Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 50: Kích Động.
Một ngày thi tận sáu môn, thi xong người cũng muốn xỉu luôn.
Buổi trưa ở phòng thi chỉ phát cơm hộp với chân gà ớt cay xé lưỡi, mà Tạ Lan thì không ăn cay được, cố gắng moi vài miếng cơm trắng ăn cho đỡ đói. Thi xong bước ra khỏi phòng mới cảm thấy bụng đói đến mức quặn cả dạ dày.
Ngoài trời đang lất phất mưa nhỏ, trời u ám phủ kín dãy toà nhà Anh Trung. Trong sân trường, đèn đường le lói như sao đêm. Tạ Lan lững thững bước ra khỏi toà nhà, từ xa đã thấy Đậu Thịnh đang đứng dựa cột cạnh cổng vòm, đợi cậu. Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng với quần xám nhạt như thường ngày, dáng người tựa lên cột trông rất thảnh thơi, bóng dáng dưới ánh đèn và màn đêm càng làm nổi bật thân hình cao gầy, giữa một nhóm học sinh lại càng dễ nhận ra.
Đậu Thịnh một tay cầm ô, tay kia xách túi giấy của McDonald, cách đó không xa còn có mấy người bạn như Xa Tử Minh đang vừa cười nói vừa ăn hamburger.
Tạ Lan tiến lại gần, như có linh cảm, Đậu Thịnh ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lấp lánh một nụ cười nhàn nhạt.
"Cuối cùng cũng ra rồi, đói không?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc ấy lập tức kéo Tạ Lan ra khỏi trạng thái kiệt sức vì thi cử. Cậu thở hắt ra: "Đói chết được, cơm hộp buổi trưa dở tệ."
Đậu Thịnh cười khẽ, đưa tay lục trong túi giấy: "Tớ biết mà. Nè, bò nè, còn mua cho cậu thêm hai bánh khoai môn vị hương nữa."
Tạ Lan nhận lấy, nhỏ giọng: "Cảm ơn.”
Tạ Lan hơi vội vã mở túi giấy lấy chiếc hamburger ra, cắn một miếng to. Hamburger của McDonald thì cũng chỉ gọi là tạm được, nhưng cậu đói quá rồi, lớp bánh mềm, thịt bò với phô mai quyện lại tan trong miệng, khoảnh khắc đó ngon đến mức suýt nữa làm cậu muốn rơi nước mắt.
Đậu Thịnh giương ô, chờ Tạ Lan bước vào rồi cùng sóng vai đi chậm rãi trong cơn mưa lất phất.
Xa Tử Minh nhét đầy thức ăn trong miệng, lấn vào dưới ô của Vương Cẩu, nói nhồm nhoàm: "Chớp mắt thôi mà tớ cảm thấy như được hồi sinh rồi ấy. Cảm ơn Hạt Đậu, thi tiếng Anh xong ra sớm còn nhớ gọi đồ ăn cho cả đám."
Vương Cẩu một tay cầm ô, tay kia cầm hamburger. Giấy gói bên ngoài rơi xuống, vụn bánh rơi đầy áo cũng bị cậu ta tiện tay gom lại ăn sạch.
"Thơm ghê á," Cậu xuýt xoa, "Cuộc sống trong thành phố tốt thật. Mà Hạt Đậu, cái này bao nhiêu tiền một cái thế?"
Đậu Thịnh lơ đãng đáp: "Không để ý kỹ."
Vu Phi đang cắn hamburger chen vào: "Khỏi khách sáo với cậu ta, cậu ta là đại UP đó, có tiền."
Vương Cẩu thở dài: "Vẫn là học sinh mà tự kiếm được tiền thì tốt thật. Tớ mà làm bài rõ ràng được là thấy biết ơn ông trời rồi."
Đới Hữu đang uống cà phê nghe vậy bèn hỏi: "Tiếng Anh ông làm sao rồi?"
"Ổn mà. Đề lần này không khó lắm, chắc đủ điểm qua."
Tán gẫu đến đây, đám học sinh nhanh chóng chuyển sang chủ đề đang nóng nhất, đề thi lần này.
Tạ Lan không thích so đáp án, chỉ im lặng tiếp tục tập trung vào cái hamburger trên tay. Mưa lất phất và tiết trời đêm có hơi lạnh, nhưng bụng ấm lên nhờ đồ ăn, cảm giác ấm áp như lan khắp người. Ăn xong cái hamburger, cậu gói giấy lại tìm chỗ vứt rác, ánh mắt tình cờ va phải ánh nhìn của Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh chỉ khẽ liếc qua mặt cậu rồi dời mắt, hỏi: "Tiếng Anh thi sao rồi?"
Tạ Lan gật đầu: "Cũng được. Tớ có nhắn cho cậu, Sinh cũng làm khá, chắc tầm bảy mươi trở lên."
