Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 112

154@-

Chương 112



Bảy giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Phó Sâm thức dậy.


Hắn vào phòng tắm chỉnh trang lại bản thân, sau đó đi ra bể bơi.


Gần đây lập thu, nhiệt độ sáng tối ngày càng thấp, Phó Sâm khởi động một lúc rồi mới xuống nước bơi.


Nửa tiếng sau, hắn lên bờ, tắm lại một lượt, lúc bước ra khỏi phòng lần nữa thì đã mặc xong sơ mi và quần dài, sống mũi đeo kính, che đi gương mặt tuấn tú.


Phó Sâm ngồi vào bàn ăn, trước mặt là phần bữa sáng được phân phối theo tiêu chuẩn dinh dưỡng.


Thịt, trứng, sữa với tỷ lệ chính xác, nhìn sơ thì có vẻ ổn, nhưng nếu biết hơn mười năm nay Phó Sâm đều ăn y chang như vậy thì sẽ thấy thật nhạt nhẽo.


Phó Sâm mặt không biến sắc ăn xong bữa sáng, tao nhã lau miệng, thắt cà vạt xong thì ra khỏi nhà.


Trước cửa, trợ lý Hoàng đã đứng chờ sẵn, thấy Phó Sâm đi ra thì vội vàng mở cửa xe cho hắn.


Phó Sâm lên xe.


Thường thì khi đang đi đường, trợ lý Hoàng sẽ tranh thủ báo cáo lịch trình trong ngày cho Phó Sâm, hôm nay cũng vậy.


Phó Sâm cụp mắt nghe trợ lý Hoàng báo cáo, thỉnh thoảng đưa ra vài gợi ý, trợ lý Hoàng ghi chép lại không sót một chữ.


Xe đến Thiên Thành Center, Phó Sâm đi thang máy dành cho tổng giám đốc lên tầng làm việc của mình.


Vừa bước chân vào Ô Kim, có cảm giác như tiến vào thế giới tương lai.


Bộ máy nhân sự và cơ cấu của Ô Kim rất tinh gọn, nhân viên như những cỗ máy, làm việc của mình trong không gian xám bạc.


Phó Sâm vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều dừng công việc trong tay, chào hỏi hắn.


Phó Sâm gật đầu chào lại, rồi đi thẳng vào văn phòng của mình.


Theo lý, hắn nên không để lãng phí chút thời gian nào, bắt đầu làm việc ngay từ khi vào văn phòng.


Nhưng Phó Sâm lại không làm vậy, hắn rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người được ghim trên đầu khung chat.


“Dậy chưa?”


Hà Thanh Hà rất nhanh trả lời: “Dậy rồi.”


Phó Sâm lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”


Hà Thanh Hà gửi một biểu cảm cười to, nói: “Đang ăn nè, còn anh, tới công ty chưa?”


Phó Sâm chủ động báo cáo: “Tới rồi, bữa sáng vẫn như mọi khi.”


Hà Thanh Hà nói: “Nên bảo với cháu trai lớn một tiếng, để nó đổi món đi.”


Phó Sâm: “Không cần, ngoài đồ em nấu ra, thì mấy món khác cũng như nhau thôi.”


Hà Thanh Hà: “^_^”


Phó Sâm ngồi trên ghế làm việc, cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Hà Thanh Hà, máy quay lia cận vào biểu cảm của hắn.



Mắt hắn khẽ rũ xuống, kính đè trên sống mũi, che đi sự dịu dàng nơi đáy mắt.


Biểu cảm vẫn y như cũ, tuy không cười nhưng đường nét nơi khóe môi lại không còn quá căng cứng, có thể nhìn ra tâm trạng khá tốt.


Hà Thanh Hà bên kia nhìn đồng hồ, nói: “Em đến công ty đây, không làm phiền anh làm việc nữa, bye bye~”


Phó Sâm gửi một sticker “bye bye ( 3)”.


Hắn cất điện thoại, đẩy kính, bắt đầu một ngày làm việc.


Buổi sáng là cuộc họp định kỳ, sau khi họp xong, trợ lý chuẩn bị sẵn xe, Phó Sâm đến một nhà máy trong thành phố để đánh giá giữa kỳ khoản đầu tư.


