Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 45
134@-
Chương 45
Tất cả khách mời sau khi nghe xong luật chơi đều sửng sờ, Nhiếp Bình Nhiên không thể tin nổi mà nhìn bục nhảy, nói: “Cái này là việc người làm sao?”
Bục nhảy được xây theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp cao ba mét, cho dù là người biết bơi cũng chưa chắc dám nhảy, rơi từ độ cao đó xuống nước ai biết có an toàn không.
Nghiêm Trung Triết lên tiếng nghi ngờ: “Thế này nguy hiểm quá, dễ xảy ra chuyện.”
Lúc này, nhân viên chương trình giải thích: “Mỗi người đều sẽ mặc áo phao, dưới nước có nhân viên cứu hộ chờ sẵn. Bọn tôi đã thử rất nhiều lần rồi, đảm bảo an toàn cho mọi người.”
Nói cách khác, chính ekip chương trình đã tự mình thử nghiệm, đúng là cũng đủ liều lĩnh.
Cả nhóm đi tới bục nhảy, chỉ thấy bên rìa bục có lắp đặt một thiết bị ròng rọc, nhân viên bắt đầu thị phạm cách thực hiện.
Một người buộc dây an toàn vào người, treo lơ lửng phía trước bục nhảy. Dây an toàn chia thành hai sợi, vòng qua ròng rọc, ở giữa có khóa cố định, người còn lại đứng phía sau giữ lấy hai sợi dây. Sau khi trò chơi bắt đầu, khóa sẽ mở ra. Nếu người phía sau không giữ chắc, người phía trước sẽ rơi thẳng xuống bể bơi.
“Vì người bị treo ở giữa không trung, thực tế chỉ cách mặt nước hơn một mét, dây an toàn của chúng tôi có năm điểm chịu lực, tất cả đều đã qua kiểm nghiệm chuyên môn.”
Nhân viên nói gì thì nói, mọi người vẫn không mấy hào hứng. Quảng Quân vỗ ngực, nói: “May mà lần này giành được hạng nhất.” Y hỏi Hướng Bội Lôi: “Người về nhất cũng phải lên à?”
Hướng Bội Lôi mỉm cười: “Có thể không lên, nhưng nếu muốn chơi thì cũng được.”
Quảng Quân trong lòng khẽ động, quay sang nhìn Nhĩ Đông: “Chồng ơi, hay là mình thử xem?”
Dù sao thì đây cũng là cơ hội tăng độ nhận diện, tiện thể thể hiện thực lực của bọn họ.
Thật ra Nhĩ Đông chẳng muốn lên chút nào, nhưng bị Quảng Quân hỏi thế giữa bao nhiêu người, gã đành phải làm ra vẻ cưng chiều, nói: “Nếu em muốn chơi, tất nhiên anh phải chiều rồi.”
Thế là đôi hot blogger trở thành nhóm đầu tiên lên thực hiện thử thách.
Trình tự trò chơi là người có điểm cao sẽ kéo người có điểm thấp, giống như lúc cõng người khi nãy, lần này Quảng Quân có điểm cao hơn, cậu bị treo bên rìa bục nhảy, còn Nhĩ Đông là người thì giữ dây.
Bục nhảy cao ba mét, nói thì không bằng hai tầng lầu, nhưng lúc thật sự đứng lên đó, nhìn xuống mặt nước hồ bơi xanh biếc bên dưới, cảm giác đáng sợ hơn tưởng tượng rất nhiều. Quảng Quân vừa lên bục đã bắt đầu hối hận, nhưng lời đã nói ra thì không thể tự vả vào mặt mình, đành cắn răng buộc dây an toàn.
Lúc bị treo lơ lửng, y vẫn không kiềm được mà lộ ra vẻ sợ hãi, lớn tiếng gọi: “Chồng ơi, anh phải giữ chặt em đó!”
Nhĩ Đông rủa thầm trong lòng, bề ngoài thì vẫn tự tin trấn an: “Yên tâm đi vợ yêu, anh sẽ không buông tay đâu.”
Để tăng độ ma sát và bảo vệ khách mời, người kéo dây được đeo găng tay dày, dù vậy khi khóa an toàn vừa được tháo ra, lực quán tính dữ dội vẫn tạo nên cú sốc lớn, vượt xa tưởng tượng của Nhĩ Đông. Gã trượt tay một cái, lập tức vang lên một tiếng “tõm”.
“Ặc…” Ngô Kỳ gãi đầu: “Chưa được một giây đã rơi rồi.”
Nhân viên cứu hộ kéo Quảng Quân lên, Quảng Quân biết bơi, nhưng y thật sự không ngờ Nhĩ Đông lại buông tay nhanh như vậy, không kịp phòng bị, uống không ít nước hồ.
Nụ cười trên mặt y không giữ nổi nữa, sầm mặt bước lên bờ.
Nhĩ Đông chạy tới xin lỗi, Quảng Quân nổi giận, hai người giằng co bên cạnh hồ, cuối cùng Quảng Quân đi tìm đạo diễn, muốn đạo diễn cắt đoạn đó, Nhĩ Đông lẽo đẽo theo sau.
Sau bài học từ họ, mọi người bắt đầu rút ra kinh nghiệm: “Lúc vừa tháo khóa là quan trọng nhất, phải ra sức trước, nếu không sẽ không kéo được.”
Còn một vấn đề nữa, Tả Văn Phong hỏi: “Phải giữ trong bao lâu?”
Hướng Bội Lôi nói với họ: “Vẫn tính theo thứ hạng ngày hôm qua, xếp hạng càng thấp thì phải duy trì thời gian càng lâu.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phó Sâm và Hà Thanh Hà bằng ánh mắt đầy đồng cảm.
Nhóm thứ hai là cặp diễn viên, Nghiêm Trung Triết giữ Tả Văn Phong.
Cõng Tả Văn Phong đã đủ mệt, giờ lại phải kéo, mà vóc dáng của hai người lại chênh lệch quá lớn.
Tả Văn Phong nói với Nghiêm Trung Triết: “Em khỏi lo cho anh, cứ thả tay ra là được.”
Dù gì cũng chỉ là nhảy xuống hồ nước, lúc quay phim hành động, hắn thường xuyên phải treo dây cáp, chuyện này chẳng là gì cả.
Nghiêm Trung Triết chỉ cười, không nói gì.
Tả Văn Phong nhìn anh, thở dài: “Em đúng là cố chấp.”
Tả Văn Phong bị treo bên rìa bục nhảy, Nghiêm Trung Triết cố giữ dây nhưng chỉ được mười giây là không trụ nổi, Tả Văn Phong đối với anh mà nói thật sự quá nặng, hoàn toàn chịu thua.
Sợi dây trượt xuống từng chút, cơ thể Tả Văn Phong cũng từ từ hạ thấp, mắt thấy chân sắp chạm mặt nước, Tả Văn Phong hét lên: “Thả tay đi!”
Nghiêm Trung Triết cắn răng, cố gắng kéo sợi dây bằng tất cả sức lực. May mà họ chỉ cần duy trì ba mươi giây, đến khi kết thúc, mu bàn chân của Tả Văn Phong đã ngập trong nước, hắn tự cởi khóa an toàn nhảy xuống nước, lập tức lên bờ quan tâm Nghiêm Trung Triết.
Hai người đứng một bên nói chuyện, Tả Văn Phong nắm tay Nghiêm Trung Triết, kiểm tra xem anh có bị thương không, người khác không nghe thấy họ nói gì, nhưng có thể thấy sự xót xa trong ánh mắt của Tả Văn Phong.
“Thật tốt quá.” Nhiếp Bình Nhiên cảm thán.
“Đúng vậy.” Hà Thanh Hà phụ họa.
Hai diễn viên này tuy độ nổi tiếng bình thường, nhưng chỉ có những người từng tham gia chương trình với họ mới biết họ yêu thương nhau đến nhường nào.
“Đừng có mà ngưỡng mộ nữa, đi thôi.” Ngô Kỳ gọi Nhiếp Bình Nhiên: “Bảo em giảm cân thì không giảm, nặng thế này ai mà kéo nổi.”
Nhiếp Bình Nhiên mặt mày như đưa đám, dù sao Ngô Kỳ cũng chắc chắn không lo cho cậu, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ lại rơi xuống hồ một lần nữa.
Vừa nãy ngã cầu, tóc còn chưa kịp khô đây này.
Nhiếp Bình Nhiên sợ độ cao, dù chỉ có ba mét mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, cậu thương lượng với Ngô Kỳ: “Hay là mình đổi chỗ đi, để em kéo anh.”
Ngô Kỳ liếc một cái liền nhìn thấu ý đồ của cậu: “Em định để tôi xuống nước thay em đúng không.”
Nhiếp Bình Nhiên bị nói trúng cũng không thấy xấu hổ, nói: “Anh da dày thịt béo, đâu có sợ bị ngã.”
Ngô Kỳ bực mình: “Tôi là người mẫu, cơ thể rất quý đấy.”
Hai người rôm rả cãi nhau vài câu, Nhiếp Bình Nhiên có vẻ cũng không còn sợ hãi như trước, cậu tháo kính xuống đặt sang bên rồi nhắm mắt lại, mặc cho nhân viên treo mình lơ lửng bên mép bục nhảy, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước.
Kết quả là Ngô Kỳ cố gắng trụ vững suốt một phút.
Khi Nhiếp Bình Nhiên được kéo lên bục vẫn còn ngẩn ngơ, ngơ ngác hỏi: “Em chưa rơi xuống à?”
Xa xa Phó Sâm như thể nghe thấy, khẽ nâng mí mắt, liếc qua bục nhảy.
Cuối cùng cũng đến lượt Phó Sâm và Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà chủ động nói với Phó Sâm: “Biết lượng sức mình thôi.”
Anh cũng không nói mấy câu kiểu như bảo Phó Sâm buông tay, vì Phó Sâm nhất định sẽ không làm vậy, anh chỉ mong hắn đừng bị thương.
Phó Sâm khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh yên tâm.
Cả hai chuẩn bị lên sàn thì Hướng Bội Lôi đột nhiên xuất hiện, dùng ánh mắt vừa thương cảm vừa áy náy nhìn Hà Thanh Hà: “Hai người bằng điểm, nên phải thay phiên nhau nhé.”
Các cặp đôi khác đều để người có điểm thấp làm nhiệm vụ cõng hoặc kéo người còn lại, nếu chỉ có nhóm hào môn là tự thương lượng sắp xếp thì sẽ không công bằng.
Hà Thanh Hà hỏi: “Vậy sao không nói sớm?”
Hướng Bội Lôi chớp mắt đầy vô tội: “Các khách mời khác trước khi bắt đầu cũng không biết thứ tự mà.”
Hà Thanh Hà: “…”
Cái chương trình này đúng là giỏi chơi bẩn mà.
Phó Sâm không đồng ý: “Không được, trò này quá khó, để vòng sau em ấy làm.” Nếu biết trước phải thay phiên, lẽ ra nên để Hà Thanh Hà đi cầu phao từ đầu.
Hướng Bội Lôi nói: “Nhỡ trò tiếp theo còn khó hơn thì sao? Các khách mời khác cũng không được tự ý đổi người đâu.” Cô bất đắc dĩ nói cho cặp đôi hào môn biết một sự thật tàn khốc: “Hai người là hạng chót.”
Cho nên đây cũng là một phần của hình phạt.
Phó Sâm vẫn không đồng ý, mặt lạnh nói chuyện với nhân viên chương trình, vì nhóm họ phải trụ suốt hai phút thật sự sẽ rất khó khăn.
Hà Thanh Hà kéo nhẹ tay áo Phó Sâm, hắn quay đầu lại, Hà Thanh Hà mỉm cười với hắn, nói: “Tin em một chút đi.”
Đây là câu mà lúc nãy đi qua cầu phao Phó Sâm đã nói với anh, giờ được Hà Thanh Hà trả lại cho hắn.
Phó Sâm mím môi, còn định nói gì đó, Hà Thanh Hà cười nói: “Không sao đâu.” Anh vỗ nhẹ tay Phó Sâm như trấn an: “Thực sự không được thì em sẽ buông tay, may mà anh bơi giỏi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Phó Sâm hiểu rõ tính cách của Hà Thanh Hà, anh nhất định sẽ cố gắng đến mức vượt qua giới hạn của bản thân.
Hà Thanh Hà lại nói lần nữa: “Tin em đi mà.”
Phó Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nhân viên chương trình, bản thân hắn ở công ty vốn đã quen ra lệnh, bây giờ trừng mắt nhìn như thế, khiến đám nhân viên sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nhưng Hà Thanh Hà biết đó là biểu hiện Phó Sâm đã đồng ý.
Anh lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho nhân viên, họ lập tức hiểu ý, dẫn hai người lên bục nhảy.
Trên đường đi, Hà Thanh Hà nhỏ giọng nói với Phó Sâm: “Bọn mình là đội về cuối, nếu mặc cả thì người khác sẽ nghĩ tụi mình dựa thế h**p người.”
Phó Sâm nhìn anh.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà quá để tâm đến ánh mắt của người khác, cuối cùng người chịu khổ vẫn là anh.
Hai người lên đến bục nhảy, một nhóm nhân viên giúp Phó Sâm buộc dây an toàn, nhóm còn lại giải thích với Hà Thanh Hà cách kéo dây thừng.
Thực ra hệ thống ròng rọc của bục nhảy có tác dụng như đòn bẩy, đã giảm bớt một phần lực kéo, nếu không thì người bình thường như bọn họ sao giữ nổi một người đàn ông trưởng thành chứ.
Hà Thanh Hà đeo găng tay vào, Phó Sâm cứ nghiêng đầu nhìn anh, Hà Thanh Hà phát hiện thì mỉm cười với hắn.
Nụ cười của Hà Thanh Hà vẫn ấm áp như gió xuân, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Nhân viên bên cạnh nhắc nhở: “Có thể bắt đầu chưa?”
Phó Sâm bước lên bục nhảy, trước đó Nhiếp Bình Nhiên sợ rơi xuống nước nên đã tháo kính, còn Phó Sâm thì không, hắn trực tiếp nhảy khỏi bục.
Dây an toàn giữ chặt hắn, treo lơ lửng giữa không trung.
Hà Thanh Hà ở phía sau quấn dây thừng quanh cánh tay hai vòng, nắm chặt đầu dây.
Các khách mời khác vây quanh bên dưới, Nghiêm Trung Triết biết kéo một người nặng hơn mình khó đến mức nào, thay Hà Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh: “Hai phút đó, lâu lắm.”
Lúc đó anh mới kéo có ba mươi giây mà đã thấy như dài cả thế kỷ.
Nhiếp Bình Nhiên lẩm bẩm: “Giỏi quá, nếu là tôi thì…” nói được nửa câu, cậu liếc thấy Ngô Kỳ đang đứng bên cạnh, lập tức ngậm miệng.
Ngô Kỳ chế nhạo: “Nếu là em thì đã quăng tôi xuống nước từ lâu rồi.”
Ban nãy Ngô Kỳ giữ chặt cậu, Nhiếp Bình Nhiên tự thấy mình thiếu Ngô Kỳ một ván, được lợi thì không làm màu, ngoan ngoãn im lặng.
Ngô Kỳ quay đầu hét lớn về phía bục nhảy: “Cố lên nha, tiểu kiều thê*!”
*khúc này đang nhấn mạnh thiết lập hình tượng “kiều thê” của Tiểu Hà nên mình giữ nguyên cụm này nha
Tất cả mọi người đứng đó: “…”
Muốn giả vờ không quen biết hắn ghê.
Nhân viên chương trình mở khóa chốt ra, dây thừng lập tức căng lên, Hà Thanh Hà cảm nhận được một luồng lực lớn kéo mạnh về phía trước.
Anh giữ chặt dây không buông.
Phó Sâm ở phía trước lại không cảm nhận được bất kỳ cảm giác rơi xuống nào.
Nhân viên bên cạnh Hà Thanh Hà đều ngẩn người, thông thường nếu lực không đủ sẽ rất khó chịu đựng nổi đợt lực kéo đầu tiên, dây thừng sẽ bị kéo mạnh về phía trước một chút, nhưng Hà Thanh Hà lại hoàn toàn không xảy ra hiện tượng đó.
Bọn họ vốn cho rằng sức Hà Thanh Hà yếu, chắc chắn sẽ làm Phó Sâm rơi xuống hồ.
Máy quay ngay lập tức quay cận cảnh gương mặt Hà Thanh Hà.
Trong lòng anh lại đang nghĩ, mấy người đúng là đánh giá thấp tôi quá rồi.
Anh từng là người một mình ra khơi, chuyện gì cũng tự làm được, sao có thể yếu đuối, tay chân mềm yếu không có sức được chứ.
Chẳng qua là tính cách anh trầm ổn, điềm đạm mà thôi.
Chỉ tiếc là sau khi về nước, anh không tiếp tục những trò vui đơn độc đó nữa, da dẻ dần trắng trẻo lại, sức lực cũng yếu đi không ít, may mà kỹ năng vẫn còn.
Hà Thanh Hà nắm chặt sợi dây, Phó Sâm thì đang treo mình lơ lửng dưới bục nhảy, không rõ tình hình phía trên, chỉ cảm thấy không gian im ắng đến mức kỳ lạ khiến người ta bất an.
Hắn sợ ảnh hưởng đến Hà Thanh Hà nên không dám cử động.
Phó Sâm dù sao cũng là đàn ông, thân hình cao lớn, cân nặng rõ ràng không nhẹ. Hà Thanh Hà dần thấy đuối sức, trán rịn mồ hôi, tay giữ dây hơi run lên.
Dù vậy, anh vẫn đứng vững tại chỗ, ánh mắt chỉ tập trung vào sợi dây, không bị bất kỳ thứ gì làm phân tâm.
Nhân viên bên cạnh nhìn thấy thế, không nhịn được mà bật thốt: “Cố lên nhé!”
Bọn họ đương nhiên là mong Hà Thanh Hà cố thêm một chút, như vậy hiệu ứng chương trình sẽ tốt hơn. Nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ của Hà Thanh Hà, hiệu ứng chương trình gì đó đã bị ném ra sau đầu hết, tất cả mọi người đều đồng lòng cổ vũ cho anh.
Phó Sâm nghe thấy tiếng động phía trên, biết đây là thời khắc then chốt, hắn mím chặt môi, hai tay bám vào dây an toàn, cố gắng giữ cơ thể ổn định.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi nhân viên tuyên bố hết giờ, Phó Sâm mới nhận ra bản thân dù không hề nhúc nhích, cũng đã đổ đầy một thân mồ hôi.
Hắn được kéo lên bục, việc đầu tiên là bước đến chỗ Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà thấy Phó Sâm, lập tức cong mắt cười: “Em đã bảo là cứ tin em đi mà.”
Anh vừa nói vừa th* d*c, má đỏ bừng lên vì dùng sức quá nhiều, trán đầy mồ hôi, chẳng còn vẻ gọn gàng sạch sẽ thường ngày nữa, lại giống như một bông hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức làm người ta không dời mắt.
Phó Sâm còn chưa kịp tháo dây buộc trên người đã đỡ lấy tay Hà Thanh Hà, tháo găng tay ra kiểm tra xem anh có bị thương không.
Hà Thanh Hà bật cười: “Em không sao, em lợi hại lắm đấy.”
Phó Sâm nhìn anh thật sâu, khẽ nói: “Em đúng là…”
Rốt cuộc còn giấu bao nhiêu kỹ năng nữa đây.
Trước khi chơi trò chơi này, Phó Sâm đã đoán Hà Thanh Hà sẽ không buông tay, nhưng hắn không ngờ anh lại trụ được lâu như vậy. Huống hồ khi hắn treo mình trên bục, thân thể không hề dao động, chứng tỏ tay Hà Thanh Hà rất vững.
Một người dịu dàng như Hà Thanh Hà, vì sao lại ẩn giấu sức mạnh lớn như thế.
Những khách mời khác đứng xem đều ngây dại, Ngô Kỳ nhịn không được chửi một câu: “Má, bá đạo thiệt đó, ai nói anh là ‘kiều thê’ vậy trời.”
Nhiếp Bình Nhiên đứng bên cạnh trợn mắt: “Chó nói đó.”
Ngô Kỳ: “…Đánh em giờ.”
Trò chơi thứ hai thật sự rất mất sức, lần này thời gian nghỉ giải lao khá lâu, mọi người tranh thủ ăn trưa, buổi chiều chương trình tiếp tục sắp xếp trò chơi, tiếp tục hành hạ đoàn khách quý của họ.
Cuối cùng cũng đến tối, ai nấy đều gần như tê liệt, nhà hàng ngon cũng chẳng còn hấp dẫn nổi họ nữa, mấy người bàn nhau quyết định về phòng luôn, giải quyết bữa tối bằng cách gọi phục vụ tận phòng.
Mọi người tụ tập ở sảnh khách sạn chào tạm biệt nhau, trong lúc nói chuyện, Hà Thanh Hà đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không có máy quay ghi hình mới len lén đi đến bên cạnh Phó Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay anh còn qua không?”
Nói xong, anh hơi xấu hổ, đưa tay gãi mũi.
Phó Sâm nhìn anh, chỉ nói hai chữ: “Đợi anh.”
Hết chương 45.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 45
Tất cả khách mời sau khi nghe xong luật chơi đều sửng sờ, Nhiếp Bình Nhiên không thể tin nổi mà nhìn bục nhảy, nói: “Cái này là việc người làm sao?”
Bục nhảy được xây theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp cao ba mét, cho dù là người biết bơi cũng chưa chắc dám nhảy, rơi từ độ cao đó xuống nước ai biết có an toàn không.
Nghiêm Trung Triết lên tiếng nghi ngờ: “Thế này nguy hiểm quá, dễ xảy ra chuyện.”
Lúc này, nhân viên chương trình giải thích: “Mỗi người đều sẽ mặc áo phao, dưới nước có nhân viên cứu hộ chờ sẵn. Bọn tôi đã thử rất nhiều lần rồi, đảm bảo an toàn cho mọi người.”
Nói cách khác, chính ekip chương trình đã tự mình thử nghiệm, đúng là cũng đủ liều lĩnh.
Cả nhóm đi tới bục nhảy, chỉ thấy bên rìa bục có lắp đặt một thiết bị ròng rọc, nhân viên bắt đầu thị phạm cách thực hiện.
Một người buộc dây an toàn vào người, treo lơ lửng phía trước bục nhảy. Dây an toàn chia thành hai sợi, vòng qua ròng rọc, ở giữa có khóa cố định, người còn lại đứng phía sau giữ lấy hai sợi dây. Sau khi trò chơi bắt đầu, khóa sẽ mở ra. Nếu người phía sau không giữ chắc, người phía trước sẽ rơi thẳng xuống bể bơi.
“Vì người bị treo ở giữa không trung, thực tế chỉ cách mặt nước hơn một mét, dây an toàn của chúng tôi có năm điểm chịu lực, tất cả đều đã qua kiểm nghiệm chuyên môn.”
Nhân viên nói gì thì nói, mọi người vẫn không mấy hào hứng. Quảng Quân vỗ ngực, nói: “May mà lần này giành được hạng nhất.” Y hỏi Hướng Bội Lôi: “Người về nhất cũng phải lên à?”
Hướng Bội Lôi mỉm cười: “Có thể không lên, nhưng nếu muốn chơi thì cũng được.”
Quảng Quân trong lòng khẽ động, quay sang nhìn Nhĩ Đông: “Chồng ơi, hay là mình thử xem?”
Dù sao thì đây cũng là cơ hội tăng độ nhận diện, tiện thể thể hiện thực lực của bọn họ.
Thật ra Nhĩ Đông chẳng muốn lên chút nào, nhưng bị Quảng Quân hỏi thế giữa bao nhiêu người, gã đành phải làm ra vẻ cưng chiều, nói: “Nếu em muốn chơi, tất nhiên anh phải chiều rồi.”
Thế là đôi hot blogger trở thành nhóm đầu tiên lên thực hiện thử thách.
Trình tự trò chơi là người có điểm cao sẽ kéo người có điểm thấp, giống như lúc cõng người khi nãy, lần này Quảng Quân có điểm cao hơn, cậu bị treo bên rìa bục nhảy, còn Nhĩ Đông là người thì giữ dây.
Bục nhảy cao ba mét, nói thì không bằng hai tầng lầu, nhưng lúc thật sự đứng lên đó, nhìn xuống mặt nước hồ bơi xanh biếc bên dưới, cảm giác đáng sợ hơn tưởng tượng rất nhiều. Quảng Quân vừa lên bục đã bắt đầu hối hận, nhưng lời đã nói ra thì không thể tự vả vào mặt mình, đành cắn răng buộc dây an toàn.
Lúc bị treo lơ lửng, y vẫn không kiềm được mà lộ ra vẻ sợ hãi, lớn tiếng gọi: “Chồng ơi, anh phải giữ chặt em đó!”
Nhĩ Đông rủa thầm trong lòng, bề ngoài thì vẫn tự tin trấn an: “Yên tâm đi vợ yêu, anh sẽ không buông tay đâu.”
Để tăng độ ma sát và bảo vệ khách mời, người kéo dây được đeo găng tay dày, dù vậy khi khóa an toàn vừa được tháo ra, lực quán tính dữ dội vẫn tạo nên cú sốc lớn, vượt xa tưởng tượng của Nhĩ Đông. Gã trượt tay một cái, lập tức vang lên một tiếng “tõm”.
“Ặc…” Ngô Kỳ gãi đầu: “Chưa được một giây đã rơi rồi.”
Nhân viên cứu hộ kéo Quảng Quân lên, Quảng Quân biết bơi, nhưng y thật sự không ngờ Nhĩ Đông lại buông tay nhanh như vậy, không kịp phòng bị, uống không ít nước hồ.
Nụ cười trên mặt y không giữ nổi nữa, sầm mặt bước lên bờ.
Nhĩ Đông chạy tới xin lỗi, Quảng Quân nổi giận, hai người giằng co bên cạnh hồ, cuối cùng Quảng Quân đi tìm đạo diễn, muốn đạo diễn cắt đoạn đó, Nhĩ Đông lẽo đẽo theo sau.
Sau bài học từ họ, mọi người bắt đầu rút ra kinh nghiệm: “Lúc vừa tháo khóa là quan trọng nhất, phải ra sức trước, nếu không sẽ không kéo được.”
Còn một vấn đề nữa, Tả Văn Phong hỏi: “Phải giữ trong bao lâu?”
Hướng Bội Lôi nói với họ: “Vẫn tính theo thứ hạng ngày hôm qua, xếp hạng càng thấp thì phải duy trì thời gian càng lâu.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phó Sâm và Hà Thanh Hà bằng ánh mắt đầy đồng cảm.
Nhóm thứ hai là cặp diễn viên, Nghiêm Trung Triết giữ Tả Văn Phong.
Cõng Tả Văn Phong đã đủ mệt, giờ lại phải kéo, mà vóc dáng của hai người lại chênh lệch quá lớn.
Tả Văn Phong nói với Nghiêm Trung Triết: “Em khỏi lo cho anh, cứ thả tay ra là được.”
Dù gì cũng chỉ là nhảy xuống hồ nước, lúc quay phim hành động, hắn thường xuyên phải treo dây cáp, chuyện này chẳng là gì cả.
Nghiêm Trung Triết chỉ cười, không nói gì.
Tả Văn Phong nhìn anh, thở dài: “Em đúng là cố chấp.”
Tả Văn Phong bị treo bên rìa bục nhảy, Nghiêm Trung Triết cố giữ dây nhưng chỉ được mười giây là không trụ nổi, Tả Văn Phong đối với anh mà nói thật sự quá nặng, hoàn toàn chịu thua.
Sợi dây trượt xuống từng chút, cơ thể Tả Văn Phong cũng từ từ hạ thấp, mắt thấy chân sắp chạm mặt nước, Tả Văn Phong hét lên: “Thả tay đi!”
Nghiêm Trung Triết cắn răng, cố gắng kéo sợi dây bằng tất cả sức lực. May mà họ chỉ cần duy trì ba mươi giây, đến khi kết thúc, mu bàn chân của Tả Văn Phong đã ngập trong nước, hắn tự cởi khóa an toàn nhảy xuống nước, lập tức lên bờ quan tâm Nghiêm Trung Triết.
Hai người đứng một bên nói chuyện, Tả Văn Phong nắm tay Nghiêm Trung Triết, kiểm tra xem anh có bị thương không, người khác không nghe thấy họ nói gì, nhưng có thể thấy sự xót xa trong ánh mắt của Tả Văn Phong.
“Thật tốt quá.” Nhiếp Bình Nhiên cảm thán.
“Đúng vậy.” Hà Thanh Hà phụ họa.
Hai diễn viên này tuy độ nổi tiếng bình thường, nhưng chỉ có những người từng tham gia chương trình với họ mới biết họ yêu thương nhau đến nhường nào.
“Đừng có mà ngưỡng mộ nữa, đi thôi.” Ngô Kỳ gọi Nhiếp Bình Nhiên: “Bảo em giảm cân thì không giảm, nặng thế này ai mà kéo nổi.”
Nhiếp Bình Nhiên mặt mày như đưa đám, dù sao Ngô Kỳ cũng chắc chắn không lo cho cậu, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ lại rơi xuống hồ một lần nữa.
Vừa nãy ngã cầu, tóc còn chưa kịp khô đây này.
Nhiếp Bình Nhiên sợ độ cao, dù chỉ có ba mét mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, cậu thương lượng với Ngô Kỳ: “Hay là mình đổi chỗ đi, để em kéo anh.”
Ngô Kỳ liếc một cái liền nhìn thấu ý đồ của cậu: “Em định để tôi xuống nước thay em đúng không.”
Nhiếp Bình Nhiên bị nói trúng cũng không thấy xấu hổ, nói: “Anh da dày thịt béo, đâu có sợ bị ngã.”
Ngô Kỳ bực mình: “Tôi là người mẫu, cơ thể rất quý đấy.”
Hai người rôm rả cãi nhau vài câu, Nhiếp Bình Nhiên có vẻ cũng không còn sợ hãi như trước, cậu tháo kính xuống đặt sang bên rồi nhắm mắt lại, mặc cho nhân viên treo mình lơ lửng bên mép bục nhảy, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống nước.
Kết quả là Ngô Kỳ cố gắng trụ vững suốt một phút.
Khi Nhiếp Bình Nhiên được kéo lên bục vẫn còn ngẩn ngơ, ngơ ngác hỏi: “Em chưa rơi xuống à?”
Xa xa Phó Sâm như thể nghe thấy, khẽ nâng mí mắt, liếc qua bục nhảy.
Cuối cùng cũng đến lượt Phó Sâm và Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà chủ động nói với Phó Sâm: “Biết lượng sức mình thôi.”
Anh cũng không nói mấy câu kiểu như bảo Phó Sâm buông tay, vì Phó Sâm nhất định sẽ không làm vậy, anh chỉ mong hắn đừng bị thương.
Phó Sâm khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh yên tâm.
Cả hai chuẩn bị lên sàn thì Hướng Bội Lôi đột nhiên xuất hiện, dùng ánh mắt vừa thương cảm vừa áy náy nhìn Hà Thanh Hà: “Hai người bằng điểm, nên phải thay phiên nhau nhé.”
Các cặp đôi khác đều để người có điểm thấp làm nhiệm vụ cõng hoặc kéo người còn lại, nếu chỉ có nhóm hào môn là tự thương lượng sắp xếp thì sẽ không công bằng.
Hà Thanh Hà hỏi: “Vậy sao không nói sớm?”
Hướng Bội Lôi chớp mắt đầy vô tội: “Các khách mời khác trước khi bắt đầu cũng không biết thứ tự mà.”
Hà Thanh Hà: “…”
Cái chương trình này đúng là giỏi chơi bẩn mà.
Phó Sâm không đồng ý: “Không được, trò này quá khó, để vòng sau em ấy làm.” Nếu biết trước phải thay phiên, lẽ ra nên để Hà Thanh Hà đi cầu phao từ đầu.
Hướng Bội Lôi nói: “Nhỡ trò tiếp theo còn khó hơn thì sao? Các khách mời khác cũng không được tự ý đổi người đâu.” Cô bất đắc dĩ nói cho cặp đôi hào môn biết một sự thật tàn khốc: “Hai người là hạng chót.”
Cho nên đây cũng là một phần của hình phạt.
Phó Sâm vẫn không đồng ý, mặt lạnh nói chuyện với nhân viên chương trình, vì nhóm họ phải trụ suốt hai phút thật sự sẽ rất khó khăn.
Hà Thanh Hà kéo nhẹ tay áo Phó Sâm, hắn quay đầu lại, Hà Thanh Hà mỉm cười với hắn, nói: “Tin em một chút đi.”
Đây là câu mà lúc nãy đi qua cầu phao Phó Sâm đã nói với anh, giờ được Hà Thanh Hà trả lại cho hắn.
Phó Sâm mím môi, còn định nói gì đó, Hà Thanh Hà cười nói: “Không sao đâu.” Anh vỗ nhẹ tay Phó Sâm như trấn an: “Thực sự không được thì em sẽ buông tay, may mà anh bơi giỏi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Phó Sâm hiểu rõ tính cách của Hà Thanh Hà, anh nhất định sẽ cố gắng đến mức vượt qua giới hạn của bản thân.
Hà Thanh Hà lại nói lần nữa: “Tin em đi mà.”
Phó Sâm lạnh lùng liếc mắt nhìn nhân viên chương trình, bản thân hắn ở công ty vốn đã quen ra lệnh, bây giờ trừng mắt nhìn như thế, khiến đám nhân viên sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nhưng Hà Thanh Hà biết đó là biểu hiện Phó Sâm đã đồng ý.
Anh lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho nhân viên, họ lập tức hiểu ý, dẫn hai người lên bục nhảy.
Trên đường đi, Hà Thanh Hà nhỏ giọng nói với Phó Sâm: “Bọn mình là đội về cuối, nếu mặc cả thì người khác sẽ nghĩ tụi mình dựa thế h**p người.”
Phó Sâm nhìn anh.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà quá để tâm đến ánh mắt của người khác, cuối cùng người chịu khổ vẫn là anh.
Hai người lên đến bục nhảy, một nhóm nhân viên giúp Phó Sâm buộc dây an toàn, nhóm còn lại giải thích với Hà Thanh Hà cách kéo dây thừng.
Thực ra hệ thống ròng rọc của bục nhảy có tác dụng như đòn bẩy, đã giảm bớt một phần lực kéo, nếu không thì người bình thường như bọn họ sao giữ nổi một người đàn ông trưởng thành chứ.
Hà Thanh Hà đeo găng tay vào, Phó Sâm cứ nghiêng đầu nhìn anh, Hà Thanh Hà phát hiện thì mỉm cười với hắn.
Nụ cười của Hà Thanh Hà vẫn ấm áp như gió xuân, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Nhân viên bên cạnh nhắc nhở: “Có thể bắt đầu chưa?”
Phó Sâm bước lên bục nhảy, trước đó Nhiếp Bình Nhiên sợ rơi xuống nước nên đã tháo kính, còn Phó Sâm thì không, hắn trực tiếp nhảy khỏi bục.
Dây an toàn giữ chặt hắn, treo lơ lửng giữa không trung.
Hà Thanh Hà ở phía sau quấn dây thừng quanh cánh tay hai vòng, nắm chặt đầu dây.
Các khách mời khác vây quanh bên dưới, Nghiêm Trung Triết biết kéo một người nặng hơn mình khó đến mức nào, thay Hà Thanh Hà đổ mồ hôi lạnh: “Hai phút đó, lâu lắm.”
Lúc đó anh mới kéo có ba mươi giây mà đã thấy như dài cả thế kỷ.
Nhiếp Bình Nhiên lẩm bẩm: “Giỏi quá, nếu là tôi thì…” nói được nửa câu, cậu liếc thấy Ngô Kỳ đang đứng bên cạnh, lập tức ngậm miệng.
Ngô Kỳ chế nhạo: “Nếu là em thì đã quăng tôi xuống nước từ lâu rồi.”
Ban nãy Ngô Kỳ giữ chặt cậu, Nhiếp Bình Nhiên tự thấy mình thiếu Ngô Kỳ một ván, được lợi thì không làm màu, ngoan ngoãn im lặng.
Ngô Kỳ quay đầu hét lớn về phía bục nhảy: “Cố lên nha, tiểu kiều thê*!”
*khúc này đang nhấn mạnh thiết lập hình tượng “kiều thê” của Tiểu Hà nên mình giữ nguyên cụm này nha
Tất cả mọi người đứng đó: “…”
Muốn giả vờ không quen biết hắn ghê.
Nhân viên chương trình mở khóa chốt ra, dây thừng lập tức căng lên, Hà Thanh Hà cảm nhận được một luồng lực lớn kéo mạnh về phía trước.
Anh giữ chặt dây không buông.
Phó Sâm ở phía trước lại không cảm nhận được bất kỳ cảm giác rơi xuống nào.
Nhân viên bên cạnh Hà Thanh Hà đều ngẩn người, thông thường nếu lực không đủ sẽ rất khó chịu đựng nổi đợt lực kéo đầu tiên, dây thừng sẽ bị kéo mạnh về phía trước một chút, nhưng Hà Thanh Hà lại hoàn toàn không xảy ra hiện tượng đó.
Bọn họ vốn cho rằng sức Hà Thanh Hà yếu, chắc chắn sẽ làm Phó Sâm rơi xuống hồ.
Máy quay ngay lập tức quay cận cảnh gương mặt Hà Thanh Hà.
Trong lòng anh lại đang nghĩ, mấy người đúng là đánh giá thấp tôi quá rồi.
Anh từng là người một mình ra khơi, chuyện gì cũng tự làm được, sao có thể yếu đuối, tay chân mềm yếu không có sức được chứ.
Chẳng qua là tính cách anh trầm ổn, điềm đạm mà thôi.
Chỉ tiếc là sau khi về nước, anh không tiếp tục những trò vui đơn độc đó nữa, da dẻ dần trắng trẻo lại, sức lực cũng yếu đi không ít, may mà kỹ năng vẫn còn.
Hà Thanh Hà nắm chặt sợi dây, Phó Sâm thì đang treo mình lơ lửng dưới bục nhảy, không rõ tình hình phía trên, chỉ cảm thấy không gian im ắng đến mức kỳ lạ khiến người ta bất an.
Hắn sợ ảnh hưởng đến Hà Thanh Hà nên không dám cử động.
Phó Sâm dù sao cũng là đàn ông, thân hình cao lớn, cân nặng rõ ràng không nhẹ. Hà Thanh Hà dần thấy đuối sức, trán rịn mồ hôi, tay giữ dây hơi run lên.
Dù vậy, anh vẫn đứng vững tại chỗ, ánh mắt chỉ tập trung vào sợi dây, không bị bất kỳ thứ gì làm phân tâm.
Nhân viên bên cạnh nhìn thấy thế, không nhịn được mà bật thốt: “Cố lên nhé!”
Bọn họ đương nhiên là mong Hà Thanh Hà cố thêm một chút, như vậy hiệu ứng chương trình sẽ tốt hơn. Nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ của Hà Thanh Hà, hiệu ứng chương trình gì đó đã bị ném ra sau đầu hết, tất cả mọi người đều đồng lòng cổ vũ cho anh.
Phó Sâm nghe thấy tiếng động phía trên, biết đây là thời khắc then chốt, hắn mím chặt môi, hai tay bám vào dây an toàn, cố gắng giữ cơ thể ổn định.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi đến khi nhân viên tuyên bố hết giờ, Phó Sâm mới nhận ra bản thân dù không hề nhúc nhích, cũng đã đổ đầy một thân mồ hôi.
Hắn được kéo lên bục, việc đầu tiên là bước đến chỗ Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà thấy Phó Sâm, lập tức cong mắt cười: “Em đã bảo là cứ tin em đi mà.”
Anh vừa nói vừa th* d*c, má đỏ bừng lên vì dùng sức quá nhiều, trán đầy mồ hôi, chẳng còn vẻ gọn gàng sạch sẽ thường ngày nữa, lại giống như một bông hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức làm người ta không dời mắt.
Phó Sâm còn chưa kịp tháo dây buộc trên người đã đỡ lấy tay Hà Thanh Hà, tháo găng tay ra kiểm tra xem anh có bị thương không.
Hà Thanh Hà bật cười: “Em không sao, em lợi hại lắm đấy.”
Phó Sâm nhìn anh thật sâu, khẽ nói: “Em đúng là…”
Rốt cuộc còn giấu bao nhiêu kỹ năng nữa đây.
Trước khi chơi trò chơi này, Phó Sâm đã đoán Hà Thanh Hà sẽ không buông tay, nhưng hắn không ngờ anh lại trụ được lâu như vậy. Huống hồ khi hắn treo mình trên bục, thân thể không hề dao động, chứng tỏ tay Hà Thanh Hà rất vững.
Một người dịu dàng như Hà Thanh Hà, vì sao lại ẩn giấu sức mạnh lớn như thế.
Những khách mời khác đứng xem đều ngây dại, Ngô Kỳ nhịn không được chửi một câu: “Má, bá đạo thiệt đó, ai nói anh là ‘kiều thê’ vậy trời.”
Nhiếp Bình Nhiên đứng bên cạnh trợn mắt: “Chó nói đó.”
Ngô Kỳ: “…Đánh em giờ.”
Trò chơi thứ hai thật sự rất mất sức, lần này thời gian nghỉ giải lao khá lâu, mọi người tranh thủ ăn trưa, buổi chiều chương trình tiếp tục sắp xếp trò chơi, tiếp tục hành hạ đoàn khách quý của họ.
Cuối cùng cũng đến tối, ai nấy đều gần như tê liệt, nhà hàng ngon cũng chẳng còn hấp dẫn nổi họ nữa, mấy người bàn nhau quyết định về phòng luôn, giải quyết bữa tối bằng cách gọi phục vụ tận phòng.
Mọi người tụ tập ở sảnh khách sạn chào tạm biệt nhau, trong lúc nói chuyện, Hà Thanh Hà đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không có máy quay ghi hình mới len lén đi đến bên cạnh Phó Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay anh còn qua không?”
Nói xong, anh hơi xấu hổ, đưa tay gãi mũi.
Phó Sâm nhìn anh, chỉ nói hai chữ: “Đợi anh.”
Hết chương 45.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 45
10.0/10 từ 15 lượt.