Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà
C9: Gu kỳ lạ của dẫn đường
Edit: Nananiwe
Hùng Thạch Nghị vừa mới tới đang muốn định cư ở nơi này, trải qua một loạt khảo nghiệm cuối cùng cũng có thể tiến vào Hiệp hội lính gác.
Trước khi bước vào đây, hắn biết A Lạc là một hành tinh lạc hậu, cũng biết việc quản lý lính gác và dẫn đường ở đây không chặt chẽ như những hành tinh khác. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ có người dám thành lập hiệp hội lính gác ở đây.
Hành động này mà bị bắt thì dù ở nơi nào cũng đều là tội nặng.
"Nhưng mà anh còn con đường nào khác để chọn sao? Thân là lính gác cần tìm dẫn đường khai thông tinh thần định kỳ, đồng thời trên chứng minh thư cũng viết rõ anh là lính gác, anh ra thế giới ngoài kia có thể tìm được công việc để sống qua ngày sao? Thậm chí, anh còn đủ năng lực để trả Lê Thương phí trị bệnh cho Nghiêm Qua sao?"
Một câu nói này của đối phương đã thức tỉnh được ý đồ muốn tuân thủ quy củ của Hùng Thạch Nghị.
Đúng vậy, hắn không có lựa chọn. Hiện giờ thế giới ngoài kia vừa sợ hãi vừa ghét bỏ lính gác, tất cả những công việc đứng đắn đều cần xuất trình chứng minh thư. Nhưng trên chứng minh thư lại ghi rõ thân phận lính gác của hắn, thế nên nếu bây giờ muốn tìm việc thì chỉ có thể tìm những công việc không cần chứng minh thư, mà những công việc đó đều là việc tay chân nặng nhọc.
"Chỉ cần anh gia nhập hiệp hội của chúng tôi, tất cả những vấn đề này đều không cần lo lắng. Công việc trong hiệp hội chủ yếu là đi làm thuê những việc mà người bình thường không làm được hoặc là không muốn làm. Anh có thể lựa chọn nhiệm vụ mà mình muốn. À đúng rồi, trong hiệp hội chúng tôi còn có dẫn đường có thể khai thông tinh thần đó."
Càng nghĩ Hùng Thạch Nghị lại càng cảm thấy không có lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn này, vì vậy đồng ý gia nhập hiệp hội của đối phương.
Sau khi đi vào mới phát hiện, hóa ra dẫn đường trong lời người nọ chính là Lê Thương!
Hùng Thạch Nghị đi theo người thần bí vào căn cứ của bọ họ, đến nơi mới phát hiện đó là một căn phòng cách nơi ở của Lê Thương khá xa.
Sau khi vào phòng rồi ngồi xuống, Hùng Thạch Nghị mới nhìn rõ dung mạo của người thần bí kéo mình gia nhập hiệp hội.
Câu hỏi đầu tiên của Hùng Thạch Nghị chính là: "Chỗ này của các cậu có bao nhiêu người?"
Nhìn thấy người đàn ông ngồi ở chính giữa rõ ràng là thủ lĩnh ở đây, Hùng Thạch Nghị hỏi.
Thích Lam đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Thật sự không hiểu sao Lê Thương lại giới thiệu một lính gác lớn tuổi như vậy vào hiệp hội."
Hùng Thạch Nghị không nói gì.
Thích Lam cũng cảm thấy không thú vị, phất tay nói: "Thôi bỏ đi, cũng không rảnh nói với anh chuyện thú vị với không thú vị. Tôi là Thích Lam, hội trưởng hiệp hội lính gác, bên trái tôi là Los, bên phải tôi là Lý Khải Văn. Ngoài ra còn hai lính gác đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc phải một thời gian nữa mới về. Thế nên hiện giờ thêm cả anh và dẫn đường là Lê Thương thì hiệp hội chúng ta có tổng cộng bảy người."
Hùng Thạch Nghị cũng gật đầu với từng người Los và Lý Khải Văn, cuối cùng nhìn về phía Thích Lam: "Cho dù là bởi vì nguyên nhân gì thì tôi cũng phải cảm ơn các cậu đã đồng ý thu nhận tôi."
"Lính gác vốn là một quần thể dễ bị tổn thương, hiện giờ giúp đỡ lẫn nhau một chút cũng là chuyện nên làm." Lý Khải Văn cười nói, cậu ta chính là người thần bí dẫn Hùng Thạch Nghị gia nhập hiệp hội.
"Vậy Nghiêm Qua... Các cậu cũng định chờ cậu ấy khôi phục rồi cho cậu ấy gia nhập hiệp hội sao?" Hùng Thạch Nghị hơi do dự nhìn về phía mọi người, hỏi ra thắc mắc của mình.
Thích Lam hừ lạnh một tiếng: "Tên kia có khôi phục được hay không còn chưa biết. Nếu có thể thì tôi thật sự muốn hắn biến đi thật xa."
