Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 8
105@-
Chương 8
Phó Sâm và trợ lý của mình ở thành phố N cách xa ngàn dặm, thân là một nhà đầu tư, quanh năm suốt tháng đều thường xuyên đi công tác nên sớm đã quen thuộc. Nhưng lần này hắn còn đang ghi hình chương trình thực tế, để Hà Thanh Hà ở nhà một mình đối mặt với ekip chương trình nên cảm thấy có chút lo lắng.
Hôm nay có tiệc tối, tuy đã muộn nhưng Phó Sâm hứa sẽ liên lạc với Hà Thanh Hà, thế nên không thể nuốt lời.
Phó Sâm đứng bên ngoài nhà hàng, nghe giọng nói ấm áp của Hà Thanh Hà trong điện thoại, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lòng hắn cũng cảm thấy bình yên.
Trợ lý của Phó Sâm đứng bên cạnh, thấy ông chủ nói chuyện xong thì bước tới hỏi: “Sếp muốn trực tiếp về khách sạn hay là ở lại thêm chút nữa?”
Trợ lý của Phó Sâm có cùng hệ điều hành với Phó Sâm, giống y như một người máy được lập trình sẵn, thực hiện toàn bộ những chỉ thị của cấp trên, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Phó Sâm nói: “Quay lại nhà hàng.”
Người trợ lý lập tức dẫn đường.
Hai người đi được vài bước thì phát hiện ngoài họ ra còn có người cũng tạm tránh ra ngoài gọi điện thoại.
Người đàn ông mặc tây trang xám đang dựa vào lan can sân thượng, dùng tai nghe bluetooth gọi điện, vẻ mặt thoải mái, trên môi nở nụ cười, nói những lời sến súa: “Em yêu, em có nhớ anh không?”
Phó Sâm vô thức cau mày.
Người đàn ông chú ý tới sự hiện diện của Phó Sâm, nhướng mày nói với đầu bên kia: “c** nh* robot tới rồi, anh có chuyện muốn hỏi cậu ấy, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em nhé.”
Anh ta cúp điện thoại, đi tới trước mặt Phó Sâm, cũng thu lại tươi cười trên mặt, biểu cảm trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Trợ lý của Phó Sâm là người đầu tiên chào hỏi: “Sếp Tần.”
Người đàn ông trước mặt tên là Tần Dịch, anh em cùng cha khác mẹ với cháu ngoại trai của Phó Sâm, dây mơ rể má cũng coi như quan hệ họ hàng, hiện tại là chủ của một công ty năng lượng mới.
Mối quan hệ giữa Phó Sâm và Tần Dịch có chút phức tạp, bọn họ là đối tác nhưng vẫn âm thầm đề phòng lẫn nhau. Phó Sâm đầu tư vào công ty của Tần Dịch, thường xuyên nghĩ cách đá Tần Dịch ra ngoài và thay thế anh ta, Tần Dịch thì luôn cố gắng làm suy yếu quyền kiểm soát của Phó Sâm đối với công ty.
Lần này hai người cùng nhau tham dự hội nghị năng lượng, mặc dù đi cùng nhau nhưng cũng không trao đổi nhiều.
“Lần này có nhìn trúng công ty nào không?” Tần Dịch gật đầu với trợ lý, hỏi Phó Sâm.
Phó Sâm bình tĩnh ung dung, thẳng thắn trả lời: “Tạm thời vẫn chưa.”
Tần Dịch nhếch khóe miệng nói: “Xem ra tiền của sếp Phó khó tiêu lắm.”
Phó Sâm đã quen với cách nói chuyện quái gở của anh ta, nói: “Tôi luôn thận trọng.”
Tần Dịch không tiếp tục nói chuyện công việc mà thay đổi chủ đề: “Ra ngoài nhiều ngày như vậy sao không thấy ngài liên lạc với chồng nhỏ ở nhà thế?”
Phó Sâm lạnh lùng nhìn hắn.
Người trợ lý bên cạnh lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng.
Ông chủ Tần của Khoa học kỹ thuật Thì Duệ rất thích thể hiện tình cảm trước mặt sếp của anh, điều này khiến sếp rất khó chịu, phải đến khi sếp kết hôn với anh Hà thì ông chủ Tần mới yên tĩnh lại một thời gian, ai ngờ lúc này lại chứng nào tật nấy nữa.
Vẻ mặt Tần Dịch vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu không ngừng cao lên: “Đồng Đồng của nhà tôi mỗi ngày không nhắn video với tôi thì sẽ không ngủ được.”
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra, giơ đoạn video trước mặt Phó Sâm: “Mỗi ngày ít nhất một lần, có khi vài lần vào buổi sáng, trưa và tối.”
Phó Sâm liếc nhìn một cái, nói: “Chứ không phải vì cậu ấy phải báo cáo công việc cho ngươi à?”
Người yêu của Tần Dịch giữ chức thư ký hành chính, lần này Tần Dịch công tác lại không mang Diệp Thu Đồng theo, nhất định là để thư ký Diệp trấn giữ ở công ty.
Theo sự hiểu biết của Phó Sâm về thư ký Diệp, cậu ta chắc chắn sẽ không liên lạc với Tần Dịch chỉ để gây phiền nhiễu mà hoàn toàn ngược lại.
Tần Dịch dừng một chút, hiển nhiên Phó Sâm nói đúng, hắn cũng không có phản bác, tiếp đó phô trương mở album ảnh, đưa tới trước mặt Phó Sâm: “Mỗi ngày Đồng Đồng đều chia sẻ với tôi rằng em ấy đang làm những việc gì, còn chụp ảnh cho tôi xem nữa chứ.”
Người trong ảnh sống động và tươi sáng, mỉm cười với người ngoài ống kính, trong mắt hiện rõ sự yêu thương.
Chẳng trách Tần Dịch lại đắc ý như vậy.
Trợ lý bên cạnh không dám thở mạnh, anh ta sốt ruột thay cho Phó Sâm, sếp à, không phải anh vừa gọi cho anh Hà sao? Nhanh khoe ra đi nào.
Phó Sâm suy tư một lát, sau đó lấy điện thoại ra cho Tần Dịch xem: “Tôi và Thanh Hà cũng vừa nói chuyện điện thoại.”
Trợ lý xúc động vô cùng, người tốt như sếp không thể để thua ông chủ Tần được.
Tần Dịch nhìn xem điện thoại của Phó Sâm, cười lạnh nói: “Các người gọi điện thoại chỉ có năm phút.”
Trên mặt hắn tràn đầy khinh thường: “Tôi cùng Đồng Đồng nói chuyện ít nhất cũng nửa giờ.”
Tần Dịch chỉnh lại cà vạt, nói với Phó Sâm: “Ngài cần luyện tập nhiều hơn nữa đó, c** nh* à.”
Nói xong, hắn nghênh ngang đi mất.
Phó Sâm cùng trợ lý đứng trong gió đêm, nhìn về phía bóng lưng Tần Dịch, trợ lý chậm rãi nói: “Người này hơi quá đáng rồi đó.”
Nào có hơi quá đáng, thực tế là bắt nạt sếp của bọn họ không ân ái với phu nhân.
Phó Sâm nâng kính lên nói: “Hắn chỉ có thể tìm được cảm giác ưu việt bằng cách này thôi.”
Phó Sâm từng là người đàn ông độc thân hoàng kim trong giới kinh doanh, cô độc một mình. Từng có một khoảng thời gian Phó Sâm và Tần Dịch tranh đấu quyết liệt, sau đó lại buộc phải hợp tác với nhau, cho nên quan hệ giữa hai bên cũng không mấy tốt đẹp.
Tần Dịch nghẹn ứ trong lòng, làm ầm ĩ chuyện Phó Sâm độc thân vạn năm.
Trợ lý cố gắng an ủi Phó Sâm: “Ông chủ Tần thật là ngây thơ, hiện tại anh cũng đã kết hôn, không cần so đo với hắn.”
Phó Sâm không nghe theo lời trợ lý mà hỏi: “Cậu nghĩ sao về việc tôi tham gia chương trình kia?”
Việc Phó Sâm tham gia chương trình thực tế không được công bố rộng rãi với công chúng, chỉ có trợ lý giúp hắn giải quyết công việc mới biết chuyện này.
Trợ lý sửng sốt, thận trọng nói: “Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên.”
Khó ai có thể liên tưởng Phó Sâm với bốn từ chương trình thực tế.
Phó Sâm lại hỏi: “Tần Dịch có xem chương trình thực tế không?”
Trợ lý không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể dè dặt nói: “Hẳn là không xem đâu. Ông chủ Tần hình như không phải là người thích các chương trình giải trí.”
Phó Sâm nói: “Mẹ hắn là Giang Đan Quỳnh.”
Trợ lý sửng sốt, đó không phải là nữ hoàng điện ảnh quốc dân thế hệ trước sao? Nói cách khác Tần Dịch có quan hệ vô cùng chặt chẽ với giới giải trí…
Trợ lý còn chưa kịp suy nghĩ, Phó Sâm đã nói: “Trở về thôi.”
Trợ lý vội vàng đuổi theo, hai người dần dần biến mất trong màn đêm.
×
Từ trước đến nay Phó Sâm luôn có ý thức mạnh mẽ về thời gian, nếu như hắn đã nói bảy ngày sẽ về thì tuyệt đối sẽ không trì hoãn đến ngày thứ tám.
Hôm đó Hà Thanh Hà về nhà sớm, ở trong nhà đợi.
Khi Phó Sâm về tới, trên người mang theo sự mát mẻ của phương Bắc. Hà Thanh Hà đứng ở sảnh, cầm lấy chiếc áo khoác từ tay Phó Sâm, thoang thoảng mùi gỗ nồng nàn quen thuộc.
Hà Thanh Hà mỉm cười, nói như thường lệ: “Anh đã vất vả rồi.”
Phó Sâm cũng nói như vậy: “Không vất vả.”
Phó Sâm đi vào phòng khách, liếc nhìn camera, phía trên thiết bị có một chấm đỏ, chứng tỏ nó đang hoạt động.
Phó Sâm phong trần mệt mỏi, trước tiên đi rửa mặt, còn Hà Thanh Hà thì ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Mặc dù bị quay phim nhưng hai người vẫn sinh hoạt với tiết tấu y như trước.
Phó Sâm vừa trở về có rất nhiều việc phải xử lý, cơm nước xong liền trực tiếp đi vào phòng làm việc, Hà Thanh Hà cũng về phòng của mình.
Ekip chương trình tuyệt vọng đến mức không thèm chửi thề: “Không phải người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn hay sao? Vậy mà hai người này lại càng ghẻ lạnh nhau hơn?”
Mãi đến gần thời gian nghỉ ngơi, các nhân viên nghĩ buổi ghi hình hôm nay vẫn sẽ kết thúc mà chẳng thu được kết quả gì như thường lệ thì Phó Sâm đi ra.
Hắn bước đến cửa phòng Hà Thanh Hà và gõ cửa.
Hà Thanh Hà nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, không đứng dậy ngay lập tức mà đăm chiêu nhìn cánh cửa một lúc.
Anh biết mục đích Phó Sâm đến tìm mình, hôm nay vừa đúng là ngày có lịch sinh hoạt chồng chồng mỗi tuần một lần.
Tuần trước Phó Sâm đi công tác nên rảnh rỗi một tuần, Hà Thanh Hà biết theo lịch trình không thể lay chuyển của Phó Sâm, nhất định sẽ đến tìm anh.
Quả nhiên là thế.
Điều gì đến sẽ phải đến, Hà Thanh Hà hít một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi ghế, bước ra mở cửa.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Phó Sâm hỏi: “Ở bên em hay là qua bên anh?”
