Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 38

193@-

 
Hải Thị có nhiều hải sản, họ mua mấy con cá, dùng để hấp, kho và hầm canh.


Đến giờ, Cố Thành Chu và Tô Nghị Lâm đã về, Tô Nghị Lâm ở ngoài sân nhặt rau, Cố Thành Chu ở trong bếp nấu cơm.


"Anh Xuyên, các cậu về rồi. Nhờ phúc của Sở Vị, anh Thành hôm nay phải nấu đồ ăn ngon!" Tô Nghị Lâm nhìn thấy hai người liền đứng dậy vẫy tay, nụ cười rất lớn.


Sở Vị lúc này nhìn Tô Nghị Lâm có vẻ vừa mắt hơn một chút, trăng hoa thì trăng hoa, chỉ cần đừng trêu chọc Sở Việt Xuyên là được.


Sở Vị và Sở Việt Xuyên cũng gia nhập hỗ trợ, một lúc sau mọi người ngồi ở trong sân nhỏ ăn cơm trưa.


Việc quan trọng nhất của Sở Vị ở Hải Thị đã hoàn thành, cần đi xe về Phượng Thành Sở gia một chuyến, nhưng Sở Việt Xuyên muốn đưa cậu đi, phải đợi sau khi thi xong mới được.


Vì vậy Sở Vị còn phải ở lại Hải Thị hai ngày.


Khi Sở Việt Xuyên thi, Sở Vị muốn ở trong phòng nhỏ để thích ứng với máy trợ thính.


"Ngày mai khi anh Xuyên thi, tôi dẫn cậu đi dạo. Gần đây có một cổ trấn, còn có nhà cũ của người nổi tiếng. Cậu có hứng thú không?" Cố Thành Chu nhìn về phía Sở Vị hỏi.


Sở Vị có chút động lòng, nhìn về phía Sở Việt Xuyên trưng cầu ý kiến.


Sở Vị kiếp trước chưa từng gặp Cố Thành Chu, chỉ từ cảm quan nói chuyện khi gặp mặt để phán đoán, người này cho người ta cảm giác rất ôn hòa, rất thoải mái.


"Ở trong phòng cũng buồn chán, có thể đi dạo. Chọn lúc sáng sớm hoặc buổi chiều không nóng, đừng đi quá xa, sẽ mệt." Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.


Sở Vị liên tục gật đầu.


Buổi trưa ăn cơm xong, Sở Việt Xuyên ở lại cùng Sở Vị thích ứng máy trợ thính, nói một chút từ ngữ đơn giản, để Sở Vị học cách phân biệt, nhắm mắt không dựa vào môi ngữ (dựa vào môi để phân biệt ngôn ngữ).


Trong trí nhớ của Sở Vị là có âm thanh, chỉ là nghe được cần đại não thông qua chức năng phân biệt ngôn ngữ để phán đoán, cần một chút thời gian huấn luyện.


Bình thường không nói nhiều, nhưng nay Sở Việt Xuyên rất kiên trì nói chuyện với Sở Vị cả một buổi trưa.


Sở Vị ghi nhớ âm thanh mình nghe được, lại ghi nhớ ý tứ, lặp đi lặp lại luyện tập.


Sở Vị thích nghe giọng Sở Việt Xuyên, thành quả huấn luyện cả một buổi trưa không tệ.


"Cái này có lẽ là máy trợ thính tốt nhất hiện nay, nhưng vẫn quá cồng kềnh, hơn nữa không thể lọc tạp âm. Nếu có pin nhỏ hơn, lại tổng thể nhỏ hơn một chút, chỉ đeo ở trên tai, tóc vừa che là không nhìn thấy." Trong lúc huấn luyện Sở Vị lẩm bẩm hai câu.


Loại đeo sau tai và đeo trong tai có lẽ trong nước vẫn chưa có, cái này cần một chút đột phá kỹ thuật.


