Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 93
136@-
Chương 93
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu được, bèn hỏi: “Sao lại học toán?”
Quá đỗi cổ điển, quá đỗi mộc mạc nguyên sơ.
Nếu là người máy, sao không học trí tuệ nhân tạo đi.
Dù toán học là nền tảng của nhiều ngành học, nhưng hiện nay khoa học thuần túy không còn thịnh hành nữa, mọi người vì cơ hội công việc thường học thiên về ngành máy tính hoặc tài chính hơn.
Phó Sâm nói: “Dù sao thì học gì cũng giống nhau, chi bằng chọn cái mình thích.”
Nghe cũng có lý, dù tốt nghiệp ngành gì thì cuối cùng cũng phải kế thừa sản nghiệp, quản lý công ty, vậy thì học cái mình thích còn hơn.
Nói cách khác, Phó Sâm thích toán học.
Chỉ có thể nói, thật bất ngờ, nhưng cũng trong dự liệu.
Chẳng trách Phó Sâm tự giác đến vậy, tư duy logic cực mạnh, hơn nữa học toán xong rồi tiếp xúc với thống kê thì phân tích kinh tế, mô hình tài chính đều có thể suy một ra mười.
Phó Sâm chắc là ông chủ có chuyên môn cao nhất trong giới đầu tư.
Chỉ có điều học khoa toán không dễ qua môn, Phó Sâm vừa hoàn thành tín chỉ, vừa xử lý việc ở công ty, đúng là lợi hại thật.
Hà Thanh Hà bắt đầu tưởng tượng trong đầu cảnh Phó Sâm đeo kính, nghiêm túc làm phép tính trên giấy nháp, không nhịn được cong môi cười.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà cười, tưởng anh thích nghe chuyện thời đại học của mình, liền tiếp tục nói: “Lúc đó tuy thầy cô nương tay trong chuyện học hành, nhưng thực ra họ rất muốn anh bỏ công ty, sau này chỉ chuyên tâm làm nghiên cứu lý thuyết.”
Hà Thanh Hà nói: “Chắc anh học giỏi lắm nhỉ.”
Phó Sâm bình thản đáp: “Cũng không hẳn.”
Dù sao hắn cũng không phải người máy thật, chạy qua chạy lại giữa trường học và công ty tiêu tốn rất nhiều sức lực nên hắn cũng chỉ giữ được mức trên trung bình, không phải là người đứng đầu.
“Các thầy cô nói khí chất của anh rất hợp với nghiên cứu học thuật.”
Hà Thanh Hà lại bật cười.
Thì ra những bậc thầy toán học cũng có một mặt duy tâm đến vậy.
Đúng là khí chất của Phó Sâm rất hợp với kiểu học giả nghiên cứu, nếu anh không sinh ra trong nhà họ Phó, không cần quản lý công ty mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu thì biết đâu thực sự có thể đạt được thành tựu.
Phó Sâm nói: “Khí chất là thứ không thể dùng để đánh giá được, các thầy cô thấy anh trầm ổn, hợp với nghiên cứu lý luận nhưng anh vẫn phải kinh doanh.”
“Anh có biết một người rất lông bông, suốt ngày cà lơ phất phơ, vậy mà bây giờ lại là viện trưởng viện nghiên cứu kiêm giám đốc trung tâm R&D.”
Hà Thanh Hà biết Phó Sâm đang nói đến ai, là đứa cháu ngoại lớn lên cùng anh – Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm là con trai của chị Phó Sâm, bề ngoài tuy hai người là cậu cháu, nhưng thực tế ở chung như anh em.
Tần Khải Phàm có một người em trai cùng cha khác mẹ, chính là Tần Dịch.
Tuy hay gọi Tần Dịch là cháu giả, nhưng rõ ràng giữa hắn và Phó Sâm chẳng có quan hệ máu mủ gì, người thực sự có quan hệ huyết thống với Phó Sâm là Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm là người…
Chính là người từng nói với Hà Thanh Hà rằng Phó Sâm thích ăn vịt.
Nhắc đến Tần Khải Phàm, nụ cười bên môi Hà Thanh Hà hơi khựng lại, Phó Sâm thấy vẻ mặt của anh, bèn nói: “Còn chưa kịp tìm nó, lần sau gặp nhất định phải tính sổ.”
Nếu không phải do Tần Khải Phàm ăn nói linh tinh, Phó Sâm cũng sẽ không bị ám ảnh với vịt, hai người cũng sẽ không cãi nhau.
Hà Thanh Hà đương nhiên không thể châm ngòi mâu thuẫn giữa cậu cháu nhà người ta, nói: “Thôi, đâu phải chuyện lớn gì.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi một đoạn khá xa, bầu không khí ngượng ngùng dần được xoa dịu, Hà Thanh Hà lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Anh không quen thuộc với đại học S nên dĩ nhiên phải đi theo Phó Sâm.
Phó Sâm nói: “Đến khu giảng đường.”