Hà Thanh Hà mím môi, vẻ mặt xấu hổ nói: “Có người nhìn thấy, không tiện.”
Nhân viên chương trình vốn đang chán nản theo dõi màn hình thì đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện này, ai cũng ngơ ngác không biết hai người định làm gì.
Phó Sâm cau mày, dù mặt chỉ hơi nhăn nhẹ và nhanh chóng trở lại như cũ, nhưng Hà Thanh Hà vẫn bắt được biểu cảm không vui của hắn.
Có đôi khi Hà Thanh Hà nghi ngờ Phó Sâm mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một khi đã đặt ra chương trình mà lại không tuân theo, hắn sẽ khó chịu đến chết.
Hà Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Nhân viên chương trình một chút nữa sẽ ra về, chúng ta đợi họ đi đã nhé.”
Ekip chương trình: “?”
Các người muốn làm cái gì mà cần đợi chúng tôi đi mới có thể làm được?
Phó Sâm không nói gì mà xoay người tắt camera ở hành lang, sau đó đi lướt qua Hà Thanh Hà, tắt luôn camera trong phòng.
Màn hình theo dõi lập tức tối đen: “???”
Sau đó Phó Sâm nói với Hà Thanh Hà: “Vậy được rồi chứ.”
Khách mời được quyền tắt camera, chương trình sẽ tôn trọng riêng tư của bọn họ.
Hà Thanh Hà bất đắc dĩ: “Nhưng mà cũng không được tự nhiên.” Anh không thể hoàn toàn phớt lờ thiết bị quay phim ở trên đầu giường.
Hơn nữa: “Đóng lại hết thì chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao.”
Đúng như lời Hà Thanh Hà nói, tuy ekip không nhìn thấy cảnh tượng này nhưng họ đều nhận ra, có vài người đang ngồi trong phòng giám sát lúng túng nhìn nhau.
Máy quay đều đã tắt, Hà Thanh Hà không thể nói thêm gì nữa, đứng đó mím môi.
Phó Sâm nói: “Khi anh đồng ý tham gia chương trình này, rõ ràng đã nói không thể để nó quấy rầy cuộc sống bình thường của chúng ta.”
Vẻ mặt của Phó Sâm vẫn bình tĩnh như thường, quần áo đều cài nút cẩn thận, kín cổng cao tường, cả người nghiêm túc đứng đắn.
Hà Thanh Hà vốn tưởng rằng mình không có hứng thú với loại chuyện đó, nhưng bị một người có vẻ kiêng khem như thế này nhìn chằm chằm, cơ thể tự động thức tỉnh một số ký ức, dần dần bắt đầu nóng lên.
Dù sao nhân viên chắc cũng đã đoán được nên lúc này không cần phải làm kiêu nữa.
Hà Thanh Hà rủ mắt, đưa tay về phía Phó Sâm.
Phó Sâm nâng cánh tay lên, nắm lấy những ngón tay trắng nõn.
Những ngón tay của Hà Thanh Hà được bao bọc trong lòng bàn tay khô ráo và mát mẻ, anh vô thức ngước nhìn camera trong phòng, mặc dù nó đã tắt nhưng anh vẫn lo lắng đèn đỏ sẽ đột ngột sáng lên.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà ra ngoài, Hà Thanh Hà khó hiểu: “Anh đi đâu vậy?”
Phó Sâm nói: “Trong nhà còn nhiều phòng mà, phòng dành cho khách không có camera.”
Sau đó, bóng dáng hai người lại xuất hiện ở một khúc hành lang khác, sau đó các nhân viên trơ mắt nhìn bọn họ đi dọc con đường và tắt hết toàn bộ camera.
Cuối cùng là đi tới đâu, không ai biết cả.
“Không phải là kết hôn giả à?” Có người lắp bắp hỏi.
Hết chương 8.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 8
Phó Sâm và trợ lý của mình ở thành phố N cách xa ngàn dặm, thân là một nhà đầu tư, quanh năm suốt tháng đều thường xuyên đi công tác nên sớm đã quen thuộc. Nhưng lần này hắn còn đang ghi hình chương trình thực tế, để Hà Thanh Hà ở nhà một mình đối mặt với ekip chương trình nên cảm thấy có chút lo lắng.
Hôm nay có tiệc tối, tuy đã muộn nhưng Phó Sâm hứa sẽ liên lạc với Hà Thanh Hà, thế nên không thể nuốt lời.
Phó Sâm đứng bên ngoài nhà hàng, nghe giọng nói ấm áp của Hà Thanh Hà trong điện thoại, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, lòng hắn cũng cảm thấy bình yên.
Trợ lý của Phó Sâm đứng bên cạnh, thấy ông chủ nói chuyện xong thì bước tới hỏi: “Sếp muốn trực tiếp về khách sạn hay là ở lại thêm chút nữa?”
Trợ lý của Phó Sâm có cùng hệ điều hành với Phó Sâm, giống y như một người máy được lập trình sẵn, thực hiện toàn bộ những chỉ thị của cấp trên, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Phó Sâm nói: “Quay lại nhà hàng.”
Người trợ lý lập tức dẫn đường.
Hai người đi được vài bước thì phát hiện ngoài họ ra còn có người cũng tạm tránh ra ngoài gọi điện thoại.
Người đàn ông mặc tây trang xám đang dựa vào lan can sân thượng, dùng tai nghe bluetooth gọi điện, vẻ mặt thoải mái, trên môi nở nụ cười, nói những lời sến súa: “Em yêu, em có nhớ anh không?”
Phó Sâm vô thức cau mày.
Người đàn ông chú ý tới sự hiện diện của Phó Sâm, nhướng mày nói với đầu bên kia: “c** nh* robot tới rồi, anh có chuyện muốn hỏi cậu ấy, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em nhé.”
Anh ta cúp điện thoại, đi tới trước mặt Phó Sâm, cũng thu lại tươi cười trên mặt, biểu cảm trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
Trợ lý của Phó Sâm là người đầu tiên chào hỏi: “Sếp Tần.”
Người đàn ông trước mặt tên là Tần Dịch, anh em cùng cha khác mẹ với cháu ngoại trai của Phó Sâm, dây mơ rể má cũng coi như quan hệ họ hàng, hiện tại là chủ của một công ty năng lượng mới.
Mối quan hệ giữa Phó Sâm và Tần Dịch có chút phức tạp, bọn họ là đối tác nhưng vẫn âm thầm đề phòng lẫn nhau. Phó Sâm đầu tư vào công ty của Tần Dịch, thường xuyên nghĩ cách đá Tần Dịch ra ngoài và thay thế anh ta, Tần Dịch thì luôn cố gắng làm suy yếu quyền kiểm soát của Phó Sâm đối với công ty.
Lần này hai người cùng nhau tham dự hội nghị năng lượng, mặc dù đi cùng nhau nhưng cũng không trao đổi nhiều.
“Lần này có nhìn trúng công ty nào không?” Tần Dịch gật đầu với trợ lý, hỏi Phó Sâm.
Phó Sâm bình tĩnh ung dung, thẳng thắn trả lời: “Tạm thời vẫn chưa.”
Tần Dịch nhếch khóe miệng nói: “Xem ra tiền của sếp Phó khó tiêu lắm.”
Phó Sâm đã quen với cách nói chuyện quái gở của anh ta, nói: “Tôi luôn thận trọng.”
Tần Dịch không tiếp tục nói chuyện công việc mà thay đổi chủ đề: “Ra ngoài nhiều ngày như vậy sao không thấy ngài liên lạc với chồng nhỏ ở nhà thế?”
Phó Sâm lạnh lùng nhìn hắn.
Người trợ lý bên cạnh lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng.
Ông chủ Tần của Khoa học kỹ thuật Thì Duệ rất thích thể hiện tình cảm trước mặt sếp của anh, điều này khiến sếp rất khó chịu, phải đến khi sếp kết hôn với anh Hà thì ông chủ Tần mới yên tĩnh lại một thời gian, ai ngờ lúc này lại chứng nào tật nấy nữa.
Vẻ mặt Tần Dịch vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu không ngừng cao lên: “Đồng Đồng của nhà tôi mỗi ngày không nhắn video với tôi thì sẽ không ngủ được.”
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra, giơ đoạn video trước mặt Phó Sâm: “Mỗi ngày ít nhất một lần, có khi vài lần vào buổi sáng, trưa và tối.”
Phó Sâm liếc nhìn một cái, nói: “Chứ không phải vì cậu ấy phải báo cáo công việc cho ngươi à?”
Người yêu của Tần Dịch giữ chức thư ký hành chính, lần này Tần Dịch công tác lại không mang Diệp Thu Đồng theo, nhất định là để thư ký Diệp trấn giữ ở công ty.
Theo sự hiểu biết của Phó Sâm về thư ký Diệp, cậu ta chắc chắn sẽ không liên lạc với Tần Dịch chỉ để gây phiền nhiễu mà hoàn toàn ngược lại.
Tần Dịch dừng một chút, hiển nhiên Phó Sâm nói đúng, hắn cũng không có phản bác, tiếp đó phô trương mở album ảnh, đưa tới trước mặt Phó Sâm: “Mỗi ngày Đồng Đồng đều chia sẻ với tôi rằng em ấy đang làm những việc gì, còn chụp ảnh cho tôi xem nữa chứ.”
Người trong ảnh sống động và tươi sáng, mỉm cười với người ngoài ống kính, trong mắt hiện rõ sự yêu thương.
Chẳng trách Tần Dịch lại đắc ý như vậy.
Trợ lý bên cạnh không dám thở mạnh, anh ta sốt ruột thay cho Phó Sâm, sếp à, không phải anh vừa gọi cho anh Hà sao? Nhanh khoe ra đi nào.
Phó Sâm suy tư một lát, sau đó lấy điện thoại ra cho Tần Dịch xem: “Tôi và Thanh Hà cũng vừa nói chuyện điện thoại.”
Trợ lý xúc động vô cùng, người tốt như sếp không thể để thua ông chủ Tần được.
Tần Dịch nhìn xem điện thoại của Phó Sâm, cười lạnh nói: “Các người gọi điện thoại chỉ có năm phút.”
Trên mặt hắn tràn đầy khinh thường: “Tôi cùng Đồng Đồng nói chuyện ít nhất cũng nửa giờ.”
Tần Dịch chỉnh lại cà vạt, nói với Phó Sâm: “Ngài cần luyện tập nhiều hơn nữa đó, c** nh* à.”
Nói xong, hắn nghênh ngang đi mất.
Phó Sâm cùng trợ lý đứng trong gió đêm, nhìn về phía bóng lưng Tần Dịch, trợ lý chậm rãi nói: “Người này hơi quá đáng rồi đó.”
Nào có hơi quá đáng, thực tế là bắt nạt sếp của bọn họ không ân ái với phu nhân.
Phó Sâm nâng kính lên nói: “Hắn chỉ có thể tìm được cảm giác ưu việt bằng cách này thôi.”
Phó Sâm từng là người đàn ông độc thân hoàng kim trong giới kinh doanh, cô độc một mình. Từng có một khoảng thời gian Phó Sâm và Tần Dịch tranh đấu quyết liệt, sau đó lại buộc phải hợp tác với nhau, cho nên quan hệ giữa hai bên cũng không mấy tốt đẹp.
Tần Dịch nghẹn ứ trong lòng, làm ầm ĩ chuyện Phó Sâm độc thân vạn năm.
Trợ lý cố gắng an ủi Phó Sâm: “Ông chủ Tần thật là ngây thơ, hiện tại anh cũng đã kết hôn, không cần so đo với hắn.”
Phó Sâm không nghe theo lời trợ lý mà hỏi: “Cậu nghĩ sao về việc tôi tham gia chương trình kia?”
Việc Phó Sâm tham gia chương trình thực tế không được công bố rộng rãi với công chúng, chỉ có trợ lý giúp hắn giải quyết công việc mới biết chuyện này.
Trợ lý sửng sốt, thận trọng nói: “Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên.”
Khó ai có thể liên tưởng Phó Sâm với bốn từ chương trình thực tế.
Phó Sâm lại hỏi: “Tần Dịch có xem chương trình thực tế không?”
Trợ lý không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể dè dặt nói: “Hẳn là không xem đâu. Ông chủ Tần hình như không phải là người thích các chương trình giải trí.”
Phó Sâm nói: “Mẹ hắn là Giang Đan Quỳnh.”
Trợ lý sửng sốt, đó không phải là nữ hoàng điện ảnh quốc dân thế hệ trước sao? Nói cách khác Tần Dịch có quan hệ vô cùng chặt chẽ với giới giải trí…
Trợ lý còn chưa kịp suy nghĩ, Phó Sâm đã nói: “Trở về thôi.”
Trợ lý vội vàng đuổi theo, hai người dần dần biến mất trong màn đêm.
×
Từ trước đến nay Phó Sâm luôn có ý thức mạnh mẽ về thời gian, nếu như hắn đã nói bảy ngày sẽ về thì tuyệt đối sẽ không trì hoãn đến ngày thứ tám.
Hôm đó Hà Thanh Hà về nhà sớm, ở trong nhà đợi.
Khi Phó Sâm về tới, trên người mang theo sự mát mẻ của phương Bắc. Hà Thanh Hà đứng ở sảnh, cầm lấy chiếc áo khoác từ tay Phó Sâm, thoang thoảng mùi gỗ nồng nàn quen thuộc.
Hà Thanh Hà mỉm cười, nói như thường lệ: “Anh đã vất vả rồi.”
Phó Sâm cũng nói như vậy: “Không vất vả.”
Phó Sâm đi vào phòng khách, liếc nhìn camera, phía trên thiết bị có một chấm đỏ, chứng tỏ nó đang hoạt động.
Phó Sâm phong trần mệt mỏi, trước tiên đi rửa mặt, còn Hà Thanh Hà thì ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Mặc dù bị quay phim nhưng hai người vẫn sinh hoạt với tiết tấu y như trước.
Phó Sâm vừa trở về có rất nhiều việc phải xử lý, cơm nước xong liền trực tiếp đi vào phòng làm việc, Hà Thanh Hà cũng về phòng của mình.
Ekip chương trình tuyệt vọng đến mức không thèm chửi thề: “Không phải người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn hay sao? Vậy mà hai người này lại càng ghẻ lạnh nhau hơn?”
Mãi đến gần thời gian nghỉ ngơi, các nhân viên nghĩ buổi ghi hình hôm nay vẫn sẽ kết thúc mà chẳng thu được kết quả gì như thường lệ thì Phó Sâm đi ra.
Hắn bước đến cửa phòng Hà Thanh Hà và gõ cửa.
Hà Thanh Hà nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, không đứng dậy ngay lập tức mà đăm chiêu nhìn cánh cửa một lúc.
Anh biết mục đích Phó Sâm đến tìm mình, hôm nay vừa đúng là ngày có lịch sinh hoạt chồng chồng mỗi tuần một lần.
Tuần trước Phó Sâm đi công tác nên rảnh rỗi một tuần, Hà Thanh Hà biết theo lịch trình không thể lay chuyển của Phó Sâm, nhất định sẽ đến tìm anh.
Quả nhiên là thế.
Điều gì đến sẽ phải đến, Hà Thanh Hà hít một hơi thật sâu, đứng dậy khỏi ghế, bước ra mở cửa.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Phó Sâm hỏi: “Ở bên em hay là qua bên anh?”
Hà Thanh Hà mím môi, vẻ mặt xấu hổ nói: “Có người nhìn thấy, không tiện.”
Nhân viên chương trình vốn đang chán nản theo dõi màn hình thì đột nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện này, ai cũng ngơ ngác không biết hai người định làm gì.
Phó Sâm cau mày, dù mặt chỉ hơi nhăn nhẹ và nhanh chóng trở lại như cũ, nhưng Hà Thanh Hà vẫn bắt được biểu cảm không vui của hắn.
Có đôi khi Hà Thanh Hà nghi ngờ Phó Sâm mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, một khi đã đặt ra chương trình mà lại không tuân theo, hắn sẽ khó chịu đến chết.
Hà Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Nhân viên chương trình một chút nữa sẽ ra về, chúng ta đợi họ đi đã nhé.”
Ekip chương trình: “?”
Các người muốn làm cái gì mà cần đợi chúng tôi đi mới có thể làm được?
Phó Sâm không nói gì mà xoay người tắt camera ở hành lang, sau đó đi lướt qua Hà Thanh Hà, tắt luôn camera trong phòng.
Màn hình theo dõi lập tức tối đen: “???”
Sau đó Phó Sâm nói với Hà Thanh Hà: “Vậy được rồi chứ.”
Khách mời được quyền tắt camera, chương trình sẽ tôn trọng riêng tư của bọn họ.
Hà Thanh Hà bất đắc dĩ: “Nhưng mà cũng không được tự nhiên.” Anh không thể hoàn toàn phớt lờ thiết bị quay phim ở trên đầu giường.
Hơn nữa: “Đóng lại hết thì chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao.”
Đúng như lời Hà Thanh Hà nói, tuy ekip không nhìn thấy cảnh tượng này nhưng họ đều nhận ra, có vài người đang ngồi trong phòng giám sát lúng túng nhìn nhau.
Máy quay đều đã tắt, Hà Thanh Hà không thể nói thêm gì nữa, đứng đó mím môi.
Phó Sâm nói: “Khi anh đồng ý tham gia chương trình này, rõ ràng đã nói không thể để nó quấy rầy cuộc sống bình thường của chúng ta.”
Vẻ mặt của Phó Sâm vẫn bình tĩnh như thường, quần áo đều cài nút cẩn thận, kín cổng cao tường, cả người nghiêm túc đứng đắn.
Hà Thanh Hà vốn tưởng rằng mình không có hứng thú với loại chuyện đó, nhưng bị một người có vẻ kiêng khem như thế này nhìn chằm chằm, cơ thể tự động thức tỉnh một số ký ức, dần dần bắt đầu nóng lên.
Dù sao nhân viên chắc cũng đã đoán được nên lúc này không cần phải làm kiêu nữa.
Hà Thanh Hà rủ mắt, đưa tay về phía Phó Sâm.
Phó Sâm nâng cánh tay lên, nắm lấy những ngón tay trắng nõn.
Những ngón tay của Hà Thanh Hà được bao bọc trong lòng bàn tay khô ráo và mát mẻ, anh vô thức ngước nhìn camera trong phòng, mặc dù nó đã tắt nhưng anh vẫn lo lắng đèn đỏ sẽ đột ngột sáng lên.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà ra ngoài, Hà Thanh Hà khó hiểu: “Anh đi đâu vậy?”
Phó Sâm nói: “Trong nhà còn nhiều phòng mà, phòng dành cho khách không có camera.”
Sau đó, bóng dáng hai người lại xuất hiện ở một khúc hành lang khác, sau đó các nhân viên trơ mắt nhìn bọn họ đi dọc con đường và tắt hết toàn bộ camera.
Cuối cùng là đi tới đâu, không ai biết cả.
“Không phải là kết hôn giả à?” Có người lắp bắp hỏi.
Hết chương 8.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 8
10.0/10 từ 15 lượt.