Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 13
147@-
Chương 13
So với Hà Thanh Hà, một ngày của Phó Sâm rất bình thường.
Trợ lý sẽ không dám ở trước mặt hắn công khai bàn tán về chương trình, những người khác trong công ty dường như cũng không có thói quen xem các chương trình giải trí, cả ngày hôm đó đều không có gì khác biệt so với thường lệ.
Trợ lý Hoàng lại còn bận rộn hơn nhiều, rất ít người trong công ty biết Phó Sâm đang tham gia chương trình thực tế nên cậu ta sẽ là người chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi vấn đề liên quan đến nó.
Phó Sâm không phải là người keo kiệt, hắn còn trích tiền lương cá nhân của mình để trả thêm cho trợ lý Hoàng.
Trợ lý Hoàng đối với chuyện sếp tham gia chương trình thực tế rất vui vẻ, được tăng lương lại càng cố tận tâm tận lực mà làm. Hôm nay, sau khi phát hiện những bình luận không phù hợp, cậu ta đã ngay lập tức ra tay xóa các bài đăng.
Bảo vệ sự riêng tư của sếp và phục vụ sếp là trách nhiệm không thể trốn tránh của mọi trợ lý.
Ngoài ra, những bình luận gọi ông chủ là bọn tư bản đáng bị treo cổ lên đèn đường cũng bị san bằng hết.
Đối với tư bản, cứ để nhân viên của họ âm thầm nguyền rủa trong lòng là được rồi.
Sau khi trợ lý Hoàng xử lý xong những chuyện này, đúng lúc cũng thấy được thảo luận về “Bá tổng kiều thê”.
Những nhân viên phụ trách hỏi trợ lý Hoàng liệu những cái này có cần phải giải quyết luôn không, trợ lý Hoàng do dự một chút rồi trả lời: “Không cần.”
Không biết trợ lý Hoàng nghĩ gì mà sau đó cậu ta đăng ký tài khoản và bấm thích tất cả các bình luận.
×
Trên mạng sôi nổi bàn luận về chương trình là thế còn cuộc sống thực tế thì vẫn bình lặng như bao ngày.
Tối nay Phó Sâm không có lịch trình xã giao nào nên tài xế đưa hắn về nhà.
Hắn bước vào nhà, Hà Thanh Hà đã về từ lâu, chuẩn bị bữa tối và đang đợi hắn.
Phó Sâm như thường lệ ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Hà, sau đó đứng khựng lại.
Trên mặt Hà Thanh Hà nở nụ cười ôn hòa, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt như hoa đào, dịu dàng và yên bình.
Lúc này, anh đang mặc tạp dề.
Phó Sâm chưa bao giờ thấy Hà Thanh Hà mặc tạp dề.
Bình thường Hà Thanh Hà sẽ nấu bữa tối, nhưng vì bận việc nên Phó Sâm hầu như chưa từng thấy dáng vẻ anh ở trong bếp. Ngay cả khi thỉnh thoảng họ ăn cơm ở nhà vào cuối tuần, Hà Thanh Hà vẫn luôn nói không cần giúp đỡ, còn Phó Sâm cũng hiếm khi đến gần khu vực bếp.
Nhưng hắn chắc chắn rằng Hà Thanh Hà chưa từng mặc tạp dề.
Bình thường, nấu ăn sẽ làm bẩn quần áo, nhưng mỗi lần Hà Thanh Hà ra cửa chào hỏi, anh đều sạch sẽ từ đầu đến chân, khói bếp cũng không dính lên người anh, lúc nào cũng luôn nhẹ nhàng khoan khoái như sương sớm.
Hôm nay Hà Thanh Hà lại mặc tạp dề.
Phó Sâm nhìn chằm chằm tạp dề trên người Hà Thanh Hà. Nó có màu vàng nhạt, sáng như màu vàng của chim vàng anh và không có hoạt tiết, nhưng màu sắc lại trùng với chiếc áo sơ mi bên trong nên trông có chút kỳ lạ.
Hà Thanh Hà ngượng ngùng không nói nên lời. Mọi người trên mạng đều nói màu hồng sẽ có hiệu quả tốt nhất. Anh nhìn rất lâu nhưng lại ngại chọn màu hồng nên đã chọn màu vàng.
Cư dân mạng nói rằng tạp dề là vật dụng không thể thiếu của một người vợ đảm đang.
Hà Thanh Hà cúi đầu, đưa tay ra. Sau khi chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa nhận được quần áo từ tay Phó Sâm, anh mới ngẩng đầu lên.
Phó Sâm vẫn đứng nhìn chiếc tạp dề trên người chồng mình.
Phó Sâm không bao giờ biểu lộ cảm xúc trên mặt nên Hà Thanh Hà không biết hắn đang nghĩ gì. Thậm chí anh còn không dám hỏi xem chiếc tạp dề có đẹp không, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Phó Sâm.
Cuối cùng Phó Sâm cũng cử động, từ từ cởi áo khoác ra. Bình thường hắn hành động khá lưu loát, nhưng hôm nay lại đặc biệt chậm chạp, dường như phải mất cả năm trời hắn mới đưa được áo khoác của mình cho Hà Thanh Hà.