Đậu Thịnh khẽ cười: "Thấy rồi. Lúc đó Hồ Tú Kiệt đi tuần tra, tớ chưa kịp rep."
Đới Hữu bên cạnh bỗng chen vào: "Hạt Đậu, lần này cậu thi cái gì lạ lạ ấy, tớ thấy cậu làm bài không đúng nhịp lắm."
Xa Tử Minh ngạc nhiên: "Gì cơ?"
"Khó nói lắm," Đới Hữu nhíu mày, "Tớ ngồi sau cậu ta, thấy làm Toán thì nghiêm túc thật, tiếng Anh cũng tạm ổn. Nhưng Văn với Lý thì như kiểu viết được hai dòng lại dừng lại, như đang nghỉ chơi vậy."
Tạ Lan bỗng thấy lòng nặng trĩu, như hụt một nhịp, theo phản xạ quay đầu nhìn Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh chỉ cười: "Cậu chẳng phải vẫn luôn xếp sau Khả Khả và sau gáy của tớ sao?"
Đới Hữu bĩu môi: "Còn không phải à. Tớ từ trước đến giờ lên phòng thi toàn nhìn gáy người ta với bài của Trần Khả."
Đậu Thịnh hờ hững cười nhẹ: "Vậy lần này nếu cậu không đứng nhất thì đừng trách tớ coi thường cậu nha."
Mọi người cười rộ lên rồi dần im bặt. Một lát sau, Đới Hữu hỏi thẳng: "Rốt cuộc sao vậy?"
"Không có gì, lúc làm Văn với Lý thì hơi đau dạ dày, không tập trung lắm." giọng Đậu Thịnh nhẹ như không, như thể đang nói về thời tiết.
Nghe thế cả nhóm mới thôi truy hỏi, nhưng Tạ Lan thì lại cảm thấy trong lòng cứ lảng vảng một loại linh cảm khó tả, quay đầu nhìn Đậu Thịnh một lần nữa.
Một lát sau, Đậu Thịnh bất ngờ bật cười: "Đánh cược không?"
Tạ Lan ngẩng đầu nhìn: "Đánh cược gì cơ?"
Đậu Thịnh nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Đánh cược xem hai đứa mình lần này chênh lệch bao nhiêu điểm tổng. Tớ cá là không quá mười lăm."
Tạ Lan bước khựng lại. Dù sớm đã lờ mờ đoán ra, nhưng đến lúc nghe thật thì vẫn thấy choáng váng.
"Cậu nói gì cơ?" Cậu hơi mụ mị, "Ý cậu là cậu cố tình không nghiêm túc làm bài Văn với Lý hả?"
Đậu Thịnh liếc nhìn cậu một cái, khẽ thở dài: "Nói chắc quá thì dễ bị xếp cùng lớp."
Tạ Lan vẫn chưa hoàn hồn, kinh ngạc hỏi tiếp: "Nhưng mà…"
Đậu Thịnh cười nhạt, ngắt lời cậu: "Lúc cậu nói điểm Sinh xong, ba môn đầu coi như thi xong rồi. Tớ chỉ chuẩn bị đôi chút thôi, giữa kỳ thôi mà, có gì to tát đâu."
Tạ Lan lặng thinh rất lâu, mới lặng lẽ bước tiếp dưới màn mưa lất phất. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu liếc thấy tay Đậu Thịnh cầm ô. Đi một đoạn rồi, cậu mới bất giác nhận ra: cán ô không hề thẳng, mà hơi nghiêng về phía cậu, như vô thức.
Cảm giác lạ lùng ấy lại lặng lẽ trỗi dậy trong lòng, mơ hồ, không gọi tên được, mà cũng không thể đè xuống nổi.
Một lúc sau, Tạ Lan cụp mắt, giả vờ hỏi bâng quơ: "Tại sao lại sợ bị xếp lớp khác với tớ?"
"Hả?" Đậu Thịnh sững người.
Tạ Lan cũng dừng bước, xoay người lại, đứng dưới ô nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm kia.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy đôi mắt ấy trong một thoáng vụt qua điều gì đó không rõ ràng, rồi rất nhanh, Đậu Thịnh lại trở về vẻ hờ hững quen thuộc, dời ánh nhìn đi nơi khác: "Chắc tại quen rồi. Suốt ngày học cùng cậu, quay video cùng cậu, thảo luận bài cùng cậu… mà nói thật, nếu bị tách ra thì làm sao quay series “hạt đậu chân thực cấp ba” được nữa? Tớ sống bám hoàn toàn vào nhân vật phụ là cậu đó."
Ừ cũng đúng. Còn cái series "gặp quỷ ngạnh hạt cấp ba chân thực ghi chép" nữa.
Nghe vậy, Tạ Lan như bừng tỉnh, lại sóng vai bước đi tiếp cùng Đậu Thịnh. Nhưng mới đi được vài bước, trong lòng lại thấy như có gì đó vuột mất mà không thể nắm lại được.