Bữa trưa do phía nhà máy sắp xếp, trong lúc xã giao, Phó Sâm lại nhắn tin cho Hà Thanh Hà, hỏi anh có ăn đúng giờ không.


Hà Thanh Hà trả lời: “Yên tâm đi, em ăn ở nhà ăn của tòa nhà văn phòng.”


Phó Sâm lúc này mới yên tâm.


Buổi chiều, Phó Sâm từ nhà máy quay về công ty, tiếp tục xử lý các công việc hành chính.


Các người máy trong Ô Kim Tư Bản hoàn thành nhiệm vụ một cách chuẩn xác, đưa kết quả cuối cùng lên cho Phó Sâm, hắn lần lượt kiểm tra và phê duyệt.


Công việc diễn ra có trật tự, chẳng mấy chốc đã gần đến giờ tan làm.


Trợ lý gõ cửa bước vào văn phòng Phó Sâm, báo: “Từ tổng bên tập đoàn Bình Đầu muốn mời ngài ăn tối.”


Phó Sâm nói: “Tối nay có việc, từ chối khéo.”


Trợ lý gật đầu: “Vâng.”


Bên phía Từ tổng biết được câu trả lời của Phó Sâm, cười nói: “Phó tổng dạo này càng ngày càng khó mời.” Anh ta cũng không tức giận, tự tìm lối xuống cho mình: “Tôi biết, anh ấy đang vội theo đuổi vợ, tôi có xem chương trình rồi.”


Bên này, Phó Sâm xử lý xong công việc còn lại, sáu giờ đứng dậy rời khỏi văn phòng.


Xe đã chờ sẵn trong gara, trợ lý Hoàng mở cửa xe, đợi Phó Sâm ngồi vào rồi hỏi: “Sếp đến chỗ ngài Hà phải không?”


Phó Sâm nói: “Tất nhiên, đến đón em ấy.”


Xe sang chở Phó Sâm đến Sáng Tạo Ưu Tháp.


Nhân viên an ninh ở đây đã quen thuộc với xe của Phó Sâm, cho xe đi thẳng vào, đồng thời báo tin lên trên lầu.


Chồng của Hà tổng ở Ưu Tháp đến đón anh ấy rồi.


Xe dừng lại, một lát sau, Hà Thanh Hà xuất hiện ở cửa thang máy.


Anh mặc một chiếc sơ mi thoải mái, khóe môi mang theo nụ cười, ánh mắt khi nhìn sang sáng rực rỡ, cả người trông sạch sẽ, xinh đẹp như bước ra từ trong tranh.


Anh nhìn thấy xe quay phim của chương trình đậu cạnh Phó Sâm thì khựng lại một chút, cười nói: “Bên chương trình bảo hôm nay quay hình làm em đợi cả ngày mà không thấy động tĩnh, còn tưởng mình nhớ nhầm, hóa ra người đều ở chỗ anh.”


Phó Sâm vẫy tay với anh qua cửa sổ xe: “Lên xe trước đã.”


Hà Thanh Hà tự mở cửa xe, ngồi xuống cạnh Phó Sâm, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”


Phó Sâm nói: “Không có gì, ghi lại cuộc sống thường ngày thôi, đừng để ý đến họ, cứ làm việc của chúng ta.”


Hà Thanh Hà thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay cười với xe quay phim bên cạnh, nói: “Cắt mấy lời tôi vừa nói lúc nãy đi nhé.”


Nhân viên chương trình chào anh: “Cắt hay không thì để sau hẵng nói, hai người cứ coi như bọn tôi không tồn tại.”



Tham gia chương trình lâu rồi, việc phớt lờ ống kính với anh chẳng còn khó nữa, Hà Thanh Hà lập tức quăng luôn ekip bên cạnh ra sau đầu, quay sang hỏi Phó Sâm: “Hôm nay bận không?”


Phó Sâm trả lời: “Cũng như mọi ngày.” Rồi hắn đáp lễ, hỏi Hà Thanh Hà: “Còn em, nhiều việc không?”


Hà Thanh Hà cười nói: “Cũng tạm, việc thì không nhiều, nhưng mệt đầu.”


