Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 39

149@-

 
Đến nhà Sở gia, Tiền Quế Hương để Sở Vị và Sở Việt Xuyên ngồi xuống, rót nước nóng cho hai người, cùng ngồi nói chuyện với Sở Vị.


Nhà Sở gia cũng không lớn, khoảng chừng năm mươi mét vuông, ngăn ra hai cái phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách và nhà bếp chung, nhà vệ sinh là công cộng.


Sở Việt Xuyên yên lặng quan sát, xem ra mẹ của Sở Vị đối với Sở Vị tình cảm cũng không tệ.


Tiền Quế Hương cùng Sở Vị nói chuyện một lúc, ba của Sở Vị và anh trai Sở Chí Cao trở về.


Hai người nhìn thấy Sở Vị cũng tương tự rất xúc động, hỏi thăm tình hình của Sở Vị.


"Vừa mới bắt đầu anh Việt Xuyên giúp con làm việc, con không làm gì việc đồng áng."


"Đội trên có một ông Tạ là bác sĩ, anh Việt Xuyên mỗi tuần mang con đi gặp ông Tạ, giúp con trị liệu. Ông Tạ dạy con châm cứu, con lại đi châm cứu cho ông nội Sở, sau đó chúng con..."


"Con đi làm phẫu thuật dây thanh cũng là anh Việt Xuyên mang con đi, anh ấy còn dạy con nói."


"Anh Việt Xuyên đi cùng con đến bệnh viện phối máy trợ thính. Con bây giờ không chỉ có thể nói chuyện còn có thể nghe được."


Sở Vị trước đây khi viết thư đã đề cập tới một ít, lúc này kể lại sự việc cụ thể hơn, nhấn mạnh những việc Sở Việt Xuyên đã làm vì cậu.


Nói là sự thật, Sở Việt Xuyên xác thực là đối với Sở Vị rất tốt, Sở Vị cũng muốn nâng tầm quan trọng của Sở Việt Xuyên trong lòng người nhà họ Sở, để họ có thể thích Sở Việt Xuyên.


Bị Sở Vị nói như vậy, người nhà họ Sở tự nhiên nhìn Sở Việt Xuyên cũng thân thiết hơn nhiều.


Nói được vài câu, Tiền Quế Hương để anh trai Sở Vị đi mua thức ăn, bà nhanh chóng nấu cơm.


Sở Việt Xuyên thấy người nhà họ Sở đều là những người thuần phác, đối với Sở Vị đều có tình cảm, trong lòng cũng càng ngày càng nghi hoặc.


Nếu đã như vậy, người nhà họ Sở càng không thể chủ động đẩy Sở Vị đi xuống nông thôn.


Sở Vị lúc trước rõ ràng là tự nguyện xuống nông thôn, cậu chọn Hoa Đào Câu lại trực tiếp tìm tới anh, nhìn qua là có ý định tìm anh như vậy từ đầu...


Nhưng Hoa Đào Câu và Phượng Thành cách nhau xa như vậy, họ làm sao có thể gặp nhau?


Sở Việt Xuyên nén sự nghi ngờ này xuống, trước tiên cùng người nhà họ Sở nói chuyện.


Ăn cơm xong, kế hoạch ban đầu của Sở Việt Xuyên là đi ở khách sạn, nhưng Tiền Quế Hương cảm thấy ở khách sạn tốn tiền, cũng quá khách khí, Sở Việt Xuyên nếu đối với Sở Vị tốt như vậy, cũng chính là ân nhân của Sở gia, vẫn là ở trong nhà tiện hơn, ở phòng ban đầu của Sở Chí Cao và Sở Vị thêm cái giường tầng, để Sở Việt Xuyên ngủ.


Buổi tối Sở Vị và Sở Việt Xuyên, cùng với Sở Chí Cao ở chung một phòng.


Sở Vị sáng sớm dậy sớm, mệt mỏi cả ngày, rất sớm đã ngủ, Sở Việt Xuyên dọn dẹp một chút, thấy Sở Chí Cao còn đang đọc sách chưa ngủ, liền hỏi vài câu.


"Cậu muốn lái xe à?" Sở Việt Xuyên hỏi.


