Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 20: Em Họ Đâu Rồi?
Không thể không thừa nhận, bản thân có chút ganh tỵ với Đậu Thịnh, một chủ UP rất dễ làm cho người ta yêu thích.
Tạ Lan không cẩn thận mà xem hết một đám video của Đậu Thịnh cả đêm.
Sang ngày hôm sau, Tạ Lan bước vào lớp, khi cậu ngồi vào chỗ của mình thì có cảm giác như có vòng tiên khí đang lượn lờ trên đầu mình vậy.
Đậu Thịnh ném qua chai sữa ca cao mang từ nhà đến cho cậu, Tạ Lan quăng trở lại.
Đậu Thịnh dừng động tác tay lại: “Cậu còn giận à?”
“Tớ không giận, chỉ là tớ không muốn uống thứ này.” Tạ Lan buồn ngủ muốn chết mà cúi đầu lấy từ trong cặp ra sách giáo khoa: “Thứ tớ cần hiện tại chính là cà phê.”
Đậu Thịnh “à” một tiếng, anh liếc mắt nhìn về phía cánh cửa sau của lớp học rồi cúi đầu nhấn nhấn vài cái trên điện thoại, thấp giọng nói nhỏ: “Hôm qua cậu mấy giờ ngủ vậy mà bây giờ lại buồn ngủ đến thế?”
Tạ Lan, thanh niên đã thức trắng đêm ngày hôm qua chỉ để xem hai mươi cái video của người nào đó, coi đến nghiện.
Tạ Lan chống đầu tuyệt vọng ngáp một cái.
Tạ Lan vừa nói cảm ơn, tay vừa vặn nắp chai ra uống một ngụm, sau đó thì dừng lại.
Đậu Thịnh quan sát cậu: “Sao thế? Tổ tông uống không được à?”
"Ừm." Tạ Lan im lặng đặt chai cà phê xuống bàn: “Tớ không thích uống cà phê ngọt.”
“Sao mà khó hầu hạ thế này.” Đậu Thịnh bất lực nói không nên lời: “Cậu trông cửa sau giúp tớ nhé, tớ sẽ mua đồ ăn ngoài mang về cho cậu.”
Cửa sau có người đến người đi, tiết học buổi sáng còn chưa bắt đầu, Hồ Tú Kiệt thỉnh thoảng còn cúi đầu xem điện thoại.
Tạ Lan chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó cậu thấy Vu Phi chậm rãi đi qua, bước chân của cậu ta có vẻ chán nản hơn so với những ngày bình thường. Tạ Lan nhìn ra trên mặt đối phương viết đầy chữ “tôi phải làm sao” rồi thấy cậu ta đi vào cửa trước, một tay nắm chặt lấy xe chen vào ghế ngồi.
“Có chuyện gì thế Cá Trích.” Xa Tử Minh sờ sờ mũi: “Hôm nay nhìn cậu có vẻ cáu kỉnh gấp đôi.”
“Sao cậu lại dám hỏi thế?” Thanh âm phát ra từ cổ họng Vu Phi khàn khàn: “Ngày hôm qua cậu bảo sao giờ học sẽ cùng với tớ đón bốn con mèo, nhưng kẻ nào đó đã co giò bỏ chạy, chết tiệt thật mà.”
Tạ Lan giật mình một cái: "Quên mất..."
Tối hôm qua cậu bận chiến tranh cùng Đậu Thịnh nên quên mất cái nhóm tám nhảm đó.
Đậu Thịnh c*̃ng ngẩn người, thở dài một tiếng: "Xin lỗi xin lỗi, cuối cùng cậu giải quyết thế nào?"
“Bệnh viện không còn giường để nằm được nữa nên tớ đưa mèo đến nhà rồi mới ổn định được.” Cá Trích tựa người vào vách tường, sắc mặt vô cùng u ám: “Đậu, cậu đăng lên weibo tìm nhà nuôi bốn con mèo này đi, sau khi lấy trứng mà để nó đi lang thang như vậy Không tốt cho lắm.”
Đậu Thịnh ừa một tiếng: “Được, tan học tớ cùng với Tạ Lan sẽ chụp cho các em ấy vài tấm ảnh kh*** g**.”
