Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 84
116@-
Chương 84
Hà Thanh Hà kể về những ngày thơ ấu, tuy anh nói người nhà thiên vị mình, nhưng giọng điệu lại không mấy hoài niệm.
“Ít nhất lúc đó, cả nhà em sống với nhau rất bình thường.” Hà Thanh Hà nói.
“Đáng tiếc là những ngày yên ổn chẳng kéo dài lâu, năm em chín tuổi, mẹ bắt đầu hay đau đầu, rồi được chẩn đoán tắc mạch máu não.”
Nghe vậy, Phó Sâm cau mày, trong kho dữ liệu của hắn không có từ này.
Hà Thanh Hà giải thích cho hắn: “Tắc mạch máu não là do mạch máu đáy sọ xảy ra bất thường, thường là tự phát. Các mạch máu chính trong não bị tắc bẩm sinh, máu chỉ có thể lưu thông nhờ vào những mao mạch phụ bên cạnh. Chụp hình sẽ thấy các mao mạch ấy rối như từng cụm, trông như làn khói vậy.”
Phó Sâm nói: “Vậy thì rất nguy hiểm.”
Chỉ cần mao mạch không chịu nổi áp lực máu trong sọ sẽ rất dễ dẫn đến xuất huyết não.
Hà Thanh Hà nói: “Còn phải xem tình trạng nặng hay nhẹ, có người tắc nghẽn rất nhẹ, cả đời sống như người bình thường, cũng có người rất nghiêm trọng, bắt buộc phải can thiệp phẫu thuật.”
Anh thở dài, nói: “Lúc đầu mẹ vẫn ổn, bác sĩ bảo chỉ cần kiểm tra định kỳ, ngày thường uống thuốc giãn mạch thì có thể giảm đau đầu.”
Anh nhìn Phó Sâm: “Chắc anh cũng từng nghe rồi, tình cảm của ba mẹ em rất tốt.”
Phó Sâm gật đầu: “Anh sớm đã nghe danh.”
Trong giới kinh doanh, Hà Phong Khải nổi tiếng là người chung thủy. Khi vợ còn sống, ông là hình mẫu người chồng lý tưởng, dịu dàng chu đáo với vợ, nói gì nghe nấy. Sau khi vợ qua đời, ông càng không tái hôn, cả đời tưởng niệm người vợ đã khuất.
Hà Thanh Hà nói: “Từ khi phát hiện bệnh của mẹ, ba đặc biệt lo lắng. Bệnh về não không được lao lực, cần tĩnh dưỡng nên ba không cho mẹ làm bất kỳ việc gì.”
“Từ khi đó, mẹ bắt đầu đến phương Nam nghỉ ngơi vào mùa đông xem như điều dưỡng.” Giọng anh bình thản: “Em là người theo mẹ đến phương Nam nhiều nhất, ngay cả em trai cũng ít khi được đi cùng, nhưng mẹ luôn dẫn em theo.”
“Nhưng càng điều dưỡng, bệnh của mẹ càng trở nặng, tiến triển rất nhanh, mạch máu chính bị tắc nghiêm trọng, nền sọ toàn là những mạch máu chằng chịt như mạng nhện.”
“Bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật.”
Cách điều trị chẳng qua là làm cầu nối trong não, tạo một đường máu mới. Tuy có rủi ro, nhưng kỹ thuật mổ não đã tiên tiến, với tài lực của nhà họ Hà thì mời được bác sĩ giỏi nhất không khó, khả năng thành công là rất cao.
“Lúc mẹ phẫu thuật, ba ngày ngày túc trực bên giường bệnh. Về sau, ca mổ rất thành công.”
Lẽ ra phẫu thuật thành công là chuyện đáng mừng, nhưng giọng Hà Thanh Hà càng lúc càng chậm, rồi chẳng thốt nổi thành lời.
Phó Sâm đưa tay rút cần câu trong tay anh đặt sang một bên.
Trong trạng thái này, không thể tiếp tục câu cá được nữa.
Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, yếu ớt cười với Phó Sâm, rồi tiếp tục: “Ca mổ thật sự rất thành công, không ít người sau khi mổ não thường để lại di chứng, nhưng mẹ thì không, hồi phục cũng rất nhanh, mọi người đều vui mừng.”
Bệnh của mẹ được kiểm soát, tâm trạng của ba cũng tốt lên, mây mù bao phủ trên nhà họ Hà tan biến, cuộc sống của một nhà năm người dần trở lại quỹ đạo bình thường.
Chỉ là Hà Phong Khải càng thêm trân quý vợ, mời rất nhiều chuyên gia điều dưỡng giúp bà hồi phục.
“Ba không cho mẹ ra khỏi nhà, nhất định bắt bà nghỉ ngơi.” Hà Thanh Hà nói: “Mẹ chê như bị giam lỏng, nên nửa năm sau ca mổ, vào mùa đông năm đó, nhất quyết muốn đến phương Nam ở hai tháng, nói là muốn hít thở khí trời.”
