Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 36: Cậy Tài Khinh Người.


Quách Nhuệ Trạch gửi tới một loạt tin nhắn nghiêm chỉnh có dấu chấm than phía cuối mỗi tin.


— Trời ơi 354 điểm!


— Cậu còn là người không đấy??


— Cậu làm nổ cả lớp tụi này rồi, giáo viên tụi tớ là người trong tổ ra đề đấy, giờ cả khối 11 chuyên của trường đều biết cậu "cậy tài khinh người", dám trực tiếp gào thét trên bài thi!


Tạ Lan lặng lẽ copy cụm "cậy tài khinh người" sang từ điển để tra nghĩa:


Cậy tài khinh người: Dựa vào tài năng của bản thân mà tỏ vẻ ngạo mạn.


Cậu ngơ người một chút, rồi lại copy tiếp "gào thét" sang từ điển:


Gào thét: Chỉ sự kêu gào đầy kiêu ngạo.


Tạ Lan đầu óc mơ hồ mà gõ trả lời:


— Tớ đâu có gào thét gì đâu, thật sự là không hiểu đề mà.


— Cậu nói đùa gì đấy? Câu trắc nghiệm địa hình vách đá đó là câu đầu tiên luôn, sao cậu lại không hiểu? Rõ ràng chỉ vì đề toán quá dài dòng thôi, nói thật chúng tớ cũng rất ghét mấy kiểu đề kiểu đó. Nhưng cậu dám trực tiếp gào thẳng vào đề bài thì hơi bị căng rồi.


Tạ Lan nhìn màn hình, hơi do dự.


Ban đầu cậu rất ngại việc phải nói thẳng là mình không giỏi tiếng Trung, vì sợ bị hỏi tới hỏi lui. Nhưng sau nhiều lần bị mất mặt, người xung quanh lại luôn rất thiện ý, dần dần cậu cũng cảm thấy chắc cũng không sao đâu.


Tạ Lan nhắn lại:


— Tớ chỉ đang bày tỏ cảm nhận thật sự của mình thôi.


— Tớ là một người Trung không mấy chuẩn mực, có lúc thật sự đọc không hiểu tiếng Trung.


Quách Nhuệ Trạch:


— …Cậu lại châm chọc nữa đấy hả!?


— Tớ muốn mang mấy câu này đi cho giáo viên tớ xem quá.


— Nếu làm ổng tức ngất luôn thì khỏi cần mắng tụi tớ điểm thấp.


Tạ Lan đã tê rần rồi.


Cậu nhịn, rồi từng chữ từng chữ gõ:


— Không phải, ý tớ là, trình độ tiếng Trung của tớ thực sự rất kém. Tớ là du học sinh mới về nước chưa đầy một tháng.


Đối phương lần này yên lặng rất lâu rồi nhắn lại:


— À ra là vậy à… Thế thì tớ hiểu rồi, xin lỗi xin lỗi.


— Nhưng mà câu kia cậu gào lên giờ bị cả lớp truyền nhau rồi, bọn họ hiện tại đều từ chối nghe cậu giải thích, ừm ừm ừm ừm.



Tạ Lan: ??


Những người này là sao thế chứ.


Sống đã không dễ dàng, đẹp trai cũng không yên.


---


Lần này, Tạ Lan rõ ràng cảm nhận được bản thân đã "nổi tiếng".


Lúc đi ăn trưa ở nhà ăn, người ngồi trước cứ quay đầu lại nhìn cậu, có người thì thì thầm to nhỏ, thậm chí có đứa còn dám quay sang bắt chuyện.


"Đại thần ơi, tớ học toán cũng siêu dở, cậu ăn gì mà giỏi thế?"


"Tạ Lan, tớ cũng học đàn violin nè, rảnh chơi chung không?"


...


Đậu Thịnh lúc này liền hóa thân thành phần mềm độc chống rối loạn xã hội. Mỗi khi Tạ Lan bắt đầu thấy lúng túng là anh mặt lạnh như tiền mà tuôn một tràng cay độc.


"Toán dở mà lại nhớ rõ mặt người giỏi toán hả? Vậy cấp ba không thi logic là may lắm rồi đấy."


"Cả ba môn toán lý hóa bọn này học cùng nhau đấy nhé, tính chơi chung luôn hả? Nói chuyện cũng gan quá đi. Tớ công nhận da mặt cậu còn dày hơn tớ, phục phục."