Trước khi vào giờ học, Đậu Thịnh vội vàng chạy ra ngoài mua cà phê mang về cho Tạ Lan, cậu uống một ngụm cà phê nỗ lực kéo lên tinh thần. Cậu chăm chú lắng nghe hai tiết giảng Ngữ Văn, một tiết Sinh Học và một tiết Hóa Học vào buổi sáng. Sau đó, cậu cảm thấy đầu mình sắp được lấp đầy bởi những chữ Hán và từ mới.
Cuối cùng, cậu cũng kiên trì lết được đến tiết Toán cuối cùng trước giờ ăn trưa, thầy Mã bước vào lớp học mang đến cho cả lớp một tin tức.
“Bài kiểm tra đánh giá năng lực Toán học toàn thành phố.”
Thầy Mã bảo ban cán sự môn Xa Tử Minh phát tài liệu kiểm tra đã in xuống phía lớp, ông nói: “Các học sinh giỏi Toán của các trường trung học trọng điểm đang cạnh tranh gay gắt vô cùng quyết liệt, các em học sinh top 30 sẽ được trực tiếp vào trại doanh huấn luyện của tỉnh để chuẩn bị cho cuộc thi tháng 12.”
Bầu không khí dưới lớp thảo luận sôi nổi, Tạ Lan nhìn tờ giấy mỏng manh phía trên viết thông tin cuộc thi đấu, có mấy chữ cậu nhìn không hiểu cho lắm. Đậu Thịnh duỗi đầu bút nhanh chóng khoanh cho cậu mấy thông tin chủ yếu quan trọng.
Thời gian bắt đầu thi đấu nửa tháng sau, vòng loại sẽ chọn ra 50 học sinh giỏi toán nhất đến từ năm trường trung học phổ thông trọng điểm.
Kỳ thi kéo dài 4 giờ và được chia thành ba phần thi: nền tảng trung học phổ thông, tiêu chuẩn thi đấu và nâng cao thi đấu, tổng điểm là 360 chỉ cần nhìn vào là cậu đã thấy não bắt đầu chết lặng.
Lão Mã đứng ở trên bục giảng lên tiếng nói: “Doanh trại huấn luyện của tỉnh năm nay có đội ngũ giáo viên rất giỏi, bao gồm hai huấn luyện viên thi cấp tỉnh, thầy và các tổ trưởng tổ Toán của trường trung học cơ sở số 3 và trường trung học cơ sở trực thuộc. Thầy hi vọng toàn thể lớp chúng ta sẽ tham gia cuộc thi và đến tham gia buổi tập huấn thi Toán của thầy vào các ngày cuối tuần trong hai tuần tới.”
Tạ Lan khó khăn giơ tay lên.
Thầy Mã nhìn về phía cậu: “Đừng nói với thầy là em từ chối chuyện này nhé.”
“Không phải ạ, em sẽ tham gia cuộc thi.” Tạ Lan thực sự muốn thử sức chính mình, cậu suy nghĩ một lát rồi mới chân thành nói: “Nhưng lịch học của em..em không muốn học toán vào cuối tuần vì em… vẫn phải học Ngữ Văn cơ bản.”
Trong phòng học yên tĩnh lại mấy giây, rồi một tràng cười vang lên giữa khuôn mặt vặn vẹo của thầy Mã.
Khuôn mặt thầy Mã như sắp đứt phăng dây thần kinh, một bên co giật hồi lâu sau mới miễn cưỡng nặn một nụ cười: “Okie, thầy chiều em.”
Ở bên trong tiếng cười, ông khẽ than thở dài một tiếng: “Thầy dạy học hơn hai mươi năm đây là lần đầu tiên thầy thấy sự ưu tiên của Toán học còn phải xếp sao môn ngữ Văn, thầy mặc kệ.”
“Xin lỗi thầy rất nhiều.” Tạ Lan chân thành xin lỗi mang theo áy náy: “Khi nào em đạt 90 điểm Ngữ Văn thì em sẽ thương môn học của thầy ạ.”
Xa Tử Minh cười đến mức cong cả lưng: “Hi vọng thầy Mã vẫn còn có thể nhìn thấy được đến ngày đó.”
Tạ Lan có thể cảm nhận được từ trong bào không khí của lớp học hiện tại, hội nhóm cú mèo rất coi trọng cuộc thi lần này.
