Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 106
124@-
Chương 106
Phó Sâm nghe vậy trầm ngâm một lúc, hỏi: “Vậy là được rồi sao?”
Hà Thanh Hà gật đầu: “Ừm, quan trọng không phải là làm gì.”
Mà là cùng nhau đồng hành.
Phó Sâm dùng ngón tay móc lấy ngón tay Hà Thanh Hà.
Giờ nghĩ lại, lúc Hà Thanh Hà vừa rời nhà, hắn không hiểu được suy nghĩ của anh. Thật ra từ trước đến nay, yêu cầu của Hà Thanh Hà luôn rất đơn giản, chỉ cần dành cho anh một chút thời gian thì anh đã vui rồi.
Phó Sâm nghiêm túc đáp: “Được.”
Quả nhiên, Hà Thanh Hà lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Đã hơn mười giờ, hai người còn nằm lì trên giường thì thật không ra thể thống gì, Hà Thanh Hà muốn ngồi dậy lại bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm ấn anh nằm lên người mình, Hà Thanh Hà rõ ràng cảm nhận được điều khác lạ, kinh ngạc quay đầu, lắp bắp nói: “Hôm qua chẳng phải là…”
Hôm qua đã mấy lần rồi.
Phó Sâm ôm lấy anh, không cho anh động đậy, tháo kính xuống, giọng khàn đặc: “Chưa đủ.”
Hà Thanh Hà nghẹn họng, rồi lại bị đặt nằm xuống giường, không thể thốt nên lời.
x
Đây là lần đầu tiên Hà Thanh Hà thấy một Phó Sâm buông thả đến vậy. Trước đây, khi thực hiện chế độ nộp thuế mỗi tuần một lần, Phó Sâm luôn rất kiềm chế bản thân.
Bây giờ liên tục hai ngày như thế, Phó Sâm dường như đã “nếm mùi thịt tươi”, khiến Hà Thanh Hà có cảm giác như linh hồn đang rung chuyển, ngọt ngào mà cũng đáng sợ.
Nếu cứ tiếp tục đắm chìm thế này thì hôm nay khỏi nghĩ tới chuyện xuống giường nữa, Hà Thanh Hà cố gắng bò dậy.
Toàn thân đau nhức lại khác với cảm giác của trước kia, từng chút một đều nhắc nhở Hà Thanh Hà về sự mạnh mẽ nhưng cũng thật dịu dàng của Phó Sâm.
Hà Thanh Hà mặc quần áo chỉnh tề, che đi những dấu vết trên cơ thể, Phó Sâm hỏi: “Em thấy thế nào? Hay chiều đừng mệt nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Hà Thanh Hà thầm nghĩ, giờ thì biết quan tâm quá ha, vừa nãy sao không nhẹ tay một chút.
Buổi chiều còn ở nhà nữa thì thật sự có nghỉ ngơi được không đây? Hà Thanh Hà mặc kệ ngượng ngùng, vội nói: “Em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Lúc này Phó Sâm mới từ bỏ ý định bắt anh quay lại giường nằm nghỉ.
Buổi chiều, Phó Sâm lái xe chở Hà Thanh Hà đến một siêu thị cao cấp gần đó.
Lúc còn ở biệt thự, có nhà cung cấp gửi thực phẩm đến tận nơi, giờ dọn ra ngoài mỗi bữa ăn đều tạm bợ, Hà Thanh Hà cũng đã lâu không đi mua sắm, thấy gì cũng muốn lấy một chút.
Anh không nói thứ mình muốn mà cứ liên tục hỏi Phó Sâm có muốn ăn cái này cái kia không.
Lúc đầu Phó Sâm còn khách sáo, nói không cần phiền phức, cứ nấu mấy món bình thường là được rồi. Sau đó hắn phát hiện Hà Thanh Hà bắt đầu không vui, lập tức đổi lời, Hà Thanh Hà hỏi cái gì cũng trả lời “được”, làm người ta vui vẻ trở lại ngay.
Hai người đi đến khu bán hàng gia cầm, nhìn thấy vịt đông lạnh nguyên con.