Giảng đường là nơi học tập, nhất định sẽ có NPC, suy đoán này khá hợp lý.
Hà Thanh Hà yên tâm đi bên cạnh Phó Sâm, thỉnh thoảng lại hỏi hắn mấy chuyện hồi còn đi học.
Miệng thì nói không quen thuộc với trường cũ nhưng Phó Sâm lại nhớ rõ từng chi tiết một.
Lần trước họ từng nói chuyện về thời sinh viên, Phó Sâm bảo hồi đó hắn không khác bây giờ là mấy, cuộc sống buồn tẻ đến mức nhàm chán.
Nhưng lần này chia sẻ sâu hơn mới phát hiện không phải vậy, lúc còn là sinh viên, Phó Sâm nhất định rất đáng yêu.
Hà Thanh Hà bắt đầu tự nghĩ lại, sao lúc trước anh nông cạn và võ đoán đến thế, không thử tìm hiểu quá khứ của Phó Sâm.
Mỗi người đều có quỹ đạo cuộc đời riêng, những mảnh vụn trên quỹ đạo ấy tạo nên một con người hoàn chỉnh.
Nhiều mảnh vụn phong phú đến vậy, sao có thể đơn điệu tẻ nhạt.
Ví như Phó Sâm thoạt nhìn như một cái máy lập trình cứng nhắc, nhưng ở chung lâu rồi, dần dần mới cảm nhận được hắn cũng có một trái tim mềm mại.
Hà Thanh Hà vui vẻ, lần này đến trường cũ của Phó Sâm để quay chương trình đã cho anh cơ hội được hiểu thêm đôi phần về con người của hắn.
Lúc sắp đến nơi, Phó Sâm đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn sang bên đường.
Hà Thanh Hà theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thấy ở đó có một nhóm sinh viên đang tụ lại, trong tay cầm tờ rơi, phía sau dựng vài tấm áp phích, hình như đang tổ chức hoạt động gì đó.
Phó Sâm sải bước đi tới.
Mấy sinh viên ấy thấy Phó Sâm tiến lại gần, liền lộ vẻ căng thẳng, trong đó một nam sinh lắp bắp nói: “Chào anh, bọn em… bọn em là câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, anh có muốn tham gia không ạ?”
Cô gái bên cạnh khẽ huých tay cậu ta, nói: “Người ta đang quay chương trình đó.”
Nam sinh gãi đầu: “À phải rồi.”
Cậu ta nhìn Phó Sâm đầy mong chờ: “Vậy đàn anh, tụi em có thể chụp ảnh chung với anh được không ạ?”
Phó Sâm hỏi: “Cậu gọi tôi là đàn anh?”
Nam sinh cười ngượng: “Lúc kỷ niệm ngày thành lập trường hai năm trước, tụi em từng gặp anh rồi.”
Hà Thanh Hà đứng bên cạnh Phó Sâm, nhìn anh trò chuyện với đám sinh viên, không nhận thấy điều gì bất thường.
Ban đầu anh còn nghi ngờ đám sinh viên này có phải NPC không, nhưng họ thể hiện quá tự nhiên, cái vẻ trong trẻo vụng về đó, người thường không thể diễn ra được, chắc chắn là sinh viên thật.
Ở đại học, các câu lạc bộ thường xuyên đi chiêu mộ thành viên cũng chẳng có gì lạ.
Những người khác thấy nam sinh yêu cầu chụp ảnh chung thì ai nấy đều háo hức: “Bọn em có thể chụp cùng được không ạ?”
Phó Sâm gật đầu: “Được.” Rồi hắn quay đầu gọi Hà Thanh Hà: “Em đến đây.”
Hà Thanh Hà mỉm cười đi tới bên cạnh họ.
Các cô gái thi nhau chen lại gần Hà Thanh Hà, Phó Sâm liền kéo anh lại đứng bên cạnh mình.
Từ xa, các tình nguyện viên phụ trách giữ trật tự nhìn thấy cảnh này liền liếc mắt với nhau: “Không phải là cặp đôi địa cực à, nhìn kỹ cũng ngọt ngào thật đấy.”
Hà Thanh Hà dựa sát Phó Sâm, bị những đứa trẻ năng động vây quanh, bầu không khí tràn ngập sức sống khiến anh có cảm giác thời gian như quay về mười năm trước.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng ấm chan hòa, nụ cười trên gương mặt ai cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, Hà Thanh Hà đứng nép bên người Phó Sâm, khẽ nở nụ cười.
Ống kính chụp lại khoảnh khắc ấy, một đám người ríu rít vây lấy người chụp ảnh đòi xem.
Hà Thanh Hà cũng tò mò, rướn cổ muốn xem thử ảnh chụp thế nào.
Lúc này, cậu bạn kia lại hỏi Phó Sâm: “Đàn anh thật sự không cân nhắc tham gia câu lạc bộ của bọn em sao?”
Phó Sâm nói: “Nhiệm vụ là chụp ảnh hay là mời tham gia câu lạc bộ?”
