Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 44

165@-

Chương 44


Phó Sâm nghe câu trả lời của Hà Thanh Hà, nếu nói là không vui thì đúng là đang tự lừa mình.


Quá khứ của Hà Thanh Hà không có sự tồn tại của người khác, điều đó lại khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm.


Hắn một lần nữa nghi ngờ cảm biến của mình gặp vấn đề, dạo gần đây thường xuyên xuất hiện những cảm xúc xa lạ.


Đợi những dao động cảm xúc lạ lẫm kia tan đi, Phó Sâm mới nhận ra tâm trạng của Hà Thanh Hà rõ ràng có hơi suy sụp, trái ngược hoàn toàn với hắn.


Khóe môi Hà Thanh Hà vẫn giữ nụ cười quen thuộc, vẫn là cơn gió xuân ấm áp quen thuộc. Nhưng nếu chú ý kỹ sẽ nhận ra, giọng anh trầm thấp và khàn khàn, cuối câu còn khẽ run.


Phó Sâm không hiểu, nghĩ là câu hỏi của mình đã làm Hà Thanh Hà tổn thương, liền đổi tay đang đỡ cằm anh thành khẽ v**t v* bên má, nói: “Xin lỗi.”


Hắn không biết câu cá, không biết nấu ăn, cũng chưa từng lái du thuyền ngao du khắp nơi, hắn học bơi cũng chỉ vì lý do sức khỏe.


Vì thế hắn không biết cảm giác khi một mình làm những việc đó là như thế nào, cũng không hiểu vì sao Hà Thanh Hà lại buồn.


Hà Thanh Hà cũng không hiểu: “Tại sao lại xin lỗi?”


Những chuyện đó chẳng liên quan gì đến Phó Sâm cả, hắn không cần phải xin lỗi anh.


Phó Sâm nói: “Anh không nên hỏi.”


Hà Thanh Hà thở dài, cười nói: “Không có gì là không nên hỏi cả, dù sao cũng là chuyện đã qua rồi.”


Một mình cũng được, có người đồng hành cũng được, đều là chuyện của quá khứ.


Ít nhất bây giờ anh đã kết hôn, xây dựng một gia đình mới, anh chỉ muốn nghiêm túc vun vén cho cuộc hôn nhân này.


Hà Thanh Hà nói thì nói vậy, nhưng Phó Sâm vẫn nhận ra cảm xúc của anh không hề khá lên.


Hắn có thể cảm nhận sự bất ổn của anh, nhưng không phân tích được vì sao, chỉ đành cố gắng an ủi theo cách của mình.


Ngón tay ấm áp dọc theo đường nét khuôn mặt anh mà trượt lên trên, lần đến sau tai, chậm rãi luồn vào mái tóc mềm, hơi dùng sức kéo Hà Thanh Hà lại gần hơn chút nữa, rồi nhẹ nhàng xoa đầu anh.


Phó Sâm nói: “Anh chưa từng làm mấy chuyện mà em kể, anh cũng luôn chỉ có một mình.”


Hà Thanh Hà khẽ cười.


Lần này nụ cười không còn mơ hồ mà là thật lòng.


Làm gì có ai an ủi người khác như vậy, kiểu an ủi của người máy tuy vụng về, nhưng lại truyền đến sự dịu dàng một cách rõ ràng, khiến Hà Thanh Hà không kìm được mà càng tựa sát vào hắn hơn.


Có lẽ đây chính là ý nghĩa của hôn nhân, trong đêm tối đặc quánh, chỉ còn tiếng sóng biển vỗ vào bờ, ít ra vẫn còn một người ở bên cạnh mình.


Phó Sâm siết chặt cánh tay ôm lấy Hà Thanh Hà.


Thì ra cảm giác có một người khác bên cạnh lại an toàn đến vậy, Hà Thanh Hà yên tâm tựa vào lồng ngực rắn chắc nhắm mắt lại.


Nếu những ngày trước kia có thể có một người như thế này ở bên anh thì tốt biết bao.


x


Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà bị động tác của người nằm cạnh đánh thức.


Giấc ngủ của anh vốn rất nông, đặc biệt là vào buổi sáng, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh tỉnh giấc.


Phó Sâm đang xoa bóp bả vai đang ê ẩm của mình, nói: “Ngủ thêm chút nữa đi.”