Trong lòng Hà Thanh Hà lóe lên suy nghĩ, nhưng ngại vì có Phó Sâm bên cạnh nên không dám nói ra, ai ngờ Phó Sâm nói luôn: “Thấy vịt là lại nhớ tới Tần Khải Phàm.”
Hà Thanh Hà cũng nghĩ như vậy.
Phó Sâm nói tiếp: “Rất muốn đánh nó, càng không thích vịt hơn.”
Hà Thanh Hà lén cong mắt cười.
Hai người vừa đi dạo vừa chọn đồ, đi một vòng, xe đẩy đã đầy ắp.
Hà Thanh Hà chưa từng tưởng tượng sẽ có ngày anh đi siêu thị cùng Phó Sâm, trong lòng thấy hơi xúc động.
Đặc biệt là khi thấy Phó Sâm dù chưa từng đến mấy nơi thế này nhưng anh nói muốn cái gì, Phó Sâm liền giúp lấy bỏ vào xe, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cẩn thận, nhìn rất buồn cười.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà cứ nhìn mình cười, hỏi: “Buồn cười lắm à?”
Hà Thanh Hà mím môi lắc đầu, nhưng ánh cười trong mắt càng rõ rệt.
Phó Sâm không để ý, ngược lại còn mong Hà Thanh Hà cười nhiều hơn một chút.
Hà Thanh Hà cười thật lòng thì cả người cũng trở nên sinh động, đẹp không tả xiết.
Quả thật giống như Hà Thanh Hà từng nói, chỉ cần ở bên cạnh nhau thì làm gì cũng như đang hẹn hò vậy, đi siêu thị thôi mà cũng thấy ngọt ngào vô cùng.
Phó Sâm thương anh, không để anh đi bộ quá nhiều, mua đồ xong thì lái xe đưa anh về căn hộ.
Hà Thanh Hà cất thực phẩm vào tủ lạnh, may mà trước đó tủ lạnh trống không nên cũng đủ chỗ để nhét hết vào.
Nhưng Phó Sâm nhìn thấy liền biết khi Hà Thanh Hà ở một mình chắc chắn không ăn uống đàng hoàng.
Hà Thanh Hà nấu ăn rất ngon, nhưng chưa bao giờ nấu cho bản thân.
Anh chọn một ít nguyên liệu, nói với Phó Sâm: “Em nấu cơm, anh ra ngoài đợi đi, chút nữa gọi anh vào ăn.”
Phó Sâm không chịu đi, nói: “Anh đứng đây nhìn em.”
Hà Thanh Hà thắc mắc: “Nấu cơm thì có gì đáng nhìn chứ.”
Nấu món Trung mà muốn ngon thì không tránh khỏi có khói dầu.
Hà Thanh Hà đành phải nghe theo, không để ý đến hắn nữa, một mình ôm nguyên liệu vào bếp xử lý.
Anh thấy nấu cơm chẳng phải cảnh đẹp ý vui gì, liền quay lưng lại, không cho Phó Sâm nhìn.
Phó Sâm vẫn cố chen đến gần, chăm chăm nhìn anh không rời mắt.
Hà Thanh Hà bị nhìn đến tê cả da đầu, nói: “Anh tránh ra chút, anh cản em làm rồi.”
Phó Sâm nghe lời lui sang bên cạnh, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà tiếp tục nấu ăn.
Phó Sâm lúc thì hỏi “Cái này ăn thế nào?”, lúc thì nói “Cái kia trông ngon đấy”, cứ ở bên cạnh thỉnh thoảng buông ra một hai câu đến mức Hà Thanh Hà còn thấy phiền.
Anh bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Phó Sâm đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Anh muốn ở bên em.”
Hà Thanh Hà ngược lại bị hắn làm cho xấu hổ, dịu giọng dỗ hắn: “Tấm lòng của anh em ghi nhận rồi, anh ra ngoài đợi đi, em xong ngay đây.”
Phó Sâm yên tĩnh được vài phút, Hà Thanh Hà vừa mới vào trạng thái, hắn đột nhiên từ phía sau đặt tay lên eo Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà giật mình: “Lại làm sao nữa?”