...


Gương mặt đẹp trai, giọng điệu chua chát, mở miệng ra là móc mỉa người khác đến mức họ không còn đường lui, không chịu dừng lại cho đến khi ánh mắt đối phương tan vỡ.


Tạ Lan dù trong lòng hơi không nỡ, nhưng vì quá hiểu mức độ đáng sợ của những ánh mắt ấy, đành chọn cách im lặng đứng sau giả chết.


Thế nhưng, cậu thật sự cảm thấy tâm lý mình hơi bất ổn rồi.


---


Trước tiết thể dục chiều hôm đó, sau khi vừa thông báo rằng thứ tư buổi trưa sẽ livestream làm bài tập, Đổng Thủy Tinh đã cố tình nghiêm mặt đến nói: "Trưa hôm kia nhớ ở lại lớp, muốn xin nghỉ thì tìm tớ trước nhé!"


Tạ Lan lập tức gật đầu: "Ừm được, tớ nhớ rồi."


Đổng Thủy Tinh rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười khúc khích: “Cậu dạo này hot quá rồi đó, hai hôm nay có mấy bạn nữ lớp bên nhờ tớ xin WeChat cậu. Ngoại hình ổn, học giỏi, lại còn chơi được đàn nữa, combo này ai mà chịu nổi chứ!”


Ngồi cạnh, Đậu Thịnh lập tức nói: “Làm ơn giữ bí mật tín hiệu WeChat của cậu ấy giùm đi, bảo vệ biểu tượng nhan sắc trí tuệ lớp mình là trách nhiệm của mọi người đó.”


Đổng Thủy Tinh gật gù: “Tớ biết chứ. Người ta đến nhờ tớ hoài mà có lần nào tớ chịu tiết lộ đâu?”


Đậu Thịnh cười cười: “Biết ơn nha~”


Đợi Đổng Thủy Tinh đi rồi, Tạ Lan mới thở dài một hơi, mở quyển tập làm văn mới vừa được trả về.


Bài văn với chủ đề “theo đuổi” này, cậu đã bỏ rất nhiều công sức để viết, kết quả cũng không tệ – trong tổng số 60 điểm, cậu được 24 điểm. Dù chắc chắn có phần “bonus” tình cảm từ thầy Tần, nhưng so với trước đây thì đúng là có tiến bộ thật.


Thầy Tần còn để lại một đoạn bình luận dài ngoằng: “Bài viết cảm xúc chân thật, chủ đề tương đối ổn định. Tuy nhiên trong phần lập luận có một đoạn nửa đầu ý nghĩa còn mơ hồ, phần sau lại thiếu nền tảng vững chắc. Ví dụ như việc dẫn chứng nhân vật UP chủ theo đuổi ba món đồ là chi tiết không nên có trong bài thi Ngữ Văn. Thầy biết em cũng có mở một kênh trên Bilibili, chơi với Đậu Thịnh vui thôi thì được, nhưng tuyệt đối đừng để ảnh hưởng tới việc học, nhất là Ngữ Văn, haizz…”


Chữ “haizz…” được viết rất to, thể hiện sự mệt mỏi bất lực của một giáo viên già cả.



Tạ Lan ủ rũ nói: “Không chỉ vì môn Văn. Gần đây tớ cảm thấy mình bị chú ý quá mức. Từ vụ môn Toán đến chuyện làm UP, giờ thầy cô và bạn bè đều biết hết rồi…”


Cậu từng là kiểu “thiên chi kiêu tử”, nhưng hai năm sống im lặng làm cậu thấy hơi khó chịu khi bị để ý quá nhiều như bây giờ.


Tạ Lan cúi đầu định xem lại phần lập luận mà thầy Tần bảo chưa ổn, thì Đậu Thịnh giơ tay xoa nhẹ gáy  cậu, cười hì hì: “Cậu biết cái này gọi là gì không?”


Tạ Lan hất tay cậu ta ra: “Gọi là gì?”


“Gọi là ‘vàng thì tự phát sáng’ đó,” Đậu Thịnh cười toe, xoay đồng xu trong tay, “Thiếu hiệp à, cậu đã bước lên sân khấu thì đừng ẩn mình nữa. Giấy không bọc được lửa, sa không che nổi ánh sáng. Dù không vì bản thân, thì vì mẹ cậu, cậu cũng phải bùng cháy lên chứ!”


