Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 103: Phiên Ngoại 3: Đọc Bình Luận.
[Mở video]
Đậu Thịnh, giọng hơi lười nhác: “Hello các bạn khán giả, anh em bạn bè gần xa, đã lâu không gặp. Là Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu _ DM đây. Thi xong rồi, comeback!”
Trong video, thiếu niên mặc áo trắng in logo đơn giản, vải hơi thô mang lại cảm giác gần gũi, đang ngồi bệt trên thảm trải sàn.
Ống kính để khá xa. Phía sau anh là một con mèo mập tròn đang ngủ lăn lóc, bộ ria mép rối tung nhưng từng cọng rõ ràng, phập phồng theo nhịp thở.
Đậu Thịnh cúi người nhặt viên đá lạnh vui hình nụ cười dưới đất, tiện tay gãi gãi cằm mèo, còn búng tay một cái.
“Như nhiều bạn biết rồi đấy, vì học hành áp lực quá gắt, gần thi thì tâm lý suýt nữa sụp đổ, nên tớ đã nghỉ update gần hai tháng.”
Bình luận đạn mạc bay đầy:
– Gần như sụp đổ tâm lý á?
– Xạo xạo ai tin?
– Con bồ câu này lại dám quay về?
– Bắt nó nhốt lại, đổi up chủ mới đi
– Hai tháng???
– Nói lại lần nữa là gần hai tháng á???
“Rồi sau thi xong ấy hả... khụ,” Đậu Thịnh làm ra vẻ nghiêm túc, “vì muốn phục hồi áp lực tâm lý khủng khiếp đó, tớ lại nghỉ thêm... nửa tháng.”
Bình luận
– Ha ha ha
– Không hổ là Đậu Đản
– Lý do nghe có vẻ chính đáng ghê!
Nói được nửa câu thì bản thân anh cũng nhịn không nổi mà bật cười, vẫy tay: “Ngả bài luôn đi cho rồi. Thật ra là cùng Tạ Lan với nhóm bạn ngốc nghếch kia chơi lêu lổng hai tuần, mãi mới nhớ ra pass đăng nhập Bilibili. Hôm nay quay lại, cũng thực hiện lời hứa trước khi thi là đọc bình luận mọi người để lại. Tớ random chọn vài cái, ai hỏi gì cũng sẽ cố gắng trả lời. Nhưng năn nỉ là đừng hỏi gì kiểu ‘cho em 5 triệu được không’, vậy thì xin lỗi nha... tớ nghèo lắm đó.”
Anh nói xong thì ở góc phải màn hình hiện ra một cửa sổ nhỏ, con chuột di chuyển đến chọn bình luận đầu tiên trúng số:
“Hỏi chút Tạ Lan nuôi mèo chưa, có cho cậu ấy uống cà phê chưa... (liếc liếc ám chỉ dữ dội)”
Đậu Thịnh đọc từng chữ, mặt không cảm xúc, đứng dậy đi thẳng vào bếp sau.
Sau một tràng lách cách, anh xách ra một cái máy pha cà phê cỡ đại màu bạc sáng loáng, hai tay nổi rõ gân xanh. Sức trẻ hiện rõ mồn một.
Khanh.
Anh đặt máy cà phê xuống thảm, ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gõ gõ mặt máy như chơi piano:
“Nhà đã có một chiếc máy cà phê La Marzocco bán tự động chuyên nghiệp.”
Vừa nói vừa chỉ vào mình:
“Và, tôi là hạt đậu chuyên pha cà phê.”
Ống kính chớp một cái, máy cà phê biến mất. Chỉ còn Đậu Thịnh lãnh đạm nhìn thẳng màn hình, click chuột: “Tiếp theo.”
Bình luận
– Tuyên bố chủ quyền rõ ràng rồi đó
– Cười xỉu với cái thái độ
– Ơ cái gì trên mặt vậy, đeo mặt nạ thép à??