Phó Sâm nói: “Giá mà mang cái tạp dề ở nhà theo thì tốt.”
Hà Thanh Hà: “…”
Phó Sâm rõ ràng là đang cố tình quấy rầy anh mà, lần này anh nghiêm mặt, kiên quyết đuổi Phó Sâm ra khỏi bếp, bắt ngồi đợi trong phòng ăn, không cho phép động vào gì cả.
Hà Thanh Hà quay lại bếp, nhớ tới mấy hành động trẻ con của Phó Sâm liền không nhịn được mà cong môi cười.
Cười xong, anh lại cúi mắt, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Hà Thanh Hà làm một bữa tối thịnh soạn, Phó Sâm ngồi bên bàn, có vẻ trầm ngâm.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao thế?”
Phó Sâm nói: “Nghĩ tới hôm em dọn đi, bữa tối hôm đó cũng phong phú thế này.”
Bao nhiêu ngày qua, Phó Sâm chưa từng nói một câu nào muốn Hà Thanh Hà chuyển về, không muốn gây áp lực cho anh.
Nhưng Hà Thanh Hà hiểu trong lòng Phó Sâm vẫn hy vọng anh sẽ quay về.
Phó Sâm tự tìm bậc thang cho mình: “Hôm đó anh có linh cảm không lành nên ăn không nhiều, hôm nay thì có thể ăn cho đã rồi.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Hôm nay Phó Sâm chủ động vừa ăn vừa trò chuyện với Hà Thanh Hà, nói về việc nên gửi đặc sản gì cho các khách mời khác.
Phó Sâm ngày càng biết gợi chuyện, hai người từ đặc sản địa phương nói đến những món ngon ở nước ngoài mà Hà Thanh Hà từng sống, suốt cả quá trình không hề có khoảng trống.
Nói xong thì bữa cơm cũng kết thúc.
Hà Thanh Hà nhìn đống đĩa trên bàn, nghĩ thầm hóa ra nói chuyện nhiều thì ăn cũng nhiều hơn.
Căn hộ của Hà Thanh Hà cũng có người giúp việc, nhưng là do bên quản lý tòa nhà điều phối, không cẩn thận bằng người ở biệt thự nhà họ Phó, nhiều việc vẫn cần tự tay làm.
Ăn xong, Phó Sâm muốn giúp Hà Thanh Hà dọn bàn, nhưng Hà Thanh Hà lại nói: “Hôm nay anh về sớm đi.”
Phó Sâm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà mỉm cười với hắn.
Phó Sâm nói: “Anh cứ tưởng tối nay sẽ được ở lại đây.”
Tối qua từ khi Hà Thanh Hà cho phép hắn lên lầu, hắn đã quyết định sẽ ở lại căn hộ của Hà Thanh Hà.
Sáng nay thậm chí còn gọi người mang mấy bộ quần áo đến.
Nhưng Hà Thanh Hà lại nói: “Về đi, mai còn phải đến công ty.”
Phó Sâm không hiểu: “Anh đã làm gì khiến em không vui sao?”
Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu: “Không có, hôm nay em rất vui.”
Thậm chí anh có thể nói hai ngày qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh kể từ khi mẹ qua đời.
Chính vì Phó Sâm đã mang lại cho anh quá nhiều niềm vui lại khiến anh có phần sợ hãi.
Bản thân anh vẫn chưa sắp xếp xong cảm xúc, không biết phải giải thích với Phó Sâm thế nào, chỉ có thể nói: “Em cần chút thời gian để suy nghĩ kỹ về tương lai.”
Trong mắt Phó Sâm, con đường phía trước chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, hắn đã tìm thấy phương hướng và đang nỗ lực hết sức.
Hắn vốn tưởng hiệu quả khá tốt, nhưng nhìn phản ứng của Hà Thanh Hà, có lẽ hắn đã quá tự tin.
Hà Thanh Hà chủ động ôm lấy Phó Sâm, dịu dàng nói: “Anh không sai đâu, đừng nghĩ nhiều, là em hay lo được lo mất. Với lại em hơi mệt rồi, mai còn phải đi làm.”