Nam sinh nghe vậy thì sửng sốt.
Hà Thanh Hà cũng quay đầu nhìn qua.
Nam sinh gượng gạo cười cười, nói: “Đàn anh, anh nói gì vậy.”
Phó Sâm đáp: “Ban đầu tôi tưởng nhiệm vụ là chụp ảnh, nhưng rồi cậu vẫn lôi kéo chúng tôi gia nhập câu lạc bộ.”
Giọng hắn bình thản: “Gia nhập câu lạc bộ là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Đám sinh viên im phăng phắc, một lúc sau, nam sinh mới ủ rũ nói: “Diễn xuất của em tệ vậy sao, bị lật tẩy nhanh thế…”
Đến cả nhiệm vụ cũng bị đoán ra rồi thì không cần giả vờ nữa.
Phó Sâm liếc cậu ta một cái, nói: “Khu giảng đường không cho phép tổ chức hoạt động, chiêu mộ thành viên cho câu lạc bộ đều phải ở khu nhà ăn. Trước đây khi tôi còn học ở trường thì quy định là vậy, chắc giờ vẫn thế.”
Nam sinh sững người rồi cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục, cười nói: “Thì ra bọn em bị để mắt từ đầu rồi.”
Trong trường có rất nhiều sinh viên qua lại, có thể làm Phó Sâm để ý thì chắc chắn là do có điểm bất thường.
Mấy người lần lượt kể lại đầu đuôi sự việc cho Phó Sâm và Hà Thanh Hà nghe.
Thì ra bọn họ là sinh viên của câu lạc bộ kịch được chương trình sắp xếp làm NPC. Họ đúng là có kế hoạch đến khu nhà ăn để tổ chức hoạt động, nhưng Phó Sâm và Hà Thanh Hà lại không đi đến đó. Trong nhóm có người thích Hà Thanh Hà, nhất quyết muốn qua giao lưu với nhóm hào môn, thế là bám theo hướng đi của họ đến đây.
Không ngờ lại để lộ thân phận.
Phó Sâm nghe nói có người là fan nhan sắc của Hà Thanh Hà, lập tức nói: “Chỉ được nhìn thôi, những chuyện khác thì không được làm.”
Đám sinh viên cười nói: “Chúng em chỉ ngắm thôi, không tranh với anh.”
Hà Thanh Hà đứng bên cạnh ngại ngùng cười cười.
Nói đùa xong thì quay lại với nhiệm vụ, Phó Sâm đã vạch trần nội dung nhiệm vụ, tiếp theo sẽ phải hoàn thành nó.
Hà Thanh Hà hỏi: “Gia nhập câu lạc bộ của mấy em bằng cách nào?”
Nam sinh cười nói: “Chỉ cần hai anh đồng ý làm hội viên danh dự trọn đời của tụi em là được.”
Hà Thanh Hà cũng cười theo: “Làm hội viên danh dự trọn đời thì cần làm gì?”
Sinh viên bên cạnh nói: “Không cần làm gì cả, nhưng tụi em muốn treo ảnh chụp chung trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ được không ạ?”
Đám sinh viên này thật sự rất thú vị, Hà Thanh Hà liếc nhìn Phó Sâm, ngay cả nét mặt của Phó Sâm cũng nhu hòa hơn vài phần, anh mỉm cười nói với bọn họ: “Tất nhiên là được.”
Mọi người đều rất hứng khởi, nam sinh lấy ra một con dấu từ túi quần, đóng dấu lên tấm bưu thiếp của Hà Thanh Hà.
Vậy là nhóm hào môn đã nhận được con dấu đầu tiên.
Phó Sâm và Hà Thanh Hà tạm biệt nhóm sinh viên, tiếp tục đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Đám nữ sinh phía sau gọi với theo: “Cố lên nha, tiếp tục phát đường ngọt muốn chết bọn em luôn!”
Khóe môi Hà Thanh Hà cong lên, anh thấp thoáng thấy được hình bóng của Phó Sâm ngày xưa trong những sinh viên này, tuy có thể Phó Sâm không hoạt bát đến thế, nhưng cái sức sống tuổi trẻ ấy chắc chắn hắn cũng từng có.
Thậm chí Hà Thanh Hà nghĩ, giá mà có thể gặp Phó Sâm sớm hơn thì tốt biết mấy, để anh có thể thấy được nhiều khía cạnh khác của người này hơn, có thêm nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi, lúc Phó Sâm học đại học, anh vẫn còn là học sinh tiểu học, Hà Thanh Hà nghĩ đến đây thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước khu giảng đường.
Hà Thanh Hà hỏi: “Chúng ta phải vào lớp học sao?”
Phó Sâm nói: “Đã tới rồi thì nhất định phải vào.”
Nhưng liệu có làm phiền sinh viên đang học không?
Phó Sâm nói: “Chúng ta đi cửa sau.”
Chương trình không cấm họ đến thì chắc chắn đã có sắp xếp từ trước.