– Bạn trai giận dỗi thôi mà
– Hạt đậu: Cậu ấy đã có cà phê (và) mèo, đừng làm phiền
Đậu Thịnh hắng giọng một cái, mở bình luận thứ hai:
“Câu hỏi số 2 Biến idol thành bạn trai mình, cảm giác như thế nào? (Nháy nháy, không cần nhấn mạnh đâu, ai cũng biết là giả bạn trai rồi)”
Bình luận bay rào rào:
– 2333333
– Nháy mắt cái được lắm
– Đúng rồi, giả mà, giả mà
– Biến idol thành bạn trai là trải nghiệm gì kỳ cục thế?!
– Lại đến phát cẩu lương...
Đậu Thịnh nhìn vào ống kính suy nghĩ vài giây, rồi bật cười: “Câu hỏi này mấy cậu hỏi...”
Ánh mắt anh dời khỏi màn hình, nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. Trông như đang thất thần, nhưng trong mắt lại ánh lên chút sáng rõ ràng. Một thoáng trầm tư, rồi tầm nhìn lại trở về màn ảnh.
“Cảm giác ấy hả, khó mà nói thành lời. Nhưng chắc là kiểu... mỗi ngày vừa mở mắt ra, là đã bắt đầu yêu thế giới này rồi.”
Bình luận nổ tung:
– Up chủ sao lại buồn nôn thế này!!!
– Up chủ sao lại buồn nôn thế này!!!
– Up chủ sao lại buồn nôn thế này!!!
Đậu Thịnh khẽ cười: “Chuyện liên quan đến Tạ Lan thì không qua loa được, đúng không? Nghĩ lại thì, từ cái ngày tháng 2 năm ngoái, đón cậu ấy ở sân bay về... hình như từ đó đến giờ tớ chưa từng cảm thấy không vui. Cảm giác đó... giống như tớ đã lên một chuyến tàu tốc hành không có điểm dừng mang tên hạnh phúc, đi thẳng tới hành tinh vui vẻ.”
– Điên rồi!
– Cái đó mà tui nghe nổi hả, mấy phần thật tâm?
“Không phải tớ đang nói chơi đâu, là nói từ trong lòng ra đó.”
– Nhắc tới Tạ Lan là có đủ loại chuyện nha.
– Dính tới Tạ Lan là không hề qua loa, hiểu hông.
Đậu Thịnh ho nhẹ một cái, “Tiếp theo, comment thứ ba ——”
Trên màn hình hiện lên bình luận thứ ba, anh nhíu mày, hơi khó hiểu đọc lên: “Cậu với Tạ Lan đứng ở vị trí nào...? ? ?”
– Hahahaha
– Đánh đúng chỗ yếu nè! !
– Cá cược team Đậu – Lan! !
– Ba năm học hành đặt hết cược vào Đậu Lan! !
– Cùng nhau chiến, cược cả thanh xuân cho vụ này!!
Trên đạn mạc lập tức tràn ngập “Đậu Lan”, loáng thoáng mới có vài cái “Lan Đậu” chen vào “Vì Lan Lan chống đỡ hai giây nữa rồi biến mất.”
Đậu Thịnh cau mày, nghiêm túc: “Gì mà câu hỏi trời đánh vậy? Tớ không hiểu luôn đó. Ờ… mấy cậu đang hỏi về… đề thi hả?”
Cậu cố ý dừng lại một nhịp, cho khán giả thời gian spam đạn mạc.
– Đúng rồi!
– Chính là đang hỏi đề thi!
– Tất nhiên rồi, chứ còn hỏi gì nữa?
– Đậu Thịnh đang nghĩ đi đâu vậy trời?
Đậu Thịnh cười cười trong video, “Nói đến thi thì cũng hơi tiếc… Tạ Lan – bạn nhỏ nhà mình học khổ cực một năm rưỡi, môn Văn cuối cùng vẫn trượt phát sấp mặt. Viết văn lạc đề, cuối cùng được hơn 60 điểm môn Văn, kéo tổng điểm xuống còn 640, vừa vặn qua chuẩn xét tuyển...”
