Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 51: Có Bệnh.

Bồn rửa tay trên đỡ điện thoại bỗng nhiên tự động tắt đèn. Trong gương, gương mặt Tạ Lan phảng phất như bị bóng tối nuốt trọn, tim cũng đập loạn nhịp.

Cách một cánh cửa, tiếng Đậu Thịnh chơi game càng lúc càng rõ ràng.

“Cái kỹ năng này là gì thế? Không hiểu thì đừng có bấm bừa.”

“Thép tốt thì phải dùng đúng chỗ, để dành một chút đã.”

Tạ Lan đứng im thật lâu, sau khi gom lại hết mớ cảm xúc hỗn loạn, đang định bước ra thì điện thoại trên bồn rửa lại sáng lên.

Trên màn hình hiện lên một cái tên mà cậu rất không muốn thấy đến từ Luân Đôn.

Điện thoại rung lên trên mặt sứ của bồn rửa, âm thanh vang lớn một cách khó chịu. Tạ Lan do dự một chút, rồi vẫn nhận cuộc gọi.

Giọng của Tạ Cảnh Minh như mọi khi, nghe qua thì vẫn điềm đạm hiền lành.

“Con trai, đang làm gì đấy?”

Tạ Lan nhìn vào màn hình, trong lòng chợt rối bời. Cậu thậm chí không nhớ lần cuối cùng nghe ông ta nói chuyện tử tế là khi nào nữa.

Phải mất một lúc, cậu mới lên tiếng: “Con đang ở với bạn cùng lớp. Có chuyện gì à?”

Ngón trỏ tay trái cậu vô thức cuộn lại. Cậu xoay người, bước vào góc tối nhất trong phòng vệ sinh.

Tạ Cảnh Minh nói: “Ba đang ăn trưa với mấy đồng nghiệp, tự nhiên nhớ ra là con về nước được hai tháng rồi. Ở bên đó chắc cũng sắp vào hè, bốn tháng bên Trung Quốc là mùa rau dưa...”

Tạ Cảnh Minh bắt đầu luyên thuyên mấy chuyện nhà máy. Tạ Lan nghe mà đầu óc dần trôi đi đâu mất. Cậu hơi hoang mang, đặt điện thoại xuống một lát rồi lại áp nó lên tai.

“Lần trước sinh nhật con đi trước không nói gì. Ba đặt quà cho con mà chưa kịp bảo, hai hôm trước mới đến. Đoán xem ba chọn cây đàn nào cho con? Chắc nằm mơ con cũng—”

“Ba, đừng vòng vo nữa.” Tạ Lan cúi đầu, đưa tay day sống mũi. “Hôm nay con hơi mệt. Nếu ba vẫn định bảo con quay lại thì câu trả lời của con không thay đổi.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Tạ Cảnh Minh ngừng một chút, rồi đổi sang giọng nghiêm túc: “Nhưng con nên quay lại. Bạn học của con cũng bắt đầu liên hệ lại với trường rồi. Nếu con có gì bất mãn thì mình có thể nói chuyện thẳng thắn. Ví dụ như Elizabeth, ba có thể nhượng bộ, tạm thời chỉ làm bạn với cô ấy thôi. Con thấy thế nào?”

Tạm thời. Nhượng bộ một bước.

Tạ Lan phải dựa vào định lực rất lớn mới nhịn được không bật cười khẩy: “Từ ngày ba bắt đầu hẹn hò, chuyện này đã không thể thay đổi được gì nữa. Huống hồ, lý do chủ yếu con về nước cũng không liên quan đến ba. Con về là vì mẹ…”

Tạ Cảnh Minh có phần bực bội, ngắt lời cậu: “Là vì mẹ con từng chọn học trong nước. Nhưng bây giờ Anh quốc với bên đó có chương trình trao đổi, trường đại học top đầu, con hoàn toàn có thể đăng ký học hai năm để trải nghiệm. Lẽ nào con thật sự muốn cả đời này cắt đứt quan hệ với ba?”

“Con xin lỗi.” Giọng Tạ Lan bình tĩnh nhưng xa cách. “Trước khi về nước con đã nói rất rõ rồi. Ít nhất trong năm năm tới, con sẽ không quay lại Anh quốc.”

Tạ Cảnh Minh nổi giận:
“Sao con lại cố chấp đến thế? Theo ý con, ba cũng đã chia tay với dì Elizabeth. Ngay cả chuyện trao đổi trong nước ba cũng đồng ý rồi, con còn muốn gì nữa? Tạ Lan, rốt cuộc tại sao con cứ nhất quyết ở lại trong nước?”