Có thể là do trời mưa, trời tối, tiết trời ẩm thấp... cũng có thể không phải.
Ra tới cổng trường, Tạ Lan chợt nghe thấy Đậu Thịnh khẽ nói: "Đã hai đợt mưa rồi, lần nào mưa xong cũng lạnh hơn."
Đậu Thịnh nói xong, quay đầu nhìn về phía rừng ngô đồng trong sân trường, giọng trầm xuống: "Hi vọng năm nay mấy cây kia chịu đựng được, nhất định phải nở hoa nhé."
Tạ Lan trong lòng hơi run lên, cũng khẽ gật đầu: "Ừ. Nhất định phải không chịu thua.”
Vì thi xong nên hôm đó được về sớm, mới tám giờ hơn Tạ Lan đã có mặt ở nhà. Vừa mở cửa ra đã nhận được tin nhắn của Triệu Văn Anh đang đi công tác: “Chúc mừng con thi xong! Dì có chuẩn bị cho con một bất ngờ nhỏ nha~”
Tạ Lan cúi đầu chăm chú soạn tin nhắn trả lời, thì Đậu Thịnh đi qua bên cạnh, vừa thu ô vừa nói: "Tớ sắp phát sóng trực tiếp chơi game kinh dị, cậu muốn lên sóng cùng không?"
Tạ Lan ngẩng đầu ngạc nhiên: "Tớ á? Tớ đâu có chơi game mấy đâu."
Đậu Thịnh khoát tay, vẻ không quan trọng: "Chủ yếu là muốn mượn nick của cậu lên sóng, tăng độ tương tác tháng này chút ấy mà."
Tạ Lan sửng sốt: "Cái đó… cũng được hả?"
"Chuyện đó có gì không làm được đâu." Đậu Thịnh bật cười: "Cậu vốn dĩ đã bị lịch thi làm rối tung nhịp rồi, biến mất quá lâu thì không hay đâu."
Nói xong, anh đã mang dép lê lạch bạch vào bếp. Chẳng mấy chốc quay lại, tay xách hai lon bia mát lạnh.
Tạ Lan không nhịn được nhắc: "Này, nền tảng không cho phát sóng trực tiếp mà uống rượu đâu đấy."
Đậu Thịnh tùy tiện phẩy tay: "Đổ vào bình giữ nhiệt là được, miễn đừng để khán giả biết là bia là ổn. Thi xong thứ Sáu mà, không uống thì uổng."
Tạ Lan nhìn theo bóng lưng thong dong kia, khẽ bĩu môi.
Cũng khó nói rõ là anh thật sự muốn “xả” sau khi thi xong, hay là muốn lấy cớ để tự dũng cảm lên chơi game kinh dị.
Đúng là gan bé như đậu.
Dù lẩm bẩm chê bai vậy, nhưng Tạ Lan vẫn đăng nhập tài khoản để thông báo livestream.
Thực ra cũng không hẳn chỉ vì muốn livestream sau thời gian dài nghỉ. Chủ yếu là mấy hôm trước Xa Tử Minh nhắc tới game Áo Cưới Giấy nghe bảo kinh dị cấp số nhân, chơi một mình dễ tụt huyết áp. Cậu sợ Đậu Thịnh “chết vì sợ” mất.
Tạ Lan rửa mặt thay đồ xong đi ra thì Đậu Thịnh đã bắt đầu livestream. Người xem bắt đầu vào đều đều, anh vừa chat với bullet chat vừa setup không khí rất bài bản.
Ngoài trời mưa to. Anh kéo từ kho ra một cái ghế lười đôi, vứt xuống giữa phòng, rồi kéo rèm kín lại. Tiếng mưa rơi bên ngoài át hết âm thanh bên trong. Tất cả đèn đều tắt. Cả căn phòng chỉ có ánh sáng từ hai màn hình máy tính. Cả hai đều đang mở trang livestream trên Bilibili, ánh sáng cũng tạm đủ.
Tạ Lan không muốn uống bia nên tự lấy cho mình một lon nước trái cây. Trước khi ngồi xuống, cậu tiện tay rút một cái gối ném sang cho Đậu Thịnh.
Vừa vào ngồi xuống ghế lười, cậu thấy bullet chat lập tức ngập tràn một màu hồng phấn.
-– Chào buổi tối, Lan Tể www
-– Vợ tui lên sóng rồi ~
-– Lan Tể thi xong rồi nè!
-– Thi sao rồi đó?
Tạ Lan ngồi xuống ghế, “Ừm” một tiếng: "Thi cũng tạm. Mà sao mấy cậu lại dùng bullet màu hồng nhạt vậy?"
-– Vì hồng nhạt hợp vibe của cậu á~~
-– Thấy cậu là tim tui run rẩy liền…
-– Hai người cùng khung hình là tui tự động bật hồng phấn!
