Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 12
107@-
Chương 12
Dù Hà Thanh Hà là tổng giám đốc của Sáng Tạo Ưu Tháp, nhưng thực tế lại không có tiếng nói chút nào, mặc cấp dưới ồn ào muốn trở thành người hâm mộ trung thành của mình.
“Anh Hà, tụi em sẽ cày số liệu cho anh.” Cô gái phụ trách mảng truyền thông nói với Hà Thanh Hà: “Em quen biết một vài người quản lý tài khoản seeding, nhất định sẽ để anh hot nhất luôn.”
Hà Thanh Hà vội vàng từ chối: “Không được, tôi đã nói chỉ là tham gia chơi thôi mà.”
Cô gái vẫn không bỏ cuộc: “Đó là cơ hội tốt mà anh! Cũng có thể quảng cáo cho công ty chúng ta.”
Hà Thanh Hà bất lực, kiên quyết nói: “Tôi không có ý định tiết lộ chuyện riêng tư của mình trên chương trình đâu, cũng không muốn liên lụy đến công ty, người nhà tôi hay là mọi người, tôi đều không muốn để lộ.”
Ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng khi Hà Thanh Hà tỏ ý không muốn, mọi người cũng không tiếp tục ép anh nữa.
Họ thận trọng nói: “Chúng tôi biết rồi. Vậy chúng tôi sẽ âm thầm theo dõi, âm thầm trở thành người hâm mộ của anh. Cố lên nhé.”
Hà Thanh Hà: “…”
Thôi kệ đi, miễn họ vui vẻ là được.
Hà Thanh Hà yêu cầu mọi người trở về vị trí làm việc của mình rồi đi vào văn phòng riêng.
Lý Chinh lập tức đi theo, trực tiếp hỏi: “Anh Hà, Hà tổng có biết anh đang tham gia chương trình thực tế không?”
Anh Hà chính là Hà Thanh Hà, mà Hà tổng đương nhiên chính là Hà Hiên Bách, người nắm quyền thực sự của nhà họ Hà.
Hà Thanh Hà nhớ lại tin nhắn anh gửi cho Hà Hiên Bách, nói: “Biết. Tôi đã thông báo cho anh ấy rồi.”
Biểu cảm của Lý Chinh dịu đi đôi chút, y nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Hà Thanh Hà cười nói: “Anh nghĩ tôi còn là đứa trẻ con làm việc bốc đồng không biết vâng lời cha mẹ sao?”
Lý Chinh nghiêm túc nói: “Tôi không có ý đó. Chỉ là anh là người nhà họ Hà, đại diện cho hình ảnh của nhà họ Hà. Nếu anh muốn xuất hiện trong chương trình công cộng, ít nhất cũng phải thông báo cho ngài Hà một tiếng.”
Lý Chinh là người được Hà Hiên Bách phân công chăm sóc Hà Thanh Hà, nên việc y thay Hà Hiên Bách để ý mọi việc cũng là điều bình thường.
Hà Thanh Hà nói đùa: “Trong nhà họ Hà của chúng tôi còn có một người thường xuyên lộ diện trước công chúng, trường hợp của tôi thì tính là gì.”
Nói đến gây chuyện thị phi thì không ai có thể so sánh với Hà Diệc Trúc, việc Hà Thanh Hà tham gia chương trình thực tế chỉ có thể coi là chuyện nhỏ.
Lý Chinh muốn giải thích: “Tam thiếu gia lại là một trường hợp khác…”
Hà Thanh Hà nhẹ nhàng ngắt lời y: “Tôi hiểu. Tôi tự có chừng mực, sẽ không để việc tham gia chương trình ảnh hưởng đến công ty.”
Lý Chinh gật đầu, tỏ vẻ không còn ý kiến gì nữa, rời khỏi phòng làm việc của Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nhìn Lý Chinh rời đi, có lẽ đã hiểu được trợ lý Lý là đang phản đối việc anh xuất hiện trên chương trình thực tế.
Nhưng chuyện này ván đã đóng thuyền, không thể rút lui được nữa.
Hà Thanh Hà dựa lưng vào ghế, làm việc một lúc vẫn không thể tập trung.
Anh đang nhớ thương những bình luận trên mạng, một ngày đã trôi qua, anh không biết liệu ở trên đấy có xảy ra biến hóa gì không.
Mọi người từ khắp cả nước tụ họp trên Internet xem chương trình và thảo luận về chúng. Cảm giác này thực sự mới mẻ, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ muốn biết cư dân mạng sẽ bàn tán thế nào.
Hà Thanh Hà bỏ công việc qua một bên, rất giống một ông chủ ăn không ngồi rồi mà bắt đầu lướt mạng.