“Lúc đầu ba không đồng ý, nhưng không cản nổi sự kiên quyết của mẹ, đành phải sắp xếp người đưa mẹ đi.”
Hà Thanh Hà nói xong thì dừng lại.
Phó Sâm nắm tay anh, nói: “Em cũng đi cùng.”
Hà Thanh Hà quay đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Rõ ràng vậy còn gì.”
Mẹ thương Hà Thanh Hà nhất, những năm trước đi phương Nam điều dưỡng đều đưa anh theo, năm nay cũng không ngoại lệ.
Hà Hiên Bách đang học cấp ba, đúng lúc quan trọng nhất trong việc học. Theo lý mà nói, Hà Diệc Trúc thích hợp nhất để đi theo mẹ, nhưng bởi vì mẹ đang trong thời kỳ hồi phục sau phẫu thuật, nếu dẫn theo một đứa nhỏ thì sẽ mệt mỏi, nên cuối cùng chỉ chọn mình Hà Thanh Hà đi cùng.
Anh thậm chí còn xin nghỉ để chăm sóc mẹ.
“Trước khi đi, ba còn nói chuyện riêng với em, bảo em trưởng thành rồi, là đàn ông thì phải chăm sóc tốt cho mẹ. Em đồng ý ngay, còn vỗ ngực nói không thành vấn đề.”
Hà Thanh Hà cụp mắt xuống, bàn tay đang được Phó Sâm nắm lấy khẽ run lên.
Hà Phong Khải đương nhiên không thật sự trông cậy vào một đứa con trai mới mười mấy tuổi, ông thuê rất nhiều hộ lý ở địa phương chăm sóc vợ mình, khi công việc không bận còn bay đến thăm.
Nhà họ Hà có sản nghiệp ở phương Nam, Hà Phong Khải đã bố trí người chu đáo, bản thân cũng thường xuyên đến thăm, bên cạnh còn có người con trai thứ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn qua mọi thứ đều hoàn hảo, ai cũng nghĩ rằng phu nhân nhà họ Hà sẽ dần khỏe lại.
Hà Thanh Hà chìm vào một khoảng lặng dài, hoàn toàn không nói được nữa.
Nghe đến đây, Phó Sâm đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, lặng lẽ ngồi bên cạnh đan chặt lấy tay anh, truyền cho anh sức mạnh.
Lúc này, cần câu cá được đặt sang một bên bỗng động đậy, có cá cắn câu giãy dụa nhưng chẳng ai quan tâm nên nó kéo cả cần câu rơi thẳng xuống nước.
Cả hai người đều nhìn thấy cảnh đó, nhưng không ai động đậy, họ chỉ nhìn cần câu trôi nổi trên mặt nước, bị con cá kéo đi ngày một xa.
Hà Thanh Hà lẩm bẩm: “Cái cần đó mắc lắm đó.”
Phó Sâm nói: “Anh đền.”
Nỗi day dứt của Hà Thanh Hà dường như cũng theo chiếc cần câu ấy trôi đi, anh lấy hết dũng khí nói tiếp: “Hôm đó trước khi ngủ, mẹ bất ngờ đến tìm em, nói muốn ngủ chung với em.”
Cuối cùng cũng đến ngày định mệnh ấy, ký ức mà anh chưa từng muốn nhắc lại, nhưng giờ phút này anh lựa chọn nói ra.
Giọng Hà Thanh Hà mang theo nghẹn ngào: “Nhưng em từ chối. Lúc đó em đã học cấp hai, tự thấy mình lớn rồi, sao còn có thể ngủ chung với ba mẹ nữa.”
Hồi đó anh vừa tròn mười ba tuổi, cái tuổi ở trong mắt người lớn vẫn là một đứa trẻ, nhưng bản thân lại cho rằng mình đã là người lớn.
Mười ba tuổi mà còn bám mẹ sẽ bị người ta cười nhạo.
Hà Thanh Hà cúi đầu, ánh mắt rũ xuống, không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh, âm thanh bắt đầu mang theo run rẩy: “Tại sao em không nghĩ đến vì sao mẹ lại hành động khác thường như vậy, bình thường mẹ luôn để em độc lập, sao hôm đó lại đột nhiên muốn ngủ chung, có phải mẹ đã có linh cảm gì, có phải mẹ thấy bất an không…”
Anh ngẩng đầu nhìn Phó Sâm, trong mắt toàn là đau thương: “Tại sao lúc đó em lại từ chối mẹ chứ.”
Giờ chẳng ai nói rõ được vì sao hôm đó phu nhân nhà họ Hà lại đột nhiên muốn ngủ cùng con trai, có thể chỉ là một ý nghĩ bộc phát, cũng có thể thật sự là một linh cảm mơ hồ, vô thức muốn được gần gũi con thêm một chút.
“Nửa đêm mẹ bị xuất huyết não, đến khi phát hiện ra thì đã không kịp nữa rồi.”