Trang phục tinh xảo rơi vào tay anh, mùi gỗ quen thuộc xộc vào mũi, Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm. Anh vô thức nhìn vào cổ tay áo và cổ áo, quả nhiên nhìn thấy họa tiết thêu ẩn mà cư dân mạng nhắc đến.
Rất phù hợp với phong cách và sở thích của Phó Sâm.
Hà Thanh Hà cầm quần áo đi vào nhà, Phó Sâm đi theo sau, như mọi ngày sửa soạn chính mình, sau đó hai người cùng nhau vào phòng ăn.
Đồ ăn trên bàn đã nguội mất, Hà Thanh Hà liền đi vào bếp bưng đồ ăn nóng còn lại lên.
Lần trước, vì lời nhắc nhở của Phó Sâm mà anh đã làm một bàn cơm tối vô cùng thịnh soạn. Sau đó anh trở lại bình thường, chỉ nấu nướng đơn giản.
Dù sao thì chỉ có hai người thôi. Nếu ăn không hết thức ăn thì sẽ lãng phí lắm, hơn nữa còn phải quản lý dáng người nữa.
Dọn xong đồ ăn, Hà Thanh Hà đứng cạnh bàn. Phó Sâm ngồi xuống trước, nhìn tạp dề của Hà Thanh Hà rồi hỏi: “Ăn cơm cũng mặc cái này à?”
Hà Thanh Hà sửng sốt.
Thành thật mà nói, anh không biết khi nào thì nên tháo tạp dề ra. Theo như những gì trên mạng viết, nếu bạn mặc một chiếc tạp dề màu hồng thì ngay cả thần tiên cũng không cưỡng lại được, còn chưa kịp ăn cơm sẽ bị ép vào bồn rửa như vậy như vậy ngay.
Mặc dù ban đầu Hà Thanh Hà tìm kiếm “cách trở thành một kiều thê” nhưng không hiểu thế nào lại phát triển thành “như vậy như vậy”, nhưng anh vẫn quyết định làm theo những gì họ nói.
Tất nhiên, Hà Thanh Hà cũng không muốn đốt lửa cho Phó Sâm, vì vẫn chưa đến ngày thu thuế.
Hiện tại, vẻ mặt của Phó Sâm rất bình tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn “như vậy như vậy” cả, chắc là vì anh không thể không mặc áo sơ mi ở bên trong, mọi người trên mạng đều nói chỉ mặc mỗi tạp dề mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Nếu Phó Sâm đã hỏi như vậy thì tiếp tục mặc cũng không thích hợp. Hà Thanh Hà cởi tạp dề ra, ngồi đối diện Phó Sâm, hai người bắt đầu ăn cơm.
Cởi bỏ tạp dề cũng giống như cô bé Lọ Lem mất đi phép thuật được ban phước vào lúc mười hai giờ vậy, mọi thứ quay trở lại trong không khí yên lặng và trầm mặc.
Sau bữa tối, Phó Sâm bước vào thư phòng.
Mặc dù bận rộn nhưng không phải tối nào hắn cũng tăng ca, có lúc sẽ đọc sách hoặc lướt web. Tất cả hoạt động về đêm của hắn đều được thực hiện trong thư phòng, đây là thói quen hắn đã duy trì từ trước khi kết hôn.
Phó Sâm ở trong thư phòng một tiếng đồng hồ thì có người gõ cửa.
Chỉ có thể là Hà Thanh Hà.
Phó Sâm đứng dậy mở cửa, thấy Hà Thanh Hà đang cầm khay trà, mỉm cười nhìn mình.
Phó Sâm cúi mắt nhìn đồ vật trên tay anh.
Trên khay có một tách trà đang bốc hơi nóng.
Hà Thanh Hà đúng lúc giải thích: “Đây là trà an thần, cả ngày anh vất vả rồi, uống một chút, buổi tối ngủ sẽ ngon hơn.”
Tất nhiên, công thức này cũng được sao chép từ Internet.
Dù thế nào đi nữa, một tách trà thư giãn vẫn tốt hơn một chiếc tạp dề. Phó Sâm tránh sang một bên để Hà Thanh Hà vào thư phòng rồi nói: “Ngồi xuống một lát.”
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng làm việc, rất quy củ mà thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Phó Sâm.
Ánh mắt của Hà Thanh Hà vẫn luôn dịu dàng, giờ phút này còn mềm mại hơn bao giờ hết. Phó Sâm dường như nhìn thấy một tia… từ ái trong mắt anh?
Phó Sâm vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hà Thanh Hà hỏi: “Không uống ngay thì trà sẽ lạnh đấy.”
Giọng điệu này dễ khiến người ta liên tưởng đến lời dặn dò của bà nội.
Phó Sâm cầm lấy tách trà.
Làn khói nóng bay lượn lờ trước kính mắt của Phó Sâm, có điều không phủ một màng sương trắng che mắt.
Hắn nhấp một ngụm, đánh giá: “Không tệ.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Nụ cười này khác với tươi cười lúc nảy, rõ ràng là anh đang vui vẻ.
Phó Sâm uống hết tách trà, nhìn nụ cười trên môi Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà đứng dậy: “Em rót cho anh thêm một ly nữa nhé.”
Phó Sâm nắm lấy tay anh.