Đại học S là một trường danh tiếng có bề dày trăm năm lịch sử, có rất nhiều tòa nhà giảng dạy, tòa mà Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà tới là một công trình cổ, bao nhiêu năm nay chỉ được tu sửa gia cố, khung kết cấu chính vẫn như khi Phó Sâm còn học ở đây.
Trí nhớ của Phó Sâm cực kỳ tốt, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vẫn nhớ rõ đường đi trong tòa nhà.
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, từ cửa sau bước vào một hội trường bậc thang.
Trong lớp, thầy giáo đang đứng trên bục giảng bài.
Hà Thanh Hà vừa bước vào đã bật cười, mấy hàng ghế phía trước ít người, phía sau lại đông, những hàng cuối toàn sinh viên đang ngủ gà ngủ gật, rất đúng với thực trạng học đại học.
Có lẽ phía chương trình đã thông báo trước, nên khi họ vào lớp, chỉ có vài sinh viên ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng không ai lên tiếng, vẫn giữ trật tự lớp học.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà vào chỗ ghế trống ở hàng cuối cùng.
Trên màn hình trình máy chiếu là bài giảng “Năng lượng mới và vật liệu”, có vẻ là môn học thuộc khối kỹ thuật.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi ngành mỗi cảnh, Hà Thanh Hà nhìn chữ trên slide mà tưởng đâu đang đọc thiên thư.
Anh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Phó Sâm: “Lớp người ta đang học bình thường, chúng ta thật sự có thể gặp NPC ở đây sao?”
Phó Sâm nói: “Giảng đường là một trong những nơi quan trọng nhất của trường, chương trình chắc chắn sẽ bố trí NPC ở đây.”
Nói thì nói vậy, nhưng đang trong giờ học thì có thể bày trò gì được chứ?
Khi Hà Thanh Hà quan sát xung quanh, thầy giáo trên bục giảng bỗng nhiên nói: “Lớp học của chúng ta xảy ra một tình huống đột xuất, tiếp theo sẽ có một giáo viên khác đến dạy các em.”
Thầy giáo nói xong liền sải bước rời khỏi lớp.
Hà Thanh Hà ngẩn ra, nhưng những sinh viên khác lại không có phản ứng gì, dường như đã sớm biết từ trước.
Ngay sau đó, một người khác xuất hiện ở cửa chính, chậm rãi bước vào, trên mặt treo nụ cười rất gợi đòn.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, gọn gàng chỉn chu, y hệt như một giáo viên thực thụ.
Chỉ là mái tóc anh ta quá dài, được buộc thành một cái đuôi ngắn sau đầu, dáng đi uể oải lười biếng, trông có phần cẩu thả và thiếu nghiêm túc.
Vị giáo viên này có đôi mắt đào hoa, đứng vững trên bục giảng rồi nhìn xuống sinh viên bên dưới, mỉm cười nói: “Tiếp theo sẽ do tôi dạy tiếp các bạn.”
Hà Thanh Hà sững người, còn Phó Sâm thì nhìn giáo viên mới bằng ánh mắt như thể đang nhìn xác chết.
(Chắc cả đời anh Sâm chỉ dùng cái ánh mắt này với hai người thôi =)))
Giọng giáo viên mới mềm mại, mỗi câu đều kéo âm ở cuối, nghe vô cùng ngả ngớn. Anh ta nhìn vào màn hình PPT: “Để xem chúng ta học đến đâu rồi, thì ra là cấu trúc pin năng lượng mới.”
Ánh mắt anh ta lướt qua toàn bộ hội trường, cười nói: “Tôi hỏi các bạn, ai có thể kể ra một vài hợp chất ion lithium thường dùng trong pin lithium nào?”
Vừa nghe câu hỏi, sinh viên bên dưới lập tức cúi đầu, ai cũng sợ bị gọi tên.
Tất nhiên Hà Thanh Hà không biết đáp án, nhưng anh không cúi đầu, mà trợn mắt nhìn vị giáo viên ấy.
Giáo viên mới nhìn về phía hàng ghế cuối, cười nói: “Vậy thì mời bạn học ngồi hàng cuối trả lời nhé.”
Hàng cuối ngoài Hà Thanh Hà và Phó Sâm còn có mấy sinh viên khác, giáo viên cũng chưa chỉ đích danh người nào, nên chẳng ai biết rốt cuộc là đang gọi ai.
Giáo viên lại bổ sung: “Chính là bạn học đẹp trai nhất đó.”
Hà Thanh Hà: “…”
Không phải anh tự luyến đâu, nhưng chắc chắn là đang gọi anh.
Hà Thanh Hà vừa định nói là mình không biết thì Phó Sâm bên cạnh đã lên tiếng: “Tôi trả lời thay em ấy.”
Hết chương 93.
Hôn nhân của em Hà và anh Sâm nhưng người gấp là người khác, hết thằng em vợ lo rồi lại tới mấy thằng cháu ngoại lo =))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 93
Hà Thanh Hà suy nghĩ một lát, vẫn không hiểu được, bèn hỏi: “Sao lại học toán?”