-– Ờm ờm... mọi người tiết chế lại xíu nào =)))
Tạ Lan theo bản năng làm ngơ đống bullet đó, ho nhẹ rồi mở phần bình luận "vui vẻ" lên xem.
Đậu Thịnh vừa bóc hộp game vừa nói: "Tớ có nghiên cứu mode chơi đôi. Cậu cứ lo giao lưu với bullet chat đi."
"Ừm."
So với lúc nãy, bullet chat còn đông hơn. Tạ Lan đoán có lẽ do cậu ít ra video, khán giả tò mò nhiều, câu nào hỏi cũng phải trả lời mãi mới xuể.
"Tớ không thích màu hồng lắm, nhưng các cậu thích thì cứ tự nhiên."
"Ừm, gần đây tiếng Trung của tớ tiến bộ kha khá rồi đấy, nghe không kỳ quặc lắm nhỉ?"
"Ờ thì, một vài từ phát âm vẫn còn hơi lệch."
"Ngày 1 tháng 5 sẽ có MV ra mắt, báo trước nhiêu đó thôi nha~"
"Tụi tớ định đi du lịch. Muốn tìm nơi gần thiên nhiên một chút. Mọi người có gợi ý không?"
"Ừm, đi cùng Đậu."
"Trước mắt chưa có kế hoạch quay lại Anh."
"Ừ, giờ vẫn đang dính nhau nguyên ngày đây."
Chiếc ghế lười bên cạnh lún xuống, Đậu Thịnh chen vào ngồi. Anh kín đáo nhét vào tay Tạ Lan một cái điều khiển.
"Chế độ hai người nha. Tớ đóng vai chú rể tên Lý Lăng, còn cậu là thư ký của tớ." Đậu Thịnh nói nghiêm túc, rồi quay về ống kính camera, hắng giọng giới thiệu:
"Xin chào các bạn khán giả, chúc mọi người buổi tối tốt lành. Chào mừng đến với… à nhầm, chào mừng đến với phòng livestream ác ma của Tạ Lan! Tối nay, bọn tớ sẽ cùng chơi Áo Cưới Giấy– game kinh dị quốc sản, thể loại giải đố theo cốt truyện. Hai người chơi, thời gian qua màn tầm khoảng nửa tiếng!"
-– Hạt Đậu bắt đầu căng thẳng rồi kìa
-– Nghiêm túc = sợ lắm đúng không?
-– Ha ha ha ha, lão bột đậu không nói mà mặt lộ rõ luôn
-– Tò mò ghê, không biết Lan Tể có hiểu hết kiểu kinh dị "Trung Quốc đặc sản" không ta?
Đậu Thịnh mặt không biến sắc, cầm lấy bình giữ nhiệt, cụng ly hai cái cộc cộc rồi uống.
Góc trái màn hình hiện lên logo game tối om, hiện lên giao diện Áo Cưới Giấy. Ánh sáng trong phòng lập tức tối đi một nửa. Đậu Thịnh gần như chìm hẳn vào bóng tối, chỉ có Tạ Lan còn thấy được rõ yết hầu anh khẽ chuyển động dưới lớp bóng mờ.
“Tớ bắt đầu nha.” Đậu Thịnh nói.
Tạ Lan gật đầu, “Ừ.”
Cốt truyện bắt đầu bằng cảnh chú rể Lý Lăng lên núi về quê dự lễ cưới. Mode hai người chơi thì hơi vô dụng một chút, Tạ Lan vào vai thư ký đi theo chú rể, gần như chỉ là một nhân vật theo đuôi, ngoan ngoãn bước sau Đậu Thịnh xuyên qua một sân nhà cổ phong cách Trung Hoa.
Căn cứ vào ánh sáng trong game, khung cảnh này diễn ra vào ban đêm. Trong sân tối om, gió thổi qua bụi cây khiến lá khẽ lay, nhưng lạ một nỗi không phát ra một chút âm thanh nào.
Ngay phía trước, trên xà ngang treo bốn cái đèn lồng đỏ to tướng. Ánh nến bên trong làm từ sáp dầu, nhưng màu lại là trắng. Mỗi lần gió lướt qua, ánh sáng trắng ấy lại chập chờn bất định, bóng hai nhân vật in dưới đất cũng lắc lư theo, im lặng và nhịp nhàng như đang thở.
-– Game này vibe âm ti ghê luôn á
-– Vừa vào đã căng như dây đàn rồi đó trời ơi.
-– Cưới... mà cưới vào buổi tối?
-– Bụi cây lay mà không có tiếng là sao =))
-– Nhìn cái bóng đung đưa kìa, tim tui muốn rớt luôn...
Tạ Lan đang điều khiển nhân vật thư ký đi cạnh Đậu Thịnh, bất chợt cảm giác tay bị ai đó chạm vào. Là Đậu Thịnh chạm nhẹ vào cánh tay cậu.
“Gì vậy?” Tạ Lan hỏi khẽ.