Từ trước đến nay Phó Sâm vẫn luôn bình tĩnh và điềm đạm, không nhanh không chậm, đây là lần đầu tiên hắn di chuyển với tốc độ cao.
Hà Thanh Hà bị hắn kéo lại, chớp chớp mắt.
Phó Sâm nói: “Một ly là đủ rồi.”
Hà Thanh Hà lại ngồi xuống ghế sô pha.
Hà Thanh Hà chưa muốn đi, Phó Sâm cũng không có ý định tiếp tục làm việc, hai người liền ngồi đó nhìn nhau.
Họ thường xuyên nhìn nhau như vậy, giống như đang thăm dò lẫn nhau.
Đây là biểu hiện mỗi khi hai người muốn bày tỏ quan điểm của mình về một chuyện gì đó, nhưng lại ngần ngại nói ra.
Phó Sâm là người phá vỡ sự im lặng trước: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Câu nói này nghe như muốn đuổi Hà Thanh Hà đi, Phó Sâm lập tức bổ sung: “Ý anh là trông em như có điều muốn nói.”
Không hổ là Phó Sâm, nói chuyện rất thẳng thắn.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một chút, đứng dậy, đi vòng ra sau ghế sô pha, đứng sau lưng Phó Sâm.
Phó Sâm quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
Hà Thanh Hà hắng giọng, dịu dàng nói: “Hôm nay anh đã vất vả cả ngày rồi, để em xoa bóp vai cho anh nha.”
Phó Sâm: “…”
Đôi khi Hà Thanh Hà làm một số việc khá kỳ quặc. Ví dụ, có lần anh nhất quyết gắp đồ ăn cho hắn, hoặc như hôm nay, anh mặc một cái tạp dề màu vàng nhạt, pha trà an thần và giờ còn muốn mát xa vai cho hắn.
Lúc này, Hà Thanh Hà đứng đó nhìn chằm chằm vào Phó Sâm, giơ hai tay lên, dựng thẳng năm ngón tay, giống như bác sĩ sắp phẫu thuật vậy.
Anh cười nói với Phó Sâm: “Sẽ thoải mái lắm đó.”
Phó Sâm lại im lặng.
Thấy Phó Sâm đồng ý, Hà Thanh Hà hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận đặt ngón tay lên vai Phó Sâm.
Tất nhiên, Hà Thanh Hà cũng tìm kiếm mẹo mát xa cổ vai gáy trên mạng. Dựa vào trí nhớ và bắt chước kỹ thuật của người khác, anh nhẹ nhàng di chuyển đôi tay trên vai Phó Sâm.
Đúng như cư dân mạng nói, Phó Sâm thực sự trông giống một ông chủ bá đạo trong tiểu thuyết, chân dài vai rộng, mặc tây trang trông rất đẹp.
Hắn tập thể dục mỗi ngày và ăn uống cực kỳ lành mạnh, người không có chút mỡ thừa nào. Hắn đeo kính nên mang theo một cảm giác tinh anh nhã nhặn, chỉ có Hà Thanh Hà mới biết bộ dáng hắn lúc không mặc quần áo.
Hà Thanh Hà sờ nắn vai Phó Sâm, cảm nhận cơ bắp dưới đầu ngón tay. Những đường nét của kết cấu giống như những ngọn núi nhấp nhô, khiến người ta lưu luyến.
Hà Thanh Hà thầm nghĩ trong lòng, cơ chéo, cơ bắp, cơ tam giác… mỗi một chỗ đều phải ấn.
Hà Thanh Hà hết sức tập trung xoa bóp. Phó Sâm hơi cúi đầu, nghiến chặt răng.
Phó Sâm không có vấn đề gì với việc mát-xa, mà là động tác của Hà Thanh Hà…
Nó thực sự quá nhẹ.
Có lẽ vì sợ làm hắn bị thương nên Hà Thanh Hà mới cẩn thận và tỉ mỉ như vậy. Anh chậm rãi lướt qua vai hắn, chạm vào gáy hắn, rồi từ từ hướng lên trên, rồi sắp chạm vào sau tai hắn mới dừng lại.
Giống như con bướm vỗ cánh, lá rơi trên mặt nước, khiến người ta ngứa ngáy.
Ngay cả lúc làm chuyện đó, Hà Thanh Hà cũng chưa từng chạm vào hắn như thế.
Nó không hề làm giảm sự mệt mỏi của hắn, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy tệ hơn.
Phó Sâm cúi đầu, ánh mắt tập trung vào một góc thảm, cố gắng làm lơ những ngón tay của Hà Thanh Hà đang nhảy múa trên lưng mình.
Hà Thanh Hà sợ Phó Sâm không thoải mái nên cẩn thận niết và ấn mạnh lên cơ bắp của Phó Sâm, chờ nó thả lỏng thì sẽ đi đến địa điểm tiếp theo.
Anh mát xa rất lâu, mồ hôi đổ ra như tắm, nhưng cơ thể của Phó Sâm lại càng cứng đờ hơn.
Các cơ dưới lòng bàn tay căng cứng như sắt.
Những đầu ngón tay mềm mại ấn vào những cơ bắp cứng rắn, thậm chí còn có cảm giác ngứa râm ran.
Hà Thanh Hà không hiểu nên cúi đầu muốn tìm hiểu nguyên nhân.