Hiện tại loại hộp có chút cồng kềnh, hơn nữa đeo hai cái tai nghe có dây, trông kỳ kỳ quái quái, rất thu hút sự chú ý của người khác.


Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Sở Việt Xuyên đều âm thầm ghi nhớ.


Buổi tối ăn xong cơm tối lại thích ứng một lúc, Sở Vị bị thúc giục đi ngủ, Sở Việt Xuyên tiếp tục ở dưới lầu sửa đồ điện.


Môn học thi cử anh đã sớm quen thuộc, thậm chí đã học được kiến thức ngoài sách giáo khoa, đối phó với cuộc thi vẫn rất dễ dàng.


Ngày thứ hai ban ngày Sở Vị ngồi xe ba gác của Cố Thành Chu bọn họ đi dạo xung quanh.


Đáng tiếc không có các loại cửa hàng và đồ ăn vặt như đời sau, khi đi dạo chủ yếu là xem phong cảnh và nói chuyện phiếm.


Từ trong miệng họ, Sở Vị biết được quá trình Sở Việt Xuyên kết bạn với họ, biết được Sở Việt Xuyên nửa năm này đã làm gì.


Hai người họ không giấu Sở Vị, đều nói ra.


Hai người họ khắp nơi thu đồ vật, trước đây là bán cho trạm thu mua phế phẩm, đợi sau khi gặp Sở Việt Xuyên mới có khả năng chuyển biến tốt.


Họ cùng Sở Việt Xuyên là chia lãi bốn, sáu, Sở Việt Xuyên sáu, họ bốn.


Sở Việt Xuyên bình thường có khóa, còn phải học tập, đến đây thời gian không nhiều, nhưng anh có kỹ thuật khó nhất, hai người đối với điều này rất phục.


Sở Việt Xuyên ngoài sửa chữa đồ điện, còn có thể tháo dỡ một số đồ điện bị vứt bỏ đã thu lại, tìm những linh kiện có thể sử dụng, tích góp lại, lắp ráp thành một cái có thể sử dụng, họ lại tìm cách bán đi, từ đó kiếm được một khoản.


Nghe họ nói nhẹ nhàng, chỉ cần nhìn Sở Việt Xuyên có thể lấy ra hơn một ngàn tệ để trả tiền máy trợ thính cho cậu, Sở Vị liền biết Sở Việt Xuyên nhất định đã bỏ ra rất nhiều công sức.


Sở Việt Xuyên khi ở đội vận tải tiếp xúc chủ yếu là sửa xe, lập tức chuyển sang sửa chữa đồ gia dụng, không biết phải nỗ lực nghiên cứu nhiều như thế nào, thức bao nhiêu đêm.


Nghĩ đến liền đau lòng.


Buổi sáng đi dạo một lúc, trời nóng nực, họ sẽ quay về.


Sở Vị lên lầu cầm chậu nước muốn xuống lấy nước rửa mặt, vừa đến dưới lầu, liền nhìn thấy trong cửa đang đóng lại một nửa, Tô Nghị Lâm ôm Cố Thành Chu hôn.



Sở Vị vội vàng dời ánh mắt, bước nhanh đi ra ngoài, vặn vòi nước mở lớn nhất để lấy một chậu nước.


Trong phòng Cố Thành Chu đá một cước Tô Nghị Lâm, hai người lập tức tách ra.


"Cậu ấy không nghe thấy." Tô Nghị Lâm ôm chân oan ức nói.


"Cậu ngốc à, cậu ấy có thể nhìn thấy! Cút đi nhặt rau!" Cố Thành Chu nói xong Tô Nghị Lâm liền lập tức đi ra ngoài.


"Trên lầu không có ống nước nên có chút phiền phức. Cậu muốn lên trên rửa, tôi giúp cậu bưng nước." Cố Thành Chu đi ra ngoài thấy Sở Vị thì chào hỏi nói, cẩn thận nhìn sắc mặt Sở Vị.


