Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 54: Tiếp Xúc Thăm Dò.

Diễn tấu trên sân thượng tưởng chừng lâu nhưng vậy mà tính ra cũng chưa tới một tiếng. Tạ Lan có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng Đậu Thịnh đã khá hơn nhiều.

Trên đường về, Đậu Thịnh tiện tay nhặt mấy chiếc lá ngô đồng, vừa đi vừa vò trong tay. Đến hành lang ký túc xá, anh vo mấy cái lá thành một nắm to bằng hạt đậu tằm rồi đưa cho Tạ Lan.

Tạ Lan cầm lấy, nắm thử thấy mềm mềm, tò mò hỏi: “Cái này là gì thế?”

“Ngô đồng đậu.” Đậu Thịnh đứng ngoài cửa ký túc, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ chớp mắt một cái, hàng mi rũ xuống che đi ý cười trong mắt.

Hành lang tối om, đèn cảm biến đã tắt hết, chỉ có ánh trăng nghiêng nghiêng hắt vào từ ô cửa sổ.

Tạ Lan nhỏ giọng hỏi: “Ngô đồng đậu là để làm gì?”

“Để tán gẫu, tỏ tâm ý.”

Tạ Lan thoáng nghi ngờ mình vừa nghe thấy một thành ngữ mới tinh, còn chưa kịp hỏi lại thì Đậu Thịnh đã đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tối đen như mực, Đới Hữu và Vương Cẩu đều đang ngủ, chỉ còn tiếng thở đều đều khe khẽ. Cậu đành thôi, rón rén bò lên giường, chui vào chăn.

Đậu Thịnh cũng nằm xuống, có vẻ không định giải thích thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, Tạ Lan vẫn không nhịn được, mở khung chat với anh. Tìm từ mãi, cuối cùng lại gửi đi một tin nhắn như vô tình hỏi thăm:

Có Bệnh: Đúng rồi, cái tên minh tinh kia tên chữ là gì ấy nhỉ?

Rất nhanh, ánh sáng từ màn hình lóe lên trên đầu. Đậu Thịnh đang nhìn điện thoại.

Tạ Lan kéo chăn lên cao một chút, nhét điện thoại vào trong, không để ánh sáng rò rỉ ra ngoài, cũng không muốn để Đậu Thịnh nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Qua khoảng năm phút, trong chăn mới rung lên một cái.

Tạ Lan cảm thấy hơi căng thẳng mà chẳng hiểu vì sao. Ngón tay chạm vào màn hình ngập ngừng hồi lâu mới mở tin nhắn.

Bác Sĩ Hạt Đậu: Gọi là MboYjf

Dấu hỏi hiện lên trong đầu Tạ Lan.

Có Bệnh: Đây là tên chữ thật của người ta hả?

Bác Sĩ Hạt Đậu: Ừ. Cậu thử tra xem.

Tạ Lan trong lúc mơ hồ vẫn sao chép cái chuỗi tiếng Anh ấy lên web, bấm tìm kiếm.

— Trên thế giới mạng mênh mông như biển, mà lại chẳng có nổi một thông tin liên quan.

Điện thoại lại rung lên.

Bác Sĩ Hạt Đậu: Không tra được đúng không?

Bác Sĩ Hạt Đậu: Tớ đã bảo rồi mà, cái tên này ít người dùng lắm.

Bác Sĩ Hạt Đậu: wink

“… …”

Tạ Lan ngẩng đầu khỏi gối, nhỏ giọng hỏi: “Tớ chỉ muốn hỏi một câu, cái tên này đọc kiểu gì vậy?”

Đậu Thịnh cũng ngửa đầu lên, đối mặt với ánh mắt của cậu, tao nhã mở miệng, phát ra một tràng âm tiết kỳ quái.

Giống hệt như một lời nguyền bằng tiếng Nga do mụ phù thủy lẩm nhẩm rủa lên người.

Tạ Lan tê rần cả người.

Cậu mặt không cảm xúc nằm im, bực bội lật người.

Đậu Thịnh đúng là tên lừa đảo, người mà anh thích chắc chắn không phải minh tinh nào cả. Anh không muốn để lộ thân phận đối phương nên từ đầu đã bịa chuyện để đánh lạc hướng.