Anh đỏ mặt nói: “Nếu tối nay còn ở với anh, em sợ mình sẽ không kiềm chế được, quá buông thả mất.”
Vẻ mặt của Phó Sâm lúc này mới dịu lại, nói: “Anh quả thật vẫn muốn thêm vài lần nữa.”
Hà Thanh Hà: “…”
Anh biết ngay mà, đáng sợ hơn là đơn vị đo của Phó Sâm lại là số nhiều.
“Cho em nghỉ chút đi.” Hà Thanh Hà nói gì cũng muốn Phó Sâm về, Phó Sâm đành gọi điện bảo tài xế tới đón.
Trước khi rời đi, Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, nói: “Em hay giấu chuyện trong lòng không chịu nói, nếu có điều gì nghĩ không thông, chi bằng cứ nói với anh.” Hắn ngừng một chút rồi bổ sung: “Dù là lỗi của anh, em cũng phải cho anh biết anh sai ở đâu.”
Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn: “Trước kia chúng ta đã chịu thiệt quá nhiều vì thiếu giao tiếp rồi.”
Hà Thanh Hà khẽ cong môi, nói: “Em hiểu rồi.” Anh hứa với Phó Sâm: “Chờ em suy nghĩ xong xuôi, em sẽ nói với anh.”
Từ trước đến giờ Phó Sâm chưa bao giờ ép Hà Thanh Hà, hắn kéo anh lại hôn một cái rồi mới chịu đi.
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại, khẽ thở dài.
Nghĩ kỹ lại, lần nào Phó Sâm cũng là người nhượng bộ.
Dù là khi anh bỏ nhà ra đi, hay là đủ mọi chuyện khác, tuy trong lòng Phó Sâm không muốn, nhưng cuối cùng vẫn luôn là người lựa chọn lùi bước.
Phó Sâm thật sự quá nuông chiều anh rồi.
Lẽ ra Hà Thanh Hà nên cảm thấy đắc ý, hai ngày nay Phó Sâm như nhét anh vào hũ mật, ngọt đến mức khiến anh quay cuồng.
Nhưng càng ngọt ngào, Hà Thanh Hà lại càng thấy không chân thực, thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu mình có đang mơ không.
Phía sau niềm vui ngọt ngào ấy, là một nỗi bất an sâu sắc.
x
Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà đến công ty từ rất sớm.
Buổi sáng anh nhận được lời chào buổi sáng từ Phó Sâm, hỏi anh đã ăn sáng gì chưa.
Ban đầu Hà Thanh Hà định qua loa cho xong, nhưng cuối cùng vẫn xuống cửa hàng tiện lợi dưới công ty mua một phần ăn sáng, còn bị nhân viên cửa hàng giữ lại chụp một tấm ảnh chung.
Khi Hà Thanh Hà bước vào cửa chính của Sáng Tạo Ưu Tháp, các nhân viên thấy anh liền chào hỏi: “Chào buổi sáng anh Hà.”
“Anh Hà, bọn em đi xem anh ghi hình chương trình rồi đó! Thật không có tình nghĩa gì hết, quay ở thành phố S mà không nói với tụi em một tiếng!”
“Đương nhiên chỉ dám đứng từ xa nhìn thôi, không lại gần được.”
“Còn nhìn thấy cả An Duy nữa, ảnh đẹp trai ghê!”
Mấy người líu ríu mỗi người một câu, cứ như vậy rôm rả không dứt.
Hà Thanh Hà biết đám cấp dưới trẻ tuổi này một khi đã bắt đầu buôn chuyện thì không có điểm dừng, anh liền đi thẳng vào chủ đề, hỏi: “Lâm Hân Lộ đâu?”
Tất cả lập tức im bặt, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Sau đó một người đại diện lên tiếng báo với Hà Thanh Hà: “Chị ấy xin nghỉ phép rồi ạ.”
Hết chương 106.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 106
Phó Sâm nghe vậy trầm ngâm một lúc, hỏi: “Vậy là được rồi sao?”