Phó Sâm lập tức ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Sao thế?”


Hà Thanh Hà nói: “Anh cả gọi điện cho em.”


Phó Sâm nhíu mày: “Vì chuyện của Ưu Tháp à?”


Hà Thanh Hà đã cắt đứt với nhà họ Hà, bán cổ phần để đổi lấy một khoản tiền mặt, làm xáo trộn ban giám đốc, khiến Hà Hiên Bách cực kỳ tức giận.


Hà Thanh Hà còn tiện tay mang luôn Ưu Tháp ra khỏi tập đoàn Hà thị. Hiện tại, Ưu Tháp đang trong giai đoạn tái cấu trúc, chuẩn bị mở rộng quy mô, có thể sẽ phải chuyển địa điểm, thực ra dạo này Hà Thanh Hà khá bận rộn.


Nhưng lần này Hà Hiên Bách gọi điện không phải vì chuyện công ty.


Hà Thanh Hà nghĩ lại thấy buồn cười: “Anh cả nghe nói em với anh sống riêng, gọi điện tới khuyên em làm hòa với anh.”


Đến Phó Sâm cũng cạn lời.


Lúc trước Hà Hiên Bách còn nổi giận đùng đùng vì chuyện phân gia, vậy mà vừa nghe Hà Thanh Hà với Phó Sâm sống riêng, lập tức quay lại quan tâm ngay.


“Trong mắt anh cả, dù em đã phân gia, thì hôn nhân giữa em và anh vẫn có lợi cho nhà họ Hà, nên ngay lập tức gạt bỏ cơn giận với em, kiên nhẫn khuyên em đừng gây chuyện với anh, buồn cười thật.”


Hà Thanh Hà cảm khái: “Em nên học anh cả mới phải, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên đầu, chỉ cần kiếm được chút gì cho nhà họ Hà, những thứ khác đều không đáng kể.”


Phó Sâm vỗ tay anh, nói: “Em không phải người như thế.”


Hà Thanh Hà khẽ nhếch môi.


Phó Sâm nói tiếp: “Nhưng câu đó thì đúng, chỗ nào vặt lông cừu được thì cứ vặt, đừng ngại.”


Hà Thanh Hà cong mắt cười.


Hai người thong thả chuyện trò, đợi đến khi xe chạy được một đoạn, Hà Thanh Hà mới giật mình hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”


Phó Sâm nói: “Ra ngoài ăn chút gì.”


Phó Sâm đến đón anh, thỉnh thoảng cũng ra ngoài ăn, Hà Thanh Hà không nghĩ nhiều.


Đợi đến nơi, Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn cao ốc phía trước, nói: “Ăn ở đây à.”


Đây là tòa nhà nổi tiếng nhất thành phố S, cũng là một trong những điểm cao nhất ở thành phố, càng nổi tiếng hơn vì trên tầng cao nhất có một nhà hàng ngắm cảnh.


Lần trước Phó Sâm từng mời các khách mời ăn ở đây.


Hà Thanh Hà hỏi: “Hôm nay là ngày đặc biệt à?” Nếu không thì cũng không cần đến tận chỗ này.


Phó Sâm nói: “Không, hôm nay chỉ là một ngày bình thường.”


Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm.


Phó Sâm không nói gì thêm, vòng tay ôm eo Hà Thanh Hà, nói: “Lên thôi.”


Khung cảnh ở nhà hàng vẫn tráng lệ như thường.


Thời gian này trời tối sớm hơn trước, màn đêm buông xuống, đèn đuốc bắt đầu sáng lên, nhìn ra xa khắp nơi đều là ánh sáng lấp lánh như những vì sao.



Âm nhạc du dương, kết hợp với món ăn tinh xảo, không khí dần trở nên lãng mạn.


Hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa, từng động tác đều vô cùng tao nhã, nhìn trong ống kính cực kỳ dễ chịu.


Hà Thanh Hà rất sành ăn, không chỉ phân biệt được nguyên liệu mà còn đoán được cách nấu gần đúng, anh vừa ăn vừa kể cho Phó Sâm nghe, Phó Sâm chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi lại một hai câu.


Hai người ăn xong, Phó Sâm đề nghị: “Chúng ta ra ban công ngắm cảnh nhé.”