Tiết tự học buổi tối nhiều người đã thay đổi đề thi của mình để ôn tập, ngay cả Đậu Thịnh cũng lấy đề kiểm tra ra để làm bài.
“Cuộc thi này đến tột cùng là quan trọng mấy phần vậy?” Tạ Lan nhỏ giọng hỏi: “Tiến vào trại doanh huấn luyện của tỉnh có chỗ tốt hả?”
Đậu Thịnh vùi đầu trong đống bài thi nghe câu hỏi vậy thì ngẩng đầu lên: “Hai thứ có thể giúp ích cho kỳ thi tuyển sinh đại học là kỳ thi toàn quốc vào tháng 10 và kỳ thi tuyển sinh độc lập vào tháng 3 năm sau, những năm trước khoảng một phần ba số người tham gia trại huấn luyện của tỉnh có thể đạt được điểm cộng trong kỳ thi tuyển sinh đại học trong kỳ thi. Ngay cả khi họ không đạt được thì vẫn có lợi cho việc tuyển sinh độc lập.”
“Tớ cảm thấy cái này tốt, cậu có thể cân nhắc lại thử xem: Đậu Thịnh suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm: “Những thí sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc có thể được cộng thêm 20 điểm, hơn nữa có chứng chỉ này cậu cũng có thể có vốn tự lập. Nếu có thể hạ điểm xuống, điểm thi đại học trọng điểm với trình độ tiếng Trung của mình lấy được giấy báo trúng tuyển không phải là không thể.”
Tạ Lan nghe hiểu được một nửa, cậu có chút động lòng: “Vậy, cậu có đề thi thành phố của mấy năm trước không?”
Đậu Thịnh cúi đầu lục lọi trong tập của mình một hồi lâu sau, anh mới lấy ra một cục giấy vụn: “Xem ra tớ còn chưa vứt đi, coi như là trời giúp cậu rồi.”
Tạ Lan: "?"
Đậu Thịnh cẩn thận mở cục giấy ra, anh ấn phẳng rồi lại đặt trước mặt.
Là bài thi của anh.
Tạ Lan nghệt ra.
Cậu vừa hoàn thành xong bài kiểm tra trong hai buổi tự học tối, và khi tiếng chuông vào lớp vang lên lần nữa Tạ Lan vẫn còn một bài cuối cùng phải tính toán.
"Đi thôi." Vu Phi thúc giục: "Nhanh lên, đi đón mèo."
Đậu Thịnh đè lại cậu ta: “Học tập quan trọng hơn, cậu để cho người ta viết xong đã.”
Vu Phi đứng tại chỗ chọn trắng mắt lên: Xa Tử Minh ai nha một tiếng: “Cậu có thể trả hết nợ bài tập đã khất trước khi đánh rắm có được không?”
Tạ Lan vừa tính toán câu cuối cùng vừa ở một bên lẩm bẩm: “Không ngờ tiếng Trung cũng có cách diễn đạt th* t*c như vậy?”
"Có nghe không?" Đậu Thịnh giơ tay huýnh lên vai Xa Tử Minh: "Đừng làm cho tiếng Trung mất mặt!"
Bốn con mèo tuy bị lấy trứng nhưng hiện tại trông chúng cũng rất hoạt bát.
Mèo con lang thang ở bên ngoài sức cảnh giác của nó cao hơn những con mèo được nuôi ở trong nhà, nhưng những chú mèo con này là một ngoại lệ. Sau khi được ăn uống no say và ngủ một đêm ngon lành cành đào, chúng chỉ đơn giản là yêu bệnh viện. Đậu Thịnh đóng gói chúng lại, anh thật sự đã gặp phải sự từ chối nhẹ nhàng từ chúng, quyến luyến mãi không rời nơi này.
Bốn con mèo được nhét vào trong một cái bao, Tạ Lan không nhịn được mà lên tiếng: “Cậu muốn đem bọn chúng vào bên trong nhà à? Dì Triệu có chấp nhận được không?”
“Bà ấy đã đi công tác rồi.” Đậu Thịnh nhấc cái bao mèo ở trước mắt lên: “Lúc trở về nhà tớ sẽ đăng weibo tìm người nhận nuôi mèo, khi bà ấy đi công tác trở về thì mèo cũng đã được đưa ra ngoài.”