Quá đỗi cổ điển, quá đỗi mộc mạc nguyên sơ.
Nếu là người máy, sao không học trí tuệ nhân tạo đi.
Dù toán học là nền tảng của nhiều ngành học, nhưng hiện nay khoa học thuần túy không còn thịnh hành nữa, mọi người vì cơ hội công việc thường học thiên về ngành máy tính hoặc tài chính hơn.
Phó Sâm nói: “Dù sao thì học gì cũng giống nhau, chi bằng chọn cái mình thích.”
Nghe cũng có lý, dù tốt nghiệp ngành gì thì cuối cùng cũng phải kế thừa sản nghiệp, quản lý công ty, vậy thì học cái mình thích còn hơn.
Nói cách khác, Phó Sâm thích toán học.
Chỉ có thể nói, thật bất ngờ, nhưng cũng trong dự liệu.
Chẳng trách Phó Sâm tự giác đến vậy, tư duy logic cực mạnh, hơn nữa học toán xong rồi tiếp xúc với thống kê thì phân tích kinh tế, mô hình tài chính đều có thể suy một ra mười.
Phó Sâm chắc là ông chủ có chuyên môn cao nhất trong giới đầu tư.
Chỉ có điều học khoa toán không dễ qua môn, Phó Sâm vừa hoàn thành tín chỉ, vừa xử lý việc ở công ty, đúng là lợi hại thật.
Hà Thanh Hà bắt đầu tưởng tượng trong đầu cảnh Phó Sâm đeo kính, nghiêm túc làm phép tính trên giấy nháp, không nhịn được cong môi cười.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà cười, tưởng anh thích nghe chuyện thời đại học của mình, liền tiếp tục nói: “Lúc đó tuy thầy cô nương tay trong chuyện học hành, nhưng thực ra họ rất muốn anh bỏ công ty, sau này chỉ chuyên tâm làm nghiên cứu lý thuyết.”
Hà Thanh Hà nói: “Chắc anh học giỏi lắm nhỉ.”
Phó Sâm bình thản đáp: “Cũng không hẳn.”
Dù sao hắn cũng không phải người máy thật, chạy qua chạy lại giữa trường học và công ty tiêu tốn rất nhiều sức lực nên hắn cũng chỉ giữ được mức trên trung bình, không phải là người đứng đầu.
“Các thầy cô nói khí chất của anh rất hợp với nghiên cứu học thuật.”
Hà Thanh Hà lại bật cười.
Thì ra những bậc thầy toán học cũng có một mặt duy tâm đến vậy.
Đúng là khí chất của Phó Sâm rất hợp với kiểu học giả nghiên cứu, nếu anh không sinh ra trong nhà họ Phó, không cần quản lý công ty mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu thì biết đâu thực sự có thể đạt được thành tựu.
Phó Sâm nói: “Khí chất là thứ không thể dùng để đánh giá được, các thầy cô thấy anh trầm ổn, hợp với nghiên cứu lý luận nhưng anh vẫn phải kinh doanh.”
“Anh có biết một người rất lông bông, suốt ngày cà lơ phất phơ, vậy mà bây giờ lại là viện trưởng viện nghiên cứu kiêm giám đốc trung tâm R&D.”
Hà Thanh Hà biết Phó Sâm đang nói đến ai, là đứa cháu ngoại lớn lên cùng anh – Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm là con trai của chị Phó Sâm, bề ngoài tuy hai người là cậu cháu, nhưng thực tế ở chung như anh em.
Tần Khải Phàm có một người em trai cùng cha khác mẹ, chính là Tần Dịch.
Tuy hay gọi Tần Dịch là cháu giả, nhưng rõ ràng giữa hắn và Phó Sâm chẳng có quan hệ máu mủ gì, người thực sự có quan hệ huyết thống với Phó Sâm là Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm là người…
Chính là người từng nói với Hà Thanh Hà rằng Phó Sâm thích ăn vịt.
Nhắc đến Tần Khải Phàm, nụ cười bên môi Hà Thanh Hà hơi khựng lại, Phó Sâm thấy vẻ mặt của anh, bèn nói: “Còn chưa kịp tìm nó, lần sau gặp nhất định phải tính sổ.”
Nếu không phải do Tần Khải Phàm ăn nói linh tinh, Phó Sâm cũng sẽ không bị ám ảnh với vịt, hai người cũng sẽ không cãi nhau.
Hà Thanh Hà đương nhiên không thể châm ngòi mâu thuẫn giữa cậu cháu nhà người ta, nói: “Thôi, đâu phải chuyện lớn gì.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi một đoạn khá xa, bầu không khí ngượng ngùng dần được xoa dịu, Hà Thanh Hà lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Anh không quen thuộc với đại học S nên dĩ nhiên phải đi theo Phó Sâm.
Phó Sâm nói: “Đến khu giảng đường.”
