Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 117

158@-

 
Cuộc điện thoại kết thúc trong tiếng hét sợ hãi của Lý Toàn Quang, Sở Hoàn không biết Lý Tuyên Minh đang ở đâu, nhưng cậu tin chắc rằng hắn sẽ dùng cách nhanh nhất để chạy đến đây.


"Hoàng Dịch Đức là cái đồ không bằng heo chó..."


Cậu ném điện thoại lên giường, quay sang nhìn mặt Chiết Chi: "Ngài nói có đúng không?"


Chiết Chi: "Đúng."


Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần là Sở Hoàn nói, vậy thì chắc chắn là đúng.


Sở Hoàn: "Người như ông ta chết rồi phải bị chiên trong chảo dầu! Mà chiên trong chảo dầu còn nhẹ chán! Dám dùng tà thuật 'thải sinh chiết cát' hiến tế người sống, nạn nhân còn là con ruột của mình. Chuyện này không đi tour mười tám tầng địa ngục thì còn ra cái thể thống gì!"


"Vô Thường đại nhân đã nhận em là huynh đệ, em nhờ vả mở chút cửa sau chắc không khó đâu nhỉ? Nhất định phải cho ông ta nếm đủ mười tám tầng địa ngục!"


"Có gì nhờ người bên dưới sắp xếp một phen, cho ổng đầu thai sang kiếp sau, đầu thai 'tốt' một chút..."


"Không chỉ ông ta, còn cả đạo trưởng Thanh Trúc kia nữa, tâm thuật bất chính, vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm! Em sẽ báo tên lão với Thành Hoàng đại nhân, để Thành Hoàng đại nhân chú ý sát sao!"


Cậu vẫn đang tức tối lảm nhảm, nói được một nửa thì cảm thấy có gì đó sai sai. Sao cái thứ bên dưới mông cậu động đậy thế nhỉ?


Sở Hoàn: "?"


Chiết Chi nhìn cậu bằng vẻ mặt vô tội, như thể người vừa mới b*p m*ng Sở Hoàn tuyệt đối không phải mình vậy.


Sở Hoàn cúi đầu nhìn, thấy mình vốn không ngồi lên giường, mà là đang ngồi trên lòng bàn tay của Chiết Chi. Bàn tay đó rất lớn, đang vững vàng đỡ lấy mông cậu.


"..."


Cậu im lặng hai giây, sau đó thở dài cảm thán: "Chiết Chi, dạo này ngài học được không ít trò nhỉ."


"Nhưng mà em thích."


Sở Hoàn mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên cằm ngài cái chụt, gác chuyện Hoàng Dịch Đức sang một bên.


Ở phòng bên cạnh, Tề Triêu Dương đang gọi điện cho các tiền bối trong đường môn, đặc biệt nhấn mạnh đến Sở Hoàn và không tiếc lời khen ngợi.


"Nên tạm thời em sẽ ở lại bên này. Nếu những gì cậu ấy nói là thật, thì việc Hoàng Dịch Đức làm quả thật quá sức ghê tởm..."


Đang nói hăng say, đột nhiên lông tóc anh ta dựng đứng, cảm giác bất an khôn kể trào lên trong lòng.


Anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, rồi lại ngồi xuống, cảm thấy toàn thân khó chịu nhưng không rõ là chỗ nào, tim cứ siết lại từng nhịp...


"Grừ!!"


Khí thế toàn thân anh ta đột ngột thay đổi, cơ thể khom xuống, trên mặt mọc ra mấy sợi râu, ánh mắt sắc bén hung dữ như dã thú sắp sửa vồ mồi.


Đầu dây bên kia cảm thấy có bất thường, liên tục hét lên:"Triêu Dương! Tề Triêu Dương! Có chuyện gì thế? Sao rồi?!"


"Tề Triêu Dương" quét mắt một vòng quanh phòng, sau đó nhào về phía góc phòng y hệt một con thú, tứ chi bám đất lao nhanh như gió, đè chặt một "con chuột" trong góc.


