Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 113
150@-
Chương 113
Anh yêu em.
Hà Thanh Hà nghe xong lời này của Phó Sâm, thoáng ngẩn người tại chỗ.
Anh ngơ ngác nhìn Phó Sâm, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói ra ba chữ ấy.
Từ trước đến nay, Phó Sâm luôn là người điềm đạm, kín đáo, rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình.
Thế mà khoảnh khắc này, Hà Thanh Hà lại nghe được từ miệng hắn những lời cuồng nhiệt nhất trên đời.
Hà Thanh Hà nhìn chằm chằm Phó Sâm, trong mắt có kinh ngạc, cũng có niềm vui khó giấu.
Phó Sâm đưa tay che nửa mặt dưới, quay đầu đi.
Hà Thanh Hà nhìn tai hắn đỏ bừng, lần đầu tiên thấy hắn lúng túng như thế.
Phó Sâm nói: “Em phản ứng chút đi.” Không thì hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Mặt Hà Thanh Hà cũng đỏ lên, ấp úng nói: “Em, em cũng vậy…”
Giờ nghĩ lại, anh cũng không phải kiểu người dễ bị cuốn theo chiều gió, nếu không có tình cảm, làm sao có thể quyết định cùng Phó Sâm đi hết cuộc đời.
Phó Sâm một tay che mặt, một tay kéo Hà Thanh Hà vào lòng chặt hơn.
Hà Thanh Hà cười ngả vào vòng tay hắn.
Hai người ngượng ngùng tựa vào nhau, ánh đèn rực rỡ xung quanh bùng nổ, như đang chúc mừng cho họ.
Nhân viên chương trình đứng ở xa xa phía sau chỉ ghi được hình, chứ không biết họ đang nói gì.
“Vừa rồi Phó tổng nói gì bên tai anh Hà vậy? Sao mặt hai người đều đỏ cả lên thế?” Trợ lý ghi hình sốt sắng hỏi.
Quay phim lắc đầu nói: “Không nghe thấy, lúc Phó tổng nói thì lấy tay che micro rồi.” Hơn nữa hắn còn ghé sát tai Hà Thanh Hà thì thầm, hoàn toàn không nghe rõ.
Trợ lý chương trình sốt ruột dậm chân: “Đáng ghét thật, lại để họ lừa rồi.”
Nhưng không sao, ngay giây sau đó, họ đã ghi lại được cảnh tượng quý giá mà ai cũng mong đợi.
Trong khung hình, Phó Sâm buông tay che mặt, cúi người về phía Hà Thanh Hà.
Tay Hà Thanh Hà vòng lên cổ Phó Sâm, hai người ghé sát vào nhau.
Chết tiệt.
Toàn bộ nhân viên ở đó đều trợn mắt há mồm, có người bịt miệng, suýt nữa kêu thành tiếng.
Lần này không uổng công, quay được cảnh này chắc sẽ khiến khán giả cả nước ngọt đến phát choáng.
x
Buổi ghi hình hôm đó thực sự quá ngọt ngào, nhân viên đều mãn nguyện tan ca, Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà về căn hộ, tiện thể ở lại luôn.
Hiện tại Phó Sâm gần như mỗi tuần đều ở chỗ Hà Thanh Hà ba bốn hôm, trong tủ quần áo của Hà Thanh Hà cũng có thêm nhiều đồ của Phó Sâm.
Hai người đang trong giai đoạn yêu đương, đều muốn ở bên nhau lâu hơn một chút, nên Hà Thanh Hà cũng mặc kệ Phó Sâm chạy tới chạy lui.
Chương trình cũng đã đi đến hồi kết, sau khi kỳ ghi hình sinh hoạt hằng ngày tại nhà của bốn cặp khách mời được phát sóng, gần như toàn bộ khán giả đều phản hồi ngọt đến sâu răng.
Trong đó, nhóm hào môn thực sự thực hiện đúng tinh thần “yêu lại từ đầu”, sau khi sống riêng còn quấn quýt hơn trước.
Đặc biệt là cảnh quay trên sân thượng nhà hàng, trong ánh đèn rực rỡ, hai người dựa sát vào nhau, tạo thành một bóng hình tuyệt đẹp, trở thành một khoảnh khắc kinh điển của chương trình.
Không còn ai nói nhóm hào môn là “vợ chồng nhựa” nữa.
Ký ức về cảnh đêm hôm đó, ngay cả Hà Thanh Hà khi nhớ lại cũng thấy ngọt ngào, anh ngại xem bình luận trên mạng, âm thầm cất giữ sự dịu dàng của Phó Sâm trong lòng.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, Hà Thanh Hà nghĩ, chắc là đã đến lúc rồi.
Khi rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, điều anh nghĩ đến là hy vọng thay đổi tình trạng bế tắc, để cuộc sống có thể khởi sắc trở lại.
Đồng thời cũng thầm mong nhận được từ Phó Sâm tình yêu mà anh vẫn luôn hằng ao ước.