Giảng đường là nơi học tập, nhất định sẽ có NPC, suy đoán này khá hợp lý.
Hà Thanh Hà yên tâm đi bên cạnh Phó Sâm, thỉnh thoảng lại hỏi hắn mấy chuyện hồi còn đi học.
Miệng thì nói không quen thuộc với trường cũ nhưng Phó Sâm lại nhớ rõ từng chi tiết một.
Lần trước họ từng nói chuyện về thời sinh viên, Phó Sâm bảo hồi đó hắn không khác bây giờ là mấy, cuộc sống buồn tẻ đến mức nhàm chán.
Nhưng lần này chia sẻ sâu hơn mới phát hiện không phải vậy, lúc còn là sinh viên, Phó Sâm nhất định rất đáng yêu.
Hà Thanh Hà bắt đầu tự nghĩ lại, sao lúc trước anh nông cạn và võ đoán đến thế, không thử tìm hiểu quá khứ của Phó Sâm.
Mỗi người đều có quỹ đạo cuộc đời riêng, những mảnh vụn trên quỹ đạo ấy tạo nên một con người hoàn chỉnh.
Nhiều mảnh vụn phong phú đến vậy, sao có thể đơn điệu tẻ nhạt.
Ví như Phó Sâm thoạt nhìn như một cái máy lập trình cứng nhắc, nhưng ở chung lâu rồi, dần dần mới cảm nhận được hắn cũng có một trái tim mềm mại.
Hà Thanh Hà vui vẻ, lần này đến trường cũ của Phó Sâm để quay chương trình đã cho anh cơ hội được hiểu thêm đôi phần về con người của hắn.
Lúc sắp đến nơi, Phó Sâm đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn sang bên đường.
Hà Thanh Hà theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thấy ở đó có một nhóm sinh viên đang tụ lại, trong tay cầm tờ rơi, phía sau dựng vài tấm áp phích, hình như đang tổ chức hoạt động gì đó.
Phó Sâm sải bước đi tới.
Mấy sinh viên ấy thấy Phó Sâm tiến lại gần, liền lộ vẻ căng thẳng, trong đó một nam sinh lắp bắp nói: “Chào anh, bọn em… bọn em là câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, anh có muốn tham gia không ạ?”
Cô gái bên cạnh khẽ huých tay cậu ta, nói: “Người ta đang quay chương trình đó.”
Nam sinh gãi đầu: “À phải rồi.”
Cậu ta nhìn Phó Sâm đầy mong chờ: “Vậy đàn anh, tụi em có thể chụp ảnh chung với anh được không ạ?”
Phó Sâm hỏi: “Cậu gọi tôi là đàn anh?”
Nam sinh cười ngượng: “Lúc kỷ niệm ngày thành lập trường hai năm trước, tụi em từng gặp anh rồi.”
Hà Thanh Hà đứng bên cạnh Phó Sâm, nhìn anh trò chuyện với đám sinh viên, không nhận thấy điều gì bất thường.
Ban đầu anh còn nghi ngờ đám sinh viên này có phải NPC không, nhưng họ thể hiện quá tự nhiên, cái vẻ trong trẻo vụng về đó, người thường không thể diễn ra được, chắc chắn là sinh viên thật.
Ở đại học, các câu lạc bộ thường xuyên đi chiêu mộ thành viên cũng chẳng có gì lạ.
Những người khác thấy nam sinh yêu cầu chụp ảnh chung thì ai nấy đều háo hức: “Bọn em có thể chụp cùng được không ạ?”
Phó Sâm gật đầu: “Được.” Rồi hắn quay đầu gọi Hà Thanh Hà: “Em đến đây.”
Hà Thanh Hà mỉm cười đi tới bên cạnh họ.
Các cô gái thi nhau chen lại gần Hà Thanh Hà, Phó Sâm liền kéo anh lại đứng bên cạnh mình.
Từ xa, các tình nguyện viên phụ trách giữ trật tự nhìn thấy cảnh này liền liếc mắt với nhau: “Không phải là cặp đôi địa cực à, nhìn kỹ cũng ngọt ngào thật đấy.”
Hà Thanh Hà dựa sát Phó Sâm, bị những đứa trẻ năng động vây quanh, bầu không khí tràn ngập sức sống khiến anh có cảm giác thời gian như quay về mười năm trước.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng ấm chan hòa, nụ cười trên gương mặt ai cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, Hà Thanh Hà đứng nép bên người Phó Sâm, khẽ nở nụ cười.
Ống kính chụp lại khoảnh khắc ấy, một đám người ríu rít vây lấy người chụp ảnh đòi xem.
Hà Thanh Hà cũng tò mò, rướn cổ muốn xem thử ảnh chụp thế nào.
Lúc này, cậu bạn kia lại hỏi Phó Sâm: “Đàn anh thật sự không cân nhắc tham gia câu lạc bộ của bọn em sao?”
Phó Sâm nói: “Nhiệm vụ là chụp ảnh hay là mời tham gia câu lạc bộ?”