Cái cảm giác khó chịu đó lại trào lên, Tạ Lan bực dọc thoát ra khỏi khung chat WeChat, tiện tay mở QQ lên lướt.

Khung chat với tài khoản “QZFXR” vẫn luôn ghim trên đầu, người này trước đây thường xuyên hỏi han tình hình của Tạ Lan, dạo gần đây lại bắt đầu gửi mấy chuyện vụn vặt, cứ như đang coi Tạ Lan là hốc cây để nói chuyện một mình vậy.

–– Hôm nay trời đẹp.

-– Tài xế nhà tớ lái xe dũng mãnh quá mức.

-– Gần đây thi cử nhiều, ngủ gật trong phòng thi vài lần rồi

-– Trời cứ mưa rồi lại lạnh, haizz

-– Tớ nuôi hai con mèo, ước gì có thể đổi một con khác để canh đêm, mà không quá làm bộ làm tịch

Tạ Lan lướt qua mấy tin này, định tắt khung chat đi thì một tin nhắn mới đột ngột hiện lên.

-– Gần đây có người tớ thích… nhưng lại thấy hơi xoắn xuýt.

Thậm chí ngay cả bạn trên mạng cũng có người thích à?

Mùa này à?

Tạ Lan sững người mấy giây, theo phản xạ gõ lại:

-– Xoắn xuýt gì cơ?

Phải vài phút sau đối phương mới trả lời:

-– Có lúc cảm giác cậu ấy cũng thích tớ… nhưng nghĩ kỹ lại thì khả năng đó mơ hồ quá, chắc thấp lắm.

Cậu ấy?

Tạ Lan bỗng ngơ ra, theo bản năng mở trang thông tin QQ của đối phương, xác nhận giới tính là "Nam".

Không hiểu sao, trong lòng Tạ Lan nổi lên một cảm giác rất khó diễn tả—giống như có một mối đồng cảm kỳ lạ đang kết nối hai "sinh vật nhỏ" có hoàn cảnh giống nhau. Nếu dùng từ ngữ đẹp đẽ của tiếng Trung để diễn tả thì chắc gọi là… tinh tinh nhung nhớ.

Ngay sau đó, đối phương lại gửi một câu nhẹ tênh:

-– Cậu nghĩ tớ nên làm gì để dò thử tâm tư người kia?

Tạ Lan không hề suy nghĩ, buột miệng gõ ra:

-– Tiếp xúc tứ chi.

Giường tầng khẽ lắc một cái, Đậu Thịnh trở mình mạnh một cái.

-– QZFXR: Ý là sao?

Tạ Lan đột nhiên chột dạ, không muốn để Đậu Thịnh nhìn thấy màn hình điện thoại của mình, nên rút sâu hơn vào trong chăn.

-– Tiếp xúc tứ chi, có thể khiến một người vốn có thể thích cậu… càng nhanh chóng thích cậu hơn.

-– Nhưng nhớ lịch sự, đừng vượt ranh giới.

-– Trễ quá rồi, tớ ngủ trước đây.

Gửi liền ba tin, Tạ Lan tắt màn hình ngay sau đó. Cậu ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng mờ mờ cũng đang phát ra từ chăn của Đậu Thịnh.

Tạ Lan chần chừ một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Tớ ngủ đây.”

Đậu Thịnh lập tức thò đầu ra khỏi chăn, thấp giọng đáp lại: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Có lẽ trong lòng đang vương vấn chuyện gì đó, đêm hôm ấy Tạ Lan ngủ chẳng yên giấc, sáng dậy đầu vẫn còn mơ màng. Vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi quay lại phòng, vừa nhìn thấy Đậu Thịnh lồm cồm bò dậy khỏi giường với gương mặt như vừa bị đòi nợ, cậu đã nghe thấy một tiếng ngáp siêu dài vang lên.

Vương Cẩu tò mò hỏi: “Cậu lại cày video thâu đêm hả?”

Đậu Thịnh dụi mắt uể oải, khẽ lắc đầu: “Không có cày gì hết, chỉ là… không ngủ thôi.”

“Không ngủ?” Tạ Lan vừa thu dọn cặp sách, vừa thuận miệng hỏi, “Tại sao?”