Đậu Thịnh thì thào: “Nếu cậu sợ thì cứ gào lên nha, tớ cũng sẽ gào. Không cần cố chịu.”
“Hả?” Tạ Lan ngơ ngác: “Có gì mà phải sợ chứ?”
Đậu Thịnh nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc lạ thường: “Cậu nhìn đám đèn sáp kia kìa…”
Đèn sáp thì làm sao?
Tạ Lan khựng lại vài giây, rồi nhún vai: “Tớ thấy nến sáp cũng lãng mạn mà? Trăng sáng, sân nhà cổ, nến chập chờn, có gì đó rất thơ ấy chứ.”
Gương mặt Đậu Thịnh thoáng đơ ra.
“Lãng... mạn?”
“Ừ.” Tạ Lan gật đầu, mắt vẫn dán vào hai cái bóng lắc lư trên đất: “Tự nhiên tớ nhớ tới bài thơ ngoại khóa mới học hôm trước, nghe cũng kiểu cổ cổ, mà hay lắm.”
-– Là thơ gì thế?
-– Nghe thơ Lan Tể đi mọi người!
-– Học thơ nữa hả, đỉnh thật á!
-– Lan Lan, đọc thơ tình cho tụi tui nghe điiii~
Phòng livestream đang lên mood quá cao, chỉ còn mỗi mình Đậu Thịnh là vẫn đủ tỉnh táo để lo sợ.
Anh nhìn Tạ Lan không chớp, nhỏ giọng cầu khẩn:
“Tớ xin cậu đừng đọc nữa được không? Tớ có linh cảm xấu lắm rồi đấy.”
Nhưng Tạ Lan chỉ bật cười, nhẹ nhàng hắng giọng rồi đọc to: “Đãi nguyệt tây sương hạ, nghênh phong hộ bán khai. Phất tường hoa ảnh động, nghi thị ngọc nhân lai.”
Vừa dứt câu, một cái bóng không thuộc về hai nhân vật chính bỗng xuất hiện như bị gió cuốn, lơ lửng trôi qua mặt đất, chầm chậm bay thẳng vào chính điện.
Ngay sau đó, cánh cửa vốn đang đóng chặt tự động bật mở. Âm thanh kẹt... kẹt... cổ xưa, dài và rợn người vang vọng khắp căn phòng.
Cảm giác nhập vai mạnh đến nghẹt thở.
— ????
-– Ủa gì vậy má?? Thơ cõi âm luôn á??
-– Tạ Lan cậu là dev của game này đúng không? Tự tay cậu viết cốt truyện đúng không??
-– Tui đang tê rần nửa người đây nè…
Tạ Lan không nhịn được bật cười, “Game này làm kỹ ghê, hợp với không khí thơ thật đó chứ.”
Cậu vừa nói xong, bên cạnh im lặng hẳn. Tạ Lan nghiêng đầu nhìn, thấy Đậu Thịnh mặt không cảm xúc, sắc mặt còn mơ hồ tái hơn khi nãy một chút, ánh mắt cứ dán thẳng vào cậu, đồng tử hơi rung nhẹ.
Tạ Lan nhíu mày, “Cậu sợ đấy à?”
“Không.” Đậu Thịnh nói với vẻ bình tĩnh quá đỗi, cầm ly giữ nhiệt tu mấy ngụm rồi nói: “Đi thôi, vào phòng chính.”
Hai người đẩy cánh cửa gỗ cổ bước vào chính đường.
Không gian bên trong tối hơn hẳn. Trên tấm biển treo cao lơ lửng là bốn chiếc đèn lồng đỏ, ánh sáng từ đó tỏa ra nhàn nhạt, đỏ rực giữa bóng tối, khiến không khí càng thêm rợn rợn.
Trong phòng có một ông lão và một bà lão ngồi hai bên bàn gỗ. Trên bàn bày kéo sợi, đòn cân, ngọc như ý, phía sau là chữ “Hỷ” đỏ to đùng, một nam MC đội mũ viên tròn đứng lặng bên cạnh.
Cả khung cảnh toát lên nét văn hóa Trung Hoa cổ kính, khiến Tạ Lan đột nhiên thấy hứng thú. Cậu ngồi thẳng dậy, tay lật lật túi snack, cùi chỏ chọc chọc vào Đậu Thịnh bên cạnh.
Đậu Thịnh trả lời bằng giọng khô khốc: “Lại muốn đọc thơ à?”
Tạ Lan lơ đi, hỏi: “Tân nương đâu?”
“….” Đậu Thịnh im một lúc rồi chậm rãi quay đầu lại, mắt nhìn vô hồn.
“Đọc tên game đi, Áo Cưới Giấy mà, tân nương giấy.. chắc chắn dính dáng tới ma quỷ. Sao có thể dễ vậy mà gặp ngay cô dâu chứ?”
Tạ Lan gật gật đầu: “Ờ ha.”