Những điều anh mong muốn, Phó Sâm đều đã cho anh rồi.
Hà Thanh Hà mở tủ quần áo, quần áo của Phó Sâm vẫn treo ở đó.
Căn hộ không có phòng thay đồ riêng, quần áo của Phó Sâm và của anh để lẫn với nhau, rõ ràng lớn hơn một cỡ.
Hà Thanh Hà đưa tay chạm vào chiếc áo khoác, hương nước hoa mùi gỗ nhè nhẹ quanh quẩn nơi đầu mũi.
Thời gian này, Phó Sâm đã làm rất nhiều vì anh, đến lượt anh chủ động một lần rồi.
x
Đến giờ tan làm, Phó Sâm định đến đón Hà Thanh Hà, tiện thể cùng nhau về căn hộ, nhưng Hà Thanh Hà nhắn tin báo trước, nói tối có tiệc xã giao, bảo Phó Sâm đừng đến, cứ về thẳng nhà.
Phó Sâm ngoài mặt thì đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn không phải kiểu người ủy mị, vậy mà chỉ vì một lần từ chối rất bình thường của Hà Thanh Hà mà cảm thấy luyến tiếc.
Chỉ trách sau khi trải qua khoảng thời gian ngọt ngào bên vợ, hắn đã nếm được mùi vị, chẳng thể quay lại những ngày tháng đơn điệu nhàm chán như trước đây.
Phó Sâm nghĩ, đã không đi đón Hà Thanh Hà, thì ở lại công ty thêm một lúc cũng được.
Hắn tăng ca đến tối, lúc về, trợ lý Hoàng còn trêu: “Sếp, lâu lắm rồi anh mới tăng ca đấy.”
Phó Sâm hờ hững ngước mắt: “Rất lạ à.”
Trợ lý Hoàng liếc sắc mặt Phó Sâm qua gương chiếu hậu, cẩn thận nói: “Các sếp khác đều bảo anh bận về với vợ mà.”
Dạo này khí chất của sếp dịu đi nhiều, chắc nói đùa chút cũng không sao.
Quả nhiên, Phó Sâm nói: “Họ cũng đâu có nói sai.”
Trợ lý Hoàng âm thầm ghi nhớ, lại đào được “đường”, có thể chia sẻ với các đồng đội.
Phó Sâm trở về biệt thự, hiếm khi do dự.
Thậm chí hắn còn muốn xoay người đi ngay, đến căn hộ của Hà Thanh Hà, không muốn một mình qua đêm trong căn nhà trống vắng này.
Phó Sâm đứng trước cửa nhà, ngừng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước vào.
Vừa bước vào nhà, đèn ở hành lang tự động bật sáng.
Nhà được trang bị thiết bị thông minh, Phó Sâm cũng không để ý, nhưng ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, ở lối vào đại sảnh, nhìn thấy người mà nãy giờ hắn vẫn đang nghĩ đến.
Hà Thanh Hà đứng đó, mỉm cười dịu dàng với hắn, nói: “Về muộn vậy, vất vả rồi.”
Phó Sâm sững người.
Đây vốn là một khung cảnh rất đỗi bình thường, trước đây mỗi lần Hà Thanh Hà đều về nhà sớm hơn hắn, sẽ nấu sẵn cơm, đợi hắn về thì ra đón, mỉm cười nói một câu vất vả rồi.
Nhưng từ sau khi sống riêng, cảnh tượng ấy đã trở thành hồi ức.
Mỗi lần Phó Sâm trở về biệt thự, trong không khí không còn mùi thơm của đồ ăn, cũng chẳng còn sự chờ đợi dịu dàng, chỉ có một khoảng tĩnh lặng vô tận.
Phó Sâm cũng không tránh khỏi cái lẽ thường đó, mất rồi mới biết từng có được là quý giá đến nhường nào.
Hà Thanh Hà mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Phó Sâm, nói: “Sao không nói gì, mệt rồi à?” Anh lại hỏi tiếp: “Anh ăn cơm chưa, ăn gì thế?”
Thấy Phó Sâm không trả lời, anh bước lên phía trước, đưa tay ra định đón lấy áo khoác.
Phó Sâm bất ngờ ôm chặt lấy anh.
Phó Sâm ôm Hà Thanh Hà, nói: “Lẽ ra anh phải đi đón em mới phải.”
Trong tưởng tượng của Phó Sâm, hắn nên dành cho Hà Thanh Hà một nghi thức long trọng, chào đón anh trở về nhà, chứ không phải đột ngột, bình thường như thế này.
Nhưng vào một buổi tối hết sức bình thường, Hà Thanh Hà đứng dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt tha thiết nhìn hắn, nói lời chào đón hắn trở về, còn đáng quý hơn bất kỳ nghi thức trịnh trọng nào gấp trăm nghìn lần.
Đó là cảm động đủ để ghi nhớ cả đời.