Đậu Thịnh lạch bạch mang dép lại gần, giơ tay khoác hờ lên vai cậu bằng dáng vẻ quen thuộc…

Tạ Lan khựng lại, dừng một chút rồi mới hất vai cố gắng gạt tay anh ra, bực mình nói: “Cậu bị gì vậy, chân khỏi rồi còn bám người ta làm gì?”

“Chân khỏi rồi, mà tớ thì mất ngủ mà~” Đậu Thịnh còn đem đầu rúc luôn vào, úp trên vai cậu, nhỏ giọng lầm bầm, “Tâm trạng tớ vẫn chưa hồi phục. Cậu thương tớ thêm chút nữa có được không? Thêm hai ngày thôi, nhốt tớ lại thương thêm hai ngày thôi mà?”

Hơi thở ấm áp của Đậu Thịnh theo lời nói phả lên vai Tạ Lan, xuyên qua lớp áo mỏng manh, mang theo một chút gì đó lờ mờ ám muội.

Tạ Lan như sắp bốc cháy cả người. Rõ ràng muốn từ chối, nhưng lại chẳng có lý do gì chính đáng để đẩy anh ra.

Một lúc lâu sau, cậu mới thở dài đầu hàng: “Được rồi... nhưng đừng có làm quá đà đấy.”

Không biết rốt cuộc cái đêm mất ngủ đó xảy ra chuyện gì, mà khiến Đậu Thịnh như hoàn toàn đánh mất cả sĩ diện.

Từ ký túc xá đến căn-tin, rồi từ căn-tin đến lớp, hắn cứ như mọc rễ trên người Tạ Lan vậy. Một tay đút túi, tay còn lại khoác chặt lấy vai cậu, đi đứng thì vẫn bình thường, nhưng hễ dừng chân một chút là trán anh lại dụi lên vai Tạ Lan liền.

Tạ Lan toàn thân nóng ran, vừa phải gồng mình chịu đựng cảm giác rợn tóc gáy, vừa phải giả vờ bình thường trước những ánh mắt đầy ẩn ý của đám bạn học đi ngang qua.

Buổi trưa nhận được cây violin từ phòng phát, Tạ Lan do dự cả buổi vẫn đành đeo chéo sau lưng. Cậu nghĩ chắc Đậu Thịnh sẽ ý thức được không gian phía sau đã chật, ai ngờ anh chẳng ngại gì, vẫn cứ khoác vai, khuỷu tay còn chống lên hộp đàn, ngoan cố như keo dính. Hồ Tú Kiệt đi ngang nhìn thấy mà nhíu mày.

Tuần này cả hai đều rất bận. Tạ Lan phải ba lần bốn lượt đến phòng hành chính xin phép luyện bài Butterfly. Phòng phát yêu cầu gửi hai bản bản thảo, cậu liền thu âm cả bản phối lửa cháy bừng bừng hôm trước lẫn bản trữ tình đêm đó chợt nghĩ ra. Đậu Thịnh thì lo quay video, ban ngày còn phải tranh thủ mọi lúc rảnh để vẽ tranh minh họa, bận tối mặt tối mũi.

Sau khi gửi sơ thảo hai bản đi, chờ một lúc mới có phản hồi từ bên đối tác:

— So với dự đoán của bọn tôi còn tốt hơn nhiều. Màn biểu diễn cũng rất trọn vẹn. Chúng tôi bàn bạc rồi, hy vọng được dùng bản trữ tình để làm video chính. Phần diễn tấu không cần chỉnh gì thêm, chỉ cần sửa lại một chút phần minh họa tay vẽ và từ ngữ. Bọn tôi sẽ tổng hợp rồi gửi lại sau. Hai cậu vất vả rồi!

Đậu Thịnh quay sang Tạ Lan, chớp mắt: “Thế nào? Tớ giỏi không?”

Tạ Lan gật đầu rất nghiêm túc: “Tớ còn chuẩn bị sẵn sàng thu bản B cơ đấy, không ngờ một phát qua luôn.”

“Phát gì mà qua luôn.” Đậu Thịnh thở dài, mở Bilibili lướt qua một lượt rồi nói tiếp: “Đúng rồi, cái A Trạch ấy – sáng nay mới đăng một clip diễn hoạt hình khúc đấy. Dữ liệu đang lên rất mạnh.”