Hà Thanh Hà gật đầu: “Ừm, quan trọng không phải là làm gì.”
Mà là cùng nhau đồng hành.
Phó Sâm dùng ngón tay móc lấy ngón tay Hà Thanh Hà.
Giờ nghĩ lại, lúc Hà Thanh Hà vừa rời nhà, hắn không hiểu được suy nghĩ của anh. Thật ra từ trước đến nay, yêu cầu của Hà Thanh Hà luôn rất đơn giản, chỉ cần dành cho anh một chút thời gian thì anh đã vui rồi.
Phó Sâm nghiêm túc đáp: “Được.”
Quả nhiên, Hà Thanh Hà lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Đã hơn mười giờ, hai người còn nằm lì trên giường thì thật không ra thể thống gì, Hà Thanh Hà muốn ngồi dậy lại bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm ấn anh nằm lên người mình, Hà Thanh Hà rõ ràng cảm nhận được điều khác lạ, kinh ngạc quay đầu, lắp bắp nói: “Hôm qua chẳng phải là…”
Hôm qua đã mấy lần rồi.
Phó Sâm ôm lấy anh, không cho anh động đậy, tháo kính xuống, giọng khàn đặc: “Chưa đủ.”
Hà Thanh Hà nghẹn họng, rồi lại bị đặt nằm xuống giường, không thể thốt nên lời.
x
Đây là lần đầu tiên Hà Thanh Hà thấy một Phó Sâm buông thả đến vậy. Trước đây, khi thực hiện chế độ nộp thuế mỗi tuần một lần, Phó Sâm luôn rất kiềm chế bản thân.
Bây giờ liên tục hai ngày như thế, Phó Sâm dường như đã “nếm mùi thịt tươi”, khiến Hà Thanh Hà có cảm giác như linh hồn đang rung chuyển, ngọt ngào mà cũng đáng sợ.
Nếu cứ tiếp tục đắm chìm thế này thì hôm nay khỏi nghĩ tới chuyện xuống giường nữa, Hà Thanh Hà cố gắng bò dậy.
Toàn thân đau nhức lại khác với cảm giác của trước kia, từng chút một đều nhắc nhở Hà Thanh Hà về sự mạnh mẽ nhưng cũng thật dịu dàng của Phó Sâm.
Hà Thanh Hà mặc quần áo chỉnh tề, che đi những dấu vết trên cơ thể, Phó Sâm hỏi: “Em thấy thế nào? Hay chiều đừng mệt nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Hà Thanh Hà thầm nghĩ, giờ thì biết quan tâm quá ha, vừa nãy sao không nhẹ tay một chút.
Buổi chiều còn ở nhà nữa thì thật sự có nghỉ ngơi được không đây? Hà Thanh Hà mặc kệ ngượng ngùng, vội nói: “Em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Lúc này Phó Sâm mới từ bỏ ý định bắt anh quay lại giường nằm nghỉ.
Buổi chiều, Phó Sâm lái xe chở Hà Thanh Hà đến một siêu thị cao cấp gần đó.
Lúc còn ở biệt thự, có nhà cung cấp gửi thực phẩm đến tận nơi, giờ dọn ra ngoài mỗi bữa ăn đều tạm bợ, Hà Thanh Hà cũng đã lâu không đi mua sắm, thấy gì cũng muốn lấy một chút.
Anh không nói thứ mình muốn mà cứ liên tục hỏi Phó Sâm có muốn ăn cái này cái kia không.
Lúc đầu Phó Sâm còn khách sáo, nói không cần phiền phức, cứ nấu mấy món bình thường là được rồi. Sau đó hắn phát hiện Hà Thanh Hà bắt đầu không vui, lập tức đổi lời, Hà Thanh Hà hỏi cái gì cũng trả lời “được”, làm người ta vui vẻ trở lại ngay.
Hai người đi đến khu bán hàng gia cầm, nhìn thấy vịt đông lạnh nguyên con.
Trong lòng Hà Thanh Hà lóe lên suy nghĩ, nhưng ngại vì có Phó Sâm bên cạnh nên không dám nói ra, ai ngờ Phó Sâm nói luôn: “Thấy vịt là lại nhớ tới Tần Khải Phàm.”