Hà Thanh Hà vỗ nhẹ lưng Phó Sâm, mỉm cười nói: “Em đột nhiên rất muốn về, nghĩ rồi là làm luôn.”
Anh cố ý nói: “Không hoan nghênh em à, vậy em đi ngay đây.”
Phó Sâm siết chặt lấy anh, không cho anh nhúc nhích, giọng khàn khàn nói: “Không được đi.”
Hắn hôn lên má Hà Thanh Hà, nói: “Mừng em về nhà.”
Hà Thanh Hà gác cằm lên vai Phó Sâm, mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, nói: “Em về rồi đây.”
x
Hà Thanh Hà nói anh về nhà trước giờ cơm tối, rồi cứ thế chờ Phó Sâm, ai ngờ Phó Sâm lại tăng ca đột xuất, mãi vẫn chưa về. Anh lại sợ mình bị lộ nên không dám gửi tin nhắn hỏi, chỉ có thể ngồi đợi.
Anh nói chuyện đầy tủi thân khiến tim Phó Sâm mềm nhũn, ôm anh xin lỗi mãi.
Hà Thanh Hà nhất thời xúc động chạy về nhà, còn để lại khá nhiều hành lý ở căn hộ, Phó Sâm nói ngày mai sẽ cho người đến lấy, anh không cần lo.
Hai người dạo này thường xuyên gặp nhau, vậy mà Hà Thanh Hà trở về nhà, lại mang theo một cảm giác như xa cách lâu ngày gặp lại, khiến Phó Sâm không kiềm chế nổi, suýt nữa đã đè Hà Thanh Hà xuống ngay ở cửa.
Hà Thanh Hà mặt đỏ bừng đẩy hắn ra, nói: “Anh đi tắm trước đi, em còn phải dọn dẹp.” Dù sao cũng đã lâu không quay về rồi.
Phó Sâm hôn lên khóe môi anh, nói: “Ở phòng ngủ chính.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng gật đầu.
Trước khi dọn ra còn thỉnh thoảng tách phòng ngủ, giờ vừa về là vào thẳng chế độ vợ chồng lâu năm.
Phó Sâm đi tắm, Hà Thanh Hà thì đi tìm quần áo mình để lại trong nhà.
Sau ngần ấy thời gian không về, biệt thự vẫn giống hệt lúc anh rời đi.
Phần lớn đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, không dính bụi, cũng không có dấu hiệu sử dụng, rất đúng phong cách của Phó Sâm.
Đây là biệt thự nhà họ Phó, anh đã ở đây một năm, cứ nghĩ rằng mình chẳng có mấy tình cảm, vậy mà lần này quay về lại cảm thấy bồi hồi.
Có một cảm giác thuộc về, như chim trở về tổ.
Hà Thanh Hà quan sát kỹ phòng ngủ chính, cũng nhận ra vài chi tiết thay đổi, ví dụ như trong phòng có thêm hai con thú nhồi bông chim cánh cụt và gấu Bắc Cực.
Hai con thú bông tròn tròn lông xù, đặt trên tủ đầu giường, rõ ràng không hợp với phong cách tối giản hiện đại của căn phòng.
Hà Thanh Hà nhìn đôi mắt hạt đậu của chúng, chọc chọc cái má tròn trịa, nhớ ra chúng vốn ở trong phòng anh, Phó Sâm mang tới đây làm gì.
Nói cách khác, Phó Sâm đã vào phòng anh.
Hà Thanh Hà động tâm, bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Anh đi đến phòng mình.
Căn phòng về cơ bản vẫn giữ nguyên như lúc anh rời đi, Hà Thanh Hà bước đến cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, thấy cuốn sổ tay vẫn nằm yên ở đó, liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh rời đi quá vội, không kịp mang theo cuốn sổ tay chiến lược của mình, đó là sai lầm lớn nhất.
Về sau lúc ghi hình, anh có nhiều cảm nhận nhưng không có sổ bên người, chẳng thể ghi lại.
Hà Thanh Hà ngồi xuống bàn, cầm cuốn sổ lên, không nhịn được mà mỉm cười.
Anh nhớ lại khi mình mới bắt đầu ghi sổ tay, lòng thành kính đến mức vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
Anh đã làm được rồi.
Hà Thanh Hà muốn nói với chính mình trong quá khứ rằng, những hoang mang và chán nản đều đã tan biến, trước mắt là tương lai tươi sáng.
Anh tùy ý mở sổ ra xem, lại phát hiện bên trong có nhiều nội dung hơn.
Anh nhớ lúc đó sổ còn nhiều trang trắng, giờ lại gần như đã dùng hết.
Hà Thanh Hà lật tới những trang cuối, sững người.
Khi đó, đối mặt với hôn nhân, anh hoàn toàn chán nản, từng viết trong sổ một câu: “Chẳng lẽ mình thật sự không đủ tốt?” tràn đầy cảm giác bất lực, sau đó thì không viết gì nữa.
Giờ đây, sau câu ấy, có nét chữ khác nối tiếp một câu trả lời.
“Không phải, em rất nỗ lực, đã làm rất tốt, tiếp theo đến lượt anh.”
Tim Hà Thanh Hà thắt lại, ngón tay anh đặt lên trang giấy, thậm chí còn hơi run, nhưng vẫn không kìm được mà tiếp tục đọc.
“Nói chuyện là cách tốt để kéo gần khoảng cách, nhưng tìm chủ đề lại là khó khăn lớn.”
Tiếp theo là một đoạn trích dẫn từ trên mạng.
“‘Bí kíp không để cuộc trò chuyện nguội lạnh’, ‘Cách tạo bầu không khí trò chuyện hòa hợp’, ‘Giúp bạn trở thành vua chủ đề’”
Nét chữ đoan chính gọn gàng, viết nhận xét ở nửa sau cuốn sổ: “Quá nhàm chán, quá gượng gạo, hầu như không có tác dụng thực tế.”
“Vẫn rất khó để mở lời, phương pháp duy nhất có ích là, chia sẻ những việc mình đã làm theo trình tự từ sáng đến tối, sau đó hỏi đối phương.”
“Ít nhất cũng giúp cuộc trò chuyện tiếp tục.”
Tuy chữ viết đẹp và ngay ngắn, nhưng vẫn nhìn ra được sự bất mãn và bực bội trong đó.
Đúng là làm khó người máy rồi, rõ ràng không giỏi chuyện trò, vậy mà cứ cố ép mình tìm chủ đề.
Hà Thanh Hà nhớ lại lúc Phó Sâm mới bắt đầu nhắn tin cho anh, sáng trưa tối đều phải báo cáo đã ăn gì, còn hỏi anh mỗi bữa ăn có món gì, cực kỳ cứng nhắc, nhưng cũng cực kỳ đáng yêu.
Hà Thanh Hà khẽ nhếch môi, tiếp tục đọc.
“Lần đầu gửi sticker, em có vẻ rất vui, thế là lên mạng sưu tầm thật nhiều, gửi từng cái cho em.”
Người máy nghiên cứu sticker như làm đề tài học thuật, Hà Thanh Hà tưởng tượng cảnh Phó Sâm nghiêm túc lên mạng tìm kiếm, không nhịn được bật cười.
Sau đó còn viết rất nhiều chuyện tương tự.
“Xem một vài phim thần tượng, thế giới thật khó hiểu.”
“Tuy không hiểu nổi, nhưng làm theo thì có vẻ có hiệu quả.”
“Muốn vào căn hộ của em, nhưng em không cho, không sao, lần sau cố gắng.”
“Bao giờ em mới chịu cho anh lên lầu đây.”
“Đã nghiên cứu báo cáo Kinsey, lên mạng tìm một số luận văn, còn thực tế xem vài phim hành động, không biết có giúp em bớt đau không, tiếc là chưa thể thực hành.”
Hà Thanh Hà: “…”
Thì ra kỹ thuật tiến bộ nhanh như vậy là vì nguyên nhân này, chính quy và không chính quy đều song hành.
“Nghe em nói muốn về nhà họ Hà, hệ thống cảnh báo trong đầu vang lên.”
“Đứng ngồi không yên, phải đến nhà họ Hà một chuyến.”
“Tức giận.”
“Đau lòng.”
“Anh là người nhà, là người yêu của em.”
Vài dòng ngắn ngủi nhưng nặng trĩu cảm xúc, thể hiện rõ tâm trạng biến động của Phó Sâm.
“Không nói những lời phức tạp nữa, anh hứa từ nay về sau, sẽ luôn ở bên em, đồng hành cùng em.”
Hà Thanh Hà nhớ lại lúc mình trở về từ nhà họ Hà, Phó Sâm đã an ủi và bên cạnh anh như thế nào, nếu không có Phó Sâm, anh chắc chắn không thể vực dậy nhanh như vậy.
Phó Sâm là sự vững chãi và can đảm của anh.
Khóe mắt Hà Thanh Hà hơi nóng, anh mím môi, nhìn những câu chữ trong cuốn sổ.
“Anh ngày càng tham lam, ban đầu chỉ mong có thể trò chuyện trôi chảy, rồi muốn biết quá khứ của em, muốn bước vào thế giới nội tâm của em.”
“Sau đó lại muốn nhiều hơn.”
“Muốn càng nhiều, chứng tỏ trước đó thiếu thốn càng lớn.”
“Bây giờ anh mới hiểu, em đã vất vả thế nào, đối mặt với một người lãnh đạm và khô khan như anh mà vẫn không bỏ cuộc.”
“So với em, anh làm được quá ít.”
“Cho anh thêm chút thời gian, đến khi xuân về hoa nở, băng tuyết tan chảy, anh sẽ đón em về nhà.”
Hết chương 113.
Cái truyện gì mà không có ai hại, không có ngược đau ngược đớn mà đọc tới đâu nước mắt chảy tới đó :)))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 113
Anh yêu em.
Hà Thanh Hà nghe xong lời này của Phó Sâm, thoáng ngẩn người tại chỗ.
Anh ngơ ngác nhìn Phó Sâm, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói ra ba chữ ấy.
Từ trước đến nay, Phó Sâm luôn là người điềm đạm, kín đáo, rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình.
Thế mà khoảnh khắc này, Hà Thanh Hà lại nghe được từ miệng hắn những lời cuồng nhiệt nhất trên đời.
Hà Thanh Hà nhìn chằm chằm Phó Sâm, trong mắt có kinh ngạc, cũng có niềm vui khó giấu.
Phó Sâm đưa tay che nửa mặt dưới, quay đầu đi.
Hà Thanh Hà nhìn tai hắn đỏ bừng, lần đầu tiên thấy hắn lúng túng như thế.
Phó Sâm nói: “Em phản ứng chút đi.” Không thì hắn thật sự không chịu nổi nữa.
Mặt Hà Thanh Hà cũng đỏ lên, ấp úng nói: “Em, em cũng vậy…”
Giờ nghĩ lại, anh cũng không phải kiểu người dễ bị cuốn theo chiều gió, nếu không có tình cảm, làm sao có thể quyết định cùng Phó Sâm đi hết cuộc đời.
Phó Sâm một tay che mặt, một tay kéo Hà Thanh Hà vào lòng chặt hơn.
Hà Thanh Hà cười ngả vào vòng tay hắn.
Hai người ngượng ngùng tựa vào nhau, ánh đèn rực rỡ xung quanh bùng nổ, như đang chúc mừng cho họ.
Nhân viên chương trình đứng ở xa xa phía sau chỉ ghi được hình, chứ không biết họ đang nói gì.
“Vừa rồi Phó tổng nói gì bên tai anh Hà vậy? Sao mặt hai người đều đỏ cả lên thế?” Trợ lý ghi hình sốt sắng hỏi.
Quay phim lắc đầu nói: “Không nghe thấy, lúc Phó tổng nói thì lấy tay che micro rồi.” Hơn nữa hắn còn ghé sát tai Hà Thanh Hà thì thầm, hoàn toàn không nghe rõ.
Trợ lý chương trình sốt ruột dậm chân: “Đáng ghét thật, lại để họ lừa rồi.”
Nhưng không sao, ngay giây sau đó, họ đã ghi lại được cảnh tượng quý giá mà ai cũng mong đợi.
Trong khung hình, Phó Sâm buông tay che mặt, cúi người về phía Hà Thanh Hà.
Tay Hà Thanh Hà vòng lên cổ Phó Sâm, hai người ghé sát vào nhau.
Chết tiệt.
Toàn bộ nhân viên ở đó đều trợn mắt há mồm, có người bịt miệng, suýt nữa kêu thành tiếng.
Lần này không uổng công, quay được cảnh này chắc sẽ khiến khán giả cả nước ngọt đến phát choáng.
x
Buổi ghi hình hôm đó thực sự quá ngọt ngào, nhân viên đều mãn nguyện tan ca, Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà về căn hộ, tiện thể ở lại luôn.
Hiện tại Phó Sâm gần như mỗi tuần đều ở chỗ Hà Thanh Hà ba bốn hôm, trong tủ quần áo của Hà Thanh Hà cũng có thêm nhiều đồ của Phó Sâm.
Hai người đang trong giai đoạn yêu đương, đều muốn ở bên nhau lâu hơn một chút, nên Hà Thanh Hà cũng mặc kệ Phó Sâm chạy tới chạy lui.
Chương trình cũng đã đi đến hồi kết, sau khi kỳ ghi hình sinh hoạt hằng ngày tại nhà của bốn cặp khách mời được phát sóng, gần như toàn bộ khán giả đều phản hồi ngọt đến sâu răng.
Trong đó, nhóm hào môn thực sự thực hiện đúng tinh thần “yêu lại từ đầu”, sau khi sống riêng còn quấn quýt hơn trước.
Đặc biệt là cảnh quay trên sân thượng nhà hàng, trong ánh đèn rực rỡ, hai người dựa sát vào nhau, tạo thành một bóng hình tuyệt đẹp, trở thành một khoảnh khắc kinh điển của chương trình.
Không còn ai nói nhóm hào môn là “vợ chồng nhựa” nữa.
Ký ức về cảnh đêm hôm đó, ngay cả Hà Thanh Hà khi nhớ lại cũng thấy ngọt ngào, anh ngại xem bình luận trên mạng, âm thầm cất giữ sự dịu dàng của Phó Sâm trong lòng.
Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, Hà Thanh Hà nghĩ, chắc là đã đến lúc rồi.
Khi rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, điều anh nghĩ đến là hy vọng thay đổi tình trạng bế tắc, để cuộc sống có thể khởi sắc trở lại.
Đồng thời cũng thầm mong nhận được từ Phó Sâm tình yêu mà anh vẫn luôn hằng ao ước.
Những điều anh mong muốn, Phó Sâm đều đã cho anh rồi.
Hà Thanh Hà mở tủ quần áo, quần áo của Phó Sâm vẫn treo ở đó.
Căn hộ không có phòng thay đồ riêng, quần áo của Phó Sâm và của anh để lẫn với nhau, rõ ràng lớn hơn một cỡ.
Hà Thanh Hà đưa tay chạm vào chiếc áo khoác, hương nước hoa mùi gỗ nhè nhẹ quanh quẩn nơi đầu mũi.
Thời gian này, Phó Sâm đã làm rất nhiều vì anh, đến lượt anh chủ động một lần rồi.
x
Đến giờ tan làm, Phó Sâm định đến đón Hà Thanh Hà, tiện thể cùng nhau về căn hộ, nhưng Hà Thanh Hà nhắn tin báo trước, nói tối có tiệc xã giao, bảo Phó Sâm đừng đến, cứ về thẳng nhà.
Phó Sâm ngoài mặt thì đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.
Thật kỳ lạ, rõ ràng hắn không phải kiểu người ủy mị, vậy mà chỉ vì một lần từ chối rất bình thường của Hà Thanh Hà mà cảm thấy luyến tiếc.
Chỉ trách sau khi trải qua khoảng thời gian ngọt ngào bên vợ, hắn đã nếm được mùi vị, chẳng thể quay lại những ngày tháng đơn điệu nhàm chán như trước đây.
Phó Sâm nghĩ, đã không đi đón Hà Thanh Hà, thì ở lại công ty thêm một lúc cũng được.
Hắn tăng ca đến tối, lúc về, trợ lý Hoàng còn trêu: “Sếp, lâu lắm rồi anh mới tăng ca đấy.”
Phó Sâm hờ hững ngước mắt: “Rất lạ à.”
Trợ lý Hoàng liếc sắc mặt Phó Sâm qua gương chiếu hậu, cẩn thận nói: “Các sếp khác đều bảo anh bận về với vợ mà.”
Dạo này khí chất của sếp dịu đi nhiều, chắc nói đùa chút cũng không sao.
Quả nhiên, Phó Sâm nói: “Họ cũng đâu có nói sai.”
Trợ lý Hoàng âm thầm ghi nhớ, lại đào được “đường”, có thể chia sẻ với các đồng đội.
Phó Sâm trở về biệt thự, hiếm khi do dự.
Thậm chí hắn còn muốn xoay người đi ngay, đến căn hộ của Hà Thanh Hà, không muốn một mình qua đêm trong căn nhà trống vắng này.
Phó Sâm đứng trước cửa nhà, ngừng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước vào.
Vừa bước vào nhà, đèn ở hành lang tự động bật sáng.
Nhà được trang bị thiết bị thông minh, Phó Sâm cũng không để ý, nhưng ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, ở lối vào đại sảnh, nhìn thấy người mà nãy giờ hắn vẫn đang nghĩ đến.
Hà Thanh Hà đứng đó, mỉm cười dịu dàng với hắn, nói: “Về muộn vậy, vất vả rồi.”
Phó Sâm sững người.
Đây vốn là một khung cảnh rất đỗi bình thường, trước đây mỗi lần Hà Thanh Hà đều về nhà sớm hơn hắn, sẽ nấu sẵn cơm, đợi hắn về thì ra đón, mỉm cười nói một câu vất vả rồi.
Nhưng từ sau khi sống riêng, cảnh tượng ấy đã trở thành hồi ức.
Mỗi lần Phó Sâm trở về biệt thự, trong không khí không còn mùi thơm của đồ ăn, cũng chẳng còn sự chờ đợi dịu dàng, chỉ có một khoảng tĩnh lặng vô tận.
Phó Sâm cũng không tránh khỏi cái lẽ thường đó, mất rồi mới biết từng có được là quý giá đến nhường nào.
Hà Thanh Hà mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Phó Sâm, nói: “Sao không nói gì, mệt rồi à?” Anh lại hỏi tiếp: “Anh ăn cơm chưa, ăn gì thế?”
Thấy Phó Sâm không trả lời, anh bước lên phía trước, đưa tay ra định đón lấy áo khoác.
Phó Sâm bất ngờ ôm chặt lấy anh.
Phó Sâm ôm Hà Thanh Hà, nói: “Lẽ ra anh phải đi đón em mới phải.”
Trong tưởng tượng của Phó Sâm, hắn nên dành cho Hà Thanh Hà một nghi thức long trọng, chào đón anh trở về nhà, chứ không phải đột ngột, bình thường như thế này.
Nhưng vào một buổi tối hết sức bình thường, Hà Thanh Hà đứng dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt tha thiết nhìn hắn, nói lời chào đón hắn trở về, còn đáng quý hơn bất kỳ nghi thức trịnh trọng nào gấp trăm nghìn lần.
Đó là cảm động đủ để ghi nhớ cả đời.
Hà Thanh Hà vỗ nhẹ lưng Phó Sâm, mỉm cười nói: “Em đột nhiên rất muốn về, nghĩ rồi là làm luôn.”
Anh cố ý nói: “Không hoan nghênh em à, vậy em đi ngay đây.”
Phó Sâm siết chặt lấy anh, không cho anh nhúc nhích, giọng khàn khàn nói: “Không được đi.”
Hắn hôn lên má Hà Thanh Hà, nói: “Mừng em về nhà.”
Hà Thanh Hà gác cằm lên vai Phó Sâm, mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, nói: “Em về rồi đây.”
x
Hà Thanh Hà nói anh về nhà trước giờ cơm tối, rồi cứ thế chờ Phó Sâm, ai ngờ Phó Sâm lại tăng ca đột xuất, mãi vẫn chưa về. Anh lại sợ mình bị lộ nên không dám gửi tin nhắn hỏi, chỉ có thể ngồi đợi.
Anh nói chuyện đầy tủi thân khiến tim Phó Sâm mềm nhũn, ôm anh xin lỗi mãi.
Hà Thanh Hà nhất thời xúc động chạy về nhà, còn để lại khá nhiều hành lý ở căn hộ, Phó Sâm nói ngày mai sẽ cho người đến lấy, anh không cần lo.
Hai người dạo này thường xuyên gặp nhau, vậy mà Hà Thanh Hà trở về nhà, lại mang theo một cảm giác như xa cách lâu ngày gặp lại, khiến Phó Sâm không kiềm chế nổi, suýt nữa đã đè Hà Thanh Hà xuống ngay ở cửa.
Hà Thanh Hà mặt đỏ bừng đẩy hắn ra, nói: “Anh đi tắm trước đi, em còn phải dọn dẹp.” Dù sao cũng đã lâu không quay về rồi.
Phó Sâm hôn lên khóe môi anh, nói: “Ở phòng ngủ chính.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng gật đầu.
Trước khi dọn ra còn thỉnh thoảng tách phòng ngủ, giờ vừa về là vào thẳng chế độ vợ chồng lâu năm.
Phó Sâm đi tắm, Hà Thanh Hà thì đi tìm quần áo mình để lại trong nhà.
Sau ngần ấy thời gian không về, biệt thự vẫn giống hệt lúc anh rời đi.
Phần lớn đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, không dính bụi, cũng không có dấu hiệu sử dụng, rất đúng phong cách của Phó Sâm.
Đây là biệt thự nhà họ Phó, anh đã ở đây một năm, cứ nghĩ rằng mình chẳng có mấy tình cảm, vậy mà lần này quay về lại cảm thấy bồi hồi.
Có một cảm giác thuộc về, như chim trở về tổ.
Hà Thanh Hà quan sát kỹ phòng ngủ chính, cũng nhận ra vài chi tiết thay đổi, ví dụ như trong phòng có thêm hai con thú nhồi bông chim cánh cụt và gấu Bắc Cực.
Hai con thú bông tròn tròn lông xù, đặt trên tủ đầu giường, rõ ràng không hợp với phong cách tối giản hiện đại của căn phòng.
Hà Thanh Hà nhìn đôi mắt hạt đậu của chúng, chọc chọc cái má tròn trịa, nhớ ra chúng vốn ở trong phòng anh, Phó Sâm mang tới đây làm gì.
Nói cách khác, Phó Sâm đã vào phòng anh.
Hà Thanh Hà động tâm, bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Anh đi đến phòng mình.
Căn phòng về cơ bản vẫn giữ nguyên như lúc anh rời đi, Hà Thanh Hà bước đến cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, thấy cuốn sổ tay vẫn nằm yên ở đó, liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh rời đi quá vội, không kịp mang theo cuốn sổ tay chiến lược của mình, đó là sai lầm lớn nhất.
Về sau lúc ghi hình, anh có nhiều cảm nhận nhưng không có sổ bên người, chẳng thể ghi lại.
Hà Thanh Hà ngồi xuống bàn, cầm cuốn sổ lên, không nhịn được mà mỉm cười.
Anh nhớ lại khi mình mới bắt đầu ghi sổ tay, lòng thành kính đến mức vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
Anh đã làm được rồi.
Hà Thanh Hà muốn nói với chính mình trong quá khứ rằng, những hoang mang và chán nản đều đã tan biến, trước mắt là tương lai tươi sáng.
Anh tùy ý mở sổ ra xem, lại phát hiện bên trong có nhiều nội dung hơn.
Anh nhớ lúc đó sổ còn nhiều trang trắng, giờ lại gần như đã dùng hết.
Hà Thanh Hà lật tới những trang cuối, sững người.
Khi đó, đối mặt với hôn nhân, anh hoàn toàn chán nản, từng viết trong sổ một câu: “Chẳng lẽ mình thật sự không đủ tốt?” tràn đầy cảm giác bất lực, sau đó thì không viết gì nữa.
Giờ đây, sau câu ấy, có nét chữ khác nối tiếp một câu trả lời.