Tạ Lan bèn mở điện thoại hắn, bấm vào clip đó, cắm một bên tai nghe cùng nghe.

Không thể phủ nhận A Trạch chơi đàn rất ổn, đoạn này cậu ấy chơi theo phong cách đồng thoại hoạt hình, có thêm mấy chỗ chỉnh hợp âm nên cả bài nghe nhẹ nhàng và sinh động hơn. Rất hợp với thời tiết hôm nay. Video cũng được đẩy vào hoạt động #Khiến người động lòng vì âm nhạc#, có nâng đỡ chính thức, cộng thêm lượng fan lớn của A Trạch, chưa đầy một ngày đã lên hơn 800 nghìn lượt xem.

Đậu Thịnh tháo tai nghe xuống, nói: “Coi đạn mạc với bình luận thì thấy bài này cậu ta không phải hay chơi. Lần này chọn ra để đề cử một bạn tân binh violin, mà còn không mở rộng ra ngoài nữa. Tớ đoán chắc là muốn đè nhiệt độ clip của cậu lại tuần này luôn.”

Tạ Lan thở dài, “Thế tớ biết phải làm gì bây giờ đây...?”

“Cậu không sao, thật ra chuyện này chỉ là cạnh tranh bình thường thôi. Chỉ có thể nói là Tạ Lan nhà mình quá xuất sắc, là đại UP chủ âm nhạc khu top đầu đó nha~ lượt xem gần gấp mười lần người ta, bị ganh ghét đến mức này cũng không lạ.” Đậu Thịnh vừa cười vừa xoay xoay điện thoại bằng hai ngón tay, sau đó đặt tay lên vai Tạ Lan đè nhẹ một cái.

“…”

Tạ Lan liếc mắt nhìn tay anh, vốn định nói gì đó nhưng lại quên sạch.

Cậu thật sự nghi ngờ trên người Đậu Thịnh có kiểu bùa chú thần bí nào đó của Hoa Hạ – chỉ cần lại gần là sẽ phong ấn IQ của cậu luôn.

Một tay Đậu Thịnh vẫn đè trên vai cậu, tay còn lại vẫn không ngừng lướt trang chủ A Trạch. Lướt – lướt, đột nhiên dừng lại.

Sau đó anh chậm rãi thu tay lại khỏi vai Tạ Lan.

“Tớ đi đây.”

Tạ Lan quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Cái người này là…”
Đậu Thịnh nói được nửa câu thì nghẹn lại, nhíu mày nói nghiêm túc: “Người này chơi bản cải biên kia của cậu… cực kỳ giống luôn HBlood, đăng từ nửa năm trước.”

Tạ Lan lập tức có hứng, giật lấy điện thoại, bấm phát video.

Tiêu đề video rất bình thường —— Bản violin cải biên HBlood gửi lời chào đến thần tượng SilentWaves

Bản phối quả thật là từ phiên bản của Tạ Lan từng đăng trên YouTube, đoạn cao trào có phần đối thoại kéo tốc độ siêu khó, bình thường người chơi ngoài mạng sẽ bị khựng ở đoạn đó. Nhưng A Trạch lại xử lý rất mượt, từ đầu đến cuối đều không hề gián đoạn. Video này cũng dùng dạng chiếu hình, về tổng thể có thể nói là tái hiện khoảng 70-80% phong cách của Tạ Lan.

Chỉ có điều… ở trong nước thực sự chẳng ai biết đến SilentWaves cả, nên phần bình luận toàn khen A Trạch, đến cả câu hỏi “SilentWaves là ai?” cũng rất hiếm. Đậu Thịnh hạ giọng, thử dò hỏi: “Cậu biết SilentWaves không?”

Tạ Lan khựng lại một chút, rồi đáp: “Biết. Hồi đó tớ livestream kéo bản này, là dựa trên bản phối của người đó rồi sửa lại một chút.”

“Ồ~” Đậu Thịnh cười thành tiếng, “Vậy A Trạch chính là fan của cậu đấy.”

“Fan?” Tạ Lan mặt lạnh xuống, ném điện thoại lại cho Đậu Thịnh, nói lạnh tanh: “Không tính.”