Tạ Lan quay đầu nhìn vào gương, im lặng.

Có lẽ vì kéo dài quá lâu, trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy choáng váng. Elizabeth và Tạ Cảnh Minh vốn chẳng liên quan gì đến cậu. Đúng là mẹ từng mong ở lại trong nước học đại học, nhưng giờ nghĩ lại, cậu cũng không còn chắc đó có phải là lý do duy nhất.

Vừa rồi Tạ Cảnh Minh nhắc đến chuyện quay lại Anh, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu lại là việc phải cùng Đậu Thịnh ôn thi vào Bách Đại.

Tạ Cảnh Minh giận dữ nói tiếp: “Ba cảnh cáo con lần cuối, đừng làm tới quá. Nếu ba thực sự khoá thẻ tín dụng, không cho dì Triệu gửi tiền nữa, lúc đó con định sống thế nào?”

“Con có cách của mình.” Tạ Lan đáp rất nhanh. “Ba không cần phải giả vờ làm bạn bè với Elizabeth để thỏa hiệp với con. Cái gọi là ‘lùi một bước’ rồi cũng sẽ quay về điểm ban đầu thôi. Ba, ai cũng có quyền sống theo cách mình muốn. Con không can thiệp vào cuộc sống của ba, mong ba cũng đừng can thiệp vào con.”

Trong điện thoại im lặng một lúc.

Rồi giọng Tạ Cảnh Minh chợt lạnh đi: “Con ở trong nước quen ai rồi đúng không? Kiên quyết như vậy, có phải đang yêu đương?”

Một câu – chọc trúng tim đen.

Tạ Lan thấy da đầu ngứa râm ran, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời: “Không có. Ba sao lại nhảy xa như vậy chứ?”

Nói xong, không để Tạ Cảnh Minh có cơ hội quay lại thuyết giảng, cậu nói nhanh: “Bạn con gọi rồi. Chuyện tiền bạc con tự lo được. Con cúp máy đây.”

Cúp điện thoại xong, cậu như chạy trốn mà đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra.

Trong căn phòng ngủ nhỏ, ánh đèn sáng rực. Nhạc nền của trò chơi phát ra khiến người ta cũng phải giật mình. Đậu Thịnh đang trốn trong túi ngủ, cả người viết rõ ràng hai chữ: “căng thẳng.”

“Mười hai ngày nữa thi rồi đúng không? Chờ chút đã, chủ nhiệm lớp mình vừa gửi file âm thanh.”

Nói rồi, anh giơ tay tắt tiếng game, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lan.
“Không sao chứ? Điện thoại của ba cậu à?”

Tạ Lan “ừm” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, tiện tay cầm lấy tay cầm game: “Vẫn là dọa cắt sinh hoạt phí để ép tớ quay lại. Cũng không khác mấy so với lần trước.”

Đậu Thịnh nghe vậy ngừng một lúc, rồi bật cười tùy ý: “Cùng lắm thì sau này tiền tiêu vặt của tớ chia đôi cho cậu, coi như tớ cho cậu mượn.”

Tạ Lan liếc anh một cái: “Vậy thì cảm ơn nhiều.”

“Đừng vội cảm ơn, tiền của tớ không dễ mượn thế đâu.” Đậu Thịnh cười, “Cả gốc lẫn lãi, sau này phải hoàn đầy đủ.”

Tạ Lan trong lòng còn nhiều suy nghĩ, không nói gì thêm.

Đậu Thịnh nhìn nghiêng qua gương mặt cậu, giọng thấp xuống: “À đúng rồi, lúc nãy tớ bất ngờ quá, xin lỗi nha. Game làm tớ hoảng quá, bỏ chạy mất. Cậu không để bụng chứ?”

Tạ Lan khẽ “ừ”: “Không sao đâu.”

Đạn mạc đã bay qua một lượt.

Bình luận bên dưới video đang phát trên Bilibili:

— Cậu gọi cái này là nghe giáo viên chủ nhiệm gửi voice à??

— Ít nhất cũng phải giơ điện thoại ra giả vờ một tí đi?

— Nói gì thế, tui tò mò quá trời!!

— Tui muốn hóa thân thành sợi dây điện chui qua đó nghe trộm luôn!

Đậu Thịnh vừa mở mic lại, hạ giọng nói: "Yên lặng chút đi, chờ tí nữa con ma nữ xuất hiện. Tạ Lan mà bị đuổi theo, tớ sẽ bảo vệ cậu."