Tóc anh lướt qua bên vai Phó Sâm, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn.
Hơi thở nóng hổi, nhưng tác dụng của nó lại giống như đổ một chậu nước lạnh vào một thanh sắt nóng đỏ.
Với một tiếng rít, hơi nước bốc lên ngay lập tức.
Vào lúc đó, những con bướm bị kinh động, lá cây bị thổi bay tan tác, Phó Sâm nhanh chóng kéo xa khoảng cách, nắm chặt ngón tay Hà Thanh Hà, hạ thấp khóe môi, nói: “Đủ rồi.”
Phó Sâm luôn lạnh lùng thờ ơ, lúc này trên mặt dường như lại phủ thêm một tầng sương giá.
Hà Thanh Hà chớp mắt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phó Sâm, cười nói: “Được.”
Anh vô thức chạm vào tóc mình: “Em về phòng trước đây.”
Ai, những chiến lược tiến công của “kiều thê” trên Internet cũng không có hữu ích gì rồi.
Không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận những điều này.
Chắc là khán giả của chương trình sẽ phải thất vọng rồi đây, vì bọn họ không thể trở thành bá tổng kiều thê thực sự.
Hà Thanh Hà quay người đi ra khỏi thư phòng. Phó Sâm ngồi trên sô pha bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy đi theo Hà Thanh Hà đã ra đến cửa.
Hà Thanh Hà quay lại, cười nói: “Anh làm việc đi.”
Phó Sâm chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình một cách máy móc. Động tác này giống như một con robot đột nhiên được bật nguồn, nó không được linh hoạt lắm sau khi khởi động và chỉ có thể xoay đầu một cách chậm rãi. Hà Thanh Hà thậm chí có ảo giác nghe thấy tiếng “răng rắc”.
Con robot lắc đầu trái phải để xác nhận rằng nó hoạt động bình thường, sau đó nhìn Hà Thanh Hà bằng đôi mắt vô hồn.
Nếu không phải xác nhận Phó Sâm bị cận thị thì Hà Thanh Hà đã nghi ngờ rằng mắt kính của Phó Sâm thực chất là một thiết bị quét.
Hà Thanh Hà nghĩ, bọn họ không nên dùng kịch bản của bá tổng kiều thê mà nên vào vai trí tuệ nhân tạo và quản gia.
Phó Sâm nói: “Cảm ơn trà an thần và mát xa của em nhé.”
Hà Thanh Hà cong khóe môi tự giễu: “Không cần đâu.” Dù sao thì cũng chẳng có nhiều tác dụng mấy.
Phó Sâm mím môi: “Anh đưa em về.”
Rõ ràng họ sống cùng một nhà, nhưng lại như ở hai quốc gia khác nhau có biên giới rõ rệt. Dù chỉ cách có vài bước chân, vậy mà cũng cần đích thân “quốc vương nước láng giềng” đưa đến tận cửa.
Đây là lễ nghi ngoại giao cao nhất của bọn họ.
Hà Thanh Hà bỗng khựng lại, không muốn đi tiếp.
Một cảm giác không cam lòng nhè nhẹ như một tấm lưới mảnh phủ lên anh, trói buộc cả tay chân.
Anh vẫn còn một chiêu chưa dùng, buổi chiều nay đã nghiên cứu rất lâu rồi.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phó Sâm, nói: “Anh…”
Hà Thanh Hà tỏ ra ngại ngùng, khó mở lời, hệ thống cảnh báo của robot bên kia bắt đầu phát tín hiệu cảnh giác, nhưng Phó Sâm vẫn bình tĩnh, lặng lẽ chờ Hà Thanh Hà nói hết.
Hà Thanh Hà hỏi: “Anh vẫn chưa tắm phải không? Có cần em kỳ lưng giúp không?”
Phó Sâm: “…”
Thực ra, kỳ lưng đối với Hà Thanh Hà cũng hơi quá sức, nhưng không thể cưỡng lại được sức thuyết phục từ cư dân mạng.
Anh nghĩ, để phù hợp với hình tượng “bá tổng kiều thê”, thôi thì thử xem sao, coi như liều mình vì đại cuộc.
Hà Thanh Hà ngẩng lên nhìn Phó Sâm, chờ đợi phản ứng của hắn, Phó Sâm tiến lên vài bước, tiến lại gần anh.
Hà Thanh Hà theo phản xạ lùi lại, bị dồn tới góc tường.
Lưng chạm vào tường, có chút lành lạnh.
Phó Sâm cúi đầu, nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Hà Thanh Hà mở to mắt, đầy chấn động.
Phía sau là bức tường, trước mặt là Phó Sâm cao lớn chắn đường không chừa một khoảng trống nào, anh chỉ có thể đứng trong không gian chật hẹp, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chuyện này… đây chẳng phải là “vây tường” – một trong “ba chiêu thức kinh điển” của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao?
Anh cứ nghĩ kế hoạch hôm nay thất bại rồi, không ngờ lại có tác dụng thật.
Cư dân mạng đúng là không lừa anh.
Hết chương 13.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 13
So với Hà Thanh Hà, một ngày của Phó Sâm rất bình thường.
