khi chết, còn nhắc đến việc phân chia tài sản..."
"Trước khi chết?"
Sở Hoàn chắc nịch: "Ông ta còn lâu mới chết được. Ngoài việc bảo cô về, ông ta có nói gì khác không?"
Hoàng Bảo Trân lắc đầu: "Không. Ông ta chỉ bảo rất muốn tôi quay về. Nghe giọng hơi gấp gáp, bị tôi mắng mà không giận."
"Bị cô mắng mà không giận?"
Sở Hoàn biết Hoàng Bảo Trân mắng người dữ dằn thế nào, vậy mà Hoàng Dịch Đức bị mắng không nổi giận, thật kỳ lạ. Quan hệ của họ không thân thiết, gặp hay không cũng chẳng quan trọng.
Cậu trầm ngâm nói: "Tại sao ông ta sao cứ khăng khăng bắt cô phải về?"
Phản ứng đầu tiên của cậu là: mục tiêu tiếp theo của Hoàng Dịch Đức là Hoàng Bảo Trân. Nhưng Thải sinh chiết cát yêu cầu phải là đồng nam đồng nữ, hiệu quả tốt nhất là trẻ con. Hoàng Bảo Trân giờ đã lớn, không còn là đối tượng thích hợp nữa...
Hoàng Bảo Trân lắc đầu, nói: "Tôi không biết."
Hoàng Bảo Trân: "Chúng tôi rất thân thiết."
"Sau khi em trai tôi bị Hoàng Dịch Đức đưa đi, ông ta không đích thân chăm sóc, mà thuê hai người giúp việc. Em tôi không được quan tâm, hai bảo mẫu ngoài mặt vâng dạ, trong lòng coi thường, mà tính cách em tôi hướng nội, bị họ bắt nạt cũng chẳng dám nói với Hoàng Dịch Đức... Chỉ khi nào gặp tôi với mẹ, nó mới kể lại tình hình của mình. Chỉ có chúng tôi thật lòng quan tâm nó, nên nó rất dựa dẫm vào chúng tôi."
"Hoàng Dịch Đức không phải là người! Ông ta không xem em trai tôi là con mình!"
Nhắc đến em trai, trên mặt Hoàng Bảo Trân không kìm được bi thương lẫn hận thù.
"Cô và em trai rất thân thiết..."
Gương mặt Sở Hoàn cũng lộ vẻ trầm ngâm. Hoàng Dịch Đức sắp chết, chứng tỏ tác dụng của "thuốc" sắp hết...
Cậu đột ngột ngẩng đầu, nhìn Hoàng Bảo Trân nói: "Em trai cô sắp chết!"
Khi sinh hồn chuyển thành tử hồn, không chỉ âm phủ sẽ phát hiện, mà cả Hoàng Dịch Đức cũng sẽ hoảng loạn. Bởi em trai Hoàng Bảo Trân bị đối xử tàn độc như vậy, chắc chắn sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ tới đòi mạng ông ta.
Nếu Hoàng Dịch Đức còn kiểm soát được thì không sao, nhưng xem ra giờ ông ta không kiểm soát nổi nữa. Người duy nhất mà em trai Hoàng Bảo Trân còn lưu luyến, cũng chính là người có thể kìm giữ cậu bé sau khi biến thành lệ quỷ, chính là Hoàng Bảo Trân.
Hoàng Bảo Trân ngây người, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Em tôi chưa chết ư?!"
Sở Hoàn không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành chọn cách đơn giản dễ hiểu nhất: "Cô có thể hiểu thế này. Cậu bé đã chết từ lâu, bị người ta dùng pháp thuật cưỡng ép duy trì ở trạng thái giống như người còn sống. Trạng thái đó hiện sắp bị phá vỡ."
"Vì em trai cô rất dựa vào cô, nên cậu bé muốn cô quay về."
Chút niềm vui vừa lóe lên trên mặt Hoàng Bảo Trân bị tuyệt vọng phủ kín.
"Tôi biết mà, tôi biết ngay mà..."
Lý Tuyên Minh: "Tội ác tày trời!"
Khóe miệng Sở Hoàn khẽ nhếch lên: "Ông ta gấp đến thế, chắc không chờ thêm được bao lâu, kiểu gì cũng sẽ đến tìm tôi."
*
Hoàng Dịch Đức lại mơ thấy cảnh đó. Đứa bé bị đặt trên bàn, nằm yên bất động, lồng ngực phập phồng đều đặn, trông như đang ngủ say.
Bên cạnh bàn có một bóng người, tay cầm một con dao nhỏ sắc bén. Con dao xoay chuyển qua lại giữa các ngón tay hắn ta, phản chiếu ánh sáng xung quanh, nhìn như một con bướm bạc.
"Moi mắt."
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên. Thân thể cậu bé co giật trên mặt bàn, đôi mắt bị móc ra được đặt vào cái đĩa bên cạnh. Đôi mắt vừa bị lấy khỏi cơ thể vẫn sáng rõ như thể vẫn nhìn được. Hoàng Dịch Đức có cảm giác mình bị đôi mắt đó dõi theo, ánh nhìn lạnh lẽo.
Cái nhìn ấy...
Thiết bị đặt cạnh giường đột nhiên phát ra tiếng còi báo động chói tai, khiến Hoàng Dịch Đức bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Nét kinh hãi chưa kịp hiện rõ trên mặt, ông ta nhận ra một điều còn kinh khủng hơn.
Cái nhìn lạnh lẽo đó không hề biến mất khi ông tỉnh dậy. Nó vẫn còn ở đây.
"Bố ơi."
Một giọng trẻ con trống rỗng vang lên trong phòng. Nếu cơ thể Hoàng Dịch Đức không yếu đến mức không thể bật dậy, chắc ông ta đã nhảy vọt lên trần nhà rồi.