Phó Sâm ôm chặt lấy Hà Thanh Hà.
“Nếu hôm đó em ở cùng mẹ… liệu kết cục có khác đi không.”
Ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
Suy nghĩ ấy giày vò Hà Thanh Hà, cũng đồng thời giày vò cả Hà Phong Khải.
Phó Sâm nói: “Không thể trách em được.”
Ai mà ngờ được bà Hà vốn đang hồi phục lại đột ngột xuất huyết não thêm lần nữa, căn bệnh ấy vốn là nguyên phát, ngay cả bác sĩ cũng không lý giải nổi nguyên nhân.
Nếu trong muôn vàn khả năng không may, vận xui lại rơi đúng vào bà ấy, thì càng không thể trách Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà vùi mặt vào ngực Phó Sâm, gật gật đầu.
Lý trí thì hiểu rõ, nhưng về mặt cảm xúc, anh mãi không vượt qua được khúc mắc này.
Huống hồ Hà Thanh Hà lại rất giống mẹ. Mỗi lần Hà Phong Khải nhìn thấy người con trai thứ liền nhớ tới vợ mình rõ ràng tuổi còn trẻ lại bỏ lỡ thời điểm cấp cứu.
Còn Hà Thanh Hà thì mang trên vai gánh nặng tội lỗi, anh biết ba đang lạnh nhạt bạo lực tinh thần với mình nhưng không phản kháng.
Anh thậm chí đã từ bỏ cơ hội rời khỏi nhà họ Hà, quay về căn nhà lạnh lẽo đó, chịu đựng sự thờ ơ của ba, sự đề phòng của anh cả và sự thù địch của em trai.
Hà Thanh Hà đang tự trừng phạt bản thân.
Việc gì anh cũng tự hỏi có phải do mình sai không, luôn tự kiểm điểm liệu bản thân đã làm đủ tốt chưa.
Bởi vì trong tiềm thức, anh tin rằng nếu mình làm tốt hơn một chút, có lẽ đã có thể cứu được mẹ.
Phó Sâm với tư cách là người ngoài cuộc nhìn rõ mọi chuyện.
Vấn đề của nhà họ Hà đã tồn tại từ trước khi bà Hà qua đời, có thiên vị thì ắt sẽ có bất mãn. Rất khó nói khi bà Hà thiên vị Hà Thanh Hà thì tâm lý của Hà Hiên Bách lúc đó thế nào.
E là từ nhỏ đến lớn, Hà Hiên Bách đã xem Hà Thanh Hà là kẻ địch.
Còn Hà Diệc Trúc là đứa con út trong nhà, rất dễ bị ảnh hưởng, bắt chước theo anh cả.
Sau khi bà Hà mất, Hà Thanh Hà từ đứa con được yêu thương nhất đột nhiên trở thành người bị ghét bỏ nhất. Mọi người đều trút giận lên anh để thỏa mãn tâm lý méo mó của mình.
Phó Sâm nhìn thấu mọi chuyện, nhưng hắn sẽ không nói ra. Giờ phút này mà phân tích những điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Quan trọng nhất bây giờ là phải làm sao để Hà Thanh Hà buông bỏ cảm giác tội lỗi ấy.
Hà Thanh Hà không phải siêu nhân, không thể cứu vớt tất cả mọi người, gánh nặng anh mang trên vai đã quá nhiều rồi.
Phó Sâm ôm lấy Hà Thanh Hà, nhẹ nhàng v**t v* sau gáy anh, như đang dỗ dành một chú mèo con ướt mưa đang run rẩy, nói: “Nếu mẹ em thấy em như thế này, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Hà Thanh Hà sững lại.
“Bà thương em như vậy, nếu biết ba và anh em đối xử với em như thế, chắc chắn sẽ mắng bọn họ.”
Phó Sâm không biết tính cách bà Hà thế nào, chỉ thuận miệng mà nói ra suy đoán của mình. Hà Thanh Hà không nhịn được nói: “Mẹ em không biết mắng người đâu, bà chưa bao giờ nặng lời với ai cả.”
Chả trách người ta nói tính cách của Hà Thanh Hà giống mẹ, hóa ra đều dịu dàng như vậy.
Phó Sâm nói: “Vậy thì nếu bà thấy nhà họ Hà bây giờ, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Hà Thanh Hà im lặng.
Phó Sâm dùng toàn lực vận hành “bộ xử lý trung tâm” của mình, tìm kiếm trong kho dữ liệu những lời có thể an ủi, nhưng vẫn cảm thấy từ ngữ quá mức nghèo nàn.
Hắn biết chưa từng trải qua thì mọi lời an ủi đều vô dụng, nhưng hắn vẫn hy vọng Hà Thanh Hà có thể dễ chịu hơn một chút.
“Mẹ em mong em sống tốt, anh cũng vậy.” Phó Sâm trầm thấp nói: “Bà ấy thương em, anh cũng thương em.”
Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao của hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vừa chua xót vừa ngọt ngào, những cảm xúc ấy như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Hà Thanh Hà nói: “Thật ra sau từng ấy năm, em cũng đã buông bỏ được khá nhiều rồi.”
Việc anh có thể nói về nó, ít nhất cho thấy anh đã có dũng khí đối mặt.
Phó Sâm khen ngợi: “Em rất dũng cảm. Nếu là người khác ở vị trí em, chắc chắn không thể làm được tốt như em đâu.”
Hà Thanh Hà khẽ lắc đầu: “Thôi bỏ đi.” Chuyện như vậy để anh gánh là đủ rồi, anh không muốn người khác phải trải qua nỗi đau giống anh.
Phó Sâm thầm thở dài, làm sao trên đời lại có người vừa mềm mại lại lương thiện như thế. Mấy người trong nhà họ Hà rốt cuộc nỡ lòng nào mà đối xử tệ bạc với một người con, một người anh em như Thanh Hà được chứ?
Phó Sâm nói: “Anh không thể thay em gánh vác, nhưng anh có thể ở bên em.” Vẫn là vẻ mặt chẳng bộc lộ biểu cảm gì như bình thường nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, bất kể em làm gì, cũng phải nhớ rằng bên cạnh em luôn có anh.”
Hà Thanh Hà hiểu ý hắn, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Em sẽ vực dậy.”
Nếu còn tiếp tục sa sút thì sẽ phụ lòng sự đồng hành của Phó Sâm, cũng phụ cả linh hồn mẹ nơi chín suối.
Anh vẫn sẽ đau, nhưng anh cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Phó Sâm nói: “Anh có thể là người để em trút bầu tâm sự. Khi nào trong lòng thấy khó chịu, cứ nói với anh.”
Lắng nghe cũng là một hình thức đồng hành, còn chia sẻ chính là cách để giải tỏa áp lực.
Hà Thanh Hà gật đầu: “Vâng.”
Đúng như An Duy nói, một khi đã có lần đầu tiên dựa vào, lần đầu tiên mở lời, thì những điều sau đó sẽ dễ dàng mà đến theo.
Hà Thanh Hà cảm thấy giờ đây mình có thể nói với Phó Sâm bất cứ điều gì, thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi vì sao trước kia bọn họ lại có thể lặng thinh như thế.
Phó Sâm nghe được anh đồng ý cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn cần nhắc nhở: “Ba và anh em của em, từng ấy năm nếu có nợ cũng nên trả xong hết rồi.”
Dù bản thân Hà Thanh Hà vốn dĩ chẳng nợ gì họ cả.
Phó Sâm nói: “Từ từ thoát khỏi họ đi, em đã có cuộc sống của riêng mình rồi.”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đã có gia đình của riêng mình, mà Phó Sâm chính là người thân của anh.
Phó Sâm biết những vết thương lòng của Hà Thanh Hà sẽ không thể biến mất trong ngày một ngày hai, cần rất nhiều thời gian để xoa dịu, hắn chỉ hy vọng có hắn ở bên, tốc độ ấy sẽ nhanh hơn đôi chút.
Hắn luôn tự tin và có đủ kiên nhẫn, nhất định sẽ khiến Hà Thanh Hà cảm nhận được hạnh phúc và niềm vui.
Phó Sâm kéo Hà Thanh Hà vào lòng, để anh tựa lên vai mình. Hai người ngồi bên bờ hồ, tựa sát vào nhau, cùng nhìn mặt nước trước mắt.
Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng chiếu rọi, mặt hồ lấp lánh như được rắc đầy kim cương vụn.
Thỉnh thoảng còn thấy mấy con cá bơi qua bơi lại trong nước, Hà Thanh Hà chợt nhớ đến cây cần câu bị cá kéo đi.
Cây cần câu đó không biết đã trôi dạt về đâu, chẳng nhìn thấy nữa, trong lòng anh có chút tiếc nuối, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm.
Trôi đi thì trôi đi, quá khứ cũng giống như cây cần câu ấy, đã qua rồi thì chẳng thể níu lại được nữa.
Hết chương 84.
Edit chương này thật sự đồng cảm với em Hà, có những khoảnh khắc bỏ lỡ rồi sẽ chẳng thể quay lại nữa, người ở lại sẽ luôn đau đáu vì sao lúc đó mình không làm vậy, sao mình lại vô tâm thế, nếu biết là lần cuối thì mọi chuyện có thể khác đi không hay bản thân có thể nguôi ngoai thêm phần nào không. Em Hà không biết, mình cũng không biết, có lẽ giống như em Hà nói “vẫn sẽ đau, nhưng cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước” cho đến ngày mình có thể gặp lại người thân của mình và nói một câu xin lỗi.
Hy vọng tất cả chúng ta đều sẽ trân trọng người thân của mình.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 84
Hà Thanh Hà kể về những ngày thơ ấu, tuy anh nói người nhà thiên vị mình, nhưng giọng điệu lại không mấy hoài niệm.