Trợ lý sẽ không dám ở trước mặt hắn công khai bàn tán về chương trình, những người khác trong công ty dường như cũng không có thói quen xem các chương trình giải trí, cả ngày hôm đó đều không có gì khác biệt so với thường lệ.
Trợ lý Hoàng lại còn bận rộn hơn nhiều, rất ít người trong công ty biết Phó Sâm đang tham gia chương trình thực tế nên cậu ta sẽ là người chịu trách nhiệm hoàn toàn về mọi vấn đề liên quan đến nó.
Phó Sâm không phải là người keo kiệt, hắn còn trích tiền lương cá nhân của mình để trả thêm cho trợ lý Hoàng.
Trợ lý Hoàng đối với chuyện sếp tham gia chương trình thực tế rất vui vẻ, được tăng lương lại càng cố tận tâm tận lực mà làm. Hôm nay, sau khi phát hiện những bình luận không phù hợp, cậu ta đã ngay lập tức ra tay xóa các bài đăng.
Bảo vệ sự riêng tư của sếp và phục vụ sếp là trách nhiệm không thể trốn tránh của mọi trợ lý.
Ngoài ra, những bình luận gọi ông chủ là bọn tư bản đáng bị treo cổ lên đèn đường cũng bị san bằng hết.
Đối với tư bản, cứ để nhân viên của họ âm thầm nguyền rủa trong lòng là được rồi.
Sau khi trợ lý Hoàng xử lý xong những chuyện này, đúng lúc cũng thấy được thảo luận về “Bá tổng kiều thê”.
Những nhân viên phụ trách hỏi trợ lý Hoàng liệu những cái này có cần phải giải quyết luôn không, trợ lý Hoàng do dự một chút rồi trả lời: “Không cần.”
Không biết trợ lý Hoàng nghĩ gì mà sau đó cậu ta đăng ký tài khoản và bấm thích tất cả các bình luận.
×
Trên mạng sôi nổi bàn luận về chương trình là thế còn cuộc sống thực tế thì vẫn bình lặng như bao ngày.
Tối nay Phó Sâm không có lịch trình xã giao nào nên tài xế đưa hắn về nhà.
Hắn bước vào nhà, Hà Thanh Hà đã về từ lâu, chuẩn bị bữa tối và đang đợi hắn.
Phó Sâm như thường lệ ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Hà, sau đó đứng khựng lại.
Trên mặt Hà Thanh Hà nở nụ cười ôn hòa, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt như hoa đào, dịu dàng và yên bình.
Lúc này, anh đang mặc tạp dề.
Phó Sâm chưa bao giờ thấy Hà Thanh Hà mặc tạp dề.
Bình thường Hà Thanh Hà sẽ nấu bữa tối, nhưng vì bận việc nên Phó Sâm hầu như chưa từng thấy dáng vẻ anh ở trong bếp. Ngay cả khi thỉnh thoảng họ ăn cơm ở nhà vào cuối tuần, Hà Thanh Hà vẫn luôn nói không cần giúp đỡ, còn Phó Sâm cũng hiếm khi đến gần khu vực bếp.
Nhưng hắn chắc chắn rằng Hà Thanh Hà chưa từng mặc tạp dề.
Bình thường, nấu ăn sẽ làm bẩn quần áo, nhưng mỗi lần Hà Thanh Hà ra cửa chào hỏi, anh đều sạch sẽ từ đầu đến chân, khói bếp cũng không dính lên người anh, lúc nào cũng luôn nhẹ nhàng khoan khoái như sương sớm.
Hôm nay Hà Thanh Hà lại mặc tạp dề.
Phó Sâm nhìn chằm chằm tạp dề trên người Hà Thanh Hà. Nó có màu vàng nhạt, sáng như màu vàng của chim vàng anh và không có hoạt tiết, nhưng màu sắc lại trùng với chiếc áo sơ mi bên trong nên trông có chút kỳ lạ.
Hà Thanh Hà ngượng ngùng không nói nên lời. Mọi người trên mạng đều nói màu hồng sẽ có hiệu quả tốt nhất. Anh nhìn rất lâu nhưng lại ngại chọn màu hồng nên đã chọn màu vàng.
Cư dân mạng nói rằng tạp dề là vật dụng không thể thiếu của một người vợ đảm đang.
Hà Thanh Hà cúi đầu, đưa tay ra. Sau khi chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa nhận được quần áo từ tay Phó Sâm, anh mới ngẩng đầu lên.
Phó Sâm vẫn đứng nhìn chiếc tạp dề trên người chồng mình.
Phó Sâm không bao giờ biểu lộ cảm xúc trên mặt nên Hà Thanh Hà không biết hắn đang nghĩ gì. Thậm chí anh còn không dám hỏi xem chiếc tạp dề có đẹp không, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Phó Sâm.
Cuối cùng Phó Sâm cũng cử động, từ từ cởi áo khoác ra. Bình thường hắn hành động khá lưu loát, nhưng hôm nay lại đặc biệt chậm chạp, dường như phải mất cả năm trời hắn mới đưa được áo khoác của mình cho Hà Thanh Hà.
Trang phục tinh xảo rơi vào tay anh, mùi gỗ quen thuộc xộc vào mũi, Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm. Anh vô thức nhìn vào cổ tay áo và cổ áo, quả nhiên nhìn thấy họa tiết thêu ẩn mà cư dân mạng nhắc đến.