Cậu đã kéo bản đó bao nhiêu lần ở Bilibili rồi, vậy mà người ta còn không nhận ra – thế thì không tính là fan nghiêm túc gì cả.

Tạ Lan cúi đầu chỉnh lại tài liệu học, trong lúc đó khóe mắt thấy Đậu Thịnh đang vừa ngẩng mặt vừa ngân nga hát nho nhỏ, mở iPad ra tiếp tục chỉnh bản thảo.

Tạ Lan ngẩn người, hỏi: “Tâm trạng cậu tốt dữ vậy luôn hả?”

Đậu Thịnh đáp lại bằng một tiếng “Ừ,”

“Tự dưng thấy đời đẹp lạ thường luôn á~”

“Tâm trạng… đẹp á?” Tạ Lan ngẩn người ra một lúc, rồi lập tức bật chế độ học sinh giỏi văn, nghiêm túc nói: “Cách phối hợp từ ngữ này thật đúng là kỳ diệu, tớ phải ghi lại mới được.”

Video hậu kỳ được Đậu Thịnh vắt kiệt sức làm suốt hai ngày, cuối cùng cũng ấn định thời gian công chiếu vào sáng sớm thứ Sáu.

Ngay trước kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, trường điều chỉnh thời khóa biểu – thứ Sáu tuần đó là ngày học bù, buổi chiều vừa khéo có lễ hội thể dục.

Tuần đó trời bất chợt nóng lên, nắng chang chang, gay gắt đến chói cả mắt.
Đậu Thịnh đang ở sân nhỏ tập ném bóng rổ. Tạ Lan thì ngồi dựa lưng bên bậc xi măng gần cửa nhà ăn, rúc mình vào đúng mảng bóng cây duy nhất còn sót lại.

Bên cạnh là ly đá nho Đậu Thịnh mua lúc nghỉ giữa trận, đang tan dần trong nước, chờ dùng để uống như siro băng.

Tạ Lan nhìn bóng một lúc rồi mới sực nhớ video đã được xét duyệt xong và phát hành rồi. Cậu quét mắt xung quanh xem có thầy cô nào đi ngang không, rồi mới rút điện thoại ra.

Phiên bản cuối cùng của video thực ra cậu còn chưa xem. Đậu Thịnh có cái tật – cứ đến sát giờ công chiếu là lại lao vào nhét hàng đống chi tiết “ẩn” vào video, nên Tạ Lan thường chẳng kịp xem bản cuối, đành ngồi chờ cùng fan để coi luôn một thể.

Ve sầu trên cây ngô đồng kêu uể oải trên đầu. Tạ Lan đeo tai nghe vào, mở video lên.

Hôm đó là một đêm xanh đậm trong vắt.

Hai nhân vật, một người đứng trên tầng thượng gần đó, một người đứng cách một tòa nhà khác.


Video mở đầu bằng một cảnh quay xa: dưới bầu trời đêm, một thiếu niên mặc áo trắng đứng trên đài thiên văn, đặt đàn violin lên vai, nhẹ nhàng bắt đầu kéo đàn.

Ánh trăng chiếu xiên qua vai, rơi xuống người cậu ấy một vầng sáng dịu nhẹ. Ống kính chầm chậm tiến lại gần, khuôn mặt dịu dàng và thần thái của thiếu niên ấy dần hiện lên rõ nét trong bóng đêm — sống động như thật.

Ngay từ nốt nhạc đầu tiên vang lên, phần bình luận của fan đã lập tức xuất hiện dày đặc.

Cùng với nhạc, các con số bảo bối do Đậu Thịnh vẽ tay cũng bắt đầu nhảy múa trên màn hình – chúng chỉ là những hình vẽ đơn giản bằng nét trắng, nhưng lại đồng điệu hoàn hảo với từng âm thanh, lướt nhẹ bên cạnh Tạ Lan, lúc nhảy, lúc xoay tròn.

Trong hoạt hình chèn vào, phù thủy thú kéo tay dẫn đường lộ thú đi giữa màn đêm.