Ban công của nhà hàng này nổi tiếng toàn quốc, đứng ở đó có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh đêm thành phố, từng có không ít người nổi tiếng tới check-in.


Hà Thanh Hà vui vẻ đồng ý, ăn xong ra ngoài hóng gió tiêu thực cũng không tệ.


Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà ra ban công.


Gió đêm thổi nhè nhẹ, quả thật khiến người ta khoan khoái dễ chịu, Hà Thanh Hà hít sâu một hơi khí trời, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.


Những tòa nhà cao tầng thường ngày sừng sững, giờ đều thu hết vào tầm mắt, dòng xe cộ phía dưới biến thành từng dải đèn sáng, điểm xuyết giữa quần thể kiến trúc san sát.


Hà Thanh Hà đang mải ngắm nhìn, Phó Sâm ở bên cạnh nói: “Chúng ta không thể quay đoạn ở nhà.”


Phần này của các khách mời khác đều được ghi hình tại nhà, nhưng họ đang sống riêng nên không quay được.


“Chương trình nói sẽ quay một vlog sinh hoạt thường ngày của anh.” Phó Sâm nói.


Lúc này Hà Thanh Hà mới hiểu ra, chẳng trách bọn họ rõ ràng nói sẽ quay, vậy mà lại không đến tìm anh, mà lại đi tìm Phó Sâm.


Chủ đề sinh hoạt thường ngày của tổng tài bá đạo à, nghe thôi đã thấy thú vị rồi.


Nhưng Phó Sâm thì tự biết, cuộc sống của hắn trong mắt người khác nhàm chán đến mức nào.


Mỗi ngày của hắn đều được lập trình sẵn, từ sáng đến tối đều đi theo một thời gian biểu cố định, từng bước được lên kế hoạch tỉ mỉ, tuần tự tiến hành.


“Rất máy móc, rất buồn tẻ.” Phó Sâm tự đánh giá.


Hà Thanh Hà định phản bác, nhưng bị Phó Sâm ngăn lại, hắn nói: “Anh không cảm thấy như vậy là có gì không tốt.”


Trông thì nhàm chán, nhưng thật ra hiệu suất cực cao, có thể tận dụng thời gian đến mức tối đa.


“Nhưng bây giờ anh cũng học được cách dừng lại giữa đường một chút.”


Con người rốt cuộc vẫn là loài sinh vật sống bằng cảm xúc, tạm dừng chương trình máy móc, bỏ công sức giao tiếp, không chỉ duy trì được tình cảm mà còn bổ sung được nhu cầu cảm xúc, giúp nội lực bản thân mạnh mẽ hơn.


Phó Sâm bảo Hà Thanh Hà nhìn về phía những tòa nhà xung quanh, nói: “Giống như thành phố này, tất cả mọi người đều sống theo quy trình, nhưng cũng cần chút bất ngờ.”


Vừa dứt lời, mấy tòa nhà cao tầng bên cạnh ban công ngắm cảnh đột ngột sáng rực.


Mỗi tòa nhà đều bật sáng đèn, từng mảng vụt sáng từ trong ra ngoài, từng vòng từng vòng gợn sóng lan xa, tạo thành một đại dương ánh sáng.


Những cao ốc quanh đây hầu hết đều có mặt ngoài bằng kính, vào khoảnh khắc này ánh đèn sáng bừng vô cùng đẹp đẽ, tựa như những viên ngọc trong suốt rực rỡ, tỏa sáng lấp lánh trong đêm đen.


Ngay cả người đi đường cũng không kìm được mà dừng bước, kinh ngạc hỏi bạn bè: “Hôm nay có biểu diễn ánh sáng à?”


Mọi người lần lượt rút điện thoại ra, ghi lại khoảnh khắc huy hoàng này, cùng hòa mình vào bữa tiệc ánh sáng rực rỡ.


Đây là ánh sáng mà Phó Sâm dành tặng cho Hà Thanh Hà.


Hà Thanh Hà nhìn biển đèn trước mặt, từng đợt sóng ánh sáng cuộn lên rồi lại lắng xuống rơi vào mắt anh, khiến đôi mắt anh trở nên trong veo như thủy tinh.