— Cảm ơn vì đã đánh ngay vào điểm yếu của Đậu ca.

— Phì cười!

— Ai bảo vệ ai cơ, thích thế!

— Nhị Miêu, xông lên! Cắn đồng đội cậu đi!

Tạ Lan chẳng buồn để ý đạn mạc đang bay tứ tung. Vừa rồi bị ba gọi điện, ba chữ “nói chuyện yêu đương” như một đòn chí mạng khiến cậu cả buổi cố gắng trấn định đều đổ sông đổ bể.

Cậu kéo nhân vật nhỏ của mình lững thững theo sau Đậu Thịnh, mắt dán vào màn hình nhưng tâm trí lại lang thang tận đâu đâu.

Chẳng biết bao lâu sau, nhân vật nhỏ phía trước đột nhiên quay đầu lại, lôi từ trong túi ra một tấm bùa vàng rồi “phịch” một cái, dán thẳng lên gáy nhân vật cậu điều khiển.

Tạ Lan ngơ ngác: "Cái gì đấy?"

— ???

— Cậu đưa đạo cụ bảo mệnh cho đệ tử dùng à?

— Giờ đánh boss kiểu gì?

— Wtf?

— Làm loạn cái gì vậy trời?

Đậu Thịnh thản nhiên cười, nói với Tạ Lan: "Đây là bùa trừ tà, dán lên gáy là vạn tà bất xâm, âm khí lui tan, quỷ quái chạy mất dép."

Tạ Lan chết lặng.

Cậu lặng lẽ điều khiển nhân vật tiếp tục đi theo Đậu Thịnh, trong lòng rối như tơ vò. Ý là gì đây? Đậu Thịnh nhìn ra cậu có “quỷ” trong lòng à, nên mới muốn giúp cậu trừ khử mấy thứ không sạch sẽ trong đầu?

Đang phân vân thì Đậu Thịnh chợt giơ tay che mic, mắt vẫn nhìn màn hình, thấp giọng nói: "Hoảng cái gì, đại miêu bảo kê cậu rồi."

Tạ Lan ngẩn người.

Đạn mạc lập tức bùng nổ:

— Nói cái gì vậy! Cậu nói cái gì đó!

— Tớ sắp phát điên rồi!

— Aaaa, có để tớ tập trung coi chơi game không!

Đậu Thịnh cười ha hả, giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Được rồi được rồi, tập trung chơi game nào, tiếp tục!"

Đoạn sau cả hai cùng vượt ải, Đậu Thịnh như cố ý kiềm chế phản ứng sợ hãi, thỉnh thoảng giật mình cũng chỉ cắn răng ôm gối, không còn như trước nhào vào lòng Tạ Lan nữa.

Tạ Lan cũng để ý thấy rõ: chắc vừa rồi khi lỡ tay nhào vào người cậu, Đậu Thịnh cũng thấy xấu hổ nên giờ mới giữ khoảng cách.

Cuối cùng, ma nữ boss cũng xuất hiện. Đạn mạc nhao nhao kêu gào đòi Đậu Thịnh lấy lại lá bùa đưa cho mình, thay vì để nó dán trên người Tạ Lan.

Tạ Lan nhìn một cái rồi hỏi: "Thế cái bùa này muốn gỡ thì bấm nút nào? B?"

Đậu Thịnh đáp lại: "Không sao, cứ để đó. Tớ đưa cho cậu thì là của cậu."

Nói rồi anh buông tay cầm ra, vươn tay xoay khớp cổ tay một chút, sau đó lại nắm lấy tay cầm, hào hứng nói với khán giả: "Được rồi các bạn ơi, cảnh báo năng lượng cao phía trước, đậu đến rồi!"

Anh điều khiển nhân vật lao tới kết giới, tung hoàng phấn mở “Cánh cổng Âm Giới”. Một con ma nữ mơ hồ xuất hiện từ xa, hình ảnh rung lắc dữ dội. Ma nữ đột nhiên vụt sáng lao thẳng tới màn hình, Đậu Thịnh thao tác nhân vật vừa đánh vừa chạy, mấy lần suýt nữa bị bắt mặt.

Mỗi lần như vậy đều tránh được trong gang tấc.

Tạ Lan không điều khiển nữa, nghiêng đầu nhìn Đậu Thịnh. Tay cầm trong tay anh phát ra tiếng “cót két” vì bị bóp chặt, môi thì lẩm bẩm, mắt thì chăm chăm dán vào ma nữ trên màn hình.