Vẻ mặt Hùng Thạch Nghị lập tức trở nên lo lắng: "Nghiêm Qua có ơn với tôi, tôi đã thề là nếu cậu ấy không thể khôi phục thì sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời, cho dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ kiên trì."
Los vừa nghe được lời này đã rất tán thưởng. Cậu đi tới ngồi bên cạnh Hùng Thạch Nghị, khoác tay lên vào hắn: "Ha ha anh thật có tình nghĩa. Hội trưởng, nếu đã để anh ta gia nhập hiệp hội rồi thì chúng ta chính là đồng đội, anh cũng không cần buồn phiền vì chuyện bên kia nữa. Lê Thương chỉ đang trị liệu, sẽ không để tên kia chiếm hời đâu."
"Đúng vậy, hiệp hội chúng ta có một truyền thống độc đáo, bây giờ có người mới tới rồi, có phải chúng ta nên..." Lý Khải Văn thoáng nhìn qua Thích Lam, nụ cười bỗng trở nên xấu xa.
Thích Lam bị ánh mắt này chọc giận, phẫn nộ chỉ vào Hùng Thạch Nghị: "Các cậu cảm thấy ông chú này có thể đánh bại được tôi à?"
Lý Khải Văn bĩu môi: "Cũng chưa chắc đâu hội trưởng."
Hùng Thạch Nghị bị bọn họ làm hoang mang, nghi ngờ chỉ vào mình: "Vì sao tôi phải quyết đấu với hội trưởng?"
Los cũng mang vẻ mặt xem kịch vui, mỉm cười vỗ vai Hùng Thạch Nghị: "Quên nói cho anh biết, hiệp hội chúng tôi có một truyền thống là mỗi năm sẽ quyết đấu một lần, ai đạt được hạng nhất thì sẽ có tư cách theo đuổi phó hội trưởng trong vòng một năm sau đó. À, phó hội trưởng chính là Lê Thương, dẫn đường của bọn tôi."
"Hả?" Hùng Thạch Nghị chưa từng nghe qua chuyện này, mờ mịt nhìn về phía mọi người: "Theo đuổi phó hội trưởng? Đã ai theo đuổi thành công chưa?"
Nhìn vẻ mặt của mọi người, Hùng Thạch Nghị biết là chưa có ai thành công, bỗng nhiên cảm thấy mấy thanh niên trẻ tuổi này rất thú vị.
Nói không động lòng là chuyện không thể nào, nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu: "Bỏ đi, tôi đã lớn tuổi rồi, chỉ cần các cậu chịu thu nhận tôi và Nghiêm Qua, cho bọn tôi một nơi để sinh sống thì tôi không còn mong gì hơn."
"Coi như anh tự biết thân biết phận." Thích Lam đắc ý liếc hai tên đang muốn xem kịch vui bên cạnh.
Sau đó bọn họ lại hỏi về chuyện của Nghiêm Qua.
Hùng Thạch Nghị nói hết những gì mình biết ra, ba lính gác nghe xong cũng không lộ ra biểu tình hài lòng gì cả.
Cuối cùng Lý Khải Văn hỏi một vấn đề: "Trước kia ở trong quân đội, cấp bậc lính gác của Nghiêm Qua là gì?"
"Tôi không biết." Hùng Thạch Nghị trả lời rất dứt khoát, không nhìn ra điểm nào giống như lừa gạt.
Los rất bất mãn: "Này ông chú lính gác kia, anh muốn gạt bọn tôi cũng phải gạt có lý hơn chứ, cấp bậc lính gác trong quân đội được phân chia rất rõ ràng, không phải chỉ nhìn vào quân phục là sẽ biết ngay sao? Anh đã từng gặp Nghiêm Qua thì hẳn sẽ biết cấp bậc của hắn chứ?"
"Lính gác bình thường đều có cấp bậc, nhưng Nghiêm Qua thì khác, chỉ những lính gác gia nhập quân đội giai đoạn đầu cùng chúng tôi mới biết Nghiêm Qua là một sự tồn tại đặc biệt, cậu ấy là lính gác không có cấp bậc."
Thích Lam nhìn vào mắt Hùng Thạch Nghị, hỏi: "Vì sao lại không có cấp bậc?"
Hùng Thạch Nghị nói: "Bởi vì nghe nói năng lực của cậu ấy đã vượt qua cấp SS rất nhiều nên hoàn toàn không tìm được cấp bậc phù hợp với cậu ấy, thế là cậu ấy trở thành lính gác không có cấp bậc. Đây cũng là lý do tại sao sau khi xảy ra hoạt động biểu tình quân đội vẫn không nỡ vứt bỏ cậu ấy. Chỉ là sau đó hy vọng khôi phục ngày càng nhỏ, phía trên cũng dần dần mặc kệ cậu ấy."
Ba người Thích Lam, Los và Lý Khải Văn liếc nhau một cái.
