Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà
8: Đi Ngủ Thức Dậy Và Đi Dạo
Sau khi Lê Thương phát hiện chất dẫn đường của mình tỏa ra xung quanh thì khắc chế chính mình trước, chú tâm vào liên kết tinh thần.
Trên trán anh nhanh chóng lấm tấm mồ hôi.
Cũng không biết rốt cuộc là vì thế giới tinh thần của Nghiêm Qua quá lớn hay bởi vì thế giới tinh thần của hắn đầy lỗ hổng lớn bé mà lần liên kết tinh thần này khiến Lê Thương có cảm giác lực bất tòng tâm.
Đến khi hoàn thành liên kết tinh thần thì đã qua hai tiếng đồng hồ, tốn khá nhiều thời gian.
Lúc Lê Thương đứng dậy cảm thấy cả người mình vô cùng suy yếu.
Nghiêm Qua nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng, bộ dáng giống như vừa hiểu lại vừa không hiểu.
"Đi thôi, tôi dẫn anh đi ngủ." Sau khi đỡ hơn một chút thì Lê Thương nắm lấy tay Nghiêm Qua.
Nghiêm Qua cảm giác tay mình được một bàn tay ấm áp nắm lấy, mà cảm giác thế giới tinh thần bị vỡ vụn kia của mình hình như đã biến mất, hiện giờ hắn chỉ cam thấy thế giới tinh thần tràn ngập sức sống.
Hai năm nay, hắn chưa bao giờ được thoải mái như vậy.
Lê Thương dẫn Nghiêm Qua lên phòng cho khách ở trên lầu.
Anh đi tới bên gường lật chăn ra cho hắn, tới khi hắn nằm ổn định thì lại đắp chăn lên.
Toàn bộ quá trình này ánh mắt Nghiêm Qua chưa từng rời khỏi người Lê Thương.
"Ngủ ngon." Lê Thương nói như vậy xong thì sang đầu bên kia, leo lên giường nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hôm nay anh quá mệt mỏi, đi xe cả ngày, sau đó về đến nhà lại tắm rửa cho Nghiêm Qua, nấu cơm, rồi liên kết tinh thần...!Hôm nay thật sự đã làm quá nhiều việc.
Nghiêm Qua vốn tưởng Lê Thương sẽ đi, sau khi nhìn thấy đối phương nằm trên cùng một giường với mình thì hai mắt lập tức phóng đại, đột nhiên nhảy xuống giường mở to mắt nhìn Lê Thương giống như không thể tin được anh lại làm như vậy.
Lê Thương đã chìm vào giấc ngủ mơ hồ cảm thấy Nghiêm Qua đang làm gì đó, nhưng động tĩnh này không đủ lớn để đánh thức anh.
Trên thực tế, việc ngủ cùng một giường với Nghiêm Qua cũng đã trải qua quá trình suy nghĩ rất kỹ càng.
Anh vẫn chưa hiểu rõ tình trạng hiện giờ của Nghiêm Qua, sợ buổi tối hắn làm ra chuyện gì đó nên mới quyết định ở bên cạnh để giây nào phút nào cũng nhìn thấy người.
Một nguyên nhân nữa chính là anh muốn Nghiêm Qua quen thuộc mùi hương của mình.
Hiện giờ anh phải dùng đến áo của vị dẫn đường cũ kia mới có thể tiếp cận Nghiêm Qua, nhưng quần áo không thể nào có tác dụng mãi mãi.
Người đã mất rồi, dẫu sao cũng sẽ có một ngày mùi hương sẽ tan đi.
Thế nên anh phải làm cho Nghiêm Qua thích ứng với mùi hương của mình trước khi mùi hương của người kia hoàn toàn biến mất.
Anh vừa lúc có thể cho Nghiêm Qua thời gian đi sâu vào điều trị, cùng ăn, cùng ở, cùng sinh hoạt, khiến cho bản thân trở thành một phần cuộc sống của Nghiêm Qua trong thời gian ngắn nhất, anh không tin là dùng cách này cũng không thành công.
"Wu~" Nghiêm Qua cẩn thận đi tới trước mặt Lê Thương, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lê Thương lờ mờ nghe thấy được, nhưng anh quá mệt nên không để ý tới hắn.
"Wu~" Nghiêm Qua lại kêu một tiếng, lần này kêu nhỏ hơn lần trước, đồng thời vươn tay chọc chọc chăn của Lê Thương.
Lê Thương vẫn không cử động gì cả.
Nghiêm Qua đặt hay tay ở mép giường, ghé sát vào quan sát hô hấp của Lê Thương.
Mặc dù hắn đã quên rất nhiều chuyện, nhưng một ít bản năng của lính gác vẫn còn tồn tại.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng có quy luật của người ngay trước mặt cộng với tiếng tim đập có tiết tâu này.
Là thật sự đã ngủ.
"Wu~" Lần này giọng hắn thấp hơn rất nhiều, giống như không muốn quấy rầy Lê Thương nghỉ ngơi vậy.