Bàn tay ông ta run lên bần bật. Phải mất một lúc lâu ông mới có thể quay đầu lại, nhìn bên giường chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một bé trai.
Cậu bé gầy gò cực độ, cơ thể gầy đến mức cái đầu trông to bất thường. Đôi mắt cũng to đến đáng sợ, bên trong hốc mắt là một màu đen kịt, không thấy lòng trắng.
Hoàng Dịch Đức miễn cưỡng cười một cái, nói: "Sao con lại tới đây?"
Cậu bé hỏi: "Bố ơi, mẹ với chị bao giờ mới tới thăm con?"
Hoàng Dịch Đức: "Nhanh thôi. Bố đã gọi điện cho họ, dạo này họ bận lắm, bận xong sẽ đến thăm con. Chỉ cần con ngoan, họ sẽ sớm tới đây."
Cậu bé: "Con ngoan mà. Nhưng con thấy mình đã rất lâu... rất lâu... rất lâu rồi... không được gặp mẹ với chị..."
Nói xong, trên mặt cậu bé nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu, nhìn người đàn ông trước mặt: "Con biết bố sẽ cho con gặp họ, đúng không?"
"Ừ."
Cậu bé nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi, giọng nói trở nên lạnh lẽo đáng sợ, chất vấn ông ta: "Con nghe lời như vậy rồi, sao bố lại không chịu nghe lời?"
Trán Hoàng Dịch Đức túa mồ hôi lạnh. Ông ta nói: "Bố nghe lời mà..."
Cậu bé bò lên giường, lấy từ trong túi áo ông ta một lá bùa. Lá bùa đó nhanh chóng mất đi màu sắc tươi sáng, hóa thành màu đen ngòm.
Cậu bé mếu máo, nhìn Hoàng Dịch Đức chất vấn: "Bố biết con không thích mấy thứ này, sao còn để chúng trên người?"
Ngực Hoàng Dịch Đức phập phồng dữ dội, chỉ có thể nói: "Lần sau không có nữa..."
"Thôi được, lần sau bố nhớ phải nghe lời đó..."
Cậu bé ngoan ngoãn giúp Hoàng Dịch Đức lau mồ hôi trên trán, còn đắp lại chăn cho ông ta, rồi mới bước ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng hét thất thanh, nhưng Hoàng Dịch Đức lúc này không còn tâm trí để quan tâm. Ông ta vô lực nhắm mắt lại.
*
Đúng như Sở Hoàn dự đoán, chỉ một ngày sau, cậu lại nhận được điện thoại của Hoàng Dịch Đức.
"A lô, ông Hoàng?"
Vừa dứt lời, tất cả người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn cậu.
"Khụ khụ... Sở Công."
Giọng Hoàng Dịch Đức nghe còn yếu hơn trước, ông ta nói với Sở Hoàn: "Tôi có thể nói cho cậu biết nguyên liệu và cách điều chế loại thuốc đó, nhưng người luyện ra nó thì tôi thực sự không rõ."
Chưa đợi Sở Hoàn trả lời, ông ta nói tiếp: "Khụ khụ... chỉ là, tôi đã thành tâm như vậy, Sở Công cũng nên thể hiện chút thành ý mới phải."
Sở Hoàn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ông muốn tôi làm gì?"
Hoàng Dịch Đức nói: "Một chuyện rất đơn giản, tôi bị ma ám. Tôi muốn cậu giúp tôi giải quyết nó."
"Được."
Sở Hoàn đồng ý ngay, nhưng lại hỏi: "Chỉ là một con ma thôi mà, sao ông không kêu đạo trưởng Thanh Trúc xử lý?"
Hoàng Dịch Đức: "..."
"Sở Công biết rồi còn gì?"
Đạo trưởng Thanh Trúc đã bị phản phệ, giờ còn chưa hồi phục, mà cái tên ngu ngốc đó e rằng không làm gì nổi con ma kia.
Giọng Sở Hoàn mang theo vẻ ngạc nhiên: "Thì ra lần trước là ổng làm, tôi đâu biết đó là đạo trưởng Thanh Trúc tìm tôi luận đạo. Ông Hoàng, phiền ông thay tôi gửi lời xin lỗi tới đạo trưởng nhé."
"...Ừm."
Hoàng Dịch Đức hỏi tiếp: "Vậy khi nào Sở Công rảnh?"
"Lúc nào cũng rảnh."
"Vậy tôi lập tức cho xe đến đón cậu."
Cúp điện thoại, Sở Hoàn quay sang mấy người trước mặt nói: "Hoàng Dịch Đức nhờ tôi tới đuổi ma."
Lý Toàn Quang trợn to mắt, kêu lên: "Đừng nói là em trai của Hoàng Bảo Trân."
Sở Hoàn: "Tám chín phần là vậy."
"Vô liêm sỉ hết chỗ nói!!" Lý Toàn Quang chưa từng gặp ai xấu xa đến vậy. Người ta còn chưa hoàn toàn hóa ma mà ông ta đã vội đi thuê người xử lý rồi!
Lý Tuyên Minh thẳng thừng nói: "Tôi đi với cậu."
Sở Hoàn nhìn anh từ đầu đến chân một lượt, gật đầu: "Tốt lắm, có anh đi cùng, tụi mình khỏi cần nói gì với Hoàng Dịch Đức, ổng cũng biết tụi mình tới xử ổng."
Lý Tuyên Minh: "..."
"Ổng vừa thấy anh là chạy tám kiếp luôn rồi!"
Lý Tuyên Minh: "..."
———————
Lời tác giả:
Lý Tuyên Minh: Đẹp trai nghiêm túc là lỗi của tôi chắc?
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 118
10.0/10 từ 15 lượt.