Hà Thanh Hà định nhắm mắt lại như ở nhà, nhưng chợt nhớ ra điều gì, lập tức mở bừng mắt, thoáng chốc hoa mắt chóng mặt.


Phó Sâm nhận ra anh khó chịu, liền đưa tay sờ trán Hà Thanh Hà.



Hà Thanh Hà đợi một lúc cho đỡ hơn, rồi mỉm cười với Phó Sâm, nói: “Chỉ là tụt huyết áp thôi.”


Anh nhớ ra chuyện quan trọng, dặn dò: “Khi anh về phòng phải cẩn thận một chút.”


Lần trước suýt nữa thì bị nhân viên chương trình bắt gặp.


Phó Sâm nói: “Bây giờ còn sớm, không sao, em có thể ngủ thêm một lát.”


Hà Thanh Hà nghe vậy mới yên tâm.


Phó Sâm xuống giường, rời khỏi phòng Hà Thanh Hà. Hắn đứng trong hành lang khách sạn, không phát hiện gì bất thường, rồi bước về phía phòng mình.


Vừa rẽ qua một góc, ống kính máy quay đã thò ra từ sau tường.


Sau bức tường có hai người đang nấp, đạo diễn Từ hỏi quay phim: “Quay được chưa?”


Quay phim trả lời: “Quay được rồi.”


Đạo diễn Từ cười quái dị: “Lên hình thì nói ngủ riêng để không làm phiền nhau, sau lưng lại sốt sắng qua đêm cùng một chỗ.”


Quay phim thì lầm bầm: “Người ta là vợ chồng hợp pháp, qua đêm với nhau thì có gì đâu.”


Đạo diễn Từ lôi anh ta dậy từ sáng sớm, rốt cuộc chỉ để quay cảnh Phó Sâm bước ra từ phòng Hà Thanh Hà.


Quay phim cảm thấy mấy cảnh thế này chẳng có ý nghĩa gì, vợ chồng người ta ngủ với nhau là chuyện bình thường, mà mình lại quay như thể đang bắt gian, cho dù quay được cũng có chiếu lên được đâu.


Đạo diễn Từ nói: “Cậu không hiểu đâu, cứ nghe theo tôi là được rồi.”


Quay phim đúng là không hiểu thật, chỉ đành làm theo yêu cầu của đạo diễn.


x


Ngày mới bắt đầu, các khách mời ăn sáng xong thì tập trung tại sảnh khách sạn, nhân viên chương trình dẫn họ lên xe trung chuyển.


Quảng Quân tò mò hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”


Đến thời điểm này rồi, nhân viên cũng không giấu giếm nữa, nói thẳng với y: “Tới công viên nước, hôm nay sẽ quay hình cả ngày ở đó.”


Công viên nước vốn là nơi rất náo nhiệt, nhưng các khách mời vừa nghe xong liền đồng loạt biến sắc.


Trong công viên nước có rất nhiều trò chơi, vô cùng thuận tiện cho ekip chương trình bày trò.


Nhất là Nhiếp Bình Nhiên từng trải qua thử thách độ cao trước đó, nghĩ lại vẫn còn sợ, dè dặt nói: “Không phải lại có mấy trò như nhảy bungee chứ?”


Nhân viên cười hì hì đáp: “Không thể tiết lộ, đến nơi sẽ biết.”


Ngô Kỳ hiếm khi an ủi Nhiếp Bình Nhiên: “Không sao đâu, đừng sợ, lần này có người đỡ cho chúng ta rồi.”


Từ sau khi thoát khỏi vị trí chót bảng, Ngô Kỳ luôn nhắc đến nhóm hào môn, Hà Thanh Hà nghe vậy chỉ cười hiền, hoàn toàn không để bụng.


Trên xe cũng có máy quay, trợ lý đồng hành dẫn dắt mọi người trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.


Khi đến nơi, cả đoàn xuống xe, Nhiếp Bình Nhiên từ xa đã thấy tàu lượn siêu tốc cao chót vót, hai chân bắt đầu mềm nhũn.


Hướng Bội Lôi đang đứng đợi các khách mời ở trước cổng vào, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền nhỏ, vẫn như thường lệ che ô tránh nắng, ngọt ngào chào mọi người: “Không biết tối qua mọi người có ngủ ngon không, mong là hôm nay ai cũng sẽ tràn đầy năng lượng để ghi hình.”


Nghiêm Trung Triết cười nói: “Nghe là biết có ẩn ý rồi.”


Nhĩ Đông nhanh chóng tiếp lời: “Ý là hôm nay sẽ bị hành cho te tua, mong mọi người chuẩn bị tinh thần.”


Mọi người cười nói vui vẻ, cùng nhau bước vào cổng công viên nước.


Công viên này có quy mô rất lớn, có nhiều hồ tạo sóng lớn nhỏ, còn có rất nhiều trò chơi thú vị như máng trượt nước, tàu lượn siêu tốc nước,…


Hà Thanh Hà nhìn quanh một hồi, đột nhiên hỏi Phó Sâm: “Anh đã từng chơi mấy thứ này chưa?”



Đúng như anh đoán, Phó Sâm lắc đầu.


Hà Thanh Hà nói: “Em chỉ từng đến mấy nơi thế này hồi học tiểu học.”


Từ khi mẹ qua đời, anh cũng không còn đến nữa.


Dù vậy thì cũng vẫn đỡ hơn Phó Sâm.


Phó Sâm hoàn toàn không dính dáng gì đến mấy hoạt động vui chơi kiểu này, cuộc trò chuyện tối qua càng khẳng định điều đó.


Anh cảm thấy buồn chán còn biết tự tìm niềm vui, còn Phó Sâm thì chẳng biết lúc đó đang làm gì.


Đáng tiếc là tối qua trò chuyện chưa đi sâu hơn, Hà Thanh Hà nghĩ, lần sau phải tìm cơ hội hỏi thử xem, những năm Phó Sâm ở tuổi hai mươi mấy đã sống thế nào.


Cả hai đều không nhận ra, họ đã bắt đầu có hứng thú với quá khứ của đối phương.


Tán gẫu xong, Hướng Bội Lôi bảo mọi người yên lặng, bắt đầu thông báo luật chơi hôm nay: “Hôm nay chúng ta chủ yếu sẽ tham gia một số trò chơi, sau đó sẽ dựa theo thứ hạng hôm qua để sắp xếp các hình phạt trong trò chơi.”


Hà Thanh Hà không nhịn được chen vào: “Lần này không có lật kèo à?”


Lần trước rõ ràng là có, hại bọn họ giành hạng nhất xong còn phải chịu thử thách.


Hướng Bội Lôi tiếc nuối nói: “Lần trước là để khuyến khích mọi người lấy đơn vị gia đình làm trọng, còn lần này chủ đề chính là nội đấu, nên không có phần lật kèo đâu nha.”


Nghe vậy, nụ cười trên mặt Quảng Quân nhạt đi đôi chút.


Y vất vả lắm mới giành được hạng nhất, cứ tưởng sẽ giống lần trước có phần lật kèo, có thể tăng độ phủ sóng, ai ngờ lại không có.


Tên mập Từ Mậu Mậu đó không chịu để người viết kế hoạch của y vào đoàn, nên y chỉ có thể bàn với người viết kịch bản vào buổi tối, đoán xem lịch quay hôm sau thế nào, để người ta viết nội dung cho, y dựa theo đó mà diễn. Trong kịch bản có phần lật kèo, ai ngờ lại không dùng được.


Nghiêm Trung Triết lập tức nắm bắt trọng điểm: “Khoan đã, ý là hôm nay vẫn phải nội đấu à?”


Hướng Bội Lôi cười tươi như hoa: “Chúc mừng thầy Nghiêm, đoán đúng rồi đó!”


Mọi người lại bắt đầu ồn ào bàn tán, Hướng Bội Lôi đành phải một lần nữa yêu cầu giữ trật tự, trực tiếp nói rõ quy tắc: “Hôm nay, mỗi nhóm khách mời vẫn phải tham gia thử thách, nhưng sẽ dựa vào mức độ chênh lệch điểm số của từng đội để quyết định độ khó và thời lượng nhiệm vụ.”


Cô quay người lại, chỉ vào cây cầu phao phía sau, nói: “Trò chơi đầu tiên, Trư Bát Giới cõng vợ.”


Mọi người: “?”


Trò chơi đầu tiên, như cái tên đã nói rõ, các khách mời phải cõng bạn đời của mình đi qua cầu phao.


Mặt cầu phao là những tấm nhựa, đặt nổi trên mặt hồ bơi lớn, hai bên tạm thời có hai sợi dây làm tay vịn, còn hai phía chính là làn nước xanh biếc.


Ai cõng ai không được tự chọn, phải căn cứ theo điểm số hôm qua, trong mỗi cặp đôi, người có điểm thấp hơn phải cõng người có điểm cao hơn.


Nói cách khác, người thắng hôm qua sẽ được người thua cõng.


Cặp có chênh lệch điểm số cao nhất chỉ cần cõng lên là được tính qua cửa, sau đó xếp theo thứ tự chênh lệch mà tăng độ dài quãng đường, những cặp khác chỉ cần đi đến giữa cầu, còn cặp đứng cuối bảng phải đi hết toàn bộ cầu phao.


Vấn đề liền xuất hiện, Phó Sâm và Hà Thanh Hà không có chênh lệch điểm, hai người bằng điểm, vậy thì ai cõng ai?


Không cần hỏi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Phó Sâm, Quảng Quân cười nói: “Chẳng lẽ là kiều thê cõng bá tổng chắc?”


Trong ấn tượng của các khách mời khác, Hà Thanh Hà là người nấu ăn siêu ngon, tính cách lại dịu dàng, hình tượng một “vợ đảm” đúng nghĩa, sao có thể cõng nổi Phó Sâm?


Nếu hôm qua bọn họ có xem màn Hà Thanh Hà lái xe điện đụng và bơi lội thì chắc đã không nói thế.


Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm, vậy mà Phó Sâm lại đọc được trong mắt anh vẻ háo hức muốn thử, trong phút chốc không nói nên lời.


Phó Sâm nghiêm mặt nói: “Anh cõng em.”


Hà Thanh Hà ồ một tiếng, đồng ý.


Các khách mời đều thay sang đồ nhẹ để xuống nước, phần lớn là áo thun nhanh khô với quần short, chỉ có Phó Sâm vẫn là quần dài, may mà lần này là loại thể thao.



Cả nhóm đứng ở điểm xuất phát của cầu phao.


Thật ra việc cõng người không khó, cái khó là cầu phao nằm trên mặt nước, bên dưới không có trụ, mặt cầu theo sóng mà lắc lư, đứng vững đã khó, huống chi còn phải cõng thêm một người.


Quảng Quân nhảy thẳng lên lưng Nhĩ Đông, Nhĩ Đông đỡ lấy chân y, hai người ríu rít cười đùa, nhân cơ hội thể hiện một màn ân ái.


Bọn họ thậm chí không cần bước lên cầu, chỉ làm tượng trưng rồi trở lại.


Sau đó là Nghiêm Trung Triết cõng Tả Văn Phong.


Hôm qua Tả Văn Phong đều nhường Nghiêm Trung Triết thắng, anh cúi đầu nhìn thân hình vạm vỡ của mình, nói: “Sớm biết vậy hôm qua đã không nhường em.”


Nghiêm Trung Triết cười: “Ai ngờ luật chơi lại khó đỡ vậy.” Rồi xoay người, vỗ vai mình, nói: “Tới đi.”


Tả Văn Phong là võ sinh, thể trạng rõ ràng vạm vỡ hơn Nghiêm Trung Triết rất nhiều, Nghiêm Trung Triết mới đi được mấy bước trên cầu phao đã chịu không nổi, may mà bọn họ là hạng nhì, đoạn đường khá ngắn, sắp tới đích thì Tả Văn Phong trượt khỏi lưng anh, may mà anh có chút công phu giữ được thăng bằng, đứng vững trên cầu, vậy là tính là qua cửa.


Nghiêm Trung Triết nằm vật ra cầu, thở hổn hển: “Không được rồi, già mất rồi.”


Tả Văn Phong bế thẳng anh từ trên cầu lên, vác lên vai, cười nói: “Anh còn già hơn em đấy.”


Tả Văn Phong chạy một mạch như sấm giật chớp nháy, vác thẳng Nghiêm Trung Triết quay về bờ, Nghiêm Trung Triết xấu hổ đến độ lấy tay che mặt, hét lên: “Lão Tả, chừa cho em chút mặt mũi đi!”


Mọi người đều cười ầm lên.


Tiếp theo là đến lượt Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên, hôm qua hai người không ai nhường ai, cuối cùng Ngô Kỳ thắng nhiều hơn một chút nên điểm lại thấp hơn, tới lượt anh cõng Nhiếp Bình Nhiên.


Nhiếp Bình Nhiên chẳng khách khí gì, trực tiếp leo lên lưng Ngô Kỳ để hắn cõng mình. Miệng Ngô Kỳ bắt đầu lầm bầm: “Em nặng quá rồi đấy, về phải giảm cân đi.”


Nhiếp Bình Nhiên ôm lấy cổ hắn, thậm chí còn ung dung đung đưa chân: “Ai bảo bình thường anh nấu nhiều thế, anh lại muốn giữ dáng nên không ăn, để mình em ăn hết, em không béo mới lạ đó.”


Ngô Kỳ tiếp tục mắng: “Anh cứ phải ép em ăn đấy, nuôi thành heo con luôn.”


Hai người này trông thì giống đang cãi nhau, thực ra là đang tình tứ cợt nhả.


Chỉ là sau đó hai người cãi quá hăng, Nhiếp Bình Nhiên véo eo Ngô Kỳ từ phía sau, Ngô Kỳ loạng choạng đứng không vững, cả hai ngã nhào, trượt khỏi mặt cầu và cùng rơi xuống bể bơi bên cạnh.


Nước trong bể cũng không sâu, hai người nhanh chóng đứng dậy, nhưng không tránh được việc uống vài ngụm nước, biến thành hai con chuột ướt, lập tức được máy quay đặc tả một lượt.


Cuối cùng là đến lượt cặp đôi nhà hào môn.


Họ là nhóm cuối, quãng đường cần đi dài nhất, gấp đôi so với cặp xếp áp chót.


Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm, Phó Sâm lịch thiệp đưa tay về phía anh, nói: “Đi thôi.”


Hà Thanh Hà đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, Phó Sâm nắm lấy tay anh, hai người cùng đi đến trước cây cầu phao.


Nghiêm Trung Triết nhìn thấy cảnh này, khẽ huých Tả Văn Phong bên cạnh, nói: “Có giống phim thần tượng không?”


Tả Văn Phong nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Ý em là khoa trương hả?”


“Không phải.” So với cặp đôi blogger, nhóm hào môn này còn lâu mới gọi là khoa trương: “Ý em là giống như hoàng tử và công chúa ấy.”


Nghiêm Trung Triết ngập ngừng một chút, cảm thấy không ổn, bèn đổi giọng: “Hoàng tử với hoàng tử? Dù sao thì cũng rất có cảm giác cổ tích.”


Bên kia, Phó Sâm đã quỳ một gối xuống đất, ý bảo Hà Thanh Hà trèo lên.


Hà Thanh Hà leo lên lưng hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn.


Phó Sâm đỡ lấy chân anh, nhẹ nhàng cõng anh lên.


Lúc quay trailer, Phó Sâm đã từng bế Hà Thanh Hà, lần này đổi thành cõng lại càng đơn giản hơn.


Chủ yếu là phải cẩn thận dưới chân.


Đi trên cầu phao khó hơn nhiều so với đi trên mặt đất, đi được mấy bước mới hiểu được vừa rồi Ngô Kỳ lợi hại cỡ nào.



Người càng cao càng dễ mất thăng bằng, phải hạ thấp trọng tâm thì mới không bị ngã.


Cơ thể Phó Sâm rõ ràng lảo đảo, hắn d*ng h** ch*n, đứng yên tại chỗ ổn định lại một lúc mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.


Hà Thanh Hà vội hỏi: “Không sao chứ?”


Phó Sâm nói: “Không sao.”


Hắn dần tìm được cảm giác, tiếp tục bước đi.


Hà Thanh Hà mím môi, ôm cổ hắn chặt hơn.


Anh lại sắp bị nói là làm quá rồi, lần trước anh xót cho Phó Sâm, bị bảo giống nhân viên mới đi theo sếp mà thấp thỏm không yên.


Nhưng anh thật sự không nỡ để Phó Sâm làm những việc thế này.


Nói trắng ra thì Phó Sâm là người ngồi văn phòng, bình thường ra ngoài có trợ lý có vệ sĩ, quanh năm suốt tháng trên tay hiếm khi bị trầy xước lấy một vết.


Dù có bị nói là làm quá hay ủy mị gì đi nữa, anh vẫn cứ thấy xót.


Phó Sâm cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hà Thanh Hà phả vào cổ mình, theo phản xạ khẽ động đậy, Hà Thanh Hà lập tức hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”


Phó Sâm nhìn mặt cầu dưới chân, nói: “Ổn.” Hắn ngừng một lát rồi bổ sung: “Tin anh một chút.”


Hà Thanh Hà sững người, lúc này mới nhận ra sự lo lắng của mình đã chạm tới lòng tự trọng của Phó Sâm, anh bật cười khi nằm trên vai hắn.


Anh không nên nghi ngờ khí khái đàn ông của ngài Phó.


Tấm lưng truyền đến từng đợt chấn động nhỏ, Phó Sâm cảm giác như mình đang cõng một con thú nhỏ lông mềm, vừa ấm áp vừa mềm mại, cứ dụi tới dụi lui bên cổ hắn, khiến hắn ngứa ran từ thể xác đến tâm hồn.


Hà Thanh Hà thấy Phó Sâm dường như đã bắt được nhịp, đi càng lúc càng vững thì anh cũng dần thả lỏng.


Thân thể và tinh thần đều thư giãn, anh cảm thấy lưng Phó Sâm thật rộng, nằm trên đó thật dễ chịu.


Anh hiểu vì sao Nhiếp Bình Nhiên lại đong đưa chân khi được Ngô Kỳ cõng rồi.


Anh ôm chặt lấy Phó Sâm hơn, mặt dán vào bên cổ hắn, lặng lẽ ngắm cảnh hai bên.


Tâm trạng Hà Thanh Hà cũng thay đổi, từ ban đầu thấy xót Phó Sâm, dần chuyển sang hy vọng cầu phao có thể dài thêm chút nữa.


Như vậy thì có thể mãi mãi nằm thoải mái trên lưng Phó Sâm như thế này.


Phó Sâm cõng Hà Thanh Hà đi chậm rãi trên cầu phao, các khách mời đứng xem thấy họ càng lúc càng đi xa, không khỏi cảm thán không hổ là tổng tài bá đạo, chuyện gì cũng làm được, đúng là giỏi thật.


Nhiếp Bình Nhiên nhìn họ, nói: “Nhưng sao ngay cả cõng bạn đời qua cầu mà cũng im lặng thế nhỉ, họ có nói chuyện không vậy?”


Nghiêm Trung Triết không chắc: “Hình như nói hai câu.”


Quảng Quân cười: “Họ chính là kiểu trầm lặng như vậy đấy, bình thường tụi mình bàn luận gì họ cũng không chen vào.” Y thật thật đùa đùa nói: “Có lẽ là không có gì để nói với tầng lớp tụi mình.”


Nghiêm Trung Triết phủ định: “Họ cũng ít nói chuyện với nhau lắm, giống như cậu nói đó, trầm lặng là phong cách của họ.”


Giữa những tiếng bàn tán xung quanh, Phó Sâm và Hà Thanh Hà thuận lợi đến được bờ bên kia, mọi người đồng loạt vỗ tay cho họ.


Cả nhóm vừa nghỉ ngơi được một lát, Hướng Bội Lôi đã xuất hiện, bắt đầu giới thiệu trò chơi thứ hai.


Mọi người thi nhau kêu than, nhưng không thể ngăn cản giọng nói ngọt ngào của nữ MC.


“Trò đầu tiên cần sức mạnh và khả năng giữ thăng bằng, trò thứ hai thì cần sức mạnh và sức bền đó nha.”


Hướng Bội Lôi chỉ vào bục nhảy trên hồ bơi phía sau, nói: “Mời mỗi cặp khách mời cùng leo lên bục nhảy, trong đó một người buộc dây an toàn, treo mình bên mép bục, người còn lại giữ dây, nếu không giữ được thì người kia sẽ rơi thẳng xuống nước nha~”


Cô cười nói: “Luật chơi có phải rất đơn giản không nào?”


Hết chương 44.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 44
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...