Hà Thanh Hà cũng nghĩ như vậy.
Phó Sâm nói tiếp: “Rất muốn đánh nó, càng không thích vịt hơn.”
Hà Thanh Hà lén cong mắt cười.
Hai người vừa đi dạo vừa chọn đồ, đi một vòng, xe đẩy đã đầy ắp.
Hà Thanh Hà chưa từng tưởng tượng sẽ có ngày anh đi siêu thị cùng Phó Sâm, trong lòng thấy hơi xúc động.
Đặc biệt là khi thấy Phó Sâm dù chưa từng đến mấy nơi thế này nhưng anh nói muốn cái gì, Phó Sâm liền giúp lấy bỏ vào xe, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cẩn thận, nhìn rất buồn cười.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà cứ nhìn mình cười, hỏi: “Buồn cười lắm à?”
Hà Thanh Hà mím môi lắc đầu, nhưng ánh cười trong mắt càng rõ rệt.
Phó Sâm không để ý, ngược lại còn mong Hà Thanh Hà cười nhiều hơn một chút.
Hà Thanh Hà cười thật lòng thì cả người cũng trở nên sinh động, đẹp không tả xiết.
Quả thật giống như Hà Thanh Hà từng nói, chỉ cần ở bên cạnh nhau thì làm gì cũng như đang hẹn hò vậy, đi siêu thị thôi mà cũng thấy ngọt ngào vô cùng.
Phó Sâm thương anh, không để anh đi bộ quá nhiều, mua đồ xong thì lái xe đưa anh về căn hộ.
Hà Thanh Hà cất thực phẩm vào tủ lạnh, may mà trước đó tủ lạnh trống không nên cũng đủ chỗ để nhét hết vào.
Nhưng Phó Sâm nhìn thấy liền biết khi Hà Thanh Hà ở một mình chắc chắn không ăn uống đàng hoàng.
Hà Thanh Hà nấu ăn rất ngon, nhưng chưa bao giờ nấu cho bản thân.
Anh chọn một ít nguyên liệu, nói với Phó Sâm: “Em nấu cơm, anh ra ngoài đợi đi, chút nữa gọi anh vào ăn.”
Phó Sâm không chịu đi, nói: “Anh đứng đây nhìn em.”
Hà Thanh Hà thắc mắc: “Nấu cơm thì có gì đáng nhìn chứ.”
Nấu món Trung mà muốn ngon thì không tránh khỏi có khói dầu.
Hà Thanh Hà đành phải nghe theo, không để ý đến hắn nữa, một mình ôm nguyên liệu vào bếp xử lý.
Anh thấy nấu cơm chẳng phải cảnh đẹp ý vui gì, liền quay lưng lại, không cho Phó Sâm nhìn.
Phó Sâm vẫn cố chen đến gần, chăm chăm nhìn anh không rời mắt.
Hà Thanh Hà bị nhìn đến tê cả da đầu, nói: “Anh tránh ra chút, anh cản em làm rồi.”
Phó Sâm nghe lời lui sang bên cạnh, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà tiếp tục nấu ăn.
Phó Sâm lúc thì hỏi “Cái này ăn thế nào?”, lúc thì nói “Cái kia trông ngon đấy”, cứ ở bên cạnh thỉnh thoảng buông ra một hai câu đến mức Hà Thanh Hà còn thấy phiền.
Anh bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Phó Sâm đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Anh muốn ở bên em.”
Hà Thanh Hà ngược lại bị hắn làm cho xấu hổ, dịu giọng dỗ hắn: “Tấm lòng của anh em ghi nhận rồi, anh ra ngoài đợi đi, em xong ngay đây.”
Phó Sâm yên tĩnh được vài phút, Hà Thanh Hà vừa mới vào trạng thái, hắn đột nhiên từ phía sau đặt tay lên eo Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà giật mình: “Lại làm sao nữa?”
Phó Sâm nói: “Giá mà mang cái tạp dề ở nhà theo thì tốt.”