Tạ Lan "À" lên một tiếng, cậu cúi người xuống nhìn vào lớp lưới ở bên hông túi đựng mèo rồi lại nhìn vào tám con mắt to tròn ở bên trong.
"Meo meo—— "
"Miêu ngao —— "
"Hình như là đói bụng." Tạ Lan hỏi: “Nhà cậu có thích ăn dự trữ sao?”
Đậu Thịnh gật đầu: “Đó được gọi là thức ăn cho mèo, chúng tớ vẫn luôn chuẩn bị từ khi gặp Mini.”
Anh mang bao mèo về nhà, và xách thẳng vào trong phòng của mình, sau đó đặt nó ở khoảng không gian trống nơi mà anh thường ngày quay video.
Chiếc bao mèo vừa mở ra, bốn con mèo dễ thương thò đầu ra ngoài trưng ra vẻ mặt đầy tò mò.
Khi quay video vào ban đêm, anh phải bật đèn flash sáng nhưng không thể làm mèo sợ hãi. Vì vậy, Đậu Thịnh phải điều chỉnh đèn rất lâu, còn Tạ Lan ngồi ngay trên sàn chọc mèo này đến mèo kia.
“Tớ sẽ dùng điện thoại quay một đoạn clip ngắn rồi đăng lên Weibo, nhưng phải cầm tay mới có thể quay được từ mọi góc độ.” Đậu Thịnh vừa nói vừa xoay màn hình: “Cậu bế mèo lên cho máy quay nhé?”
“Tớ?” Tạ Lan sửng sốt: “Tớ không muốn lọt vào trong ống kính.”
“Không cần cậu lộ mặt vào trong ống kính, tớ chỉ chụp mèo thôi, chỉ chụp tay thôi.” Đậu Thịnh vừa nói vừa túm lấy gáy của một con mèo nhỏ: “Được rồi.”
Mèo nhỏ thét dài một tiếng.
"Được thôi." Tạ Lan không thể làm gì khác hơn là làm theo, "Nhanh lên."
Con mèo nhỏ bị túm gọn giữa không trung nó giãy giụa quơ quào cả hai chân, Đậu Thịnh một tay cầm điện thoại, một tay điều chỉnh ánh đèn để canh được góc độ. Bàn tay anh vững vàng, động tác nhanh nhẹn, chỉ trong vòng một phút một bức ảnh đã hoàn thành.
“Tớ xem một chút.” Tạ Lan có chút hiếu kì.
Đậu Thịnh nghe vậy đưa màn hình qua cho cậu xem: “Chỉ cần cho họ thấy khuôn mặt, màu lông và hình dáng cơ thể là được.”
Trong bốn con mèo có ba con màu cam và một con màu cam đốm trắng. Tất cả chúng đều trông giống nhau, nhưng biểu cảm của chúng hơi khác nhau một chút. Những quả cam nhỏ trong sống động hơn trong khi quả cam pha đốm trắng còn lại thì hơi ngớ ngẩn, Đậu Thịnh để chụp lại tất cả những điều này bằng một bức ảnh.
“Tớ thích con này hơn một chút.” Đậu Thịnh đưa tay chỉ vào cân mèo màu cam pha đốm trắng: “Có một cục kem bơ ở trên cái mông trông hết sức đáng yêu quá chừng, nếu mà nữ sĩ Triệu Văn Anh không sợ mèo thì tớ đã giữ nó lại rồi.”
“Cậu đăng lên rồi à?” Tạ Lan thuận tay mở ra app store download ứng dụng tải weibo: “Tài khoản của cậu tên là gì?”
“Cũng là tên giống với Bilibili đó thôi.” Đậu Thịnh trả lời: “Tớ ở tất cả các nền tảng đều dùng cái tên này, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.”
Tạ Lan bĩu môi.
Cũng chỉ có người này mới có thể đặt ra một cái tên mà không biết e thẹn là gì, còn rất là tự hào nữa chứ.
Tạ Lan vừa mới mở tài khoản Weibo nên cậu chỉ theo dõi mỗi Đậu Thịnh, ngoại trừ các trợ lý chính thức tự động thêm cậu vào. Video mèo bán thân do Đậu Thịnh quay đã đăng lên được hai phút được để lên đầu trang chủ, cậu cúi đầu làm mới trang và thấy có rất nhiều bình luận đã được cập nhật.