"Là muốn. Tôi hiện tại vẫn chưa phải là làm việc chính thức, phải đợi ba tôi về hưu mới được. Nhưng ba tôi là thợ cấp bốn, tôi mới là học việc, tiền lương không cao bằng ba tôi. Ba tôi đợi đến tuổi về hưu nữa, tôi trước hết làm tạm. Gần đây đội vận tải muốn tuyển thêm người, tuyển rất nghiêm ngặt, còn phải thi, mấy chục người cạnh tranh một chỗ. Nếu được chọn, tôi chính là lên làm việc chính thức." Sở Chí Cao nói, có chút lo lắng.


Anh có một đối tượng, mọi thứ đều rất tốt, muốn nói chuyện kết hôn, nhưng mẹ của đối tượng chê anh không phải làm việc chính thức, phải đợi anh chuyển chính thức mới cho phép họ kết hôn.


Vì vậy lần này anh đặc biệt muốn được tuyển chọn.


"Xe đội vận tải của các cậu là loại gì? Tôi nguyên lai ở nhà bên kia cũng vào đội vận tải, đã lấy được giấy phép lái xe." Sở Việt Xuyên nghe Sở Chí Cao nói như vậy, tiếp lời anh hỏi.


Sở Vị muốn Sở Việt Xuyên tăng độ thiện cảm trong lòng người nhà họ Sở, Sở Việt Xuyên tự nhiên cũng nghĩ, có thể giúp được liền giúp.


Sở Việt Xuyên để Sở Chí Cao cầm giấy bút đến, dựa vào những gì mình biết nói cho Sở Chí Cao.



Điều này so với Sở Chí Cao tự đọc sách có hiệu suất hơn nhiều, hơn nữa giảng không ít kinh nghiệm thực tế không có trong sách vở.


"Dù sao cũng không có chuyện gì, ngày mai cậu dẫn anh đi bên kia xem, nếu có thể nhận thức mấy lão sư khác, cũng có thể xem xe." Cuối cùng Sở Việt Xuyên nói với Sở Chí Cao.


Sở Chí Cao có chút kích động, không nghĩ tới người em trai mình mang về này lại có bản lĩnh như vậy.


Ngày thứ hai, Sở Vị ở lại nhà Sở gia thăm người thân, đem đặc sản Hải Thị, hương muỗi, đậu hũ trúc, kem dưỡng da sản xuất ở thôn Hoa Đào Câu kia để lại cho nhà, tặng một ít cho thân thích gần gũi và hàng xóm, cũng coi như là một cách ngoại giao.


Sở Việt Xuyên nhưng là cùng Sở Chí Cao đi dạo bên đội vận tải.


Sở Việt Xuyên biết sửa xe, giúp sửa chữa một chiếc xe, lại kết giao được với một vị lão sư phụ bên trong, dẫn theo Sở Chí Cao ở bên đó sửa xe, thử xe, làm quen với xe cộ.


Sở Chí Cao rất để tâm, chăm chỉ hiếu học, học rất nhanh, cùng Sở Việt Xuyên rất nhanh cũng xưng hô anh em quen thuộc lên.


Sở Chí Cao còn phải đi làm, thời gian rảnh Sở Việt Xuyên cũng không rỗi, cùng Sở Vị thương lượng, nhà Sở gia giao thiệp rộng, hàng xóm láng giềng, thân thích, hoặc là một ít lãnh đạo, có cái gì đồ điện hỏng mấy ngày nay cũng có thể tìm Sở Việt Xuyên, miễn phí giúp họ sửa chữa.


Dùng danh nghĩa là nhà Sở gia nhờ giúp đỡ, tăng độ thiện cảm của nhà Sở gia ở quê nhà, Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên ở Sở gia cố gắng như vậy, cũng không ngăn cản anh.


Dù sao đến lúc đó hai người ở bên nhau, nhà Sở gia cũng là một cửa.


Nhìn Sở Việt Xuyên bận rộn, người  không quá thích nói chuyện lại giao lưu rất tốt với người nhà họ Sở và quê nhà, Sở Vị trong lòng cảm thấy ấm áp dễ chịu, ngọt ngào.


Bị Sở Việt Xuyên làm một phen như thế, nhà Sở gia lập tức trở thành người có uy tín ở khu nhà ở.


Biết được Sở Việt Xuyên ở Hải Thị học đại học, lại có bản lĩnh như vậy, còn có người đến giới thiệu đối tượng cho Sở Việt Xuyên.


Sở Việt Xuyên đều trả lời là ở nhà đã có đối tượng, những người này mới từ bỏ.