"Cảm ơn anh Thành. Tôi rửa ở dưới này rồi lên lầu." Sở Vị cười cười nói.


Cố Thành Chu thấy Sở Vị cũng không có vẻ mặt ngạc nhiên hay chán ghét, thở phào nhẹ nhõm.


Sở Vị cúi đầu rửa mặt, vẫn còn chút chuyện bận tâm.


Tô Nghị Lâm không trêu chọc Sở Việt Xuyên, nhưng dựa theo tình huống kiếp trước, anh ta chẳng phải là đã phản bội Cố Thành Chu sao?


Cố Thành Chu là người rất tốt.


Nhưng, hai người lại không quen lắm, chưa xảy ra chuyện gì làm sao mà nói.


"Có phải anh Xuyên nói cho cậu rồi không?" Sở Vị rửa mặt xong ngẩng đầu, Cố Thành Chu thấp giọng hỏi.


"Không có. Tôi không cảm thấy có gì. Nếu như hai người chân thành với nhau, thì không có quan hệ gì đến người khác." Sở Vị phản ứng lại, hiểu ý và nói.


"Cậu nói hay thật. Người bạn này tôi kết giao chắc rồi. Nếu như người trên thế giới này đều có suy nghĩ như cậu thì tốt biết mấy." Cố Thành Chu nhìn Sở Vị cười.


"Ý của anh là anh trai tôi cũng biết?" Sở Vị hỏi.


"Ừm. Bị cậu ấy bắt gặp rồi, có chút lúng túng, cậu ấy cứ như không có gì liên quan. Cậu đến đây, tôi liền hiểu ra rồi. Hai người là một đôi, đúng không?" Cố Thành Chu thấp giọng nói.


"Ừ." Sở Vị mím môi dưới thừa nhận, điểm giống nhau của việc yêu đồng giới khiến họ dường như trở thành một bộ tộc bí mật, có thể chia sẻ.


Sở Việt Xuyên thích Sở Vị, Sở Vị trong lòng đã quyết định rồi, không có gì phải xoắn xuýt.


"Tôi thật sự không ngờ, cậu ấy nhìn không giống người của chúng tôi, cậu hiểu ý tôi không?" Cố Thành Chu nói.


"Tôi hiểu, quả thực là vậy." Sở Vị cười nói, cậu cũng không ngờ.


"Aizz, cậu ấy cũng chỉ lớn hơn Lâm Lâm vài tháng, sao lại cảm giác như lớn hơn mười mấy tuổi, quá trầm ổn, quá biết kiềm chế. Cậu đến đây, còn ngủ riêng với cậu. Quá trong sáng." Cố Thành Chu nói, liếc mắt nhìn Tô Nghị Lâm đang ngồi xổm trong bếp nhặt rau còn hát.


Chủ đề này Sở Vị liền không tiếp tục nói nữa.


Sở Việt Xuyên vừa mới bày tỏ.


Lúc trước Sở Việt Xuyên cho rằng cậu là con gái, mới ở chung một tháng, liền có thể kích động hôn tới, nói là sau đó biết cậu là con trai, cũng thích, nhưng căn bản không thấy hành động a.


Con gái có thể hôn, con trai liền không muốn hôn sao?


Vậy có tính là thích không?


Hay là thật sự biết kiềm chế?


Sở Vị trong lòng hơi nghi hoặc, không dám hỏi ra lời.


"Đúng rồi, tôi muốn hỏi, người nhà của các cậu sẽ không phản đối sao?" Hai người nói được vài câu, Sở Vị hỏi.


Bên này chỉ có Cố Thành Chu và Tô Nghị Lâm hai người, chẳng lẽ nói người nhà và người xung quanh không đồng ý liền đoạn tuyệt lui tới sao?


Điểm này Sở Vị là không làm được.


Đồng thời cũng không làm được việc tách khỏi Sở Việt Xuyên.


"Nhà chúng tôi chỉ có một mình tôi, mẹ Lâm Lâm mất rồi, ba cậu ấy tái hôn, mẹ kế chê cậu ấy ăn quá nhiều nên đuổi ra. Cậu ấy liền nương tựa tôi. Aizz, ba mẹ tôi nếu còn sống, nhất định sẽ đánh gãy chân tôi." Cố Thành Chu cười nói.


Sở Vị hỏi Cố Thành Chu vài câu, biết đại khái.


Thân nhân của họ hoặc là không còn, hoặc là không quản chuyện, họ muốn làm gì thì làm.


Chỉ là bị cản trở bởi ánh mắt thế nhân, không muốn để người ta biết.


Nhưng nếu như có người như Sở Vị biết rồi, không coi là quái dị, có thể bình thản đối xử, anh sẽ thật cao hứng.


Sở Vị có thể cảm nhận được tâm trạng của anh.



Sở Vị nói với Cố Thành Chu vài câu, muốn đi lên lầu, nhìn thấy Tô Nghị Lâm lê dép bưng một cái rổ nhựa đi ra, bên trong đựng một ít rau.


"Sở Vị, đi lên lầu à, không nói chuyện thêm một lát?" Tô Nghị Lâm hỏi thăm Sở Vị.


"Không được." Sở Vị nói một câu, bước nhanh lên lầu, trong lòng âm thầm đối với Tô Nghị Lâm ý kiến càng lớn.


Vừa nghe Cố Thành Chu nói, Tô Nghị Lâm mười ba mười bốn tuổi bị người nhà đuổi ra, là được Cố Thành Chu giúp đỡ, tên này còn phản bội Cố Thành Chu, quá không có nhân tính đi.


Chuyện đó còn chưa xảy ra, hai người cũng đã ở cùng nhau.


Sở Vị cũng không biết nên đối phó thế nào, chỉ có thể trước tiên quan sát.


Sở Vị ở trong phòng chợp mắt một chút, Sở Việt Xuyên trở về.


Họ xuống giúp làm cơm, cùng nhau ăn cơm.


Buổi chiều, Sở Vị cùng Cố Thành Chu và họ đi ra ngoài thì, từ góc độ quan sát không giống nhau, cảm giác ánh mắt của hai người đan xen, có không ít ám muội, cơ bản đều là Tô Nghị Lâm làm.


Về đến nhà, hai người liền vào phòng, còn nhớ đóng kín cửa.


Ngày thứ hai, Sở Vị không đi dạo, ở trong phòng tự đọc và luyện tập.


Cậu đã hiểu ra, khi cậu ở đây, đúng là giống như kẻ thứ ba.


Đợi Sở Việt Xuyên thi xong, buổi chiều hôm đó về hơi muộn một chút, khi trở về mang theo một túi đặc sản Hải Thị, còn có một rổ trái cây, bên trong có dưa ngọt, còn có hai miếng dưa hấu, một hộp ô mai nhỏ.


"Anh Xuyên, còn mang theo dưa ngọt non đây, hái từ đâu vậy? Oa, còn có ô mai, đây chính là vật hiếm có, tươi ngon thật." Sở Việt Xuyên mang về, Tô Nghị Lâm tiếp đồ vật thì kinh ngạc nói.


"Lần trước nhìn thấy nhà ông Trương kia trồng, ông ấy ở gần bờ sông khai hoang một mảnh." Sở Việt Xuyên nói, lấy dưa ngọt và ô mai ra rửa.


"Ha, tôi liền nói sao anh Xuyên lại tốt bụng mà đi với cái ông Trương đầu cơ trục lợi kia, còn chạy đi nhà ông ấy giúp ông ấy sửa máy thu thanh miễn phí, hóa ra là vì cái này à. Không ngờ cậu nhìn đứng đắn nghiêm túc, còn rất thèm ăn. Hì hì, hời cho chúng ta." Tô Nghị Lâm cười nói.


"Cậu ấy là thằng ngốc, chúng ta bình thường không có lộc ăn này, đều là nhờ cậu ấy hái." Cố Thành Chu nói với Sở Vị.


Sở Vị ở một bên nhìn trán Sở Việt Xuyên còn lấm tấm mồ hôi, nghĩ đến mùa đông năm trước khi tuyết rơi, mọi người vây quanh trên giường nói chuyện phiếm, Sở Vị nói mình thích ăn dưa ngọt và ô mai.


Năm thứ hai đất chia lấy trồng dưa ngọt, nhưng không tìm thấy giống ô mai, sau này Sở Việt Xuyên đi học, liền không có cơ hội trồng.


Không ngờ Sở Việt Xuyên vẫn nhớ, tính toán chính là vì khi Sở Vị đến có thể ăn được, mới qua lại với người ta.


Nếu không với tính cách của Sở Việt Xuyên, không hẳn sẽ chủ động đi làm các mối quan hệ xã giao.


Ô mai tươi mỗi quả đỏ mọng, giòn ngọt, dưa ngọt còn chưa đến miệng đã có thể ngửi thấy mùi thơm.


Cơm tối Sở Vị cùng Cố Thành Chu đã làm xong, mấy người trước tiên ăn cơm tối.


Sở Vị khẩu vị vốn nhỏ, bữa tối cố ý ăn ít một chút.


Đợi ăn xong cơm tối, trái cây được bày ra, lại thêm một chút hạt dưa.


Cố Thành Chu để Sở Vị đi lấy máy trợ thính đến, mọi người vừa ăn trái cây, vừa giúp Sở Vị huấn luyện.


Sở Vị nghe mọi người nói chuyện, giống như chơi đoán chữ, đoán ý tứ họ nói, họ giống như chơi game, còn thật vui vẻ.


Sở Vị không cẩn thận ăn no rồi.


Buổi tối Sở Việt Xuyên giúp Sở Vị xách nước lên lầu, Sở Vị ở trong phòng rửa mặt xong, Sở Việt Xuyên đi vào dọn dẹp.


"Vừa nãy những trái cây kia nhiều nước, đợi tiêu hóa xong, sẽ đói. Gói bánh ngọt này để đây, khi đói bụng thì ăn. Buổi tối nếu như muốn đi nhà vệ sinh, dùng cái đèn pin này, sợ thì gọi anh một tiếng, anh liền ra. Em ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi Phượng Thành." Sở Việt Xuyên bưng nước bẩn đi ra ngoài, khi trở lại để lại một gói bánh đậu xanh bọc giấy dầu.


Sở Vị nhìn Sở Việt Xuyên rời đi, có một cỗ kích động, muốn gọi giữ anh lại, chân dài của Sở Việt Xuyên bước một bước quá rộng, rất nhanh đã đi xuống lầu.


"..." Sở Vị ra cửa hướng xuống lầu liếc nhìn, Sở Việt Xuyên đã đến sân dưới cùng mọi người dọn dẹp đồ đạc.


Sở Vị nhìn thêm vài lần, quay về đi ngủ.


Không thể không nói Sở Việt Xuyên dự đoán đúng rồi, nửa đêm Sở Vị bị buồn tiểu mà tỉnh giấc, bò dậy đi xuống lầu đi nhà vệ sinh.


Không bật đèn lại quên mang đèn pin, Sở Vị s* s**ng xuống lầu, bước hụt, dọa cậu giật mình, tay loạn xạ túm lấy đồ vật, thấy sắp ngã xuống, người không ngã lên cầu thang, mà ngã vào một lồng ngực nóng hầm hập.


Nghe thấy mùi vị quen thuộc, trái tim Sở Vị đang đập loạn xạ rơi xuống đất.


Sở Việt Xuyên không lên tiếng, xung quanh một mảnh tối đen, anh trước đem Sở Vị từ trên cầu thang ôm xuống, kéo công tắc điện trong sân bật đèn.


"Không ngã vào đâu chứ? Sao không mang theo đèn pin?" Có ánh sáng, Sở Việt Xuyên mới lên tiếng, đánh giá Sở Vị.



"Không có, chỉ là có chút gấp, đèn pin quên cầm, công tắc đèn quên vị trí..." Sở Vị ngượng ngùng cười nói.


"Vậy thì mau đi." Sở Việt Xuyên nói.


Sở Vị có chút ngượng, nhưng quả thực rất gấp.


Vội vàng đi giải quyết, khi đi ra, Sở Việt Xuyên vẫn đứng ở dưới mái hiên.


Chỉ cần nhìn vóc dáng cao lớn này cũng làm người ta rất an tâm.


"Anh, sao anh lại đúng lúc như vậy? Nếu không em thật sự sẽ ngã rất thảm." Sở Vị đi đến vòi nước bên kia rửa tay, Sở Việt Xuyên đi tới đưa cho cậu khăn mặt.


"Anh vẫn chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng động đoán được là em. Sợ không?" Sở Việt Xuyên nói.


"Ừ, bây giờ tim còn đập rất nhanh." Sở Vị nói.


"Lần sau em trực tiếp gọi anh là được." Sở Việt Xuyên nói, đưa tay ấn ấn mái tóc dựng lên của Sở Vị, muốn an ủi cậu, có chút lo lắng Sở Vị né tránh.


"Được, vừa nãy tỉnh dậy có chút choáng váng." Sở Vị không trốn, còn hướng về Sở Việt Xuyên cười, Sở Việt Xuyên cảm giác nụ cười này dường như có chút ngọt.


Trên cầu thang mượn ánh đèn trong sân, hai người lên lầu.


Mở cửa thì, Sở Việt Xuyên muốn đưa tay bật đèn, bị Sở Vị kéo cánh tay.


"Anh, bật đèn khác trước." Sở Vị thấp giọng nói.


Sở Việt Xuyên muốn nói chuyện, nhưng tối đen Sở Vị cũng không nhìn thấy.


"Anh nói đi, xem em cảm giác có đúng không." Sở Vị nói, tay đã đưa đến trên môi Sở Việt Xuyên, và vị trí yết hầu.


Dựa vào bóng tối, Sở Vị chạm vào Sở Việt Xuyên.


Từ khi Sở Việt Xuyên bày tỏ, Sở Vị tuy rằng rất nhanh hạ quyết tâm ở cùng Sở Việt Xuyên, chỉ là nhất thời có chút không biết làm sao chuyển đổi.


Những cái chạm bình thường cậu làm rất tự nhiên, lại có chút ngượng ngùng.


Hai ngày nay, Sở Việt Xuyên thi xong trở về, họ cũng có vẻ xa cách một chút.


Yết hầu Sở Việt Xuyên trượt lên xuống, không biết nói gì.


Sở Việt Xuyên cao hứng vì Sở Vị còn có thể thân cận với anh, lại có chút bất đắc dĩ, Sở Vị là không biết loại tiếp xúc này có bao nhiêu thân mật, ngón tay thon dài như đang nhẹ nhàng k*ch th*ch dây đàn, trêu chọc mỗi tế bào, mỗi dây thần kinh trên yết hầu.


"Sở Vị, em ngủ sớm một chút đi." Sở Việt Xuyên nuốt vài ngụm nước nói.


"Anh, tại sao anh gọi tên của em, gọi liền cả họ lẫn tên. Ngay cả em trai cũng biết, khi gọi nó đại danh Sở Việt Thanh, chính là muốn đánh đòn. Sau này anh gọi em là Vị Vị có được không?" Sở Vị nói.


"Được." Sở Việt Xuyên nói.


Sở Việt Xuyên quả thực chưa từng gọi Sở Vị bằng tên lặp lại, nghe Triệu Mộng Tây và Dư Vi Hồng họ gọi rất tùy tiện rất thân, trong lòng anh là có chút ghen tị.


Anh vẫn cảm thấy xưng hô này cực kỳ thân mật, thích hợp để nói nhỏ bên tai.


"Vậy nói xong rồi. Anh, anh cũng ngủ sớm một chút, xuống liền ngủ, đừng thức đêm." Sở Vị tiếp tục nói, thu tay lại, đưa tay bật đèn.


"Vậy anh xuống đây." Sở Việt Xuyên liếc nhìn Sở Vị rồi xoay người rời đi.


Sở Vị thấy Sở Việt Xuyên rời đi, hơi nhỏ thất vọng.


Sở Việt Xuyên vừa nãy ngay cả tay cũng không giơ lên.


Anh cứ thế đi rồi, lúc này sao lại không có loại hành động bộc phát hormone, không nhịn được ôm lấy hôn nhẹ a.


Sở Vị bĩu má, đóng cửa lại mặt lại nóng lên.


Cuối cùng cậu đang mong đợi cái gì?


Cúi đầu nhìn ngón tay của mình, đầu ngón tay đều là đỏ.


Kiếp trước không biết sờ qua bao nhiêu lần yết hầu và môi, vừa nãy vuốt cảm giác đặc biệt bỏng tay.


Đây chính là anh trai và người yêu khác nhau sao?


Sở Vị lần thứ hai đem mình bọc lại.


Đại Sở: Tôi nhịn!



Đại Sở: Nhịn uổng công


Bước nhanh xuống lầu, Sở Việt Xuyên lúc này tiến vào phòng, cố gắng kiểm soát nhịp thở dồn dập của mình.


Nếu không nhanh chóng xuống, anh sợ mình lại đi hôn Sở Vị.


Vẻ mặt xúc động của Sở Vị hôm đó khi anh thú nhận tình cảm vẫn còn khắc sâu trong đầu anh.


Có vẻ chuyện này đối với Sở Vị mà nói là có chút khó tiếp nhận.


Sở Vị có thể coi như không có chuyện gì, còn có thể thân cận với anh, anh đã thấy đủ rồi.


Sở Việt Xuyên không bật đèn, đứng sững trong bóng tối một lúc lâu mới đi ngủ.


Sáng hôm sau Sở Vị và Sở Việt Xuyên dậy sớm lên đường đến nhà ga, cùng đi đến nhà Sở Vị.


Trước đó Sở Vị đã mua một ít đồ khi đi dạo phố với Cố Thành Chu bọn họ, Sở Việt Xuyên cũng mang theo đặc sản đã mua ngày hôm trước.


Sở Việt Xuyên muốn đưa Sở Vị đến Phượng Thành Sở gia, một mặt là vì không yên tâm để Sở Vị đi một mình, mặt khác cũng là muốn đi gặp người thân của Sở Vị, xem tình hình nhà họ Sở thế nào, thân thể Sở Vị như vậy mà lại để cậu xuống nông thôn.


Sở Vị nói mình tự nguyện xuống nông thôn, Sở Việt Xuyên không tin lắm.


Anh suy đoán là người nhà Sở Vị đối với cậu không tốt, Sở Vị sẽ không nói xấu người nhà.


Sở Vị về nhà có bị bắt nạt không, phải nhìn mới biết.


Tàu hỏa đi hơn bốn giờ, Sở Vị trên đường buồn ngủ, khi ngủ gật thì được Sở Việt Xuyên đặt đầu lên vai dựa vào ngủ, lập tức ngủ thẳng đến trạm.


Khi tỉnh lại vẫn còn mơ màng, được Sở Việt Xuyên kéo xuống xe mới tỉnh táo một chút.


Hai người chuyển sang xe buýt đến khu nhà ở của nhà máy thép nơi Sở gia tọa lạc.


Khu nhà ở thật náo nhiệt, Sở Vị xuất hiện ở cửa liền bị chú ý.


"Cậu là nhị ca nhà họ Sở sao?" Một người phụ nữ đang ngồi hóng mát ở cửa khu nhà nhìn Sở Vị có chút không xác định.