Đã hai mươi giờ trôi qua kể từ khi trailer được phát sóng, chương trình vẫn tiếp tục đón nhận sự yêu thích nồng nhiệt. Các bản cắt ghét và ảnh chụp màn hình cũng được chia sẻ khắp nơi, mọi người nói rất nhiều về visual của Hà Thanh Hà.
Có người trong số họ nói: “Sao tôi lại cảm thấy Hà Thanh Hà trông quen quen nhỉ?”
“Bạn không đơn độc! Tôi thấy anh ấy giống Hà Diệc Trúc.”
“Đúng là cũng giống. Cả hai đều họ Hà, chẳng lẽ nào có quan hệ gì?”
Những bình luận đó nhắc đến tên của Hà Diệc Trúc, ngay lập tức kéo người hâm mộ của Hà Diệc Trúc đến.
“Có giống đâu? Ngươi không có mắt à. Hà Diệc Trúc đẹp hơn nhiều.”
“Ôm Trúc Trúc của chúng tôi đi, không so sánh không kéo dẫm.”
“Chắc là trùng hợp thôi, chưa nghe nói Trúc Trúc có anh trai.”
Người hâm mộ của Hà Diệc Trúc đã lên tiếng, không ai dám nhiều lời nữa. Chẳng bao lâu sau, cuộc tranh cãi quen thuộc này hoàn toàn biến mất.
Lúc này Hà Thanh Hà mới nhớ tới người em trai cứ thích tự tung tự tác của mình. Theo lý mà nói, Hà Diệc Trúc là người trong ngành giải trí, hẳn phải biết chuyện anh tham gia chương trình thực tế mới đúng.
Hà Thanh Hà gửi tin nhắn cho Lưu Nhứ: “Gần đây Tiểu Trúc đang làm gì?”
Nhắc đến Hà Diệc Trúc, Lưu Nhứ lại đầy oán hận: “Anh em mấy người thật buồn cười, không biết tự liên lạc với nhau à, lại vòng đến hỏi tôi.”
Hà Thanh Hà nhẹ giọng: “Tớ có hỏi thì em ấy cũng không trả lời. Còn không phải vì cậu nắm rõ tình hình trong giới hơn tớ sao?”
Nghe giọng nói ôn hòa của Hà Thanh Hà, Lưu Nhứ bình tĩnh lại: “Cậu ta xù kèo chương trình của tớ để đi quay một bộ phim điện ảnh, chắc bây giờ đang chạy đến vùng núi sâu rừng già nào rồi.”
Hà Thanh Hà ngạc nhiên: “Tiểu Trúc cũng có thể đóng phim ha.” Anh nhớ Hà Diệc Trúc vốn theo đuổi con đường thần tượng.
Lưu Nhứ buồn bực nói: “Đây là phim địa phương kinh phí thấp. Ban đầu họ tìm sinh viên Học viện Điện ảnh để đóng, Hà Diệc Trúc rất muốn đi nên đã đút tiền cho đoàn phim. Cái đoàn phim kia nghèo đến mức không đủ sống, đạo diễn đương nhiên hoan nghênh số tiền trên trời rơi xuống đó. Thế là một đám người cùng đi đến nơi chim còn không thèm ẻ để quay phim.”
Hà Thanh Hà: “…”
Ngôi sao thần tượng phải trả tiền cho vai diễn của mình trong một bộ phim địa phương. Cho dù Hà Diệc Trúc là em ruột của mình, Hà Thanh Hà cũng không thể vô liêm sỉ khen ngợi hành vi như vậy.
Anh nghi ngờ Hà Diệc Trúc đã tiêu tiền cho đoàn phim để đi du lịch.
Có lẽ vì chơi quá vui nên Hà Diệc Trúc không đọc tin tức, nên cũng không hỏi gì về chương trình thực tế.
Điều này cũng tốt, có thể yên tĩnh một thời gian, anh cả cũng sẽ không phải nổi nóng nữa.
Sau khi nói về Hà Diệc Trúc, Lưu Nhứ lại nói tới chương trình: “Chúng tớ đang chuẩn bị tổ chức một cuộc bình chọn nhân khí. Cậu có muốn tớ giúp lăng xê chút không?”
Hà Thanh Hà vội vàng nói: “Không cần đâu, cứ để như vậy đi.”
Lưu Nhứ gửi biểu tượng cảm xúc “cười”: “Tớ biết rồi, vậy thuận theo tự nhiên, chúc may mắn nha.”
Hà Thanh Hà chép miệng, đáp: “Ừm.”