Đậu Thịnh nghiến răng nhìn Tạ Lan thêm hai giây mới chịu quay lại màn hình. Trong khi đó, Tạ Lan vẫn làm bộ nghiêm túc thao tác điều khiển, thực ra đang tranh thủ lén lút đọc đạn mạc.
-– Đậu run rồi kìa haha
-– Nhìn mặt ổng kìa, dọa banh vía luôn
-– Mới vô thôi đó nha!
-– Cười xỉu, Nhị Miêu đúng là trùm game kinh dị
-– Tạ Lan vô là game tăng độ khó liền =))
Tạ Lan xoay xoay nhân vật trong game cho đi vòng quanh Đậu Thịnh hai vòng, “Rồi, giờ làm gì tiếp?”
Đậu Thịnh trả lời nhỏ xíu: “Chắc có đoạn cắt cảnh nghi lễ.”
Ngay lúc ấy, nam MC bỗng nhoẻn miệng cười rợn người rồi đột ngột bước lên một bước.
Tạ Lan còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác bên cạnh mình có cánh tay run khẽ. Đậu Thịnh mặt không biến sắc, nhưng cũng âm thầm dời tay khỏi vị trí cũ.
Âm thanh đột ngột vang lên, kiểu âm thanh vòm 360 độ vang vọng khắp phòng:
“Giờ lành đã đến, xin mời tân lang tân nương hành lễ bái đường. Nhất bái thiên địa —”
Tạ Lan đơ toàn tập, vội điều khiển nhân vật xoay vòng vòng như gà mờ: “Gì vậy? Sao tớ nghe không hiểu gì hết á?”
Bên cạnh, Đậu Thịnh như nhẹ thở ra một hơi, bình tĩnh nói: “Đứng cùng tớ, hướng về phía hai ông bà già, nhấn Y.”
Tạ Lan dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng làm theo. Trong khung hình, hai nhân vật đồng loạt quay mặt về phía trước rồi quỳ rạp xuống, đầu gõ một cái lên mặt đất.
Tạ Lan chớp mắt.
Ngẩn người luôn.
“Cô dâu đâu rồi?”
“…Là cậu đó.”
-– WTF hahahaha còn chơi kiểu cặp đôi được luôn hả??
-– Tui bị lật ghế, lật tim luôn rồi nè!!
-– Đây là game kinh dị hay dating sim vậy??
-– Tạ Lan tỉnh lại đi con ơi, tỉnh táo lại dùm mẹ!!
Tạ Lan đột nhiên phản ứng lại, “Không phải game bảo cô dâu là ma sao? Cậu lấy tớ ra làm cô dâu luôn á??”
Đậu Thịnh giờ đã thoải mái hơn nhiều, còn trả lời rất đàng hoàng: “Chế độ hai người chơi mà, tớ đang giúp cậu có… tí vai trò đó mà.”
Tạ Lan định bật lại thì MC trong game đã gào to: “Nhị bái cao đường ——”
Đậu Thịnh khẽ nói: “Nhắc lại lời vừa rồi đi.”
“Gì?” Tạ Lan còn đang ngơ. Nhưng rồi cũng ngoan ngoãn lặp lại câu cũ, không để ý rằng lúc này, góc nhìn trong game đã chuyển từ God view sang góc nhìn thứ nhất của nhân vật Đậu Thịnh.
Màn hình rung nhẹ. Hình ảnh nhân vật đang quỳ, đầu cúi sát mặt đất. Từ sàn gạch lồi lõm, tầm mắt từ từ nâng lên .. khung hình mờ mờ, âm thanh nền dần trở nên nặng nề, ba tiếng trầm trầm đột ngột vang lên:
Bang! Bang! Bang!
Hình ảnh vặn vẹo, nháy loạn. Khi trở lại rõ ràng thì…
Đèn lồng đỏ đã biến thành đèn lồng trắng. Căn phòng phủ đầy ánh sáng trắng lạnh. MC ban nãy bỗng biến thành một con người giấy mặt cười méo mó, trên tay là nguyên một bó vàng mã.
Hai ông bà già biến mất.
Chỉ còn hai bức di ảnh trắng đen đặt ở hai bên bàn.
-– ĐM đèn trắng rồi… xong rồi…
-– Á á á á người giấy đâu ra vậy!!!
-– Đưa tui ra khỏi game, tui biết đủ rồi!!
Tạ Lan chưa kịp hoàn hồn, đã thấy con người giấy MC gào cười rồi phi sát lại camera, nụ cười toét đến tận mang tai, gần như dính thẳng lên màn hình máy tính. Âm thanh từ loa phát ra là một tiếng rít kéo dài, kèm theo câu:
“Phu thê giao bái ——”
Tạ Lan há miệng định hỏi cái quỷ gì đang diễn ra đây, thì bên tai chợt nghe tiếng hét to gần sát: “Á á á ——!!!”
Một bàn tay vọt qua trước mắt cậu, sau đó cả người Đậu Thịnh nhào tới như hóa điên.