"Con chuột" dưới tay kêu chí chóe. Anh ta bóp mạnh một cái, nó liền tan thành khói đen, lòng bàn tay chỉ còn sót lại một mảnh vải dính máu.


Anh ta ghé mũi ngửi thử mảnh vải đó, sắc mặt chê bai.


"Khoan, đừng có nuốt..."


Gương mặt Tề Triêu Dương vặn vẹo dữ tợn, vài giây sau khôi phục bình thường, những đặc điểm giống động vật cũng biến mất.


Anh ta nhìn lại vật trong tay. Một mảnh vải dính máu, âm khí mãnh liệt. Anh ta không rõ nó dùng để làm gì, nhưng cũng đoán được đại khái: có người yểm bùa hại anh ta.



Tề Triêu Dương cẩn thận cất mảnh vải đi, rồi đi nhặt điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Không có gì, em vừa đắc tội một đồng nghiệp, lão dùng pháp thuật chơi xấu em, giờ ổn rồi... Ừ, em hiểu rồi."


Sau khi cúp máy, anh ta liền chạy ra khỏi phòng.


"Sở Hoàn! Sở Hoàn! Cậu không sao chứ?!"


Tề Triêu Dương chạy đến trước cửa phòng Sở Hoàn, vừa gõ cửa rầm rầm vừa gọi to, nhưng đợi mãi không thấy ai mở cửa.


Anh ta ghé tai áp sát cửa nghe thử, bên trong cũng chẳng có động tĩnh gì. Không lẽ đã xảy ra chuyện rồi?!


Tề Triêu Dương bị suy đoán của mình dọa cho hết hồn, sững người vài giây mới nhớ ra có thể xuống quầy lễ tân mượn chìa khóa dự phòng.


"Sở Hoàn! Cậu đợi tôi cứu cậu nhá!"


Anh ta vừa xoay người định chạy đi thì cửa mở ra. Sở Hoàn xuất hiện, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Cứu tôi cái gì?"


Tề Triêu Dương quay đầu lại, ngẩn người nói: "Cậu không bị yểm bùa à?"


Sở Hoàn: "?"


"Bùa gì?"


Tề Triêu Dương đáp: "Là bùa của tên đạo trưởng Thanh Trúc ấy! Lão vừa mới dùng cái này yểm tôi! Tự dưng tôi thấy bức bối khó chịu, tim như sắp nổ tung..."


Anh ta đưa mảnh vải trong tay cho Sở Hoàn xem. Sở Hoàn cầm lấy nhìn, nói: "Đây là vải lấy từ thi thể mà? Chú Cắn Tim? Tôi không cảm thấy gì..."


"Khoan đã, Bạch Vô Diện đâu?"


Tề Triêu Dương liếc vào trong phòng một cái, không thấy bóng dáng Bạch Vô Diện liền hét toáng lên: "Không lẽ Bạch Vô Diện gặp chuyện?! Bạch Vô Diện mất tích rồi!"


Sở Hoàn cũng quay đầu lại nhìn, không thấy nó đâu.


Lúc này cậu mới nhớ ra, nãy giờ chưa thấy nó xuất hiện. Bạch Vô Diện sau khi hóa thành nhím thì có độ tồn tại cực thấp, chỉ cần cuộn tròn nằm im trên giường hay ghế sofa là chẳng ai chú ý đến nữa.


"Chắc là đang ngủ trong ổ."


Sở Hoàn miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hơi bất an. Cậu nhanh chóng đi tới chỗ giường của Bạch Vô Diện, kéo chăn ra. Trên giường trống trơn.


Cậu quay đầu nhìn lại, trên ghế sofa không có, trên ghế cũng không thấy, Tề Triêu Dương thậm chí còn kiểm tra dưới gầm giường và gầm ghế, đều không thấy.


"Không lẽ bị đạo trưởng Thanh Trúc bắt đi rồi?!"


"Không thể nào!"


