Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 94

100@-

Chương 94


Phó Sâm thật sự trả lời được mấy tên hợp chất lithium, lúc này Hà Thanh Hà mới nhớ ra, nhà họ Tần làm về năng lượng mới, Tần Khải Phàm là giám đốc trung tâm nghiên cứu, Phó Sâm từng hợp tác với họ nên cũng hiểu biết phần nào về lĩnh vực này.


Hắn biết cấu tạo của pin.


Thầy giáo mới đang đứng bục giảng chính là cháu trai ruột của Phó Sâm, đại thiếu gia nhà họ Tần, Tần Khải Phàm.


Tần Khải Phàm là một người rất đặc biệt, thân là con cả nhà họ Tần, mẹ lại là thiên kim của nhà họ Phó, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, được mọi người đặt kỳ vọng lớn, hy vọng anh có thể kế thừa sản nghiệp nhà họ Tần.


Nhưng anh ta không làm vậy mà lại đi theo con đường nghiên cứu khoa học, lập chí trở thành nhà khoa học.


Anh ta dốc sức cho nghiên cứu khoa học, một đường thuận buồm xuôi gió, hiện giờ đã trở thành viện trưởng của một viện nghiên cứu kiêm giám đốc trung tâm R&D của nhà họ Tần.


Tóm lại, anh ta có đủ tư cách để đứng trên bục giảng dạy sinh viên.


Chỉ là không rõ vì sao Tần Khải Phàm lại xuất hiện ở đại học S, có lẽ là sự sắp đặt của chương trình.


Phó Sâm thay Hà Thanh Hà trả lời câu hỏi, Tần Khải Phàm không phản đối, ngược lại còn khen: “Vị bạn học lớn tuổi này trả lời rất chính xác, mọi người phải học tập anh ấy, sống đến già học đến già.”


Ánh mắt Phó Sâm nhìn Tần Khải Phàm ngày càng lạnh lẽo.


Sinh viên trong lớp đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ, không biết có nên cười hay không. Thực ra cũng không buồn cười đến mức đó, nhưng không khí đúng là có chút buồn cười.


Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm rồi lại nhìn Tần Khải Phàm, giơ tay lên.


Tần Khải Phàm vui mừng nhìn về phía Hà Thanh Hà, nói: “Bạn học lớn tuổi số hai tuy không trả lời được câu hỏi, nhưng biết giơ tay hỏi thầy giáo, cũng đáng được khen.”


Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi Hà Thanh Hà: “Bạn học này có chuyện gì vậy?”


Hà Thanh Hà hỏi: “Thưa thầy, nhiệm vụ của bọn em là gì?”


Lúc nãy gặp NPC ngụy trang thành sinh viên, Hà Thanh Hà đã hiểu, vòng vo sẽ dễ bị NPC dắt vào bẫy, chi bằng đánh thẳng trực diện.


Tần Khải Phàm xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải là khách mời, mà là NPC.


Quả nhiên, Tần Khải Phàm khựng lại một chút, sau đó cười nói: “Ôi chao bạn học này, chuyện gì cũng phải từng bước một, em hỏi vậy là hơi vội rồi, chúng ta vẫn chưa học tới phần đó đâu.”



Phó Sâm lạnh mặt nói: “Nhiệm vụ không cần làm nữa, đóng dấu luôn đi.”


Hai người không phối hợp diễn với Tần Khải Phàm, lập tức vạch trần sự thật đang ghi hình chương trình, mấy sinh viên đơn giản quay đầu lại, đường đường chính chính nhìn Phó Sâm và Hà Thanh Hà, còn lén lấy điện thoại ra chụp ảnh.


Tần Khải Phàm ho nhẹ để giữ trật tự lớp học, nói: “Xem ra các bạn học cũng khá lắm, bắt đầu lơ đễnh rồi, vậy kiểm tra trình độ học tập một chút, chúng ta làm một bài kiểm tra nhỏ tại lớp nhé.”