Sau khi nói chuyện với Lưu Nhứ xong, Hà Thanh Hà tiếp tục lướt mạng, phát hiện chỉ trong thời gian ngắn, hướng bình luận lại thay đổi lần nữa, chủ yếu là do một bài đăng xuất hiện trên trang web.
“Một sự tiết lộ hoàn chỉnh về môi trường sống của bốn nhóm khách mời trong. Từ nơi ở đoán tài lực của khách mời!”
Hà Thanh Hà vô thức nhíu mày.
Phần về những người khác trong bài đăng đó thì đều ổn, ngoại trừ việc địa chỉ nhà của Hà Thanh Hà và Phó Sâm được mô tả bằng giọng điệu rất khoa trương.
“Mọi người đều biết cặp đôi này rất giàu. Họ giàu đến mức nào? Nếu bạn phát hiện ra, bạn sẽ bị sốc.”
“Điều đầu tiên chúng ta biết chắc chắn là họ sống trong một ngôi biệt thự. Một số cảnh quay cho thấy các phòng được quay không nằm cùng một tầng. Chỉ riêng phòng khách đã rộng bằng căn nhà của một gia đình bình thường.”
“Đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể nhìn thấy đồ đạc bên trong biệt thự, không thể biết được vị trí cụ thể. Nhưng không sao, chúng ta có thể tìm ra manh mối từ dấu vết trang trí.”
“Ví dụ như cảnh đầu tiên của Phó Sâm, rõ ràng là anh ta vừa mới bơi ở bể bơi ngoài trời về. Cho dù là biệt thự, cũng không phải biệt thự nào cũng có bể bơi, có bể bơi tức là sân rất rộng, đây là gia đình giàu có điển hình.”
“Chiếc đồng hồ của anh ấy rõ ràng là phiên bản giới hạn của Volice, hiện tại giá bao nhiêu thì khó nói. Tôi chỉ có thể nói với bạn rằng giá thị trường hiện tại của phiên bản thường là hai triệu.”
“Sau đó, Hà Thanh Hòa lên sân khấu. Bộ đồ ngủ anh ấy mặc nằm trong bộ sưu tập đồ nam mùa xuân của Realily, người thường không mua nổi mà anh ấy thì mặc thành đồ ngủ!”
Hà Thanh Hà sửng sốt, nhìn lại chính mình, quần áo hàng ngày của anh đều do người khác chuẩn bị sẵn, anh chỉ phụ trách mặc chúng và không nghĩ nhiều.
Còn bộ đồ mặc ở nhà trông giống đồ ngủ, anh có thể làm gì?
“Ngoài ra, có một bức tranh trắng đen treo ở lối vào phòng khách của biệt thự, nhìn trông đơn giản, nhưng nó là tác phẩm của họa sĩ đương đại Ivan Chi. Giá đấu giá trung bình các bức tranh của Ivan Chi hiện tại là hàng chục triệu. Dựa vào các chi tiết trước đó, bức tranh trong nhà của Phó Sâm và Hà Thanh Hà chắc chắn là bản gốc.”
Dù sao thì bài viết này cũng đào bới hết mọi địa điểm có thể nhìn thấy trong biệt thự.
Từ tay vịn cầu thang đến những bức tường kính bên ngoài, mọi góc cạnh đều được soi kĩ càng. Cuối cùng, người đăng bài đưa ra kết luận: “Phó Sâm chắc chắn không phải chỉ là một tổng giám đốc bình thường với mức lương trăm vạn hàng năm. Anh ta là một phú hào thực sự, một đẳng cấp mà người bình thường không bao giờ có thể đạt tới.”
Bài viết này được minh họa bằng nhiều hình ảnh, quả thực chứa nhiều thông tin hữu ích. Ngay cả Hà Thanh Hà còn không biết nhiều chi tiết như thế trong nhà mình.
Nhưng kiểu đào sâu thế này có phần phản cảm.
Anh và Phó Sâm đã đánh giá thấp trình độ buôn chuyện của cư dân mạng, cho rằng chỉ cần không tiết lộ địa chỉ biệt thự thì mọi chuyện sẽ ổn. Hầu hết đồ vật trong nhà họ đều không có logo, như bức họa kia, những người không tìm hiểu sẽ nghĩ rằng đó là sản phẩm in ấn, vậy mà vẫn bị đào ra.
Có đủ loại bình luận khác nhau bên dưới bài đăng đó.
“Thì ra là người có tiền. Phó Sâm chắc hẳn là bước ra từ tiểu thuyết Tấn Giang.”
“Một bối cảnh trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, không nghĩ tới còn có thật ngoài đời thực, hiếm thấy nhất là bộ dạng trông khá ổn đấy chứ.”