Lời còn chưa nói hết, video đột nhiên vang lên tiếng cầu thang gỗ kêu cọt kẹt, gương mặt Đậu Thịnh lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn sang bên trái.
—— từ phía cầu thang, Tạ Lan bước vào khung hình, mặc bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, tóc rối xù, tay còn cầm cái cốc in hình con ngựa.
“Cậu đang quay video à?” Tạ Lan vừa lười biếng vừa ngái ngủ nói, “Bảo sao dưới lầu cứ leng keng cạch cạch… Mới mấy giờ thế hả?”
Đậu Thịnh nuốt nước bọt, khẽ động yết hầu, quay mặt về ống kính: “Hai rưỡi chiều thôi, tớ chọn giờ này vì ánh sáng đẹp. Cơm trưa tớ để trên bàn cho cậu rồi.”
– Nhìn mặt ông này là biết đang cố nhịn không quỳ xuống
– Vì có camera nên ráng giữ mặt mũi
– Giờ mới nhìn rõ vị trí... rồi tưởng tượng đủ kiểu luôn
– Không không, đây là một bước cao hơn nữa trong lý thuyết vị trí của tụi tớ...
Tạ Lan liếc ống kính một cái, rồi quay lưng vào bếp: “Ờ.”
(Nè)
– Hạt đậu giả bộ bình tĩnh ghê á
– Giả tạo…
– Đây gọi là: một chữ thôi, "Ép" vỡ trái đậu!
– Cười xỉu, Lan Tể ngủ tới hai giờ chiều mới dậy?
– Chắc cú là bị môn Văn đập cho gãy cánh niềm tin luôn rồi
– Chờ đã, ổng nói Văn hơn 60, mà tổng điểm 640?
Đậu Thịnh nhìn theo bóng Tạ Lan khuất dần trong bếp, lúc này mới ho khan một cái, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Anh nghiêm túc: “Tới mức này thì... mọi người tự phán đoán đi. Tiếp theo.”
“Câu tiếp theo, à… đây rồi: ‘Lúc ra video này thì chắc thi xong rồi, điểm cũng công bố rồi đúng không? Có thể chia sẻ cậu thi bao nhiêu điểm được không?’”
Nghe đến đây, Đậu Thịnh hơi do dự: “Mới hai hôm trước có điểm rồi. Ừm... không phải tớ cố tình giấu đâu, nhưng hai năm nay do chính sách quản lý, điểm số cao sẽ bị ẩn. Nói thật thì tớ cũng không biết chính xác bao nhiêu điểm, chỉ biết có khả năng lập kỷ lục mới. Cũng tò mò không biết mình có đạt hay không...”
Video lập tức nổ tung với đạn mạc.
– Bị ẩn điểm! !
– Truyền thuyết đại thần giấu điểm thi
– Trời đất quỳ xuống luôn
– Ẩn điểm là gì vậy?
– Phổ cập: Để tránh gây nhiễu, tỉnh sẽ ẩn điểm của top đầu
– Tra điểm ẩn kiểu gì vậy? Tò mò quá
– Đậu tổng đùa giỡn tỉnh trạng nguyên hả?
– Không đùa đâu, bạn tớ học cùng trường với ảnh, cậu này là học sinh top 1 đó...
Đậu Thịnh nhấn chuột, một bảng điểm hiện ra ở góc phải màn hình, hiển thị khu vực tỉnh H, khối Tự nhiên.
Bảng công khai: [705 điểm trở lên: 10 người]
Con chuột xoay vòng quanh con số đó, “Tớ chỉ có thể nói mình ở đâu đó trong khoảng này, cụ thể thì chịu. Nhưng mà nghe T Đại nói tuyển ngành thì ưu tiên cao lắm. Rồi, tiếp theo nhé.”
– Ôi nói nghe nhẹ nhàng vậy á?
– Tớ nghe mà run theo luôn
– Đậu tổng chắc đang âm thầm đoán mình đứng hạng mấy trong tỉnh
– Kiểu điểm này chỉ có quái vật mới tự tin đoán được thôi
– Tin hành lang: Cậu ta ba lần thi thử thấp nhất cũng không dưới 720
– Thế thì kỷ lục mới...