Sinh viên nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt khó tin, có người ngơ ngác hỏi: “Không phải đang quay show thực tế à, sao lại kiểm tra nữa?”


Tần Khải Phàm cười híp mắt: “Lần kiểm tra này sẽ được tính vào điểm thường xuyên đó nha~”


Sinh viên đồng loạt r*n r*.


Hà Thanh Hà quan sát sắc mặt sinh viên, vẻ kinh ngạc và bối rối của họ có vẻ là thật, cho thấy phần này không nằm trong phạm vi chuẩn bị trước, mà là Tần Khải Phàm đánh úp bất ngờ.


Tần Khải Phàm lấy ra một xấp đề thi, bảo lớp trưởng phát xuống, sau đó tự mình cầm hai tờ đề thi, đi tới hàng ghế cuối của giảng đường, mỉm cười đưa cho Phó Sâm và Hà Thanh Hà: “Hai bạn học này cũng phải làm bài thi, tôi đã đặc biệt chuẩn bị bộ đề riêng cho hai người.”


Hà Thanh Hà do dự nhận lấy đề, cúi đầu nhìn qua một lượt, lập tức hiểu ra.


Tần Khải Phàm là NPC, nhiệm vụ của họ chính là hoàn thành bài kiểm tra này.


Phó Sâm hiển nhiên cũng nghĩ tới điều đó, liền giật tờ đề thi từ tay Tần Khải Phàm.


Nhân viên chương trình lập tức đưa viết cho họ.


Hà Thanh Hà nghiêng đầu muốn xem đề của Phó Sâm, Tần Khải Phàm liền gõ tay lên bàn mấy cái, nói: “Làm bài không được nói chuyện.”


Hà Thanh Hà đành tự làm bài.


Anh đã lâu không thi cử, trong nhất thời còn có chút hồi hộp.


Tần Khải Phàm rời khỏi hàng ghế cuối, đi đi lại lại trong lớp giám sát.


Hà Thanh Hà len lén nhìn các sinh viên khác, đề của họ hình như thật sự liên quan đến năng lượng mới, không ít người vò đầu bứt tai bắt đầu vẽ sơ đồ.


Anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vào bài kiểm tra của mình.


Đề của anh không giống những người khác, câu đầu tiên hỏi sinh nhật của Phó Sâm, câu thứ hai hỏi Phó Sâm thích dùng nước hoa nhãn hiệu nào.


Những câu sau đều xoay quanh các thông tin về Phó Sâm, nội dung câu hỏi có chút giống với phần “thử thách ăn ý” trong những tập đầu của chương trình.



Trong phần “thử thách ăn ý” đó, Phó Sâm và Hà Thanh Hà có thể trả lời trùng khớp cả mười câu, những câu hỏi lần này cũng chẳng làm khó được anh.


Tuy tạm thời hai người sống riêng để giải quyết vấn đề hôn nhân, nhưng mọi thói quen của Phó Sâm, Hà Thanh Hà đều nắm rõ như lòng bàn tay.


Anh viết rất nhanh, cho đến khi gặp một câu hỏi: “Phó Sâm thích ăn món gì.”


Anh bực bội viết: “Dù sao cũng không phải là vịt.”


Hà Thanh Hà là người làm bài xong nhanh nhất, nhưng anh không nộp trước, mà ngồi đó đưa mắt nhìn quanh.


Phó Sâm ngồi ngay bên cạnh, vẫn đang cầm bút viết.


Hà Thanh Hà không biết nội dung bài kiểm tra của Phó Sâm là gì, theo lý thuyết thì chắc là ngược lại với anh, bài của anh hỏi thông tin về Phó Sâm, thì bài của Phó Sâm chắc là hỏi về anh.


Hà Thanh Hà rất tin tưởng Phó Sâm, những câu như sinh nhật của anh, Phó Sâm chắc chắn trả lời được.


Nhưng Phó Sâm lại hơi nhíu mày, mắt cụp xuống, vô cùng chăm chú và nghiêm túc, tay cầm bút không ngừng viết và vẽ, hình như không dễ.