Rất phù hợp với phong cách và sở thích của Phó Sâm.
Hà Thanh Hà cầm quần áo đi vào nhà, Phó Sâm đi theo sau, như mọi ngày sửa soạn chính mình, sau đó hai người cùng nhau vào phòng ăn.
Đồ ăn trên bàn đã nguội mất, Hà Thanh Hà liền đi vào bếp bưng đồ ăn nóng còn lại lên.
Lần trước, vì lời nhắc nhở của Phó Sâm mà anh đã làm một bàn cơm tối vô cùng thịnh soạn. Sau đó anh trở lại bình thường, chỉ nấu nướng đơn giản.
Dù sao thì chỉ có hai người thôi. Nếu ăn không hết thức ăn thì sẽ lãng phí lắm, hơn nữa còn phải quản lý dáng người nữa.
Dọn xong đồ ăn, Hà Thanh Hà đứng cạnh bàn. Phó Sâm ngồi xuống trước, nhìn tạp dề của Hà Thanh Hà rồi hỏi: “Ăn cơm cũng mặc cái này à?”
Hà Thanh Hà sửng sốt.
Thành thật mà nói, anh không biết khi nào thì nên tháo tạp dề ra. Theo như những gì trên mạng viết, nếu bạn mặc một chiếc tạp dề màu hồng thì ngay cả thần tiên cũng không cưỡng lại được, còn chưa kịp ăn cơm sẽ bị ép vào bồn rửa như vậy như vậy ngay.
Mặc dù ban đầu Hà Thanh Hà tìm kiếm “cách trở thành một kiều thê” nhưng không hiểu thế nào lại phát triển thành “như vậy như vậy”, nhưng anh vẫn quyết định làm theo những gì họ nói.
Tất nhiên, Hà Thanh Hà cũng không muốn đốt lửa cho Phó Sâm, vì vẫn chưa đến ngày thu thuế.
Hiện tại, vẻ mặt của Phó Sâm rất bình tĩnh, không có dấu hiệu nào cho thấy hắn muốn “như vậy như vậy” cả, chắc là vì anh không thể không mặc áo sơ mi ở bên trong, mọi người trên mạng đều nói chỉ mặc mỗi tạp dề mới đạt hiệu quả tốt nhất.
Nếu Phó Sâm đã hỏi như vậy thì tiếp tục mặc cũng không thích hợp. Hà Thanh Hà cởi tạp dề ra, ngồi đối diện Phó Sâm, hai người bắt đầu ăn cơm.
Cởi bỏ tạp dề cũng giống như cô bé Lọ Lem mất đi phép thuật được ban phước vào lúc mười hai giờ vậy, mọi thứ quay trở lại trong không khí yên lặng và trầm mặc.
Sau bữa tối, Phó Sâm bước vào thư phòng.
Mặc dù bận rộn nhưng không phải tối nào hắn cũng tăng ca, có lúc sẽ đọc sách hoặc lướt web. Tất cả hoạt động về đêm của hắn đều được thực hiện trong thư phòng, đây là thói quen hắn đã duy trì từ trước khi kết hôn.
Phó Sâm ở trong thư phòng một tiếng đồng hồ thì có người gõ cửa.
Chỉ có thể là Hà Thanh Hà.
Phó Sâm đứng dậy mở cửa, thấy Hà Thanh Hà đang cầm khay trà, mỉm cười nhìn mình.
Phó Sâm cúi mắt nhìn đồ vật trên tay anh.
Trên khay có một tách trà đang bốc hơi nóng.
Hà Thanh Hà đúng lúc giải thích: “Đây là trà an thần, cả ngày anh vất vả rồi, uống một chút, buổi tối ngủ sẽ ngon hơn.”
Tất nhiên, công thức này cũng được sao chép từ Internet.
Dù thế nào đi nữa, một tách trà thư giãn vẫn tốt hơn một chiếc tạp dề. Phó Sâm tránh sang một bên để Hà Thanh Hà vào thư phòng rồi nói: “Ngồi xuống một lát.”
Hà Thanh Hà đi theo Phó Sâm, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng làm việc, rất quy củ mà thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Phó Sâm.
Ánh mắt của Hà Thanh Hà vẫn luôn dịu dàng, giờ phút này còn mềm mại hơn bao giờ hết. Phó Sâm dường như nhìn thấy một tia… từ ái trong mắt anh?
Phó Sâm vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hà Thanh Hà hỏi: “Không uống ngay thì trà sẽ lạnh đấy.”
Giọng điệu này dễ khiến người ta liên tưởng đến lời dặn dò của bà nội.
Phó Sâm cầm lấy tách trà.
Làn khói nóng bay lượn lờ trước kính mắt của Phó Sâm, có điều không phủ một màng sương trắng che mắt.
Hắn nhấp một ngụm, đánh giá: “Không tệ.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Nụ cười này khác với tươi cười lúc nảy, rõ ràng là anh đang vui vẻ.
Phó Sâm uống hết tách trà, nhìn nụ cười trên môi Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà đứng dậy: “Em rót cho anh thêm một ly nữa nhé.”
Phó Sâm nắm lấy tay anh.