– Ngộ rồi... ngộ ra hết rồi...
Chuột nhảy tiếp, hiện bình luận thứ năm:
“Hạt Đậu ơi, cậu định chọn ngành gì vậy? Siêu tò mò luôn!”
“Nói đến cái này thì cũng hơi nhức đầu á.” Đậu Thịnh thở dài, vừa nói vừa cười, đưa tay xoa mặt. “Khán giả quen rồi ha, tớ là kiểu người khá thiên về cảm xúc. Muốn học ngành liên quan tới con người, kiểu có chút ‘nhiệt độ’. Mở danh sách ngành của T Đại ra, thấy muốn học nhất là Luật, tiếp theo là Xã hội học. Mà hai ngành này đều thuộc khối Xã hội... Nghĩ lại lúc chọn ban thì đúng là... bốc đồng thiệt, chẳng có quy hoạch gì luôn.”
– Chuẩn, quá tùy hứng luôn á
– Không phải hạ thấp khối Xã hội, nhưng đầu óc như Đậu mà không chọn Tự nhiên thì tiếc lắm
– Hay là muốn học cùng ngành Toán với Lan Tể?
– Trích lời Lan Tể: “Toán học có gì vui đâu...”
– LUẬT! Đậu học luật!
– Đậu luật sư! Vest lên, khẩu chiến thiên hạ!
Đậu Thịnh thở dài, “Tớ cũng hỏi thử mấy anh khóa trên đang học ngành rồi. Hiện tại thì định năm nhất học Kinh tế, sang năm hai thì chuyển qua Luật. Ờ… cũng ổn. Mấy ngành đại cương năm nhất thì giống nhau cả, nghe nói học Kinh tế còn có lớp nguyên lý sơ cấp, có thể làm thí nghiệm xã hội nho nhỏ, lấy dữ liệu làm video gì đó.”
– Haha, lại là làm video
– Bắt đầu nghi ngờ động cơ học Luật của ông này
– Thêm chuyên mục Đậu phân tích vụ án đi chứ còn gì
– Nhưng lỡ quá chuyên nghiệp thì sao giờ?
– Kinh tế học: Thế là sao chứ?
“Câu tiếp theo nào.”
Màn hình góc phải hiện một comment mới, Đậu Thịnh khẽ nhếch môi: “Hè này có dự định làm video gì mới không? Ồ, câu này nhiều bạn hỏi nè. Này thì có rất nhiều điều để kể á. Đợi tớ chút.”
Anh nói xong đứng dậy, vớ lấy ba lô trên sofa, lục lục một hồi…
Trong bếp vọng ra giọng trầm thấp của Tạ Lan, sau đó Đậu Thịnh cắm đầu chạy lên lầu, chưa đến mấy phút đã ôm cuốn vở chạy trở lại.
Họa gọt đổi góc quay, dựng điện thoại cố định để chụp lại bản kế hoạch.
Từ nét mực đậm nhạt khác nhau, màu sắc và độ chỉnh chu của từng phần có thể thấy, bản kế hoạch này chắc chắn không phải mới viết một hai lần. Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ấy bỏ ra không ít thời gian nghiên cứu trước kỳ thi.
Đậu Thịnh chỉ tay lên trang giấy, thao thao bất tuyệt: “Đầu tiên là danh sách này, mấy trò chơi trong đây đều đang lên lịch đánh giá phát sóng, có cái sẽ phát trực tiếp. Phân phối vẫn đang cân nhắc, đại khái là mỗi tuần một lần song song thôi. Bên này là thiết bị, cũng phải test các kiểu. Tuần sau còn có ‘Không bao lâu kiếm tâm minh nguyệt 2’ ra mắt nữa, có vài hoạt động offline, phải đi chung với Tạ Lan quay vlog.”
– trời ơi đáng yêu quá!!