“Ít nhất lúc đó, cả nhà em sống với nhau rất bình thường.” Hà Thanh Hà nói.
“Đáng tiếc là những ngày yên ổn chẳng kéo dài lâu, năm em chín tuổi, mẹ bắt đầu hay đau đầu, rồi được chẩn đoán tắc mạch máu não.”
Nghe vậy, Phó Sâm cau mày, trong kho dữ liệu của hắn không có từ này.
Hà Thanh Hà giải thích cho hắn: “Tắc mạch máu não là do mạch máu đáy sọ xảy ra bất thường, thường là tự phát. Các mạch máu chính trong não bị tắc bẩm sinh, máu chỉ có thể lưu thông nhờ vào những mao mạch phụ bên cạnh. Chụp hình sẽ thấy các mao mạch ấy rối như từng cụm, trông như làn khói vậy.”
Phó Sâm nói: “Vậy thì rất nguy hiểm.”
Chỉ cần mao mạch không chịu nổi áp lực máu trong sọ sẽ rất dễ dẫn đến xuất huyết não.
Hà Thanh Hà nói: “Còn phải xem tình trạng nặng hay nhẹ, có người tắc nghẽn rất nhẹ, cả đời sống như người bình thường, cũng có người rất nghiêm trọng, bắt buộc phải can thiệp phẫu thuật.”
Anh thở dài, nói: “Lúc đầu mẹ vẫn ổn, bác sĩ bảo chỉ cần kiểm tra định kỳ, ngày thường uống thuốc giãn mạch thì có thể giảm đau đầu.”
Anh nhìn Phó Sâm: “Chắc anh cũng từng nghe rồi, tình cảm của ba mẹ em rất tốt.”
Phó Sâm gật đầu: “Anh sớm đã nghe danh.”
Trong giới kinh doanh, Hà Phong Khải nổi tiếng là người chung thủy. Khi vợ còn sống, ông là hình mẫu người chồng lý tưởng, dịu dàng chu đáo với vợ, nói gì nghe nấy. Sau khi vợ qua đời, ông càng không tái hôn, cả đời tưởng niệm người vợ đã khuất.
Hà Thanh Hà nói: “Từ khi phát hiện bệnh của mẹ, ba đặc biệt lo lắng. Bệnh về não không được lao lực, cần tĩnh dưỡng nên ba không cho mẹ làm bất kỳ việc gì.”
“Từ khi đó, mẹ bắt đầu đến phương Nam nghỉ ngơi vào mùa đông xem như điều dưỡng.” Giọng anh bình thản: “Em là người theo mẹ đến phương Nam nhiều nhất, ngay cả em trai cũng ít khi được đi cùng, nhưng mẹ luôn dẫn em theo.”
“Nhưng càng điều dưỡng, bệnh của mẹ càng trở nặng, tiến triển rất nhanh, mạch máu chính bị tắc nghiêm trọng, nền sọ toàn là những mạch máu chằng chịt như mạng nhện.”
“Bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật.”
Cách điều trị chẳng qua là làm cầu nối trong não, tạo một đường máu mới. Tuy có rủi ro, nhưng kỹ thuật mổ não đã tiên tiến, với tài lực của nhà họ Hà thì mời được bác sĩ giỏi nhất không khó, khả năng thành công là rất cao.
“Lúc mẹ phẫu thuật, ba ngày ngày túc trực bên giường bệnh. Về sau, ca mổ rất thành công.”
Lẽ ra phẫu thuật thành công là chuyện đáng mừng, nhưng giọng Hà Thanh Hà càng lúc càng chậm, rồi chẳng thốt nổi thành lời.
Phó Sâm đưa tay rút cần câu trong tay anh đặt sang một bên.
Trong trạng thái này, không thể tiếp tục câu cá được nữa.
Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, yếu ớt cười với Phó Sâm, rồi tiếp tục: “Ca mổ thật sự rất thành công, không ít người sau khi mổ não thường để lại di chứng, nhưng mẹ thì không, hồi phục cũng rất nhanh, mọi người đều vui mừng.”
Bệnh của mẹ được kiểm soát, tâm trạng của ba cũng tốt lên, mây mù bao phủ trên nhà họ Hà tan biến, cuộc sống của một nhà năm người dần trở lại quỹ đạo bình thường.
Chỉ là Hà Phong Khải càng thêm trân quý vợ, mời rất nhiều chuyên gia điều dưỡng giúp bà hồi phục.
“Ba không cho mẹ ra khỏi nhà, nhất định bắt bà nghỉ ngơi.” Hà Thanh Hà nói: “Mẹ chê như bị giam lỏng, nên nửa năm sau ca mổ, vào mùa đông năm đó, nhất quyết muốn đến phương Nam ở hai tháng, nói là muốn hít thở khí trời.”
“Lúc đầu ba không đồng ý, nhưng không cản nổi sự kiên quyết của mẹ, đành phải sắp xếp người đưa mẹ đi.”