Sở Hoàn không tin gã có bản lĩnh đến mức có thể bắt Bạch Vô Diện ngay trước mũi mình. Cho dù cậu không chú ý, thì lúc nãy Chiết Chi cũng có mặt. Giờ nó là "con trai" của Chiết Chi, Chiết Chi không thể không để ý đến nó.


"Chít chít, grừ!"


Đúng lúc này, tai Sở Hoàn bắt được một âm thanh lạ lạ khe khẽ, vọng ra từ phía bên kia. Cậu quay đầu nhìn cửa nhà vệ sinh đang mở toang.


Hai người nhanh chóng chạy tới đó, nhìn vào liền thấy một con nhím trắng đang đuổi theo một vật thể đen sì trong phòng tắm. Thứ kia to hơn viên thịt viên một chút, có đuôi, nhìn như một con chuột.


Chuột rất lanh lẹ, chạy vòng vòng dưới sàn, Bạch Vô Diện thì dí theo đuôi nó không ngừng. Mỗi lần nó vồ trúng một cái, thân con chuột lại bung ra làn khói đen, hình thể nhỏ đi một chút.


Sở Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn con "chuột" lại cau mày ghét bỏ: "Vô Diện, đừng chơi với nó nữa. Nó chui lên từ ống cống hả?"


"Dạ!"


Nghe lệnh cậu, Bạch Vô Diện ngừng chơi săn mồi, thu mình thành một khối tròn, lao đến tấn công lần cuối.


"Chuột" bị nó đè bẹp lép, cuối cùng hóa thành một làn khói đen tan biến, chỉ còn sót lại một mảnh vải đỏ dưới đất.



"À."


Bạch Vô Diện nghe lời, lôi ra một cây kim to bằng bàn tay người.


Sở Hoàn cầm cây kim lên, thấp giọng niệm chú: "Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán. Động trung huyền hư, hoảng lãng quá nguyên. Bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên... Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã huyên. Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn. Cấp tốc nghe lệnh!"


Niệm xong, cậu cắm mạnh cây kim vào hai mảnh vải. Cây kim đứng thẳng tắp trên mặt bàn, khẽ rung lên. Chỉ vài giây sau, hai mảnh vải bốc cháy không cần lửa, chớp mắt hóa thành tro tàn.


"Xong."


Sở Hoàn phủi tay, trả lại kim cho Bạch Vô Diện.


Tề Triêu Dương hưng phấn ra mặt, nói: "Cậu phá chú của lão rồi đúng không? Phản phệ kiểu này chắc là lão phải ói nguyên hồ máu."


Sở Hoàn rút tờ giấy, gom đống tro trên bàn vào thùng rác, thản nhiên nói: "Dám hại người thì nên chuẩn bị tinh thần..."


"Hehe..."


Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối om vang lên một tiếng gọi gấp gáp.


"Sư phụ, người không sao chứ?!"


Một bóng người đứng giữa phòng lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may có người bên cạnh vội vàng đỡ lấy.


Trước mặt người đó là một chiếc bàn, trên bàn cắm hai cây nến, đặt vài món đồ kỳ dị. Một cái kéo hoen rỉ, một bộ quần áo dính bùn và máu, nửa chậu nước... ánh sáng lờ mờ trong phòng chiếu lên khiến mọi thứ càng thêm tà dị.


Đạo trưởng Thanh Trúc cảm thấy tim mình đột nhiên đau nhói, như thể bị vật gì xuyên thủng, đau nhức bén nhọn lướt qua thoáng chốc rồi biến thành cơn đau âm ỉ, như có thứ gì gặm nhấm trái tim.


Lão đau đến mức cơ thể co quắp như con tôm luộc, mặt tái nhợt như xác chết.


Tình trạng của gã làm hai đồ đệ sợ xanh mặt, la toáng lên: "Sư phụ, người sắp chết rồi sao?! Bị phản phệ?"


"Hai người kia lợi hại quá vậy? Sư phụ?"


"Có cần gọi cấp cứu không?!"