“Cậu bị gì vậy?!?” Tạ Lan vừa la vừa hoảng.
Cả hai người giãy giụa trên cái ghế sofa nhỏ xíu, Tạ Lan bị Đậu Thịnh ôm chặt, ép tới mức gần rớt khỏi sofa, vừa giận vừa muốn vùng ra. Nhưng chưa kịp đứng dậy hẳn thì chân vướng vào đâu đó, trượt một phát…
Bịch!
Mông cậu rớt thẳng xuống hông Đậu Thịnh.
Một chân Tạ Lan còn đang dính chặt với đùi Đậu Thịnh.
Cảm giác đầu tiên của cậu là cứng. Đậu Thịnh gầy, cơ đùi có cơ, rõ nét luôn.
Cảm giác thứ hai mới là: mềm. Nửa cái mông của cậu đang đặt đúng vị trí… cực kỳ dễ nhận biết.
Một luồng điện chạy vọt từ xương cụt lên tận gáy. Cả người Tạ Lan như bị chích tê nguyên dòng.
Cậu đơ mất hai giây. Mặt bắt đầu nóng. Bên tai cũng đỏ lên. Muốn đứng dậy nhưng tay Đậu Thịnh còn đang giữ chặt lấy cậu.
Không biết là ngại hay gì, nhưng tay Đậu Thịnh hơi cứng lại. Sau đó như thể bị ai tạt nước lạnh, anh lập tức buông ra và lùi nhanh về phía sau.
Tạ Lan chưa kịp phản ứng thì mất chỗ tựa. Ghế lún xuống một phát, cậu loạng choạng rồi…
Rầm!
Nguyên người Tạ Lan rơi lọt xuống khe giữa hai cái gối lún như hố tử thần trên sofa.
“…”
Phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn, mông của Tạ Lan hoàn toàn lún xuống cái đậu túi. Tứ chi duỗi thẳng ra, đầu cũng nghển lên theo bản năng, trông ngố tà tợn, cậu mờ mịt nhìn về phía camera.
Bình luận bắn đầy màn hình.
— Mấy người đang làm cái trò gì vậy trời?!
— Cười chết mất, không chịu nổi luôn!!
— Cười đến xấu hổ đỏ hết cả mặt!
— Đậu bị ma hù chết, Tạ Lan thì bị Đậu dọa chết.
-– Đính chính. Đậu bị Tạ Lan ngồi đè chết, Tạ Lan thì bị ngã vì Đậu mà chết.
— Không, hai người này cuối cùng đều chết vì... quá xấu hổ.
Tạ Lan mắc kẹt trong cái hố mềm nhũn đó, đơ mất mấy giây. Đậu Thịnh thì đứng ở rìa bóng tối, nửa người như muốn thoát hình, ngẩn ra nhìn cậu như kiểu cũng chưa hoàn hồn.
Cái đậu túi mềm quá thể, giống như từ bốn phía đang ôm chặt lấy cơ thể cậu vậy, cứ như rút hết sức lực người ta ra. Tạ Lan giãy một hồi rồi tuyệt vọng nghiến răng: “Cậu kéo tớ lên với?”
“Ừ, được mà.” Đậu Thịnh đáp ngay, chìa tay ra nắm lấy tay cậu.
Lúc da chạm nhau, Tạ Lan đột nhiên thấy tay Đậu Thịnh nóng kinh khủng, kiểu như vừa từ ngoài trời tuyết chạy bộ về rồi chạm vào lò sưởi vậy. Cậu mới đầu chỉ chạm khẽ thôi, nhưng khi ngón tay lướt tới lòng bàn tay, Đậu Thịnh đột nhiên nắm chặt lại, mạnh mẽ kéo cậu lên.
Trong phòng không bật điều hòa, mưa đêm mỗi lúc một dày, nhiệt độ cũng bắt đầu oi bức.
Bình luận màn hình bị mấy cái quà tặng quét sạch, Tạ Lan đứng trước camera điều chỉnh một lúc, vẫn thấy mặt mình nóng ran.
Xung quanh ánh sáng mờ mờ, đầu óc cậu hơi trống rỗng. May mà giọng nói vẫn còn giữ được bình thường.
“Tớ đi rửa tay một chút, cậu thao tác một mình ổn không?” Tạ Lan hỏi.
Đậu Thịnh thở ra, khom người nhặt tay cầm chơi game: “Ổn, tớ chỉnh lại thiết lập để hai tụi mình cùng chơi.”
“Ừ.”
Tạ Lan liếc mắt nhìn màn hình bình luận, phát hiện mình vừa rồi xấu hổ đến nỗi đọc chữ cũng không vô nổi, đành phải đi khỏi, mang tay cầm vào nhà vệ sinh trong phòng của Đậu Thịnh.