— Nhiễu, nhiễu tiếp, nhiễu tiếp! Cho bà ta bay màu luôn!

Nhân vật rút ra đoạn hồn đao, một nhát không trúng, đao kẹt trên bia đá. Ma nữ lao tới, Đậu Thịnh điều khiển nhân vật lăn một vòng thoát thân, tay cầm phát ra tiếng xoay gấp cực đại, hắn liên tục bấm lộn nhào về phía sau, rút đao, lấy đà, một nhát đâm xuống, chém nứt mặt ma nữ.

Màn hình hiện lên chữ "CLEAR", hiệu ứng rực sáng, đạn mạc đồng loạt xoát "666".

Đậu Thịnh vứt tay cầm ra một bên, thở phào một hơi dài.

Mặt anh sáng bừng lên vì đắc ý, nói với khán giả: "Thấy chưa, thấy chưa! Tớ đã nói rồi mà, bùa trừ tà kiểu này có thì tốt, không có vẫn qua ải được nhé!"

— Cậu đang nói xạo đấy à?

— Vừa nãy ai nói "thép phải dùng vào lưỡi dao"?

— Vì cái bùa này mà lằng nhằng cả chục phút!

— “Lưỡi dao” = Tạ Lan đó hả?

— Cảm ơn, hôm nay cũng kdl!

Đậu Thịnh vừa chà tay vừa nói: "Rồi nha, khỏi cần lão mù lắm lời nữa. Hôm nay tới đây thôi. À chết, quên mất, đây là kênh livestream của Tạ Lan mà."

Tạ Lan đang mải nhìn nhân vật game của mình bị dán bùa sau gáy, đột nhiên bị gọi tên, quay đầu lại với vẻ ngơ ngác.

Đậu Thịnh cười toe toét, ánh mắt ranh mãnh: "Cùng khán giả chúc ngủ ngon đi."

"À… Ờ." Tạ Lan cười ngại ngùng với ống kính, mặt hơi đỏ: "Ngủ ngon nha mọi người."

— Òaaaa ngủ ngonggg

— Lan Tể đúng là nam thần, cười xong tan luôn cái không khí game kinh dị

— Lan Tể nở nụ cười = hết hồn cũng vui vẻ

— Ngủ ngon! Lan Tể ngủ ngon!!

Không dài dòng nữa, Đậu Thịnh tắt ngay livestream, đứng phắt dậy, lạch cạch tháo bộ console, tiện tay kéo sạch mấy sợi dây nối.

Tạ Lan hơi do dự, rồi nói: "Tớ về phòng ngủ đây."

Đậu Thịnh đang bị một đống dây vướng vào chân, thuận miệng đáp: "Ngủ sớm chút đi nha, mai còn huấn luyện thi đua đó."

"Ừm."

Tạ Lan tắm xong thì cũng gần mười một rưỡi. Nước nóng làm đầu óc tỉnh táo hơn hẳn. Cậu lau tóc bằng khăn mặt được một lúc thì bỗng nghe tiếng cửa phòng bên mở ra, sau đó là tiếng máy sấy tóc vang lên.

Chắc Đậu Thịnh cũng mới tắm xong. Hai phòng đều không đóng cửa hẳn, nên tiếng máy sấy cứ thế vọng ra rõ ràng.

Tạ Lan đang ngồi trên giường, tay vẫn lau tóc, nhưng nghe tiếng sấy tóc lại hơi lơ đãng.

Không hiểu vì sao, cậu bỗng bước xuống giường, đá rơi dép, chân mang tất lặng lẽ bước về phía cửa phòng Đậu Thịnh đang khép hờ.

Đầu tiên là ngước nhìn đồng hồ treo hành lang, rồi liếc qua hai bức tranh treo tường.

Sau đó... như thể vô tình, cậu nghiêng người liếc vào trong một cái.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ cánh cửa nhà vệ sinh đang mở, mà Đậu Thịnh đang đứng trước gương sấy tóc. Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, áo ba lỗ bó sát người, tay giơ lên vuốt tóc, vạt áo bị kéo lên để lộ một phần eo mịn màng, săn chắc.

Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống, văng ra trong không khí thành từng tia nhỏ long lanh. Bàn tay anh đan vào tóc, kéo nhẹ từ trước ra sau, bắp tay trắng trẻo hiện lên cơ mờ mờ theo từng động tác.

Cái cảm giác quen thuộc đến nghẹt thở bỗng dưng ùa tới, khiến tim Tạ Lan khẽ run.