Nam sinh nghe vậy thì sửng sốt.
Hà Thanh Hà cũng quay đầu nhìn qua.
Nam sinh gượng gạo cười cười, nói: “Đàn anh, anh nói gì vậy.”
Phó Sâm đáp: “Ban đầu tôi tưởng nhiệm vụ là chụp ảnh, nhưng rồi cậu vẫn lôi kéo chúng tôi gia nhập câu lạc bộ.”
Giọng hắn bình thản: “Gia nhập câu lạc bộ là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”
Đám sinh viên im phăng phắc, một lúc sau, nam sinh mới ủ rũ nói: “Diễn xuất của em tệ vậy sao, bị lật tẩy nhanh thế…”
Đến cả nhiệm vụ cũng bị đoán ra rồi thì không cần giả vờ nữa.
Phó Sâm liếc cậu ta một cái, nói: “Khu giảng đường không cho phép tổ chức hoạt động, chiêu mộ thành viên cho câu lạc bộ đều phải ở khu nhà ăn. Trước đây khi tôi còn học ở trường thì quy định là vậy, chắc giờ vẫn thế.”
Nam sinh sững người rồi cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục, cười nói: “Thì ra bọn em bị để mắt từ đầu rồi.”
Trong trường có rất nhiều sinh viên qua lại, có thể làm Phó Sâm để ý thì chắc chắn là do có điểm bất thường.
Mấy người lần lượt kể lại đầu đuôi sự việc cho Phó Sâm và Hà Thanh Hà nghe.
Thì ra bọn họ là sinh viên của câu lạc bộ kịch được chương trình sắp xếp làm NPC. Họ đúng là có kế hoạch đến khu nhà ăn để tổ chức hoạt động, nhưng Phó Sâm và Hà Thanh Hà lại không đi đến đó. Trong nhóm có người thích Hà Thanh Hà, nhất quyết muốn qua giao lưu với nhóm hào môn, thế là bám theo hướng đi của họ đến đây.
Không ngờ lại để lộ thân phận.
Phó Sâm nghe nói có người là fan nhan sắc của Hà Thanh Hà, lập tức nói: “Chỉ được nhìn thôi, những chuyện khác thì không được làm.”
Đám sinh viên cười nói: “Chúng em chỉ ngắm thôi, không tranh với anh.”
Hà Thanh Hà đứng bên cạnh ngại ngùng cười cười.
Nói đùa xong thì quay lại với nhiệm vụ, Phó Sâm đã vạch trần nội dung nhiệm vụ, tiếp theo sẽ phải hoàn thành nó.
Hà Thanh Hà hỏi: “Gia nhập câu lạc bộ của mấy em bằng cách nào?”
Nam sinh cười nói: “Chỉ cần hai anh đồng ý làm hội viên danh dự trọn đời của tụi em là được.”
Hà Thanh Hà cũng cười theo: “Làm hội viên danh dự trọn đời thì cần làm gì?”
Sinh viên bên cạnh nói: “Không cần làm gì cả, nhưng tụi em muốn treo ảnh chụp chung trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ được không ạ?”
Đám sinh viên này thật sự rất thú vị, Hà Thanh Hà liếc nhìn Phó Sâm, ngay cả nét mặt của Phó Sâm cũng nhu hòa hơn vài phần, anh mỉm cười nói với bọn họ: “Tất nhiên là được.”
Mọi người đều rất hứng khởi, nam sinh lấy ra một con dấu từ túi quần, đóng dấu lên tấm bưu thiếp của Hà Thanh Hà.
Vậy là nhóm hào môn đã nhận được con dấu đầu tiên.
Phó Sâm và Hà Thanh Hà tạm biệt nhóm sinh viên, tiếp tục đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Đám nữ sinh phía sau gọi với theo: “Cố lên nha, tiếp tục phát đường ngọt muốn chết bọn em luôn!”
Khóe môi Hà Thanh Hà cong lên, anh thấp thoáng thấy được hình bóng của Phó Sâm ngày xưa trong những sinh viên này, tuy có thể Phó Sâm không hoạt bát đến thế, nhưng cái sức sống tuổi trẻ ấy chắc chắn hắn cũng từng có.
Thậm chí Hà Thanh Hà nghĩ, giá mà có thể gặp Phó Sâm sớm hơn thì tốt biết mấy, để anh có thể thấy được nhiều khía cạnh khác của người này hơn, có thêm nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi, lúc Phó Sâm học đại học, anh vẫn còn là học sinh tiểu học, Hà Thanh Hà nghĩ đến đây thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước khu giảng đường.
Hà Thanh Hà hỏi: “Chúng ta phải vào lớp học sao?”
Phó Sâm nói: “Đã tới rồi thì nhất định phải vào.”
Nhưng liệu có làm phiền sinh viên đang học không?
Phó Sâm nói: “Chúng ta đi cửa sau.”
Chương trình không cấm họ đến thì chắc chắn đã có sắp xếp từ trước.
Đại học S là một trường danh tiếng có bề dày trăm năm lịch sử, có rất nhiều tòa nhà giảng dạy, tòa mà Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà tới là một công trình cổ, bao nhiêu năm nay chỉ được tu sửa gia cố, khung kết cấu chính vẫn như khi Phó Sâm còn học ở đây.
Trí nhớ của Phó Sâm cực kỳ tốt, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vẫn nhớ rõ đường đi trong tòa nhà.
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, từ cửa sau bước vào một hội trường bậc thang.
Trong lớp, thầy giáo đang đứng trên bục giảng bài.
Hà Thanh Hà vừa bước vào đã bật cười, mấy hàng ghế phía trước ít người, phía sau lại đông, những hàng cuối toàn sinh viên đang ngủ gà ngủ gật, rất đúng với thực trạng học đại học.
Có lẽ phía chương trình đã thông báo trước, nên khi họ vào lớp, chỉ có vài sinh viên ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng không ai lên tiếng, vẫn giữ trật tự lớp học.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà vào chỗ ghế trống ở hàng cuối cùng.
Trên màn hình trình máy chiếu là bài giảng “Năng lượng mới và vật liệu”, có vẻ là môn học thuộc khối kỹ thuật.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi ngành mỗi cảnh, Hà Thanh Hà nhìn chữ trên slide mà tưởng đâu đang đọc thiên thư.
Anh không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Phó Sâm: “Lớp người ta đang học bình thường, chúng ta thật sự có thể gặp NPC ở đây sao?”
Phó Sâm nói: “Giảng đường là một trong những nơi quan trọng nhất của trường, chương trình chắc chắn sẽ bố trí NPC ở đây.”
Nói thì nói vậy, nhưng đang trong giờ học thì có thể bày trò gì được chứ?
Khi Hà Thanh Hà quan sát xung quanh, thầy giáo trên bục giảng bỗng nhiên nói: “Lớp học của chúng ta xảy ra một tình huống đột xuất, tiếp theo sẽ có một giáo viên khác đến dạy các em.”
Thầy giáo nói xong liền sải bước rời khỏi lớp.
Hà Thanh Hà ngẩn ra, nhưng những sinh viên khác lại không có phản ứng gì, dường như đã sớm biết từ trước.
Ngay sau đó, một người khác xuất hiện ở cửa chính, chậm rãi bước vào, trên mặt treo nụ cười rất gợi đòn.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, gọn gàng chỉn chu, y hệt như một giáo viên thực thụ.
Chỉ là mái tóc anh ta quá dài, được buộc thành một cái đuôi ngắn sau đầu, dáng đi uể oải lười biếng, trông có phần cẩu thả và thiếu nghiêm túc.
Vị giáo viên này có đôi mắt đào hoa, đứng vững trên bục giảng rồi nhìn xuống sinh viên bên dưới, mỉm cười nói: “Tiếp theo sẽ do tôi dạy tiếp các bạn.”
Hà Thanh Hà sững người, còn Phó Sâm thì nhìn giáo viên mới bằng ánh mắt như thể đang nhìn xác chết.
(Chắc cả đời anh Sâm chỉ dùng cái ánh mắt này với hai người thôi =)))
Giọng giáo viên mới mềm mại, mỗi câu đều kéo âm ở cuối, nghe vô cùng ngả ngớn. Anh ta nhìn vào màn hình PPT: “Để xem chúng ta học đến đâu rồi, thì ra là cấu trúc pin năng lượng mới.”
Ánh mắt anh ta lướt qua toàn bộ hội trường, cười nói: “Tôi hỏi các bạn, ai có thể kể ra một vài hợp chất ion lithium thường dùng trong pin lithium nào?”
Vừa nghe câu hỏi, sinh viên bên dưới lập tức cúi đầu, ai cũng sợ bị gọi tên.
Tất nhiên Hà Thanh Hà không biết đáp án, nhưng anh không cúi đầu, mà trợn mắt nhìn vị giáo viên ấy.
Giáo viên mới nhìn về phía hàng ghế cuối, cười nói: “Vậy thì mời bạn học ngồi hàng cuối trả lời nhé.”
Hàng cuối ngoài Hà Thanh Hà và Phó Sâm còn có mấy sinh viên khác, giáo viên cũng chưa chỉ đích danh người nào, nên chẳng ai biết rốt cuộc là đang gọi ai.
Giáo viên lại bổ sung: “Chính là bạn học đẹp trai nhất đó.”
Hà Thanh Hà: “…”
Không phải anh tự luyến đâu, nhưng chắc chắn là đang gọi anh.
Hà Thanh Hà vừa định nói là mình không biết thì Phó Sâm bên cạnh đã lên tiếng: “Tôi trả lời thay em ấy.”
Hết chương 93.
Hôn nhân của em Hà và anh Sâm nhưng người gấp là người khác, hết thằng em vợ lo rồi lại tới mấy thằng cháu ngoại lo =))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 93
10.0/10 từ 15 lượt.