Lính gác vượt qua cấp SS chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Mà hiệp hội bọn họ muốn tồn tại thì thứ không cần thiết nhất chính là sự chú ý của người khác.
Thích Lam lại bắt đầu lo lắng nên làm thế nào để Lê Thương nhanh chóng ném con sói ngu ngốc kia đi, hắn cũng không muốn vì Nghiêm Qua mà quân đội chú ý tới đây.
Hùng Thạch Nghị đoán được bọn họ đang băn khoăn điều gì, giải thích: "Các cậu không cần lo lắng, người trong quân đội đã buông tha cho cậu ấy từ lâu rồi, chỉ vì cậu ấy đã từng ký vào văn kiện sống sót, hơn nữa từng quá nổi bật nên không ai dám hạ lệnh xử tử cậu ấy thôi.
Quân đội đã sớm ghét bỏ thứ phiền phức như cậu ấy, nếu không cũng sẽ không để tôi đón cậu ấy ra ngoài dễ dàng như vậy. Hơn nữa căn cứ vào tình hình hiện giờ của cậu ấy, sau này có thể chữa trị khỏi hay không còn chưa biết, có lẽ về sau cậu ấy vẫn sẽ như thế này. Vì vậy cậu ấy sẽ không rước thêm rắc rối gì cho các cậu đâu."
Có vẻ ba người bị lý do miễn cưỡng này thuyết phục.
Los cũng nói: "Cũng đúng... Tôi tin là Lê Thương sẽ không phải lòng một lính gác thần trí không rõ như vậy."
Hùng Thạch Nghị thấy bọn họ đều yên tâm, nhớ lại vụ quyết đấu ban nãy không khỏi tò mò: "Hàng năm các cậu quyết đấu đều sẽ chọn ra một người thắng sao?"
Cậu nhóc Los nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
"Tôi muốn hỏi một chút, đã từng có ai theo đuổi thành công chưa?"
Dẫn đường vĩ đại như Lê Thương, cho dù có rất nhiều người thích và đã từng thành đôi với nhiều người thì cũng là chuyện rất bình thường. Từ lần trước Lê Thương giúp hắn khai thông tinh thần cũng có thể nhìn ra được Lê Thương là một dẫn đường không đơn giản.
Nghe được câu hỏi này của Hùng Thạch Nghị, vẻ mặt ba người đều trở nên rất kỳ quái, liếc mắt nhìn nhau nhưng không ai trả lời cả.
Los nhỏ tuổi nhất đỏ mặt: "Làm sao có thể! Thật ra là... Ai da, để tôi nói... Thật ra là chưa ai theo đuổi được Lê Thương cả."
Hùng Thạch Nghị suy nghĩ một lát cũng hiểu được. Dù sao Lê Thương cũng là một dẫn đường rất giỏi, yêu cầu về lính gác rất cao. Dẫn đường như vậy một là có rất nhiều đối tượng, hai là sẽ chọn một lính gác ưu tú nhất.
Nhưng mà hắn thấy những lính gác trước mặt này cũng đủ ưu tú rồi.
Thông qua hơi thở, Hùng Thạch Nghị có thể cảm nhận và đánh giá sơ bộ được năng lực của lính gác Thích Lam này không thấp hơn cấp S, hai lính gác còn lại có lẽ cũng là cấp A, hơn nữa diện mạo của cả ba người đều rất anh tuấn.
Thiếu niên trẻ tuổi tài giỏi lại giàu tình cảm như vậy, tại sao theo đuổi một dẫn đường mấy năm vẫn chưa thành công?
Trừ phi... Mấy người này thật sự không biết cách theo đuổi người ta...
Có lẽ là nhìn ra nghi ngờ của Hùng Thạch Nghị đối với mình, biểu tình trên mặt Thích Lam và Lý Khải Văn đều có chút hổ thẹn, cuối cùng vẫn là Los thiếu kiên nhẫn nhất mở miệng.
"Hầy, không phải là do bọn tôi không đủ hấp dẫn, mà là... phó hội trưởng của bọn tôi là một dẫn đường rất kỳ lạ! Nếu phó hội trưởng không giữ cái gu kỳ quái đó thì không chừng một trong ba người bọn tôi đã theo đuổi thành công rồi."
Nghe tới đây, trống ngực Hùng Thạch Nghị bỗng nhiên đập mạnh: "Gu kỳ quái?"
"Đúng vậy, nói cho anh biết cũng không sao. Dẫn đường của chúng tôi từng nói với tất cả mọi người rằng anh ấy muốn là người giữ vai trò chủ đạo... Nếu không phải như vậy thì những lính gác bằng lòng trả giá tất cả để theo đuổi anh ấy quả thực có thể xếp dài đến tận ngoài hành tinh."
Giữ vai trò chủ đạo ám chỉ người được gọi là công khi xét về vị trí trên giường.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước có rất nhiều bạn đoán ra làm tui sợ tới mức tui tưởng mình đăng lộn chương này lên chứ, mọi người thông minh quá trời!
Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà