Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 55: Đánh Lôi Đài.


Tiếng còi huýt của thầy thể dục vang lên, như một hồi còi gác, cuốn theo gió buổi trưa tán loạn một mớ tâm tư không tên.


Tạ Lan cầm đồ cùng cả nhóm quay về. Đường trong rừng cây lộng gió, lạnh lạnh. Đậu Thịnh đi bên cạnh, vừa đi vừa cười hỏi: “Bao nhiêu lượt xem rồi?”


“Hơn bốn trăm nghìn.” Tạ Lan đáp: “Còn nhiều hơn tớ tưởng đấy.”


“Đã nói rồi mà, cậu là ngôi sao mới đang lên của khu âm nhạc, ánh sáng rực rỡ, không ai cản nổi đâu.”


Vừa nói, Đậu Thịnh vừa giơ tay làm động tác "bay lên", ngón tay thon dài trắng trẻo lướt qua ánh nắng, duỗi lên quá đầu rồi vỗ nhẹ lên cành ngô đồng đang rũ xuống.


Lá cây xào xạc rung động. Tạ Lan không nhịn được ngẩng đầu nhìn, ánh nắng xuyên qua tán lá lấp lánh khiến cậu hơi lóa mắt, có chút hoa mắt chóng mặt.


Xa Tử Minh kéo mấy người lại, hô to: “Ê ê, mai là sinh nhật Lưu Nhất Tuyênf đấy, tụi mình có nên tặng quà gì không?”


Đới Hữu lắc đầu: “Tớ thấy tặng quà cho con gái thì hơi ngại, nhảy Trạch Vũ tập thể xem như quà luôn đi.”


Vu Phi mặt vẫn cau có như mọi ngày: “Nói hay nhỉ, quan hệ giữa cậu với người ta thân thiết vậy sao?”


Xa Tử Minh lập tức phản đòn: “Cậu không tặng hả? Thiếu gia à, lớp mình ai tổ chức sinh nhật tớ cũng tiện tay gửi quà mà?”


Vu Phi bị chặn họng, ngập ngừng một lúc rồi uể oải nói: “Gần đây tiền tiêu vặt sắp hết rồi, khỏi tặng.”


Xa Tử Minh sốc: “Cậu tiêu kiểu gì mà tiền tiêu vặt cũng hết sạch trong ngày được vậy? Mua cái gì thế?”


Vu Phi bực mình huýnh cậu ta một cái: “Mua đồ to! Hỏi lắm thế, có bệnh à?”


Tạ Lan không tham gia cuộc tranh luận của tụi nó, cậu đang lướt danh sách tin nhắn riêng. Thật nhiều người vào nói nhờ cậu mà A Trạch để ý đến khu âm nhạc.


Cậu tiện tay lướt trang của A Trạch, phát hiện có người trên diễn đàn tung tin: nhóm của Tạ Lan đã giành được một hợp đồng quan trọng mà A Trạch bị trượt. Người ta nghi ngờ mấy video A Trạch đăng dạo gần đây là cố tình nhằm cản bước Tạ Lan.


Vài phút trước, A Trạch vừa đổi caption cho một video hai ngày trước. Nội dung là:
"Lão UP không việc gì phải ganh đua với tân binh, huống chi nghệ thuật vốn là thứ ai cũng có phong cách riêng. Chủ động @TạLan_NM, anh em khí chất hợp vibe, tớ cứ tiếp tục làm ông vua kỹ thuật của mình thôi. "


Bên dưới là hàng loạt bình luận tung hô khí chất “cao thượng” của A Trạch. Nhưng đọc kỹ, Tạ Lan lại thấy có gì đó là lạ. Nếu đoạn này xuất hiện trong bài thi Ngữ văn, chắc cậu sẽ muốn chọn đáp án “giả khen để đè”, hay “mỉa mai ẩn ý”.


Cậu kéo tiếp xuống dưới, quả nhiên có người tiếp lời:


—- Fan 6 năm cho biết, tụi nhỏ không hiểu lãng mạn, chỉ có thể cố gắng nâng cao kỹ năng, gọi một tiếng, ai không phục bước ra đây.


—- Làm màu vô ích, kéo đàn mới là thật, kỹ thuật mới là chân ái.


—- Nói nhỏ chứ, lần đầu ai đó livestream chơi bản Hblood là do phỏng theo một vị đại thần, A Trạch cũng phỏng theo đấy. Nhưng ai đó còn chỉnh sửa khúc cao trào thành bản biến tấu khó cấp S, chắc là vẫn không kiểm soát nổi đâu ha~


Tạ Lan cười khẩy: “Ồ, đang nói kỹ thuật của ai không ổn vậy nhỉ?”


Đậu Thịnh ghé đầu lại: “Gì thế?”


“Không có gì.” Tạ Lan mặt lạnh nhắn tin lên bài đăng, báo trước: “Tối nay tớ sẽ livestream luyện đàn nhé.”


Đậu Thịnh đang thẫn thờ thì bị Xa Tử Minh kéo tay áo: “Nè, cậu cũng không tặng quà hả?”


Nghe vậy, Đậu Thịnh dứt mắt khỏi điện thoại, ngáp dài một cái uể oải: “Không tặng. Tớ cũng vừa mua món to, nghèo rồi.”


Món to?


Tạ Lan tò mò hỏi: “Món “to” là kiểu đắt tiền à? Cậu mua gì thế?”


Đậu Thịnh dừng lại, ngửa cổ tu nửa bình nước suối, ậm ừ: “Không có gì.”


Hả?


Tạ Lan theo phản xạ liếc sang. Đậu Thịnh lại ngửa cổ uống tiếp, nước rầm rầm đổ xuống như trốn tránh gì đó.


Không biết có phải ảo giác không, Tạ Lan cứ có cảm giác như anh đang che che giấu giấu điều gì đó.


Hai hôm nay trường cho nghỉ, không có tiết tự học buổi tối, học sinh bán trú có thể về nhà. Vừa đúng sáu giờ, sân trường đã đông kín người.


Lưu Nhất Tuyền chọn bài nhảy nhóm là “Luyến Dance”, mấy đứa trong nhóm đã nghiên cứu điệu nhảy từ giờ giải lao trước. Động tác tay chân nhìn qua thì đơn giản, nhưng vài động tác tay khá rắc rối, ai nấy đều phải về luyện kỹ để hôm sau còn diễn chung.


Tạ Lan đi về phía cổng trường, ánh sáng chiều tà loang loáng chiếu xuống, bóng cây bay lộn xộn dưới chân. Xa Tử Minh dù không được mời cũng mặt dày đòi luyện cùng. Đới Hữu cười toe theo sau, đến Vu Phi cũng lặng lẽ nghiêm túc lắc lư đôi tay cứng đơ tập theo.


Bỗng trên vai có gì đó nặng trĩu đè lên.


Ai đó… bám lấy cậu rồi.


Tạ Lan suýt nghẹt thở: “Này, tâm trạng cậu không phải vẫn đang bay bổng sao?”


‘Chơi bóng hôm nay xong giống chân đi luôn rồi.” Đậu Thịnh nói xong, bắt đầu khập khiễng, vẻ mặt đầy u sầu.


Tạ Lan liếc xuống chân anh. Quần dài che mất, không thấy có vết thương gì, nhưng nghe giọng r*n r* ép xuống kia… có vẻ cũng không phải làm màu.


Cậu nhịn không được hỏi: “Không sao thật chứ? Cần tới bệnh viện không?”


“Không cần, nghỉ hai hôm là ổn thôi.” Đậu Thịnh lắc đầu, trán tựa lên vai Tạ Lan cọ cọ như mèo, rồi ghé sát tai cậu, hạ giọng rì rầm: “Trong bài nhảy có cái động tác xoay hông một vòng ấy… xấu hổ thật sự. May quá Lưu Nhất Toàn xếp đội hình để tớ đứng cuối.”


Trong đầu Tạ Lan "bụp" một tiếng nổ lớn.


Tạ Lan theo bản năng mở loạt sơ đồ đội hình do Lưu Nhất Tuyền gửi trong nhóm. Đúng là có một đoạn phải xoay hông tạo dáng hơi “bày khổ”... mà vị trí của cậu thì lại đứng ngay trước mặt Đậu Thịnh.


Âm thanh linh hồn bốc khói vang vọng trong đầu cậu, còn người bên cạnh cố gắng nói với vẻ bình tĩnh: “Động tác này hơi khó nếu đau chân, hay là đổi đi chút đi?”


“ Không đổi.” Đậu Thịnh từ phía sau nói nhỏ, dựa sát vào người Tạ Lan: “Đến lúc đó tớ cứ nhìn cậu mà học theo là được rồi.”



Tạ Lan: “!”


Chỉ một câu đơn giản vậy thôi mà não cậu vỡ vụn từng mảnh.


Tối đó hiếm khi Triệu Văn Anh có mặt ở nhà, đích thân xuống bếp nấu cơm. Nhưng Tạ Lan ăn rất trầm mặc, cả người như phủ một tầng sương lo lắng.


‘Lan Lan sao vậy con?” Triệu Văn Anh vừa gắp rau cho cậu vừa hỏi.


‘Không có gì đâu ạ.” Tạ Lan cố gắng đè nén sự tuyệt vọng trong lòng: “Dì Triệu, lát nữa bọn con sẽ livestream tập đàn, chắc có hơi ồn một chút ạ.”


“Thế thì tốt quá.” Triệu Văn Anh cười hiền: “Dì vừa đắp mặt nạ vừa ngồi dưới tầng nghe.”


“Cảm ơn dì Triệu.”


Mãi đến khi về tới phòng, chạm tay vào cây violin quen thuộc, đầu óc rối loạn của Tạ Lan mới dần ổn định lại.


Cậu đúng là đã lâu rồi chưa kéo những bản có độ khó cao. May mà thời gian gần đây luyện đều nên cơ tay cũng có phần hồi phục. Trước khi bắt đầu phát sóng, cậu dành hẳn hai tiếng luyện riêng, tìm lại cảm giác cho thật chắc.


9 giờ 30 tối, Tạ Lan chuẩn bị mở livestream. Đậu Thịnh tựa vào khung cửa, nhếch môi cười: “Lần đầu tiên thấy cậu vào “chế độ chiến đấu” đấy.”


Tạ Lan mặt không cảm xúc: “Có người chê kỹ thuật tớ không ổn. Đã kéo violin thì không thể để người ta nói như vậy được.”


“Phụt…” Đậu Thịnh bật cười: “Cậu học đâu ra cái kiểu nói chuyện đầy "nội hàm" vậy? Biết cả từ “nội hàm” luôn rồi à?”


“Học từ... cậu đó.” Tạ Lan thản nhiên đáp.


Đậu Thịnh cười đến ho khan, tiến lên xoa đầu cậu một cái: “Xong rồi, bị tớ làm hư hết cả rồi”


Tạ Lan cứng đờ người:
“Cậu có thể đừng xoa đầu tớ được không? Tớ chuẩn bị phát sóng đây.”


“Rồi rồi rồi.” Đậu Thịnh giơ tay đầu hàng, quay người định đi ra: “Tớ chỉ nhắc cậu một chuyện thôi: A Trạch khả năng cao sẽ vào room livestream của cậu đấy. Hắn số má to, đừng chấp. Không nhịn nổi thì gọi tớ, tớ cãi nhau giỏi lắm.”


“Ừm.”


Tạ Lan chờ anh đi khỏi mới chỉnh lại góc quay, cầm lấy violin.


Cậu nghĩ có vẻ Đậu Thịnh hơi hiểu nhầm. Mâu thuẫn giữa các UP chủ trong khu âm nhạc không cần phải cãi nhau, chỉ cần một bản solo là đủ phân thắng bại.


Cậu vừa đẩy luồng livestream lên thì lượng người xem tăng vùn vụt. So với mấy lần trước, tốc độ tăng view lần này nhanh hơn rõ rệt.


Chiều nay sau vụ ồn ào, buổi stream của cậu đã lan rộng khắp khu âm nhạc. Tạ Lan tiện tay lướt hệ thống thông báo, chỉ riêng mấy UP chủ quen mặt đã vào mấy người.


Bọn họ rất có thỏa thuận ngầm, vừa vào room là lập tức quét sóng tặng quà mở màn, tạo hiệu ứng âm thanh vang dội để chào hỏi.


A Trạch cũng đến. Hắn tặng quà rất bài bản, còn chiếm luôn top người tặng đầu tiên.


Đạn mạc bắt đầu bắn tung lên màn hình như mưa.


-– Oaaa, Lan Tể bùng nổ rồi kìa! Cỡ này là người phàm chắc??


-– Đại thần Tạ Lan nhìn quen lắm nha, mình cũng chơi violin, thấy run luôn á.


-– Có thể share chút suy nghĩ khi soạn bài này được không ạ?


-– Fan A Trạch đến ngồi hóng, im lặng gặm hạt dưa.


-– Tuỳ tùng A Trạch điểm danh!!


Lần đầu tiên livestream của Tạ Lan mà đạn mạc loạn như chiến trường: fan Tạ Lan, fan A Trạch, cả đám UP chủ và người qua đường đều vào xem. Tạ Lan đang lia mắt quét dòng chat thì hệ thống bỗng “ping” một tiếng, nổi bật lên một dòng thông báo:


@Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu _DM vừa thả combo quà đặc biệt, vượt qua tất cả, ngồi top bảng.


Tạ Lan suýt thì há hốc miệng, theo phản xạ quay sang liếc nhìn phòng bên cạnh.


...Ủa? Vừa mới than không có tiền mua đồ, giờ quất luôn cả combo hàng không?


-– Aha ha ha, Lan Tể trừng đậu kìa!!


-– Mèo lớn đến cho mèo nhỏ áp trận =))


-– KDL cảm tạ đại miêu!


-– Tối nay kéo bài gì vậy Lan Tể?


Tạ Lan thu mắt lại, bình tĩnh nói: “Mở đầu bằng một đoạn HBlood nhé. Mình mới chỉnh sửa lại bản này từ bản phối ngoài net, mọi người nghe thử xem thế nào.”


— Quả nhiên đánh lôi đài rồi =))


-– Đánh nhau! Đánh nhau! Dô luôn!


-– Nhưng bản cải biên này hình như dễ hơn á?


-– Không cùng xuất phát điểm thì sao so được?


-– Fan nhà ai đó có thể cư xử lịch sự một tí không? :)


Lúc này, A Trạch bật đặc hiệu trong luồng, để lại một dòng:


Oaaa, có chút hưng phấn ghê


Tạ Lan liếc nhìn hiệu ứng đặc biệt hoa lá hẹ của hắn, mặt lạnh tanh, trực tiếp nâng đàn lên, bắt đầu kéo.


Cậu nghĩ bụng: Giả bộ fan chi cho mệt, mong cậu hưng phấn được tới cuối stream...



Cung đàn vừa vang lên, đạn mạc cũng dần yên ắng lại. Tạ Lan dồn tâm ý vào dây đàn, truyền cảm xúc qua từng giai điệu quen thuộc.


Trong tầm mắt lướt qua, A Trạch vẫn spam đặc hiệu liên tục, gửi lời khen không ngừng.


-– Thật sự có cảm giác luôn á.


-– Im lặng chút, nghe người ta chơi nhạc nào!


-– Tập trung! Tập trung! Nghe mà nổi da gà luôn ấy.


-– Hy vọng sau này có thể giao lưu trực tiếp nha!


Tạ Lan vẫn giữ mặt lạnh, không bị phân tâm. Đoạn dạo đầu cậu cắt bớt vài phần, ngay sau đó kéo thẳng đến cao trào biến tấu cấp S.


Cậu tập trung cao độ, tay trái dây đàn – cung đàn phối hợp chặt chẽ. Mỗi âm thanh tuôn ra đều mạnh mẽ, chính xác như rót từ dây đàn xuống. Những âm bổng bay vút, cổ tay phải xoay gắt, tay trái lướt xuống, liên tục biến hóa, nhanh như lốc cuốn tim người nghe. Một cung phát ra cả chục nốt, liên hoàn biến tấu không ngừng nghỉ, âm thanh tựa châu ngọc rơi trên gỗ – rắn rỏi mà vẫn êm tai.


Một đạn mạc spam khó chịu bị hệ thống tự động lọc mất, thay vào đó là mấy hiệu ứng của các UP khác cùng những lời cảm thán bay đầy màn hình:


-– Woa còn biến tấu thêm nữa?! Thêm nữa?!


-– Pha “quăng cung” này đỉnh quá đi mất.


-– Ba ơi nhìn con quỳ đúng chuẩn chưa nè!


-– Kéo được tới trình này không chỉ do luyện tập. Phải là thần kinh, cơ bắp, phản xạ bẩm sinh... Trời sinh nghề!


Tạ Lan vẫn im lặng, ánh mắt càng trở nên sắc bén và lạnh lùng. Những đoạn biến tấu trông như bình thường mà cực khó, bay cung – đốn cung – quăng cung liền mạch như dòng nước. Cậu dịch cao trào của HBlood thành bốn đoạn biến tấu, nhảy nhót từ cao xuống thấp rồi lại từ thấp leo cao, kéo mượt mà đến tận đỉnh.


Ngay khoảnh khắc đẩy cung lên tới âm cao lơ lửng, cậu giữ đó một nhịp, rồi nhanh chóng chuyển giọng, trầm lại như tiếng lòng rơi vào chiều muộn – một đường buồn, dịu, mà đẹp. Kết thúc bằng một đoạn líu lo mềm mại.


Đạn mạc toàn bộ nổ tung.


Nhưng lúc này, không ai chửi, không ai spam, không một dòng nào kỳ quặc.


-– Cái gì mới gọi là “kỹ xảo” vậy mấy má??


-– Hỏi nghiêm túc: Kỹ xảo là như vậy đúng không ạ?


-– Con tui bảo với má: má ơi con đu idol đúng rồi!!


-– Mình dân ngoài ngành mà còn xem đến choáng.


-– So với cậu ấy, dân ngoài ngành như mình đúng là còn ngốc hơn =))


-– Không lẽ Tạ Lan là cấp chuyên nghiệp mà không khai??


Tạ Lan buông cung đàn, xoa xoa phần xương quai xanh hơi nhức. Trong ống kính, mấy ngón tay thon dài ấn lên cây đàn còn đỏ ửng, cậu thở nhẹ rồi nâng đàn lại.


“Khởi động xong rồi. Hôm nay định chơi thêm một đoạn Mèo và Chuột – bản hoạt hình nổi tiếng đó. Bản phối chủ yếu lợi hại ở phần âm nhạc... Ạch... Ạch…”


Cậu nói đến đây thì đầu óc đột nhiên đứng hình, không kịp chuẩn bị…


Từ phòng bên vọng sang tiếng gào như sấm của Đậu Thịnh: “Giải thích cho rõ!”


Tạ Lan nghe mà tai cũng bắt đầu nóng ran, lúng túng liếc nhìn đạn mạc đang quét tới tấp, ha ha ha lấp đầy màn hình. Cậu ho khan, khẽ nói: “Ờm... giải thích. Tớ không hay dùng từ này lắm, xin lỗi.”


Cậu dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nếu như nhìn kỹ thì cậu sẽ thấy, trong Tom and Jerry á, phần động tác nhiều lắm... À ừ, mạnh nhẹ, cao thấp, lớn nhỏ... không đúng, không nên nói là lớn nhỏ, mà là... còn cả mấy cái kiểu phản ứng thị giác nữa, đều phụ thuộc vào phần âm nhạc để... ừm...”


— Ha ha ha ha tớ cười sặc nước luôn!


— Tể ơi từ từ nói, đừng gấp!


— Không phải cậu tiếng Trung rất tốt à?


Quả nhiên kéo đàn xong là bản thể nó ra mặt rồi, bản thể ra thì người không còn thông minh nổi nữa...


Tạ Lan hơi tuyệt vọng, nhỏ giọng nói: “Tớ tiếng Trung rất tốt mà, chỉ là chưa quen dùng tiếng Trung để miêu tả mấy thứ này thôi.”


Cậu lập tức đổi sang tiếng Anh, nhanh chóng giải thích vài câu về ý mình muốn nói. Tom and Jerry là hoạt hình kinh điển, nhiều lần được đề cử Oscar, trong đó âm nhạc chính là yếu tố khiến nó trở nên khó lòng thay thế. Những màn bạo lực và hài hước cực đoan ấy, nếu không có phần nhạc xuất sắc thì không thể nào đạt được hiệu quả như vậy.


— Không hiểu lắm, nhưng Tể đáng yêu quá.


— Ôi lần đầu tiên nghe Lan Tể nói tiếng Anh á!


— English zone yyds!


— Lan Tể nói thêm vài câu nữa đi!!!


Bên kia tường, Đậu Thịnh vẫn còn đang cười vui sướng. Tiếng cười truyền qua tường nghe rõ mồn một.


Tạ Lan không đáp, chỉ thở dài rồi nói khẽ:“Tớ bắt đầu nha.”


Cậu nhìn thoáng qua màn hình, đạn mạc giờ lại trở nên hài hoà, A Trạch cũng như bốc hơi luôn rồi, chẳng để lại lấy một lời nào.


Nhưng Tạ Lan có cảm giác, A Trạch không thể nào cam tâm mà rời đi như vậy, kiểu gì cũng vẫn đang âm thầm xem.


Ai hiểu về âm nhạc đều biết, phần nhạc đệm cho Tom and Jerry khó đến cỡ nào.


Tạ Lan mượn iPad của Đậu Thịnh, chọn một đoạn Tom and Jerry dài 3 phút, chỉ có phần piano, không có violin. Đoạn này cậu từng luyện rất lâu, mỗi lần muốn kiểm tra kỹ năng đều lôi ra chơi lại, sớm đã thuộc nằm lòng.


Cậu hít sâu một hơi, đáp cung, rồi nói: “Bắt đầu nhé.”


Giai điệu quen thuộc vừa vang lên, đạn mạc đã đồng loạt xuất hiện “DNA động rồi!”. Đây là đoạn Jerry được chim hoàng yến giúp đỡ chỉnh đốn Tom một trận. Tạ Lan cực kỳ tập trung, dùng violin mô phỏng từng bước đảo chiều thế cục giữa hai bên.



Tom lấy rèm cửa làm cánh, bay lên trời. Tạ Lan kéo một đoạn van vui nhộn thể hiện cảm giác nhất định phải bắt được Jerry. Đến khi Tom sắp bắt được Jerry thì âm nhạc chuyển gấp, chim hoàng yến kéo dây buộc phía sau Tom. Tạ Lan đổi hướng cây vĩ, âm thanh phát ra từng tiếng bính bính, mô phỏng dây buộc bị rút dần, rồi đứt cái phựt. Tom rơi xuống, Tạ Lan xoay tay, đổi cung kéo ra âm thanh xoạt đầy sắc bén mô phỏng cảnh Tom bổ cái cây làm đôi.


— Năng lượng cao quá trời!


— Mô phỏng đến mức này thì cung điện cũng phải chắp tay!


Hình ảnh chuyển sang Jerry và chim hoàng yến nhảy lên tàu chạy trốn, tiếng đàn cũng trở nên vui nhộn mà tiết chế.


Chỉ vỏn vẹn 3 phút mà Tạ Lan đã toát mồ hôi, cậu th* d*c vài nhịp rồi mới đặt đàn xuống.


— Quỳ gối trước Lan Tể!


— Không phải giống y đúc, mà là y hệt!


— Lừa tớ nguyên đoạn phim hả???


Tạ Lan cười nhẹ: “Hôm nay tập tới đây thôi. Còn vài việc phải chuẩn bị.”


— Kéo xong tính bỏ chạy à?!


— Mới đài chủ không định phát biểu cảm tưởng chiến thắng gì hả?


— Mặt có đau không, ai đó...


— Tom bị treo ba phát trên lan can, âm thanh quen không?


Tạ Lan chờ một hồi, rốt cuộc cũng đợi được một đạn mạc đặc hiệu từ A Trạch:


Thụ giáo


Vừa thấy câu đó, phòng livestream tụt ngay vài phần mười người xem, chắc đám fan của A Trạch rút lui hết rồi.


Tạ Lan chỉ chờ câu này. Cậu nhạt giọng nói: “Gần đây tớ hơi bận. Gặp lại trong video sau nhé.”


Cậu tắt livestream, gập laptop lại, lau đàn rồi đặt cẩn thận vào hộp, thả người lên giường nằm im.


Đợi một lúc, Tạ Lan mở điện thoại, thấy A Trạch đã xoá bài post bóng gió hồi chiều.


Cậu hừ một tiếng, quẳng điện thoại qua một bên.


Đã bao lâu rồi, cậu không thấy mình lại có h*m m**n thắng thua mãnh liệt đến thế?


Tạ Lan không nhớ rõ nữa. Trước đây, lúc còn trong dàn giao hưởng, cậu cũng là kiểu người tranh đua đến cùng. Ở Winchester – nơi tập hợp đủ mọi thiên tài âm nhạc – nếu không có máu hiếu thắng, sao có thể chỉ trong nửa năm đã ngồi vững ở vị trí violin số một.


Chỉ là, từ sau khi về nước, cậu cũng không ngờ mình lại có ngày quay về cái trạng thái ngày xưa ấy, lại lần nữa sống lại cái cảm giác rực lửa đầy quyết tâm “phải leo lên đến đỉnh”.


Tạ Lan khẽ thở ra một hơi dài, thì nghe tiếng “meo~” khe khẽ ngoài cửa. Ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy Đậu Thịnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.


Anh thả Ngô Đồng xuống đất. Không biết có phải do ánh sáng trong phòng không, mà trong mắt cậu ấy hiện rõ nét cười rất dịu dàng, thậm chí còn có chút cảm xúc lẫn lộn mà Tạ Lan không gọi tên được.


“Cực khổ rồi.” Đậu Thịnh im lặng một lúc mới khẽ buông ba chữ ấy.


Tạ Lan chống người ngồi dậy từ giường, hơi nhướn mày, trên mặt mang chút đắc ý: “Có phải không nghĩ tới là tớ lợi hại vậy đúng không?”


Đậu Thịnh hơi khựng lại, không đáp ngay, chỉ đặt một ly cacao nóng lên tủ đầu giường: “Phải lấy về thôi.”


Anh cúi người nhặt chiếc hộp đàn dưới đất lên, cẩn thận đặt lại vào chỗ cũ sát tường, rồi chậm rãi nói:
“Tớ đã bảo rồi, không mất bao lâu, người đứng đầu trong giới nhạc cụ sớm muộn cũng sẽ đổi. Chuyện này không phải vấn đề cảm giác hay kỹ thuật cao thấp, mà là... cậu vốn dĩ rất đặc biệt. Tớ biết mà.”


Tạ Lan bỗng cảm thấy trong lòng mình như lặng đi trong nháy mắt.


Ánh đèn trong phòng vẫn ấm áp như thế, Đậu Thịnh đứng đó, ánh mắt nhìn cậu vừa nhàn nhạt vừa chăm chú, khiến Tạ Lan nghẹn lời.


Thật ra không phải lần đầu tiên. Không ít lần Tạ Lan có ảo giác, cảm thấy Đậu Thịnh đối xử với cậu quá dịu dàng. Cái kiểu dịu dàng ấy... vượt quá giới hạn của tình bạn hay đồng đội một chút, chỉ một chút thôi, nhưng đủ để khiến người ta bối rối.


Lúc học cấp ba, Tạ Lan từng có một cậu bạn nam bỗng nhiên rất dịu dàng với mình. Nhưng đó là khi cậu bạn kia đang yêu, cho nên đối với ai cũng cư xử theo kiểu như phủ thêm một lớp kính màu ấm áp.


Sau khi Đậu Thịnh về phòng, Tạ Lan đi tắm rửa rồi trở ra, lười biếng tập lại vài động tác nhỏ trong điệu nhảy, rồi tắt đèn đi ngủ.


Cậu nằm trên giường, tim vẫn thấy hơi nóng bừng. Trằn trọc vài vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở khung trò chuyện với cái avatar màu hồng nhạt – tài khoản phụ của Đậu Thịnh.


Có Bệnh: Hôm nay kết thúc buôn bán.


Chỉ mấy giây sau, khung chat đã hiện lên tin nhắn mới.


Bác Sĩ Hạt Đậu: Hạt đậu bác sĩ xin chào, có chuyện gì vậy?


Tạ Lan do dự một chút, chậm rãi gõ từng chữ:


-– Cậu thích người đó... là minh tinh, hay là người ở ngay bên cạnh?


Lần này Đậu Thịnh im lặng khá lâu. Điện thoại nóng cả lên trong tay, cuối cùng cũng nhận được hai tin nhắn.


— Bác Sĩ Hạt Đậu: Là người bên cạnh. Có chút tiếng tăm, nhưng chắc chắn không thể so với minh tinh.


-– Bác Sĩ Hạt Đậu Thật ra tớ hơi... động lòng rồi. Có lẽ, cũng sắp không giấu nổi nữa.


Tạ Lan giật nảy mình, lập tức gõ ra một câu hỏi theo bản năng:


–– Không giấu nổi? Cậu định tỏ tình à?


— Bác Sĩ Hạt Đậu: Ừm. Đang chuẩn bị.


Tạ Lan sững người, như bị ai đó đổ nước lạnh vào đầu, tay cậu siết lấy điện thoại, nhưng không buông xuống nổi.



Niềm vui chiến thắng khi nãy bỗng dưng tan biến hết. Trong bóng tối, chỉ còn lại cậu, ôm điện thoại, lòng trống rỗng.


Rất lâu sau đó, Tạ Lan mới bật sáng màn hình, đầu ngón tay cứng đờ gõ từng chữ:


— Chúc cậu thuận lợi.


Xa Tử Minh từng ví von rất đúng: mỗi người đều là một trái chanh, dù ở lĩnh vực mình giỏi đến mấy, thì vẫn sẽ có người khiến ta chua xót.


Tạ Lan do dự thật lâu, cuối cùng vẫn luống cuống ấn nút gửi đi, rồi vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối.


Cả đêm đó, cậu hầu như không ngủ nổi.


Ngày hôm sau đến trường, trên đường đi, cả người Tạ Lan cứ như phủ đầy tiên khí, nhưng Đậu Thịnh từ đầu đã hơi là lạ. Anh cứ bám sát bên cạnh Tạ Lan, bước chân cũng khập khiễng theo kiểu cố tình, nhìn Tạ Lan mặt mày uể oải thì lại không nỡ làm phiền.


Vừa bước vào lớp, Đậu Thịnh cuối cùng cũng hỏi:
“Cậu không phải mất ngủ đấy chứ? Hay là bị ốm rồi?”


Tạ Lan mệt mỏi đẩy anh ra: “Không có mất ngủ.”


“Vậy thì sao? Sốt à? Để tớ sờ trán xem?”


Tạ Lan không thèm để ý, lặng lẽ đi thẳng vào lớp.


Sáng nay trong lớp có bầu không khí lạ lạ. Bình thường tầm giờ này lớp trưởng đã đi thu bài tập, cả đám đang tranh thủ ăn sáng tám chuyện. Nhưng hôm nay, ai nấy đều im phăng phắc.


Ánh mắt của cả lớp tập trung về gần giữa phòng – chỗ ngồi của Lưu Nhất Tuyền.


Hôm nay là sinh nhật cô nàng. Trên bàn là vài tấm thiệp chúc mừng và mấy món quà nhỏ xinh. Nhưng nổi bật nhất vẫn là cái hộp trắng to khủng khiếp đặt trên ghế của cô.


Lưu Nhất Tuyền còn đang đứng sững trước cái hộp, mắt tròn mắt dẹt.


Xa Tử Minh chuyên gia hóng biến – lập tức chen lên hàng đầu: “Trời đất ơi! Ai gửi vậy? Mở ra coi mau!”


Đổng Thủy Tinh còn phấn khích hơn cả Lưu Nhất Tuyền: “Tớ cũng không biết nữa! Nãy còn đi nhận hàng chuyển phát nhanh với bả luôn mà!”


“Gửi tới hả?!”


“Má ơi, rốt cuộc đựng gì bên trong vậy?”


“Có khi nào là bom hẹn giờ, mau mở trước khi đánh kẻng!”


Tạ Lan vốn không mấy hứng thú với đám đông này, cậu định vòng qua đám bạn đang xúm xít để về chỗ ngồi. Nhưng khi đi ngang qua, không hiểu sao lại khựng chân lại. Rồi như có ma xui quỷ khiến, cậu quay đầu liếc nhìn cái hộp khủng kia.


Khi lớp giấy bọc được từ từ bóc ra, một bộ hán phục màu ánh trăng thêu hoa lộng lẫy hiện ra. Lụa, gấm, ren và chỉ thêu tinh xảo đến từng chi tiết, dù không mặc lên cũng đủ khiến người ta thấy được sự quý giá.


Đổng Thủy Tinh chết đứng một hồi lâu mới lắp bắp:
“Cái này… có phải là bộ đồ cậu từng nhắc trong video ‘review hán phục không nỡ mua’ không vậy?!”


Xung quanh, mấy bạn nữ bắt đầu ré lên:


“Chắc giá phải cả mấy triệu quá!”


“Nhìn là biết đồ thủ công đặt riêng rồi!”


“Quà sinh nhật thế này thì xúc động chết luôn còn gì!”


Lưu Nhất Tuyền cũng không biết nên vui hay lo. Cô ngơ ngác nhìn quanh lớp: “Là ai gửi vậy? Tớ… tớ không dám nhận cái này đâu… Ai vậy, nhắn tin nói cho tớ biết được không?”


Cả lớp rôm rả như hội chợ. Nhưng trong góc vẫn có hai người hoàn toàn không động đậy – Tạ Lan, và ở xa phía bên kia là Vu Phi vẫn gục mặt như mọi ngày.


Tạ Lan chỉ liếc nhìn bộ hán phục lộng lẫy kia một cái.


Cái chất liệu mềm mượt đó… giống hệt cái bộ JK đồng phục trị giá 180 gì gì đó của ai kia nhỉ?


Đậu Thịnh lúc này đang chen vào đám đông hóng hớt, ánh mắt vừa sáng rực vừa tinh tường, liếc một cái về phía góc lớp nơi Vu Phi đang giả chết như thường lệ.


Một lát sau, anh thu lại ánh nhìn, nhưng đột nhiên cảm thấy sau gáy có hơi lạnh.


Có cái gì đó… như một sinh vật nhỏ bé đang tức giận, chiếu ánh mắt giết người về phía cậu.


Vừa ngẩng đầu lên, anh giật mình.


Tạ Lan đang đứng ở phía trước, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh sâu thẳm một cách khó hiểu.


Đậu Thịnh: “…?”


---


Tác giả có lời muốn nói:


Đậu Đản đang vui vẻ huýt sáo đi ngang nhà, thì bị “Gõ Bàn Phím” gọi lại.


Gõ Bàn Phím (mặt lạnh): Tiêu tiền tiêu vặt để làm gì thế?


Đậu Đản (nháy mắt cười): Ủa? Bị phát hiện nhanh vậy hả?


Đậu Đản: Đừng méc Lại Đản nha, tớ nhờ nó mua một món quà để… bày tỏ lòng đản ~


Gõ Bàn Phím: …Nha.


Một lát sau, Lại Đản buồn bã đứng bên cạnh Gõ Bàn Phím.


Gõ Bàn Phím: Không có hứng nghe đâu.


Lại Đản (giọng nhỏ, rầu rĩ): Nhưng mà Đậu Đản hình như… tự chuẩn bị quà đản cho người trong lòng…


Lại Đản: Cậu ấy định chuyển ổ hả?


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 55: Đánh Lôi Đài.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...