Hà Thanh Hà nói xong thì dừng lại.
Phó Sâm nắm tay anh, nói: “Em cũng đi cùng.”
Hà Thanh Hà quay đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Rõ ràng vậy còn gì.”
Mẹ thương Hà Thanh Hà nhất, những năm trước đi phương Nam điều dưỡng đều đưa anh theo, năm nay cũng không ngoại lệ.
Hà Hiên Bách đang học cấp ba, đúng lúc quan trọng nhất trong việc học. Theo lý mà nói, Hà Diệc Trúc thích hợp nhất để đi theo mẹ, nhưng bởi vì mẹ đang trong thời kỳ hồi phục sau phẫu thuật, nếu dẫn theo một đứa nhỏ thì sẽ mệt mỏi, nên cuối cùng chỉ chọn mình Hà Thanh Hà đi cùng.
Anh thậm chí còn xin nghỉ để chăm sóc mẹ.
“Trước khi đi, ba còn nói chuyện riêng với em, bảo em trưởng thành rồi, là đàn ông thì phải chăm sóc tốt cho mẹ. Em đồng ý ngay, còn vỗ ngực nói không thành vấn đề.”
Hà Thanh Hà cụp mắt xuống, bàn tay đang được Phó Sâm nắm lấy khẽ run lên.
Hà Phong Khải đương nhiên không thật sự trông cậy vào một đứa con trai mới mười mấy tuổi, ông thuê rất nhiều hộ lý ở địa phương chăm sóc vợ mình, khi công việc không bận còn bay đến thăm.
Nhà họ Hà có sản nghiệp ở phương Nam, Hà Phong Khải đã bố trí người chu đáo, bản thân cũng thường xuyên đến thăm, bên cạnh còn có người con trai thứ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn qua mọi thứ đều hoàn hảo, ai cũng nghĩ rằng phu nhân nhà họ Hà sẽ dần khỏe lại.
Hà Thanh Hà chìm vào một khoảng lặng dài, hoàn toàn không nói được nữa.
Nghe đến đây, Phó Sâm đại khái cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, lặng lẽ ngồi bên cạnh đan chặt lấy tay anh, truyền cho anh sức mạnh.
Lúc này, cần câu cá được đặt sang một bên bỗng động đậy, có cá cắn câu giãy dụa nhưng chẳng ai quan tâm nên nó kéo cả cần câu rơi thẳng xuống nước.
Cả hai người đều nhìn thấy cảnh đó, nhưng không ai động đậy, họ chỉ nhìn cần câu trôi nổi trên mặt nước, bị con cá kéo đi ngày một xa.
Hà Thanh Hà lẩm bẩm: “Cái cần đó mắc lắm đó.”
Phó Sâm nói: “Anh đền.”
Nỗi day dứt của Hà Thanh Hà dường như cũng theo chiếc cần câu ấy trôi đi, anh lấy hết dũng khí nói tiếp: “Hôm đó trước khi ngủ, mẹ bất ngờ đến tìm em, nói muốn ngủ chung với em.”
Cuối cùng cũng đến ngày định mệnh ấy, ký ức mà anh chưa từng muốn nhắc lại, nhưng giờ phút này anh lựa chọn nói ra.
Giọng Hà Thanh Hà mang theo nghẹn ngào: “Nhưng em từ chối. Lúc đó em đã học cấp hai, tự thấy mình lớn rồi, sao còn có thể ngủ chung với ba mẹ nữa.”
Hồi đó anh vừa tròn mười ba tuổi, cái tuổi ở trong mắt người lớn vẫn là một đứa trẻ, nhưng bản thân lại cho rằng mình đã là người lớn.
Mười ba tuổi mà còn bám mẹ sẽ bị người ta cười nhạo.
Hà Thanh Hà cúi đầu, ánh mắt rũ xuống, không nhìn rõ biểu cảm trong mắt anh, âm thanh bắt đầu mang theo run rẩy: “Tại sao em không nghĩ đến vì sao mẹ lại hành động khác thường như vậy, bình thường mẹ luôn để em độc lập, sao hôm đó lại đột nhiên muốn ngủ chung, có phải mẹ đã có linh cảm gì, có phải mẹ thấy bất an không…”
Anh ngẩng đầu nhìn Phó Sâm, trong mắt toàn là đau thương: “Tại sao lúc đó em lại từ chối mẹ chứ.”
Giờ chẳng ai nói rõ được vì sao hôm đó phu nhân nhà họ Hà lại đột nhiên muốn ngủ cùng con trai, có thể chỉ là một ý nghĩ bộc phát, cũng có thể thật sự là một linh cảm mơ hồ, vô thức muốn được gần gũi con thêm một chút.
“Nửa đêm mẹ bị xuất huyết não, đến khi phát hiện ra thì đã không kịp nữa rồi.”
Phó Sâm ôm chặt lấy Hà Thanh Hà.