Cậu khẽ lẩm bẩm trong đầu. Sao lại tự nhiên nhớ tới bài Trường Hận Ca…?

Tạ Lan trùng sắc niệm khuynh quốc, ký túc đa nhật cầu bất đắc.

Đậu gia hữu nam cương cập quan, bất vọng kỷ nhãn bất năng sinh.

Cái này mà không phải "xong đời" thì là gì?

Tạ Lan mặt không cảm xúc đứng ngay cửa, đầu óc như đang đọc thơ lặng lẽ, thì chợt nghe “bụp” một tiếng. Đậu Thịnh vừa vung tay làm rơi dây điện, máy sấy tắt phụt ngay tức khắc.

Anh quay người lại để rút dây cắm đúng lúc Tạ Lan cũng giật mình quay phắt đi, tim đập như trống trận.

Đậu Thịnh gọi: "Tạ Lan?"

"..."

Đậu Thịnh đặt máy sấy xuống, tiện tay kéo theo một nhúm tóc ướt đi ra khỏi phòng tắm. "Cậu đứng đây làm gì đấy? Tìm tớ có chuyện à?"

Tạ Lan hơi quay người đi, im lặng một lúc mới nói: "À… tớ tìm mèo."

"Mèo?" Đậu Thịnh theo phản xạ quay đầu nhìn vào phòng Tạ Lan, "Nó chẳng phải đang nằm trên giường cậu à?"

"..."

Tạ Lan lạnh mặt quay đầu lại, đối diện với ánh mắt uể oải của Ngô Đồng, con mèo đang nằm úp mặt ngủ ngon lành ngay cạnh gối.

"Mèo ở…" Cậu khó khăn nuốt nước bọt, nhưng tớ thì sắp biến mất rồi.

Ngón chân co lại trong đôi tất, đạp xuống sàn nhà đầy căng thẳng. Đậu Thịnh nhíu mày nhìn cậu một cái, rồi đột nhiên cười sáng lạn: "Hay là… lại có sâu? Ngại nói đúng không? Mấy hôm nay mưa, sâu với bọ cũng nhiều hơn bình thường. Tớ vừa dẫm chết một con trong nhà tắm, chả biết là thứ gì luôn."

Tạ Lan thở dài một hơi, vội vàng gật đầu theo: "Ừ, sâu. Vẫn là cái loại hôm trước ấy, dài ngoằng luôn."

Nghe vậy, Đậu Thịnh nhấc chân bước thẳng vào phòng cậu: "Để tớ xử cho. Còn có sâu nữa hả? Ngô Đồng làm ăn kiểu gì thế này?"

Ngô Đồng hé mắt lườm Đậu Thịnh một cái, rồi tiếp tục ngủ gục.

Đậu Thịnh tiện tay kéo nhẹ cái tủ đầu giường: "Phát hiện ở đâu? Có nhiều không?"

Tạ Lan lòng rối như tơ vò, tay khoa lên đại một cái: "Dài cỡ này này, loanh quanh khu giường thôi."

Đậu Thịnh hơi giật mình: "Mười centimet á?"

"..." Tạ Lan rụt hai ngón tay lại một nửa: "Năm centimet."

"Cậu hù tớ muốn xỉu luôn." Đậu Thịnh thở phào, "Chắc nó trốn dưới gầm giường, để tớ tìm thử."

Nói rồi, anh chống tay lên giường, nằm nghiêng xoay người trượt luôn xuống dưới gầm.

"Không có gì á." Tiếng anh vọng ra từ dưới gầm giường, hơi nghẹt nghẹt: "Chỉ thấy mấy món đồ chơi mèo của Ngô Đồng. Cậu nhìn thấy con sâu ở đâu?"

Tạ Lan hít sâu một hơi, cố giả giọng tuyệt vọng: "Ngay đây!"

"Đến đây!" Đậu Thịnh nhanh chóng giơ chân đá văng dép lê, dùng nó như vũ khí đập sâu, động tác nhanh như chớp. Tấm lưng vừa tắm trắng trẻo, bả vai giờ đã dính một ít bụi khi chui dưới gầm giường.

"Con nào cơ?" Anh vừa hỏi vừa đảo mắt khắp nơi, tay vẫn lăm lăm chiếc dép.

Tạ Lan giật mình chỉ ra ngoài cửa: "Chạy ra ngoài rồi!"

Đậu Thịnh lập tức lao ra đuổi theo.

Vừa thấy anh bước hẳn qua cửa, Tạ Lan lặng lẽ khép cửa lại.

Cạch. Khoá chốt.