Đạo trưởng Thanh Trúc vừa thoát khỏi cơn đau, nghe hai đồ đệ lảm nhảm bên tai mà máu xộc lên não, suýt thì phun máu.


Gã ngẩng đầu lên, mặt mày dữ tợn gầm lên: "Câm miệng! Câm miệng hết!"


"Dạ..."


Hai đồ đệ lập tức im thin thít, sợ sệt run người.


Một lúc lâu sau, gã vịn vào tay họ đứng dậy: "Chú của tao bị phá rồi."


Đạo trưởng Thanh Trúc lau máu nơi khóe miệng, quay sang nói với người đàn ông ngồi xe lăn bên kia: "Ông Hoàng, đây chỉ là phép thử. Bây giờ tôi đã biết được thực lực của họ. Chờ tôi chuẩn bị xong, chắc chắn có thể xử lý được họ."


"Ừm."


Hoàng Dịch Đức ừ một tiếng: "Vậy đạo trưởng nghỉ ngơi trước đi."


Dứt lời, ông ta gõ nhẹ tay lên thành xe lăn, người đứng sau liền đẩy ông rời khỏi phòng.


"Một thằng ngu vô dụng... quả nhiên..."


Ánh mắt Hoàng Dịch Đức âm u đáng sợ. Quả nhiên Sở Hoàn lợi hại hơn, tiếc là Sở Hoàn không chịu giúp ông ta. Có lẽ ông ta nên thử chiêu mộ thêm lần nữa. Dù sao mấy đứa Hoàng Anh Nghĩa cũng nói rằng Sở Hoàn có quan hệ với bên âm phủ...


Cửa bật mở, ba người ghé ngoài cửa ngã nhào xuống đất thành một đống.


Ông ta nhìn cảnh tượng trước mắt, huyệt thái dương giật thình thịch. Ngu xuẩn, đúng là ba đứa ngu đần! Toàn là thứ làm ít phá nhiều!



Hoàng Anh Nghĩa cuống quít bò dậy, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt lạnh băng của Hoàng Dịch Đức, run lẩy bẩy nói: "Bố... bố xong việc rồi ạ?"


"Ừ."


Ba người họ đứng dọc theo bức tường thành một hàng, cúi đầu ủ rũ như ba con chim cút, trông vô cùng đáng thương.


Hoàng Anh Tuyết cố nặn ra một nụ cười, hỏi: "Bố ơi, bố định đến chỗ bác sĩ Bồ à? Để bọn con đưa bố đi nhé?"


"Không cần."


Hoàng Dịch Đức lười liếc nhìn họ, hiệu cho người phía sau tiếp tục đẩy xe rời đi.


Ba người đứng nguyên tại chỗ nhìn ông ta rời đi, mãi đến khi bóng dáng ông ta biến mất trong thang máy mới đồng loạt thở phào.


"Sợ chết đi được..."


"Em cũng sợ chết khiếp, bố dạo này càng ngày càng đáng sợ. Anh cả, anh cũng thấy thế đúng không?"


Hoàng Anh Nghĩa gật đầu.


Hoàng Anh Hiên và Hoàng Anh Tuyết là anh em ruột, trước kia chỉ giữ lễ phép bề ngoài với người anh Hoàng Anh Nghĩa này. Nhưng sau chuyện xảy ra gần đây, quan hệ giữa ba người đã trở nên thân thiết hơn, chủ yếu là vì cả ba đều xui xẻo như nhau, đành ôm nhau sưởi ấm cho đỡ lạnh.


Sau khi từ miếu Thành Hoàng trở về, họ bắt đầu nhìn thấy ma. Ban ngày thấy đã đành, ngay cả ngủ cũng không yên, ác mộng liên miên, bị ma chui vào mộng. Không chỉ vậy, ba người còn bị cảm cúm, dị ứng, ra đường mất tiền, đi bộ lọt hố, uống nước lạnh sặc răng.


Đạo trưởng Thanh Trúc bảo là họ đã đắc tội với Thành Hoàng, vận khí hạ thấp, chỉ cần cố gắng vượt qua thời kỳ này là ổn.