Từ trước đến nay Phó Sâm vẫn luôn bình tĩnh và điềm đạm, không nhanh không chậm, đây là lần đầu tiên hắn di chuyển với tốc độ cao.
Hà Thanh Hà bị hắn kéo lại, chớp chớp mắt.
Phó Sâm nói: “Một ly là đủ rồi.”
Hà Thanh Hà lại ngồi xuống ghế sô pha.
Hà Thanh Hà chưa muốn đi, Phó Sâm cũng không có ý định tiếp tục làm việc, hai người liền ngồi đó nhìn nhau.
Họ thường xuyên nhìn nhau như vậy, giống như đang thăm dò lẫn nhau.
Đây là biểu hiện mỗi khi hai người muốn bày tỏ quan điểm của mình về một chuyện gì đó, nhưng lại ngần ngại nói ra.
Phó Sâm là người phá vỡ sự im lặng trước: “Còn có chuyện gì nữa không?”
Câu nói này nghe như muốn đuổi Hà Thanh Hà đi, Phó Sâm lập tức bổ sung: “Ý anh là trông em như có điều muốn nói.”
Không hổ là Phó Sâm, nói chuyện rất thẳng thắn.
Hà Thanh Hà suy nghĩ một chút, đứng dậy, đi vòng ra sau ghế sô pha, đứng sau lưng Phó Sâm.
Phó Sâm quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét.
Hà Thanh Hà hắng giọng, dịu dàng nói: “Hôm nay anh đã vất vả cả ngày rồi, để em xoa bóp vai cho anh nha.”
Phó Sâm: “…”
Đôi khi Hà Thanh Hà làm một số việc khá kỳ quặc. Ví dụ, có lần anh nhất quyết gắp đồ ăn cho hắn, hoặc như hôm nay, anh mặc một cái tạp dề màu vàng nhạt, pha trà an thần và giờ còn muốn mát xa vai cho hắn.
Lúc này, Hà Thanh Hà đứng đó nhìn chằm chằm vào Phó Sâm, giơ hai tay lên, dựng thẳng năm ngón tay, giống như bác sĩ sắp phẫu thuật vậy.
Anh cười nói với Phó Sâm: “Sẽ thoải mái lắm đó.”
Phó Sâm lại im lặng.
Thấy Phó Sâm đồng ý, Hà Thanh Hà hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận đặt ngón tay lên vai Phó Sâm.
Tất nhiên, Hà Thanh Hà cũng tìm kiếm mẹo mát xa cổ vai gáy trên mạng. Dựa vào trí nhớ và bắt chước kỹ thuật của người khác, anh nhẹ nhàng di chuyển đôi tay trên vai Phó Sâm.
Đúng như cư dân mạng nói, Phó Sâm thực sự trông giống một ông chủ bá đạo trong tiểu thuyết, chân dài vai rộng, mặc tây trang trông rất đẹp.
Hắn tập thể dục mỗi ngày và ăn uống cực kỳ lành mạnh, người không có chút mỡ thừa nào. Hắn đeo kính nên mang theo một cảm giác tinh anh nhã nhặn, chỉ có Hà Thanh Hà mới biết bộ dáng hắn lúc không mặc quần áo.
Hà Thanh Hà sờ nắn vai Phó Sâm, cảm nhận cơ bắp dưới đầu ngón tay. Những đường nét của kết cấu giống như những ngọn núi nhấp nhô, khiến người ta lưu luyến.
Hà Thanh Hà thầm nghĩ trong lòng, cơ chéo, cơ bắp, cơ tam giác… mỗi một chỗ đều phải ấn.
Hà Thanh Hà hết sức tập trung xoa bóp. Phó Sâm hơi cúi đầu, nghiến chặt răng.
Phó Sâm không có vấn đề gì với việc mát-xa, mà là động tác của Hà Thanh Hà…
Nó thực sự quá nhẹ.
Có lẽ vì sợ làm hắn bị thương nên Hà Thanh Hà mới cẩn thận và tỉ mỉ như vậy. Anh chậm rãi lướt qua vai hắn, chạm vào gáy hắn, rồi từ từ hướng lên trên, rồi sắp chạm vào sau tai hắn mới dừng lại.
Giống như con bướm vỗ cánh, lá rơi trên mặt nước, khiến người ta ngứa ngáy.
Ngay cả lúc làm chuyện đó, Hà Thanh Hà cũng chưa từng chạm vào hắn như thế.
Nó không hề làm giảm sự mệt mỏi của hắn, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy tệ hơn.
Phó Sâm cúi đầu, ánh mắt tập trung vào một góc thảm, cố gắng làm lơ những ngón tay của Hà Thanh Hà đang nhảy múa trên lưng mình.
Hà Thanh Hà sợ Phó Sâm không thoải mái nên cẩn thận niết và ấn mạnh lên cơ bắp của Phó Sâm, chờ nó thả lỏng thì sẽ đi đến địa điểm tiếp theo.
Anh mát xa rất lâu, mồ hôi đổ ra như tắm, nhưng cơ thể của Phó Sâm lại càng cứng đờ hơn.
Các cơ dưới lòng bàn tay căng cứng như sắt.
Những đầu ngón tay mềm mại ấn vào những cơ bắp cứng rắn, thậm chí còn có cảm giác ngứa râm ran.