Hà Thanh Hà không hiểu có chuyện gì, chống cằm ngắm Phó Sâm làm bài.


Có lẽ để lên hình đẹp hơn, chương trình đã chuẩn bị bút máy cho bọn họ.


Tay của Phó Sâm rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài góc cạnh giống như cành trúc.


Đặc biệt là khi cầm bút máy, dáng cầm tiêu chuẩn, điều khiển thân bút để ngòi bút lướt trên mặt giấy, trong khí chất nho nhã lại mang theo vài phần cấm dục khó tả, cực kỳ thu hút.


Ánh mắt Hà Thanh Hà cứ dán vào tay của Phó Sâm, Tần Khải Phàm trên bục giảng nhìn thấy cảnh này cũng không lên tiếng nhắc nhở.


Tiết học kết thúc, đến lúc nộp bài, Tần Khải Phàm bảo lớp trưởng thu bài của các học sinh, còn đích thân đi lấy bài của Hà Thanh Hà và Phó Sâm.


Khi nộp bài, Hà Thanh Hà mới giật mình nhìn nội dung bài kiểm tra của Phó Sâm.


Bài kiểm tra của hắn toàn là đề toán chi chít.


Hà Thanh Hà: “…”


Hay lắm, tốt nghiệp mười năm rồi còn phải quay lại trường làm vi phân tích phân, đổi lại là người khác chắc sẽ gặp ác mộng mất.


Tần Khải Phàm hớn hở thu lại hai bài kiểm tra, cười nói: “Để tôi xem điểm hai người thế nào, nếu không qua tôi sẽ không đóng dấu cho đâu nhé.”



Hà Thanh Hà có thể đảm bảo bài của mình điểm rất cao nhưng còn Phó Sâm thì chưa rõ.


Dù Phó Sâm học ngành toán, nhưng tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, bình thường lại không dùng đến những kiến thức đó, không biết làm được bao nhiêu điểm.


Nhìn qua thì đúng là viết kín hết cả mặt giấy.


Những sinh viên khác lần lượt rời khỏi lớp, có người cứ làm dấu tay cổ vũ nhà hào môn, còn có người không nỡ rời đi mà chụp ảnh liên tục, cuối cùng đều bị nhân viên chương trình lịch sự mời ra ngoài.


Vậy là trong hội trường bậc thang này, ngoài nhân viên chương trình, chỉ còn lại ba người: Phó Sâm, Hà Thanh Hà và Tần Khải Phàm.


Tần Khải Phàm vẫn muốn tiếp tục diễn, nghiêm túc cầm lấy bài kiểm tra, nói: “Tôi chấm bài cho hai người tại chỗ nhé.”


Nhưng Phó Sâm không cho cơ hội, trực tiếp giật lấy hai tờ đề trong tay anh ta, ấn anh ta ngồi xuống ghế, còn bản thân thì tựa vào mép bàn, khoanh tay nhìn Tần Khải Phàm từ trên cao xuống.


Hắn nói: “Đóng dấu.”


Hắn dùng giọng điệu ra lệnh, nếu đổi lại là cấp dưới của Phó Sâm thì chắc đã bị khí thế của hắn dọa chết rồi.


Tần Khải Phàm không sợ, nói: “Hai người phải qua bài thi mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, tôi phải có nguyên tắc, không thể phá luật chương trình được.”


Phó Sâm nói: “Bớt diễn đi, lúc bịa chuyện thì sao không nghĩ đến nguyên tắc?”


Tần Khải Phàm vẫn còn giả vờ vô tội: “Tôi bịa chuyện lúc nào chứ.”


Hà Thanh Hà ở bên nhắc: “Lần trước về nhà họ Phó ăn cơm, tôi hỏi cậu anh Phó thích ăn gì, cậu nói anh ấy thích ăn vịt.”


Tần Khải Phàm trầm ngâm một lát, sau đó nở nụ cười chân thành, hỏi: “Tôi nói thế à?”


Hà Thanh Hà: “…”


Thật muốn đấm cho một cái quá.