“Còn Hà Thanh Hà thì sao? Không ai nói gì về ảnh hết vậy. Ảnh thậm chí còn đẹp trai hơn. Ảnh thì là ai?”
“Theo thiết lập thường thấy của tiểu thuyết thì ảnh có thể là thư ký hoặc người giúp việc của công chính, có khả năng đi trên đất bằng cũng có thể té ngã. Một ngày nọ, ảnh ngã vào vòng tay của Phó Sâm, bắt đầu hành trình chim sẻ hóa thành phượng hoàng.”
Hà Thanh Hà: “…” =)))))))
“Cũng có thể ảnh là một đóa phù dung sớm nở tối tàn của showbiz được tổng tài bá đạo nhìn trúng tại một bữa tiệc từ thiện, rồi bị hắn dùng sức mạnh và quyền thế cưỡng ép, rồi như vậy như vậy.”
“Nói không chừng ảnh là nhân vật chính của một câu chuyện sống lại báo thù, vậy mới xứng với một tổng tài bá đạo.”
Mọi người mồm năm miệng mười không ngừng vẽ chuyện. Lúc đầu họ chỉ nói về việc Phó Sâm giàu có thế nào, nhưng sau đó chủ đề dần chuyển hướng sang những thế giới diệu kỳ.
Có lẽ phần lớn khán giả xem đều là vì đẩy thuyền cặp đôi mà tới, họ quan tâm nhiều hơn đến mối quan hệ giữa chồng chồng của từng nhóm khách mời.
Nhưng cũng có những nhận xét khá khó nghe.
“Một gã nhà giàu lại chạy đến một chương trình thực tế tệ hại như vậy sao? Chắc chắn là giả rồi.”
“Đúng vậy, nếu có tiền như vậy thì muốn thuê đội ngũ sản xuất và quay như thế nào chả được.”
“Tôi cũng nghĩ là giả. Tất cả chỉ là thiết lập nhân vật, chỉ muốn bào tiền người xem.”
“Đả đảo bọn tư bản!”
“Vậy là Phó Sâm bao nuôi Hà Thanh Hà à?”
Có một nhóm lớn người có tâm lý thù ghét người giàu trên mạng nói kháy Phó Sâm, cũng có những kẻ tò mò, muốn xem cuộc sống của người có tiền là như thế nào.
Hà Thanh Hà đang xem đại chiến bình luận, đột nhiên trang web tự động tải lại một cái, bài đăng liền biến mất.
Anh sững sờ một lúc rồi mím môi.
Hà Thanh Hà có thể đoán được, nhưng không ngờ Phó Sâm lại ra tay vì chuyện như vậy.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu nghi ngờ tại sao bài đăng lại bị xóa, rồi những thắc mắc đó cũng biến mất.
Trong chớp mắt, mọi dấu vết đều bị xóa sạch.
Trong khoảng thời gian giữa các bài đăng bị xóa, thình lình xuất hiện một bài đăng khác.
“Tôi đã tìm kiếm tên của Phó Sâm trên Internet, nhưng tất cả những gì tôi tìm thấy chỉ là những người khác có cùng tên. Một người không có dấu vế gì trên Internet thì một là không rõ danh tính, hai là thân phận của người đó mạnh đến mức không thể tra ra được.”
Bài viết này cũng chỉ thoáng qua, Hà Thanh Hà tò mò tìm kiếm tên Phó Sâm trên công cụ tìm kiếm thì có rất nhiều người tên là Phó Sâm, thậm chí nhiều tiểu thuyết cũng có nhân vật nam chính có tên này, nhưng thực sự không tìm thấy “Phó Sâm”.
Anh cũng bấm tìm kiếm tên mình nhưng cũng không tìm thấy.
Hà Thanh Hà cảm thấy năng lực làm việc của Phó Sâm thực sự quá mạnh, mọi việc đều vô cùng hoàn hảo.
Đây có lẽ là năng lực của người máy.
Cuối cùng, các bình luận trên mạng có xu hướng ổn định hơn, từ khóa duy nhất còn tồn tại khi nhắc đến Hà Thanh Hà và Phó Sâm chính là “bá tổng kiều thê”.
Hà Thanh Hà không nhịn được mà nhập vào thanh tìm kiếm bốn chữ này, xem một loạt video thì chấn động một chút.
Thì ra cái thể loại này lại rất được mọi người yêu thích nha.
Hà Thanh Hà nghĩ ngợi, rồi lấy sổ tay ra và cẩn thận vừa xem video vừa ghi chép lại.