Cửa nhà vệ sinh làm bằng kính mờ. Tạ Lan định bật đèn, nhưng lại do dự, sợ ánh sáng làm hỏng bầu không khí ngoài kia, cuối cùng thôi không bật.
Đậu Thịnh ở bên ngoài nói vọng vào, giọng vẫn bình thản như thường: “Bật đèn đi, không ảnh hưởng gì đâu.”
“Không sao, tớ chỉ rửa tay thôi, tay ra mồ hôi ấy.” Tạ Lan đáp.
“Ờ, vậy nhanh lên nha, đoạn này game dễ kẹt, tớ chờ cậu.”
“Ừ.”
Nhà vệ sinh tối om. Tạ Lan lấy điện thoại ra khỏi túi, nghĩ một chút rồi đăng nhập nick phụ, vào Bilibili bằng chế độ tắt tiếng, lặng lẽ click vào phòng livestream của mình.
Trên màn hình là khung cảnh trò chơi, góc phải dưới là hình ảnh nhỏ của Đậu Thịnh.
Đậu đã kéo cái đậu túi trở về hình dáng bình thường, ngồi một bên, để lại vị trí bên cạnh cho Tạ Lan. Cậu ấy vẫn rất tự nhiên tiếp tục đẩy game, hai tay nắm chặt tay cầm, ánh mắt không chớp lấy một cái.
Nhưng không hiểu sao, Tạ Lan có cảm giác Đậu Thịnh lúc này nghiêm túc quá mức, không giống với trạng thái ban nãy.
Cậu nhìn một lúc. Trong cái khung nhỏ xíu đó, gương mặt Đậu Thịnh nửa sáng nửa tối, viền ánh sáng di chuyển theo biến đổi hình ảnh trò chơi. Đôi mắt đen sâu như ngày thường, môi mím nhẹ, trong sự tập trung lặng lẽ đó lại có chút gì đấy… dịu dàng.
Hoảng hốt một chốc, hình ảnh ấy lại khiến người ta nhớ đến một bóng dáng trong mưa tối – người cầm dù đi trong sân trường, bình tĩnh, dịu dàng, bước từng bước theo nhịp người bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Tạ Lan hít sâu, tắt livestream. Dùng ánh sáng màn hình điện thoại rọi soi mặt mình trong gương, rồi cúi xuống mở vòi nước lạnh, đặt cổ tay vào dưới dòng nước.
Rất lâu sau, cảm giác nóng ran như bị hơ quá lâu mới dần dần tan biến.
Đầu óc cậu vẫn trống rỗng. Tạ Lan mơ hồ cầm lấy lon “Coca” gần đó, uống hai ngụm, nhưng khi đặt lon lại xuống mặt bàn, tiếng chạm nghe nặng và đục – không lanh lảnh như tưởng tượng.
Cậu cứng đờ.
Vị trong miệng không phải nước ngọt. Là vị đắng chát của bia.
Cậu sửng sốt, theo phản xạ sờ vào lon.
—— Là chiếc bình giữ nhiệt của Đậu Thịnh.
Vừa mới tỉnh táo được chút xíu, giờ thân thể lại nóng ran, khô miệng khô lưỡi. Tạ Lan cảm giác không gian xung quanh bỗng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng ù tai và nhịp tim dồn dập, mạnh đến phát run.
—— Tim cậu đang đập loạn không kiểm soát, càng muốn che giấu thì càng thất bại. Nó cứ thế mà run rẩy, gõ từng nhịp loạn xạ trong lồng ngực.
Cậu mờ mịt cúi đầu, nắm chặt chiếc bình giữ nhiệt đó.
Chắc mình hỏng ở đâu đó rồi. Có thể là do bị Tiêu Lãng Tịnh ảnh hưởng, tâm lý phát triển chậm trễ. Hoặc cũng có thể là do sau khi về nước, không kịp thích nghi khí hậu, mà thành ra thế này.
Cậu đối với Đậu Thịnh —— con trai bạn thân của mẹ, bạn cùng bàn, bạn cùng phòng, đồng thời là bạn livestream ——
Hoặc là, trong đất nước quen thuộc mà xa lạ này, người duy nhất cậu có thể dựa vào.
Tạ Lan cảm thấy… mình đã sinh ra một loại cảm xúc, mà chính cậu không dám nói ra thành lời.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Gõ bàn phím đi ngang qua sân trường, thấy Lại Đản đang ngồi nhìn trăng với vẻ mặt cực kỳ hoang mang.
“Sao thế?”
Lại Đản nhìn một lúc lâu rồi mới thốt lên: “Gõ bàn phím, tớ sai rồi.”
“Hả? Sao lại sai?”
“Tớ sai rồi, cậu đem tớ bán đi đi.”
Lại Đản tuyệt vọng lấy tay ôm đầu, như đang bịt cái nắp vỏ trứng sắp nứt:“...Tớ biến chất thật rồi.”
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 50: Kích Động.
10.0/10 từ 44 lượt.