“Xem ra mấy người theo dõi tài khoản của cậu rất năng động.”
Đậu Thịnh cười cười: “Toàn mấy nhóc con yêu nghiệt hư hỏng nhất trên mạng mà thôi.”
Tạ Lan lo lắng không biết mấy con mèo nhỏ này có tìm được người nào nhận nuôi hay không, cậu bèn mở bình luận ra xem.
–- Đáng yêu quá đi!
— A Vĩ ra đây nhận lấy cái chết về sự đáng yêu này đi.
— Tui tui có thể mang nó ra nước ngoài được hay không? Nhìn chúng khiến cho tui động lòng mà.
— Tay trong video này là của ai vậy?
— Mèo dễ thương quá 5555 tôi không có gì để nói.
— Nhỏ như vậy, tôi chết mất vì sự đáng yêu này.
Tạ Lan lướt khu bình luận xuống phía dưới, bỗng nhiên Đậu Thịnh thở dài một tiếng: “Cậu nói xem, không biết mèo mẹ có đau lòng không?”
“Chắc là không đi.” Tạ Lan nghe người ra một chút rồi mới nói: “Tớ nghe nói mèo đực sau ba bốn tháng sẽ bị mèo mẹ đuổi đi để tự lập.”
Đậu Thịnh thở dài xoa đầu mèo con: "Vậy là được."
Trong lúc nói chuyện, Tạ Lan đọc thêm mấy comment trong khu bình luận.
— Mọi người ở đây nhìn mèo, còn tôi chỉ ở đây xem tay thôi à.
— Không phải chỉ có bà đâu bà Thơ.
— Ngón tay này không phải của Đậu Đậu, nhưng mà rất đẹp mắt.
— Nhìn vừa mảnh khảnh và trắng nõn như vậy, khoan đã! Đây có phải nhà Đậu Đậu không ?
— Là của cô em nhỏ, em gái nhỏ có phải là ẻm không!!!
Tạ Lan đang vuốt màn hình điện thoại đột nhiên khựng lại, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, sau đó cậu nghiêng người về phía màn hình không thể tin được mà nhìn vào hai chữ “em gái.”
Bàn tay cầm điện thoại di động khẽ run.
— Chết tiệt, ông đây quên mất em họ của mình rồi! Có phải tin tiếp theo không?
— Đã hơn một tuần kể từ khi ổng đón người ta ở sân bay rồi phải không? Mau cho chúng tôi xem nào.
— Suỵt suỵt suỵt, lời hứa hẹn và phúc lợi cho hàng triệu người hâm mộ đâu rồi? Lời hứa hẹn về sự xuất hiện của em họ JK của tôi đâu rồi?
— A a a a a đang đợi em gái nhỏ JK online trực tuyến.
— Ú oà, chị J, hiểu hem?
Đậu Thịnh thuốc về móng vuốt mèo, anh dừng lại một chút rồi nhìn thấy bình luận này.
Trong không khí cảm giác như cái chết đang cận kề đến gần.
Hồi lâu, Tạ Lan hít sâu, hít sâu rồi hít sâu.
“Cậu…” Đậu Thịnh chống tay lên mặt đất lùi về sau cách cậu khoảng vài bước chân: “Đừng kích động, đừng kích động, bình tĩnh, tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
“Em gái????”
Tạ Lan hét lên sau đó cũng bị giọng nói của chính mình làm cho giật mình, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng lại thì bản thân đã hét thêm một lần nữa: “JK???”
Đậu Thịnh hầu kết giật giật.
“JK này….” Anh cố gắng diễn giải: “Cái từ này là một từ viết tắt có nghĩa là…khỏe mạnh trong tiếng Trung. Đúng vậy, bọn họ muốn cậu xuất hiện trước ống kính với sức khỏe tràn đầy, có thể nhảy nhót khi chào họ.”
“Xin cậu hãy làm người đi.” Tạ Lan cuối cùng cũng bùng nổ: “Tớ không giỏi tiếng Trung nhưng tớ đã từng xem anime, và JK là một từ nói tiếng Anh.”
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