Nghiêm Qua hết nhìn về phía cửa lại nhìn Lê Thương, sau đó nhẹ chân bước về phía cửa.
Một tiếng cạch vang lên, hắn ra khỏi phòng, do dự đứng ở cửa một lát cuối cùng lựa chọn nằm cuộn mình trên sàn nhà.
Cửa phòng ngủ mở toang, mùi hương quen thuộc khiến bản thân hòai niệm thỉnh thoảng lại bay từ bên trong ra, mùi hương này làm cho hắn cảm thấy vô cùng an tâm.
Lê Thương ngủ một đêm không mộng, ngủ tới khi tự động tỉnh dậy.
Anh mơ màng mở mắt ra, xoay người nhìn vị trí bên cạnh mình muốn xem lính gác hôm qua mình mang về nhà ngủ thế nào.
Ai ngờ vừa quay đầu đã thấy bên cạnh trống rỗng, vươn tay sờ thử mới phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có độ ấm.
Điều này chứng minh đối phương đã đi rất lâu rồi.
Lê Thương kinh hãi, cơn buồn ngủ bay sạch.
Chỉ mong hắn đừng làm ra chuyện gì mất khống chế, cũng mong những người giám thị kia không xuống tay.
Lê Thương lập tức xuống giường, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị rồi, nếu không tìm thấy trong phòng sẽ lập tức liên hệ với lính gác ở phụ cận và lấy vòng tay định vị để tìm hắn.
Còn về phần những người vẫn luôn giám thị kia thì phải nghĩ cách đánh những người đó ngất xỉu, không thể để bọn họ phát hiện được.
Sau khi tính toán đến tất cả những khả năng có thể xảy ra và nghĩ cách để ứng phó với từng khả năng một thì anh đi ra ngoài, mới ra tới cửa đã phát hiện lính gác to con nằm cuộn mình trên mặt đất.
"..."
Thấy dáng vẻ an tĩnh này của hắn, trái tim căng thẳng một lúc lâu của Lê Thương mới bình tĩnh lại.
Anh đi đến trước mặt Nghiêm Qua, vừa quan sát vừa tự hỏi tại sao hắn lại ngủ ở bên ngoài.
Lê Thương sờ cằm nghĩ, lập tức cho ra một kết luận thế này: Mặc dù hiện giờ Nghiêm Qua coi anh là vị dẫn đường cũ kia nhưng có lẽ là trực giác của lính gác tinh anh khiến hắn phát hiện ra món hàng thay thế như anh vẫn có chỗ nào đó không đúng, thế nên làm vậy coi như đang giữ gìn trong sạch vì người yêu?
Lê Thương sờ cằm, nhìn khuôn mặt hắn một lát mới bắt đầu gọi người dậy.
"Nghiêm Qua, dậy đi." Lê Thương đẩy đẩy hắn.
Nhưng Nghiêm Qua không bị hắn gọi tỉnh.
Bộ dáng Lê Thương gọi Nghiêm Qua dậy bây giờ giống hệt đêm qua Nghiêm Qua chọc chọc kêu Lê Thương dậy.
Nghĩ tới có lẽ lính gác này rất lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy, Lê Thương quyết định vẫn nên kéo người này về phòng ngủ trước, dù sao thấy một lính gác cao to như vậy ngủ trên sàn nhà trông rất tội nghiệp, anh thật sự có chút không đành lòng.
Lê Thương tốn rất nhiều sức lực mới bế được lính gác này lên giường bằng tư thế bế công chúa.
Anh cảm thấy mình nên rèn luyện nhiều hơn, sau này tuyệt đối không thể vì bế một người đàn ông mà mệt thành như vậy được, như vậy quả thực là hơi yếu.
Không ngờ mới đi được nửa đường đã thấy lính gác kích động từ trong phòng xông ra, mãi đến khi nhìn thấy bóng Lê Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lê Thương vịn vào tay nắm cầu thang, vừa bước lên vừa nở một nụ cười rất quen thuộc: "Chào buổi sáng Nghiêm Qua."
Nghiêm Qua nhìn thấy khuôn mặt Lê Thương, chóp mũi ngửi ngửi giống như đang muốn phân biệt, trong mắt lập tức xẹt qua một tia mờ mịt.
Lê Thương biết đó là vì vẻ ngoài của mình với hắn rất xa lạ, nhưng mà mùi hương lại rất quen thuộc.
Anh bước nhanh hơn, nhân lúc Nghiêm Qua đang miên man suy nghĩ thì nắm lấy cổ tay hắn, điều chỉnh thị giác của đối phương khiến cho khuôn mặt mình ở trong mắt hắn trở nên mơ hồ.
Để lính gác này tiếp tục mờ mịt vậy.
Ăn sáng xong, anh mang lính gác đi tản bộ dọc hồ nước.