Hết chương 12.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 12
Dù Hà Thanh Hà là tổng giám đốc của Sáng Tạo Ưu Tháp, nhưng thực tế lại không có tiếng nói chút nào, mặc cấp dưới ồn ào muốn trở thành người hâm mộ trung thành của mình.
“Anh Hà, tụi em sẽ cày số liệu cho anh.” Cô gái phụ trách mảng truyền thông nói với Hà Thanh Hà: “Em quen biết một vài người quản lý tài khoản seeding, nhất định sẽ để anh hot nhất luôn.”
Hà Thanh Hà vội vàng từ chối: “Không được, tôi đã nói chỉ là tham gia chơi thôi mà.”
Cô gái vẫn không bỏ cuộc: “Đó là cơ hội tốt mà anh! Cũng có thể quảng cáo cho công ty chúng ta.”
Hà Thanh Hà bất lực, kiên quyết nói: “Tôi không có ý định tiết lộ chuyện riêng tư của mình trên chương trình đâu, cũng không muốn liên lụy đến công ty, người nhà tôi hay là mọi người, tôi đều không muốn để lộ.”
Ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng khi Hà Thanh Hà tỏ ý không muốn, mọi người cũng không tiếp tục ép anh nữa.
Họ thận trọng nói: “Chúng tôi biết rồi. Vậy chúng tôi sẽ âm thầm theo dõi, âm thầm trở thành người hâm mộ của anh. Cố lên nhé.”
Hà Thanh Hà: “…”
Thôi kệ đi, miễn họ vui vẻ là được.
Hà Thanh Hà yêu cầu mọi người trở về vị trí làm việc của mình rồi đi vào văn phòng riêng.
Lý Chinh lập tức đi theo, trực tiếp hỏi: “Anh Hà, Hà tổng có biết anh đang tham gia chương trình thực tế không?”
Anh Hà chính là Hà Thanh Hà, mà Hà tổng đương nhiên chính là Hà Hiên Bách, người nắm quyền thực sự của nhà họ Hà.
Hà Thanh Hà nhớ lại tin nhắn anh gửi cho Hà Hiên Bách, nói: “Biết. Tôi đã thông báo cho anh ấy rồi.”
Biểu cảm của Lý Chinh dịu đi đôi chút, y nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Hà Thanh Hà cười nói: “Anh nghĩ tôi còn là đứa trẻ con làm việc bốc đồng không biết vâng lời cha mẹ sao?”
Lý Chinh nghiêm túc nói: “Tôi không có ý đó. Chỉ là anh là người nhà họ Hà, đại diện cho hình ảnh của nhà họ Hà. Nếu anh muốn xuất hiện trong chương trình công cộng, ít nhất cũng phải thông báo cho ngài Hà một tiếng.”
Lý Chinh là người được Hà Hiên Bách phân công chăm sóc Hà Thanh Hà, nên việc y thay Hà Hiên Bách để ý mọi việc cũng là điều bình thường.
Hà Thanh Hà nói đùa: “Trong nhà họ Hà của chúng tôi còn có một người thường xuyên lộ diện trước công chúng, trường hợp của tôi thì tính là gì.”
Nói đến gây chuyện thị phi thì không ai có thể so sánh với Hà Diệc Trúc, việc Hà Thanh Hà tham gia chương trình thực tế chỉ có thể coi là chuyện nhỏ.
Lý Chinh muốn giải thích: “Tam thiếu gia lại là một trường hợp khác…”
Hà Thanh Hà nhẹ nhàng ngắt lời y: “Tôi hiểu. Tôi tự có chừng mực, sẽ không để việc tham gia chương trình ảnh hưởng đến công ty.”
Lý Chinh gật đầu, tỏ vẻ không còn ý kiến gì nữa, rời khỏi phòng làm việc của Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nhìn Lý Chinh rời đi, có lẽ đã hiểu được trợ lý Lý là đang phản đối việc anh xuất hiện trên chương trình thực tế.
Nhưng chuyện này ván đã đóng thuyền, không thể rút lui được nữa.
Hà Thanh Hà dựa lưng vào ghế, làm việc một lúc vẫn không thể tập trung.
Anh đang nhớ thương những bình luận trên mạng, một ngày đã trôi qua, anh không biết liệu ở trên đấy có xảy ra biến hóa gì không.
Mọi người từ khắp cả nước tụ họp trên Internet xem chương trình và thảo luận về chúng. Cảm giác này thực sự mới mẻ, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ muốn biết cư dân mạng sẽ bàn tán thế nào.
Hà Thanh Hà bỏ công việc qua một bên, rất giống một ông chủ ăn không ngồi rồi mà bắt đầu lướt mạng.