– lại là Nhị Miêu vui sướng du ký bản chăm sóc đặc biệt à?
– nhắc tới mới nhớ! Bản phối mới của Lan Tể đỉnh lắm đó!
– coi video xong nhớ nghe nhạc nha mọi người
– Không bao lâu 2” sắp phát hành bản PV 30 giây rồi đó, Lan Tể vừa phối nhạc vừa kéo violon đấy!
Trên bản kế hoạch, cạnh dòng chữ “Hoạt động offline ở S thị với Nhị Miêu”, còn tiện tay vẽ nguệch ngoạc hai cái lá cây và một cái đầu mèo cực kỳ đáng yêu. Đậu Thịnh nhẹ vuốt ngón tay qua đầu con mèo, chỉ xuống bên dưới: “Tiếp theo là một video tuyển đề tài, liên quan đến định hướng ngành học và nghề nghiệp sau này, đồng thời có liên hệ với kết quả thi cử. Video này làm nghiêm túc đấy, có thể từ đó phát triển thành một chuyên mục kiểu khám phá nhân sinh quan luôn. Cần liên hệ với khá nhiều người, phần lên kế hoạch sản xuất sẽ bàn sau với mọi người.”
“Cuối cùng… gần cuối, là một video khá đặc biệt, tên tạm là: ‘Chân thực ghi chép về sinh tồn trong môi trường ngạnh hạt khi du học xong quay về’. Cái này hơi xoắn… vì có quá nhiều tư liệu cá nhân, mà nếu không cắt thì không thể đăng lên, nhưng nếu cắt thì mất đi nhiều thứ quan trọng, thiếu trọn vẹn…”
Màn hình đạn mạc đồng loạt chuyển vàng, phong cách kiểu “chúng tôi biết mà”.
– cái gì là tư liệu sống vậy trời
– khai đi, nói rõ chút xem nào
– kể đi, kể tỉ mỉ
– đăng lên đi rồi để tụi này giúp kéo hộ một tay
– đúng rồi đó, cùng nhau biên tập cũng được mà?
Ống kính chuyển cảnh về chế độ quay thông thường, Đậu Thịnh quỳ ngồi trên thảm, cầm điện thoại quay đầu gọi vào bếp: “Tạ Lan, cái video chân thực ngạnh hạt kia có thả không?”
Trong phòng im lặng vài giây.
“Thả quỷ.” Giọng lạnh tanh của Tạ Lan từ trong bếp vọng ra.
– 23333333
– cười muốn tắt thở luôn ấy chứ
– Lan Tể kiểu này là cố ý đọc từng chữ hay phản ứng tự nhiên vậy? Toàn là người Trung thuần tuý đúng không?
Đậu Thịnh thở dài, l**m môi: “Nghe chưa? Không thả đâu. Tiếp theo xem thử vài đoạn ngắn thú vị mà mấy đứa bạn share nè.”
Anh nói tới đây cũng hơi khô giọng, vừa uống một ngụm nước vừa liếc ra cửa sổ sau lưng ống kính.
“Đào được một cái hơi cũ chút, chờ chút nữa ánh sáng ổn sẽ đọc đoạn cuối.”
Chuột máy tính lướt một phát, khung hình góc dưới bên phải cố định ở mục thứ bảy.
Đậu đậu này, có dám nhận thử thách "không động lòng" không? Chúng tớ chọn lọc toàn bộ trai xinh gái đẹp hot nhất mạng vì thật sự không biết cậu thích kiểu nào, nếu có mạo phạm mong cậu thông cảm, hí hí. Đăng lên Weibo rồi tag ID @Lan Tể đậu ngươi chơi nha
Đậu Thịnh đọc từng chữ, khóe miệng nhếch lên cười nhạt: “Cái này gọi là khiêu chiến hả? Cho xem nè? Một học sinh vừa thi xong, thì biết cái gì gọi là động lòng chứ.”
– giả vờ tiếp đi
– dám mở không đấy?
– từ hồi cậu về đến giờ cười xỉu mấy lần rồi đó
– phía trước mất mặt thì tính sao?