Anh quay đầu nhìn Phó Sâm, nở nụ cười.



Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Thích.”


Từ trước đến nay, Phó Sâm luôn giống như một cái máy, mỗi ngày ăn uống không thay đổi, không bao giờ quên bất kỳ kỷ niệm nào, nhưng cũng không có bất ngờ nào, đến quà kỷ niệm ngày cưới cũng phải tra mạng.


Hà Thanh Hà nói: “Lãng mạn thật.”


Những ánh đèn này đẹp như pháo hoa, khiến Hà Thanh Hà nhớ đến cảnh mặt trời mọc trên biển, cũng rực rỡ xinh đẹp như vậy.


Thì ra Phó Sâm không phải là người không biết lãng mạn.


Phó Sâm nói: “Trước đây anh cảm thấy lãng mạn là thứ vô dụng nhất trên đời.”


Người ta vẫn hay nói, lãng mạn thì không thể ăn thay cơm được.


“Bây giờ mới hiểu, lãng mạn là để tạo ra ký ức.”


Nhiều năm sau, khi nhớ lại ngày hôm nay, hắn sẽ nhớ thế giới từng tràn ngập ánh sáng, sẽ nhớ gương mặt tươi cười của Hà Thanh Hà, sẽ nhớ tâm trạng vui vẻ của mình lúc đó.


Người đi dưới phố sau này nhớ lại hôm nay, chắc cũng sẽ mỉm cười nhắc đến ánh sáng hôm ấy đẹp biết bao.


Hà Thanh Hà nói: “Anh thành triết gia rồi.”


Từ sau khi sống riêng, họ thường xuyên phân tích hôn nhân và hành vi của mình lẫn người khác, những lời đạo lý cứ nói mãi không hết.


Phó Sâm đưa tay ôm lấy Hà Thanh Hà vào lòng, đầu tựa đầu, nói: “Hết cách rồi, nhiều chuyện đều là lần đầu, cảm xúc cũng nhiều hơn.”


Hà Thanh Hà không nhịn được cười: “Thật ra em cũng vậy.”


Cả hai đều là người yêu cầu cao với bản thân, giỏi tự kiểm điểm và tổng kết, may mà hôn nhân là vấn đề của hai người, họ có thể cùng chia sẻ suy nghĩ với nhau.


Hà Thanh Hà tựa vào vai Phó Sâm, nhìn ánh đèn rực rỡ phía trước, ánh mắt dịu dàng.


Ánh sáng chiếu lên người họ, để lại bóng hai người dựa sát nhau trên ban công.


Phó Sâm nói: “Có phải không đủ mãnh liệt không?”


Hắn nhớ khi Hà Thanh Hà rời khỏi biệt thự từng nói, cần một tình cảm mãnh liệt hơn, hắn cũng muốn mang lại cho anh sự xúc động và vui sướng.


Nhưng không hiểu sao, mỗi lần đều trở về với sự bình lặng.


Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu, nói: “Thế này là tốt rồi.”


Dù thay đổi thế nào, họ cũng không vượt qua được tính cách của mình, Phó Sâm là người trầm ổn, Hà Thanh Hà cũng vậy, tính cách nhẹ nhàng và điềm tĩnh.


Sự lãng mạn giữa họ là dịu dàng và bao dung, giống như những ánh đèn trước mắt, vừa hùng vĩ vừa yên bình, bao trọn mọi thứ.


Hà Thanh Hà nói: “Em rất vui.” Anh mỉm cười: “Không biết làm sao để truyền đạt cảm xúc này đến anh.”


Niềm hạnh phúc trong lòng như sắp trào ra ngoài.


Phó Sâm chăm chú nhìn Hà Thanh Hà.


Tạo bầu không khí chỉ cần ba chữ đơn giản là đủ, truyền tải cảm xúc cũng thế.


Ba chữ ấy nhìn qua thì đơn giản, nhưng với người như Phó Sâm, lại là lời hứa trịnh trọng nhất trên đời.


Phó Sâm nghiêng người lại gần Hà Thanh Hà, dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, thì thầm ba chữ đó vào tai anh.


Hết chương 112.


Toi khóc gòy


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 112
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...