Hà Thanh Hà: “…”
Phó Sâm rõ ràng là đang cố tình quấy rầy anh mà, lần này anh nghiêm mặt, kiên quyết đuổi Phó Sâm ra khỏi bếp, bắt ngồi đợi trong phòng ăn, không cho phép động vào gì cả.
Hà Thanh Hà quay lại bếp, nhớ tới mấy hành động trẻ con của Phó Sâm liền không nhịn được mà cong môi cười.
Cười xong, anh lại cúi mắt, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Hà Thanh Hà làm một bữa tối thịnh soạn, Phó Sâm ngồi bên bàn, có vẻ trầm ngâm.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao thế?”
Phó Sâm nói: “Nghĩ tới hôm em dọn đi, bữa tối hôm đó cũng phong phú thế này.”
Bao nhiêu ngày qua, Phó Sâm chưa từng nói một câu nào muốn Hà Thanh Hà chuyển về, không muốn gây áp lực cho anh.
Nhưng Hà Thanh Hà hiểu trong lòng Phó Sâm vẫn hy vọng anh sẽ quay về.
Phó Sâm tự tìm bậc thang cho mình: “Hôm đó anh có linh cảm không lành nên ăn không nhiều, hôm nay thì có thể ăn cho đã rồi.”
Hà Thanh Hà mỉm cười.
Hôm nay Phó Sâm chủ động vừa ăn vừa trò chuyện với Hà Thanh Hà, nói về việc nên gửi đặc sản gì cho các khách mời khác.
Phó Sâm ngày càng biết gợi chuyện, hai người từ đặc sản địa phương nói đến những món ngon ở nước ngoài mà Hà Thanh Hà từng sống, suốt cả quá trình không hề có khoảng trống.
Nói xong thì bữa cơm cũng kết thúc.
Hà Thanh Hà nhìn đống đĩa trên bàn, nghĩ thầm hóa ra nói chuyện nhiều thì ăn cũng nhiều hơn.
Căn hộ của Hà Thanh Hà cũng có người giúp việc, nhưng là do bên quản lý tòa nhà điều phối, không cẩn thận bằng người ở biệt thự nhà họ Phó, nhiều việc vẫn cần tự tay làm.
Ăn xong, Phó Sâm muốn giúp Hà Thanh Hà dọn bàn, nhưng Hà Thanh Hà lại nói: “Hôm nay anh về sớm đi.”
Phó Sâm khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà mỉm cười với hắn.
Phó Sâm nói: “Anh cứ tưởng tối nay sẽ được ở lại đây.”
Tối qua từ khi Hà Thanh Hà cho phép hắn lên lầu, hắn đã quyết định sẽ ở lại căn hộ của Hà Thanh Hà.
Sáng nay thậm chí còn gọi người mang mấy bộ quần áo đến.
Nhưng Hà Thanh Hà lại nói: “Về đi, mai còn phải đến công ty.”
Phó Sâm không hiểu: “Anh đã làm gì khiến em không vui sao?”
Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu: “Không có, hôm nay em rất vui.”
Thậm chí anh có thể nói hai ngày qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh kể từ khi mẹ qua đời.
Chính vì Phó Sâm đã mang lại cho anh quá nhiều niềm vui lại khiến anh có phần sợ hãi.
Bản thân anh vẫn chưa sắp xếp xong cảm xúc, không biết phải giải thích với Phó Sâm thế nào, chỉ có thể nói: “Em cần chút thời gian để suy nghĩ kỹ về tương lai.”
Trong mắt Phó Sâm, con đường phía trước chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, hắn đã tìm thấy phương hướng và đang nỗ lực hết sức.
Hắn vốn tưởng hiệu quả khá tốt, nhưng nhìn phản ứng của Hà Thanh Hà, có lẽ hắn đã quá tự tin.
Hà Thanh Hà chủ động ôm lấy Phó Sâm, dịu dàng nói: “Anh không sai đâu, đừng nghĩ nhiều, là em hay lo được lo mất. Với lại em hơi mệt rồi, mai còn phải đi làm.”