Ngoài hành lang im lặng vài giây.

Bên kia cửa, Đậu Thịnh đứng hình.

"... Cái gì vậy trời?"

Tạ Lan thở dài, cúi đầu nhỏ giọng nói qua cửa: "Xin lỗi. Tớ sợ nó quay lại."

"...Ờ ha." Nghe thấy giọng Tạ Lan có phần sợ hãi, giọng Đậu Thịnh cũng dịu hẳn đi. Anh giơ tay lên gõ nhẹ hai cái vào cửa, giống như vỗ về.

"Đừng sợ. Để tớ tìm thử quanh đây xem, nếu không thấy thì mai mình gọi người xuống kiểm tra cũng được."

Tạ Lan nhỏ giọng đáp: "Ừm… Cảm ơn cậu."

Đèn đã tắt, nhưng Tạ Lan vẫn không sao ngủ được. Cậu nằm trong bóng tối, lắng nghe tiếng Đậu Thịnh ở ngoài kia lục đục suốt nửa tiếng đồng hồ để tìm con sâu tưởng tượng.

Cậu rút điện thoại ra, mở khung chat với Đậu Thịnh, gõ vài chữ, rồi lại xoá.
Lặng đi một lúc, Tạ Lan mở phần hồ sơ cá nhân của mình. Nhìn cái nickname “Văn hoá phục hưng”, cậu ngẩn người ra.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Đậu Thịnh: "Ngủ chưa?"

Tạ Lan định bảo anh đi ngủ đi, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.

…Cậu thật sự cảm giác mình không thể nói chuyện bình thường với Đậu Thịnh được nữa.

Không nghe thấy phản hồi, Đậu Thịnh ngáp dài một cái, lạch bạch kéo dép bỏ về phòng.

Tạ Lan chờ cho đến khi bên kia vách hoàn toàn im ắng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu trằn trọc trên giường, xoay bên này trở bên kia. Một lúc sau lại mở hồ sơ cá nhân, đổi nickname thành: Có bệnh.

Cứ thế mà ngủ, nhưng đêm đó cả hai người đều ngủ rất say. Sáng hôm sau, bị Tiểu Mã đạp cửa đánh thức.

Tạ Lan vội vàng rửa mặt, đeo ba lô lên lưng, vừa lên xe đã gà gật dựa vào lưng ghế ngủ tiếp.

Tiểu Mã kéo cửa xe phía trước xuống, làn gió mát lành sau cơn mưa nhẹ nhàng lướt qua mặt. Phải vài phút sau, Tạ Lan mới dần tỉnh dậy. Cậu đan mười ngón tay lại với nhau, xoay cổ tay một chút rồi ngồi thẳng dậy.

Quay sang bên trái, liếc mắt một cái Đậu Thịnh đang ngủ, anh co người như bị gấp làm đôi, đầu tựa lên đầu gối, vững vàng như tượng.

Phanh gấp cũng chưa chắc làm anh ngã ra được.

Tạ Lan khẽ thở dài, vẫn còn ngái ngủ, mở app Bilibili ra xem.

Danh sách tin nhắn nổ tung như mọi ngày.


Cậu ngáp một cái, lướt xuống từng tin một. Lướt đến giữa chừng thì ngón tay bỗng khựng lại.

@K: Chào bạn Tạ Lan, mình là người phụ trách PR từ hãng violin K, rất ấn tượng với kỹ năng biểu diễn và phong cách sáng tác của bạn. Bên mình đang phát triển dòng sản phẩm violin cấp độ nhập môn, muốn mời bạn hợp tác mở rộng nội dung và đồng thời quảng bá. Không biết bạn có hứng thú không? Thông tin liên lạc của mình là: ...

Tạ Lan đọc đi đọc lại tin nhắn đó vài lần, mắt hơi mở to.

Từ hôm cậu "ló mặt" livestream lần đầu, đúng là có vài nhãn nhỏ nhỏ tìm đến mời hợp tác. Nhưng một hãng danh tiếng như K – bắt nguồn từ Pháp, nổi tiếng toàn châu Âu – thì đây là lần đầu tiên.

Cậu bấm vào xem thử sản phẩm mới. Dòng violin nhập môn này thiết kế đơn giản, đẹp mắt, giá khoảng hai nghìn. Rất hợp lý. Rất đúng tệp.

"Bị gì vậy?" Đậu Thịnh đã tỉnh, dựa lưng vào ghế xoay cổ nhìn qua, "Thấy cậu nghiêm túc ghê."

"Có một hãng mời hợp tác."