Họ ở lại Phượng Thành Sở gia mấy ngày nay, Sở Việt Xuyên vẫn luôn bận, Sở Vị đối phó xong thân thích hàng xóm sau, chủ yếu ở nhà luyện tập, thích ứng máy trợ thính.


Sau bảy ngày, Sở Vị và Sở Việt Xuyên rời Phượng Thành Sở gia lần thứ hai trở lại Hải Thị.


Sở Vị cần đem một vài vấn đề của máy trợ thính đã phát hiện mấy ngày nay trao đổi với bác sĩ, làm tiếp điều chỉnh, Sở Việt Xuyên cũng cần sửa chữa đồ vật, lại mua một ít đồ muốn dẫn về Hoa Đào Câu.


Khi kỳ nghỉ còn hai ngày nữa kết thúc, họ chuẩn bị xong đồ vật về nhà, gọi Triệu Mộng Tây cùng về Hoa Đào Câu.


Vé tàu hỏa về Hoa Đào Câu, Sở Việt Xuyên tìm chợ đen thêm tiền mua được vé giường nằm.


Trên đường về liền thoải mái hơn một chút.


Nhưng có Triệu Mộng Tây ở bên, Sở Vị liền không dám quá thân cận với Sở Việt Xuyên.


Triệu Mộng Tây nhìn Sở Việt Xuyên còn có chút không thoải mái, nhưng đơn giản Sở Việt Xuyên bình thường cũng không nói chuyện gì với cô.


Triệu Mộng Tây vẫn thân cận như cũ với Sở Vị.


"Sở Vị, cậu biết người mà Sở Việt Xuyên thích trông ra sao không? Anh ấy có giới thiệu cho cậu gặp mặt không? Tớ rất tò mò." Triệu Mộng Tây thừa dịp Sở Việt Xuyên đi nhà vệ sinh không có ai cản thì hỏi Sở Vị, cô biết Sở Vị và Sở Việt Xuyên thân, Sở Vị ở cùng Sở Việt Xuyên nhiều ngày, phỏng chừng đã thấy rồi.


Trong lòng cô phi thường tò mò người Sở Việt Xuyên thích, rốt cuộc là ra sao, để anh động lòng.


Sở Vị bị Triệu Mộng Tây hỏi mặt nóng lên.


"Tớ không biết, chưa từng thấy." Sở Vị cảm thấy điều kiện không chín muồi, không muốn nói với Triệu Mộng Tây, liền lảng tránh.


"A, ngay cả cậu cũng không giới thiệu à? Có người thích, còn giấu giấu diếm diếm..." Triệu Mộng Tây có chút thất vọng.


"Anh ấy có thể là ngại..." Sở Vị thay Sở Việt Xuyên tìm một câu nói đỡ, vừa nói xong cũng thấy Sở Việt Xuyên không biết từ lúc nào đã trở lại, ngay sau lưng Triệu Mộng Tây, mặt Sở Vị lập tức đỏ bừng.



"Sẽ không nghe được chứ? Thôi kệ nghe được thì nghe, có gì mà ngại hơn nữa." Triệu Mộng Tây cố ý quay đầu xem Sở Việt Xuyên đi xa, mới nhìn về phía Sở Vị nói nhỏ.


Sở Vị không lên tiếng, không biết Sở Việt Xuyên nghe được cậu nói dối là tâm trạng gì...


Sở Việt Xuyên đi nhà vệ sinh giải quyết xong vấn đề lại đứng ở chỗ nối giữa các toa xe một lúc mới trở lại.


Trên đường Sở Vị ăn ăn ngủ ngủ, ngày thứ hai đến trạm sau tinh thần cũng không tệ.


Sớm đã gọi điện thoại nói với Tống Dực Dương, họ từ nhà ga chuyển sang xe buýt đến công xã sau, Tống Dực Dương lái máy kéo ở điểm xuống xe buýt đợi mọi người.


Sở Thanh cũng đến, nhìn thấy Sở Vị bọn họ liền chạy tới ôm chân Sở Vị, vừa mới bắt đầu còn cười, vừa ngẩng đầu nhưng lại há to mồm bắt đầu khóc.


Sở Vị có chút buồn cười lại có chút cảm động, thằng nhóc này là quá nhớ mình rồi.


"Không có tiền đồ, có phải là nam tử hán không?" Sở Việt Xuyên nói.