Tính theo vai vế thì Phó Sâm là cậu của Tần Khải Phàm, nhưng thực tế hai người tuổi xấp xỉ nhau, Tần Khải Phàm còn lớn hơn Hà Thanh Hà.


Lớn tuổi cũng không thể thay đổi sự thật là anh ta rất đáng ăn đòn…


Tần Khải Phàm nhăn mặt khổ sở: “Tôi thật sự nói vậy sao? Hình như có, nhưng tôi không nhớ rõ lắm.”


Phó Sâm quá hiểu người cháu này, lạnh lùng nói: “Tôi gọi điện cho bố vợ cậu một cái là cậu nhớ ra ngay.”



Tần Khải Phàm cũng có người yêu, người đó họ Hứa, còn nhỏ hơn Hà Thanh Hà một tuổi, bố của Tiểu Hứa có hợp tác làm ăn với Phó Sâm.


Nụ cười trên mặt Tần Khải Phàm cuối cùng cũng biến mất vài giây, đợi đến khi anh ta cười lại, mới chịu thừa nhận: “Là tôi nói, được chưa.”


Hà Thanh Hà nghĩ mãi không thông: “Sao lại phải lừa tôi?”


Tần Khải Phàm đầy lý lẽ: “Phó Sâm cái gì cũng ăn, căn bản không có sở thích gì đặc biệt. Tôi thấy c** nh* hỏi chân thành quá, không nỡ không trả lời, nên đành chọn món tôi thích.”


“Chỉ trách c** nh* nấu ăn ngon quá, tôi còn mong lần sau đến nhà hai người được ăn món vịt kho gừng cơ mà.” Tần Khải Phàm vừa nói, vừa liếc nhìn hai người đối diện: “Mà sao hai người để ý chuyện này dữ vậy?”


Hà Thanh Hà không nói gì, chẳng lẽ lại nói là vì con vịt mà hai người họ cãi nhau một trận.


Tần Khải Phàm xoa cằm, nói: “Chẳng lẽ c** nh* nghĩ Phó Sâm thích ăn vịt nên cứ làm hoài, cuối cùng Phó Sâm ăn tới phát ngán luôn?”


Hai người cùng lúc im lặng.


Tần Khải Phàm nhận ra mình nói trúng, sững người một lúc rồi bật cười đập bàn.


“Hai người đúng là buồn cười thật đấy, bây giờ Phó Sâm ghét vịt rồi đúng không? Lần đầu tiên tôi thấy hắn ghét một món ăn luôn đó.”


Tần Khải Phàm càng cười vui vẻ, Hà Thanh Hà lại càng xấu hổ, bên cạnh vẫn còn máy quay đang ghi hình, thế là lại có thêm một chuyện khiến dân mạng cười chê.


Lúc này Phó Sâm nói: “Còn cười nữa thì tôi rút vốn đầu tư cho nhà cậu.”


Tiếng cười của Tần Khải Phàm lập tức im bặt.


Anh ta ho một tiếng, liếc nhìn Hà Thanh Hà, chậm rãi nói: “c** nh*, để xin lỗi anh, tôi cho anh xem cái này hay lắm.”


Hà Thanh Hà cảnh giác hỏi: “Xem cái gì?”


Tần Khải Phàm lấy điện thoại ra, vẫy Hà Thanh Hà lại gần.


Hà Thanh Hà nửa tin nửa ngờ nghiêng người qua, Tần Khải Phàm bật màn hình lên, nói: “Đây là mấy tấm hình hồi còn đi học của Phó Sâm, tôi chụp lại từ album ở nhà đấy. Hồi đó Phó Sâm trông non choẹt luôn, có muốn xem không?”


Phó Sâm: “…”


Hắn đưa tay định giật điện thoại từ tay Tần Khải Phàm, nhưng Hà Thanh Hà nhanh hơn một bước, lập tức nhào tới, đè tay lên điện thoại, kiên quyết nói: “Muốn xem.”


Hết chương 94.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 94
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...