"Ôi chao? Đâu, đưa tớ coi." Con mắt còn ngái ngủ của Đậu Thịnh lập tức sáng rỡ, đọc lời mời một lượt cực kỳ chăm chú, còn tự xem thêm vài thông tin liên quan.

"Nhìn đáng tin thật đấy. Cậu tính nhận không?"

Tạ Lan gật đầu khẽ.
Quả thật có chút động lòng. Cậu cũng tích góp được kha khá rồi, nhưng Tạ Cảnh Minh dạo này nói kiểu như muốn cắt bớt tiền chu cấp nên phải tính đường dài thôi.

Đậu Thịnh cười cười:
"Tớ thấy vụ này đáng để nhận đấy. Cậu có thể dùng luôn cây đàn của họ trong video âm nhạc kỳ sau, có gì khó đâu. Chỉ cần xác nhận xem họ có cho mình gắn tag quảng cáo không là được, bên đó chắc cũng chẳng để tâm đâu."

Tạ Lan ừ một tiếng:
"Để tớ add người ta trước."

"Nhớ kéo tớ vô group chat nữa nha." Đậu Thịnh ngáp dài, nhắm mắt lại như mèo buồn ngủ, "Hợp đồng để tớ xem, mấy chuyện còn lại không có ý kiến."

Tạ Lan gật đầu, add tài khoản người kia xong, tiện tay lướt danh bạ một chút rồi đột nhiên khựng lại.


"Khoan... cậu đổi tên nick rồi hả?" – Tạ Lan ngạc nhiên hỏi.

Đậu Thịnh dụi mắt, lơ mơ "Ừ."

Nick cũ "RJJSD" đã thành... "Hạt Đậu Bác Sĩ".

Trong lòng Tạ Lan nổi lên một cảm giác lạ lạ khó tả:
"Đổi kiểu này chi vậy?"

Đậu Thịnh phì cười, lười biếng đáp: "Chính tớ còn muốn hỏi ngược lại nè. Cậu nửa đêm tự nhiên đổi nick thành ‘Có bệnh’, chẳng lẽ không cho tớ theo nghiệp y trị liệu à?"

Tạ Lan cứng họng, không biết đáp sao. Cậu cất điện thoại, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật ra hai cái nick đó chẳng liên quan gì nhau, nhưng nếu đọc liền mạch thì lại thấy có chút... ăn ý.
Kiểu như Đại Miêu với Nhị Miêu vậy. Trước đây Tạ Lan không thấy gì, nhưng giờ nghĩ lại thì... cảm giác quái lạ cứ lởn vởn trong đầu.

Tạ Lan hít sâu một hơi rồi tự bế.

Cả buổi huấn luyện hôm đó, Tạ Lan cứ trầm ngâm trong trạng thái tự phong bế. Buổi sáng, thầy Lương thông báo hôm nay có người bên Sở Giáo dục đến ghi hình ghi chép “phong thái học tập” của doanh trại, nên sẽ gọi một số học sinh lên bảng giải đề.

Nửa buổi trôi qua, đến lượt Tạ Lan bị gọi tên.

Cậu bước lên, không nói một lời, giải luôn toàn bộ các đề trên bảng đen.
Không giảng cũng không thuyết minh gì. Giải xong liền im lặng quay về, như thể... chui vào lòng đất luôn rồi.

Thầy Lương nhìn mà biểu cảm phức tạp.

Lớp học im phăng phắc.

Vừa ngồi xuống, Quách Nhuệ Trạch ghé qua hỏi nhỏ: "Ủa, hôm nay đại lão bị gì thế? Hăng dữ ta."

Tạ Lan lườm một cái: "Nói tiếng người giùm."

"Thầy cho cậu một đề, cậu làm luôn bốn đề liền. Không hăng thì là gì?"

Tạ Lan cứng đờ người.


Cậu cố kiềm chế không ngoái lại nhìn bảng đen, mặt tỉnh bơ: "Ờ... không để ý."

"..."

Không ai nói gì nữa.

Tạ Lan lật bài tập hôm nay phát ra, cảm giác khá nhạt. Không nhiều “hoa quả khô” như tuần trước.

Cậu liếc thầy Lương một cái, rồi mở sổ tay riêng.

Trong đó là đề thi chuyên sâu mà lão Mã cho cậu làm riêng — mỗi đề đều độ khó cao ngất, cần phải ngồi thật vững mới gỡ ra nổi.

Nhưng hôm nay Tạ Lan không có tâm trạng xử lý mấy đề đó.