Hà Thanh Hà không hiểu nên cúi đầu muốn tìm hiểu nguyên nhân.
Tóc anh lướt qua bên vai Phó Sâm, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn.
Hơi thở nóng hổi, nhưng tác dụng của nó lại giống như đổ một chậu nước lạnh vào một thanh sắt nóng đỏ.
Với một tiếng rít, hơi nước bốc lên ngay lập tức.
Vào lúc đó, những con bướm bị kinh động, lá cây bị thổi bay tan tác, Phó Sâm nhanh chóng kéo xa khoảng cách, nắm chặt ngón tay Hà Thanh Hà, hạ thấp khóe môi, nói: “Đủ rồi.”
Phó Sâm luôn lạnh lùng thờ ơ, lúc này trên mặt dường như lại phủ thêm một tầng sương giá.
Hà Thanh Hà chớp mắt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phó Sâm, cười nói: “Được.”
Anh vô thức chạm vào tóc mình: “Em về phòng trước đây.”
Ai, những chiến lược tiến công của “kiều thê” trên Internet cũng không có hữu ích gì rồi.
Không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận những điều này.
Chắc là khán giả của chương trình sẽ phải thất vọng rồi đây, vì bọn họ không thể trở thành bá tổng kiều thê thực sự.
Hà Thanh Hà quay người đi ra khỏi thư phòng. Phó Sâm ngồi trên sô pha bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy đi theo Hà Thanh Hà đã ra đến cửa.
Hà Thanh Hà quay lại, cười nói: “Anh làm việc đi.”
Phó Sâm chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình một cách máy móc. Động tác này giống như một con robot đột nhiên được bật nguồn, nó không được linh hoạt lắm sau khi khởi động và chỉ có thể xoay đầu một cách chậm rãi. Hà Thanh Hà thậm chí có ảo giác nghe thấy tiếng “răng rắc”.
Con robot lắc đầu trái phải để xác nhận rằng nó hoạt động bình thường, sau đó nhìn Hà Thanh Hà bằng đôi mắt vô hồn.
Nếu không phải xác nhận Phó Sâm bị cận thị thì Hà Thanh Hà đã nghi ngờ rằng mắt kính của Phó Sâm thực chất là một thiết bị quét.
Hà Thanh Hà nghĩ, bọn họ không nên dùng kịch bản của bá tổng kiều thê mà nên vào vai trí tuệ nhân tạo và quản gia.
Phó Sâm nói: “Cảm ơn trà an thần và mát xa của em nhé.”
Hà Thanh Hà cong khóe môi tự giễu: “Không cần đâu.” Dù sao thì cũng chẳng có nhiều tác dụng mấy.
Phó Sâm mím môi: “Anh đưa em về.”
Rõ ràng họ sống cùng một nhà, nhưng lại như ở hai quốc gia khác nhau có biên giới rõ rệt. Dù chỉ cách có vài bước chân, vậy mà cũng cần đích thân “quốc vương nước láng giềng” đưa đến tận cửa.
Đây là lễ nghi ngoại giao cao nhất của bọn họ.
Hà Thanh Hà bỗng khựng lại, không muốn đi tiếp.
Một cảm giác không cam lòng nhè nhẹ như một tấm lưới mảnh phủ lên anh, trói buộc cả tay chân.
Anh vẫn còn một chiêu chưa dùng, buổi chiều nay đã nghiên cứu rất lâu rồi.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phó Sâm, nói: “Anh…”
Hà Thanh Hà tỏ ra ngại ngùng, khó mở lời, hệ thống cảnh báo của robot bên kia bắt đầu phát tín hiệu cảnh giác, nhưng Phó Sâm vẫn bình tĩnh, lặng lẽ chờ Hà Thanh Hà nói hết.
Hà Thanh Hà hỏi: “Anh vẫn chưa tắm phải không? Có cần em kỳ lưng giúp không?”
Phó Sâm: “…”
Thực ra, kỳ lưng đối với Hà Thanh Hà cũng hơi quá sức, nhưng không thể cưỡng lại được sức thuyết phục từ cư dân mạng.
Anh nghĩ, để phù hợp với hình tượng “bá tổng kiều thê”, thôi thì thử xem sao, coi như liều mình vì đại cuộc.
Hà Thanh Hà ngẩng lên nhìn Phó Sâm, chờ đợi phản ứng của hắn, Phó Sâm tiến lên vài bước, tiến lại gần anh.
Hà Thanh Hà theo phản xạ lùi lại, bị dồn tới góc tường.
Lưng chạm vào tường, có chút lành lạnh.
Phó Sâm cúi đầu, nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Hà Thanh Hà mở to mắt, đầy chấn động.
Phía sau là bức tường, trước mặt là Phó Sâm cao lớn chắn đường không chừa một khoảng trống nào, anh chỉ có thể đứng trong không gian chật hẹp, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Chuyện này… đây chẳng phải là “vây tường” – một trong “ba chiêu thức kinh điển” của tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao?
Anh cứ nghĩ kế hoạch hôm nay thất bại rồi, không ngờ lại có tác dụng thật.
Cư dân mạng đúng là không lừa anh.
Hết chương 13.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 13
10.0/10 từ 15 lượt.