Khi Tạ Lan đẩy giai điệu lên cao trào, ma thú hút máu b*n r* một mũi tên xuyên thủng lưng phù thủy thú. Nhưng nó chỉ cúi đầu nhìn, sau đó vẫn để dẫn đường lộ thú kéo tay tiếp tục đi tiếp.

Ở nửa sau bài nhạc, Đậu Thịnh vẽ thêm viền ánh trăng quanh Tạ Lan – những nét vẽ ấy như ánh sáng chuyển động, khiến Tạ Lan trông như bước ra từ một trang truyện hoạt hình sống động.

Âm thanh kết thúc, hình ảnh lùi xa, ống kính quay ngược về tòa nhà lúc đầu, thiếu niên nhỏ bé từ từ thu cung, đặt đàn xuống, trong ánh trăng nghiêng mình cúi chào một cách nhẹ nhàng.

Cuối video là logo viết tay của cây đàn violin nhưng bị đạn mạc fan che kín mít, nhìn không thấy gì cả.

-– Nghe mà khóc, nhìn cũng khóc luôn T^T

— Kịch bản như này yyds yêu đến chết được

-– Tớ mãi mãi yêu Tạ Lan!!

— Hạt đậu là chạy sang tầng thượng tòa kia quay à??

— Trường học này đẹp muốn xỉu!

— Muốn biết cảm giác đứng sau camera ghê á

— Tớ vì Lan Tể mà điên cuồng cảm động QAQ

-– Hạt đậu đeo kính ngầu đỉnh~

-– Chỉ có hạt đậu mới hiểu và làm nổi cái vibe của Lan Tể

-– Hạt đậu x Lan Tể = couple đỉnh nhất hệ mặt trời!

Tạ Lan nhìn thấy dòng đạn mạc kia thì tim như bị ai vỗ một cái, cậu hơi giật mình.

Cậu vội vàng ấn tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Đậu Thịnh đang chạy như bay trên sân bóng rổ.
Không nói gì, cậu nhẹ nhàng bật chế độ “ẩn bình luận” rồi tiếp tục xem tiếp phần còn lại.

-– Bản phối này thật sự quá đẹp

-– Cho dòng suy nghĩ sáng tạo này một like to đùng!

-– Soạn nhạc bỏ đi phần đánh nhau, phần chết chóc – giữ lại toàn bộ cảm xúc, quá đỉnh

-– Cách sửa lại kịch bản theo hướng cảm động quá hợp luôn ấy chứ

-– Lan Tể cũng là người tham gia viết kịch bản đấy nhé.

-– dmem hợp tác sản xuất

-– tinh phẩm không chệch vào đâu được!

Không chỉ fan cuồng đang spam đạn mạc, mà video này vừa mới đăng được chưa đến nửa ngày, các tag từ khóa đã được mấy creator khác ở khu âm nhạc tìm thấy.

Có người làm lại bản cover, có hai người khác là composer soạn nhạc hẳn hoi đã làm reaction.
Vì gấp rút quá nên video của họ không biên tập kỹ càng toàn là dùng điện thoại quay, nói trực tiếp khoảng một hai phút, chuyên để phân tích cảm xúc và cấu trúc trong bản nhạc hoạt hình được Tạ Lan cải biên.

Tạ Lan mở một video reaction ra xem thử.


Cậu thật sự chẳng ngờ người từng bị Đậu Thịnh kéo đi “dụ dỗ” hôm nào lại nhắn tin cho mình như vậy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không rep thì cũng… không lịch sự lắm, thế là cậu đành gửi lại một chữ ngắn gọn:

-– Ừ.

Tin nhắn kia lại b*n r* liên tục:

-– Chỉ “ừ” thôi á???

– Tôi phục cậu luôn rồi đấy!

— Nói chung là… bạn tớ bảo cậu hoàn toàn có thể thử tham gia cuộc thi liên hợp sắp tới. A Trạch cũng đã đăng ký rồi.

Tạ Lan thực sự không hứng thú với mấy chuyện “cạnh tranh cùng ngành”.
Trước đây khi cậu đăng video lên YouTube cũng từng bị mấy blogger lớn nhắm vào rồi. Nhưng sau cùng, mọi người vẫn là dựa vào thực lực mà phát triển thôi.