Cậu mở vở ra che, bề ngoài giống như đang làm bài, nhưng thực ra thì... thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Đậu Thịnh.

Đậu Thịnh ngồi bên cửa sổ, có vẻ đang nghe bài rất chăm chú. Mỗi lần Tạ Lan nhìn sang, anh đều cúi đầu ghi chép, không trật phát nào.

Hôm nay trời trong nắng nhẹ, tóc Đậu Thịnh bay nhè nhẹ theo gió, sườn mặt cúi xuống trông vừa dịu dàng vừa tuấn tú.

Tạ Lan cảm thấy trong lòng có... điều gì đó không ổn. Cả buổi chỉ tính được đúng một đề, còn lại thì... tính số lần nhìn lén Đậu Thịnh.

Cậu âm thầm ước tính — chắc cũng cần đến một công thức tổ hợp cực phức tạp mới tính được hết số lần đó.

Khó khăn lắm mới đến được tám giờ tối. Thầy Lương phát bài tập chuyên biệt rồi đi ra ngoài.

Cả lớp bắt đầu rôm rả, vừa giải lao vừa tán gẫu.

Tạ Lan cuối cùng cũng vào được trạng thái, bắt đầu giải đề không gian véctơ thầy Mã cho. Cậu viết rất nhanh, như múa bút.

Bỗng, thầy Lương quay lại, gõ tay lên bục giảng:

"Hôm nay tới đây thôi nha. Vừa nãy thầy ra ngoài gặp thầy bên Sở Giáo dục lấy USB. Họ có ghi hình một đoạn ngắn lớp mình học, và chụp hai tấm hình — một buổi sáng, một hoàng hôn. Đưa cho lớp chọn một tấm để làm ảnh đại diện bài báo cáo."

Vừa nói, thầy vừa cắm USB vào máy chiếu.

Tạ Lan lập tức cứng đờ.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy báo động.

Cả ngày hôm nay, chụp hình bất kỳ lúc nào... đều có khả năng ghi lại khoảnh khắc cậu đang lén nhìn Đậu Thịnh.

Cậu có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Đậu Thịnh khi thấy mấy tấm ảnh đó, chắc chắn là phức tạp.

Không chừng anh còn sẽ vẽ hẳn một tấm bùa đuổi tà, dán lên gáy Tạ Lan để “trục xuất tà khí”.

Trong đầu Tạ Lan chỉ vang lên hai chữ to đùng:

CỨU MẠNG.

Ánh mắt của Tạ Lan như tan chảy ra khi nhìn lên màn hình máy chiếu — nơi hai tấm ảnh đang lần lượt được trình chiếu.

Thầy Lương đứng bên cạnh máy chiếu, lanh lảnh thông báo: "Đây là hai bức ảnh đại diện của lớp mình, một tấm sáng sớm, một tấm lúc chạng vạng. Các em chọn đi nhé!"

Một giây ấy, toàn bộ thế giới như ngưng đọng.

Tạ Lan mặt không còn giọt máu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức ảnh đang hiện lên.

Hồi lâu sau, cậu mới lặng lẽ thở phào một hơi thật dài — rồi như bị hút hết sức lực, ngả người về phía sau, co người vào ghế.

Trời cao có mắt.

Hai bức ảnh sáng và chiều… đều không bắt được khoảnh khắc cậu đang lén nhìn Đậu Thịnh!

Thậm chí, trớ trêu thay, cả hai tấm đều là khoảnh khắc Đậu Thịnh vô tình quay sang nhìn cậu.

An toàn level MAX.

Tạ Lan từ cõi chết quay về, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt sức. Cậu quay sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Đậu Thịnh.

Giọng Đậu Thịnh có chút do dự: "Ảnh không có vấn đề gì chứ? Tớ thấy chụp tớ xấu quá à."

Tạ Lan lập tức chỉnh lại biểu cảm, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Rất ổn. Tớ thấy đẹp. Rất đẹp."

---

Tác giả có lời muốn nói

Sau bữa tối, Đậu Đản lặng lẽ đi ngang qua phòng khách, bóng lưng đượm vẻ tang thương.

Gõ bàn phím gọi nó lại:
"Cậu làm sao thế?"

Đậu Đản thở dài:
"Tớ ngày nào cũng lén quan sát Lại Đản, hình như bị phát hiện rồi... Hôm nay cậu ta nhìn tớ suốt luôn ấy!"

Nó lại thở dài một tiếng nữa: "Hoảng loạn muốn xỉu."



Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 51: Có Bệnh.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...