"Em là nam tử hán, không phải cố ý khóc, ô ô ô, em không kiềm chế được mình..." Sở Thanh khóc không ngừng được.


"Anh đừng mắng thằng bé." Sở Vị nói một câu, ôm lấy Sở Thanh.


Sở Việt Xuyên đứng một bên không nói lời nào.


Sở Vị giúp Sở Thanh thuận khí, cầm sô cô la đã mua ra cho nó xem, không khóc mới được ăn, cứ như vậy dỗ một lúc mới nín.


Cả đoàn người cùng nhau về Hoa Đào Câu.


Sở Vị đi rồi đều là Dư Vi Hồng nấu cơm, đã làm xong chờ họ.


Ăn cơm xong mọi người cùng nhau nói chuyện, Sở Vị cầm máy trợ thính ra, nghe âm thanh của mỗi người.


Có âm thanh thế giới, con người càng sống động, cảnh tượng náo nhiệt càng thêm lập thể.


Buổi tối, mọi người từng người nghỉ ngơi, Sở Việt Xuyên cầm tiền muốn trả lại cho Tạ Tân Nho, Tạ Tân Nho không lên tiếng lôi kéo đồ trực tiếp từ trong phòng đi ra.


"Có liên quan gì đến cậu, cậu muốn đuổi tôi đi cứ nói thẳng! Tôi bây giờ đi luôn!" Tạ Tân Nho hùng hùng hổ hổ mang theo rương đồ của mình đi ra.


Sở Vị vội vàng đến kéo Tạ Tân Nho.


"Ông Tạ, anh ấy không hiểu chuyện, ông đừng để ý đến anh ấy. Ngoan, giữa tối ông muốn đi đâu? Đến, con rót nước cho ông, rửa mặt rồi ngủ. Ngày mai làm thịt kho tàu ăn được không? Ở Hải Thị con cố ý mua dứa về." Sở Vị biết chuyện sau ôn tồn nói, kéo người trở về, hướng về Sở Việt Xuyên liếc mắt, ra hiệu anh cũng xin lỗi.


Tuy rằng Sở Vị đã nói rồi, đem tiền cho Tạ Tân Nho ông ấy khẳng định tức giận, nhưng Sở Việt Xuyên cảm thấy số tiền quá lớn, không thể không trả cho Tạ Tân Nho.


Tạ Tân Nho bị Sở Vị dỗ vài câu, Sở Việt Xuyên lại xin lỗi thì sắc mặt mới khá hơn một chút.


"Ông Tạ, nếu như đến lúc đó con cũng đi Hải Thị học, chúng ta cùng đi Hải Thị, ở Hải Thị thuê một căn nhà lớn, có cái sân nhỏ, ông trồng hoa, rèn luyện thân thể, có được không?" Đợi Tạ Tân Nho thu dọn xong, Sở Vị ôm lấy cánh tay Tạ Tân Nho nói.


"Cậu đúng là có cơ hội có thể thi đậu đại học. Thính lực kém như vậy, trước tiên rèn luyện rồi hãy nghĩ đến những cái khác." Tạ Tân Nho nhìn mặt mày cong cong của Sở Vị lại nói một câu.


"Vâng, vâng, biết rồi." Sở Vị vội vàng gật đầu.


Dỗ được ông già, Sở Vị đi ra ngoài tiện thể gọi Sở Việt Xuyên đến.


"Anh, giống như anh coi em là người nhà, cho em dùng tiền, còn không cho em trả lại như thế, ông Tạ coi chúng ta là người thân. Anh đem ông Tạ xem như ông nội, nếu không ông ấy còn sẽ tức giận, bỏ nhà đi." Sở Vị nhỏ giọng nói với Sở Việt Xuyên.


"Anh biết rồi." Sở Việt Xuyên nói, nhìn Sở Vị giống như đứa nhỏ phạm sai lầm.


"Không sao rồi, ông Tạ sẽ không thù dai, đã dỗ được rồi." Sở Vị vỗ Sở Việt Xuyên nói.



"Anh, buổi tối anh còn muốn ngủ ngoài sao? Ngủ chỗ em này, em trai cũng đến cùng ngủ." Sở Việt Xuyên định đi, Sở Vị lại kéo anh lại nói.


"Các em ngủ trước, hơi nóng." Sở Việt Xuyên không từ chối cũng không đáp ứng.


Sở Vị hơi phồng má, mặc kệ Sở Việt Xuyên, dẫn Sở Thanh đi rửa mặt.