Nhưng cả ba đều cảm thấy sắp chịu không nổi nữa rồi. Bởi vì vận xui đến mức cực đoan, giờ họ bắt đầu cảm nhận được những thứ trước kia không cảm nhận được. Ví dụ như sự âm lãnh đáng sợ từ người bố của mình, thậm chí căn biệt thự này cũng trở nên lạnh lẽo đến lạ.


Lúc đạo trưởng Thanh Trúc được hai đệ tử dìu ra khỏi phòng, ba người mới hoàn hồn, chen chúc chạy tới bên gã, nhao nhao:


"Đạo trưởng Thanh Trúc, đạo trưởng định đi đâu đấy? Cho tụi tôi theo với!"


"Đạo trưởng bị thương hả?"


"Đạo trưởng, tối nay tôi muốn ngủ chung phòng với đạo trưởng. Đừng lo, tôi sẽ trả thêm tiền..."


......


Buổi tối, sau bữa cơm, Sở Hoàn nhận được một cuộc gọi.


Trên màn hình hiện số lạ, cậu không nghĩ ngợi gì mà bắt máy, không ngờ lại nghe được giọng nói nằm ngoài dự liệu: "Sở Công, tôi là Hoàng Dịch Đức."


"Hở? Ông Hoàng à?"


Sở Hoàn ngạc nhiên. Hoàng Dịch Đức lại chủ động gọi cho cậu? Biết tiến biết lùi ghê ta.


Người ở đầu dây bên kia có giọng yếu ớt, ngữ khí thành khẩn: "Sở Công, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Những gì tôi nói đều là thật, cậu có thể nêu bất kỳ điều kiện nào, tôi đều sẽ cân nhắc nghiêm túc."


"Có lẽ cậu chưa rõ tài sản của tôi, tôi có thể gửi cho cậu một bản báo cáo tài chính..."


Nghe đến đây, Sở Hoàn lên tiếng ngắt lời: "Khoan đã, ông Hoàng, chẳng phải đạo trưởng Thanh Trúc có thể đáp ứng yêu cầu của ông sao?"


Hoàng Dịch Đức thở dài: "Sở Công chẳng phải đã biết hết rồi sao?"


Sở Hoàn: "Ồ..."


Không ngờ ông ta lại thẳng thắn nhắc đến chuyện ở miếu Thành Hoàng, khiến Sở Hoàn hơi ngượng ngập. Cậu nói: "Tôi từng nói rồi đúng không? Tôi không làm chuyện nghịch thiên cải mệnh. Làm mấy thứ đó là sẽ bị thiên lôi đánh. Mà cho dù có làm... tôi cũng phải xem người cần giúp là ai."


Hoàng Dịch Đức: "Tôi là một đối tượng tốt mà? Tôi đã làm rất nhiều việc thiện, công ty tôi còn tạo công ăn việc làm cho biết bao người."


Sở Hoàn không muốn quanh co nữa, đổi giọng nói thẳng: "Tôi có hứng thú với viên thuốc ông từng uống, thuốc kéo dài tuổi thọ."



Thế nhưng tâm lý của Hoàng Dịch Đức vững hơn Sở Hoàn tưởng. Sau vài giây im lặng, ông ta thế mà trả lời: "Cậu muốn biết về khía cạnh nào?"


Sở Hoàn sững người vài giây, đáp: "Nó là cái gì, người điều chế, nguyên liệu cấu thành..."


Hoàng Dịch Đức là người thường, không thể nào tự mình thực hiện được loại tà thuật tàn độc Thải sinh chiết cát đã bị cấm từ lâu. Ai là người bày ra cho ông ta? Ai giúp ông ta thực hiện?


Những kẻ đứng sau màn, cậu cũng sẽ không tha.


Hoàng Dịch Đức im lặng thật lâu mới lên tiếng: "Sở Công, tôi cần thời gian suy nghĩ."


Sở Hoàn nói: "Đương nhiên là được."