Đã hai mươi giờ trôi qua kể từ khi trailer được phát sóng, chương trình vẫn tiếp tục đón nhận sự yêu thích nồng nhiệt. Các bản cắt ghét và ảnh chụp màn hình cũng được chia sẻ khắp nơi, mọi người nói rất nhiều về visual của Hà Thanh Hà.
Có người trong số họ nói: “Sao tôi lại cảm thấy Hà Thanh Hà trông quen quen nhỉ?”
“Bạn không đơn độc! Tôi thấy anh ấy giống Hà Diệc Trúc.”
“Đúng là cũng giống. Cả hai đều họ Hà, chẳng lẽ nào có quan hệ gì?”
Những bình luận đó nhắc đến tên của Hà Diệc Trúc, ngay lập tức kéo người hâm mộ của Hà Diệc Trúc đến.
“Có giống đâu? Ngươi không có mắt à. Hà Diệc Trúc đẹp hơn nhiều.”
“Ôm Trúc Trúc của chúng tôi đi, không so sánh không kéo dẫm.”
“Chắc là trùng hợp thôi, chưa nghe nói Trúc Trúc có anh trai.”
Người hâm mộ của Hà Diệc Trúc đã lên tiếng, không ai dám nhiều lời nữa. Chẳng bao lâu sau, cuộc tranh cãi quen thuộc này hoàn toàn biến mất.
Lúc này Hà Thanh Hà mới nhớ tới người em trai cứ thích tự tung tự tác của mình. Theo lý mà nói, Hà Diệc Trúc là người trong ngành giải trí, hẳn phải biết chuyện anh tham gia chương trình thực tế mới đúng.
Hà Thanh Hà gửi tin nhắn cho Lưu Nhứ: “Gần đây Tiểu Trúc đang làm gì?”
Nhắc đến Hà Diệc Trúc, Lưu Nhứ lại đầy oán hận: “Anh em mấy người thật buồn cười, không biết tự liên lạc với nhau à, lại vòng đến hỏi tôi.”
Hà Thanh Hà nhẹ giọng: “Tớ có hỏi thì em ấy cũng không trả lời. Còn không phải vì cậu nắm rõ tình hình trong giới hơn tớ sao?”
Nghe giọng nói ôn hòa của Hà Thanh Hà, Lưu Nhứ bình tĩnh lại: “Cậu ta xù kèo chương trình của tớ để đi quay một bộ phim điện ảnh, chắc bây giờ đang chạy đến vùng núi sâu rừng già nào rồi.”
Hà Thanh Hà ngạc nhiên: “Tiểu Trúc cũng có thể đóng phim ha.” Anh nhớ Hà Diệc Trúc vốn theo đuổi con đường thần tượng.
Lưu Nhứ buồn bực nói: “Đây là phim địa phương kinh phí thấp. Ban đầu họ tìm sinh viên Học viện Điện ảnh để đóng, Hà Diệc Trúc rất muốn đi nên đã đút tiền cho đoàn phim. Cái đoàn phim kia nghèo đến mức không đủ sống, đạo diễn đương nhiên hoan nghênh số tiền trên trời rơi xuống đó. Thế là một đám người cùng đi đến nơi chim còn không thèm ẻ để quay phim.”
Hà Thanh Hà: “…”
Ngôi sao thần tượng phải trả tiền cho vai diễn của mình trong một bộ phim địa phương. Cho dù Hà Diệc Trúc là em ruột của mình, Hà Thanh Hà cũng không thể vô liêm sỉ khen ngợi hành vi như vậy.
Anh nghi ngờ Hà Diệc Trúc đã tiêu tiền cho đoàn phim để đi du lịch.
Có lẽ vì chơi quá vui nên Hà Diệc Trúc không đọc tin tức, nên cũng không hỏi gì về chương trình thực tế.
Điều này cũng tốt, có thể yên tĩnh một thời gian, anh cả cũng sẽ không phải nổi nóng nữa.
Sau khi nói về Hà Diệc Trúc, Lưu Nhứ lại nói tới chương trình: “Chúng tớ đang chuẩn bị tổ chức một cuộc bình chọn nhân khí. Cậu có muốn tớ giúp lăng xê chút không?”
Hà Thanh Hà vội vàng nói: “Không cần đâu, cứ để như vậy đi.”
Lưu Nhứ gửi biểu tượng cảm xúc “cười”: “Tớ biết rồi, vậy thuận theo tự nhiên, chúc may mắn nha.”
Hà Thanh Hà chép miệng, đáp: “Ừm.”