Tạ Lan mất vài giây mới tiêu hóa được hết lời anh: “Bùng cháy kiểu gì?”


“Muốn làm gì thì cứ làm cái đó. Làm được tốt thì cứ làm tốt. Ai quan tâm người ta có để ý hay không chứ!”


Buổi chiều hôm đó, tiết Thể dục có nắng nhẹ, tâm trạng ai cũng thấy dễ chịu.


Vu Phi vì chấn thương chân nên không thể ra sân, lớp 12 đang ôm bóng đứng chờ nửa ngày mà vẫn chưa kiếm được người thay thế.


Ôn Tử Sâm mồ hôi đầm đìa, hét lên: “Không ổn đâu nha! Nếu Cá Trích hồi phục chậm, tháng sau thi đấu chính thức lớp mình không đủ người mất!”


Đổng Thủy Tinh thở dài:
“Lớp ít nam, lại toàn học sinh giỏi, con trai còn sót lại chẳng bao nhiêu.”


Ôn Tử Sâm sốt ruột nhìn quanh, chợt ánh mắt sáng lên khi thấy Trần Khả đang chuyền bóng: “Hay là lớp 12 mượn tạm Trần Khả đánh trận này đi?”


Trần Khả ngừng động tác, lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái.


Thảo Ca ngậm cọng cỏ, cười nham hiểm: “Mấy cậu học giỏi bên đó đúng là vô dụng. Đánh bóng mà cũng không gom nổi người, còn phải đi mượn người từ đối thủ cạnh tranh à?”


Lời vừa dứt, bên lớp 12 liền vang lên một tràng cười rải rác.


Tạ Lan đảo mắt nhìn quanh, thấy mặt Vu Phi rất khó coi, mấy bạn nam định vào sân cũng ai nấy cau mày.


Chỉ có Đậu Thịnh là vẫn giữ bộ mặt “chả liên quan gì tới tớ”, lười nhác vỗ vỗ bóng, ngẩng đầu nhìn trời như đang thả hồn. Một lúc sau còn ngáp dài một cái.


“Rốt cuộc có chơi không đấy?” Anh nhàn nhạt nói, “Nếu tổ không đủ người, tớ tính đi mua kem rồi về chơi game cho khoẻ.”


Ôn Tử Sâm: “…”


Tạ Lan không nghĩ nhiều, bước lên một bước, giọng nhẹ tênh: “Để tớ chơi thay.”


Không khí chung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.


Ngay cả biểu cảm lười nhác của Đậu Thịnh cũng cứng lại một chút, anh quay đầu nhìn Tạ Lan, tim đập hơi lệch nhịp.


Vương Cẩu mở to mắt: “Cậu biết đánh bóng à?”


Tạ Lan gật đầu, cởi áo khoác ngoài ném cho Vu Phi, chỉ mặc chiếc T-shirt trắng bên trong.


Dáng người cậu gầy, trông có vẻ yếu ớt, nhưng dưới ánh nắng rực rỡ, nét mặt bình thản, động tác đón bóng nhẹ nhàng lại dứt khoát, hòa hợp đến lạ kỳ.


Tạ Lan tuy không bền sức, nhưng bù lại phản xạ và sức bật rất ổn. Trước đây cậu thường vào sân lúc thi đấu điểm, chủ yếu chơi đòn tấn công nhanh.


Cậu nói với Ôn Tử Sâm: “Lâu rồi không chơi, nhưng chắc vẫn đủ sức. Trước đây từng thi đấu cấp trường ở Anh.”



Ôn Tử Sâm sững sờ đến mức suýt trật khớp hàm.


Chiều hôm đó, gió thổi nhẹ qua mang theo ánh nắng dịu dàng, chầm chậm lướt qua gò má từng người.


Tạ Lan nhìn thấy Đậu Thịnh đang cười với mình từ xa, nụ cười không thành tiếng nhưng sáng rực như ánh nắng. Khiến cậu nhớ lại câu nói khi nãy trong lớp: “Không cần giấu mình nữa.”


Tạ Lan khởi động cổ tay, nói khẽ: “Cho tớ thế vị trí Vu Phi, chuyền bóng cho Đậu Thịnh nhé.”