“Được thôi, nói là làm. Mở thử coi nào, chỉnh lại màn hình cái đã.”
Khung phát video lập tức thay đổi tỉ lệ, màn hình chia ra: bên là camera quay Đậu Thịnh, chiếm một phần ba, bên còn lại là video mở từ Weibo.
“Năm phút lận á, dài phết, chắc cắt nhiều rồi đây.” Đậu Thịnh lẩm bẩm, “Không động lòng là sao? Không được cười, không được đỏ mặt hả? Dễ quá. Bắt đầu luôn đi.”
Chuột vừa click, video chạy luôn.
Phân đoạn đầu tiên là một cô gái mặc váy xanh lam ôm sát, dáng người chuẩn chỉnh, đang nhảy theo một bài nhạc ngọt ngào. Vòng eo, hông uyển chuyển, động tác mang theo chút trêu đùa gợi cảm, thể hiện rất mượt. Đạn mạc lập tức loé đầy các bình luận khen ngợi.
– chiến y xanh lam đỉnh thật!
– ôi mẹ ơi
– ai đó bảo cô bạn này đi thi chắc chắn thắng
– màu xanh lam chiến thắng!
– mình là con gái mà cũng mê tỷ tỷ váy xanh lam rồi đây
Nửa bên phải màn hình vẫn đang chiếu đoạn video khiêu chiến, còn Đậu Thịnh thì nhìn như đang đọc tin nhắn chat bình thường, biểu cảm hờ hững đến mức chẳng khác gì đang lướt group lớp.
Anh lạnh lùng vượt qua hai mươi giây đầu tiên một cách rất bình tĩnh.
Phân đoạn thứ hai là một bạn nam mặc sơ mi trắng đứng dưới ánh nắng, chậm rãi bước đến gần màn hình. Gương mặt sáng sủa, khí chất kiểu “nam thần học đường”, da trắng như sữa, cười lên có hai lúm đồng tiền dễ thương, nhẹ nhàng vỗ lên ống kính, giọng trầm thấp cất lên: “Muốn cùng chơi bóng không?”
Đậu Thịnh mặt lạnh cắt luôn: “Không, cảm ơn.”
– Aaa, ra là kiểu này hạt đậu không mê sao?
– Nét mặt nói không, tim chắc rung muốn xỉu rồi kìa.
– Ngũ quan có hơi giống Lan Tể nha?
– Chẳng lẽ… nhìn thấy người giống người mình thích là phải động lòng?
– Không được, hai người bọn họ không phải giả couple đó chứ?
Tất nhiên, trong lúc quay video thì Đậu Thịnh không thấy được loạt đạn mạc đó, chỉ chăm chăm nhìn màn hình với vẻ mặt cứng ngắc.
Tới đoạn thứ ba, phong cách chuyển gấp. Nhạc nền chuyển sang kiểu huyền bí có chút gợi cảm, một người đàn ông mặc sơ mi và quần tây, khoác thêm áo vest đen trên vai, dùng tay nhẹ nhàng búng sợi dây da rồi ngồi lên ghế. Hắn vắt chân, tay còn kéo dây đeo sát lên ống kính, giọng thì nhỏ nhẹ nhưng tẩm độc: “Bảo bối —— ”
"Ngọa tào." Đậu Thịnh mặt lập tức tái xanh, suýt nữa đập luôn cái màn hình máy tính. Anh nhổm dậy theo phản xạ rồi lại ép mình ngồi xuống.
Trong video, bàn tay Đậu Thịnh siết chặt đến mức gân xanh nổi lên, khác hẳn vẻ điềm tĩnh vừa nãy lúc điều chỉnh máy pha cà phê.
"Cái này là không động lòng khiêu chiến hay là nổ não thử thách vậy? Người thì gần như bị điện giật tê dại luôn rồi, xin các cậu tha cho tôi cái đi!"
– Ai đó stop cái video đi!
– Tôi sẵn sàng dùng mười chai dầu gội gột rửa cái giọng vừa rồi trong tai tôi.