Sau khi nói chuyện với Lưu Nhứ xong, Hà Thanh Hà tiếp tục lướt mạng, phát hiện chỉ trong thời gian ngắn, hướng bình luận lại thay đổi lần nữa, chủ yếu là do một bài đăng xuất hiện trên trang web.
“Một sự tiết lộ hoàn chỉnh về môi trường sống của bốn nhóm khách mời trong. Từ nơi ở đoán tài lực của khách mời!”
Hà Thanh Hà vô thức nhíu mày.
Phần về những người khác trong bài đăng đó thì đều ổn, ngoại trừ việc địa chỉ nhà của Hà Thanh Hà và Phó Sâm được mô tả bằng giọng điệu rất khoa trương.
“Mọi người đều biết cặp đôi này rất giàu. Họ giàu đến mức nào? Nếu bạn phát hiện ra, bạn sẽ bị sốc.”
“Điều đầu tiên chúng ta biết chắc chắn là họ sống trong một ngôi biệt thự. Một số cảnh quay cho thấy các phòng được quay không nằm cùng một tầng. Chỉ riêng phòng khách đã rộng bằng căn nhà của một gia đình bình thường.”
“Đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể nhìn thấy đồ đạc bên trong biệt thự, không thể biết được vị trí cụ thể. Nhưng không sao, chúng ta có thể tìm ra manh mối từ dấu vết trang trí.”
“Ví dụ như cảnh đầu tiên của Phó Sâm, rõ ràng là anh ta vừa mới bơi ở bể bơi ngoài trời về. Cho dù là biệt thự, cũng không phải biệt thự nào cũng có bể bơi, có bể bơi tức là sân rất rộng, đây là gia đình giàu có điển hình.”
“Chiếc đồng hồ của anh ấy rõ ràng là phiên bản giới hạn của Volice, hiện tại giá bao nhiêu thì khó nói. Tôi chỉ có thể nói với bạn rằng giá thị trường hiện tại của phiên bản thường là hai triệu.”
“Sau đó, Hà Thanh Hòa lên sân khấu. Bộ đồ ngủ anh ấy mặc nằm trong bộ sưu tập đồ nam mùa xuân của Realily, người thường không mua nổi mà anh ấy thì mặc thành đồ ngủ!”
Hà Thanh Hà sửng sốt, nhìn lại chính mình, quần áo hàng ngày của anh đều do người khác chuẩn bị sẵn, anh chỉ phụ trách mặc chúng và không nghĩ nhiều.
Còn bộ đồ mặc ở nhà trông giống đồ ngủ, anh có thể làm gì?
“Ngoài ra, có một bức tranh trắng đen treo ở lối vào phòng khách của biệt thự, nhìn trông đơn giản, nhưng nó là tác phẩm của họa sĩ đương đại Ivan Chi. Giá đấu giá trung bình các bức tranh của Ivan Chi hiện tại là hàng chục triệu. Dựa vào các chi tiết trước đó, bức tranh trong nhà của Phó Sâm và Hà Thanh Hà chắc chắn là bản gốc.”
Dù sao thì bài viết này cũng đào bới hết mọi địa điểm có thể nhìn thấy trong biệt thự.
Từ tay vịn cầu thang đến những bức tường kính bên ngoài, mọi góc cạnh đều được soi kĩ càng. Cuối cùng, người đăng bài đưa ra kết luận: “Phó Sâm chắc chắn không phải chỉ là một tổng giám đốc bình thường với mức lương trăm vạn hàng năm. Anh ta là một phú hào thực sự, một đẳng cấp mà người bình thường không bao giờ có thể đạt tới.”
Bài viết này được minh họa bằng nhiều hình ảnh, quả thực chứa nhiều thông tin hữu ích. Ngay cả Hà Thanh Hà còn không biết nhiều chi tiết như thế trong nhà mình.
Nhưng kiểu đào sâu thế này có phần phản cảm.
Anh và Phó Sâm đã đánh giá thấp trình độ buôn chuyện của cư dân mạng, cho rằng chỉ cần không tiết lộ địa chỉ biệt thự thì mọi chuyện sẽ ổn. Hầu hết đồ vật trong nhà họ đều không có logo, như bức họa kia, những người không tìm hiểu sẽ nghĩ rằng đó là sản phẩm in ấn, vậy mà vẫn bị đào ra.
Có đủ loại bình luận khác nhau bên dưới bài đăng đó.
“Thì ra là người có tiền. Phó Sâm chắc hẳn là bước ra từ tiểu thuyết Tấn Giang.”
“Một bối cảnh trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, không nghĩ tới còn có thật ngoài đời thực, hiếm thấy nhất là bộ dạng trông khá ổn đấy chứ.”