Tạ Lan tiện tay mở đường link mà MR. X gửi tới, lướt sơ qua một vòng thì đây là một dự án hoạt hình quốc sản lấy chủ đề thiếu niên chơi violin.

Hiện đang tổ chức tuyển chọn người sáng tác và biểu diễn cho ca khúc chủ đề.

Không chỉ có thù lao rõ ràng mà còn có cơ hội hợp tác cùng những giáo sư nhạc dân tộc thuộc hàng "đại sư".

Trong thông báo tuyển chọn còn ghi rõ: hoan nghênh các tác giả trẻ tham gia – đặc biệt là UP creator đang hoạt động trên Bilibili.

Hai yếu tố quan trọng nhất để đánh giá: sức hút và thực lực.

Tạ Lan vào khu âm nhạc trên Bilibili, gõ từ khóa "violin", gần như thấy tất cả các creator có tiếng đều đã đăng ký tham gia.
A Trạch dẫn đầu, đằng sau kéo theo một hàng dài creator đông như trẩy hội.


Cốc nước nho đá để bên cạnh đã tan gần hết, Tạ Lan cầm lấy, uống một hớp băng sa mát lạnh.

Chất lỏng ngọt thanh, mát lạnh trôi xuống cổ họng, cả người thoải mái ra.
Cậu híp mắt nhìn trời, ánh nắng chói chang phản chiếu mặt sân thể thao phía xa, Đậu Thịnh vừa hết giờ nghỉ giữa hiệp, ôm bóng rổ, trong lúc xuyên qua đám đông bất ngờ bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh ta nhếch môi, cười rồi nhướng mày nhìn sang.

Từ lần đầu tiên gặp nhau ở sân bay, Tạ Lan đã cảm thấy Đậu Thịnh thật hợp với ngày nắng. Đôi mắt đen láy ấy, khi cười lên có ánh sáng, rõ ràng là cực kỳ ưa nhìn.

Tạ Lan nằm dài trên nền xi măng sườn núi, yết hầu khẽ động đậy.

Rõ ràng vừa mới uống xong đá lạnh, mà lại thấy trong người... còn nóng hơn ban nãy.

Cậu cầm điện thoại, tiếp tục lướt bình luận muốn dời đi suy nghĩ vừa nãy, hoãn lại chút cảm xúc hơi… lạ thường trong lòng.

Màn hình nhảy tới trang mới.

Top comment nổi nhất vừa được thay đổi.

-– XXY: Cậu là sương mai trong thung lũng mùa sương giáng.

Lâu lâu mới thấy một dòng bình luận lạ như thế, lại là do @Nhân Gian Tuyệt Soái Dậu_DM viết cách đây đúng một phút.

-– Đã thắng vô số cuộc đời ngoài kia.

Trời hè ve kêu râm ran.
Tạ Lan chỉ nhìn chằm chằm sáu chữ ngắn ngủi kia, ngón tay cầm điện thoại run nhẹ một hồi lâu.

Cậu có chút mất kiểm soát, tiện tay nhấn vào tên người đăng Đậu Thịnh – rồi tiến vào trang cá nhân của anh.

Không biết có phải vì trời hè giữa trưa khiến người ta mơ màng hay không. Tạ Lan cảm giác mơ hồ rằng, ảnh đại diện của Đậu Thịnh – hình viên đậu phộng nền hồng nhạt ấy – dường như vừa đậm màu hơn một chút so với trước đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Sáng sớm hôm nay, sau một đêm bị deadline dồn đến phát khóc, cô đã dùng bàn phím đánh gõ một đứa gà.

Cô gọi cả “Lại Đản” và “Đậu Đản” tới ngồi cạnh bàn, cười lạnh:

– Ngồi đây, không ai được chạy. Xem tôi ăn trứng nhé!

Đậu Đản ngáp một cái:

– OK nè.

Cô cầm bàn phím, ánh sáng lạnh từ chiếc nĩa phát ra – một xiên c*m v** trứng chiên!

Cô liếc sang bên cạnh:

– Có sợ chưa?

Lại Đản khựng lại một chút, cẩn thận đưa cái chén qua.

– Có thể cho tôi nếm thử một miếng không… Tôi chưa từng ăn trứng gà kiểu này bao giờ…



Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 54: Tiếp Xúc Thăm Dò.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...