Rời nhà quá lâu, Sở Thanh rất dính Sở Vị, tối hôm đó Sở Vị liền dẫn Sở Thanh ngủ một phòng, Sở Việt Xuyên rửa mặt xong, lại đi lấy nước, dọn dẹp sân bận rộn đến khi tất cả mọi người đều ngủ, cuối cùng vẫn là ngủ ở trên giường tạm bợ bên ngoài.


Sở Việt Xuyên kỳ nghỉ hè ở Hoa Đào Câu vô cùng bận rộn.


Giúp đỡ người trong thôn sửa chữa mạch điện, huấn luyện mấy người dân có hứng thú về phương diện này, đồng thời giúp đỡ cùng làm nghề phụ ở đội, bận rộn đi sớm về muộn.


Hơn một tháng sau, Sở Việt Xuyên rời Hoa Đào Câu về Hải Thị, phế phẩm mà Cố Thành Chu và họ thu lại, cùng đồ điện chờ sửa chữa đã chất đống sân đều không bỏ xuống được.


Sở Việt Xuyên rời đi Sở Vị rất không nỡ.


Một cái kỳ nghỉ hè, Sở Việt Xuyên đến thăm vội vàng, chỉ buổi tối trở về giúp cậu luyện tập vài câu, đều không có thân cận, để anh cùng ngủ một phòng, anh đều không chịu, còn ngủ ở bên ngoài.


Thời gian trôi qua quá nhanh, thoáng chốc đã qua, Sở Việt Xuyên liền đi rồi.


Sở Vị không mấy vui vẻ.


"Đồ không có lương tâm, trở về có mấy ngày còn đến nơi khác bận rộn, bây giờ thì đi rồi! Thằng nhóc thối, không có lương tâm!" Tạ Tân Nho thấy Sở Vị ăn cơm không có khẩu vị, liền mắng to.


Sở Vị tuy rằng cũng rất không muốn Sở Việt Xuyên rời đi, nhưng cũng biết lập tức sẽ khai giảng, hơn nữa bên kia bọn Cố Thành Chu đang đợi anh, Sở Việt Xuyên cũng muốn đi kiếm tiền, đến lúc đó đón ông nội Sở và họ đi Hải Thị, muốn thuê nhà, muốn gánh vác chi tiêu một nhà, rất cần tiền.


"Ông Tạ, anh ấy sao không có lương tâm? Ông đừng mắng anh ấy. Cũng không còn bao nhiêu ngày là khai giảng, bên kia cũng có việc." Sở Vị nhìn Tạ Tân Nho đối với Sở Việt Xuyên vô cùng có ý kiến, tuy rằng cậu cũng rất có ý kiến, vẫn giúp Sở Việt Xuyên nói vài câu.


"Vội vàng đi là muốn đi gặp đối tượng của hắn ở Hải Thị chứ gì? ! Còn tưởng rằng hắn là người thật thà, kết quả chẳng là cái thá gì. Tới thành phố lớn nhanh như vậy liền tìm được người tốt. Hắn đặt cháu ở vị trí nào? Cháu tốt với hắn như vậy mà. Cháu sau này phải khá hơn một chút, đừng đối xử tốt với hắn như vậy." Tạ Tân Nho xụ mặt nói.


Tạ Tân Nho cũng biết chuyện Sở Việt Xuyên có đối tượng.


Đều là bởi vì người trên đội quá nhiệt tình, hỏi thăm Sở Việt Xuyên, muốn giới thiệu đối tượng cho anh, Sở Việt Xuyên liền nói có đối tượng rồi, cụ thể liền không nói.


Mọi người đều đoán là quen biết ở Hải Thị.


Có người thảo luận, bị Tạ Tân Nho nghe lọt tai, còn tưởng rằng Sở Việt Xuyên thật sự ở Hải Thị tìm được đối tượng.


"..." Sở Vị hít một hơi, vội vàng nhìn hai bên một chút, may là không có ai.


"Ông Tạ, ông đang nói gì đấy?" Sở Vị thấp giọng nói.


"Trước đây cậu có dấu hiệu của bệnh tương tư, sau khi thấy hắn trở về thì đỡ, lúc này mới đi được mấy ngày, lại tái phát bệnh tương tư, cậu cảm thấy ta là già rồi lẩm cẩm sao, cái này còn không nhìn ra?" Tạ Tân Nho nói.