Sau khi cuộc gọi kết thúc, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhịn được lẩm bẩm: "Không ngờ ông ta co được dãn được."


Không hổ là doanh nhân nổi tiếng!


Cậu vừa dứt lời thì một cuộc gọi mới lại đến, lần này là người quen.


"Sở Hoàn, bọn tôi đặt vé máy bay rồi, một giờ sáng đến nơi, anh nhớ ra đón nha!" Giọng nói vui vẻ của Lý Toàn Quang vang lên từ đầu dây bên kia.


"Nhanh thế?"


"Thật ra còn có thể nhanh hơn, nhưng bọn tôi ở trong núi, xa sân bay quá, chỉ kịp chuyến này thôi."


Vì họ tới lúc 1 giờ sáng, nên khoảng 12 giờ, cậu rủ theo Tề Triêu Dương ra sân bay.


Tề Triêu Dương từng nghe đến cái tên Lý Tuyên Minh, nên khi biết hắn sắp đến đã hưng phấn nói với Sở Hoàn rằng Lý Tuyên Minh chính là thần tượng của anh ta, phải đi cùng để đón thần tượng.


Lúc đó, Sở Hoàn hỏi: "Anh từng gặp Lý Tuyên Minh chưa?"


"Chưa, nhưng tôi nghe kể nhiều lắm!"


Tề Triêu Dương nói một hơi: "Đạo trưởng Lý sau khi khai mở trí tuệ thì đọc kinh học đạo, vừa cầm được bút là bắt đầu học vẽ bùa... À đúng rồi, anh ấy còn biết dùng kiếm nữa! Có thiên phú như vậy, người lại còn tuấn tú phi phàm. Tôi nghe nói anh ấy hay đi chu du khắp nơi, trảm yêu trừ ma, ai cũng khen anh ấy gần gũi dễ gần!"


"Anh ấy là hình mẫu đạo sĩ lý tưởng trong mơ của tôi đó! Nếu tôi có thiên phú, tôi cũng muốn vào đạo quán tu hành! Đáng tiếc, đáng tiếc..."


Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, nói: "Được thôi, vậy đi chung đi..."


Bạch Vô Diện nghe nói Lý Toàn Quang sắp đến cũng rất háo hức, sớm đã chui vào túi của Sở Hoàn, ngoan ngoãn nằm im.


Hai người gọi xe tới sân bay, vừa đúng một tiếng. Họ đứng ở khu vực đón khách chờ đợi.


Đứng chờ được một lúc, Sở Hoàn bắt đầu buồn ngủ, ngáp mấy cái liền, đột nhiên Tề Triêu Dương khẽ đẩy tay cậu, giọng kinh hãi: "Là... là họ phải không?"


Sở Hoàn chớp mắt, ngẩng đầu lên, thấy Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đang bước ra từ phía trong.


Hai người cực kỳ nổi bật. Lý Tuyên Minh mặt lạnh như tiền, vốn đã nghiêm túc giờ càng toát ra sát khí ngút trời. Lý Toàn Quang đi bên cạnh trông chẳng khác nào đàn em nhỏ theo sau đại ca. Người xung quanh thấy họ đều vô thức tránh xa vài mét.


"Đúng rồi, là họ đó."


Sở Hoàn nói: "Người còn lại là sư đệ của anh ta. Anh đi đón đi."


Tề Triêu Dương: "..."


Anh ta xác nhận lại lần nữa: "Là cái người trông cực kỳ dữ tợn như sắp rút dao chém người ấy hả?"


Sở Hoàn gật đầu: "Ừ, chắc là đang hơi bực. Nhưng tính cách anh ấy không tệ đâu, đi đi."


Tề Triêu Dương nhìn chằm chằm Sở Hoàn, trầm mặc bước lùi ra sau một bước.


Sao không giống lời đồn chút nào hết vậy!


Lời tác giả :
Tề Triêu Dương: Thần tượng của tôi sao lại khác với những gì nghe kể như vậy chứ [khóc nức nở] [ahuhu]
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 117
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...