Tiết Thể dục hôm đó đúng là có chút kỳ diệu.


Ngồi xổm bên sân, Tạ Lan nghe tiếng còi giáo viên thể dục vang lên, lớp Bốn miễn cưỡng gom đủ người ra sân, không ngờ lại phối hợp cực kỳ ăn ý.


Đậu Thịnh hôm nay hoàn toàn khác với lúc luyện tập. Như thể vừa lột bỏ lớp da lười biếng thường ngày, anh chạy băng băng như gió khắp sân, ngay cả mái tóc bay theo cũng toát lên sự hăng hái sục sôi.
Tạ Lan lần đầu ra sân thi đấu, nhưng kiểm soát bóng cực kỳ ổn định. Cậu có mắt quan sát rất nhạy, nhiều lần một mình lách qua vòng vây, dắt bóng vào khu vực trong, rồi chuyền ngược lại cho Đậu Thịnh ngoài vòng ba điểm. Đậu Thịnh bật nhảy dứt khoát, bóng rơi gọn vào rổ.


Tạ Lan và Đậu Thịnh phối hợp tấn công nhanh, không giống kiểu “lần đầu đánh thử” chút nào, ăn ý đến mức khiến người ta ngỡ ngàng. Chỉ sau hai mươi phút, lớp Bốn đã ghi trước sáu điểm.


Bên lớp Mười Hai bắt đầu sốt ruột, Thảo Ca lập tức kêu dừng giữa trận để bàn lại chiến thuật.


Lần này, cả hai người cao nhất đội dán mắt theo sát Tạ Lan, còn Trần Khả thì được điều động làm nhân tố di động, mục tiêu là cắt đứt liên kết giữa Tạ Lan và Đậu Thịnh.


Nhưng Tạ Lan chơi bóng cứ như đang làm đề toán,  hết sức chăm chú. Dù có bị cản bước tấn công, cậu cũng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Trong mắt cậu, bóng rổ di chuyển như có quỹ đạo rõ ràng, giống như đang bay theo một hệ tọa độ nào đó, cho phép cậu dự đoán chính xác điểm rơi bật lại để chạy ra chắn trước.


“Đậu Thịnh!”


Tạ Lan giành được một pha bắt bóng bật bảng, bị hai người truy đuổi phía sau nhưng vẫn kịp chuyền bóng, gọi to.


“Nghe thấy rồi!”  Đậu Thịnh đáp lại.


Anh vượt qua Trần Khả, vươn người bắt bóng trên không, mượn lực xoay người điều chỉnh trọng tâm, lảo đảo vài bước mới đứng vững rồi nhanh chóng chạy ra ngoài vòng ba điểm.


“Ba điểm! Đậu Thịnh, ném ba điểm!”


Ôn Tử Sâm đứng bên sân hét lớn.


Đậu Thịnh nhẹ nhàng bật nhảy như không trọng lực, động tác mềm mại ném bóng, bóng bay thẳng vào rổ. Âm thanh quả bóng rổ xuyên lưới vang vọng khắp sân thể dục.


Tạ Lan đứng trong vòng trong, hai tay chống gối, thở hổn hển.


Đã quá lâu không chơi bóng, cậu nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cả người nóng bừng, mồ hôi như tắm. Nhưng cơn nóng ấy khiến cậu thấy sảng khoái đến lạ.


Trận đấu chỉ còn khoảng năm phút nữa là kết thúc.
Đậu Thịnh giơ một ngón tay về phía bầu trời, không đợi ai ra hiệu đã chủ động dẫn nhịp trận đấu.


Hai người đổi vai phòng thủ, tấn công.


“Tạ Lan, bắt này!” Đậu Thịnh giành được một pha rebound, chuyền ngược về phía sau.


Tạ Lan vừa đỡ bóng thì bị Trần Khả và trung phong bên lớp Mười Hai cùng lao vào bao vây. Trung phong cao tới gần 1m90, gần như chắn hết mọi hướng. Tạ Lan thử đột phá mấy lần đều bị chặn lại, đành xoay người che bóng, tính đường chuyền. Cậu nhấc chân trái nhẹ, dùng một động tác giả xoay hông rồi lách sang phải,  trung phong bị lừa, nhưng Trần Khả vẫn bám sát như hình với bóng.


Trần Khả đánh bóng rất có kỹ thuật, ra tay nhanh gọn, phòng thủ chắc chắn, không thể coi thường.


Đối diện với Trần Khả, ánh mắt lạnh lùng kia khiến Tạ Lan hơi chột dạ. Cậu cảm giác mình nên nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy lại chẳng biết nên mở lời thế nào.


Đang lưỡng lự, Trần Khả đột nhiên ra tay, nhắm thẳng vào bóng rổ trong tay Tạ Lan!



Tạ Lan dẫn bóng vượt tuyến, chạy như bay, phía sau còn vài người đuổi theo gắt gao. Cậu nghiến răng, nhảy lên rổ—!


Loảng xoảng!!


Ghi điểm!


Tạ Lan chạy về phía nội tuyến của đội mình, th* d*c càng lúc càng mạnh.


Lâu không chơi bóng thật sự mệt. Thể lực nhanh chóng cạn kiệt, người cậu như biến thành cọng bún. Quả nhiên, vẫn là mấy đứa nhỏ lớp dưới và mấy bạn học kia lặng lẽ hoạt động hợp lý hơn.


Cậu giơ cổ tay lau mồ hôi, liếc nhìn đồng hồ, còn đúng nửa phút nữa, ưu thế rất lớn.


Nhưng mà, Vương Cẩu lại một lần nữa cướp được bóng. Cậu do dự một chút giữa Đậu Thịnh và Tạ Lan, cuối cùng chọn chuyền cho Tạ Lan, người không bị ai kèm chặt.


Oành!


Tạ Lan bản năng nhận bóng, nhưng bối rối một giây.


Trả lại ư?


Nhường chút đi, nhường chút rồi phải làm sao đây?


Lúc này, tiếng cổ vũ dường như vì quả bóng cuối cùng mà bùng lên, các nữ sinh lớp bốn từng người từng người đều hô to tên cậu.


“Tạ Lan! Tạ Lan!!!”


Xa Tử Minh gào lên đến mức mắt cậu muốn trợn ngược, “Lan cố lên!!!”


Đầu óc Tạ Lan hơi quay cuồng, cậu nhìn đối phương đang lao tới không ngừng, tiếng cổ vũ vang vọng trong tai như sấm, trước mặt như có hai ngọn núi lớn, ép cậu tới sát.


Đếm ngược mười giây, nếu không ném bóng thì cũng bị thổi còi.


Trần Khả nắm được điểm yếu căng thẳng này của Tạ Lan, quyết đoán chặn bóng, các trung phong đồng loạt lao vào che chắn tầm nhìn, Tạ Lan đang định bỏ cuộc, bỗng nghe tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau.


Không phải chỉ nghe, mà còn cảm nhận được.


Cậu cảm nhận được Đậu Thịnh đến.


Một bàn tay dài vươn vào hỗn loạn, lấy bóng khỏi tay cậu, lúc bóng sắp rơi chỉ nhẹ nhàng cào qua lòng bàn tay.


“Giao cho tớ.” Đậu Thịnh gần sát vào tai cậu nói nhỏ.


Trong sân bỗng thổi lên một cơn gió, từ bốn phía thổi qua, bên cạnh rặng ngô đồng sột soạt vang lên.


Đậu Thịnh chuyền bóng một tay, liên tiếp lướt qua hai đối thủ, như nước chảy mây trôi, lao vào giỏ bóng rổ, nhẹ nhàng nhảy lên.


Tóc đen tung bay dưới ánh nắng rực rỡ, bóng rổ nhẹ nhàng lướt qua lưới, phát ra tiếng vang rõ ràng.


Đậu Thịnh nhẹ nhàng tiếp đất, chạy hai bước về phía sân, thở hổn hển.


Lồng ngực thiếu niên phập phồng, một chiếc lá rơi rớt từ cây ngô đồng cạnh sân, đập nhẹ vào đầu anh. Đậu Thịnh như cảm nhận được điều gì đó, giơ tay bắt lấy, lòng bàn tay như mái chèo nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc lá.


Anh quay lại tìm Tạ Lan, mỉm cười không để ý, nhẹ nhàng thổi hơi lên chiếc lá, như thổi bay đi những lo toan.


Phù—


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 36: Cậy Tài Khinh Người.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...