“Còn Hà Thanh Hà thì sao? Không ai nói gì về ảnh hết vậy. Ảnh thậm chí còn đẹp trai hơn. Ảnh thì là ai?”
“Theo thiết lập thường thấy của tiểu thuyết thì ảnh có thể là thư ký hoặc người giúp việc của công chính, có khả năng đi trên đất bằng cũng có thể té ngã. Một ngày nọ, ảnh ngã vào vòng tay của Phó Sâm, bắt đầu hành trình chim sẻ hóa thành phượng hoàng.”
Hà Thanh Hà: “…” =)))))))
“Cũng có thể ảnh là một đóa phù dung sớm nở tối tàn của showbiz được tổng tài bá đạo nhìn trúng tại một bữa tiệc từ thiện, rồi bị hắn dùng sức mạnh và quyền thế cưỡng ép, rồi như vậy như vậy.”
“Nói không chừng ảnh là nhân vật chính của một câu chuyện sống lại báo thù, vậy mới xứng với một tổng tài bá đạo.”
Mọi người mồm năm miệng mười không ngừng vẽ chuyện. Lúc đầu họ chỉ nói về việc Phó Sâm giàu có thế nào, nhưng sau đó chủ đề dần chuyển hướng sang những thế giới diệu kỳ.
Có lẽ phần lớn khán giả xem đều là vì đẩy thuyền cặp đôi mà tới, họ quan tâm nhiều hơn đến mối quan hệ giữa chồng chồng của từng nhóm khách mời.
Nhưng cũng có những nhận xét khá khó nghe.
“Một gã nhà giàu lại chạy đến một chương trình thực tế tệ hại như vậy sao? Chắc chắn là giả rồi.”
“Đúng vậy, nếu có tiền như vậy thì muốn thuê đội ngũ sản xuất và quay như thế nào chả được.”
“Tôi cũng nghĩ là giả. Tất cả chỉ là thiết lập nhân vật, chỉ muốn bào tiền người xem.”
“Đả đảo bọn tư bản!”
“Vậy là Phó Sâm bao nuôi Hà Thanh Hà à?”
Có một nhóm lớn người có tâm lý thù ghét người giàu trên mạng nói kháy Phó Sâm, cũng có những kẻ tò mò, muốn xem cuộc sống của người có tiền là như thế nào.
Hà Thanh Hà đang xem đại chiến bình luận, đột nhiên trang web tự động tải lại một cái, bài đăng liền biến mất.
Anh sững sờ một lúc rồi mím môi.
Hà Thanh Hà có thể đoán được, nhưng không ngờ Phó Sâm lại ra tay vì chuyện như vậy.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu nghi ngờ tại sao bài đăng lại bị xóa, rồi những thắc mắc đó cũng biến mất.
Trong chớp mắt, mọi dấu vết đều bị xóa sạch.
Trong khoảng thời gian giữa các bài đăng bị xóa, thình lình xuất hiện một bài đăng khác.
“Tôi đã tìm kiếm tên của Phó Sâm trên Internet, nhưng tất cả những gì tôi tìm thấy chỉ là những người khác có cùng tên. Một người không có dấu vế gì trên Internet thì một là không rõ danh tính, hai là thân phận của người đó mạnh đến mức không thể tra ra được.”
Bài viết này cũng chỉ thoáng qua, Hà Thanh Hà tò mò tìm kiếm tên Phó Sâm trên công cụ tìm kiếm thì có rất nhiều người tên là Phó Sâm, thậm chí nhiều tiểu thuyết cũng có nhân vật nam chính có tên này, nhưng thực sự không tìm thấy “Phó Sâm”.
Anh cũng bấm tìm kiếm tên mình nhưng cũng không tìm thấy.
Hà Thanh Hà cảm thấy năng lực làm việc của Phó Sâm thực sự quá mạnh, mọi việc đều vô cùng hoàn hảo.
Đây có lẽ là năng lực của người máy.
Cuối cùng, các bình luận trên mạng có xu hướng ổn định hơn, từ khóa duy nhất còn tồn tại khi nhắc đến Hà Thanh Hà và Phó Sâm chính là “bá tổng kiều thê”.
Hà Thanh Hà không nhịn được mà nhập vào thanh tìm kiếm bốn chữ này, xem một loạt video thì chấn động một chút.
Thì ra cái thể loại này lại rất được mọi người yêu thích nha.
Hà Thanh Hà nghĩ ngợi, rồi lấy sổ tay ra và cẩn thận vừa xem video vừa ghi chép lại.
Hết chương 12.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 12
10.0/10 từ 15 lượt.