“Không phải, em rất nỗ lực, đã làm rất tốt, tiếp theo đến lượt anh.”
Tim Hà Thanh Hà thắt lại, ngón tay anh đặt lên trang giấy, thậm chí còn hơi run, nhưng vẫn không kìm được mà tiếp tục đọc.
“Nói chuyện là cách tốt để kéo gần khoảng cách, nhưng tìm chủ đề lại là khó khăn lớn.”
Tiếp theo là một đoạn trích dẫn từ trên mạng.
“‘Bí kíp không để cuộc trò chuyện nguội lạnh’, ‘Cách tạo bầu không khí trò chuyện hòa hợp’, ‘Giúp bạn trở thành vua chủ đề’”
Nét chữ đoan chính gọn gàng, viết nhận xét ở nửa sau cuốn sổ: “Quá nhàm chán, quá gượng gạo, hầu như không có tác dụng thực tế.”
“Vẫn rất khó để mở lời, phương pháp duy nhất có ích là, chia sẻ những việc mình đã làm theo trình tự từ sáng đến tối, sau đó hỏi đối phương.”
“Ít nhất cũng giúp cuộc trò chuyện tiếp tục.”
Tuy chữ viết đẹp và ngay ngắn, nhưng vẫn nhìn ra được sự bất mãn và bực bội trong đó.
Đúng là làm khó người máy rồi, rõ ràng không giỏi chuyện trò, vậy mà cứ cố ép mình tìm chủ đề.
Hà Thanh Hà nhớ lại lúc Phó Sâm mới bắt đầu nhắn tin cho anh, sáng trưa tối đều phải báo cáo đã ăn gì, còn hỏi anh mỗi bữa ăn có món gì, cực kỳ cứng nhắc, nhưng cũng cực kỳ đáng yêu.
Hà Thanh Hà khẽ nhếch môi, tiếp tục đọc.
“Lần đầu gửi sticker, em có vẻ rất vui, thế là lên mạng sưu tầm thật nhiều, gửi từng cái cho em.”
Người máy nghiên cứu sticker như làm đề tài học thuật, Hà Thanh Hà tưởng tượng cảnh Phó Sâm nghiêm túc lên mạng tìm kiếm, không nhịn được bật cười.
Sau đó còn viết rất nhiều chuyện tương tự.
“Xem một vài phim thần tượng, thế giới thật khó hiểu.”
“Tuy không hiểu nổi, nhưng làm theo thì có vẻ có hiệu quả.”
“Muốn vào căn hộ của em, nhưng em không cho, không sao, lần sau cố gắng.”
“Bao giờ em mới chịu cho anh lên lầu đây.”
“Đã nghiên cứu báo cáo Kinsey, lên mạng tìm một số luận văn, còn thực tế xem vài phim hành động, không biết có giúp em bớt đau không, tiếc là chưa thể thực hành.”
Hà Thanh Hà: “…”
Thì ra kỹ thuật tiến bộ nhanh như vậy là vì nguyên nhân này, chính quy và không chính quy đều song hành.
“Nghe em nói muốn về nhà họ Hà, hệ thống cảnh báo trong đầu vang lên.”
“Đứng ngồi không yên, phải đến nhà họ Hà một chuyến.”
“Tức giận.”
“Đau lòng.”
“Anh là người nhà, là người yêu của em.”
Vài dòng ngắn ngủi nhưng nặng trĩu cảm xúc, thể hiện rõ tâm trạng biến động của Phó Sâm.
“Không nói những lời phức tạp nữa, anh hứa từ nay về sau, sẽ luôn ở bên em, đồng hành cùng em.”
Hà Thanh Hà nhớ lại lúc mình trở về từ nhà họ Hà, Phó Sâm đã an ủi và bên cạnh anh như thế nào, nếu không có Phó Sâm, anh chắc chắn không thể vực dậy nhanh như vậy.
Phó Sâm là sự vững chãi và can đảm của anh.
Khóe mắt Hà Thanh Hà hơi nóng, anh mím môi, nhìn những câu chữ trong cuốn sổ.
“Anh ngày càng tham lam, ban đầu chỉ mong có thể trò chuyện trôi chảy, rồi muốn biết quá khứ của em, muốn bước vào thế giới nội tâm của em.”
“Sau đó lại muốn nhiều hơn.”
“Muốn càng nhiều, chứng tỏ trước đó thiếu thốn càng lớn.”
“Bây giờ anh mới hiểu, em đã vất vả thế nào, đối mặt với một người lãnh đạm và khô khan như anh mà vẫn không bỏ cuộc.”
“So với em, anh làm được quá ít.”
“Cho anh thêm chút thời gian, đến khi xuân về hoa nở, băng tuyết tan chảy, anh sẽ đón em về nhà.”
Hết chương 113.
Cái truyện gì mà không có ai hại, không có ngược đau ngược đớn mà đọc tới đâu nước mắt chảy tới đó :)))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 113
10.0/10 từ 15 lượt.