Sở Vị còn đeo khẩu trang, vóc người cao lớn hơn một chút, thân hình thon dài thẳng tắp, đôi mắt lấp lánh, mày mặt như họa, làn da lộ ra trắng nõn mềm mại, nhìn như là Sở Vị hơn một năm trước, lại không giống.


"Dì, là cháu." Sở Vị tháo khẩu trang xuống cười đáp lại.


“Đúng thật à, thay đổi đẹp trai hơn nhiều, cậu đã biết nói chuyện nha!" Dì kia kinh ngạc nhìn Sở Vị.


Những thanh niên trí thức khác trở về đều là mặt mày xám xịt, tiều tụy đi nhiều, Sở Vị nhưng là sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tươi tắn trắng nõn.


"Là nhị ca về à?" Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, đó là mẹ của Sở Vị, Tiền Quế Hương, vội vàng từ trên lầu chạy xuống, vừa nhìn thấy Sở Vị cũng sửng sốt một chút.


"Mẹ!" Sở Vị kêu một tiếng.


Hơn một năm nay người nhà họ Sở ở Phượng Thành đối với Sở Vị rất tốt, họ gửi cho Sở Vị không ít tiền và phiếu, nếu không Sở Vị cũng sẽ không tích góp được nhiều như vậy.


Mặc dù đối với Sở gia ở Phượng Thành tình cảm không sâu đậm như Sở gia ở thôn Hoa Đào Câu, nhưng người khác đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẽ đối xử tốt với đối phương.


Tiếng "mẹ" này gọi rất tự nhiên.


Tiền Quế Hương nghe được, bước nhanh vài bước đến trước mặt Sở Vị, trong mắt đã ngấn lệ.


Trước đây Sở Vị có viết thư về nhà nói về tình hình của mình, ở đại đội có điện thoại cũng đã nói chuyện, nhưng bây giờ đối mặt nhìn thấy, vẫn rất xúc động.


"Mẹ, con đã nói với mẹ là anh Việt Xuyên đưa con đến, chính là anh ấy. Chúng ta lên lầu về nhà trước đã." Sở Vị đỡ lấy Tiền Quế Hương nói.


Sở Việt Xuyên xách hành lý theo sau, cảm giác Sở Vị gọi "anh Việt Xuyên" thì giọng nói rất êm tai.


"Con ngoan, được, về nhà ngồi trước đã." Tiền Quế Hương nhìn về phía Sở Việt Xuyên vội vàng nói.


Tiền Quế Hương nhìn thấy Sở Việt Xuyên cũng rất kinh ngạc, Sở Vị trước đây viết thư đề cập đến Sở Việt Xuyên là một người dân trong thôn ở đại đội, bà cho rằng là loại người ngũ đại tam thô, không ngờ lại đẹp trai, thân cao, nhìn trầm ổn vô cùng.


"Dì, cháu xách được, dì đừng khách sáo." Tiền Quế Hương muốn giúp Sở Việt Xuyên mang đồ, Sở Việt Xuyên né qua nói.


"Mẹ, ba và anh có ở nhà không?" Sở Vị kéo Tiền Quế Hương lên lầu hỏi.


"Họ đều còn chưa tan tầm. Con nói con sẽ về, cũng không biết ngày nào, mẹ cứ mong chờ mong chờ. Cuối cùng cũng về rồi." Tiền Quế Hương lau đi nước mắt.


Bà làm sao cũng không nghĩ tới Sở Vị xuống nông thôn lại biết nói chuyện, người nhìn so với trước khi đi cao hơn không ít, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.


Sở Vị đi rồi bà buổi tối ngủ không được, chỉ sợ Sở Vị sinh bệnh, không ai chăm sóc, xảy ra chuyện gì.


Hận chính mình không có bản lĩnh kia, cũng không có cái quyết tâm kia để giữ Sở Vị lại.
 


Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Truyện Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Story Chương 38
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...