– Tín nữ nguyện dùng hai mươi ký thịt trên người để đổi lấy một đôi mắt chưa từng xem video này.
Tới đoạn thứ tư, nhân vật lại là nữ sinh, không giống kiểu trong sáng tinh khiết ban đầu mà là phong cách “loli” hai búi tóc, đôi mắt lim dim dễ thương, còn c*n m** d*** nhìn rất “tội nghiệp”.
Nhạc nền vang lên, cô nàng kéo váy đứng dậy bắt đầu hát một bài ngọt ngào theo kiểu dễ thương.
— “A—— noooo…”
Đậu Thịnh rõ ràng bắt đầu không chịu nổi nữa, thở dài rồi lia chuột, “Tiếp theo đi mấy vị… Đây là gì với cái gì hả ——”
Chuyển tiếp.
Ống kính bỗng tối đen, một giọng quen quen vang lên, lạnh tanh: “Mẹ có nhiệm vụ gấp, có người muốn vô ký túc, ai bảo hôm nay sinh nhật tổ tông kia, đặt bánh ngọt sát giờ quá, ai ngờ máy bay delay... toi rồi.”
Đậu Thịnh nghe nửa đầu còn đang nhíu mày, mặt mày mệt mỏi. Nghe đến đoạn sau, anh bỗng nhiên giật mình như vừa bị điện giật.
Màn hình cắt nhanh đến đoạn quay cũ, lúc cả nhóm vừa xuống máy bay. Cảnh quay kiểu vlog bằng điện thoại, người quay chính là Đậu Thịnh.
Tạ Lan tóc hơi rối vì bay đêm, mặc sơ mi trắng, khoác bên ngoài là cái áo khoác xanh xám có ô vuông đúng cái áo thường thấy trong video của Đậu Thịnh.
“Buồn ngủ chết đi được, hay về tới trường rồi vòng ra cổng Tây ăn tạm gì đó đi?” Tạ Lan lẩm bẩm, vừa nói vừa ngáp, nghiêng đầu nhìn vào ống kính. Mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ.
Sau đó, đôi mắt và môi của cậu sát lại gần màn hình, giọng khàn nhẹ hỏi: “Cậu quay vlog hay quay tớ vậy?”
Màn hình run mạnh rồi vụt tối.
Quay trở lại cảnh hiện tại, Đậu Thịnh liếc sang chỗ khác, nghiêng đầu cố giấu nụ cười, cằm hơi hất lên, cổ họng căng cứng như đang kìm nén điều gì đó. Nhưng ánh mắt thì vẫn không rời được khỏi màn hình.
Trong phòng khách ánh sáng bắt đầu tối dần, và màu hồng nhạt đang từ mang tai lan dần xuống cổ anh rất rõ ràng.
Một lúc sau, anh rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Kiểu cười có chút bất lực, nhưng vô cùng... mềm.
“Được rồi, không chuẩn bị trước gì cả các cậu... Aaaa... Mấy lúc thường thì xem video này cũng bình thường thôi, không sao hết. Nhưng các cậu chơi kiểu đánh úp thế này... Thôi xong, chịu thua rồi, được chưa?”
– Đại chiêu tung cuối!
– Tạ Lan tuyệt sát!
– Góc nhìn bạn trai đỉnh cao
– Hôm nay ăn no cơm chó rồi
– (Một học sinh mới thi xong, làm sao hiểu được cái gọi là “động lòng”)
Lúc này Tạ Lan lạch bạch mang dép lê đi từ bếp ra, miệng còn nhai đồ ăn, lầm bầm: “Còn chưa quay xong à? Cái gì mà chịu thua?”
“Quay xong rồi quay xong rồi.” Đậu Thịnh lập tức đứng dậy, tiến lại gần ống kính. “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, các khán giả thân mến, hẹn gặp lại ở kỳ sau nhé!”
“Tạm biệt!”
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 103: Phiên Ngoại 3: Đọc Bình Luận.
10.0/10 từ 44 lượt.