Anh đỏ mặt nói: “Nếu tối nay còn ở với anh, em sợ mình sẽ không kiềm chế được, quá buông thả mất.”
Vẻ mặt của Phó Sâm lúc này mới dịu lại, nói: “Anh quả thật vẫn muốn thêm vài lần nữa.”
Hà Thanh Hà: “…”
Anh biết ngay mà, đáng sợ hơn là đơn vị đo của Phó Sâm lại là số nhiều.
“Cho em nghỉ chút đi.” Hà Thanh Hà nói gì cũng muốn Phó Sâm về, Phó Sâm đành gọi điện bảo tài xế tới đón.
Trước khi rời đi, Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, nói: “Em hay giấu chuyện trong lòng không chịu nói, nếu có điều gì nghĩ không thông, chi bằng cứ nói với anh.” Hắn ngừng một chút rồi bổ sung: “Dù là lỗi của anh, em cũng phải cho anh biết anh sai ở đâu.”
Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn: “Trước kia chúng ta đã chịu thiệt quá nhiều vì thiếu giao tiếp rồi.”
Hà Thanh Hà khẽ cong môi, nói: “Em hiểu rồi.” Anh hứa với Phó Sâm: “Chờ em suy nghĩ xong xuôi, em sẽ nói với anh.”
Từ trước đến giờ Phó Sâm chưa bao giờ ép Hà Thanh Hà, hắn kéo anh lại hôn một cái rồi mới chịu đi.
Hà Thanh Hà nhìn Phó Sâm bước vào thang máy, cánh cửa đóng lại, khẽ thở dài.
Nghĩ kỹ lại, lần nào Phó Sâm cũng là người nhượng bộ.
Dù là khi anh bỏ nhà ra đi, hay là đủ mọi chuyện khác, tuy trong lòng Phó Sâm không muốn, nhưng cuối cùng vẫn luôn là người lựa chọn lùi bước.
Phó Sâm thật sự quá nuông chiều anh rồi.
Lẽ ra Hà Thanh Hà nên cảm thấy đắc ý, hai ngày nay Phó Sâm như nhét anh vào hũ mật, ngọt đến mức khiến anh quay cuồng.
Nhưng càng ngọt ngào, Hà Thanh Hà lại càng thấy không chân thực, thậm chí bắt đầu hoài nghi liệu mình có đang mơ không.
Phía sau niềm vui ngọt ngào ấy, là một nỗi bất an sâu sắc.
x
Sáng hôm sau, Hà Thanh Hà đến công ty từ rất sớm.
Buổi sáng anh nhận được lời chào buổi sáng từ Phó Sâm, hỏi anh đã ăn sáng gì chưa.
Ban đầu Hà Thanh Hà định qua loa cho xong, nhưng cuối cùng vẫn xuống cửa hàng tiện lợi dưới công ty mua một phần ăn sáng, còn bị nhân viên cửa hàng giữ lại chụp một tấm ảnh chung.
Khi Hà Thanh Hà bước vào cửa chính của Sáng Tạo Ưu Tháp, các nhân viên thấy anh liền chào hỏi: “Chào buổi sáng anh Hà.”
“Anh Hà, bọn em đi xem anh ghi hình chương trình rồi đó! Thật không có tình nghĩa gì hết, quay ở thành phố S mà không nói với tụi em một tiếng!”
“Đương nhiên chỉ dám đứng từ xa nhìn thôi, không lại gần được.”
“Còn nhìn thấy cả An Duy nữa, ảnh đẹp trai ghê!”
Mấy người líu ríu mỗi người một câu, cứ như vậy rôm rả không dứt.
Hà Thanh Hà biết đám cấp dưới trẻ tuổi này một khi đã bắt đầu buôn chuyện thì không có điểm dừng, anh liền đi thẳng vào chủ đề, hỏi: “Lâm Hân Lộ đâu?”
Tất cả lập tức im bặt, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho nhau.
Sau đó một người đại diện lên tiếng báo với Hà Thanh Hà: “Chị ấy xin nghỉ phép rồi ạ.”
Hết chương 106.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 106
10.0/10 từ 15 lượt.