"..." Sở Vị chăm chú nhìn về phía Tạ Tân Nho, thật không nghĩ tới Tạ Tân Nho từ góc độ y học, khi cậu vẫn chưa xác định thích Sở Việt Xuyên thì đã "chẩn đoán" cậu thích Sở Việt Xuyên.


"Ông Tạ, con nói nhỏ cho ông, người anh ấy thích là con, anh ấy nói với con rồi. Chúng con muốn ở bên nhau, cả đời." Sở Vị kề sát Tạ Tân Nho nhỏ giọng nói.


"Thật sự?" Tạ Tân Nho nghi ngờ, nhìn thế nào cũng không giống, Sở Việt Xuyên không thèm nhìn Sở Vị, đều không nói lời nào, Sở Vị chỉ cần Sở Việt Xuyên ở đâu, mắt liền dán vào người cậu ấy.


"Ừm, anh ấy nói anh ấy xoắn xuýt hơn một năm rồi. Ở trong trường học liều mạng kiếm tiền, cũng là muốn vì con chữa bệnh mua thuốc, trước muốn trả lại ông hơn một ngàn tệ, là một mình anh ấy kiếm." Sở Vị nói với Tạ Tân Nho.


"Thằng nhóc thối kia, cứ làm mặt lạnh, ta lại nhìn nhầm rồi. Thôi được, ta lo lắng uổng công rồi!" Tạ Tân Nho nghe Sở Vị nói thì thoải mái.


"Ông Tạ, ông không cảm thấy kỳ quái sao? Sẽ không đợi lát nữa liền cuộn chăn bỏ nhà đi chứ?" Sở Vị nhìn vẻ mặt Tạ Tân Nho hỏi.


"Ta đi đâu? Ta còn muốn theo dõi thằng nhóc thối kia, không để nó phụ lòng cháu. Bằng không ta sẽ cho nó đẹp mặt!" Tạ Tân Nho trừng mắt Sở Vị nói.



"Được rồi, đừng nói lời hay. Khẩu vị của cháu lại không tốt rồi, khi điều trị, đừng toàn nghĩ đến những chuyện tình cảm, không có chuyện gì thì xem thêm sách. Còn muốn thi đại học, muốn thật sự khôi phục, nhiều người như vậy, cháu không nỗ lực làm sao thi đậu?" Tạ Tân Nho vỗ tay Sở Vị, quặm mặt nói.


Sở Vị vội vàng đáp lại.


Tạ Tân Nho ủng hộ cậu và Sở Việt Xuyên ở bên nhau, tâm trạng Sở Vị tốt hơn rất nhiều, thêm vào Tạ Tân Nho điều trị, khẩu vị rất nhanh khôi phục.


Nửa năm sau việc đồng áng không nhiều, thời tiết lạnh, người dân thôn Hoa Đào Câu chủ yếu đều đang làm nghề phụ.


Sở Vị tuy rằng kiếp trước học tập không tệ, đời này cũng không dám xem thường, nghề phụ chỉ làm nửa ngày, thời gian còn lại đều ở nhà Sở gia ôn tập, cũng dẫn theo mấy người Triệu Mộng Tây cùng ôn tập.


Những người kia trước đây cũng muốn thi đại học, nhưng thi đại học đã sớm bị bãi bỏ, đợi một năm cũng không khôi phục, đều muốn từ bỏ, không ngờ đến tháng mười thì toàn quốc công bố tin tức thi đại học khôi phục, lần đầu tiên thi đại học chính là tháng mười một, chỉ còn hơn một tháng thời gian chuẩn bị, những người như họ đã ôn tập sớm có ưu thế rất lớn.


Sở Vị và mọi người càng tích cực chuẩn bị thi đại học, vào tháng mười một thì tham gia cuộc thi do huyện tổ chức thống nhất.


Khi thi không cảm thấy gì, thi xong điền xong nguyện vọng, bắt đầu chờ đợi dài dằng dặc.


Gần Tết thì rơi một trận tuyết lớn, đường dây điện thoại ở đại đội có vấn đề, sửa chữa khó khăn, máy kéo muốn đi giao hàng đều không xuống được Hoa Đào Câu, vì lý do an toàn, mấy ngày nay mọi người đều không đi ra ngoài.


Nguyên bản đáng lẽ có thể hỏi thăm điểm và trường học trúng tuyển, lại phải trì hoãn mấy ngày.


Sở Vị nhìn bên ngoài tuyết có chút lo lắng, cũng không phải vì hoãn lại thời gian tra điểm, mà là Sở Việt Xuyên chính là thời gian này gần như phải quay về, trận tuyết này nếu như vẫn cứ rơi, xe buýt từ thị trấn về công xã không biết có chạy hay không.


Hy vọng nhanh chóng tạnh, nếu không lại phải muộn mấy ngày mới có thể nhìn thấy Sở Việt Xuyên.


Sở Vị ở trên giường ấm nhìn tuyết bên ngoài ngẩn ngơ thì Sở Việt Xuyên đang ở Hải Thị thu dọn hành lý.


"Đúng rồi, anh Xuyên, cho anh một hộp này, em đi bệnh viện lĩnh hơn nhiều, còn có cái này, đều rất hữu dụng, phòng hờ." Tô Nghị Lâm đến đưa cho Sở Việt Xuyên một hộp nhựa hình vuông, còn có một lọ thuốc.


"... Cậu cho anh cái này làm gì?" Sở Việt Xuyên nhìn thấy đồ Tô Nghị Lâm đưa thì cau mày.


"Anh và Sở Vị không phải ở cùng nhau sao, chẳng lẽ không dùng? Anh Thành nói dùng được, chuyện này nên nghe anh Thành." Tô Nghị Lâm nhét vào tay Sở Việt Xuyên.


"... Cậu nói cái gì? Sao cậu biết?" Sở Việt Xuyên sửng sốt một chút, đồ bị nhét vào cũng không để ý.


"Anh vẻ mặt gì? Em lại sẽ không nói ra ngoài, em vẫn biết nặng nhẹ. Anh đều biết chuyện của chúng em, chúng em biết chuyện của anh, anh không cần..." Tô Nghị Lâm bĩu môi nói.


"Anh hỏi cậu, sao cậu biết? Cậu nhìn ra?" Sở Việt Xuyên hỏi.


"Anh Thành nói Sở Vị nói với anh ấy mà. Anh xem người ta Sở Vị một chút, bao bình tĩnh, mới ở chung mấy ngày liền coi chúng ta là bạn bè." Tô Nghị Lâm nói, đối với dáng vẻ kinh ngạc của Sở Việt Xuyên có chút không hiểu.


Sở Việt Xuyên thân thể cứng đờ, lập tức cất bước đi ra ngoài.


"Trước đó Sở Vị nói với cậu? Cậu ấy nói cái gì?" Sở Việt Xuyên đi ra ngoài vội vàng hỏi Cố Thành Chu.


"Chính là lần cậu ấy đến, tôi hỏi cậu ấy với cậu có phải một đôi không, cậu ấy nói đúng vậy. Cậu ấy rất quan tâm cậu, còn đang lo lắng người nhà phản đối nên làm gì, các cậu với hai chúng tôi không giống, trong nhà thân thích nhiều, có hơi phiền phức. Chuyện này từ từ đi. Có thể vẹn toàn đôi bên là tốt nhất." Cố Thành Chu không nhanh không chậm nói.


Sở Việt Xuyên nắm chặt nắm đấm, thân thể ở khẽ run.


Thì ra Sở Vị sau khi anh bày tỏ đã chấp nhận anh, quyết định ở cùng với anh rồi!


Là anh quá ngu, còn tưởng rằng cậu chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục quan hệ như trước đây.


Sở Việt Xuyên không nói nhiều với Cố Thành Chu bọn họ, nhanh chóng thu dọn xong hành lý về nhà.


"Ấy, người này, tôi tốt bụng cho anh ấy, đều không thèm lấy. Thôi kệ, đến lúc không có, sẽ hối hận!" Tô Nghị Lâm thấy Sở Việt Xuyên mang hành lý đi nhanh, đồ vật mà anh ta đưa bị vứt trên bàn, muốn đuổi theo, nhưng không còn thấy bóng dáng ai.


"Anh Xuyên ngây thơ vô cùng, loại chuyện đó hắn sẽ không vội. Cậu cho rằng ai cũng như cậu? Nhanh chóng dọn dẹp đồ vật đi, đừng để sau đó có người đến thấy." Cố Thành Chu trừng mắt Tô Nghị Lâm nói.


"..." Tô Nghị Lâm không phục, nhưng không dám cãi lại, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.
 


Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Story Chương 39
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...