“Nếu hôm đó em ở cùng mẹ… liệu kết cục có khác đi không.”
Ai cũng sẽ nghĩ như vậy.
Suy nghĩ ấy giày vò Hà Thanh Hà, cũng đồng thời giày vò cả Hà Phong Khải.
Phó Sâm nói: “Không thể trách em được.”
Ai mà ngờ được bà Hà vốn đang hồi phục lại đột ngột xuất huyết não thêm lần nữa, căn bệnh ấy vốn là nguyên phát, ngay cả bác sĩ cũng không lý giải nổi nguyên nhân.
Nếu trong muôn vàn khả năng không may, vận xui lại rơi đúng vào bà ấy, thì càng không thể trách Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà vùi mặt vào ngực Phó Sâm, gật gật đầu.
Lý trí thì hiểu rõ, nhưng về mặt cảm xúc, anh mãi không vượt qua được khúc mắc này.
Huống hồ Hà Thanh Hà lại rất giống mẹ. Mỗi lần Hà Phong Khải nhìn thấy người con trai thứ liền nhớ tới vợ mình rõ ràng tuổi còn trẻ lại bỏ lỡ thời điểm cấp cứu.
Còn Hà Thanh Hà thì mang trên vai gánh nặng tội lỗi, anh biết ba đang lạnh nhạt bạo lực tinh thần với mình nhưng không phản kháng.
Anh thậm chí đã từ bỏ cơ hội rời khỏi nhà họ Hà, quay về căn nhà lạnh lẽo đó, chịu đựng sự thờ ơ của ba, sự đề phòng của anh cả và sự thù địch của em trai.
Hà Thanh Hà đang tự trừng phạt bản thân.
Việc gì anh cũng tự hỏi có phải do mình sai không, luôn tự kiểm điểm liệu bản thân đã làm đủ tốt chưa.
Bởi vì trong tiềm thức, anh tin rằng nếu mình làm tốt hơn một chút, có lẽ đã có thể cứu được mẹ.
Phó Sâm với tư cách là người ngoài cuộc nhìn rõ mọi chuyện.
Vấn đề của nhà họ Hà đã tồn tại từ trước khi bà Hà qua đời, có thiên vị thì ắt sẽ có bất mãn. Rất khó nói khi bà Hà thiên vị Hà Thanh Hà thì tâm lý của Hà Hiên Bách lúc đó thế nào.
E là từ nhỏ đến lớn, Hà Hiên Bách đã xem Hà Thanh Hà là kẻ địch.
Còn Hà Diệc Trúc là đứa con út trong nhà, rất dễ bị ảnh hưởng, bắt chước theo anh cả.
Sau khi bà Hà mất, Hà Thanh Hà từ đứa con được yêu thương nhất đột nhiên trở thành người bị ghét bỏ nhất. Mọi người đều trút giận lên anh để thỏa mãn tâm lý méo mó của mình.
Phó Sâm nhìn thấu mọi chuyện, nhưng hắn sẽ không nói ra. Giờ phút này mà phân tích những điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Quan trọng nhất bây giờ là phải làm sao để Hà Thanh Hà buông bỏ cảm giác tội lỗi ấy.
Hà Thanh Hà không phải siêu nhân, không thể cứu vớt tất cả mọi người, gánh nặng anh mang trên vai đã quá nhiều rồi.
Phó Sâm ôm lấy Hà Thanh Hà, nhẹ nhàng v**t v* sau gáy anh, như đang dỗ dành một chú mèo con ướt mưa đang run rẩy, nói: “Nếu mẹ em thấy em như thế này, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Hà Thanh Hà sững lại.
“Bà thương em như vậy, nếu biết ba và anh em đối xử với em như thế, chắc chắn sẽ mắng bọn họ.”
Phó Sâm không biết tính cách bà Hà thế nào, chỉ thuận miệng mà nói ra suy đoán của mình. Hà Thanh Hà không nhịn được nói: “Mẹ em không biết mắng người đâu, bà chưa bao giờ nặng lời với ai cả.”
Chả trách người ta nói tính cách của Hà Thanh Hà giống mẹ, hóa ra đều dịu dàng như vậy.
Phó Sâm nói: “Vậy thì nếu bà thấy nhà họ Hà bây giờ, chắc sẽ đau lòng lắm.”
Hà Thanh Hà im lặng.
Phó Sâm dùng toàn lực vận hành “bộ xử lý trung tâm” của mình, tìm kiếm trong kho dữ liệu những lời có thể an ủi, nhưng vẫn cảm thấy từ ngữ quá mức nghèo nàn.
Hắn biết chưa từng trải qua thì mọi lời an ủi đều vô dụng, nhưng hắn vẫn hy vọng Hà Thanh Hà có thể dễ chịu hơn một chút.
“Mẹ em mong em sống tốt, anh cũng vậy.” Phó Sâm trầm thấp nói: “Bà ấy thương em, anh cũng thương em.”
Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao của hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vừa chua xót vừa ngọt ngào, những cảm xúc ấy như muốn tràn ra khỏi lồng ngực.
Hà Thanh Hà nói: “Thật ra sau từng ấy năm, em cũng đã buông bỏ được khá nhiều rồi.”
Việc anh có thể nói về nó, ít nhất cho thấy anh đã có dũng khí đối mặt.
Phó Sâm khen ngợi: “Em rất dũng cảm. Nếu là người khác ở vị trí em, chắc chắn không thể làm được tốt như em đâu.”
Hà Thanh Hà khẽ lắc đầu: “Thôi bỏ đi.” Chuyện như vậy để anh gánh là đủ rồi, anh không muốn người khác phải trải qua nỗi đau giống anh.
Phó Sâm thầm thở dài, làm sao trên đời lại có người vừa mềm mại lại lương thiện như thế. Mấy người trong nhà họ Hà rốt cuộc nỡ lòng nào mà đối xử tệ bạc với một người con, một người anh em như Thanh Hà được chứ?
Phó Sâm nói: “Anh không thể thay em gánh vác, nhưng anh có thể ở bên em.” Vẫn là vẻ mặt chẳng bộc lộ biểu cảm gì như bình thường nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, bất kể em làm gì, cũng phải nhớ rằng bên cạnh em luôn có anh.”
Hà Thanh Hà hiểu ý hắn, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Em sẽ vực dậy.”
Nếu còn tiếp tục sa sút thì sẽ phụ lòng sự đồng hành của Phó Sâm, cũng phụ cả linh hồn mẹ nơi chín suối.
Anh vẫn sẽ đau, nhưng anh cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Phó Sâm nói: “Anh có thể là người để em trút bầu tâm sự. Khi nào trong lòng thấy khó chịu, cứ nói với anh.”
Lắng nghe cũng là một hình thức đồng hành, còn chia sẻ chính là cách để giải tỏa áp lực.
Hà Thanh Hà gật đầu: “Vâng.”
Đúng như An Duy nói, một khi đã có lần đầu tiên dựa vào, lần đầu tiên mở lời, thì những điều sau đó sẽ dễ dàng mà đến theo.
Hà Thanh Hà cảm thấy giờ đây mình có thể nói với Phó Sâm bất cứ điều gì, thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi vì sao trước kia bọn họ lại có thể lặng thinh như thế.
Phó Sâm nghe được anh đồng ý cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn cần nhắc nhở: “Ba và anh em của em, từng ấy năm nếu có nợ cũng nên trả xong hết rồi.”
Dù bản thân Hà Thanh Hà vốn dĩ chẳng nợ gì họ cả.
Phó Sâm nói: “Từ từ thoát khỏi họ đi, em đã có cuộc sống của riêng mình rồi.”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đã có gia đình của riêng mình, mà Phó Sâm chính là người thân của anh.
Phó Sâm biết những vết thương lòng của Hà Thanh Hà sẽ không thể biến mất trong ngày một ngày hai, cần rất nhiều thời gian để xoa dịu, hắn chỉ hy vọng có hắn ở bên, tốc độ ấy sẽ nhanh hơn đôi chút.
Hắn luôn tự tin và có đủ kiên nhẫn, nhất định sẽ khiến Hà Thanh Hà cảm nhận được hạnh phúc và niềm vui.
Phó Sâm kéo Hà Thanh Hà vào lòng, để anh tựa lên vai mình. Hai người ngồi bên bờ hồ, tựa sát vào nhau, cùng nhìn mặt nước trước mắt.
Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng chiếu rọi, mặt hồ lấp lánh như được rắc đầy kim cương vụn.
Thỉnh thoảng còn thấy mấy con cá bơi qua bơi lại trong nước, Hà Thanh Hà chợt nhớ đến cây cần câu bị cá kéo đi.
Cây cần câu đó không biết đã trôi dạt về đâu, chẳng nhìn thấy nữa, trong lòng anh có chút tiếc nuối, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm.
Trôi đi thì trôi đi, quá khứ cũng giống như cây cần câu ấy, đã qua rồi thì chẳng thể níu lại được nữa.
Hết chương 84.
Edit chương này thật sự đồng cảm với em Hà, có những khoảnh khắc bỏ lỡ rồi sẽ chẳng thể quay lại nữa, người ở lại sẽ luôn đau đáu vì sao lúc đó mình không làm vậy, sao mình lại vô tâm thế, nếu biết là lần cuối thì mọi chuyện có thể khác đi không hay bản thân có thể nguôi ngoai thêm phần nào không. Em Hà không biết, mình cũng không biết, có lẽ giống như em Hà nói “vẫn sẽ đau, nhưng cũng sẽ tiếp tục tiến về phía trước” cho đến ngày mình có thể gặp lại người thân của mình và nói một câu xin lỗi.
Hy vọng tất cả chúng ta đều sẽ trân trọng người thân của mình.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 84
10.0/10 từ 15 lượt.