Hiển nhiên đối phương cũng thích bầu không khí tự nhiên mà lại yên tĩnh như vậy, vừa ra khỏi cửa đã biến thành một con sói chạy ra ngoài.
Lê Thương lo hắn chạy nhanh quá sẽ lạc nên lập tức đi giày vào rồi đuổi theo.
Nhưng mà sức chạy của người làm sao bằng được sức chạy của lính gác đã hóa thú chứ?
Chớp mắt sau, bóng Nghiêm Qua đã biến mất trong rừng cây.
Lê Thương đuổi được một lát thì dừng lại chống đầu gối thở hổn hển, đang muốn mở định vị xem cái tên kia đã chạy đi đâu rồi thì thình lình thấy một bóng người chạy tới.
Hai người vẫn luôn giám thị nơi này thấy một màn như vậy không hẹn mà cùng căng thẳng.
Binh sĩ trốn trên cây nhanh chóng ngắm bắn, chưa đến hay giây sau đã nhắm trúng Nghiêm Qua đang phi như bay, ngón tay còn lại đã vào vị trí chỉ chờ bóp cò.
Mà ba lính gác ở một căn phòng khác đang giám thị cũng đều hóa thành dạng thú, là hai con chó săn và một con báo, trong mắt dày đặc sát khí.
Cả người bọn họ đều căng chặt gống như tên đã lên cung.
Mà Nghiêm Qua đang vui sướng chạy nhảy hoàn toàn không biết mình đang đứng giữa bờ sinh tử.
Hắn chạy đến trước mặt Lê Thương, đầu tiên là đi hai vòng quanh người anh, sau đó đứng thẳng bằng hai chân sau, hai chân trước đặt lên vai anh, không ngừng dùng đầu cọ cọ cổ anh, còn thân thiết cắn áo của anh.
Những binh sĩ giám thị thấy một màn này đều yên lặng bỏ tay ra khỏi cò, đồng thời cũng thu súng lại.
"Hội trưởng! Hội trưởng! Anh bình tĩnh lại chút đi, tuyệt đối không được kích động! Los và Lý Khải Văn đã biến thành người, một trước một sau ôm lấy con báo săn đang tính nhảy qua cửa sổ để ra ngoài.
Thích Lam bị túm chặt lại chỉ có thể giãy giụa không thể ra tay, hắn nghiến răng nghiến lợi biến về hình người, trừng mắt nhìn bọn họ: "Hôm nay tôi nhất định phải cắn chết hắn ta! Ngay cả tôi còn chưa từng được hôn Lê Thương, con sói ngu ngốc kia dựa vào cái gì chứ!"
Lý Khải Văn bịt miệng hội trưởng lại rồi kéo người vào trong, đồng thời thấp giọng cảnh cáo: "Hội trưởng, anh nói to quá."
Thích Lam nổi giận đùng đùng ngồi xuống sofa, biểu tình dữ tợn trừng hai tên đàn em trước mặt: "Tôi muốn đi gặp Lê Thương."
Lý Khải Văn bình tĩnh phân tích: "Không được đâu hội trưởng, anh biết tình hình của phó hội trưởng bây giờ mà.
Huống hồ lính gác mất đi lý trí có ý thức về lãnh địa rất mạnh, lỡ anh qua đó rồi cả hai cùng biết thành thú đánh nhau một trận...!đến lúc ấy phó hội trưởng sẽ tức giận."
Los gật đầu liên tục: "Đúng vậy, rõ ràng phó hội trưởng rất coi trọng hắn ta, anh ấy còn làm nhiều chuyện vì hiệp hội như vậy, nếu bởi vì anh nhất thời kích động mà thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa còn có khả năng bại lộ chuyện về hiệp hội..."
"Được rồi tôi biết rồi...! Chỉ là...!gặp những chuyện liên quan đến Lê Thương tôi lại khó giữ được bình tĩnh.
Chỉ là một tháng thôi mà, tôi chờ được...!Chờ sau một tháng này nhất định tôi và xác định quan hệ với Lê Thương."
"Nhưng mà phó hội trưởng...!Chẳng lẽ anh muốn...!Khụ, muốn như vậy sao?" Los nhìn hội trưởng, hỏi.
Thích Lam trợn to mắt: "Tất nhiên là không rồi, chỉ làm bộ đồng ý thôi, xác định quan hệ với Lê Thương trước đã."
Nghe tới đó Lý Khải Văn sờ cằm nói: "Hội trưởng làm thế nào thì đó là lựa chọn của anh.
Nhưng trước đó em cần nhắc nhở anh một câu, nếu anh dùng thủ đoạn ép buộc phó hội trưởng đồng ý thì ước định giữa các thành viên trong hội chúng ta coi như bỏ nha~"
Thích Lam hừ một tiếng: "Tất nhiên là tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc anh ấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Tui phát hiện bộ này như một dòng nước chảy chầm chậm vậy, cực kỳ có cảm giác đời thường~ không biết mọi người có chịu được tiết tấu chậm như vậy không~~.
Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà